"Cấp cứu! Bệnh nhân đã rơi vào trạng thái hôn mê! Mọi người mau tránh ra!"
Mạch Ly chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, sau đó là cảm giác vô lực lan đến từng tế bào trong máu, tuyệt vọng và nghẹt thở.
Cô nằm trên giường bệnh trắng muốt, cơ thể nhỏ bé bọc trong lớp áo quần của bệnh nhân càng làm vẻ xanh xao do chiến đấu với bệnh tật của cô được hiện rõ.
Bên cạnh cô, âm thanh của máy móc đang ngày một lớn dần, tiếng bíp bíp đinh tai nhức óc của máy đo điện tim đang báo hiệu. Một sinh mệnh chuẩn bị trôi qua như thế.
Không biết có bao nhiêu bác sĩ đứng bên cạnh cô, thế nhưng lúc này, mọi điều họ làm đều trở nên vô dụng.
Một tiếng "Bíp" dài vang lên trong phòng cấp cứu, ấy là lúc mọi người biết, tất cả mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Mạch Ly không biết tại sao bản thân vẫn còn ý thức, hồn thể của cô bay lơ lửng ở phía trên, không có hắc bạch vô thường dẫn đi đầu thai.
Thế nhưng lúc này lại có một giọng nói khác vang lên.
"Mạch Ly, kí chủ thứ 666 của Hệ Thống Xuyên Nhanh Thập Toàn Thập Mỹ, nhận nhiệm vụ cứu giúp các nhân vật phụ đáng thương trong cốt truyện."
Vừa dứt lời, một vòng sáng nhỏ đã hiện ra, sau đó nó không nói hai lời liền kéo Mạch Ly đi vào bên trong vòng sáng của hệ thống.
Trước mắt cô là một mảng trắng sáng, cô bị ánh sáng mạnh kích thích đến mức chảy cả nước mắt, phải mấy giây sau cô mới có thể mở mắt ra và nhìn thứ đang lơ lửng trên không trung.
Nó là một cỗ máy nhỏ đến từ tương lai, có hình tròn và sáng màu, mà bao xung quanh nó có rất nhiều vòng sáng, giống như vòng bụi nhỏ bao quanh lấy các hành tinh.
Hệ thống nói giọng lạnh băng và máy móc.
"Xin chào ký chủ may mắn thứ 666, tôi là hệ thống xuyên nhanh như đã giới thiệu, tôi đến đây để mang cho ký chủ cơ hội được sống tiếp."
"Sống tiếp??"
Đây là một điều mà Mạch Ly luôn khao khát mà không được.
Năm nay cô mới 19 tuổi, là con gái rượu của một gia tộc lớn ở thủ đô. Cứ nghĩ cuộc sống của cô sẽ bình an mà suôn sẻ, được người khác ngưỡng mộ không thôi. Thế cơ mà cô lại mắc bệnh tim, chưa chờ được một trái tim thích hợp tới thì cô đã đi đời nhà ma rồi.
"Đúng vậy, chỉ cần đi qua ba thế giới, cứu được ba nam phụ đáng thương có kết cục bi thảm, hệ thống xuyên nhanh sẽ giúp cô sống lại ở thế giới thực, không những vậy, chúng tôi còn có thể đảm bảo cho cô cả đời cũng sẽ không tái phát bệnh tim một lần nào nữa, nó sẽ khỏe mạnh như người bình thường."
Đây quả thực là một món quà hấp dẫn đối với Mạch Ly. Cô nắm chặt tay, vì ba mẹ và các anh, cô nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Đây là cơ hội trời cho cô, cô không thể để lỡ nó!
"Tôi đồng ý!"
Mạch Ly bấu víu vào một cơ hội được sống lại, dù sao thì hiện tại cô chỉ là một linh hồn, nếu như cứ sống vất vưởng như vậy, thì chi bằng đổi lấy một cơ hội sống.
Dù mong manh, nhưng chỉ cần có cơ hội là được.
