Tại biệt thự Lâm Gia.
Bà lão tay dắt một bé gái thân hình mảnh mai, nước da trắng mịn, khuôn mặt mũm mĩm đến trước mặt người đàn ông khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang ngồi trên sofa. Người đàn ông này, thân hình cường tráng, nước da cổ đồng, ngũ quan tinh xảo nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi.
"Hiệu trưởng, đây là ai vậy?" Khí thế bức người của anh làm cô lạnh xương sống.
"Đây là Lâm Tổng, sau này là cha nuôi con, mau gọi một tiếng cha đi."
Thẩm Tư Linh chần chừ, đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó gọi một tiếng:
"Cha!"
"Ngoan!"
"Lâm Tổng tôi đưa người tới rồi, giờ tôi phải đi đây." Hiệu trưởng nói rồi vội vã rời đi.
"Đưa tiểu thư lên phòng." Nói rồi, Lâm Tạ Phong khoác lên người chiếc áo vest rời khỏi khu biệt thự.
Bước vào phòng, cô kinh ngạc, căn phòng lớn gần bằng cô nhi viện mà cô ở, bốn bức tường được sơn màu hồng sữa, có giường, tủ quần áo, tivi... Tư Linh không nghĩ có ngày lại được ở trong căn phòng như thế này. Cô chạy ngay đến chiếc giường kingsize: "A! Thật thoải mái." Nằm một lát cô ngủ thiếp đi đến khi tỉnh dậy đã gần sáu giờ.
Sáu giờ rồi! Cô phải đi tắm một lát!
Vào phòng tắm, cô bước ngay đến chiếc bồn tắm lớn. Phía bên để nhiều loại sữa tắm với nhiều mùi hương khác nhau. Cô chọn cho mình mùi hoa oải hương, mùi hương mà cô thích nhất, thơm nhẹ dịu khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô bước xuống lầu.
"Tiểu thư cô dậy rồi à, ta chuẩn bị cơm xong rồi cô mau xuống ăn đi." Một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi nhưng thân hình đã gầy yếu, khuôn mặt hằn lên vài nếp nhăn, bàn tay chai sần đang bưng dĩa thức ăn, giọng khàn khàn lên tiếng.
"Bà là?" Cô bước gần lại bàn, ánh mắt vẫn nhìn người đàn bà đang bày dĩa thức ăn.
"Ta là Vú Đường, làm ở đây hơn bốn mươi năm rồi." Vú Đường nở nụ cười nhân hậu nhìn cô.
"Vú Đường! Cha con đâu?" Cô nhìn khắp nhà không thấy anh. Cô tò mò hỏi vú.
"Dạ tiểu thư hôm nay cậu chủ có việc ở công ty nên dặn ta nói tiểu thư khỏi đợi cơm."
Cô nghe vú Đường nói mắt liếc nhìn bàn ăn. Trên bàn ăn, toàn là thức ăn ngon. Hồi trước, cô còn ở Thẩm Thị, cô cũng được ăn sung mặc sướng nhưng từ khi được đưa vào cô nhi viện cô chỉ được ăn cơm với rau thôi, có bữa chỉ ăn cháo trắng. Đã ba năm rồi, cô chưa được ăn ngon như bây giờ.
"Vú Đường, ngồi xuống ăn với con đi." Dù sao thức ăn còn nhiều, cô ăn một mình cũng không hết.
"Không cần đâu, tiểu thư cứ ăn đi." Vú nhìn cô cười.
"Vú cứ ngồi xuống ăn đi." Cô đưa tay níu ống tay áo vú.
"Dạ tiểu thư." Vú Đường nhìn cô cười.
Càng nói chuyện vú Đường càng cảm thấy thích cô bé này, cô có nụ cười rất ngây thơ. Dần dần bà đối xử với cô như con gái ruột của mình.
-------------------
Tại Lâm Thị
Người đàn ông nằm lê lết trên sàn, miệng nôn ra máu không ngừng khóc lóc cầu xin người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
"Lâm Tổng! Xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa!" Người đàn ông khóc lóc quỳ lạy, đầu đập mạnh xuống sàn.
"Biết trước hậu quả tại sao còn làm?" Anh ngồi trên sofa, tay cầm tách trà từ từ uống. Con ngươi vẫn toả ra khí lạnh nhìn về phía hắn.
"Là có người nhờ tôi đánh cắp tài liệu của công ty. Hắn ta hứa sẽ cho tôi tiền. Tôi vì muốn kiếm tiền nên mới làm vậy." Người đàn ông run bần bật. Một phần vì sợ hãi, một phần vì vết thương đang đau nhức khắp cơ thể.
"Ai?"
"Hắn... Hắn ta bịt mặt nên tôi không thấy rõ."
