Rầm.
Cánh cửa nặng nề bị mở ra rồi đập mạnh vào tường. Một người đàn bà trung niên, khuôn mặt nhăn nhó, hai mắt đầy hung ác từ bên ngoài đi vào.
Sau khi bà ta nhìn người thanh niên xinh đẹp trên giường nhỏ liền ác độc mà tát lên khuôn mặt đang ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng bởi vì sốt cao của cậu. Nhìn thấy cậu bởi vì đau đớn mà mơ màng mở mắt, bà ta liền há to miệng lớn tiếng mắng:
"Đồ lười biếng, hôm nay mày lại muốn nghỉ làm à."
"Bọn tao nuôi mày đến lớn như thế này mà không biết ơn cố gắng mà làm kiếm tiền nuôi bọn tao. Mày có biết chỉ cần nghỉ một ngày thì coi như mất cả tiền thưởng hay không."
"Mày chỉ là một thằng mồ côi không ai yêu thương, chúng tao tốt bụng nhận nuôi mày bởi vậy mày phải có trách nhiệm lo cho chúng tao."
"Bao nhiêu tiền dồn lên người mày thì hiện tại mày phải báo hiếu cho chúng tao."
"Con trai tao muốn cưới vợ rồi, mày là anh nó trách nhiệm này mày không lo thì ai lo. Tao bảo mày để nó đi cùng để có công việc làm mày lại không đồng ý vậy thì trách ai."
"Nó không có tiền, không có việc làm vậy thì thằng ăn nhờ ở đậu như mày phải gánh trách nhiệm đó. Mày phải nuôi cả nhà bọn tao, còn mua nhà, mua xe, lo tiền cưới hỏi cho em trai mày."
"Đừng ở đó mà nằm lề mà lề mề nữa, dậy mà đi làm cho tao."
Trần Túc mệt mỏi cả người đau đớn, đầu đau dữ dội. Cậu khó chịu đến nỗi không còn chút hơi sức nào để phát ra âm thanh.
Bên tai là tiếng quát mắng cùng những lời nói cực kỳ buồn cười nhưng cậu đã quen vì vậy cũng không cần thiết mà cãi lại dù sao cậu cũng đã hạ quyết tâm trong lòng sau khi lo liệu đám cưới cho đứa e không có chung huyết thống nào kia thì sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Hai mươi năm, cậu đã cố gắng chịu đựng hai mươi năm, từ lúc đầu là vui mừng sau đó là chờ mong cùng mong đợi cuối cùng là thất vọng cùng tổn thương, nhưng đến hiện tại thì cảm giác của cậu đối với người nhà này chỉ có bịnh lặng cùng thản nhiên.
Nhưng cậu cũng biết rất rõ những kẻ hút máu này sẽ không để yên cho cậu, bọn họ chẳng thể nào buông tay một kẻ hái ra tiền cho gia đình họ, cũng không muốn cậu được thoải mái tự do. Cậu hiểu rất rõ vì vậy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để có thể thoát khỏi bọn họ cho dù trả giá rất lớn, có thể trên đầu sẽ gắng cả một danh hiệu vô ơn, bất nhân bất nghĩa.
Nhìn người đàn bà đã từng cho cậu hy vọng cùng yêu thương kia vẫn đang không ngừng há to miệng chửi bới cậu, cậu phiền chán mà lòm còm bò dậy lấy dụng cụ vệ sinh cá nhân cùng quần áo rồi ra khỏi phòng.
Căn phòng nhỏ chỉ chứa đủ một cái giường đơn cùng một cái bàn nhỏ vì vậy chẳng thể nào có được một nhà vệ sinh riêng cho mình. Bởi vì không có tiền cậu đánh mướn căn phòng nhỏ sau đó phải sinh hoạt chung với những người khác cũng mướn chung khu với mình.
Tính tình cậu khá tốt nên cuộc sống chật hẹp này cũng xem như bình đạm qua ngày, những người xung quanh cũng lương hiện vì vậy mỗi lần cậu xảy ra chuyện thì đều được giúp đỡ. Tuy không đúng nhưng cũng nhờ họ nên cậu mới có sự quyết tâm như thế này.
Rời khỏi nhà vệ Trần Túc cũng chẳng thèm nhìn lại căn phòng nhỏ của mình, cậu lê thân thể bởi vì đang phát sốt mà đi đứng khó khăn của mình ra khỏi khu nhà.