Mạch Ly chỉ cảm thấy ánh sáng mạnh trước mắt lại lóe lên khi cô nói những lời đó, giống như chỉ chờ một lời đồng ý này.
Sau đấy, cả thế giới lại sáng bừng lên.
Mạch Ly đang đứng trong một sảnh đường rộng lớn, hình như đó là phòng khách của một căn biệt thự sang trọng và xa hoa nào đó.
Trước mặt cô là rất nhiều người, cô chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ngay sau đó, một cái tát bỗng dưng dừng lại trên gò má hơi lạnh của cô..
Sức lực của bàn tay này rất lớn, nó khiến cho Mạch Ly không kịp định hình mọi thứ mà ngã lăn ra đất, khóe môi đau xót.
Mạch Ly không ngờ vừa mới đi vào thế giới mới mọi chuyện đã bất ngờ đến mức đó, cô chống tay trên đất để thân mình không ngã rạp xuống.
Tiếp theo đó, Mạch Ly lại phải nghe lời người đàn ông đang đứng cách cô vài bước chân buông lời mắng chửi thậm tệ.
"Mạch Ly, mày đừng có được nước làm tới, tuy rằng cái nhà này nhận mày về, nhưng bản chất hèn kém lại đê tiện sinh ra trong máu của mày không thể nào rửa trôi được. Mày là cái thá gì mà đòi so sánh với Tiểu Huyên? Mày nhìn lại mày xem?"
Cùng với đó, những kí ức như thủy triều dồn vào trong đầu cô, khiến cô chưa thể nào bình tĩnh mà load hết được.
Thế giới đầu tiên, thiên kim thật giả.
Mạch Ly xuyên vào nữ phụ phản diện của cuốn sách này, trong đây, nữ phụ trùng tên với cô, đều tên là Mạch Ly. Cô ấy là thiên kim thật của nhà họ Mạch tài phú, nhưng năm xưa lại bị mẹ ruột của Mạch Huyên, cũng chính là nữ chính tráo đổi hai đứa bé cho nhau.
Mạch Huyên cũng vì vậy mà ăn sung mặc sướng, hưởng hết vinh hoa, còn Mạch Ly, thân là phượng hoàng, thế nhưng lại rơi vào vũng bùn. Nữ phụ sống ăn đói mặc rách, bị mẹ ruột của nữ chính tra tấn đủ đường đến sống dở chết dở, có nhiều đêm còn phải chạy khỏi nhà, ngủ ngoài đường lớn để tránh bị bà mẹ nát rượu đó đánh đập.
Năm 18 tuổi, nữ chính và nữ phụ cuối cùng cũng có màn gặp mặt kinh điển, sau đấy nhà họ Mạch vì nghi ngờ nên đi xét nghiệm thân nhân, cuối cùng lại xét nghiệm ra đứa con gái mà cả gia đình cưng chiều bấy lâu nay là con gái của người khác.
Thế nhưng thay vì cưng chiều cô con gái ruột thịt, gia đình họ chỉ đón Mạch Ly về, cho cô một căn phòng nhỏ, từng là phòng chứa đồ của Mạch Huyên và bỏ đó không đoái hoài gì tới.
Họ sợ nếu như họ quá quan tâm Mạch Ly, đứa con gái giả kia sẽ bị tổn thương, thế nên họ để mặc cho Mạch Ly bị người ta bắt nạt, nói xấu, đặt điều, vu oan. Đến mức nữ phụ nguyên tác phải uất ức mà chết, vì lí do đó mà cô được cơ hội để xuyên vào thân thể này.
"Mạch Ly, mày bị câm à? Hay là bị tao nói đúng quá nên không còn đường cãi?"
Mạch Ly cuối cùng cũng có thể tiếp nhận hết mớ kí ức hỗn loạn kia.
