"Haizzz..."
Đây không rõ là lần thứ bao nhiêu tiếng thở dài mềm mại của thiếu niên này vang lên giữa khung cảnh xanh sạch đẹp, trong lành mà ở thế kỷ hai mươi mốt cực kỳ hiếm gặp. Cho dù là ở vùng nông thôn thì vẫn có thể nhìn thấy khói bụi xăng dầu bốc lên từ những thiết bị công nghệ tiên tiến, thành quả của nhân loại. Còn nơi này thì không.
Nhưng mặc dù thở dài là vậy chứ Khâu Miên vẫn phóng tầm mắt tham lam nhìn ngắm khung cảnh trước mặt.
Không khí trong lành không có một tia khói bụi xăng dầu nào không ngừng tràn vào buồng phổi của Khâu Miên, ít nhiều cũng xoa dịu được tâm tình một lời khó nói hết mấy ngày nay.
"Haizzz!"
Thời điểm tiếng thở dài có phần dứt khoát này vang lên, rốt cuộc Khâu Miên đã nghĩ thông... Mà không, phải nói là mặc kệ thế nào cậu cũng phải chấp nhận một hiện thực là mình đã xuyên không, còn không thể quay về. Nhưng như vậy mà có gì không vui nhỉ?
Thân thể trước đó của cậu nhất định là đã chết rồi. Là bị nước sông nặng nề phù sa và bùn đất kéo dần xuống đáy mà chết. Cái cảm giác nghẹt thở và bất lực đó đến giờ cậu vẫn còn cảm nhận được, lại như đã trở thành nổi ám ảnh của cậu mỗi khi nhìn thấy nơi nào như vậy. Đục ngầu không nhìn thấy đáy, có thể nhốt chặt bất cứ tâm linh nào vô tình lọt vào. Cho dù nó có trong xanh cậu cũng cảm thấy bất an.
Chung quy ra cái khiến cậu sợ là áp lực của nó, là cảm giác không thể vùng vẫy, không thể thở nổi kia.
Như vậy thì xuyên không chính là ông trời đã cứu rỗi cậu, cho cậu một cơ hội sống khác, còn được sống trong hoàn cảnh cậu yêu thích mà kiếp trước cậu không thể làm được.
Vậy nguyên nhân khiến cậu không ngừng than thở mấy ngày nay là gì đâu?
Cũng tại lúc này từ xa xa trên con đường quê thơ sơ đất đá lổm chổm bỗng xuất hiện một bóng dáng. Nhìn một chút, người đó là hướng về phía Khâu Miên mà tới.
Quả nhiên, đối phương vừa nhìn thấy Khâu Miên đã hô lớn lên: "A Miên! Sao ngươi lại chạy ra ngoài nữa! Người nhà ngươi đang tìm ngươi kìa!"
Âm thanh của cô nương gia thanh thúy vang vọng cả một góc trời im lìm, đánh thức thật nhiều sự tồn tại đang nghỉ ngơi tại nơi này.
"Diêu nương ngươi đừng vội, giờ ta về liền. Cẩn thận vấp té."
Còn Khâu Miên, mắt thấy Khâu Diêu gấp gáp xách làn váy chạy băng băng như vậy, Khâu Miên cũng có chút hoảng mà vội nhắc nhở.
Thế mà so với cậu, Khâu Diêu lại xua tay, còn kéo tay cậu đi ngược về: "Ta làm sao mà té được. Cái đường này ta đã đi mòn luôn rồi. Nhưng mà ta phải hỏi ngươi đó, a Miên!"
"Mấy hôm nay ngươi bị làm sao thế? Ngươi là ca nhi sắp đến tuổi gả đi rồi đó, đừng có chạy lung tung nữa được không!"
Khâu Miên vốn còn có chút tâm tình vừa nghe thấy mấy chữ "ca nhi" rồi "gả đi" thì sa sút liền. Cậu trong lòng cười khổ, mắc gì cậu không muốn nghĩ tới mà ai cũng ngày ngày nhắc bên tai cậu, hại cậu phiền não là sao.
Rốt cuộc thì... Cậu tưởng mình đã thông suốt rồi, nhưng thời điểm bị nhắc đến cậu vẫn là không sao thoải mái cho được.
