Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ABO] Chất Gây Nghiện

Chương 1: Omega xinh đẹp

Trong những chủng loại bình thường thì thế giới hiện đại cũng phát hiện ra những chủng loài khác thường, ví dụ như là nam nhân có thể mang thai và sinh con được. Kể từ đó thì hệ quy chế của thế giới cũng đã được thiết lập lại hoàn toàn.

Trong đó thì Beta chiếm đại đa số, tất là những người mang giới tính nam, nữ đều bình thường và họ cũng không thể ngửi được cái gọi là Pheromone phát ra từ hai chủng loại còn lại. Nhìn chung thì Beta khá vô hại, cũng không nổi trội, và nam Beta thì không có khả năng đặc biệt gì cả... Đây chính kiểu của những người bình thường nhất từ trước đến nay.

Tiếp theo, chính là Alpha, hay còn được biết đến là một chủng loại cao cấp với trí tuệ lẫn hình thể đều rất tuyệt vời, đại đa số các quan chức cấp cao đều là Alpha, và đặc biệt hơn chính là những Alpha trội, vì quá hoàn hảo nên họ rất ít khi tiếp xúc với các tầng lớp kém hơn, nhu cầu tìm bạn đời cũng rất cao, nhưng hiển nhiên thì di truyền của họ cũng rất tốt.

Cuối cùng, chủng loại được biết đến với là có khả năng đặc biệt, chính là Omega. Khi một nam Omega và một nam Alpha trải qua một chuyện mặn nồng thì Omega có thể mang thai, và đương nhiên xu hướng tính dục của đứa bé sẽ không phụ thuộc vào ai cả, và hiển nhiên đứa bé đó cũng sẽ lớn lên trong bình an chứ không hề mắc bệnh dị tật. Tuy nhiên, đại số đó thì Omega được biết đến với cơ thể nhỏ nhắn, tính cách yếu đuối và nhu nhược, vì thế nên thường thì cũng rất ít được chú ý. Pheromone của Omega có thể thu hút Alpha, hoặc người lại, Alpha cũng sẽ bị thu hút bởi Pheromone của Omega.

Và hiển nhiên, một Alpha có thể xảy ra chuyện phát tình cùng với nhiều Omega, nhưng mỗi Omega nếu bị Alpha nào đó "thắt nút" hoặc "đánh dấu" thì họ chỉ có thể có duy nhất một bạn đời. Còn nếu như Alpha không muốn ở bên cạnh Omega đó nữa thì Omega cũng không có quyền tìm một bạn đời khác. Đó không phải áp bức, đó là quy luật của thế giới này!

[...]

Hôm nay là ngày trăng thanh gió mát, Thẩm Ngạo buồn chán lại được người bạn thân của mình - Thái Trác Tân đưa đến một quán bar có tên là "Hillman". Quán bar này được điều hành bởi một Beta bình thường, bên trong nó vẫn có nội tình nghiêm trọng hơn, đó là nơi này chính là nơi để các Alpha tìm bạn tình cho kì phát tình của mình.

Thẩm Ngạo là một Alpha trội, được lớn lên trong một gia đình đều là Alpha trội, nên từ nhỏ anh đã luôn có suy nghĩ bạn đời của mình phải là người tuyệt vời nhất. Và anh cũng là người nhan khống, vì thế cho nên đã rất lâu rồi anh không tìm được người mình ưng ý, cho đến hôm nay anh đến nơi này.

Ban đầu thì anh và Thái Trác Tân đã gọi ra rất nhiều Omega, nhưng vẫn không có ai có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Ngạo. Đúng lúc này thì ông chủ của nơi này - Dương Lục Ý lại bước vào, đi cùng anh ta lại là một Omega rất xinh đẹp, theo như những nhân viên ở đây nói thì người kia là Trình Chỉ, là bạn thân của ông chủ.

