Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cừu Non Của Sói Già

Chương 1. Giết người có ơn

"Lạnh quá..."

Quyên Nhi tỉnh dậy trợn tròn mắt mơ hồ nhìn, ý thức vẫn còn hỗn độn... thấy một người đang từ từ lưu loát cởi bỏ quần áo trên người mình.

Gương mặt của người đàn ông dần thu rõ vào đôi ngươi của cô, hai mắt nhỏ của hắn toát ra luồng khí chất bất phàm, điểm thêm đôi mày rậm hướng cao đầy uy lực, chiếc cao mũi dựng thẳng tắp hoàn mỹ, tổng thể ngũ quan tinh tế, tựa hồ như một mĩ nam trong tranh vẽ.

Đặc biệt, dưới khóe môi có một nuốt ruồi duyên, cười lên trông lại giống một thiếu niên ngả ngớn bất lương.

"Chú..."

"Chú...Minh..."

Quyên Nhi hốt hoảng, nhận ra người đang cởi đồ cô là người cô kính trọng, Quách Hạo Minh.

Hắn là bạn của mẹ cô, cũng là người đã bỏ ra không ít sức lực chăm sóc cô ngay từ khi còn trong bụng mẹ. Có thể nói, hắn cũng góp một phần công sức nuôi cô lớn khôn.

Vậy mà...người sao lại cởi đồ cô thế kia ? Cô muốn cản trở nhưng cả người dường như không còn chút sức lực, một cảm giác hoảng sợ cùng thẹn thùng dâng lên, đôi mắt long lanh ngập nước như muốn khóc...

Mắt cô đột nhiên choáng váng không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương nữa, chỉ mơ hồ nhìn thấy hắn một thân cao lớn phủ lên người cô, hương vị trên người hắn thoang thoảng mùi hoa, giống như dược thảo. Không hiểu sao nỗi sợ hãi bất an càng tăng thêm.

"Tiểu quỷ con, nói!

Ai dạy em dùng cổ trùng giết tôi hả?"

Thanh âm khàn đặc, ngón tay lạnh lẽo của hắn cẩn thận sờ khắp dáng người tinh tế, đường cong lả lướt của mỹ nhân.

Quyên Nhi mơ hồ nghe rõ được câu hỏi, sợ run lên, bởi chuyện cô làm đã bị người đàn ông kia phát hiện.

Trước đó không lâu, cô biết được một bí mật, hắn đã bị bệnh ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống vỏn vẹn có vài tháng. Cô thấy người không vợ không con, sợ tài sản của hắn sau khi chết đi không ai hưởng...cho nên, cô đã nảy lên một ý tưởng động trời.

Cô xin cổ trùng từ một người bạn, muốn dùng trên người Quách Hạo Minh, điều khiển hắn để lại di chúc là tất cả tài sản thuộc về cô, còn lên kế hoạch xin bố mẹ theo hắn sang Thụy Sĩ chơi 3 tháng.

Mà, thời gian đó là để cô thực hiện ý đồ của mình, nào ngờ Quách Hạo Minh là sói già, chuyện cô làm không qua được mắt hắn, còn bị hắn dùng ngược lại cổ trùng với mình, ngất đi tỉnh dậy toàn thân đã không còn làm chủ được.

Trong lòng Quyên Nhi hối hận không thôi, khóc lóc van cầu người đàn ông.

"Chú Minh, Quyên Nhi xin lỗi!

Là Quyên Nhi không đúng, chú đừng giết cháu!

Mẹ cháu sẽ giận chú đấy!"

"Ha! Giận?"

Quách Hạo Minh không khỏi trào phúng "hừm" lạnh một tiếng, tiểu quỷ này quậy phá không ai bằng, muốn giết hắn giờ lại còn đem mẹ ra hăm dọa.

"Belle Cullen!"

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mím cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô gái nhỏ rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn thừa nhận.

"Tiểu quỷ, em đùa với tôi đấy hả?

