Từ bao giờ, những bộ truyện luôn luôn theo một thứ rập khuôn, là về nàng lọ lem và chàng hoàng tử là một mối tình truyền kỳ, mà bên trong không thiếu những kẻ độc ác khiến kẻ khác phải sỉ vả.
Ngọc Vãn Ngọc mãi mãi cũng không hiểu, bản thân cao quý, là công chúa cùng vai, cùng vế để được sánh đôi với hoàng tử, lập ra mưu hèn kế bẩn giành lại tình yêu của đời mình, thất bại phải gánh qua miệng đời cuối cùng kết cục lại thành xứng đáng....
Ngọc Vãn Ngọc không hiểu, cứ vậy, cho đến lúc chết cũng vẫn không thể hiểu được.
- Từ hai hoặc nhiều khía cạnh khác nhau, suy xét theo tình và lý, đúng và cả không đúng, hai mặt trái song song tồn tại nếu như bản thân đã lựa chọn sai.
Dù là nhỏ nhất, ở bước đầu hoặc kết thúc, cũng dẫn đến kết cục tẫn vong.
__
22 năm trước
* Nghiêm gia
Ngày nắng đẹp của tiết trời mùa hạ, Ngọc Vãn Ngọc năm nay tròn 7 tuổi, đáng yêu xinh đẹp. Cô ôm cuốn sách nhỏ cất bước chạy đến bên nơi xích đu. Đôi chân ngắn ngủn sải dài, tà váy tinh xảo bung xỏa, đong đưa tựa trích tiên, dẫm trên nền gạch men, lát trên khu vực thảm cỏ xanh mướt đẹp mắt.
Ngọc Vãn Ngọc như một nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, trao ra cuốn sách trong lòng cho đứa bé cùng tuổi xem.
“ Phong ~, cậu xem tớ tìm được gì nè ” Ngọc Vãn Ngọc giọng nói thanh túy ngọt nị, vô cùng hớn hở giao ra đồ vật, lúng túng cọ xát chân trên mặt cỏ xanh mượt “ Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu không? ”
Nghiêm Từ Phong ngẩng đầu lên, qua giây lát không nói gì, lúc sau thấy được sự biệt nữu của Ngọc Vãn Ngọc, Nghiêm Từ Phong đành chịu thua, dịch qua một bên.
“ Lên đi ” Nghe vậy, Ngọc Vãn Ngọc liền từ ủy khuất, thành cười rạng rỡ, khóe mắt vẫn còn đỏ hồng một chút, sợ Nghiêm Từ Phong thay đổi ý định, vội trèo lên ngồi trên xích đu, khiến nó khẽ đung đưa.
Đứa bé bị đưa đẩy đến có chút choáng váng, nhịn xuống không vui, chờ đến xích đi lay lắc một hồi rồi cũng an vị.
“ Tìm được gì? ” Nghiêm Từ Phong khép cuốn sách học trong tay, hỏi.
Giọng nói non nớt, câu nệ dễ nghe lại mang dáng vẻ trưởng thành của đại nhân, lạnh lạnh thanh cao, xa cách không phù hợp với tuổi thật, nào giống tiểu hài tử mới 7 tuổi.
Ngọc Vãn Ngọc trộm tìm xem cảm xúc đối phương, đáng tiếc bản thân cô còn nhỏ, không rõ cảm xúc biến hóa đó là gì, cũng tìm không được sự hứng thú nào trong mắt và gương mặt của Nghiêm Từ Phong cả.
Ngọc Vãn Ngọc lúng túng, rồi cuối cùng can đảm dịch mông đến gần, hận không thể cùng Nghiêm Từ Phong hòa thành một thể.
Nghiêm Từ Phong nhìn, cũng không nói, phiền lòng nhăn mày, thở dài.
Đặt đầu dựa vào vai vị hôn phu xinh đẹp, không phải xinh đẹp, nên là soái khí!
“ Này.... ” Bị đầu tóc trác có chút ngứa ngáy, Nghiêm Từ Phong nâng cằm tránh đi, Ngọc Vãn Ngọc lại dán đến thêm nữa, chóp mũi ngửi được hương vị của sữa và đặc trưng hương thanh đàm trầm ổn.