Anh nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ gối trên sàn. Mái tóc rối bù, khuôn mặt xanh xao, cơ thể gầy yếu với chi chít vết bầm tím. Nhìn anh ta yếu ớt nhút nhát như vậy sẽ không có gan làm chuyện đó trừ khi có người đứng sau! Ngẫm nghĩ một chút, anh ra hiệu, vài tên vệ sĩ hiểu ý lôi xềnh xệch người đàn ông ra ngoài. Vang vọng khắp hành lang chỉ có tiếng roi đánh đập cùng tiếng hét cầu xin của người đàn ông.
Trong phòng giờ chỉ còn mình anh ngồi đưa lưng về phía cửa, tay châm điếu thuốc hút một hơi sau đó nhả ra làn khói mờ mờ càng làm tăng vẻ đẹp nam tính trên người anh. Ánh mắt anh nhìn về một hướng, trong con ngươi như đang ẩn hiện điều gì đó.
-------------------
Mười hai giờ đêm.
Tạ Phong lái xe về biệt thự Lâm Gia, hôm nay anh rất mệt. Vừa vào cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái đang nằm ngủ trên chiếc sofa. Chẳng lẽ cô gái này đã đợi anh suốt cả đêm. Anh bước lại gần nhìn cô sau đó nhẹ nhàng bế cô về phòng, đặt cô xuống giường, rồi lặng lẽ rời đi. Anh sẽ cho cô tận hưởng vui vẻ một thời gian, sau này sẽ không được như vậy nữa.
Sáng hôm sau, Tư Linh thức dậy thấy mình đang nằm trên giường, rõ ràng hôm qua cô ngủ trên sofa, lẽ nào là cha bế cô vào phòng. Đưa tay mò lấy chiếc đồng hồ.
Đã bảy giờ rồi sao!
Cô vội chạy thẳng vào phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân.
Bước xuống nhà cô thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm tờ báo, trên bàn còn ly cafe đang nghi ngút khói.
"Tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong, cô mau xuống ăn đi." Vú Đường đang bày biện thức ăn, thấy cô đứng ở cầu thang liền gọi.
"Ơ... Dạ." Tư Linh bước đến ngồi đối diện Tạ Phong, cô không dám nhìn anh chỉ biết cúi đầu chăm chú ăn. Yên lặng một lúc, Tạ Phong lên tiếng:
"Mai ta sẽ đưa con đi học, sẵn làm thủ tục nhập học."
"Dạ! Thật sao!" Như tiếng sét ngang tai, cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt ngạc nhiên kèm theo sự vui mừng.
"Ừm..."
Cô ở trong cô nhi viện ba năm rồi, cô rất muốn đi học lại. Năm đó, lúc cô chín tuổi, anh hai mười sáu tuổi, ba cô làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, công ty phá sản, anh hai và cô phải nghỉ học. Vì không đủ tiền nên ba mẹ gửi hai anh em cô vào cô nhi viện. Từ đó không thấy họ tới thăm hai anh em cô. Chỉ có anh hai là thương yêu cô, chăm sóc cô. Khi anh mười tám tuổi được nhận nuôi nhưng ngày nào anh hai cũng đến thăm cô. Lúc đấy cô nghĩ cả đời mình sẽ sống ở cô nhi viện. Không ngờ mười hai tuổi cô được cha nhận nuôi.
Nhưng...
Không biết anh hai giờ ra sao, liệu anh có biết mình được nhận nuôi rồi không?
"Đang nghĩ gì?" Cô giật mình ngước mắt lên thấy anh đang nhìn cô.
"Dạ... Không có gì ạ."
"Ta đi công việc về khuya, con khỏi đợi cơm." Anh khoác áo vest, trên tay cầm tập hồ sơ đi đến chiếc xe Lamborghini màu đen số lượng có hạn rồi rời khỏi khu biệt thự.
Từ hôm qua tới giờ cô chỉ gặp cha được một lúc thôi, còn lại cha đều ở công ty.
Hôm nay trời rất đẹp, ăn sáng xong cô lại muốn đi dạo quanh nhà, tới khuôn viên cô ngửi thấy mùi hoa rất thơm, lần theo mùi hương cô thấy bác Diệu đang chăm sóc chậu hoa hồng.
"Đẹp quá!" Cô bước lại gần.
"Tiểu thư!" Bác Diệu cúi chào.
"Bác Diệu! Hoa hồng thật đẹp nhưng tại sao chỉ có một chậu?" Nhìn xung quanh khuôn viên cô chỉ thấy duy nhất một chậu hoa.
"Trước đây khi bà chủ còn sống rất thích hoa hồng nên khuôn viên lúc nào cũng tràn ngập hoa hồng đến khi bà chủ mất thì cậu chủ dẹp bỏ hết chỉ để lại một chậu." Bác Diệu trả lời, trong giọng nói ẩn chứa nỗi buồn.
