Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan

Chương 1: Đột Ngột Chuyển Cảnh

Trong phòng ánh đèn mờ mờ ám ám, bức màn cũng bị kéo xuống che kín mít, tựa như một cái lồng chim vô hình bị bịt kín miệng lối ra, ảm đạm lại trầm trọng.

Trên giường chiếu ra thân ảnh của một thiếu niên, cảnh xuân mơ màng bị che khuất sau lớp chăn mền dày nặng, chỉ lộ ra một cái đầu đen nhánh, cùng gương mặt quá mức diễm lệ, mị hoặc nhân tâm.

Thiếu niên đầu đau như búa bổ, như gặp phải bóng đè, mí mắt cứ run rẩy như cành liễu mãi mà không mở ra được. 

Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, thiếu niên đổ mồ hôi đầy đầu mới miễn cưỡng mở đôi mắt ra. Lông mi dài bên dưới có vệt nước như sương sớm, dưới là đôi mắt phương hẹp dài như hồ ly, xinh đẹp vô cùng.

Cậu xoa nhẹ đôi mắt nhìn đèn chùm có giá hơn mấy tỷ trên trần, hoang mang ngồi bật dậy, đánh giá khắp nơi. Tấm chăn trên người trượt xuống, lộ ra lồng ngực mịn màng, cảnh xuân lấp ló.

Dụ Kiều Nga nhớ rằng trong lúc cậu phát bệnh ngã xuống đất đau muốn chết đi sống lại, có người hảo tâm kêu xe cứu thương giùm. Chưa kịp vào cửa bệnh viện thì cậu đã, cụ ra đi chân lạnh toát rồi.

Trong lúc mơ mơ màng, đại não đau đớn làm cậu ngất qua đi. Không tới một hồi cậu lại xuất hiện ở nơi lạ hoắc này, logic đâu? Khoa học đâu?

Dụ Kiều Nga trề bản mặt ra ngồi trên giường lớn, nhìn căn phòng hoành tráng cứ như lâu đài cổ của quý tộc, khắp nơi được sơn lên màu trắng toát, từ đèn chùm màu trắng cho tới thảm lót chân cũng màu trắng nốt. Còn chưa kể giường chiếu cũng được làm bạc, bức màn cũng trắng tinh. 

Chỗ nào cũng trắng như tuyết thế mà trong phòng lại ám trầm bóng râm, làm Dụ Kiều Nga sinh ra suy nghĩ: biệt thự bị quỷ ám.

Cậu xuyên không? Xuyên vào trò chơi chạy trốn tìm ra kẻ sát nhân? Trò chơi chết chóc cứu mạng? 

Ngay lúc Dụ Kiều Nga còn đang suy nghĩ cậu có nên kêu gọi thứ gọi là hệ thống xuyên không này kia không thì cửa phòng bật mở. Cậu ngắm nhìn người đến, nheo mắt, án binh bất động, chờ thời.

Địch không động, ta bất địch.

Người tới tầm ba mươi mấy, tóc được vuốt gọn lên, một thân tây trang đen chỉnh chu, còn thắt nơ bướm, đeo bao tay trắng, còn đeo mắt kính gọng vàng.

Cái dạng trang điểm này, nhìn kiểu gì cũng thấy giống quản gia, chỉ khác cái là ông này khá xấu trai.

Dụ Kiều Nga không lúc nào là không tự phát ra mị lực, quản gia không dám nhìn nhiều tình nhân của ông chủ.

Dụ Kiều Nga căng thẳng, lưng dựa ván giường, một câu cũng không nói. Đột ngột nhập vào xác ai đó, cậu không biết nhân cách cậu ta thế nào, cũng không dám hành động liều lĩnh.

Trời biết, bây giờ cậu đầu óc rất chi là hỗn loạn, chỉ có thể chải chuốt lại suy nghĩ rối loạn trong đầu, tùy cơ ứng biến.

Cậu đoán đúng, là quản gia, vì sắp tối rồi mà Dụ Kiều Nga không xuống ăn cơm, ông ta cũng chỉ có thể đi lên tầng "mời" vị tình nhân này xuống ăn. Cả quá trình sắc mặt ông ta rất khó coi.