Ngọc Vãn Ngọc bị vui vẻ che khuất, không để ý Nghiêm Từ Phong cau mày, gương mặt khẽ nhăn nhó khó chịu.
Bản thân đã thỏa mãn lật ra bìa sách.
“ Lọ Lem! ” Ngọc Vãn Ngọc nói.
Nghiêm Từ Phong nhìn bản vẻ, lên tiếng sửa lại “ Là Cinderella ”
“ Không phải giống nhau sao? ” Ngọc Vãn Ngọc ngậm tay, hỏi.
“ Ừ ” Nghiêm Từ Phong có lệ trả lời, thuần thục vươn tay kéo tay Ngọc Vãn Ngọc đang ngậm trong miệng ra, ngữ khí không đổi, lười so đo nhiều “ Lại muốn hỏi về việc gì? ”
Ngọc Vãn Ngọc lật đến khoảng khắc nàng công chúa nhấc lên tà váy, trở thành tâm điểm chú ý trong buổi dạ hội, ánh đèn lung linh thắp sáng vị trí trung tâm. Xứng đôi cùng chàng hoàng tử, hào quang sáng rạng rực rỡ, xung quanh u tối là những kẻ hướng nhìn về phía tâm điểm.
Cô nhẹ nhàng hỏi “ Phong thích cô bé Lọ Lem không? ”
Nghiêm Từ Phong không nghĩ ngợi gì mà đáp “ Không thích ”
Ngọc Vãn Ngọc truy vấn không ngừng “ Vì sao? ”
Nghiêm Từ Phong “ Cổ tích viễn vông mơ mộng, không thực tế, nhưng ý nghĩa sâu xa vẫn có, được lược bỏ và cải biên ”
Cô bé nghe không hiểu, mở to đôi mắt nhìn Nghiêm Từ Phong “ Vậy Lọ Lem có phải công chúa không? ”
“ Phải ”
“ Nhưng gần như không phải ” Nghiêm Từ Phong nói xong mới nhận thấy câu trả lời từ bản thân quá mức vô tri, nói như nói, nhưng anh cũng không nghĩ giải thích, lười nói thêm gì nữa.
Ngọc Vãn Ngọc lẩm bẩm, buông cuốn sách đi “ Vậy Phong là hoàng tử nhỉ? ”
“ Ừ ”
Cô cười khúc khích “ Ngọc là công chúa, Phong là hoàng tử, sau này là vợ chồng, Ngọc....thích Phong! ”
Thẹn thùng khiến hai má Ngọc Vãn Ngọc ửng hồng, ngượng ngùng cũng có phần chờ mong, cô ngưỡng mặt hỏi khẽ “ Như vậy, Phong có thích Ngọc không? ”
Nghiêm Từ Phong lắc đầu “ Không thích ”
Cô bé nghe vậy, thẹn thùng vui sướng tức khắc tiêu tán, trở nên tủi thân, giọng nói không tự giác cao hơn “ Vì sao! ”
Nghiêm Từ Phong không cần nghĩ, tiếp tục trả lời “ Chính là không thích ”
Ngọc Vãn Ngọc hốc mắt đỏ bừng, hung hãn cắn môi, dựa người ăn vạ Nghiêm Từ Phong, nước mắt không thể khống chế được lăn dài, không lớn không nhỏ lẩm bẩm “ Không quan hệ, không vấn đề gì cả..... về sau, Phong nhất định, sẽ thích, nhất định, cũng giống như ba mẹ Ngọc vậy! ”
Nghẹn ngào tiếng nói khẽ nấc, vẫn chấp nhặt trong từng câu chữ, cố chấp mà khẳng định.
Nghiêm Từ Phong nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ, cũng....lạnh lẽo.
Anh đẩy mạnh Ngọc Vãn Ngọc đi, ôm cuốn sách của mình nhảy xuống xích đu, quay đầu nhìn Ngọc Vãn Ngọc ngây người chao đảo “ Không thích là không thích, không có chuyện mưa dầm thấm lâu ”
Nói xong, mặc cho sau lưng gào khóc đến nghẹn lòng kêu gọi, Nghiêm Từ Phong mang sự bực bội mà trốn trở về căn cứ bí mật của mình, nơi chẳng ai tìm được anh.