Em chủ đích muốn tiễn tôi xuống âm phủ giờ còn dám đem mẹ em ra hăm dọa?

Em có biết cổ trùng em dùng là để lấy mạng người không hả?"

"Không..."

Cô gái nhỏ lắc đầu lia lịa, thật sự tận đáy lòng cô không biết đó là cổ trùng giết người. Cô chỉ biết người bạn đưa cho cô nói rằng, cổ trùng đó có điều khiển người khác nghe theo mình, không nghĩ lại bị lừa, suýt chút gây ra án mạng.

Cơ thể mảnh mai không còn chút sức lực, không thể trốn chạy khỏi người đàn ông, tầm mắt sáng quắc của hắn làm một cô gái mới lớn như Quyên Nhi run sợ, đầu óc hỗn loạn nghĩ đến việc xấu.

Bàn tay lạnh lẽo bất thình lình tóm lấy cằm nhỏ bé xinh, Quách Hạo Minh cúi đầu áp sát mặt cô gái, hơi thở thành thục đáng sợ bao trùm trong không khí, bao phủ luôn cả khuôn mặt của Quyên Nhi.

"Quyên Nhi, ngoan ngoãn thì khai ra sự thật tôi sẽ tha cho em, còn không chịu nói thì tôi sẽ mách mẹ em đấy!

Đến lúc đó...chưa biết ai bị mẹ Rose xử đẹp đâu nhé?"

"Đừng..."

Cô gái nhỏ kinh hồn khiếp đảm, bừng tỉnh đầu óc tức thì, nhắc đến mẹ, cô lại sợ hãi không thôi. Người mẹ quyền lực nhất nhà, ngay cả bố cô và người đàn ông này cũng còn phải sợ trước bà huống chi là đứa con non nớt như cô.

Vì sợ bị mẹ trách phạt, cô gái nhỏ miễn cưỡng khai ra hết mọi chuyện.

Sau một hồi tĩnh lặng lắng nghe, gương mặt của người đàn ông phủ một màu xám xịt khó coi, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô gái nhỏ dò xét.

Hắn thở một hơi trì trệ làm Quyên Nhi phát lạnh, tiếp theo hắn lại cúi đầu phủ bên tai cô, nhả giọng sắc lạnh pha chút châm biếm.

"Tiểu quỷ, hay thật!

Đúng là hết bố tới con!"

Quách Hạo Minh trào phúng trong tâm, ngày xưa thì hết Yên Đới Nam muốn giết hắn, sau này thì lại đến con gái của tình địch muốn đoạt tài sản của hắn.

Bỏ ra 18 năm chăm sóc, yêu thương chiều chuộng để rồi con bé lớn lên trả ơn bằng cách lấy tài sản của mình, còn suýt nữa tiễn hắn xuống âm phủ. Quách Hạo Minh nghĩ đến đây không làm sao kìm chế được cơn hậm hực, ấn tay lên cằm non mịn của Quyên Nhi.

Hắn bày ra bộ dạng thiếu niên ngả ngớn bất lương, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ ác ý, cười một tiếng trầm lãnh làm người ta phát lạnh.

"Belle Cullen, Quyên Nhi, có gan làm mà không có gan đương đầu sao?"

"Không, chú Minh, đừng hại cháu!"

Quyên Nhi vội vàng lắc đầu chối bỏ, cô dùng hết sức bình sinh mới nhấc được tay bám lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, kêu khóc như hoa xuân diễm lệ, van cầu.

"Chú Minh, đừng hại cháu!

Làm ơn, dù sao chú cũng không còn sống được bao lâu nữa mà, hay là...cháu sẽ ở đây chăm sóc chú đến khi chú chết có được không?"

Cô luống cuống đầu óc, nghĩ chẳng được cách thoát thân đành liều mạng hứa đại. Quách Hạo Minh nghe càng thêm ấm ức, hắn vốn có bệnh nặng như lời cô nói đâu, chẳng qua là khi đó bác sĩ chẩn đoán nhầm lẫn.