"Lâm phu nhân... Ưm... Tại sao lại mất?" Cô ngập ngừng hỏi.
"Lúc cậu chủ hai mươi ba tuổi, ông chủ và bà chủ bị tai nạn qua đời. Ba năm nay, một mình cậu chủ chống đỡ nên Lâm Thị mới vững mạnh như vậy." Bác Diệu vừa nói vừa thở dài.
Thì ra vậy, cô luôn thắc mắc biệt thự lớn như vậy, tại sao lại không thấy Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân? Không lẽ vì chuyện này mà cha trở nên lạnh lùng như vậy.
--------------------------------
Tại Lâm Thị.
"Thưa Tổng giám đốc, đã điều tra ra người đứng sau vụ lấy trộm tài liệu." Việt Tân - thuộc hạ thân cận của Tạ Phong, cúi đầu cung kính thưa.
"Ai?" Anh ngồi quay lưng, mắt ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa kính, giọng ra lệnh.
"Là Tập đoàn Lãnh Thị ạ."
"Lãnh Thị!" Vùng da giữa trán anh hơi nheo lại sau đó liền thả lỏng, ánh mắt ẩn chứa điều nguy hiểm.
Lãnh Thị trước đây có nguy cơ bị phá sản, không nhờ Lâm Thị ra tay cứu thì đâu có ngày hôm nay, đến khi vững mạnh rồi thì quay ngược lại đối đầu với Lâm Thị.
"Được rồi... Ra ngoài!" Anh mệt mỏi đưa tay phải day day hai bên thái dương, tay trái xua tay ra hiệu ra ngoài.
Việt Tân cúi chào rồi ra ngoài. Lúc sau, có tiếng gõ cửa.
"Mời!"
Bước vào là một người đàn ông thân hình cao ráo, khuôn mặt hoàn mỹ đến từng xentimét nhưng có vài phần hơi trẻ con. Anh ta tay khoanh trước ngực đang dựa lưng vào thành cửa.
"Tần Hạo! Hôm nay, không ai chết hay sao mà rảnh rỗi tới đây?" Anh quay người lại nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
"Cậu thật là... Đừng nói mấy lời xui xẻo đó, bác sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi." Tần Hạo bước đến ngồi xuống sofa, không quên rót cho mình một ly trà.
"Tới làm gì?" Anh vừa nói vừa xem xét lại các bản hợp đồng mà thư ký Điền đã đưa.
"Tới thăm bạn thân cũng cần có lí do sao? Hôm nay tôi được ngày nghỉ tính rủ cậu đi Win club." Tần Hạo vừa đung đưa nhẹ ly trà, trêu đùa nhìn anh nói.
Win club!
Mấy hôm nay vì áp lực công việc nên anh cảm thấy rất mệt, công việc cũng gần xong. Dù sao anh cũng cần phải nghỉ ngơi, đi xả stress một chút.
"Được." Anh đứng dậy tiện tay cầm lấy áo vest khoác lên người, cùng Tần Hạo rời khỏi công ty.
Tiếng nhạc vang lên sôi động, một vũ công ăn mặc sexy đang nhảy trên sân khấu, phía dưới là tiếng la hét cỗ vũ. Lúc sau, mọi thứ như ngừng lại, toàn bộ chú ý đều đổ dồn về phía hai người đàn ông vừa bước vào.
"Lâu quá không gặp." Người đàn ông cao tầm một mét tám bảy, khuôn mặt sắc lạnh tinh xảo, mặc chiếc áo sơ mi đen và chiếc quần tây được cắt may vừa vặn ôm gọn thân hình săn chắc của anh, tay cầm ly rượu Whisky được nhập từ Pháp tiến về phía hai người.
"Chào Hắc Tiệp! Lâu quá không gặp!" Tần Hạo tươi cười.
Phong, Hạo, Tiệp là bạn thân từ hồi trung học. Lâm Tạ Phong là Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm Thị, một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới. Tần Hạo là bác sĩ của bệnh viện An Vinh, bệnh viện lớn nhất nhì thành phố. Hắc Tiệp là bang chủ Phong Hắc bang, bang phái lớn mạnh nhất thành phố S. Win club là do ba người họ góp vốn để mở, chủ yếu để vui chơi và sưu tầm các loại rượu.
"Tạ Phong, lâu quá không gặp. Em rất nhớ anh." Một cô gái xinh đẹp, tóc xoăn ngang lưng, mặc váy đỏ khoét ngực gợi cảm tiến đến ôm lấy Tạ Phong. Cô ả cố ép ngực mình vào người anh, cố tình để anh nhìn thấy. Nhưng anh đến nhìn cũng không thèm nhìn.