Với tình trạng hiện tại chắc chắn không thể chạy đến công ty làm phiền người khác, nhưng cũng không thể trở về khiến lỗ tai cùng đầu óc chịu tội. Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ cậu quyết định ra công viên hơi xa căn phòng nhỏ của mình cũng xa luôn căn nhà của gia đình kia rồi nghỉ ngơi cho đến chiều mới về.
Vừa nghĩ vừa nhấc chân chậm rãi đi trên đường, lúc này là buổi sáng đường phố tấp nập ồn ào, tiếng cười nói vui vẻ, nhưng tiếng ồn ào lại chẳng lọt nổi vào tai cậu bởi hiện tại lỗ tai cậu cực kỳ lùng bùng, cả người không có chỗ nào là không khó chịu cả.
Bởi vì biết tình trạng cơ thể nên cậu không đi đường lớn cũng chẳng đi trên những con đường có xe cộ, chỉ đi một đường thẳng với những con hẻm nhỏ hẹp mà từng chút từng chút bước đến nơi mình muốn đến. Hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, hai mắt mơ hồ không còn nhìn thấy được phía trước cuối cùng là một màu tối đen, cơ thể cậu ngã về phía trước sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
"Tao chỉ muốn tốt cho mày, một đứa nhà quê từ nhỏ đã sống ở nơi hẻo lánh nghèo nàn thì chẳng thể lấy được ai."
"Mà mày còn thích con trai, vậy khỏi phải nói những người xung quanh gia đình này ai có thể nhìn vừa mắt mày."
"Mày không xem lại giữa mày với tiểu Hiền, không so sánh thì không nói nhưng vừa so sánh tao lại không khỏi tức giận, tại sao mày lại là con thân sinh của tao mà không phải tiểu Hiền."
"Được rồi đừng nói nữa, mọi chuyện đã quyết định từ nay về sau mày sẽ là người nhà họ Vũ, với chúng tao mày chẳng còn quan hệ nào nữa."
"Hừ. Dù có là con ruột thì thế nào, chẳng phải cũng bị tôi dẫm lên hay sao."
"Đúng là tốt rồi thứ tôi không cần thì vừa hay quăng cho cậu."
"Thằng nghèo hèn với đứa ngu xuẩn đúng là tuyệt phối. Cậu ngoan ngoan thay tôi gả thay đi, dù sao cũng chẳng ai thật sự quan tâm đến sống chết của cậu."
"TẠi SAO... TẠi SAO LẠI ĐỐI SỬ VỚI TÔI NHƯ THẾ!"
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Trần Túc không biết mình đã hôn mê bao lâu, lúc này đây cậu đã có thể lấy lại được ý thức của mình tuy nhiên cơ thể cậu lại giống như không phải cơ thể của cậu, cậu muốn mở hai mắt ra để nhìn thử rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, tuy nhiên hai mắt cậu vẫn chìm trong bóng tối.
Bên tai vang lên tiếng những tiếng nói cực kỳ xa lạ tuy nhiên từ giọng điệu đến những tiếng quát mắng lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Trần Túc tự giễu cợt mình cậu cảm thấy cho dù mình đã trong tình trạng này rồi thì gia đình kia cũng không buông tha cho cậu.
Nghe xong những lời nói đầy xúc phạm cậu lại cảm thấy cơ thể bị nâng lên, lúc này rõ ràng cơ thể cậu giãy giụa cực kỳ mãnh liệt nhưng vẫn bị nâng đi sau đó ném mạnh vào phong thứ gì đó, cơn đau bỗng nhiên ập đến một cách bất ngờ cậu chưa kịp mắng chửi gì cả thì lại bất tỉnh.
Trong bóng tối cậu mơ thấy cuộc sống đã trải qua của mình. Từ khi được sinh ra cậu đã bị quăng ở trước cửa viện mồ côi, được viện trưởng cùng các dì bên trong viện nuôi nấng.
Những đứa trẻ giống như cậu thật sự khá nhiều, có rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà đều đồng loạt xuất hiện ở nơi này, tuổi tác cũng khác nhau. Từ nhỏ cậu đã hiểu chuyện rất sớm, tính tình cũng tốt còn rất xinh đẹp vì vậy tất cả mọi người trong cô nhi viện đều rất yêu mến cậu.