Cho đến tối, Nghiêm Từ Phong đi xuống dưới nhà, trên sopha lúc này nhiều thêm một người, mà Ngọc Vãn Ngọc khóc mệt, gương mặt đỏ bừng, thút tha thút thít trong vòng tay mẹ anh.
Thấy được anh liền nháo quấy không thôi.
Nghiêm phu nhân, Hạ Thanh Ninh, cũng chính là mẹ Nghiêm Từ Phong lúc này đang khó khăn ôm dỗ Ngọc Vãn Ngọc.
Cô có Nghiêm phu nhân chống đỡ cho, liền có phần ra oai thị uy, cáo trạng anh xấu xa, không thích cô.
Mẹ cũng không màng việc anh chống cự đến gần, vẫy tay khiến anh lại đây.
Hạ Thanh Ninh kéo tay anh, để cả hai nắm lấy tay nhau “ Về sau không được làm Ngọc khóc, Phong, con mau xin lỗi em đi! ”
Nghiêm Từ Phong nhìn tay mình, lại nhìn Ngọc cùng mẹ, anh lắc đầu “ Con cũng không nói sai, rõ ràng con không chọc, cũng không đánh Ngọc khóc, con cần gì phải xin lỗi? ”
Anh thấy mẹ không vui, lại tiếp tục nói “ Lời xin lỗi treo bên ngoài không chân thành, càng quá dễ có được sẽ mất đi giá trị, con không sai, con không xin lỗi ”
Rụt tay mình về, Nghiêm Từ Phong giống như càng thêm một phần không thích Ngọc Vãn Ngọc, anh nghe thấy tiếng cười nhẹ. Đôi mắt tỏa định, thấy Nghiêm gia gia chủ từ khi nào đã về, còn đang khoanh tay xem chuyện vui, anh đặng chân chạy ôm đùi ông.
“ Ba, con không thích Ngọc, em ấy làm phiền con ”
Nghiêm Cẩn Ngôn cảm thấy một trận buồn cười, ông tóm lấy cổ áo Nghiêm Từ Phong nâng lên, anh không có ý giẫy giụa, ngoan ngoãn đón nhận ánh mắt đánh giá từ ông.
“ Hôm nay còn muốn nghe kể chuyện không? ” Nghiêm Cẩn Ngôn hỏi.
“ Không nghe ” Anh lắc đầu, nói chuyện đôi khi trống không, thấy ba không trách mắng, tùy ý anh, Nghiêm Từ Phong vui vẻ, sự chú ý lúc này chợt dừng ở quầng thâm dưới mắt Nghiêm Cẩn Ngôn “ Ba mệt, cần nghỉ ngơi ”
Nghiêm Cẩn Ngôn gật đầu, thả anh xuống dưới đất, xoa đầu khen ngợi anh ngoan ngoãn hiểu chuyện. Khi chính mình thoáng qua Hạ Thanh Ninh, rất giống cùng người dưng gặp qua vài lần chào hỏi.
“ Không quản nó? ” Hạ Thanh Ninh không vui nhăn mày đẹp, che chở cô nhóc trong lòng, còn khẽ vỗ về Ngọc “ Anh định để sau này nó thành một kẻ như anh chỉ biết vùi đầu vào công việc, không hiểu cách thể hiện tình cảm, như một khối băng nghàn năm, còn nữa, chẳng lẽ anh muốn chết trên bàn làm việc còn hơn chuyện gia đình này à? ”
“ Nghiêm phu nhân ” Nghiêm Cẩn Ngôn tháo lỏng cavat, ông nhận ly nước ấm từ tay Nghiêm Từ Phong, ôn hòa cười nhẹ, nhìn người phụ nữ trước mặt mà phân rõ ràng hạn mức giữa cả hai “ Ép buộc chỉ càng khiến cho câu chuyện rạn nứt, là đúng hay sai, chính nó biết rõ để sữa chữa, là người thừa kế tương lai, tôi và cô chỉ là người chỉ đạo nó ”
“ Chứ không phải theo khuôn mẫu, vẽ trước đường, định đoạt phương hướng nó sẽ đi ”
Hạ Thanh Ninh vẻ mặt mỉa mai, lần lượt nêu ra những từ ngữ mấu chốt với sự khó chịu “ Ép buộc? Chỉ đạo? Vẽ đường? Chỉ bằng việc anh bận bịu tối ngày trên công ty? Vợ con không lo? ”
“ Anh chỉ biết đến việc bồi dưỡng người thừa kế, còn tôi? ”
“ Vợ? ” Nghiêm Cẩn Ngôn lặp lại, không giận, không thẹn, mà chỉ cười “ Cũng đúng nhỉ ”
“ Tôi chính là như vậy ” Ông gật đầu, trước khi đi lên lầu, khinh phiêu phiêu nói “ Nếu muốn đòi hỏi nhiều hơn ở tôi, khiến cô thất vọng rồi, sẽ không có điều đó ở tôi đâu, chịu không nổi, thì cô ly hôn đi ”
Hạ Thanh Ninh thẹn quá thành giận, trừng mắt với bóng lưng vô tình kia của Nghiêm Cẩn Ngôn, lại xem đến Nghiêm Từ Phong nhìn thoáng qua mình.