Cô biết nguyên chủ luôn muốn có một gia đình hoàn chỉnh, muốn được yêu thương bao bọc, ngỡ rằng ngày được ba mẹ ruột đón về thì giông tố sẽ qua, nào ngờ nó lại mở ra hết tấn bi kịch này đến bi kịch khác.
Thậm chí cô ấy còn bị bắt ép trở thành một phản diện bị khắp nơi đòi đánh giết. Mạch Ly nguyên tác chưa từng ôm ý xấu với nữ chính, thậm chí cô ấy còn nhún nhường, chỉ dám dấu nước mắt vào tim. Ai ngờ đâu nữ chính bạch liên lại biến nguyên thân thành một kẻ ác độc, ích kỉ và bị người ta vứt bỏ.
Còn kết cục cuối cùng, đương nhiên là Mạch Huyên hạnh phúc bên cạnh thanh mai trúc mã của nguyên thân Mạch Ly, được người đời tung hô và kính ngưỡng, thừa kế gia tài kếch xù và được người chồng quyền lực đó cưng chiều hết mực.
Nếu như đã xuyên tới đây, đương nhiên Mạch Ly sẽ không để mọi chuyện diễn ra theo cách như vậy.
Cô đường đường chính chính là một tiểu thư của gia tộc lớn, chỉ khiến người ta chịu oan ức chứ chưa bao giờ nhẫn nhịn nuốt hết ngậm ngùi đắng cay về phần mình, thế nên cô không thể chấp nhận kết cục này.
Mạch Ly chống tay đứng dậy, cơ thể khỏe mạnh này đúng là giúp cho cô có thêm sức mạnh mà kiêu ngạo.
Hình tượng lúc này của cô vô cùng thê thảm, quần áo xộc xệch, mặt mũi lấm lem, khóe môi còn rướm máu, thế nhưng không hiểu sao, tất cả những người có mặt trong căn phòng khách rộng lớn này lại có cảm giác bọn họ mới là kẻ ở dưới, còn cô đang đứng từ trên cao, ngạo nghễ mà nhìn chúng sinh thấp hèn ở phía dưới.
Mạch tiểu thư cười nhếch môi, người đầu tiên mà cô chú ý chính là cậu thanh niên khoảng chừng 16 17 tuổi đang đứng gần cô nhất, cũng chính là kẻ vừa mới ra tay đánh cô đến khóe môi rướm máu.
Mạch Ly sống ngần ấy năm, không cần phải tỏ vẻ bạch liên hoa ra làm cái gì, hơn hết những người có mặt ở đây ngày hôm nay sẽ đều đứng về phía Mạch Huyên nhu nhược đáng thương đứng ở bên kia, liệu cô giả bộ oan ức ở đây thì ai chú ý tới?
Thế nên Mạch Ly rất thoải mái mà dơ cao chân, đá thẳng một cước vào bụng cậu thanh niên đó khiến cậu ta trở tay không kịp, ăn đau rồi ngã quỵ xuống đất.
"Hự!"
Do Mạch Ly lúc này đang đi một đôi giày cao gót nên cú đá đó càng có lực sát thương. Tên thanh niên kia ăn đau đến mức không gượng dậy được.
"Mạch Ly! Em làm cái gì vậy hả?"
Nhìn thấy em trai yêu quý ăn đau, Mạch Huyên, nữ chủ bạch liên hoa nguyên tác liền biến sắc, giả bộ làm một người chị yêu quý em mà chạy vội tới đỡ cậu thanh niên kia lên.
Trong phòng lúc này có thêm hai người đàn ông nữa, một là thanh mai trúc mã với nguyên chủ, người tình của Mạch Huyên, nam chính Mặc Quân.
Còn người khác là anh trai ruột của nguyên chủ, Mạch Hiểu Phong. Hiện đang là người cầm quyền chính thức của nhà họ Mạch, tổng giám đốc tập đoàn Mạch thị.
Gia tộc lớn này có cả thảy ba anh chị em, Mạch Hiểu Phong đứng đầu, sau đó đến Mạch Ly rồi cuối cùng là Mạch Hiểu Vĩ, cũng chính là cậu con trai bị cô đá vào bụng khi nãy.