Cậu là một người khá kiêu căng và có gu riêng, mỗi lần phát tình cũng đến đây để tìm bạn tình, nhưng quy chuẩn của Trình Chỉ thật sự quá cao, từ trước đến nay rất ít người đáp ứng được yêu cầu của cậu ấy. Đến lúc này thì Thẩm Ngạo thật sự cảm thấy người này rất hợp ý anh, ngay lập tức gọi người bảo Trình Chỉ đến tiếp rượu cho anh.

Ban đầu khi nghe nhân viên báo lại thì Dương Lục Ý còn có chút ngạc nhiên, vì người bình thường đều biết Trình Chỉ là bạn thân của anh ta, nên sẽ không bảo Trình Chỉ đến tiếp rượu. Nhưng dường như chính bản thân Trình Chỉ cũng hiểu được hàm ý trong câu nói này, nên đã nhìn sang Dương Lục Ý, nói:

- Được rồi Lục Ý\, anh cứ lo cho khách khách đi. Người đó sao? Để em là được rồi.

- Chỉ Chỉ\, em cũng nên cẩn thận với Pheromone của bọn họ.

Lúc này thì Trình Chỉ còn lắc lắc một chai thuốc trên tay, tỏ ý là hôm nay cậu đã uống thuốc ức chế rồi. Nhìn thấy vậy thì Dương Lục Ý mới gật đầu để cậu đến tiếp rượu.

Trong lúc này thì Trình Chỉ cũng chú ý đến Thẩm Ngạo, quả nhiên là một Alpha rất ngon nghẻ, người này đúng thật là khá hợp mắt của cậu đấy chứ. Ngay tức khắc Trình Chỉ liền tháo hai cúc áo của mình, nhẹ nhàng để lộ chiếc cổ trắng nõn cùng làn da mịn màng, rồi cầm theo một chai rượu mà Thẩm Ngạo yêu cầu, sau đó là đi vào phòng của anh.

Vừa rồi là Thái Trác Tân chưa quan sát kĩ, quả nhiên là thanh niên này đúng là rất xinh đẹp. Nhưng Thẩm Ngạo đã sớm không nhịn nổi nữa rồi, anh trực tiếp kéo Trình Chỉ vào lòng, còn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của cậu, rồi lại cười nói:

- Tiểu bảo bối\, em là người mới sao?

Trình Chỉ cũng e thẹn mà gật đầu, không chỉ thế mà cậu còn lớn gan khi choàng tay ôm lấy cố của Thẩm Ngạo, sau đó thổi nhẹ vào tai của anh, nói:

- Phải đó... Nhưng phải gọi anh là gì đây? Hay là... Gọi anh là lão công có được không?

Vốn dĩ nhưng Omega sẽ không dám bạo gan như vậy, nhưng có lẽ Trình Chỉ là một ngoại lệ. Bình thường thì Thẩm Ngạo cũng không thích ai đó gọi mình là lão công, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia thì anh lại không nỡ mắng mỏ, cuối cùng chỉ đành nhẹ nhàng nâng cằm của cậu lên, sau đó nhếch mép một cáu, rồi nói:

- Gọi là Ngạo ca đi.

- Được\, Ngạo ca... Để Bảo bối kính rượu anh nhé?

- Được.

Yu~

Chương 2: Đêm nồng say

Một lúc sau thì Thẩm Ngạo cũng đã uống được kha khá rượu, còn Trình Chỉ thì cũng được típ một số tiền không nhỏ, đến đây thì cậu đã biết người nam nhân này có gia thế không bình thường.

Bỗng chốc lúc này Thẩm Ngạo lại thẳng tay bế thốc Trình Chỉ lên, còn quay sang nói với Thái Trác Tân hãy đặt một phòng cho anh. Mặc dù Thái Trác Tân cũng khá kinh ngạc, nhưng rồi cũng ngay lập tức hiểu ý. Đến đây thì Trình Chỉ đã bị Thẩm Ngạo ôm trọn ở trong lòng, sau đó là thẳng tiến đi lên một phòng riêng dành cho khách VIP.