Đứa nhỏ bộ mặt giống như hiểu rõ mọi chuyện mà lặng lẽ quay mặt, lóc cóc rời đi hiện trường quỷ dị còn sót lại này.
Không hề có ý muốn can ngăn, một đứa trẻ bình thường nếu thấy ba mẹ cự cãi gây sự còn phải khóc lóc một hồi, non nớt tiếng khóc đến khản cả giọng để can ngăn một chút.
Lại nhìn xem Nghiêm Từ Phong, một cảm xúc nho nhỏ cũng không nhìn đến sự buồn bã.
Biểu hiện trên gương mặt một mảnh băng lạnh, y hệt kẻ chồng kia, giống nhau như đúc, là loại dường như đã nhìn nhiều thành quen, hơn hết, xem thành một điều hiển nhiên đến bình thường, chết lặng tiếp tục xem trò.
Nghiêm Từ Phong xem thành kết cục sớm muộn diễn ra về cuộc ly hôn, xen vào cũng không gây ra bao nhiêu sức lực để ngăn cản con thuyền sắp lật đổ.
Chính bản thân Nghiêm Từ Phong tồn tại, đã là một trợ lực rồi, đứa con gắng kết và ràng buộc cuộc hôn nhân, còn kết cục ly hôn đã được định sẵn lại không phải ngày một ngày hai. Khi nào xảy ra còn là sớm hay muộn thôi.
Một cỗ nghẹn khuất cùng không cam lòng, Hạ Thanh Ninh hơn ai hết biết rõ cái gia đình này cỡ nào bức bối. Mà bản thân cũng khác gì hai người này đâu, đúng vậy, không khác gì mấy, chỉ là lâu ngày gặp nhau, sinh ra tâm tư tình ý vượt quá giới hạn.
Hạ Thanh Ninh nắm chặt chẽ tay mình, khẽ thở dài tự giễu, hạ mắt ở đứa nhóc ngơ ngác bên cạnh, giúp xoa đi nước mắt cho Ngọc Vãn Ngọc.
Hạ Thanh Ninh biết tương lai, Ngọc Vãn Ngọc cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp nếu cứ tiếp tục day dưa với đứa nhỏ Nghiêm Từ Phong.
Có một câu rất hay lại đắng cay rằng, trúc mã không bằng trời giáng.
Mong, câu đó nó sẽ không vận vào cuộc đời đứa nhỏ này.
Nhưng bản thân có thể làm được gì đâu, hôn ước hai nhà trừ khi một trong hai giải trừ.
Tổn thất gây ra cũng không nhỏ, từ đồng minh thành đồng địch còn tệ hơn, hai nhà Nghiêm - Ngọc thế lực ngang cơ nhau. Trở mặt thành thù, khó có thể tưởng lúc đó sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió.
Đấy là về kinh thương hai nhà, nếu như chưa nói đến Ngọc Vãn Ngọc còn rất thích Nghiêm Từ Phong, dáng vẻ lẻo đẽo theo đuôi này, thật.... quen thuộc.
Cũng không thể tưởng tượng nổi, về sau Ngọc Vãn Ngọc còn so Hạ Thanh Ninh thảm hại, không những hôn nhân không trọn vẹn, còn nghiêm trọng đến mức cả gia thế Ngọc gia lâu đời Ngọc thị cũng bởi vì thế mà sụp đổ.
Rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, và cho đến khi có được cơ hội sống lại đi chăng nữa, đứa nhỏ ngốc Ngọc Vãn Ngọc vẫn một lòng đi đến kết cục của kiếp trước, ít nhất vẫn kịp lúc tỉnh ngộ.
Nhưng.....
Buông, cũng buông không nổi nữa rồi.
Trở thành chấp niệm mãi mãi không thể xóa nhòa.
Đó là tương lai, chẳng ai đoán trước được, dù biết, vạn sự nằm trong tay bản thân, là ở quyết định của bản thân tạo thành kết cục.
__
Thời gian trôi qua rất nhanh, như chó chạy ngoài đồng, thấm thoắt đã vài chục năm qua đi, Ngọc Vãn Ngọc ngày nào vẫn còn là đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu, bây giờ đã trổ mã xinh đẹp.
Gương mặt ngoan ngoãn chọc người yêu thích, môi hồng mắt họa, dáng người cao gầy tinh tế. Cả người được bồi dưỡng rất tốt, khí chất tiểu thư nhà quyền quý không thể không nhìn nhiều vài giây.
Có học thức lẫn tài năng, là trong lời đồn con nhà người ta.
Chỉ là không thay đổi việc Ngọc Vãn Ngọc mỗi ngày tìm đến Nghiêm Từ Phong để tìm phiền toái.
Không làm bánh cũng học theo thùa, dù cho có nặng nề việc học tập nữ công gia chánh. Bên cạnh thái tử gia Nghiêm Từ Phong vẫn luôn có bóng dáng của tiểu công chúa Ngọc Vãn Ngọc.
Trung học đại học và cả khi đi làm.
Kết hôn và chung chăn gối.
Đúng như lời xưa cũ của Nghiêm Từ Phong, không thích chính là không thích.
Không có chuyện mưa dầm thấm lâu.
Thời gian đã chứng minh tất thảy lời hứa và sự kiên định của một đứa trẻ.
Kẻ đầu gỗ chỉ năm xưa thăng cấp càng thêm khó công lược, ngày ngày chỉ biết vùi đầu trong công việc, niên thiếu gầy dựng công ty riêng thành đạt, ổn thỏa trên thị trường và làm hài lòng Nghiêm gia gia chủ, được tính nhiệm, có cơ hội vào tiếp quản Nghiêm gia công ty.
Tục xưng trở về kế nghiệp, công ty nhỏ sau đó được sát nhập với đại tập đoàn Nghiêm gia, trở thành một chi nhánh khác.
Nghiêm Từ Phong hoàn toàn tiếp nhận công ty từ tay Nghiêm Cẩn Ngôn. Hiếu thuận và tài đức vẹn toàn, không gì là không giỏi, trong có hiền thê xinh đẹp, ngoài có Ngọc gia liên minh, sản nghiệp và giá trị con người cao chót vót.
Nghiêm Từ Phong là nhân sinh người thắng, trên đài cao, lại trắc trở với đường tình duyên.
Anh ngoại tình.
Không đúng, anh sao có thể ngoại tình khi bạch nghiệt quang đã chết?
Chỉ bởi ở trong quá khứ, vẫn là anh ở hiện tại, đều hèn nhác và bất lực, luôn trơ mắt đứng nhìn và không thể đủ khả năng cùng người mình yêu có được kết quả tốt đẹp.
Từ rất lâu, Nghiêm Từ Phong chẳng biết bắt đầu từ lúc nào đã hình thành một thói quen nhấm nháp rượu vang vào khi tối. Bản thân lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, muốn từ vị ngọt đắng đưa linh hồn cô độc vào men say.
Si mê trước vũ trụ bao la rộng lớn, khao khát bên ngoài kia sẽ còn hình bóng của người khiến anh động lòng.
* Rầm! *
Âm thanh mạnh mẽ đâm sầm tiến vào.
Nghiêm Từ Phong thu hồi sự ôn hòa cuối cùng còn sót lại chứng minh bản thân còn là con người chứ không phải một con người máy chỉ biết làm việc.
Vô tâm vô tính, máu lạnh vô tình.
