Nghiên cứu viên An Khang và đồng nghiệp của anh là Tiền Phúc vừa hoàn thành xong cuộc họp với Phòng Kinh doanh.
Tập đoàn Cosmos là một trong những thương hiệu công nghệ dẫn đầu cả nước. Trụ sở của tập đoàn bao gồm một toà nhà chính là nơi làm việc của nhân viên Phòng Kinh doanh, Phòng Marketing và Phòng Chiến lược Phát triển, đối xứng hai bên là Viện Nghiên cứu Số 1 và Viện Nghiên Cứu Số 2, lần lượt đứng đầu bởi Tiến sĩ Lôi Vũ và Tiến sĩ Doãn Khắc Quân.
Vì tập đoàn đang muốn mở rộng quy mô của Viện Nghiên Cứu Số 1 nên thời gian gần đây, các nhân viên bên này thường xuyên phải đến toà nhà chính trao đổi công việc với các phòng ban khác.
"Mệt chết đi được! Nói mấy chuyện kinh tế này chán quá đi." - An Khang than thở.
"Những lúc thế này giá như có bạn gái chăm sóc thì sướng biết mấy." - Tiền Phúc tặc lưỡi.
"Cậu lớn tồng ngồng như thế vẫn cần có người chăm sóc à? Về đến viện nghiên cứu là lại thoải mái ngay ấy mà."
"Tổ trưởng An à, anh thì được nhiều cô gái yêu thích rồi nên đâu cần lo lắng. Chỉ có những người như bọn em là thèm muốn thôi."
"Chẳng hiểu nổi mấy cậu nữa. Chuyện yêu đương quan trọng đến vậy sao? Nói thật, tôi không có hứng thú với mấy cô gái đó."
"Vậy tổ trưởng hứng thú với kiểu con gái như thế nào?" - Tiền Phúc thắc mắc.
"Kiểu người có tính cách vui tươi, năng động, ngoại hình cao ráo, xinh đẹp, tóc vàng. Giống như cô gái kia chẳng hạn." - An Khang hất nhẹ cằm về phía một cô gái lạ mặt đang ngồi chờ trước Phòng Nhân sự.
Tiền Phúc liếc khẽ về hướng đó rồi nói: "Tổ trưởng An, anh quả là có tiêu chuẩn tốt. Thế anh có muốn tới bắt chuyện ngay cho nóng không?"
"Tôi chỉ nói vu vơ thế thôi. Dẫu sao thì tôi cũng không có thời gian gặp gỡ người ngoài đâu." - An Khang tiếp tục bước đi.
"Thế anh muốn hẹn hò với đồng nghiệp à?" - Tiền Phúc thử liệt kê. - "Viện Nghiên Cứu Số 1 có bốn người là nữ, trong đó hết hai người đã ở độ tuổi trung niên, hai người còn lại đều là hoa đã có chủ."
"Thì cũng có sao đâu, độc thân cũng tốt mà." - An Khang cảm thấy đây không phải vấn đề gì quá to tát.
Ngày hôm sau, An Khang đến Phòng Viện trưởng để nhận nhiệm vụ cải tiến một vài chức năng cho mẫu robot mới – robot chó Papillon. Nhà anh có nuôi một con chó Papillon thật, và nó cũng chính là nguyên mẫu cho sản phẩm lần này của tập đoàn. Tuy nhiên, anh vẫn chẳng hiểu được chó máy có gì hay mà người ta lại mua về, dù thiết kế có giống thật đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể so sánh với một con chó bằng xương bằng thịt.
Viện trưởng Lôi đang họp cùng chủ tịch và Viện trưởng Doãn nên vắng mặt, trong phòng chỉ có mỗi Phó Viện trưởng Thôi Tĩnh. Sau khi bàn giao nhiệm vụ, cô nói: "Trợ lý mới của Phòng Viện trưởng sẽ đến nhận việc vào một giờ chiều hôm nay. Cô ấy vốn là bạn thân của tôi, nhưng hiện tại tôi bận quá, phiền anh giới thiệu viện nghiên cứu cho cô ấy giúp tôi nhé."
