Trên khắp các trang mạng xã hội, hai vợ chồng Đường lão gia và phu nhân bị mất do tai nạn giao thông đã trở thành tiêu đề hot được săn đón. Khi đọc về bài viết, mọi người ai cũng không khỏi bất ngờ và xót xa.
Đường Vũ Bình là cựu chủ tịch của tập đoàn đá quý Enzi. Ông cùng vợ mình đang đi đâu đó trên chiếc xe con quen thuộc. Mọi thứ sẽ không có gì đáng nói nếu như tài xế lái xe tải kia điều khiển phương tiện trong tình trạng không được tỉnh táo, nguyên nhân là do bia rượu. Người ấy vượt đèn đỏ với tốc độ nhanh, do không làm chủ được tay lái dẫn đến một cú đâm mạnh với chiếc xe đang đi đúng với phần đường của mình.
Hậu quả, người đàn ông kia bị thương nặng còn Đường Vũ Bình và vợ của ông lại không được may mắn, họ tử vong tại chỗ. Để lại một đứa con trai bơ vơ lẻ bóng, một gia đình hạnh phúc ba người nay chỉ còn một.
Hai di ảnh được đặt tại một góc trên bàn thờ, mùi hương khói loáng thoáng phất phới. Bầu không khí quanh đây ươm đượm nỗi buồn, các quan khách thắp nhang, họ lau nhẹ nước mắt rồi cũng nhanh chóng đi ra để nhường chỗ cho người khác.
Đến giờ, Đường Vu Dịch vẫn chưa thể tin điều đang xảy ra trước mặt. Anh ngưng rơi lệ, đứng đó chịu tang ba mẹ với tâm trạng đau buồn. Đôi mắt giờ đã đỏ hoe, chỉ vừa mới trưa nay ba người còn ăn uống vui vẻ, ba dẫn mẹ đi một vài đồ rồi sẽ về sớm vậy mà giờ để lại mình anh không có lấy người thân bên cạnh.
- Ba, mẹ...sao lại xảy ra chuyện như vậy. Hai người vừa mới vui vẻ trò chuyện với con vậy mà giờ đây lại để con một mình như thế này ư...
Đợi đến khi quan khách đã vơi dần, ai lấy về nhà của mình thì Vu Dịch mới thì thào nỗi lòng của bản thân. Đúng, anh đã rất sốc. Đang chuẩn bị tan làm lại nhận một cuộc gọi như một tin sét đánh thế này, anh đã vội vàng lái xe về nhà.
Đường gia chẳng còn bầu không khí êm ấm của gia đình mà chỉ là một nỗi buồn bao trùm. Đường Vu Dịch như chết lặng đứng một chỗ, quan sát khung cảnh bên trong. Đây là sự thật không phải giấc mơ, ba mẹ mình đã ra đi thật rồi. Anh không thấy hình bóng của họ nữa, bắt đầu từ bây giờ đến tận cuối cuộc đời.
Một việc chẳng ai ngờ đến sao lại xảy ra thế này, dù Vu Dịch không cam tâm đi chăng nữa thì cũng chẳng còn cách nào khiến anh vừa lòng. Sự thật là sự thật, xóa sổ nó và làm lại là điều không thể.
______________________________
Hai, ba ngày trôi qua. Tang lễ của lão gia và phu nhân đã cử hành xong xuôi nhưng quản gia vẫn hiểu rất rõ cậu chủ của mình tiều tụy đến mức nào. Dường như, Đường Vu Dịch đang tự nhốt bản thân ở nhà bỏ mặc chuyện công ty, cũng đúng thôi vì giờ Vu Dịch như người mất hồn từ lúc biết tin ba mẹ ra đi.
Nhìn anh phờ phạc đi thấy rõ, chẳng chịu ăn uống khiến quản gia Lý Uông không khỏi lo lắng. Phiền muộn vì chẳng có cách nào để khiến anh tâm trạng đỡ một chút, lời khuyên ông cũng đã nói nhưng anh nào có để tâm.