Tiến vào không ai khác là Ngọc Vãn Ngọc, cô nhìn thấy anh, việc đầu tiên là vứt đến một sấp ảnh chụp, hốc mắt đỏ bừng, là một minh chứng cho việc cô vừa mới khóc xong.
Cố nén tâm tình không mấy tốt đẹp, Nghiêm Từ Phong đặt cái cốc chân dài kia xuống bên bàn nghỉ, anh thẳng lưng nhỏm dậy, nhàn nhã kéo về phía mình các sấp ảnh chụp, từ góc độ nhìn đến. Hẳn là thám tử tư đã rình mò rất lâu và kỹ để chụp được những thứ này.
Anh không hề chột dạ, mà hứng thú lật lên xem từng tấm, gương mặt thưởng thức “ Chụp còn khá tốt xem, Ngọc Vãn Ngọc, cô hẳn tốn không ít sức nhỉ? ”
“ Anh đây là có thái độ gì! ” Ngọc Vãn Ngọc lòng mang lửa giận, cô vươn tay muốn túm lấy cổ áo của anh, muốn anh thấy....
Thấy thứ gì?
Ngọc Vãn Ngọc cũng không rõ, nhưng cô là kẻ có lý do chính đáng để ghen, để chất vấn, bởi cô là vợ anh, bắt được bằng chứng chồng ngoại tình, thì cô cần thiết gì phải yếu thế!
Nghiêm Từ Phong mắt lạnh xuống thêm một phần, đôi mắt khẽ nheo, chán ghét đến cực điểm hận không thể hóa thành thực thể.
Nó không giết được người, cũng từng chút, từng chút giết đi tình yêu mãnh liệt của Ngọc Vãn Ngọc.
Bàn tay tiếp cận phút chốc có thể chạm vào được, Nghiêm Từ Phong không để cô toại ý, anh tóm được cổ tay cô.
“ Ngọc Vãn Ngọc, tôi cùng cô từ lâu, đã phân rõ khoảng cách rồi ” Nghiêm Từ Phong nhẹ giọng nói, anh không để cảm xúc vào trong lời nói, chỉ là truyền đạt lại, thanh thanh lãnh lãnh, lạnh nhạt xa cách.
“ Thủ đoạn đê hèn này của cô, cũng giống năm đó cô tự tay giết người vậy, ghê tởm ” Nghiêm Từ Phong nói, anh lúc này siết chặt cổ tay Ngọc Vãn Ngọc, tiếng than nhẹ khẽ vang lên, một thứ đau đớn truyền đến từ cánh tay anh.
Ngọc Vãn Ngọc hoảng loạn đã cào cấu hòng khiến anh buông lỏng tay, Nghiêm Từ Phong thuận theo liền buông, ngân đỏ kéo dài ghê rợn, anh nhìn cô chật vật thất thố, lại không hề có chút thương xót, giống như nhớ về một kiện sự việc buồn cười, môi khẽ nhếch lên đầy tự giễu “ Đừng một lần nào để tôi thấy cô xía vào chuyện của tôi ”
Anh từ trên ghế đứng dậy, đi ngang qua Ngọc Vãn Ngọc, đầu vai khẽ hếch, khiến nữ nhân thân hình yếu ớt trước gió lảo đảo, cuối cùng ngã sổng xoài dưới sàn nhà bóng loáng.
“ Nghiêm Từ Phong! ” Ngọc Vãn Ngọc gào lên, đứt đoạn âm thanh cao ngất, bởi vì tâm lý muốn nắm giữ thật chặt lấy hi vọng sắp rời đi, Ngọc Vãn Ngọc run run đến lợi hại, thấu cùng tâm cang thê lương, cổ họng cô cũng bởi vậy mà rát nóng không thôi.
Nghiêm Từ Phong vì vậy cũng bị chọc phiền, hắn đứng lại, anh bực bội mà quay đầu nhìn Ngọc Vãn Ngọc “ Cô còn có chuyện gì? ”
Ngữ khí cỡ nào lạnh băng không chút tình cảm, Ngọc Vãn Ngọc nhận ra sau bao nhiêu năm, Nghiêm Từ Phong vẫn luôn dùng loại này thái độ nói chuyện với cô.
Ngọc Vãn Ngọc tuyệt vọng ở những kí ức quá khứ đang dần xuất hiện, ám ảnh lấy cô.