Dứt lời, Thôi Tĩnh lại cắm cúi làm việc. Đây là tình trạng chung của tất cả mọi người trong giai đoạn này, bản thân An Khang cũng rất bận, nhưng anh biết khối lượng công việc trong phòng viện trưởng còn nhiều hơn nên không từ chối.
Vừa đi vừa xem nhanh qua các mục được liệt kê trên bảng nhiệm vụ, An Khang trở về Tổ Nghiên cứu phân chia công việc cho các thành viên.
Khi anh ngước lên nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ hẹn. Anh xuống đứng sẵn dưới cửa viện để chờ người trợ lý mới và khá bất ngờ khi thấy cô gái tóc vàng hôm qua xuất hiện.
Chẳng lẽ là định mệnh sao? An Khang thầm nghĩ rồi cất tiếng gọi: "Xin chào. Cô là trợ ký mới cho Phòng Viện trưởng phải không?"
"Phải. Xin tự giới thiệu, tôi là Từ Khánh Linh." - Cô gái mỉm cười.
"Tôi là An Khang, Tổ trưởng Tổ Nghiên cứu. Phó Viện trưởng Thôi nhờ tôi đưa cô đi tham quan một vòng Viện Nghiên Cứu Số 1."
"Cảm ơn anh. Sau này nhờ anh giúp đỡ." - Từ Khánh Linh lịch sự trả lời rồi đi theo An Khang.
Nghiên cứu viên An dành ra nửa tiếng để giới thiệu chi tiết với cô từng tổ chuyên môn, từng thành viên làm việc và từng thiết bị máy móc.
"Giờ đang là thời điểm khối lượng công việc rất lớn, có lẽ cô sẽ hơi choáng một chút. Tầm hai ba tuần sau chắc mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn. Đối với người mới đến như cô thì đây sẽ là một khoảng thời gian khó khăn đấy." - An Khang cảnh báo trước.
"Không sao cả. Áp lực tạo kim cương, tôi sẽ cố gắng theo kịp mọi người." - Từ Khánh Linh tỏ ra không ngại vất vả.
An Khang rất thích tinh thần tích cực của người trợ lý mới, và trong quá trình trò chuyện, anh cũng cảm thấy tính cách của cô rất tốt. Có lẽ trong thời gian tới, anh sẽ cân nhắc đến chuyện mà Tiền Phúc đã gợi ý.
Vừa nghĩ đến là gặp ngay, An Khang chỉ vào Tiền Phúc và giới thiệu cho Từ Khánh Linh.
"Ô! Là cô đây mà!" - Tiền Phúc bỗng reo lên.
"Tôi làm sao cơ?" - Từ Khánh Linh ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cô chắc chắn mình chẳng có chút tiếng tăm nào để được người lạ biết đến.
"Hôm qua, Tổ trưởng An và tôi có trông thấy cô ở Phòng Nhân sự. Anh ấy còn nói cô là mẫu con gái mà anh ấy thích nữa." - Tiền Phúc hí hửng đáp.
Từ Khánh Linh đỏ mặt, khẽ liếc nhìn An Khang đang cố hết sức tỏ ra điềm tĩnh. Không khí trở nên gượng gạo, cũng may là đã đi hết một vòng viện nghiên cứu nên anh vội vàng đánh trống lãng, hắng giọng rồi nói: "Tôi đã giới thiệu hết mọi thứ rồi. Bây giờ cô có thể vào gặp Phó Viện trưởng Thôi."
Từ Khánh Linh nhanh chân rời đi. An Khang lườm Tiền Phúc: "Cậu không biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói à?
"Em chỉ muốn giúp anh mau chóng có bạn gái thôi mà." - Tiền Phúc tỏ vẻ vô tội.
"Nhưng vừa mới gặp có nửa tiếng, cậu đã nói như thế thì ai mà chẳng ngượng. Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Giải quyết xong công việc rồi hẵn tính tiếp." - An Khang không có thời gian để trách móc nữa.
"Dạ phải, công việc đang chất đống đấy ạ, anh đi lâu quá." - Tiền Phúc chỉ lên bàn làm việc của An Khang.
Công việc quả thật chất đống theo đúng nghĩa đen. An Khang cảm thấy cái gọi là "giải quyết xong công việc" còn quá xa vời.