Cậu chủ đã dặn dò phải canh chừng Dụ Kiều Nga ăn cơm uống nước, sau đó báo cáo lại cho hắn ta. Chỉ cần cậu sụt một 1 kí hay mập 1 kí, quản gia sẽ bị cậu chủ răn dạy ngay.

Quản gia mang chút khinh thường cùng chút ngạo mạn, ra hiệu cho người hầu bưng mâm đi vào đặt trên bàn tròn nhỏ: "Cậu chủ nói rồi, cậu không được bỏ bữa. Ăn hết cho tôi, sụt cân thì xác định ăn chay mấy bữa."

Dụ Kiều Nga nhìn ông ta hống hách, nhíu mày: "..." Cậu rất muốn ụp cái mâm đồ ăn vào mặt quản gia.

Đồ ăn ba món hết hai món là salad với rau luộc rồi, thêm một cái trứng muối. Bữa ăn tối hay ăn kiêng vậy? Không sụt cân mới là lạ.

Tội nghiệp Dụ Kiều Nga nguyên bản, chắc chắn là bị đói chết rồi.

Thấy cậu không nói gì mà còn ra vẻ đáng thương, quản gia càng là chán ghét ra mặt, ra lệnh mang theo uy hiếp: "Đừng tưởng chỉ cần có cái mặt giống người đó mà muốn làm gì thì làm. Liệu mà nghe lời."

Ông ta cười nhạo: "Công việc làm thế thân này, không còn cậu, còn cả bầy người tranh nhau giành làm."

Dụ Kiều Nga rất muốn ngay tại chỗ bùng nổ, mặt nhăn hơn mông khỉ: "..."

Ai giành làm làm đi, bố không muốn làm thế thân!

Rầm!

Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, quản gia buông lời hung ác xong rồi liền phủi tay mà đi, thái độ ngạo mạn hống hách, y như chó già cậy chủ mà kiêu.

Dụ Kiều Nga không muốn ở thế bị động hoài để ông già lên mặt dạy đời, cậu liền tụt xuống giường lục lọi đồ đạc của nguyên chủ, nhìn xem có thông tin bổ ích gì không. Chứ kiểu này ức chế khó chịu quá, cậu muốn đánh người lắm.

Cái gì mà dựa cái mặt bò giường chứ, còn thế thân, bố mày chưa có cảnh quay nào cho diễn viên đóng thế giùm đâu, còn muốn bố đóng vai thế thân cho thằng khác, mơ đi.

Nguyên chủ vứt đồ đạc ở xó xỉnh nào rồi, tìm không thấy căn cước hay bằng lái xe gì, bảo hiểm y tế cũng chả thấy đâu. Bị móc túi à?

[Khỏi cần tìm, bố tới cứu vớt cậu rồi.]

"??"

Chương 2: Giao Dịch

Ai muốn làm bố cậu?

Dụ Kiều Nga có cảm giác mình bị lãng tai, hoặc cũng có thể là cậu sinh ra ảo giác, vẫn là ngủ một giấc rồi tính. Bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi, thông tin lý lịch gì đó để mai hẳn kiếm.

Cậu suy nghĩ xong xuôi, từ bỏ việc tìm kiếm, hai ba lần gắp đã ăn xong mâm đồ ăn trên bàn. Nhiều đồ ăn ghê, không cần tới 3 phút cậu đã nhai xong.

Đã no lửng dạ, Dụ Kiều Nga ngáp một cái, quyết định ngủ bù, chuyện ngày mai, ngày mốt tính. Bị nuôi như heo thế này cũng được, có điều, đồ ăn hơi ít. Quản gia hách dịch chút nhưng được cái phục vụ chu đáo, đồ ăn cũng ngon.

Khách sạn phục vụ 5 sao cũng như này thôi.

[...] Nếu mà bây giờ không gọi cậu dậy, rất có thể cậu sẽ ngủ ngon lành tới sáng.

Lần đầu nó tiếp đón người mà gặp phải loại ham ăn biếng làm này, nhiệm vụ quả nhiên là không dễ làm! Hệ thống cũng không dễ làm!

Nó hít sâu mấy hơi mới ổn định tính tình táo bạo: [Ngủ cái gì mà ngủ! Dậy đi! Dậy làm nhiệm vụ nghe chưa hả?]