Bỗng, suy nghĩ một lúc thì trong đầu ông hiện lên một người. Có lẽ, đây là người duy nhất để xoa dịu cậu chủ lúc này. Cơ mà hai người họ đã chia tay được gần một năm nhưng ông vẫn biết rằng Vu Dịch vẫn còn yêu người con gái đó rất nhiều. Khi chia tay, cậu ấy vẫn còn tiếc nuối muốn níu kéo.
Dù giấu kín thế nào thì Lý Uông vẫn hiểu rõ, người kia và cậu chủ vẫn còn tình cảm dành cho nhau nhưng lại có một khoảng cách nào đó ngăn cấm hai người.
Về việc vừa nghĩ, tuy không chắc cách này có hiệu quả không nhưng ông sẽ thử làm. Chỉ cần an ủi được cậu chủ thì cách nào Lý Uông vẫn sẽ làm hết.
- Cô à, mong có thể giúp tôi an ủi được cậu chủ. Để xem số cô ấy còn trong máy mình không đây hay lỡ tay xóa rồi.
May mắn làm sao, dãy số đó vẫn còn trong danh bạ. Ông vui mừng nhấc máy ấn gọi, chỉ cầu mong cô gái vẫn còn dùng sim này và không thay sim khác. Nếu thế, mọi chuyện mình nghĩ ra sẽ công cốc.
- Alo ạ, Lưu Tuệ Yên xin nghe.
Giọng nói trong trẻo của người con gái đầu dây bên kia đã khiến ông vui mừng. Thế là, Lý Uông bất đầu kể rõ và nói rằng muốn cô ấy qua đây ghé thăm cậu chủ của mình.
- Đến Đường gia ư, quản gia à tôi và anh ấy đâu còn liên quan đến nhau. Với lại Vu Dịch có Nhu Mễ ở cạnh kia mà, làm sao tôi có thể đến đó để khiến cô ấy hiểu lầm cơ chứ.
Ban đầu, Lưu Tuệ Yên cũng định từ chối bởi hai người dù sao đã chia tay, họ giờ chỉ là người yêu cũ của nhau nên khá ngại giáp mặt và ngồi lại nói chuyện. Nghe đồn gần đây, anh và Trình Nhu Mễ tiểu thư của Trình gia đang tìm hiểu và sắp có mối liên hôn. Nếu đến đó, thật sự rất khó xử khi cô lấy đâu tư cách mà đến.
Mà đã gần được một năm, cô và anh đã cắt đứt liên lạc từ lâu, giờ quay lại tìm anh như thế không được cho lắm.
Biết trước điều này nên Lý Uông cũng đã khuyên nhủ thuyết phục khiến Tuệ Yên có phần lay động, tạm thời gác lại rào cản của bản thân. Cô hơi chầm chừ rồi cũng gật đầu đồng ý với yêu cầu này.
- Nhưng mà... thôi được, tạm thời như vậy cũng được ạ. Hiện tại tôi vừa tan làm và đang trên đường về nhà, cũng tiện đường đi qua nhà anh ấy nên tôi sẽ ghé vào đó. Vậy thôi nhé, tôi cúp máy đây.
- Được rồi, tạm biệt cô.
Cuối cùng, nước đi này của mình đã thực hiện xong chỉ chờ kết quả. Mong sao, mọi chuyện sẽ diễn ra thật thành công tốt đẹp.
- Trông chờ vào cô đó, Tuệ Yên à.
___________________________
Sau khi cúp máy, cô gái cảm thấy tâm trạng nặng nề làm sao. Chậm rãi bước trên con đường quen thuộc, cô lại nhớ lại hồi ức khi xưa rồi đến việc xảy ra với gia đình Vu Dịch.
Quả thật khi biết tin về ba mẹ anh, cô rất bất ngờ. Thương xót vì anh ấy giờ đây chỉ còn một mình, hiện tại trong khoảng thời gian này nó sẽ là vấn đề khó khăn khó có thể chấp nhận đối với Vu Dịch.