Trong số hai người anh em trai này thì Mạch Hiểu Vĩ là kẻ bị Mạch Huyên thao túng, luôn ra mặt cho nữ chính bạch liên hoa, còn về phần Mạch Hiểu Phong, thân là một giám đốc, người anh trai này có vẻ như sẽ không quá ngu xuẩn như thằng em trai thứ hai của nguyên chủ.
Mạch Ly cười khẩy, trông Mạch Huyên đang vừa nặn ra mấy giọt nước mắt vừa đáng thương mà cầu xin cô.
"A Ly, xin em đó, em đừng làm khó người nhà mình nữa được không? Chị biết em không cố ý làm hại chị, thế nhưng em không thể làm tổn thương A Vĩ được, em ấy là em trai ruột của em mà."
Nói mấy lời này, vừa buộc tội Mạch Ly lại vừa có thể khiến tất cả những người có mặt trong căn phòng này đều cảm thương cho cô ta, đúng là một bạch liên hoa giả tạo.
"Ồ? Vậy sao? Đều là người nhà à?"
Mạch Huyên đỡ Mạch Hiểu Vĩ dậy, giả bộ lau nước mắt.
"Vậy sao lúc thằng em trai quý hóa của cô đánh tôi, không thấy cô lên tiếng vậy?"
Mạch Huyên nghẹn họng, cô ta run rẩy, bình thường khi Mạch Ly bị đánh, cô ta chỉ nói hai ba câu lấy lệ, nào có ngăn cản thật. Về lâu về dài, đến việc nói vài câu cô ta cũng lười, dù sao chẳng ai trong số những người ở đây ưa thích Mạch Ly cả, cô ta lại càng hả hê khi nhìn Mạch Ly bị làm khó.
Thế nhưng không ngờ bây giờ lại bị Mạch Ly vạch ra như thế. Nhìn ánh mắt của anh cả Mạch Hiểu Phong lia tới, Mạch Huyên không khỏi lạnh sống lưng.
"Chị... chị không có... em..."
Mặc Quân thấy vậy cũng nhíu mày, gã ta chỉ thẳng vào mặt Mạch Ly mà quát.
"Mạch Ly, cô là đồ nham hiểm thâm độc, đừng có được thể làm khó Tiểu Huyên. Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi chưa từng yêu cô, Mạch Ly, tôi chán ghét cô đến tận xương tủy, thế nên khi thấy tôi quan tâm Tiểu Huyên, cô đừng có làm như bản thân quan trọng mà nhào đến chỗ tôi. Cô càng ngày càng khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm đấy."
Đương lúc gã ta đang nói, không biết người đàn ông ngồi xe lăn đã đứng trước cửa chính từ lúc nào.
Mạch Ly nhìn thấy chữ mục tiêu nhiệm vụ đang nhấp nháy trên đầu người đàn ông kia mà lòng mừng thầm, nhiệm vụ tới rồi.
Cô nhìn thẳng vào Mặc Quân, cao giọng.
"Tôi nói tôi yêu thích anh lúc nào? Anh chưa từng tự soi mặt mình lên rãnh nước xem bản thân đẹp đẽ tới đâu sao? Tôi không bao giờ hạ thấp thẩm mĩ của mình mà yêu một kẻ có khuôn mặt tệ hại như anh, người tôi yêu là anh ấy!"
Vừa nói cô vừa chỉ ra cửa, thế nhưng động tác này của cô đã làm cho căn phòng vốn ồn ào nãy bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Hắn ta, Mặc tổng, người đàn ông tuấn tú với mặt lạnh nổi tiếng tàn bạo của thủ đô, người cầm quyền Mặc gia giàu có nhất nhì trong khu vực không ai nghe thấy tên mà không sợ tới biến sắc.
Và người này cũng là chú ba của nam chính, một người đàn ông không phải ai cũng có thể dây vào.