Hệ thống ồn ào túi bụi, âm điện tử nóng nảy lên xuống còn hơn ca sĩ ảo, nếu nó mà có thật chắc nó nắm cổ áo Dụ Kiều Nga lắc lư qua lại quá.

Vừa mới ngã đầu xuống gối, Dụ Kiều Nga hai mắt đờ đẫn, xoa lỗ tai. Lại nữa, di chứng hậu xuyên không hơi bị nặng, cậu sẽ không bị bệnh ảo giác rối loạn thần kinh chứ?

[Ảo giác cái lông! Bố đang nói chuyện đây, bố là hệ thống!]

"..." Hệ thống bàn tay vàng trong truyền thuyết? Còn gay gắt hơn mẹ chồng.

Đầu năm nay tính tình kém cỏi như vậy còn làm hệ thống? Có tin cậu đánh giá 1 sao thái độ phục phục không?

Dụ Kiều Nga hiểu luôn, lại là xuyên không nhàm chán lại là ràng buộc với hệ thống, vậy thì thà chết còn sướng hơn.

Cơ mà cậu đã chết rồi, thế mà vẫn bị đào mồ sống lại làm nhiệm vụ. Đây là bóc lột sức lao động trắng trợn, cậu phải cử báo cục lao động!

[...Cho xin đi, báo cái gì mà báo, làm nhiệm vụ cho bố.]

Dụ Kiều Nga cũng rất bức xúc: "Nhiệm vụ gì? Ai mướn mấy người cho tôi sống lại? Không làm, dẹp đi."

[Được, không làm thì về làm người thực vật đi con.]

Dụ Kiều Nga chu mỏ: "Người thực vật gì?" Cậu lên cơn tức ngực, cấp cứu không kịp nghẻo rồi mà?

Vui sướng khi người gặp họa: [Cậu còn chưa có chết đâu, lúc cậu mất ý thức, trên đường đi đã được cấp cứu thành công. Nhưng không may cái là trên đường tới bệnh viện, thì gặp tai nạn xe cộ liên hoàn, xe cấp cứu bị tông trúng.]

Dụ Kiều Nga: "..." Trong xui xẻo có cái xui xẻo hơn, cậu thật nên nói mình may mắn hay mình tam tai ập đến nữa.

[Làm hoặc không làm, về bên kia húp oxi, húp nước biển sống qua ngày.]

"..." Gì thê thảm dữ vậy.

Không cần nghĩ nữa, cậu không muốn húp ô xi hết đời trai.

Dụ Kiều Nga thỏa hiệp: "Mày là hệ thống xuyên nhanh? Nói kĩ càng tỉ mỉ một chút đi." Nếu cậu không đồng ý, bố hệ thống này chắc chắn sẽ spam trong đầu cậu không ngừng, tối nay đừng mong ngủ ngon.

Xuyên không cậu cũng chấp nhận rồi, thêm một con hệ thống cũng không có gì lạ lẫm.

[Tự giới thiệu lại, bố là Hệ Thống chim hoàng yến chuyên phục vụ bá đạo tổng tài, tên là Chích Chòe Bông.]

Hệ thống phục vụ bá tổng? Chim chích chòe?

"Phụt!"

Dụ Kiều Nga cười ha hả: "Cái tên củ chuối gì đây? Còn bá đạo tổng tài, há há há." Cười chết, thật ngớ ngẩn.

Chim hoàng yến cơ đấy, muốn cậu bị đàn ông nuôi thành chim vẹt à?

[...] Nó cảm thấy cái tên rất hay rất phong cách mà, hài hước chỗ nào?

Dụ Kiều Nga có bị rớt não hay dây chằn bị đứt không? Ảnh đế gì mà kì cục, không có miếng nết nào.

[Nghe đây, nhiệm vụ của cậu là sắm vai một tình nhân nhỏ của ông chủ, kêu thì tới, ngoắc tay thì đi, thân thế phải vừa đáng thương vừa đáng hận, thể hiện diễn xuất của một con chim vì yêu sinh hận, sau đó xuống sân khấu hoành tráng!]

Hệ thống nói tới độ cắn khăn tay rơi lệ đầy mặt, nó tự mình bị mình bịa chuyện cảm động.