Nhưng khi nghe quản gia ngỏ lời đến nhà anh ấy, cô có phần hơi khó xử. Trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi vì mình là người chủ động làm Vu Dịch hiểu lầm rồi chia tay, lúc đó dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo. Yêu thật nhiều nhưng để muốn tốt cho đối phương, Tuệ Yên sẵn sàng làm theo yêu cầu được đưa ra.
- Đến Đường gia sao, chuyện này...
Đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng Lưu Tuệ Yên thở dài một hơi rồi đi đến Đường gia. Cô đã đồng ý thì thử đến đó xem sao, thắp cho hai bác một nén nhang còn sau đó mọi chuyện sẽ tính tiếp.
Đứng trước căn biệt thự sừng sững, Tuệ Yên có cảm giác bồi hồi, quen thuộc. Đã gần được một năm, cô chưa từng ghé lại vào nhà anh thế này. Cảnh vật vẫn vậy, mọi thứ đều sang trọng và tinh tế từng chi tiết. Một ngôi nhà như thế thật xa vời để cho thường dân như cô có thể sinh sống giống như tiểu thư hay phu nhân quyền quý.
Tuệ Yên bấm chuông, không hiểu sao tim cô cứ đập thình thịch liên hồi. Có vẻ cô rất hồi hộp khi đến nhà của người mà mình đã từng yêu. Nhưng giờ đây, mình chỉ mang danh phận là người yêu cũ.
*Tính tong.
- Tuệ Yên, cô đến rồi à, mau vào trong đi.
Quản gia Lý Uông khi nghe chuông cửa thì nhanh chóng ra cổng để đón tiếp vị khách mà mình mời. Cuối cùng cô cũng đến mà không thất hứa, quá tốt rồi.
Lưu Tuệ Yên gật đầu, khi vào bên trong cô có thế cảm nhận bầu không khí ảm đạm u buồn bao trùm toàn bộ căn nhà. Đứng trước di ảnh của hai người, cô cũng không khỏi sững sờ, đôi mắt khẽ trùng xuống.
- Tội ông bà chủ, hôm đó cả gia đình vẫn còn trò chuyện và ăn uống vui vẻ thế mà ngay chiều hôm đó lại có sự việc không mong muốn này. Cậu chủ Vu Dịch nhà tôi mấy ngày nay vì thế cũng chẳng màng đến ăn uống, tôi đoán giờ cậu ấy là người đau buồn nhất khi cả hai ba mẹ đều ra đi.
Quản gia càng kể càng càng thấy đau lòng, Tuệ Yên nghe xong tâm trạng càng thêm nặng trĩu. Cô có thể hiểu và cảm thông, những thứ mà Vu Dịch đang trải qua.
- Tôi nghe được tin này cũng bất ngờ, sự việc xảy ra khiến người ta cảm thấy khó tin mà. Để tôi thắp cho hai bác ấy nén nhang.
Xong xuôi, quản gia bắt đầu ngỏ ý muốn cô gặp Đường Vu Dịch. Tình huống khó xử này dù đã biết trước cô vẫn còn cảm thấy ái ngại, nên gặp anh ấy hay đi về.
- Dạ, à về chuyện này...
- Ôi chào cậu chủ.
Tiếng nói của quản gia khiến cô gái giật thót, từ từ quay lại nhìn đằng sau. Đường Vu Dịch không biết ra đây từ bao giờ. Người ông với gương mặt anh tuấn, mang nét mặt già dặn trưởng thành. Mặc trên người áo sơ mi đen với quần âu cùng màu.
Trông có vẻ anh đã phờ phạc đi thấy rõ. Ánh mắt nhìn nhau, Vu Dịch lấy làm ngạc nhiên như không thể tin người con gái trước mặt lại xuất hiện trong chính ngôi nhà của mình.
Bản thân chỉ định ra ngoài uống nước, tiện thể lại thắp nhang rồi trở vào trong ai mà ngờ Tuệ Yên đến đây. Người ấy chính là người con gái mình yêu sâu đậm cũng chính là người khiến mình thất vọng. Gặp cô, mọi thứ thời thanh xuân tươi đẹp được gợi lại trong kí ức, năm tháng đó thật hạnh phúc làm sao.