Bây giờ Trình Chỉ có chút hối hận rồi, tên nam nhân này chẳng lẽ là đến kì phát tình rồi sao? Nhưng mà cậu đâu có cảm nhận được mùi gì lạ đâu nhỉ? Hay là uống nhiều quá nên muốn đi ngủ?

Trong lúc Trình Chỉ còn đang bận mải mê suy nghĩ thì Thẩm Ngạo đã đưa cậu vào phòng, tiện tay còn chốt khóa cửa lại, rồi mới đặt cậu xuống dưới. Bây giờ thì Trình Chỉ ngửi được mùi Pheromone của anh rồi, hóa ra từ nãy đến giờ Thẩm Ngạo sợ rằng bản thân sẽ thu hút các Omega khác nên đã cố gắng kiềm nén, bây giờ ở trong phòng cũng chỉ còn lại có anh và Trình Chỉ, nên Thẩm Ngạo đã không ngừng thả ra Pheromone nồng đậm.

Đương nhiên là vì Trình Chỉ đã uống thuốc ức chế rồi nên cậu cũng không bị cuốn vào cơn lốc Pheromone này, nhưng nói sao thì cậu cũng là Omega, nếu như cứ tiếp tục ở đây thì chắc chắn cũng không kiềm được bao lâu. Bây giờ Trình Chỉ lại muốn đẩy Thẩm Ngạo ra để chạy trốn, nhưng vẫn là chạy không khỏi bàn tay của anh.

Cánh tay to lớn của Thẩm Ngạo nhẹ nhàng chạm vào da thịt của cậu, từng bước, từng bước đem quần áo của cậu vứt hết ra đất. Đối với các Omega khác thì Thẩm Ngạo sẽ không nâng niu dịu dàng như vậy, nhưng nhìn xem đi, với gương mặt xinh đẹp, thân hình nuột nà này thì Thẩm Ngạo vẫn sợ rằng bản thân sẽ khiến cho cậu bị vỡ mất.

Bỗng chốc đầu óc của Trình Chỉ trở nên trống rỗng, bây giờ có lẽ cậu đã hiểu tại sao trước kia Dương Lục Ý nói rằng hãy tránh xa khi Alpha, đặc biệt là Alpha trội đang phát tình rồi... Vì khi Alpha phát tình thì Omega xung quanh cũng sẽ không nhịn được mà... Phát tình!

Chết tiệt, kỳ phát tình của cậu lại phát sớm hơn rồi.

Thẩm Ngạo nhìn ra tiếng thở dốc của Trình Chỉ, anh cũng không khống chế được bản thân mà trực tiếp cúi xuống hôn lấy cánh môi đang run rẩy của cậu. Không chỉ là hôn mà anh còn đưa tay xuống phía dưới, trực tiếp thăm dò nơi đang rỉ nước, đến đây thì Trình Chỉ biết bản thân có chạy cũng chạy không thoát, nên chỉ biết cuốn theo số phận mà thôi.

Nụ hôn từ dịu dàng cho đến mãnh liệt, hôn cho đến khi gương mặt nhỏ của Trình Chỉ cũng đã ửng đỏ lên thì Thẩm Ngạo mới dừng lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người con trai có nước da trắng đến mức này, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu tích màu đỏ trên cơ thể trắng như tuyết của cậu, đúng là một kiệt tác.

Nhưng Trình Chỉ thấy anh có chút chậm chạp liền tự mình dùng tay chơi đùa nơi hạ bộ, bộ dáng tự mình chơi này của cậu đã khiến cho Thẩm Ngạo phải chú ý, nhưng rồi một loạt âm thanh rên rỉ lại làm cho đầu óc của Thẩm Ngạo càng trống rỗng và muốn điên tiết hơn.