Dụ Kiều Nga ngáp ngắn ngáp dài: "..." Nói mẹ là làm tình nhân cộng thêm thế thân đi. Tuy cậu diễn rất giỏi, nhưng mà vai diễn này, thấy sao cũng chết sớm. Hoành tráng xuống sân khấu hay hoành tráng xuống hoàng tuyền đây.

Nó dụ dỗ: [Cậu đừng bi quan quá, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cuộc sống sau đó, có cuộc sống tự do, làm tỷ phú triệu VNĐ!]

"..."

Nếu cậu dễ dàng bị dụ dỗ như vậy thì bây giờ đã thành nhân viên bán hàng đa cấp lão làng rồi, nhưng lời hệ thống nói làm cậu động tâm ghê gớm.

Dụ Kiều Nga nghe hệ thống nói tiếp: [Về cơ bản đều là những nhiệm vụ liên quan đến bá tổng thôi. Để bố đưa cậu bản tóm tắt của truyện.]

Dụ Kiều Nga ngồi ngay ngắn lại, sâu ngủ cũng bị dọa chạy qua một bên đợi.

Giao dịch với ác ma thì mất linh hồn, giao dịch với hệ thống thì mất sức lao động mồ hôi nước mắt, có lợi hơn nhiều.

Chương 3: Nội Dung Tiểu Thuyết

Dụ Kiều Nga cầm quyển sách lên xem, đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ máu chó tra công tiện thụ.

Tra công thì tra cỡ nào ư, có hệ thống chim hoàng yến thì biết. Tiện thụ, tiện cỡ nào à, đầu truyện không có miếng liêm sỉ, cuối truyện thì sang chảnh, làm giá với tra công, ngược ngọt có hết.

Bá tổng hay là tra công, tên là Bá Cửu Lục, tổng tài tuổi trẻ đẹp trai tài năng, không thiếu phụ nữ hay phụ nam làm ấm giường. Nhưng vì giữ thân trong sạch cho bạch nguyệt quang trong lòng, còn giữ vững một thân xử nam nguyên chất nguyên lượng.

"Hớ hớ!"

Đọc tới đây, Dụ Kiều Nga cười muốn ná thở, không chút hình tượng ghé đầu vào gối, ôm bụng kêu cười ra tiếng vịt đực. Bá đạo tổng tài tên Bá Cửu Lục? 96? Há há, tác giả là lười đặt tên tới cỡ nào vậy trời? Truyện tình cẩu huyết sắp thành truyện hài rồi.

[...] Nó cảm thấy cậu đang cười nhạo chỉ số thông minh của nó. Bá Cửu Lục tên ngầu đét, mắc cười chỗ nào?

Bá Cửu Lục trong truyện lúc đầu yêu bạch nguyệt quang Dung Bạch đến chết đi sống lại, nhiệt tình công khai theo đuổi tình yêu trước sự chứng kiến của vô số khán giả.

Nhưng, Dung Bạch chỉ nói rằng anh ta xem Bá Cửu Lục như anh trai mưa, không có ý gì khác, mong hắn suy nghĩ lại, làm bạn tốt là được.

Bá Cửu Lục trái tim tan nát, thất tình tìm tới rượu, thuốc, làm cho bản thân sa sút, độ đẹp trai giảm đáng kể. Dung Bạch không lâu sau tới tìm Bá tổng, anh ta nói muốn ra nước ngoài học sâu, từ biệt anh trai mưa, dứt áo ra đi.

Dung Bạch đi, Bá Cửu Lục bị anh trai nhà mình ném đi cải tạo, từ thằng ăn nhậu chơi bời lắc mình biến thành bá đạo tổng tài, tự mình lập công ty, điều hành tập đoàn.

Trong một lần ứng tuyển nhân viên, hắn gặp Dung Chanh, em trai song sinh thất lạc từ bé của Dung Bạch.

Rồi, một xô máu chó đầu tiên xuất hiện.

Dụ Kiều Nga không nhịn được mồm: "Dung Bạch là F0, Dung Chanh là F1, tới tao thì là F2. Thằng nam chính cứ thích lai giống ha, tưởng mình là Menden hay gì? Một thế thân không đủ, còn kiếm thêm, tính lập một đội bóng bạch nguyệt quang à?" 