Bấy nhiêu ngày tháng xa cách, anh gặp lại chỉ muốn níu kéo cuộc tình đang dang dở, muốn Tuệ Yên trở lại làm bạn gái nhưng nghĩ đến việc mà cô đã làm khiến anh có phần ấm ức, giận hờn. Vì thế, chân mày Vu Dịch nhăn lại, tâm trạng đang không được tốt cộng thêm Lưu Tuệ Yên bỗng ở đây từ bao giờ nên anh gắt gỏng.
- Cô đến đây làm gì, Tuệ Yên? Tôi đâu có bảo cô đến thắp nhang cho ba mẹ tôi? Quản gia, ai đã gọi cô ta đến vậy, đã xin phép tôi chưa hả, các người không coi tôi ra gì nữa à?
Thấy cậu chủ khó chịu, quản gia khẽ cười nhạt lên tiếng giải thích.
- Cậu chủ à, người bớt giận lại đi ạ. Là tôi bảo cô ấy đến đây, thấy ngài không được vui cho nên tôi nghĩ nếu gặp cô Tuệ Yên thì...
- Này, ông đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì thế? Gặp cô ta có khiến ba mẹ tôi sống lại hay không? Ông làm thế này, chỉ khiến tôi chán nản thêm mà thôi. Đuổi cô ta ra khỏi đây đi, càng nhanh càng tốt. Lưu Tuệ Yên, cô cút ngay cho tôi.
Dẫu biết mình có lỡ lời nhưng Vu Dịch thật sự bây giờ ái ngại khi đối diện với cô, cố gắng làm thế để cô buông bỏ, nếu Tuệ Yên đã chọn người khác thì đừng quay lại tìm anh.
Từng câu từng chữ như một mũi dao nhọn xuyên thấu vào tim, lời lẽ cay độc không ngừng đay nghiến chán ghét của anh khiến Tuệ Yên không khỏi nản lòng, tim khẽ nhói lên. Cô cố gắng kìm nén nước mắt.
Một tay bên kia khẽ lén lau giọt nước đang đọng trên khóe mi, miệng cố nở ra một nụ cười. Lưu Tuệ Yên nhìn qua hai người rồi lên tiếng.
- Xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy khó chịu khi tự tiện tìm đến nhà anh, tôi sẽ về ngay đây. Bác à, tôi về nhé. Tôi hứa một điều rằng chắc chắn chúng ta sẽ không gặp lại nhau một lần nào nữa đâu Vu Dịch, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Tạm biệt hai người.
Nói rồi cô chào tạm biệt rồi quay lưng rời đi, đáng lẽ ngay từ đầu nhất quyết từ chối để tránh chạm mặt anh. Giờ đây, cô đâu có tư cách an ủi Vu Dịch những lúc như thế này, chẳng những không làm được việc gì mà càng làm anh ấy chán ghét. Mong sao, nỗi buồn nhanh chóng qua đi, anh ấy vui vẻ lên một chút qua những tháng ngày này.
- Ơ, chờ chút cô Tuệ Yên. Thật tình, lỗi là do tôi đã gọi cho cô ấy đến nhưng đâu đến mức người phải nặng lời với cô ấy như thế. Tôi để ý thấy rằng Tuệ Yên rất buồn và cảm thấy khó xử.
Bóng dáng cô gái dần khuất, quản gia Lý Uông mới cất lời. Ông quay sang nhìn cậu chủ, thấy cậu ấy đôi mắt chăm chăm nhìn Tuệ Yên rời khỏi, mắt của Vu Dịch khẽ đỏ, tay anh nắm chặt vào nhau. Lý Uông đoán, anh đang giờ muốn nói gì đó níu giữ Tuệ Yên nhưng " cái tôi " lại không cho phép. Ông là người hiểu rõ, đôi bạn trẻ vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Sao mình lại không biết được tâm tư của một đứa trẻ được ông chứng kiến từng ngày lớn lên cơ chứ, hiểu rõ là đằng khác.
" Ai bảo với cô là chúng ta không bao giờ gặp lại nữa, tôi đây không cho phép chuyện đó xảy ra. Lưu Tuệ Yên, sao tôi biết cô không còn tình cảm với tôi nhưng sao tôi cứ si tình yêu cô là thế nào ".