Mặc Chính Thần!!!
Mặc Chính Thần dựa người trên xe lăn, khuôn mặt điển trai góc cạnh nay lại nở một nụ cười mà những người ở đây gần như chưa bao giờ được thấy, hắn ta câu môi, cười nói.
"Ồ... Vậy vinh hạnh cho tôi quá."
"Người tôi yêu là anh ta chứ không phải anh! Anh bớt ảo tưởng đi."
Tất cả mọi người dường như đều cứng còng người nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn đó.
Mặc Chính Thần tàn nhẫn độc ác ai ai cũng biết, năm nay Mặc Chính Thần đã 33 tuổi, tuy giàu có điển trai nhưng lại không có một cô gái nào dám bén mảng tới. Một phần cũng là vì tính cách ác liệt của hắn.
Năm xưa có một vị thiên kim tiểu thư ỷ mình có gia thế có sắc đẹp đã từng tìm tới cửa, nhưng cô ta lại bị Mặc tam gia đây cho người ném ra ngoài một cách không hề thương tiếc.
Mạch Huyên đứng bên cạnh Mạch Hiểu Vĩ, khi nghe thấy mấy lời Mạch Ly nói, trên khuôn mặt nhu nhược của cô ta là nụ cười lạnh khinh thường không dễ phát hiện.
Trước đây Mạch Huyên không phải là chưa từng tìm cách để tiếp cận người chú ba này, Mặc Quân tương lai sẽ là người cầm quyền của Mặc gia, nhưng người có thực quyền hiện giờ lại là Mặc Chính Thần. Nhỡ đâu một ngày nào đó Mặc Chính Thần không nâng đỡ cho Mặc Quân nữa mà lại đổi sang nâng một người khác của Mặc gia thì sao?
Thế nhưng Mạch Huyên dù dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể tiếp cận được người đàn ông lạnh lùng có tiếng này.
Khi nhìn thấy Mạch Ly ngu ngốc thốt ra những lời đó, cô ta liền hiểu, ngày tàn của Mạch Ly đã tới rồi. Dù sao thì Mạch Ly cũng chẳng được Mạch gia chống lưng cho, nay lại đắc tội cả người đàn ông thủ đoạn khắc nghiệt như Mặc Chính Thần nữa, ai biết tương lai Mạch Ly sẽ chui rúc trong xó xỉnh nào?
Mặc Chính Thần tuy ngồi trên xe lăn nhưng khí thế lại ngút trời, một vệ sĩ áo đen đẩy hắn vào trong, từ đầu đến cuối, Mặc tổng đây chưa từng nói lấy một lời nào.
Điều này làm cho mọi người càng hoảng sợ hơn, tuy hắn chỉ hơn họ vài tuổi, nhưng cái cách người đàn ông thể hiện giống như bọn họ đang cách nhau cả một thế hệ.
Mặc Quân rất rất sợ người chú này. Gã ta có thể không sợ ba mẹ, nhưng trong thế hệ của gã, chú ba là một nhân vật vô cùng khủng bố.
Giống như sợ người chú này sẽ tức giận, Mặc Quân lập tức sầm mặt quát nạt Mạch Ly.
"Mạch Ly, cô vừa nói cái gì thế hả? Mau xin lỗi chú ba tôi nhanh lên."
Sự sợ hãi này đã ăn sâu vào máu, làm cho Mặc Quân phải run cầm cập khi nhìn thấy khuôn mặt anh khí bức người của người kia.
Mạch Ly không ngờ Mặc Quân trông có vẻ sợ sệt như thế, nhưng cô chẳng quan tâm, bởi cô đang ngập trong sự vui sướng vì đã trông thấy mục tiêu cứu rỗi. Chỉ cần hoàn thành là cô đã xong 1/3 công việc và sắp được về nhà rồi.
Hệ thống cũng đã nói với cô, tuy vẻ ngoài Mặc Chính Thần ác liệt nhưng lại là một người đàn ông với trái tim cần sự ấm áp và một quá khứ bi thương.