Đúng vậy, đây chính là vấn đề khiến Khâu Miên phiền não vô cùng, còn khó lòng mà chấp nhận được từ khi xuyên qua. Cậu thế mà xuyên thành một cái ca nhi, một loại giới tính đặc biệt ở nơi này, thân phận đã định là sẽ phải gả cho người ta như nữ tử. Chuyện thế này bảo làm sao một nam tử bình thường suốt hai mươi lăm năm nay như cậu chịu được. Cậu còn chuẩn bị cưới vợ... Khụ, tóm lại là cậu chưa từng có ý nghĩ mình sẽ cùng một người đàn ông sống cả đời. Ở đây còn gớm hơn, cậu phải gả cho người ta, giúp người sinh con đẻ cái... Sang chấn tâm lý a...
Lại nói, nơi cậu xuyên tới là một cái thôn thuộc Phúc Nguyên quốc, một quốc gia mới toanh mà cậu chưa nghe thấy bao giờ.
Ở nơi này vẫn có nam tử, nữ tử. Nếu ở giữa không lòi ra thêm một cái ca nhi thì mọi thứ hoàn toàn không khác một quốc gia cổ đại trong sách. Ca nhi bề ngoài vẫn là nam tính nhưng từ thời điểm sinh ra thân hình đã định sẵn là sẽ nhỏ yếu hơn nam tử. Nhưng thứ để khẳng định thân phận ca nhi của họ là trên cổ tay phải sẽ có một nốt son đỏ như của nữ tử. Chỉ là của nữ tử ở bên trái, sau khi đồng sàng cộng chẩm với người cũng sẽ mất đi, còn ca nhi thì không.
"Ta cũng không phải nữ tử, sao lại không thể ra ngoài chứ?"
Đối với lời ca thán của Khâu Diêu cậu tỏ vẻ ngu ngốc không hiểu mà bao biện lại: "Ca nhi nhà Sơn bá không phải lúc này còn đang ở ngoài đồng đấy sao?"
Kết quả, dù đã đoán trước được lời phản bác của Khâu Diêu nhưng cậu vẫn không nhịn được ca thán trong lòng: "Sao ngươi có thể so sánh với Lục ca nhi được!?"
Khâu Diêu còn rất khoa trương mà lớn giọng lên: "Lục ca nhi gia cảnh thế nào, nếu hắn không làm việc thì phụ tử họ chết đói à. Còn ngươi đâu có giống! Ngươi còn có tổ phụ, tổ mẫu làm chủ. Nhà ngươi ở Khâu gia thôn này cũng thuộc hạng có nhà có cửa, có ruộng có vườn, có thể sánh với tiểu thư, công tử phú hộ trong trấn rồi. Tương lai ngươi gả đi có người lo của hồi môn..."
"Được được ngươi đừng có hét nữa, không giống cô nương gia gì hết!"
Mắt thấy tình hình ngày một vượt quá giới hạn, Khâu Miên liền bịt cái miệng của nàng lại, biểu tình còn có chút xấu hổ mà không dám liếc qua khóm cây thấp bên cạnh bờ ruộng bên đường. Trong lúc đó cậu còn vội vàng kéo Khâu Diêu đi, tư thái giống như chạy trối chết.
Còn không phải sao? Đều bị người ta nghe thấy, xấu hổ chết đi được.
Nhưng Khâu Diêu lại không biết, mặc dù bị cậu kéo đi vẫn cứ oanh oanh: "Cô nương gì mà cô nương chứ! Bản đại gia đã gả đi rồi!"
"Ngươi là cố tình đá đểu ta đến bây giờ mới gả đi ấy hả!!"
Khâu Miên bị nàng hét đến sững người một chút, nhưng rồi lại không khỏi cúi đầu cười khổ nhận mệnh: "Đúng đúng, ngươi nói đúng."
Ai biết thái độ qua loa của cậu lại chọc vào cái chỗ ngứa của Khâu Diêu. Đối với Khâu Diêu việc đến năm mười tám mới gả đi chính là cái gai trong lòng, cho dù Khâu Miên đến giờ vẫn chưa thể quen được việc này. Nhưng giống như vẫn còn cảm nhận được cái nhìn gai gai sau gáy, Khâu Miên đâu có tâm trạng nào mà đôi co với tiểu nương tử Khâu Diêu nữa.