Dòng suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, đợi sau khi anh ổn định lại tinh thần nhất định sẽ tìm gặp Tuệ Yên lần nữa. Dù Tuệ Yên như thế nào, anh vẫn âm thầm dõi theo hình bóng người đó.
Bước chân về nhà hôm nay thật nặng nề làm sao. Sau khi rời khỏi Đường gia, Lưu Tuệ Yên không kìm được những cảm xúc của mình. Càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân thật đáng trách. Giờ đây, tốt nhất cô và anh hãy đường ai lấy đi, không nên gặp lại một lần nào nữa để rồi cả hai đều khó xử.
" Vu Dịch, chúc anh hãy sớm vượt qua nỗi đau khi mất đi người thân. Sau đó, hãy sống hạnh phúc cùng Nhu Mễ nhé. Mong anh và cô ấy sẽ sớm về chung một mái nhà. Sống với hạnh phúc đến hết quãng đời này ".
Về đến nhà cũng đã là chín giờ ba mươi phút, hôm nay Tuệ Yên trở về muộn hơn thường lệ. Trông thấy con gái, ông bà Lưu lúc này mới an tâm.
- Ba, mẹ, con về rồi đây.
- Tuệ Yên, con đi đâu à? Hôm nay con về muộn hơn mọi ngày đó. Hôm nay quán của chị ý đông khách hả con?
Lưu Tuệ Yên khẽ mỉm cười đáp lời:
- Dạ, hôm nay là ngày cuối con làm ở quán bác ấy cho nên có ở lại trò chuyện cùng bác một lúc ạ. Sắp tới con sẽ bắt đầu đi làm tại một chỗ khác mà.
Cô không nhắc ông bà lại quên mất, cô con gái của mình sau khi tốt nghiệp đại học thì chưa đi xin việc vội. Mẹ cô đã ngỏ ý với Tuệ Yên rằng chị gái của bà mới mở một shop quần áo, tạm thời cô hãy làm ở đó một thời gian. Rồi đến khi cô muốn tìm một công việc khác thì lúc nào cũng được.
Đến nay cũng được bảy tháng cô làm ở đó, một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài. Vừa mới hai tuần trước, Lưu Tuệ Yên bắt đầu quyết đi tìm việc mới, bác ruột khi biết tin cũng đã tuyển thêm người khác thay vào vị trí của cô.
Thật mừng làm sao, Lưu Tuệ Yên nhanh chóng đã nhận được vào làm phục vụ tại một nhà hàng. Hai hôm nữa thôi là cô sẽ bắt đầu thử việc. Điều này khiến cho hai ông bà không khỏi vui mừng vì Tuệ Yên đã tìm được công việc ổn định.
- À đúng rồi nhỉ, thôi con hãy về phòng tắm rửa đi. Mẹ mới làm một loại bánh cho tiệm của mình, tý nữa con ăn rồi cho mẹ xin cảm nhận nhé.
Ba, mẹ cô hiện tại đang làm chủ của một tiệm bánh ngọt nhỏ. Mỗi lần bà làm ra một loại bánh nào, bà đều muốn cô và em trai của mình ăn thử xem sẽ ra sao.
- Dạ, vâng
_________________________
Trong căn nhà nhỏ, giờ đây mọi người đã chìm vào giấc mộng. Bóng tối bao trùm chỉ còn ánh sáng len lỏi của đèn ngủ vẫn chiếu rọi làm cho căn phòng bớt tối tăm. Cô gái trằm trọc quay qua quay lại, không thể nào chợp mắt. Dường như cô đã mất ngủ.
- Sao mãi mình không ngủ được thế nhỉ.
Cũng vì lý do đó, Lưu Tuệ Yên nghĩ lại chuyện xảy ra lúc tối, khoảng cách gặp anh đã gợi lại cho cô những chuyện xảy ra trong quá khứ. Một kí ức khó phai, tình đầu là thứ gì đó khiến cho bản thân vẫn còn day dứt.