Ngay sau đó anh đã trực tiếp giữ lấy hạ bộ của cậu, còn nhỏ giọng thì thầm nói:

- Từ từ nào tiểu bảo bối... Em tính chơi một mình sao? Như vậy rất xấu đó.

Nhưng Trình Chỉ không quan tâm, bây giờ cậu cần thoải mái chứ không phải sự nóng bức đốt người như bây giờ. Quả nhiên ngay sau đó thì Trình Chỉ lại chú ý đến hạ bộ của anh đang sừng sững ở đó, tức khắc cậu liền nhảy lên, chơi đùa một chút rồi lại hôn hít. Mỗi lần cánh môi của cậu chạm vào đều làm cho anh rùng mình, cái cảm giác lành lạnh quả nhiên là tốt hơn nóng bức như hiện tại.

Lúc này Thẩm Ngạo liền trực tiếp đẩy ngã Trình Chỉ, anh dùng tay giữ chặt lấy hai tay nhỏ nhắn của cậu, một tay thì đưa hạ bộ đến nơi tư mật, nhẹ nhàng đẩy vào. Vì kích thước quá cỡ nên đã làm cho Trình Chỉ kêu lên vì đau đớn, nhưng anh cũng không quá để ý mà trực tiếp đẩy vào.

Bây giờ nơi này đã được bao phủ bởi toàn bộ vách thịt non mềm, cũng cực kỳ thoải mái và sung sướng. Thẩm Ngạo liền ngửa đầu cảm nhận sự khoái cảm đó, còn Trình Chỉ thì gấp đến mức ngọ nguậy không chịu nằm yên, nhưng mỗi lần cậu ngọ nguậy thì lại thấy thứ vật cứng cáp kia lại to thêm một vòng.

Đến mức này thì Thẩm Ngạo mới nhẹ nhàng luân động, nhưng mỗi lần anh di chuyển là Trình Chỉ lại kêu lên, tiếng kêu của cậu càng làm cho anh phấn khích hơn. Lúc này anh mới nhẹ nhàng hôn lên cổ của cậu, rồi còn nhẹ nhàng liếm láp nữa chứ.

- Mùi sữa sao? Tiểu bảo bối\, Pheromone của em là mùi sữa... Rất ngọt... Tôi rất thích...

Trình Chỉ cũng bị cảm giác nhục dục làm cho mất trí rồi, cậu trực tiếp ôm chặt lấy của anh rồi rên rỉ. Đã lỡ đi đi đến mức rồi thì họ còn sợ chuyện gì nữa sao?

Tuy nhiên khi Thẩm Ngạo quá hăng máu và có ý định thắt nút thì chút lý trí còn sót lại của Trình Chỉ lại đẩy anh ra, cậu có chút khó khăn, nói:

- Chơi thì chơi\, đừng để lại hậu quả\, nếu không thì tôi đập nát chim nhỏ nhà anh!

Thẩm Ngạo nghe thấy thì cũng gật đầu cho có lệ.

Rồi cả hai lại lao vào nhau như hổ đói. Một lần... Hai lần... Ba lần... Rồi bốn lần, cứ mỗi lần như vậy là Trình Chỉ lại phải dè chừng với Thẩm Ngạo, vì cậu sợ rằng anh sẽ thắt nút hay đánh dấu thì chết mất. Nhưng cũng may tên Thẩm Ngạo này vẫn còn biết nghe lời.

Sau khi xong việc thì Thẩm Ngạo và Trình Chỉ cũng nằm ngủ ở bên cạnh nhau, nhưng chỉ đến gần khuya thì Trình Chỉ đã tỉnh dậy, cậu nhìn toàn thân với vết xanh đỏ liền có chút nhíu mày. Có lẽ đây là kỳ phát tình bất chợt nhất của cậu, nhưng lần này với một Alpha ngon nghẻ thế này thì cũng không uổng phí.