"Không phải rất vội sao? Chúng ta mau đi thôi!"
Nói xong cậu vội vàng kéo Khâu Diêu chạy đi, mạnh mẽ cắt đứt lời sắp ra khỏi miệng của nàng, càng chạy càng xa.
Mặc dù vẫn không ngăn được những lời cằn nhằn của nàng nhưng ít nhất, theo khoảng cách ngày một kéo dài, cảm giác gai gai kia cũng nhạt bớt rồi biến mất, khiến cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm. Biểu cảm này của cậu rơi vào mắt Diêu nương liền bị nàng ngờ vực hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"
Hỏi xong nàng còn ngó nghiêng khắp nơi khiến Khâu Miên sợ hết hồn mà vội vàng giữ nàng lại. Tuy cậu không biết từ chỗ này có còn nhìn thấy gì không nhưng vẫn không nên thì hơn.
"Không có gì hết! Mà ngươi có biết người nhà ta tìm ta có chuyện gì không?"
Hỏi mặc hỏi, trong lòng cậu lại không khỏi thầm phỉ nhổ mình nhát gan, đến mặt mũi của người ta cũng chưa kịp nhìn kỹ đã sợ chạy chối chết. Mà cậu nhát gan thế sao? Cậu không biết. Cậu chỉ biết thứ còn đọng lại trong lòng cậu sau một thoáng nhìn lướt qua là một vết sẹo dài...
Còn Khâu Diêu vừa nghe cậu hỏi thì lực chú ý liền bị dời đi liền. Nàng cười đầy quái dị nhìn cậu: "Đương nhiên là hôn sự của ngươi rồi chứ còn gì nữa! Ấy, ngươi đi đâu!?"
Kết quả nàng vừa nói xong Khâu Miên đã như phản xạ có điều kiện mà quẹo lại, có tiết tấu muốn quay đầu bỏ chạy nhưng chạy không thoát khỏi tay Diêu nương. Nàng ấy nhìn cũng muốn bật cười mà không khỏi chỉ vào trán cậu mắng: "Ngươi tưởng ngươi trốn được hả!?"
Khâu Miên đâu phải không biết, cuối cùng cậu chỉ có thể cười khổ bị Khâu Diêu lôi kéo trở về. Cái gì gọi là rụt đầu cũng một đao, đây chính là nói cậu.
Mà ở phía sau họ, bên dưới bụi cây thấp bên cạnh bờ ruộng vẫn luôn có một ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng của hai người cho đến khi không còn thấy nữa. Chủ nhân của đôi mắt có thể dọa sợ tiểu ca nhi tuổi cập kê Khâu Miên trên mặt hiện hữu một vết sẹo dài từ đuôi mắt đến khóe miệng trông thật dữ tợn, hoàn toàn đem ngũ quan soái khí cho tàn phá hết.
Hắn nằm ngửa trên bờ ruộng, ngẩng mặt nhìn trời xanh mây trắng đang trôi nổi bồng bềnh, tư thái nhàn nhã đến không ngờ. Hắn nằm đó thật lâu, đối với cuộc đối thoại vừa rồi chẳng biết có đọng lại trong lòng hắn được chút nào nữa hay không thì không biết. Chỉ biết ở bên kia Khâu Miên cùng Khâu Diêu đã về đến cổng nhà rồi.
Còn chưa bước chân vào hai người đã nghe thấy một tràng lời lẽ chát chúa từ trong nhà vọng ra. Nó lớn đến mức có lẽ hàng xóm cách họ nửa dặm cũng nghe thấy nữa được ấy chứ. Đương nhiên, này chỉ là lời khoa trương, nhưng nó lại đủ để biểu hiện sự khủng bố của âm thanh kia.
"Nội tổ mẫu, sao người có thể thiên vị như vậy chứ!"
Nếu nó phát ra từ một tiểu nữ tử tuổi cập kê thì càng khiến người kinh ngạc hơn nữa.
Ở trong nhà, người vừa phát ra âm thanh kia vẫn còn đang nói: "Đều là cháu nội! Hắn cũng chỉ là ca nhi không lên nổi mặt bàn! Tổ mẫu không chỉ đem người tốt đều đưa cho hắn!... Con cũng đang đợi gả mà! Sao tổ mẫu có thể..."