Mặc dù cuộc sống rất tốt nhưng khi ấy cậu còn quá nhỏ để hiểu ra cái gì mới lạ tốt nhất, cậu nhìn những đứa nhỏ có cha có mẹ mà hâm mộ, lúc đó cậu mong ước mình cũng được như bọn trẻ có thể có người thân.
Đến khi cậu năm tuổi vậy mà mong ước lại thành sự thật cậu được hai vợ chồng không có con nhận nuôi, bởi vì tuổi đã cao mà không thể có con nên họ quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.
Gia đình bọn họ tuy không khá giả nhưng vẫn có thể nuôi sống gia đình. Khi ấy cậu vui sướng đến nỗi cười cả một ngày đến tối cũng không cách nào ngủ được.
Ban đầu họ đối sử với cậu cực kỳ tốt, cậu cũng hiểu chuyện mà phụ giúp việc nhà. Bọn họ vui vẻ mà khen cậu không thôi, khi ấy cậu cảm thấy như thế này thật là tốt có phải có cha có mẹ chính là hạnh phúc như thế này.
Nhưng niềm vui của cậu không kéo dài, khi ấy cậu vừa lên lớp ba sau khi từ trường học trở về thì nghe tin mẹ nuôi cậu mang thai, bọn họ vui mừng đến nỗi òa khóc nhưng đến khi nhìn thấy cậu bước vào nhà sắc mặt bọn họ liền thay đổi. Đêm hôm đó cậu nghe thấy bọn họ bàn bạc nhau đem cậu trả về cô nhi viện, tuy nhiên mẹ nuôi của cậu lại không đồng ý, bà ta cảm thấy nuôi cậu vài năm tốn kém biết bao hiện tại bà ta còn đang mang thai việc nặng nhọc trong nhà cần có người giúp đỡ.
Cuối cùng hai vợ chồng cũng giữ cậu lại. Lúc ấy cậu còn vui mừng cảm thấy mình vẫn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc như lúc đầu mà không chút suy nghĩ nhiều về câu nói của mẹ nuôi kia.
Nhưng cuối cùng mộng tưởng tan vỡ, kể từ hôm ấy cậu chẳng khác gì người ở trong nhà, tuy bọn họ không bắt cậu nghỉ học bởi vì sợ hàng xóm xung quanh bàn tán nhưng mỗi khi cậu trở về thì không phải bị chửi thì chính là bị đánh, tất cả công việc trong nhà cậu đều phải làm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua cậu trở nên chai lì với cuộc sống như thế, cả gia đình ba người xem cậu là người giúp việc mà sai xử, khi người em trai kia chuẩn bị đi học thì bọn họ lấy lý do trong nhà không có dư tiền mà bắt cậu nghỉ học nhưng khi ấy cậu đã bước sang lớp 10, với độ tuổi này cậu đã nhận thất rất rõ vì vậy cậu không thèm để ý lời nói của bọn họ mà chạy ra ngoài xin việc kiếm tiền tự mình đóng học phí cho mình.
Tuy mỗi lần trở về đều là những trận đòn roi đau đớn trầy da tróc vảy nhưng nó không thể cắt đứt được quyết tâm học tập của cậu. Lâu dừng bọn họ chẳng biết cậu làm gì vì vậy mặc kệ cậu chỉ cần cậu về nhà thì trở thành người rối mặc họ đầy đoạ là được.
Khi cậu lớn hơn, bọn họ liền phát hiện ra cậu có thể kiếm được tiền vì vậy từ người giúp việc cậu liền trở thành cây rụng tiền của cả nhà bọn họ, sau đó khi cậu ra trường vào một công ty khá tốt để làm việc bọn họ liền quan minh chính đại trở thành những kẻ chỉ biết xòe tay xin liền, chỉ cần họ không có tiền họ liền chạy đến làm ầm ĩ bắt cậu phải đưa tất cả tiền của cậu cho họ chỉ bởi vì họ đã nuôi cậu lớn, sau đó con của họ cũng không muốn đi làm ba người cứ thế an tâm thoải mái tiêu sài số tiền mà cậu cực khổ kiếm được.
Họ bắt cậu mua nhà, sau đó bắt cậu mua xe đến hiện tại lại bắt cậu lo liệu đám cưới cho con trai họ sau đó cậu lại phải mua nhà cùng mua xe cho con trai cùng con dâu họ. Cứ như vậy cả thể xác cùng tâm hồn của cậu đều mệt mỏi, nhưng cậu tỉnh ngộ rất sớm vì để có thể sống sót thoát khỏi móng vuốt của gia đình này cậu đã chuẩn bị rất lâu, chỉ cần chờ thêm một chút nữa cậu liền có thể tự do.