Nghiêm Từ Phong chẳng kiên nhẫn chờ đợi cô bày ra bộ dạng thương tâm, anh càng thêm mất kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục “ Tôi còn có việc phải đi, còn nữa, về sau đừng làm những điều vô nghĩa như hôm nay, không có lần sau ”
Ngọc Vãn Ngọc khóc nấc lên từng cơn, con ngươi mãn đầy hơi nước, cô khẽ nghiêng đầu, nhỏ nhẹ thanh âm lê lết hỏi “ Anh muốn đi đâu? ”
Nói đoạn, Ngọc Vãn Ngọc giống như đã đoán ra được câu trả lời từ anh. Cô bỗng cười gằn, khằng khặc khó nghe, lau đi những nước mắt, nhưng không có cách nào để dừng lại được, buông bỏ, cô môi mỉm cười, xinh đẹp tựa thiên sứ giáng trần. Rơi vào bể ải nhân gian bùn lầy, từng chút từng chút vấy bẩn sự thanh cao kiêu ngạo của nàng.
“ Anh lại đến chỗ con ả minh tinh đó? ” Ngọc Vãn Ngọc lảo đảo đứng dậy, cô chập chững từng bước để đi đến tóm lấy cổ áo anh “ Nghiêm Từ Phong, nếu tôi ghê tởm, thì anh là thứ gì? ”
“ Đi tìm thế thân hòng tìm về hình bóng của người thương, nhưng anh nên nhớ, tôi mới chính là vợ anh! ”
“ Nghiêm Từ Phong! Anh thật - ghê - tởm! ”
* Chát! *
Giòn tan thanh âm, Nghiêm Từ Phong không chút do dự nào mà ban cho Ngọc Vãn Ngọc một cú tát trời giáng. Anh tát mạnh đến nổi khiến một bên má cô đỏ chót rát nóng.
Lực đạo không hề khống chế, nó khiến cho Ngọc Vãn Ngọc choáng váng một hồi, tai, mắt, ong ong chẳng thể tỉnh táo nổi.
“ Thế thân? ”
“ Vợ? Tôi ghê tởm sao? ” Nghiêm Từ Phong nắm bắt trọng tâm bên trong câu nói, anh giơ tay, bóp chặt khớp hàm của Ngọc Vãn Ngọc.
Khóe môi cô lúc này bằng mắt thường cũng nhìn ra được bị rách một chút, bắt đầu hơi rỉ ra một giọt máu nóng. Anh đè nghiến tay, không nương tình khi đối phương là nữ giới, ngược lại còn tàn bạo hơn nữa.
“ Nếu tôi ghê tởm, vậy vì sao, cô luôn quấn lấy tôi không buông? Ngọc Vãn Ngọc, chấp niệm, không thiết thực thì hãy buông xuống ”
“ Buông, cầu xin cô, buông tha tôi ” Anh âm giọng nặng nề, như con thiêu thân lạc vào biển lửa không hi vọng.
“ Sẽ.....không! ” Cô cố chấp nghiến từng từ.
“ Đúng, tôi còn lạ gì cô? ” Nghiêm Từ Phong âm trầm tự giễu cợt bản thân, anh trong lòng cỡ nào khổ sở, nhưng sai hiểu cho anh? Nghiêm Từ Phong ngoài mặt lại bình tĩnh đến không được, anh nhẹ nhõng cười, đè bả vai cô.
Nghiêm Từ Phong u ám khiến Ngọc Vãn Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh “ Ngọc Vãn Ngọc, tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng, đừng vượt quá giới hạn của tôi ”
“ Hối hận, sẽ không còn kịp đâu, hiểu chứ? ”
Bởi vì cơn đau trên da mặt, mẫn cảm khiến tiểu thư cành vàng lá ngọc, da thịt non mịn dễ thấy biến chuyển thâm thâm tím. Ngọc Vãn Ngọc vì đau, hàng mi cong dài ẩm ướt vẫy nhẹ, run run rẩy rẩy buông tay khỏi cổ áo Nghiêm Từ Phong.