"Yến Nhi! Chẳng lẽ em quên rằng anh rất ghét mùi nước hoa nồng?" Anh nhíu mày, mùi nước hoa nồng nặc trên người Yến Nhi làm anh khó chịu.
"Tạ Phong, lần sau em sẽ không xịt nữa." Cô dựa vào người anh nũng nịu trả lời.
"Nghe nói có người đánh cắp tài liệu cơ mật?" Hắc Tiệp tay nhấm nháp ly rượu.
"Đã điều tra! Do Lãnh Thị làm!" Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
"Ồ! Nghe nói trước đây cậu từng giúp Lãnh Thị thoát khỏi nguy cơ phá sản. Giờ quay lại cắn cậu sao?" Tần Hạo lên tiếng.
"Cậu định xử lí như thế nào?"
"Lãnh Thị muốn đấu với tôi thì tôi sẽ tiếp đãi họ thật chu đáo!" Anh tay đung đưa ly rượu vang đỏ từ từ đưa lên miệng uống, ánh mắt hiện lên vài phần tà ác.
Hắc Tiệp, Tần Hạo biết được anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Lãnh Thị.
-----------------------------
Sáng nay, Tư Linh dậy rất sớm chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cô muốn để lại ấn tượng tốt cho thầy cô và bạn bè. Bước xuống lầu, cô ngồi vào bàn đối diện với anh.
"Con mau ăn đi, hôm nay ta có cuộc họp không đi với con được. Ta sai người đưa con đi học, còn nữa chuyện ta nhận nuôi con không được nói cho ai biết." Anh vừa nói vừa xem xét bản hợp đồng.
"Dạ..." Cô vẫn tiếp tục ăn, cô biết cha còn rất nhiều việc nên không có thời gian đưa cô đi học. Cô cũng không hỏi cha tại sao lại giữ bí mật chuyện này.
-----------------------------
Tài xế đưa cô đến trước trường, thật sự rất lớn, nhìn cũng đủ biết trường này rất đắt chỉ dành cho con nhà giàu học thôi.
"Tiểu thư, đây là điện thoại di động. Cậu chủ dặn cô có chuyện gì thì gọi cho cậu chủ." Tài xế cầm chiếc Iphone bảy plus đưa cho cô.
"Cảm ơn." Cô nhận điện thoại sau đó bước xuống xe đi thẳng vào trường.
Làm xong thủ tục, thầy đưa cô đến lớp:
"Im lặng! Lớp chúng ta có bạn mới!" Thầy bước vào lớp nói với tất cả học sinh.
"Ôi! Dễ thương quá!" Một bạn nam vừa lên tiếng, bao nhiêu ánh mắt đều hướng về bục giảng. Sau đó tiếng la hét vỗ tay cùng lời bàn tán đồng thời vang lên.
Thầy ra hiệu cả lớp im lặng rồi hướng về cô nói:
"À... Em giới thiệu về mình đi."
"Chào, mình là Thẩm Tư Linh, mình là học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ."
"Bàn của em ở phía cửa sổ đó." Thầy nói tay chỉ hướng gần cuối lớp.
"Dạ!" Cô cúi đầu với thầy rồi bước xuống chỗ ngồi.
Giờ ra chơi, hai bạn nữ bước đến gần chỗ ngồi của cô.
"Chào cậu! Mình là Phi Yến!" Một cô gái dễ thương. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng hồng với mái tóc màu đen uốn đuôi ngang vai, đôi mắt màu nâu sẫm đang nhìn về phía cô.
"Chào! Mình là Tào Khê!" Tào Khê có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu cafe ngang lưng. Khuôn mặt V Line, đôi mắt xám tro cùng chiếc mũi S Line khiến khuôn mặt cô vừa mang nét sang trọng, hiện đại phương Tây vừa mang nét dịu dàng phương Đông.
"Chào!" Cô nhìn hai người phía trước rồi mỉm cười.
"Chúng ta làm bạn nha."
"Ừm..." Cô vui mừng đáp.
Tan học, cả ba cùng bước ra khỏi lớp.
"Tư Linh này, ba cậu làm gì vậy?" Phi Yến hơi tò mò hỏi.
"Ba mình là Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm Thị."
"Thật hả! Nghe nói Lâm Thị rất lớn mạnh!"
"Nhưng ba cậu họ Lâm tại sao cậu họ Thẩm?" Tào Khê chen ngang.
"Chuyện này... " Cha đã dặn cô giữ bí mật, cô không thể không nghe lời.
"Thôi! Cậu không nói không sao!" Tào Khê khoác vai cô bước đi.
"Ừm..."
Ba người đang mải nói chuyện thì xe hơi dừng trước cổng.
"Xe tới rồi, mình về nha." Cô tạm biệt Phi Yến và Tào Khê rồi bước lên xe về biệt thư.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play