[...] Ai biết thằng não tàn suy nghĩ cái gì, Dụ Kiều Nga làm thế thân cho Dung Chanh, Dung Chanh làm thế thân cho Dung Bạch. Vòng lặp hoàn hảo.

Bá Cửu Lục gặp Dung Chanh trong công ty, nhờ cái gương mặt giống Dung Bạch mà cậu ta được ưu ái hơn. Nhưng tính cách Dung Chanh hoàn toàn trái ngược Dung Bạch, làm hắn không hài lòng.

Dung Chanh là loại ăn mềm không ăn cứng, nhu nhược, yếu đuối, còn thêm thiết lập nhà nghèo phải đi làm công kiếm tiền nuôi gia đình nữa. Cậu ta từ bé đã bị Dung gia đánh mất, bản thân đang ở cùng gia đình nhận nuôi, không biết mình là Dung nhị thiếu gia.

Câu chuyện tình lâm li bi đát bắt đầu từ đây.

Tra công làm tròn trách nhiệm tra nam của mình, một chân đạp mấy cái thuyền buồm, có trai có gái, còn có hôn thê gia tộc an bài. Bá Cửu Lục cảm thấy còn chưa đủ kích thích, ở trước mặt Dung Chanh chơi trò trái ôm phải ấp.

Truyện xưa tiếp tục khi Dung Chanh phát hiện ra mình chỉ là thế thân của Dung Bạch, cậu ta chịu không nổi bi thương, muốn chạy ngay đi. Bá tổng không cho, hành hạ tiện thụ dã man con ngang, châm chọc, vũ nhục, nhốt phòng tối dạy dỗ.

Dung Chanh sắp bị tra công hành hạ hỏng hóc rồi, nam phụ si tình mới nhảy ra cứu vớt đời trai, đem cậu ta đưa ra nước ngoài sống, làm lại cuộc đời mới.

Bá Cửu Lục lúc đó cánh chim còn nhỏ yếu, gia tộc của nam phụ sinh tình so với tra công thì giàu hơn mấy chục lần, giấu người tới chết luôn cũng không ai tìm được.

Vài năm sau Dung Chanh đã trở thành ngôi sao điện ảnh về nước, Bá Cửu Lục hối hận, lãng tử quay đầu, theo đuổi tiện thụ.

Cái kết truyện không cần đọc cũng biết, tra công quay đầu là bờ, truy thê hỏa táng tràng, làm lại con người mới, dùng khổ nhục kế này kia với tiện thụ, kết quả là HE, hoàn mỹ đôi bên, ân ái tới già.

"..." Rất thái quá.

Dụ Kiều Nga chính là một trong số trái ôm phải ấp của Bá Cửu Lục. Vì cậu xinh đẹp, mặt mày cũng có phần giống thằng anh sinh đôi của tiện thụ nên được ưu ái làm chim hoàng yến cho hắn nuôi nhốt.

Bá Cửu Lục là kiểu người có tính chiếm hữu, còn cố chấp, muốn gì được nấy, không ăn được thì đạp đổ. Dung Chanh xui xẻo mấy trăm kiếp mới dây dưa với loại đàn ông như hắn.

Đọc tới gần cuối truyện thì Dụ Kiều Nga dụi mắt, buồn ngủ lắm rồi.

Chim hoàng yến Dụ Kiều Nga chính là chất xúc tác làm cho tiện thụ chạy, khiêu khích cậu ta hắc hóa. 

May mà mới đầu truyện thôi, Bá tổng cũng vừa mới nuôi Dụ Kiều Nga được vài ngày, Dung Chanh cũng chưa biết.

Dụ Kiều Nga đặt đầu lên gối, ngáp ngắn ngáp dài, bình luận: "Thật là nhạt nhẽo, tao mà là Dung Chanh tao thiến của quý của thằng gia cầm đó lâu rồi."

Tình cảm yêu đương cần gì phải la liếm hèn mọn như vậy, công thụ trong truyện đều là loại não tàn chỉ biết hành hạ nhau, yêu nhau lắm cắn nhau đau, mà cậu thấy cắn là nhiều.

[...] Nó có phải chọn lầm kí chủ rồi không?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play