Trước khi rời đi thì Trình Chỉ còn cố ý hôn một cái lên gương mặt của Thẩm Ngạo, rồi thì liền phủi áo đi nhanh, mặc kệ anh đang ngủ rất ngon lành.

Yu~

Chương 3: Tựa như là biệt tăm

Đến sáng hôm sau thì Thẩm Ngạo cũng đã tỉnh táo được một chút, chính anh cũng không hiểu tại sao tối hôm qua bản thân lại phát tình đột ngột như vậy, chẳng lẽ là do quá lâu rồi anh mới tìm được ưng ý như vậy? Nhưng khoan đã... Người thanh niên hôm qua đi đâu rồi? Tại sao lại không thấy ở trên giường chứ?

Lúc này thì Thẩm Ngạo cũng bước xuống giường và đi vào nhà vệ sinh để tìm, nhưng một chút tung tích cũng không tìm thấy, tựa như là cậu đã bốc hơi khỏi nơi này rồi vậy? Đột nhiên đầu của Thẩm Ngạo lại đau lên từng cơn, chắc là do hôm anh uống không ít rượu nên bây giờ mới đau như thế. Tuy nhiên thì cậu Omega hôm qua cũng kì lạ thật đó, vốn dĩ nhìn rõ anh là người của Thẩm gia, nhưng lại không mảy may quan tâm, không chỉ vậy mà phủi mông chạy mất cũng nhanh thật đấy.

Hiển nhiên là sau đó Thẩm Ngạo cũng xuống quầy lễ tân để hỏi thông tin của cậu trai ngày hôm qua, vì đêm qua anh chỉ luôn gọi cậu là Bảo Bối, còn tên thật của cậu là gì thì anh còn chưa biết, lỡ như đêm qua có để lại hậu quả gì thì anh cũng sẽ mang tội mất. Nhưng buổi khuya hôm qua trước khi rời đi thì Trình Chỉ đã sớm đem toàn bộ thông tin của mình xóa sạch, cậu không muốn bị tên Alpha đó truy ra cậu đâu, nói sao thì cuộc sống hai mươi sáu năm nay vẫn rất tốt, cứ tiếp tục như vậy đi sẽ hay hơn.

Tuy nhiên Thẩm Ngạo cũng không buông bỏ tìm kiếm, anh đã liên tục tìm cậu suốt mười ngày nhưng vẫn là không có kết quả, vốn dĩ anh đã không ôm hi vọng gì nữa rồi thì Thái Trác Tân lại ngỏ ý đến tìm ông chủ của quán bar này, anh ta tên là Dương Lục Ý, hơn nữa anh ta còn là bạn của cậu ấy, nên chắc chắn biết chỗ ở của cậu. Nhưng xui xẻo cho Thẩm Ngạo là mấy ngày hôm nay Dương Lục Ý cũng bận rộn nên không đến quán bar, bây giờ tựa như mọi thứ đã đi vào ngõ cụt rồi. Thẩm Ngạo định rằng nếu hôm nay không tìm được cậu thì anh sẽ từ bỏ.

Nhưng quả nhiên ông trời không phụ lòng người, hôm nay Thẩm Ngạo đang ngồi ở trong quầy uống rượu thì đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Ngay lập tức anh liền đặt tiền dưới cốc rượu rồi bước đến kéo Trình Chỉ đi vào bên trong một căn phòng gần đó.

Lúc đầu Trình Chỉ còn có chút giật mình, cậu còn tưởng là con chó nào đang động dục mà gấp gáp như vậy, nhưng hóa ra lại chính là cái tên Alpha đang truy lùng mình suốt gần một tháng nay. Cũng vì anh mà Dương Lục Ý không dám đến quán bar của mình, vì nói sao thì Thẩm Ngạo cũng là khách VIP ở chỗ này, Dương Lục Ý không thể đắc tội, mà Trình Chỉ lại là bạn thân của anh ấy, đương nhiên là cũng không thể làm khó cậu rồi. Vì thế nên Dương Lục Ý mới quyết định là ở nhà tu tâm dưỡng tính.