Cô nhất định sẽ cứu rỗi hắn khỏi bể khổ.
Thế nên những lời Mặc Quân nói cô cũng chẳng quan tâm, điều này khiến Mặc Quân, một đại thiếu gia từng được Mạch Ly xoay quanh như mặt trời khó chịu vô cùng, hắn cau mày, quát tiếp.
"Mạch Ly! Đừng khiến cho người ta chán ghét! Khôn hồn thì mau xin lỗi chú tôi đi trước khi quá muộn."
Chỉ có điều...
Mặc Chính Thần lại nhàn nhạt mà xoay đầu nhìn Mạch Ly, hắn nâng khuôn mặt góc cạnh lên, nói.
"Thích tôi thật sao?"
Ngay cả Mặc Quân cũng phải hoảng hốt khi nghe mấy lời của chú ba gã ta. Nếu như là bình thường thì Mặc Chính Thần đã sai vệ sĩ ném người ra ngoài rồi.
Trong tâm trí của Mạch Ly lúc này, nhân vật nam phụ đáng thương hẳn là đang cảm động vô cùng khi nghe thấy có người nói thích hắn, thế nên cô rất kiên định mà gật đầu.
"Đúng vậy, tôi rất hâm mộ anh."
"Chỉ hâm mộ?"
Mạch Ly nghiêng nghiêng đầu, chưa hiểu ý hắn ta cho lắm.
Tiếp theo đó cô lại nghe Mặc tam gia nói.
"Lúc đầu em nói thích tôi mà? Sao bây giờ lại thành hâm mộ rồi?"
Mạch Ly lập tức bắt được tần số, gật gật đầu đáp lại.
"Đúng, là thích."
"Vậy thì tốt."
Mặc Chính Thần hành xử không theo lẽ thường khiến cho những người có mặt ở đây đều căng da đầu chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Ở phía bên kia, Mạch Huyên đang đỏ mắt nhìn cảnh tượng này. Cô ta không ngờ Mặc Chính Thần bình thường kiệm lời đến mức tích chữ như vàng nay lại thoải với Mạch Ly như thế.
Mạch Huyên nắm tay thật chặt, cô ta cắn cắn môi, sau đó liền trưng ra một bộ mặt nhu nhược đáng thương, nắm tay Mạch Ly rồi lôi người lại phía sau cô ta.
Mạch Huyên tiến lên, đôi mắt đỏ bừng khiến đàn ông dâng lên ý muốn che chở.
"Chú ba, xin chú đừng trách tội A Ly, em ấy còn nhỏ, thế nên nhiều lúc còn nói năng chưa suy nghĩ kĩ... Chú..." Vừa nói, cô ta vừa cố tình làm vẽ đáng yêu, đôi mắt nai con nhìn người đàn ông chứa chan tình ý.
Mặc Chính Thần thấy vậy, nụ cười trên mặt khó khăn lắm mới câu lên nay lại vụt mất, hắn đanh giọng nói chuyện với Mạch Huyên.
"Cô là ai?"
Mạch Huyên sửng sốt, việc cô ta là tiểu thư được Mạch gia cưng chiều là điều ai ai cũng biết, thậm chí cô ta còn lượn lờ qua chỗ Mặc Chính Thần mấy lần, không thể nào có chuyện Mặc tam gia không biết đến sự tồn tại của cô ta được.
Tuy nhiên người đã hỏi, cô ta không thể không đáp lời.
"Chú ba... cháu... cháu là Mạch Huyên... là con gái của ba cháu là Mạch Liễm."
"Ồ... Mạch Huyên?"
"Dạ." Đương vui mừng vì Mặc Chính Thần đã nhớ được tên mình thì bỗng chợt cô lại thấy người đàn ông này nói tiếp.
"Một thứ đồ giả mà cũng muốn khua môi múa mép trước mặt tôi?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play