"Điềm nhi thôi đi!"
"Buông con ra! Hôm nay con phải nói cho hết!"
Khâu Điềm không những không nghe mà còn hất mạnh nương của nàng ta ra.
Nương của nàng ta - Đại bá nương của Khâu Miên đều bị nàng ta hất cho lảo đảo. Còn Khâu Điềm vẫn ráng gân cổ lên, cứ như nàng ta có nhiều nổi oan ức lắm vậy.
"Tổ mẫu chưa từng hỏi con có muốn hay không, bây giờ còn muốn đưa nhiều của hồi môn như vậy cho hắn, vì cái gì chứ!!"
Khâu Điềm hoàn toàn không nhìn xem bà mối còn ngồi ở đó, cũng chẳng có chút tư thái cô nương gia đợi gả hiền thục nết na mà hét thẳng vào mặt nội tổ mẫu của mình. Đương nhiên cũng chẳng có lý nào nhìn nhị bá nương cũng là ca nhi của mình đang ngồi bên cạnh sắc mặt có bao nhiêu xấu. Cậu nghĩ nếu tính tình của nhị bá nương cay nghiệt một chút, đảm bảo Khâu Điềm sẽ không có trái ngon để ăn.
Cậu cũng biết không phải nàng ta không thèm để vào mắt, chỉ là nàng ta tức giận đến nóng đầu mất khôn mà thôi.
Nhưng ý tứ muốn nói thì đều nói hết rồi.
Khâu Miên giữ lại Khâu Diêu, thân là người ngoài rớ vào chẳng có lợi lộc gì, không để cho nàng nói chuyện, còn mình hít sâu ba cái rồi bước vào trong phòng.
Người một phòng còn chưa kịp phản ứng bởi sự bùng nổ của Khâu Điềm thấy cậu đi vào liền hướng sự chú ý lên người cậu, kể cả bà mối Thẩm, danh tiếng đệ nhất mấy vùng Đại Giang xung quanh này. Ánh mắt của họ vô tức sáng lên theo từng bước chân cậu đi. Ánh sáng bên ngoài đuổi theo thân hình thon dài của cậu, khiến toàn thân cậu như được phủ lên một lớp bột màu sáng trắng nhu hòa.
Ấn tượng đầu tiên trong mắt bà mối Thẩm là... Ôn nhuận nho nhả, khí chất ngời ngời. Chỉ nhìn thôi đã khiến người sáng mắt ra chứ chưa nói sau đó còn chứng kiến cậu lễ độ chào hỏi từng người. So với Khâu Điềm bỗng nhiên nhảy ra chen vào họng người bề trên quả thật khác nhau một trời một vực.
Khâu Miên đâu có biết bà nghĩ cái gì, nhưng cậu cũng không thích ánh mắt đánh giá của một người xa lạ nhất trong mắt cậu trong phòng này, ngoài mặt lại thản nhiên chấp tay chào hỏi người trong phòng: "Tổ phụ, tổ mẫu."
Cậu đối với hai người đang ngồi ở chủ vị thưa. Sau đó là đến hàng người ngồi bên tay trái trừ bà mối: "Đại bá, đại bá nương."
Sau đó lại đến hàng người bên phải: "Nhị bá, nhị bá ca*, tiểu cựu, cựu mẫu."
*Vợ của nhị bá là ca nhi, tg nghĩ gọi bá nương nó cứ kỳ kỳ nên tg dùng chữ ca trong ca nhi thế chữ nương.
Tổ mẫu của cậu vừa nhìn thấy cậu mặt mày đã giãn hẳn ra, đối với cậu vẫy tay.
"A Miên mau lại đây, chào hỏi bà mối Thẩm..."
"Không cho đi!"
Nhưng tổ mẫu cậu còn chưa nói xong đã bị Khâu Điềm chua ngoa cắt ngang. Khâu Miên còn chưa kịp động đậy cũng bị Khâu Điềm kéo tay giật ngược lại. Lực đạo mạnh đến nổi khiến cậu trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị loạng choạng lùi về sau tận hai bước mới đứng vững được. Móng tay nàng còn sượt mạnh qua cổ tay cậu, giống như đã làm cậu trầy da mà không ngừng dậy lên cảm giác ram ran khó chịu. Cảm giác khiến cậu nhíu mày, nhưng không phải vì đau mà là vì bất mãn sao da thịt mình mềm dữ vậy.