Khi hắn rõ sự thật muốn nói cho cô gái nhỏ biết, nào ngờ còn chưa kịp phanh phui thì cô sớm đã có ý định với hắn.

Quách Hạo Minh không tài nào chấp nhận được sự đối đãi nồng nhiệt này, đã lừa thì lừa đến cùng, còn phải bắt tiểu quỷ kia trả nợ cho hắn, trả luôn cả phần bố mẹ của cô.

"Quyên Nhi, được lắm!

Nuôi cho lớn rồi đòi giết người có ơn với mình.

Lần này tôi bắt em phải trả lại hết thảy những gì mẹ con em nợ tôi!"

Chương 2. Tuổi này thịt là ngon nhất

"Nợ?"

Cô gái trố mắt không hiểu, còn chưa kịp tiếp thu thì đôi tay của hắn đã nắm hai mắt cá chân của cô nhẹ nhàng kéo ra, để lộ hoa nhỏ non mịn, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào nơi riêng tư của một cô gái.

- Không lẽ...

Hoa dung thất sắc, Quyên Nhi giờ mới ý thức được nguy hiểm, cô quên mất bản thân đã bị hắn lột sạch đồ, thân thể của cô đang bị hắn nhìn thấy sạch sẽ.

"Chú Minh, thả cháu ra, chú không được làm bậy!

Làm như vậy là phạm pháp đấy!"

Cô kêu khóc khủng hoảng, muốn dùng sức nhưng cơ thể sớm đã bị cổ trùng của hắn lấy đi sức lực, cố gắng chỉ vô lực hướng eo bất lực nằm xuống. Hệt như diễn trò hề trước mắt người đàn ông.

"Phạm pháp ư? Em biết tôi làm gì sao?"

Miệng thì cười tà tứ, mà mắt thì cứ dò xét khắp thân thể cô gái nhỏ, yết hầu chuyển động mãnh liệt làm cho Quyên Nhi nằm bên dưới sợ đến lạnh run, ấp úng nói.

"Chú đừng...thứ này cháu dành cho chồng cháu...

Chú mà c.ưỡng hiếp cháu...cháu sẽ tố cáo chú!"

"Tố cáo?

Có giỏi thì đi tố cáo tôi xem coi ai tội nặng hơn, người mưu đồ giết người cướp tài sản tội nặng lắm đấy!

Khi nãy em thú tội tôi đã lén ghi âm làm bằng chứng rồi đấy, muốn thì cứ tố cáo xem ai ngồi tù lâu hơn?"

Người này trơ trẽn không ai bằng, lấy chiếc điện thoại ngay dưới gối mở lại đoạn ghi âm lúc cô thú tội. Quyên Nhi nghe sợ đến tím tái mặt mày, tuổi đời cô lại còn nhỏ, đầu óc non nớt không sao đấu lại kẻ này, chỉ đành há miệng kêu khóc van cầu.

"Chú Minh, chú rất thương cháu mà, đừng làm vậy.

Trong mắt cháu chú là cha đỡ đầu, ai lại thịt người mình nuôi lớn chứ?"

Cái miệng nhỏ của cô hét toáng lên, nước mắt vòng quanh khóc loạn, dưới ánh đèn mờ nhạt nhan sắc ngọt ngào hòa lẫn nước mắt xinh như một đóa hoa mới nở, càng làm người đàn ông mất đi kiềm chế.

"Biết mở miệng nói câu đó mà em lại có ý đồ với tôi?

Belle Cullen, hôm nay tôi sẽ bắt em trả nợ, cả vốn lẫn lời!"

Quách Hạo Minh chẳng buồn để tâm, mắt điếc tai ngơ luồn tay xuống đùi trơn mịn của cô, mò mẫn làm cô sợ rúng người, la toán loạn.