Năng suất làm việc của các nhân viên Cosmos cao hơn An Khang dự đoán, chỉ mới hơn một tuần, công tác chuẩn bị cho việc mở rộng Viện Nghiên cứu Số 1 đã hoàn tất, và mẫu thiết kế robot Papillon cũng sắp xong những khâu cuối cùng. Áp lực công việc ở hiện tại đã giảm đi rất nhiều.
Vào giờ giải lao, Từ Khánh Linh thường ra ngoài trò chuyện với những đồng nghiệp khác chứ không ở lại trong Phòng Viện trưởng. Cô và nghiên cứu viên An đã dần thoải mái hơn với nhau. Tiền Phúc thấy thế lại chen vào: "Trợ lý Từ, cô còn nhớ việc Tổ trưởng An thích cô chứ?"
Không khí lần nữa trở nên gượng gạo, An Khang nói nhỏ với Tiền Phúc: "Cậu làm cái trò gì thế hả? Cái gì cũng phải có quá trình chứ! Sao cứ làm mọi thứ sượng trân vậy?"
"Tổ trưởng lại không biết rồi, phải đánh nhanh thắng nhanh, chậm chạp là bị người khác cướp mất đấy. Anh xem, viện chúng ta toàn là nam, quá nửa độc thân, nay bỗng dưng xuất hiện một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thử hỏi có bao nhiêu người muốn tranh giành chứ?" - Tiền Phúc đáp lại.
An Khang cảm thấy cũng hợp lý, nhưng anh vốn là người cẩn thận nên không quen với phong cách vội vàng thế này, bởi tính chất công việc của anh chỉ cần một chút sơ suất nhỏ cũng sẽ khiến cả sản phẩm bị hư hỏng.
Từ Khánh Linh không biết nên trả lời thế nào. Cô không ghét An Khang, ngược lại còn đánh giá anh là người rất tốt, nhưng nếu nói đến vấn đề hẹn hò thì cô hoàn toàn không có ý định đó.
Tiền Phúc nhạy bén nắm được tình hình, nhanh nhảu nói: "Nếu muốn kiểm tra xem anh An của chúng tôi có xứng đáng hay không thì cô cứ đưa ra bài kiểm tra. Đảm bảo cô sẽ thấy tổ trưởng An là mẫu người lý tưởng của cô."
"Bài kiểm tra? Kiểu thử thách ấy à?" - Từ Khánh Linh hỏi lại.
"Đúng vậy."
Từ Khánh Linh ngẫm nghĩ, thấy đây cũng là một cách hay, không cần phải thẳng thừng từ chối, sau này vẫn dễ gặp mặt nhau. Cô gật đầu nói: "Được. Vậy tôi sẽ đưa ra một thử thách, được chứ?"
"Năm thử thách cũng được." - An Khang tự tin đáp.
Tiền Phúc quay sang nhìn An Khang, ánh mắt như muốn bảo: "Sao tài lanh thế? Vậy là tự làm khó mình rồi."
"Nếu anh đã nói vậy thì năm thử thách." - Từ Khánh Linh nói. - "Đầu tiên, tôi muốn được tặng 100 con hạc giấy."
"Đã ghi nhận."
"Sắp tới có buổi biểu diễn của nhóm nhạc Hoa Và Lửa, tôi muốn săn được tấm vé giới hạn của họ."
"Được thôi."
"Tôi còn thích bùa may mắn ở chùa Tịnh Tâm, cũng là loại giới hạn."
An Khang gật đầu đồng ý.
Từ Khánh Linh nghĩ lại thấy ba thử thách đầu tiên khá đơn giản, chỉ cần có thời gian và tiền bạc thì ai cũng làm được, có lẽ nên đưa ra một thử thách gì đó mang tính tình cảm hơn. Cô nói: "Thứ tư là phải làm một việc gì đó khiến tôi cảm động."
An Khang không rõ việc làm cho Từ Khánh Linh cảm động khó đến mức nào, nhưng anh cảm thấy nếu muốn chinh phục người khác thì đó vốn là việc hiển nhiên nên chấp nhận thử thách.
Còn một thử thách nữa, Từ Khánh Linh cố nghĩ ra một cái gì đó thật khó. Chục giây sau, cô tuyên bố: "Và cuối cùng là lấy được một hòn đá trên mặt trăng."