Mà đây cũng là một vấn đề khiến cậu khó chịu. Kiếp trước cho dù cậu bằng tuổi "Khâu Miên" bây giờ, mười sáu tuổi thì cậu cũng không có trắng mềm như cái bánh trôi thế này, đụng tí là đỏ lên. Ngược lại bởi vì tính tình hoạt náo mà có phần rắn rỏi, cơ linh như con khỉ dù thân hình có nhỏ thó. Giờ thì... Mặt bún ra sữa. Tay chân gầy nhỏ. Thân hình mềm mại. Gay lý gay khí... Khụ!
Thời điểm cậu thất thần, tổ mẫu của cậu đã nổi xung thiên rồi.
"Phản rồi! Phản rồi! Liêu nương! Còn không mau lôi nó đi!"
Đại bá nương vốn dĩ ban đầu còn làm bộ cho có, lúc này cũng không khỏi bị dáng vẻ giận dữ của nội tổ mẫu cậu dọa cho mềm chân liền mạnh mẽ bước lên mạnh mẽ lôi Khâu Điềm đi.
Nhưng đương nhiên là nàng ta không chịu rồi.
"Con không đi! Tổ mẫu người thật quá đáng!"
Khâu Điềm không ngừng giãy giụa không chịu đi. Dáng vẻ oán hận hết trừng bà rồi lại đến trừng cậu, bên trong ánh mắt chất chứa bao nhiêu là không cam lòng cùng oán hận. Nàng ta còn quay sang nương mình oán ức nói: "Nương! Sao người không giúp con!"
"Điềm nhi à, mọi chuyện còn chưa có quyết mà. Con làm vậy chỉ làm tổ mẫu tức giận thôi!"
Đại bá nương ra sức khuyên, nhưng Khâu Điềm nào chịu nghe: "Đều muốn đưa bát tự! Nương, không phải người nói Đường gia sẽ chọn con sao!? Người lừa con! Các người chẳng ai thương ai con hết!"
"..."
Khâu Miên xem mà cạn lời.
Thật sự, Khâu Miên rất muốn nói cậu cũng không muốn gả đi đâu. Nếu được cậu còn có thể nhường nó cho Khâu Điềm ngay lập tức luôn ấy chứ.
Làm một ca nhi thôi cậu đã chưa thể chấp nhận, giờ còn bắt cậu gả cho một người đến mặt cũng không biết, chỉ qua vài lời tâng bốc lên tận trời của bà mối liền quyết định đó là mối hôn sự tốt, cậu mới không cần. Nhưng cậu xuyên qua mấy ngày, thời gian vừa đủ để cậu biết phải cư xử thế nào cho đúng chuẩn mực ở đây mà không khiến người hoài nghi cậu là đồ giả. Cũng không phải cậu cam lòng cam chịu bị bày bố, chỉ đơn giản là vì hai người già lớn tuổi kia thật sự nghĩ cho cậu. Còn có, ở thời đại này phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, miệng lưỡi người đời ác ý nhiều như mây, cậu cũng phải nghĩ cho kỹ ngày tháng sau này nên làm sao cho tốt thì mới có thể đấu tranh cho tự do của mình được. Nếu thật sự không được cậu cũng sẽ từ chối... Haizz.
Rốt cuộc Khâu Điềm vẫn bị đại bá nương lôi đi. Bên trong nhà liền yên tĩnh hẳn bởi vì thiếu đi âm thanh của Khâu Điềm.
Nhưng sắc mặt người nào cũng không được tốt.
"Hỏng rồi! Hỏng rồi! Điều là hai người các ngươi chiều hư nó!! Nếu sau này nó có bị nhà phu tế trả về cũng là do các ngươi tạo ra! Cũng đừng có tìm bà già này chống đỡ cho!!"
Tổ mẫu của cậu liên tục nói mấy tiếng, còn đập tay xuống bàn, chỉ về phía đại bá cậu tức giận mắng chửi không ngừng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play