"Quách Hạo Minh! Đồ hạ lưu!

Tôi đáng tuổi con chú đấy! Làm như vậy không thấy có lỗi với mẹ tôi sao?"

"Ưm..."

Âm thanh chửi bới lập tức tắt ngấm, bàn tay to lớn của người đàn ông bịt chặt miệng nhỏ. Quách Hạo Minh tắc lưỡi lắc đầu không vừa ý, mày rậm nhíu chặt kiếm uy nghiêm, làm cho cô gái nhỏ cảm thấy bị áp chế hoàn toàn, nước mắt như chân châu vụn vỡ tuôn rơi.

"Tiểu quỷ, muốn mách mẹ không? Tôi cho em toại nguyện!

Sẵn tiện tôi tố cái tội mưu sát người khác của em cho mẹ Rose!"

"Ưm..."

Mồ hôi sau lưng tuôn ra lạnh toát, tinh thần cô gái nhỏ khủng hoảng, chẳng thể nào nghĩ được cách ứng phó, ngoài chật vật lắc đầu thì cô chẳng còn làm được gì.

Cô như đang khiêu khích ổ kiến lửa, hắn lấy điện thoại thật sự gọi cho mẹ của cô ở Anh, đầu dây bên kia truyền đến tiếng chuông làm tim cô đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Tận đáy lòng đã biết thế nào là lợi hại, cô bị hắn bịt miệng không thể kêu, cũng không thể động đậy, chỉ biết nhíu mày rơi nước mắt đáng thương lại xinh đẹp như hoa lê trong mưa, ngầm cầu xin hắn.

"Tiểu quỷ, đợi mẹ em bắt máy tôi sẽ mách mẹ giùm em nhé?"

"Ưm..."

Quyên Nhi lắc đầu cái nào thì tay hắn di chuyển theo cái đấy, cuộc điên thoại đỗ chuông gần hết thời gian chờ thì bên kia đầu dây cũng bắt máy. Một giọng nói ngọt ngào uyển chuyển phát ra, người đàn ông ngay lập tức mỉm cười tà tứ.

"Hạo Minh, Quyên Nhi lại quậy phá nữa sao?

Hơn nửa đêm rồi anh còn gọi?"

"Ồ, Vỹ Điệp!

Bên đó đã nửa đêm rồi sao? Tôi không để ý nên gọi không đúng lúc nhỉ?"

Hắn ghé sát mặt và điện thoại trong tay xuống gần tai cô gái nhỏ, cho cô nghe rõ giọng người mẹ thân yêu của cô.

Sắc mặt Quyên Nhi một mảnh trắng bệch bao phủ tức thì, bấy giờ cô không nghĩ đến việc hắn sẽ c.ưỡng bức mình, mà đang lo mẹ cô biết chuyện con gái làm sẽ xử trí cô như thế nào.

Toàn thân cô run rẩy dưới thân hắn, làm cho hắn hưng phấn bịt miệng cô chặt hơn. Quyên Nhi dùng hết bình sinh nhấc được cánh tay để phản kháng lại vụng về bị hắn dùng khuôn ngực rắn rỏi đè lên lòng bàn tay cô.

Xấu hổ khiến cô ngại ngùng bỏ tay xuống, để hắn dán thân ấm áp trên người cô. Âm thanh của người phụ nữ bên kia lại vang câu hỏi.

"Hạo Minh, khi không hơn nửa đêm anh lại gọi...Quyên Nhi lại quậy phá phải không?

Nếu con bé quậy quá anh cứ đuổi về nó về Anh, còn không thì cứ tự nhiên dạy dỗ 1 trận đi!

Tôi nuông chiều nó quá càng lớn càng quậy phá!"

Người thở dài đến mức cũng truyền được qua điện thoại, nghe rất rõ, Quyên Nhi hiểu tính tình mình quậy phá nên thường hay bị mẹ răn đe. Nếu chuyện cô làm mà tới tai mẹ chắc chắn cô sẽ nhừ đòn, làm cô khóc lên, nhíu mày khẩn xin khoan thai.