Trình Chỉ lúc này cũng ủy mị nhìn Thẩm Ngạo, nói:

- Còn tưởng là ai\, hóa ra là Ngạo ca ca đó sao? Sao vậy? Hôm nay anh đến tìm em có việc gì sao?

- Hôm đó tại sao lại rời đi không nói tiếng nào?

Nghe đến đây thì Trình Chỉ lại bật cười, cậu còn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, sau đó còn thổi nhẹ vào tai của anh một luồng hơi ấm. Bất tri bất giác thì Thẩm Ngạo cũng siết chặt vòng tay ôm lấy người của cậu, vốn dĩ đang định hôn lấy cái môi ngọt ngào kia thì lại bị Trình Chỉ chắn lại, cậu nhỏ giọng, nói:

- Ngạo ca ca\, hôm nay em đến đây không tìm bạn tình!

Dừng một chút, Trình Chỉ lại cười dịu dàng, nói:

- Chỉ là em nghe thấy có người nói anh đang tìm em? Sao vậy? Nhớ em rồi?

Thẩm Ngạo cũng không phủ nhận, quả thật là cơ thể của Trình Chỉ thật sự rất mê người, ăn một lần rồi lại muốn một lần, tuy nhiên thì anh cũng không nên để lộ quá nhiều sơ hở như vậy, nên liền nhẹ nhàng cắn vào tai của cậu một cái, lại nói:

- Tôi muốn biết tên em.

- Ngạo ca ca\, chẳng phải em đã nói rồi sao? Gọi em Bảo Bối là được rồi.

Nhưng Thẩm Ngạo thật sự thấy không đủ thỏa mãn, anh lập tức ôm cơ thể của Trình Chỉ lên rồi đặt cậu lên cái tủ gần đó, bàn tay hư hỏng liền muốn luồn vào áo của cậu, nhưng Trình Chỉ lại trực tiếp cầm lấy cà vạt của anh, rồi cười nói:

- Ngạo ca ca lạ thật đấy\, bình thường Omega không đến tìm anh ăn vạ thì anh nên mừng chứ? Sao lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối như vậy? Làm như vậy thì người không biết còn cho rằng anh đang nhớ người ta đó.

- Ừ\, nhớ em... Nhớ cơ thể của em.

Nghe đến đây thì Trình Chỉ cũng chỉ cười nhạt, quả nhiên Alpha thì vẫn là Alpha, so với đám ngoài kia thì cũng chẳng khác là mấy. Đến mức này rồi thì Thẩm Ngạo còn định sẽ hôn lên cổ của cậu, nhưng lại bị Trình Chỉ đẩy ra, cậu cũng tự mình nhảy xuống đất, rồi vỗ vỗ gương mặt của Thẩm Ngạo, nói:

- Đừng lo\, em biết cách để bản thân không chịu thiệt mà. Ngạo ca ca cũng đừng lo\, cho dù thật sự có sản phẩm thì em cũng không tìm anh đâu... Cơ mà\, anh cũng đừng tự tin quá\, chưa chắc tiểu binh của anh bách phát bách trúng vậy đâu.

Nói xong thì Trình Chỉ cũng chỉnh đốn lại quần áo, trước khi đi còn nháy mắt với Thẩm Ngạo một cái.

Lúc này Thẩm Ngạo vẫn còn giật mình, ủa không đúng! Rõ ràng anh định hỏi tên của cậu kia mà? Tại sao không chỉ không hỏi được gì mà bản thân lại có cảm giác bị chơi khăm thế này chứ?

Bất chợt lúc này Thẩm Ngạo lại đưa mắt nhìn theo hướng của Trình Chỉ, khóe môi bất giác lại cong lên một chút, nói:

- Tiểu hồ ly ranh mãnh này\, chờ xem tôi tóm em thế nào.

Yu~

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play