An Khang và Tiền Phúc đều ngớ ra. Tiền Phúc hỏi lại: "Ý cô là đá mặt trăng ấy à?"
"Không. Tôi nói là đá trên mặt trăng cơ. Bộ nghe vô lý lắm à?" - Từ Khánh Linh cũng tự cảm thấy thử thách này hơi phi thực tế.
"Không sao, đã là thử thách thì không có giới hạn." - An Khang dõng dạc đáp.
Hai người còn lại đều tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ tự tin của nghiên cứu viên An. Vì đã sắp hết giờ giải lao, Từ Khánh Linh đứng dậy tạm biệt hai anh chàng đồng nghiệp rồi trở về Phòng Viện trưởng.
Tiền Phúc nói với Tổ trưởng An: "Anh lấy được đá trên mặt trăng thật à?"
"Cậu nghĩ tôi là thánh chắc?" - An Khang đương nhiên không có bản lĩnh đó.
"Thế sao anh còn chấp nhận thử thách? Bây giờ phải làm sao đây?" - Tiền Phúc lo lắng.
"Cậu đừng lo chuyện của tôi nữa. Người ta đã có ý từ chối thì cũng không nên cưỡng cầu làm gì. Trợ lý Từ chẳng qua là tình cờ giống với mẫu người lý tưởng của tôi thôi, cũng không đến mức phải nhất thiết hẹn hò cho bằng được." - An Khang nói xong thì bắt tay tiếp tục công việc của ca chiều.
Trở về nhà sau khi tan làm, An Khang tranh thủ lên mạng giải trí một chút trước khi đi ngủ. Trong đầu anh dự định sẽ tìm kiếm thông tin về các thiết bị máy móc mới ra mắt trên thị trường thế giới, nhưng không hiểu sao lại gõ lên bàn phím bốn từ "cách xếp hạc giấy".
"Sao lại thế này? Mình đâu có muốn theo đuổi cô ấy nữa đâu." - An Khang tự hỏi. Trong lúc đưa tay chuẩn bị bấm thoát, anh chợt nhớ lại những giờ giải lao trò chuyện ăn ý với Từ Khánh Linh, cảm thấy cô thật sự là đối tượng phù hợp để phát triển mối quan hệ yêu đương.
Nghiên cứu viên An thay đổi thao tác, anh quyết định sẽ cố gắng thực hiện một thử thách đầu tiên xem kết quả thế nào.
Từ Khánh Linh dậy sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ. Cảm thấy ngủ thêm cũng không được bao nhiêu, cô quyết định đến công ty thật sớm, làm nhân viên chăm chỉ một hôm. Không ngờ khi bước vào viện nghiên cứu, An Khang đã có mặt sẵn. Cô lên tiếng chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành. Anh đến sớm quá nhỉ?"
"Công việc nhiều mà, phải tranh thủ thời gian thôi." - An Khang mệt mỏi đáp, có thể thấy hôm qua anh đã thức rất khuya. - "À mà tôi có cái này muốn đưa cho cô đây."
Từ trong hộc bàn làm việc, An Khang lấy ra một chiếc lọ thủy tinh chứa 101 con hạc giấy đưa cho Từ Khánh Linh: "Tôi vượt chỉ tiêu luôn đấy."
Trợ lý Từ đưa tay nhận lấy. Cô khá ngạc nhiên khi thấy An Khang nghiêm túc thực hiện thử thách đến thế. Chẳng lẽ anh ấy định lấy đá trên mặt trăng thật luôn à?
"Cảm ơn anh. Tôi không ngờ anh lại hoàn thành nó nhanh như vậy."
"Vì cô thì cố gắng một chút có đáng là gì." - An Khang mỉm cười. Tối qua trong lúc xếp hạc, anh đã suy nghĩ rất kĩ và nhận ra mình rất thích Từ Khánh Linh. Vì vậy, anh quyết định sẽ theo đuổi cô bằng mọi giá.
Chuyện An Khang công khai theo đuổi Từ Khánh Linh nhanh chóng lan truyền khắp viện nghiên cứu. Khi nghe được tin đó, Thôi Tĩnh hết sức bất ngờ, vào giờ nghỉ trưa liền gọi cô bạn của mình đến nói chuyện.
"Tớ nghe nói nghiên cứu viên An đang theo đuổi cậu."