Quách Hạo Minh chứng kiến giọt lệ chếnh choáng dưới ánh đèn mờ nhạt, trong lòng hưng phấn tột độ, rất lâu rồi hắn không chạm vào nữ sắc.

Tính cũng đã hơn mười mấy năm, tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, khi xưa không cưới mẹ được thì giờ hắn quyết định cưới con bù đắp lại khoảng nợ năm xưa.

Hắn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, vật hai tay không sức phản kháng của cô ra nệm. Quyên Nhi vừa có lại tự do, to miệng kêu khóc như mưa rơi.

"Chú Minh, chú tha cho cháu đi!

Chẳng phải chú đã không mách mẹ cháu sao?

Cháu chừa rồi, không dám làm chuyện ngu như vậy nữa!"

"Tiểu quỷ, em không nghe rõ mẹ em nói gì sao?

Mẹ em bảo tôi dạy dỗ em một trận...

Bên đó hơn nữa đêm, bên đây chỉ mới hơn 9h tối, tôi sẽ từ từ dạy dỗ em hết đêm!"

Nụ cười tà của hắn khiến đầu óc cô gái nhỏ rối rắm, sợ hãi khi hắn cứ nhìn chòng chọc vào thân thể cô bằng cặp mắt háu đói của thú hoang săn mồi.

Miệng nhỏ không ngừng khóc rống, toàn bộ sức lực đã bị lấy đi, cổ trùng của kẻ này quá lợi hại, làm cô mất tất thảy khả năng phản kháng.

"Quách Hạo Minh, chú không được làm vậy, tôi chưa đủ tuổi đó!"

Trong tình thế nguy cấp đành nói bừa, nhưng cô gái nhỏ ngốc nghếch có làm sao cũng không thoát khỏi kẻ cáo già này.

Hắn cúi đầu xuống, bày ra bộ mặt ngả ngớn bất lương, cười trầm thấp quỷ dị, phủ bên tai cô lời lẽ kinh hồn.

"Tiểu quỷ, em đã đủ tuổi rồi, còn nhớ sinh nhật của em tôi phải đích thân bay sang chúc mừng em không?

Belle Cullen, 18 tuổi, tuổi này thịt là ngon nhất!"

Chương 3. Người của hắn ( H nhẹ )

"Áaaaaaaaaa!!!!!"

"Đồ d.âm tặc, đồ hạ lưu!

Quách Hạo Minh, ông mà làm gì...tôi thề sẽ giết ông!"

Nước mắt Quyên Nhi rơi xuống như từng hạt châu, đôi môi anh đào nóng bừng run rẩy thở gấp, mắng chửi không ngừng nghỉ.

"Quách Hạo Minh, đồ tồi!

Ức hiếp một người đáng tuổi con mình có đáng mặt đàn ông không?

Ông biết mình đã 51 rồi chưa? Tôi chỉ mới 18 thôi đấy!"

Thanh âm hét lên chói tai vô cùng, Quách Hạo Minh không nhịn được phì cười trước mặt cô gái nhỏ.

"Tiểu quỷ, ai bảo với em tôi già đến thế hả?"

"Mẹ, mẹ nói ông lớn hơn tận 6 tuổi, lúc nào cũng bảo tôi phải kính trọng người già.

Nhưng ông già không nên nết! Đồ hạ lưu, thả tôi ra!"

"Ưm..."

Miệng nhỏ tức thì bị bịt chặt, Quách Hạo Minh bị chửi còn tỏ ra hưng phấn gấp bội, hắn ấn Quyên Nhi ở bên dưới, hôn lên trán cô, thỏ thẻ.

"Quyên Nhi, vì em sắp là người của tôi nên tôi cho em biết một bí mật!

Số tuổi đó chỉ là tôi khai gian với mẹ em để mẹ Rose gọi tôi một tiếng anh thôi."