Thời thanh xuân tươi đẹp với những kỉ niệm tại mái trường cấp ba. Chính nhờ nơi đó, đã cho mình cảm nhận được rung động đầu đời, mối tình đầu thật đẹp đẽ làm sao.
Cô và Đường Vu Dịch quen nhau cũng thật tình cờ, lúc đó Tuệ Yên biết đến anh trong một lần cổ vũ đội bóng rổ của trường. Điều làm Lưu Tuệ Yên ấn tượng lúc đó là ngoại hình nổi bật lẫn kĩ năng chơi bóng của Vu Dịch rất tốt. Cô cũng cảm nhận, trái tim dường như đang có những rung động nào đó.
Sau trận đấu, Tuệ Yên biết được thông tin rằng người này là Đường Vu Dịch, thiếu gia của Đường thị và học trên cô hai lớp. Số lần hai người từ đó chạm mặt cũng nhiều lên một chút. Và dần dần, lý trí càng lúc càng khẳng định bản thân đã thích người ấy lúc nào không hay.
Dù biết anh chẳng quan tâm đến một người chưa từng gặp mặt mà lại thích mình. Theo đuổi anh là một điều rất khó khăn nhưng cô vẫn thử, cứ nghe theo con tim rồi sau đó kết quả ra sao thì mình sẽ chấp nhận.
Nếu cứ chôn vùi nhưng tình cảm mà không tiết lộ thì sẽ có một ngày anh có người con gái khác. Điều đó là điều sớm muộn vì Vu Dịch không thiếu người để yêu.
Hôm đó trời mưa lớn, thấy rằng các bạn học sinh đã gần hết chỉ còn lại mỗi anh đứng ở hành lang quan sát. Hình như Vu Dịch không mang theo ô, chắc anh ấy đang đợi người nhà đi đến.
Lưu Tuệ Yên đứng đó không xa, cô đang âm thầm quan sát. Càng ngắm, cô lại bị vẻ đẹp kia thu hút. Sao anh lại hoàn mĩ như thế nhỉ, tâm trí lại bị mê muội rồi đây.
Cứ tưởng anh sẽ đứng đó nhưng không, Đường Vu Dịch bắt đầu đi xuống sân trường. Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống làm ướt người anh. Lưu Tuệ Yên thấy thế liền bất ngờ rồi hốt hoảng mở ô, chạy lại về phía anh.
- Anh Vu Dịch, chờ chút.
Chàng trai quay lại, là một cô gái với ngoại hình ưa nhìn, gương mặt pha chút sự hồn nhiên. Vẻ đẹp rất thanh thoát. Làn da trắng, tóc được buộc lên ngọn ngàng. Dường như lúc này, đôi má cô ấy hơi ửng hồng.
Nhìn cô nhóc này rất xinh xắn, Vu Dịch khẽ cảm thán khen cô trong lòng nhưng vẫn còn thắc mắc không biết đây là ai. Chính xác là một người lạ chưa từng quen biết ấy vậy mà người này lại biết anh.
- Cậu quen biết tôi sao? Mà tôi chẳng nhớ cậu là ai, hình như ta chưa gặp mặt bao giờ. Tìm tôi có chuyện gì thế?
Được anh đáp lời, Lưu Tuệ Yên tự nhiên thấy trong lòng vui hẳn lên. Thế là, cô bắt đầu kể rằng mình biết đến anh qua mấy lần anh chơi bóng rổ ở trường. Hôm nay thấy anh dầm mưa đi về như thế nên Tuệ Yên ngỏ ý muốn anh che ô cùng mình vì nếu dầm mưa như vậy rất dễ bị cảm.
Cuối cùng, Đường Vu Dịch hơi chầm chừ nhưng cũng đồng ý với ý kiến của Tuệ Yên. Vừa đi, anh cũng không lạnh lùng như cô nghĩ, cũng trò chuyện đôi ba câu. Vu Dịch nói rằng vì xe mình bị hỏng đang đi sửa cho nên hôm nay ba mới đưa đón. Đợi mãi không thấy, vì trời cũng đã xẩm tối nên đi bộ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play