"Mới đấy mà ai cũng biết rồi à? Ngay cả cậu ở suốt trong Phòng Viện trưởng mà cũng nghe được tin nữa." - Từ Khánh Linh gián tiếp xác nhận.
"An Khang cũng là một người rất tốt. Cậu có ý định mở lòng với anh ấy không?" - Thôi Tĩnh cảm thấy hai người khá xứng đôi.
"Tốt hơn cả Lôi Vũ à?" - Từ Khánh Linh hỏi.
"Không nên so sánh như thế chứ. Cậu trả lời câu hỏi của tớ cái đã." - Thôi Tĩnh không để cho Từ Khánh Linh đổi chủ đề.
"Nói sao nhỉ? Tớ không có kế hoạch sẽ hẹn hò vào lúc này. Cậu biết đó, tớ thích kiểu tình yêu định mệnh giống như trên phim ấy." - Từ Khánh Linh đáp.
"Vượt qua năm thử thách để được hẹn hò với nữ chính, y hệt tình tiết trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn nhỉ?" - Thôi Tĩnh cười nói.
"Cũng phải. Nếu anh An thật sự hoàn thành được thử thách thì có lẽ tớ sẽ thử." - Trước giờ Từ Khánh Linh vốn không quan tâm đến chuyện yêu đương, nên mặc dù An Khang không có điểm nào để chê bai nhưng cô vẫn không hào hứng với việc trở thành bạn gái của anh.
"Cậu đưa ra thử thách lấy đá trên mặt trăng thì ai mà làm được chứ?" - Thôi Tĩnh nói. Cô biết bạn mình dùng chiêu này để dập tắt ý chí của An Khang, nhưng xem ra đã không thành công. Cô quay sang hỏi Viện trưởng: "Lôi Vũ, anh thấy thử thách đó có khả thi không?"
"Về lý thuyết, chỉ cần lên mặt trăng và lấy một hòn đá về. Nhưng trên thực tế thì không khả thi lắm." - Lôi Vũ đáp.
Cơm trưa vừa được giao tới, thông thường việc đi lấy cơm là của trợ lý Từ Khánh Linh, nhưng hôm nay Lôi Vũ đảm nhận việc đó để hai cô gái tiếp tục buôn chuyện.
"Có chuyện này chắc cậu chưa biết, robot Papillon mà viện chúng ta đang chế tạo lấy nguyên mẫu từ chú chó của Nghiên cứu viên An đấy." - Thôi Tĩnh nói.
"Thật ư? Hoá ra anh ấy cũng thích chó Papillon à?"
Từ Khánh Linh từ lúc vào đại học đã muốn sở hữu một con chó Papillon nhưng vì ba cô bị dị ứng lông chó nên không thể nuôi được. Sắp tới dọn ra ở riêng, cô dự tính sẽ mang một cô chó Papillon về chăm sóc. Thông tin mới biết khiến trợ lý Từ đánh giá cao An Khang hơn. Là hai người có cùng sở thích, cô cảm thấy việc quen nhau cũng không tệ.
"Mức độ hào hứng đã tăng lên 15% rồi." - Từ Khánh Linh nói.
"Chỉ 15% thôi sao? Cậu vẫn khó tính như ngày nào. Nhớ hồi đó ở trường đại học, Nhiếp Chính Long theo đuổi cậu suốt cũng không có chút hy vọng." - Thôi Tĩnh nhắc lại chuyện xưa.
"Đừng nhắc đến tên đó nữa, anh ta thì chỉ 1% thôi. An Khang được đánh giá như vậy là cao rồi đấy." - Từ Khánh Linh nói.
Đúng lúc Lôi Vũ quay lại, lên tiếng bình luận: "Cậu An nghe được sẽ vui lắm đây."
Cùng lúc đó, An Khang đang lên mạng tra cứu những cách làm con gái cảm động. Anh cảm thấy Google chẳng giúp ích gì mấy.
"Những cách này trông có vẻ không hiệu quả lắm." - An Khang nhận xét.