- Khai gian ?

Quyên Nhi chưng hửng, đến tột cùng không rõ ý của hắn. Ngay giây sau đó, hắn với lấy chiếc bóp đặt ngay đầu tủ, trước con mắt ngờ vực của cô lấy ra một tấm thẻ, bên trên ghi rõ ngày tháng năm sinh của hắn.

Cô gái nhỏ trố mắt không tin, người đàn ông cô cứ nghĩ đã 51 tuổi này thực tế nhỏ hơn mẹ của cô tận 3 tuổi. Hắn chỉ mới 42, còn vài tháng nữa mới bước sang tuổi 43.

Hắn lừa mẹ cô, lừa cả cô !

Quyên Nhi giờ mới tỏ, hèn gì cô cứ thấy ngờ vực với ngoại hình điển trai của hắn, không nói tuổi thì còn nhìn nhầm hắn chỉ mới ba mươi mấy.

Quách Hạo Minh cho cô gái nhỏ xem xong liền cất đi, tiếp tục quay lại chuyện chính.

"Tiểu quỷ, 42 tuổi không gọi là quá già đâu nhỉ?"

"Già! Ông là đồ già dê!

Quách Hạo Minh, tôi sẽ mách mẹ!"

Nguy hiểm cận kề mà cô gái nhỏ vẫn còn mạnh miệng mắng, làm cho người đàn ông xác thực tức lên. Hắn bóp lấy cần cổ trắng thon như sứ, mỉm cười tà đạo, nói.

"Quyên Nhi, chê tôi già?

Được, đêm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là lợi hại!"

"Đừng!"

Cô gái nhỏ kêu khóc lắc đầu liên tục, nhưng không làm thay đổi được ý định của người đàn ông, bị hắn tách rộng hai chân ra, ánh mắt nóng cháy lẳng lặng biến thái nhìn vào nơi riêng tư của cô.

Quyên Nhi la lên trong vô lực, nơi đây là nhà riêng của hắn, còn là phòng riêng, cô lại bị cổ trùng điều khiển thân thể, nằm im như bị điểm huyệt tùy ý hắn xử trí.

"Tiểu quỷ, em biết dùng cổ trùng tôi cũng biết!

Ngoan ngoãn hầu hạ tôi, sáng tôi sẽ giải cổ trùng cho em!

Còn không ngoan thì tôi sẽ cho nó giết em!"

Thanh âm hắn rõ ràng, réo rắt vang như tiếng chuông, từng chữ nặng nề giáng nặng xuống lòng cô gái nhỏ.

Chỉ thấy, hắn bắt đầu đọc nhẩm gì đó, đầu óc Quyên Nhi liền mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác cô cảm nhận được sự nguy hiểm.

Trước khi Quyên Nhi sử dụng cổ trùng, cô cũng đã tìm hiểu sơ qua các cổ độc, chúng cực kì nguy hiểm, có thể giết người hoặc khiến người ta thần trí điên đảo. Người sử dụng chúng phải hết sức cẩn thận, nếu không cả bản thân mình cũng bị cổ trùng cắn ngược.

Quyên Nhi cứ ngỡ cổ trùng rất hiếm người biết đến, cô dùng sẽ không sợ có hậu quả xấu. Nào ngờ, người cô muốn dùng cổ trùng lại cao tay hơn cô, chẳng những cô không thành công, còn sắp bị hắn c.ưỡng bức.

Cô run rẩy khóc nấc lên, thời khắc này không thể mạnh miệng nữa, miễn cưỡng hèn mọn van cầu.

"Chú Minh, chú tha cho Quyên Nhi đi!

Quyên Nhi chừa rồi, không dám nữa."

"Tha?

Tiểu quỷ, thay vì khóc lóc cầu xin thì em nên chuẩn bị tinh thần hưởng thụ đi!

Lát nữa tôi sẽ khiến em sướng điên lên đấy!"