Nhưng Trần Túc chẳng thể nào ngờ được đến tận bây giờ khi cậu hạ quyết tâm cắt đứt mọi thứ thì lại xảy ra chuyện mà bản thân cậu không tài nào nghĩ đến được.
Những chuyện trong quá khứ nhanh chóng diễn ra trong đầu, Trần Túc bình tĩnh mà nhìn hết thảy cho đến khi thấy cơ thể mình ngã xuống đường sau đó hồi ức hoàn toàn kết thúc.
"Cũng không đến nỗi thảm đi, ít nhất đây cũng là một chút giải thoát cho những năm tháng mệt mỏi kia."
Trần Túc lẩm bẩm an ủi chính mình, cậu có thể rõ ràng cho dù mình sống tiếp đi nữa, cho dù có thể cắt đứt quan hệ với một nhà hút máu người kia đi nữa thì cuộc sống sau này của cậu cũng chỉ là mệt mỏi mà thôi.
Lúc này trong đầu đang một màu đen tối lại một lần nữa phát ra ánh sáng, ký ức xa lạ không biết của ai lại chạy vào đầu cậu. Lần này cậu giống như một người xem đứng bên ngoài nhìn những hình ảnh cùng những lời nói cực kỳ rõ ràng đang chảy vào đầu.
Ký ức này cũng của một người có tên là Trần Túc giống như cậu.
Vừa được sinh ra hai đứa nhỏ có cùng ngày sinh tháng đẻ bị ôm nhầm, do sơ suất của y tá mà hai đứa nhỏ nằm bên cạnh nhau đã bị đặt nhầm bản tên của cha mẹ.
Trần Húc được nuôi lớn ở nông thôn, cha mẹ nuôi của cậu là nông dân, gia đình nghèo khó nhưng bởi vì chịu cực chịu khó vẫn có thể nuôi sống được cả gia đình, thậm chí đủ tiền cho cậu ta ăn học.
Từ nhỏ bởi vì hiểu chuyện sớm nên tính tình của cậu ta rất yếu ớt cũng như khá yên tĩnh. Gia đình cha mẹ nuôi của cậu ta cũng là người ôn hòa nên rất được lòng xóm làng.
Cứ nghĩ cả nhà sẽ vui vẻ mà sinh hoạt nào ngờ khi cậu ta tròn mười bốn tuổi thì cha nuôi bất hạnh qua đời, mẹ nuôi bởi vì vậy mà tinh thần xa xút bệnh mãi không hết.
Tiền viện phí không thể không đóng cuối cùng cậu ta đành nghĩ học kiếm việc làm cũng chăm nôm đồng án để kiếm thêm tiền.
Cứ như vậy thời gian trôi qua mẹ nuôi cũng vực dạy tinh thần, bà cảm thấy mình cần sống tốt thay mặt chồng nuôi nấng đứa nhỏ nên người. Hai mẹ con cứ như vậy mà sinh sống.
Trần Túc cảm thấy cuộc sống như thế này là tốt rồi, cậu ta hoàn toàn không có bất kỳ mong cầu to lớn nào cả chỉ cần có thể cùng mẹ mình sống qua ngày.
Nhưng cuộc sống trớ trêu năm cậu ta mười tám tuổi có hai vợ chồng chạy đến nói với mẹ cậu ta rằng bà ấy ôm nhầm con, cậu ta không phải con ruột của bà ấy mà là con ruột của bọn họ.
Hai người là người giàu có trong thành phố, bọn họ chẳng hề nghe lấy một chút ý kiến nào của mẹ nuôi cậu ta mà đưa một sấp tiền xem như công nuôi dưỡng rồi mạnh bạo lôi cậu ta lên xe.
Trần Túc không thể nào quên tiếng khóc đầy đâu thương của bà khi nhìn theo chiếc xe dần chạy xa.
Vừa về đến nhà cậu ta liền bị nhốt trong một căn phòng trống rỗng. Cậu cứ nghĩ nếu ba mẹ ruột nhận lại mình thì ít nhất con ruột của mẹ nuôi sẽ về bên cạnh chăm sóc bà nhưng mọi thứ hoàn toàn không như cậu ta nghĩ.