Cô há miệng, rồi cũng không thể nói thứ gì, cố giữ lấy tay anh để khiến anh buông lỏng lực đạo, giọng nói khó khăn khi quai hàm bị bóp mạnh “ Ph.... Phong, em đau.... em đau quá, mau buông em ra..... Phong...... ”
Nghiêm Từ Phong gương mặt áp gần, dung mạo làm Ngọc Vãn Ngọc mê muội đã lâu, thế mà bây giờ cô không thể khen nổi, cô sợ, sợ anh sẽ thật sự giết cô.
Gương mặt Nghiêm Từ Phong đen tối, ánh mắt anh cuồng loạn, thứ ánh mắt luôn không thể che giấu hết toàn bộ. Ghét bỏ, chán ghét, luôn có một loại sát ý rõ ràng.
Nghiêm Từ Phong luôn nghĩ muốn giết chết Ngọc Vãn Ngọc.
Dù đây là xã hội pháp trị nghiêm ngặt, nhưng thứ Nghiêm Từ Phong muốn làm, cho dù có hoang đường khó khăn cỡ nào. Anh đã quyết, thì khó mà thay đổi nổi.
Ngọc Vãn Ngọc cầu xin anh, Nghiêm Từ Phong bỗng dưng cười.
“ Nhìn lên tôi ” Anh nói, đi cùng hành động và khinh thường hỏi “ Với cô, chức vị Nghiêm gia phu nhân này chưa đủ để thỏa mãn được? ”
Ngọc Vãn Ngọc nghe vậy chết đứng.
Cô cười khổ, đau đớn cùng với không cam lòng “ Anh nghĩ em cần thứ chức danh này đến vậy? ” Nguồn sức lực từ nơi nào bộc phát, Ngọc Vãn Ngọc bẻ tay anh rời khỏi má mình, thấy không được. Cô như một người điên vậy, răng không nhẹ mà hạ khẩu, cắn rách tay người cô yêu.
Tí tách máu tươi nhỏ giọt, môi răng Ngọc Vãn Ngọc là vệt máu tanh tưởi khó nuốt.
Nghiêm Từ Phong không đau, anh không rên than gì cả, chỉ đẩy nữ nhân đang nổi cơn điên này đi, để gương mặt khiến anh tức giận. Để anh không cần nhìn thấy gương mặt khiến anh chán ghét ấy.
Trong túi anh có khăn tay, nhưng anh tiếc không dùng nó để lau, ghét bỏ chùi bừa máu vào quần âu đen, lựa chọn dứt khoát muốn rời khỏi căn biệt thự.
“ Thứ tôi cần là anh đáp lại tình yêu của tôi! Chứ không phải tham tiền của anh! Nghiêm Từ Phong! Anh đứng lại! ” Ngọc Vãn Ngọc chạy theo sau, cô cố giữ lấy tay anh “ Nghiêm Từ Phong, chẳng lẽ bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng yêu tôi sao!? ”
Nhưng thấy đôi mắt anh ban tặng khi nhìn cô, Nghiêm Từ Phong luôn luôn nhìn về phía trước, chưa bao giờ.... quay đầu lại. Phía sau lưng anh luôn là cô, và anh, chưa từng.....
Ngọc Vãn Ngọc trái tim khó chịu, như bị một căn bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thở nổi, cô biết từ “ yêu ” quá xa vời, Ngọc Vãn Ngọc hi vọng nhấp môi, hèn mọn xem Nghiêm Từ Phong “ Anh..... từng thích tôi, dù chỉ một lần hay chưa? ”
Nghiêm Từ Phong hất tay Ngọc Vãn Ngọc, chỉ để một câu “ Chưa từng ”
Cánh cửa lớn mở rộng, sau đó bị đóng sầm lại thật mạnh.
Ngọc Vãn Ngọc như mất hết sức lực, cô ngồi trên sàn như con chó nhà có tang, bị chủ nhân vứt bỏ, chăm chăm nhìn cánh cửa bị đóng kín mít.
“ Không sao hết, em là vợ anh, Phong, em nhất định..... nhất định sẽ làm anh yêu em ” Ngọc Vãn Ngọc ôm mặt thút thít khóc, khi nước mắt thấm ướt vết thương.
Máu thịt phàm trần, cô là con người, cô, cũng biết đau, Ngọc Vãn Ngọc thẫn thờ đi sờ lên vết máu bên khóe môi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play