Quách Hạo Minh cúi người sát lại gần, đem cô gái nhỏ bế lên, biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn nhìn thiếu nữ thân không mảnh vải đang run rẩy, nảy sinh ra một tia biến hóa.

"Quyên Nhi, từ giờ em nên tập gọi tôi một tiếng anh đi!

Về sau tôi sẽ là chồng của em!"

Thiếu nữ trong ngực thân thể tuyệt mĩ, đặc biệt là trái tim khí chất trong sáng, dùng để thử nghiệm cổ tình lần này rất thích hợp.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ thử những thứ mê tín này với ai, không ngờ cũng có lúc thật sự hắn dùng đến. Còn là dùng với người hắn đã bỏ công chăm sóc 18 năm, cổ tình trong người khiến cô gái nhỏ ngoan ngoãn phục tùng hắn, xem như đây là một sự trấn an cho hắn, trả cái giá cô muốn giết hắn.

Quyên Nhi trong ngực hắn run lên, thân thể tuyết trắng tinh tế trong lòng càng mê người hơn.

"Quyên Nhi, chúng ta bắt đầu nhé?"

Dứt lời, hắn liền ôm một thân cô gái nhỏ trần truồng nhẹ như lông vũ lần nữa đặt xuống nệm ấm.

Mái tóc đen tán loạn của cô rơi xuống cánh tay hắn, nhu thuận bất lực lắc lắc theo mỗi nhịp hơi thở của hắn.

"Đừng, chú Minh! Đừng mà!

Chú làm như vậy là có lỗi với bố mẹ cháu đấy!"

Ý thức Quyên Nhi dần khôi phục, dùng bố mẹ làm lá chắn, nhưng người đàn ông không hề quan tâm. Bởi hắn đã quyết biến cô thành người của hắn, dù cô có nói đến khản cổ hắn cũng giả mắt điếc tai ngơ.

Ánh đèn sáng lập lòe trong phòng làm cô gái thấy rõ hơn bộ dạng của người đàn ông kia.

Hắn là một người có diện mạo trông giống với người trẻ tuổi, ngũ quan tinh tế. Vẻ ngoài tuấn tú, sống mũi cao, đôi mắt có thần sáng rực. Khuôn mặt đẹp như vậy nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng, hờ hững.

Quyên Nhi đang khóc rống hắn chợt mở điều hòa xuống nhiệt độ thấp, làm cho nơi đây trở nên cực kì lạnh lẽo. Nếu lúc đầu cô bị run bởi hoảng sợ, thì bây giờ run rẩy vì bị đông lạnh mất.

Quách Hạo Minh lại đột nhiên ôm cô, để thân dựa vào thành giường trầm hương, chậm rãi tách hai chân cô ra, đôi mắt dơ bẩn không ngừng dò xét khắp thân thể mảnh mai.

"Tiểu quỷ, đây là lần đầu của em đúng không?"

Thanh âm hắn lãnh đạm hỏi, hắn biết Quyên Nhi khi còn đi học cũng đã quen bạn trai, chỉ là khi ấy hắn không được phép quản thúc nhiều, không rõ cô có từng ngủ với ai chưa ?

Hắn chợt "chật" một tiếng châm biếm, nhớ đến độ tuổi của cô gái nhỏ, có lẽ là...vẫn chưa có ai.

Còn Quyên Nhi, nghe hắn hỏi, sợ hãi bủa vây khắp thân thể, bất nhược lắc đầu không muốn nói.

Hai chân thon dài của cô sớm đã tách rộng ra hai bên, để lộ hoa tâm trơ trọi sợ hãi. Tư thế này làm cô run sợ, mặc dù sống theo lối phương Tây nhưng từ trước giờ cô đều rất coi trọng danh tiết, bị người đàn ông nhìn thấy hết thân thể, còn sắp xảy ra bi kịch, bức cô gần như sắp phát điên lên vì sợ hãi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play