Lần đầu tiên cửa của căn phòng nhốt cậu ta bên trong được mở ra liền nhìn thấy một chàng trai tuổi tác không khác cậu đang đứng trước cửa phòng. Cả người chàng trai sạch sẽ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt đầy cao ngọa hai mắt khinh thường nhìn cậu ta.
Câu đầu tiên cậu nghe thấy từ miệng chàng trai chính là:
"Đúng là bần hèn."
Từ lúc ấy cậu ta liền biết chàng trai này chính là con ruột của mẹ nuôi, nhưng hắn ta vẫn ở đây, nhìn cậu ta như nhìn rác rưởi, mỗi câu nói phát ra từ miệng đều là những lời khó nghe cùng sĩ nhục. Không chỉ sĩ nhục cậu ta mà còn sĩ nhục cả cha mẹ ruột của mình.
Một người nhút nhát như Trần Túc cuối cùng không thể nhịn nổi mà như kẻ điên lao vào đánh người. Nhưng cậu ta chỉ đánh hắn ta một cái thì người tự xưng là cha mẹ ruột của cậu ta sẽ đánh cậu ta rất nhiều lần.
Cứ như vậy cậu ta chẳng khác nào một con chó bị nuôi nhốt bị đánh đập, ý trí cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ.
Khi cậu ta một lần nữa thấy được ánh sáng, bước chân ra khỏi căn phòng tối tăm kia thì chính là một địa ngục khác chờ cậu ta.
Chuyện hứa hôn giữa hai nhà Trần Vũ đã được định sẵn khi hai trưởng bối trong nhà vẫn còn tại thế. Cha mẹ Trần nhận ra việc ôm nhầm con từ rất lâu nhưng họ hoàn toàn không thèm để ý chuyện này dù sao nuôi nấng một đứa nhỏ từ bé, dùng tình thương chăm chút mọi thứ đã khiến họ cảm thấy không cùng huyết thống thì thế nào, dù sao nhà họ Trần bọn họ cũng đã có người kế thừa dù nuôi một đứa không cùng huyết thống thì cũng không đáng ngại.
Bởi vì suy nghĩ này họ chẳng thèm đối hoài đến đứa con ruột bị ôm nhầm kia, dù sao cũng chẳng có chút tình cảm nào với họ. Chuyện liên hôn cũng bởi vì hai gia tộc môn đăng hộ đối mà được định ra giữa đứa con nuôi này của bọn họ.
Nhưng khoảng thời gian trước Vũ gia đột ngột phá sản, công ty của họ bị một chi nhánh khác của bên dòng họ mua lại. Cha mẹ Vũ đúng lúc này lại bị tai nạn xe qua đời khiến Vũ gia hoàn toàn không còn chỗ đứng nào trong các gia tộc ở thành phố.
Con trai duy nhất của Vũ gia cũng vì vậy mà đành chuyển nhà về quê nơi còn sót lại duy nhất căn nhà của tổ tiên để lại mà sống tạm.
Sau khi nghe tin này cha mẹ Trần gia liền đau lòng con nuôi của mình bọn họ không muốn hắn ta bởi vì hôn sự này mà chịu khổ. Nhưng nếu hủy hôn thì chắc chắn gia tộc của họ sẽ chịu tiếng xấu, nhìn thấy người khác thất thế liền phủi tay bỏ mặt hầm chí bỏ đá xuống giếng.
Bởi vì suy nghĩ đến chuyện làm ăn của gia đình hai người không khỏi nghĩ đến đứa con ruột không gặp nhiều năm kia. Không chút tình yêu thương nào với máu mủ ruột thịt bọn họ dùng tiền đưa về rồi nhốt lại trong nhà đến khi đến ngày hứa hôn thì thả ra sau đó sai người đưa đi.
Không một chút tình cảm nào thậm chí bọn họ càng sĩ nhục đứa con ruột này, cảm thấy cậu ta bị nuôi đến bần hèn chẳng có một chút nào cao quý như bọn họ. Bởi vì vậy dù con nuôi bọn họ làm thế nào, sĩ nhục, đánh đập thế nào cũng không để tâm tới thậm chí bởi vì cậu ta đánh đứa con họ yêu thương mà kêu người hành hạ cậu ta chỉ còn chút hơi tàn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play