Nghiên cứu viên An chuyển sang tìm hiểu về buổi biểu diễn của nhóm nhạc Hoa Và Lửa. Đến tận bây giờ anh mới biết họ là những nghệ sĩ rất nổi tiếng, vé bán ra luôn nhanh chóng hết sạch, cực kỳ khó mua. Loại vé giới hạn mà Từ Khánh Linh nhắc đến chỉ bán trực tiếp và phải xếp hàng từ rất sớm, lịch bán vé cũng được thông báo trước cả tháng. An Khang ghi chú lại thời gian.
Kế tiếp là bùa may mắn ở chùa Tịnh Tâm, để có được nó thì phải leo 1000 bậc thang để xin trụ trì. Việc này An Khang tin rằng mình có thể làm được. Ngày thường anh vẫn thường xuyên vận động thân thể nên 1000 bậc thang chẳng phải việc gì khó khăn.
Còn một vấn đề cuối cùng, làm sao để lấy được đá trên mặt trăng? An Khang đã tìm hiểu về ngành Hàng không Vũ trụ và cảm thấy chuyện đó rất khó thực hiện. Mặc dù tập đoàn nơi anh đang làm việc tên là Cosmos nhưng lại chẳng có hoạt động gì liên quan đến vũ trụ cả. Mà nếu có thì anh cũng không đủ tư cách để đặt chân lên mặt trăng.
Như đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu, Tiền Phúc lại gần hỏi: "Tổ trưởng An, anh dự tính thế nào? Liên lạc với NASA để xin một suất lên mặt trăng à?"
"Có kéo cả dòng họ đến xin thì người ta cũng chẳng cho đâu. Tôi sẽ từ từ nghĩ cách. Trước mắt cứ xử lý từng việc một, từ dễ đến khó." - An Khang trả lời - "Vé buổi biểu diễn vẫn chưa mở bán. Tuần sau được nghỉ Tết bảy ngày, tôi sẽ lên chùa Tịnh Tâm xin bùa may mắn."
Nói được làm được, kỳ nghỉ vừa bắt đầu, An Khang lập tức chạy đến chùa Tịnh Tâm. Sau khi xuống xe, anh ngẩng lên nhìn, thấy phía trên cao có một ngôi chùa khá lớn, chỉ có độc nhất một lối đi dẫn lên đó là 1000 bậc thang bằng đá.
"Chẳng biết lá bùa này có may mắn thật không nhưng leo lên được trên đó, thể lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều." - An Khang nhận xét.
Anh tìm chỗ gửi xe rồi bắt đầu hành trình vượt qua các bậc thang. Đến nơi, anh thấy trước cửa có một bảng thông báo. Đọc xong, anh liền hét toáng lên.
Nghe thấy tiếng của An Khang, trụ trì đi ra hỏi: "Cậu trai trẻ đây có việc gì mà kinh hãi như thế?"
An Khang tức run người, chỉ vào bảng thông báo, không nói nên lời.
"À, chùa chúng tôi đã quyết định sẽ không làm loại bùa may mắn này nữa, chỉ chuyên tâm tụng kinh, niệm phật." - Trụ trì từ tốn giải thích.
"Nếu thế thì phải để bảng thông báo ở dưới chân núi chứ?" - An Khang tự hỏi có phải mấy ông sư muốn chơi xỏ khách đến viếng chùa hay không.
Trụ trì giống như mới ngộ ra chân lý, liền bảo hai sư thầy dáng người khỏe mạnh đem bảng thông báo xuống dưới.
An Khang nói: "Dù gì tôi cũng đã mất công lên đến tận đây rồi, xin trụ trì mở lòng từ bi cho tôi một lá bùa có được không?"
"Xin thí chủ lượng thứ. Chúng tôi đã không còn làm bùa nữa." - Trụ trì kiên quyết từ chối. - "Lời đã nói ra không thể rút lại."
An Khang vẫn không bỏ cuộc, năn nỉ từ sáng đến tận trưa. Đến khi An Khang khan cả tiếng, trụ trì cũng nhức cả đầu. Ông bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi đã quyết định không phát bùa cho khách viếng nữa. Nhưng nếu không phải cho không thì xem như vẫn hợp lệ."
"Được, tôi sẽ mua." - An Khang mừng rỡ nói.
"Không. Chúng tôi không cần tiền." - Trụ trì lắc đầu. - "Cậu sẽ có được lá bùa nếu vượt qua được một thử thách."
Lại là thử thách, An Khang thở dài.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play