「NguyênVăn」Cậu Là Ngoại Lệ Của Tôi
Chương 1:
Không gian yên tĩnh của một căn phòng bệnh quen thuộc bỗng chốc bị phá vỡ.
Khưu Nhạc Y
Bác Văn, bác sĩ Kim có chuyện cần nói với em ở văn phòng.
Dương Bác Văn
Vâng, nhưng chị giúp em thay bình hoa trong phòng được không?
Dương Bác Văn
Mẹ em dị ứng hoa hồng.
Khưu Nhạc Y
Em cứ đi, để chị thay cho.
Đây là lần thứ 9 trong năm, mẹ cậu nhập viện vì căn bệnh tim đột ngột cứ kéo đến bất chợt.
Cậu đưa mẹ đến khám nơi đây nhiều lần nên đâm ra ai cũng quen biết cậu.
Nhất Trung Kim
Tới rồi à? Mời em ngồi.
Nhất Trung Kim
Bệnh tình của mẹ em đang không được ổn định.
Nhất Trung Kim
Em có chắc là uống đúng liều chứ?
Dương Bác Văn
Đúng ạ, uống đúng thuốc anh kê.
Nhất Trung Kim
Thật lạ, nếu đúng sao bệnh tình lại chuyển xấu?
Nhất Trung Kim
Nếu cứ tiếp tục e rằng mẹ em không đủ sức để phẫu thuật.
Nhất Trung Kim
Hay em cứ để bà ấy ở lại, anh và mọi người thay phi nhau chăm sóc xem xét lại tình hình biến chuyển tới đâu.
Dương Bác Văn
Vâng, nhưng anh nói bệnh chuyển xấu là sao?
Nhất Trung Kim
Thật ra, anh phát hiện thuốc mà mẹ em uống có khi là loại khiến nhịp tim bà ấy đột nhiên đập nhanh khi di chuyển nhiều.
Nhất Trung Kim
Em có mang theo thuốc kê không? Đưa anh xem.
Cậu lấy trong túi áo lọ thuốc mà cậu thường cho mẹ uống, đúng như điều bác sĩ Kim nghĩ đó là loại uống khiến tim bệnh nhân đập nhanh khi di chuyển nhiều.
Nhưng rõ là anh đã kê đơn thuốc cho cậu là loại hợp với mẹ cậu, sao giờ loại trong tay cậu lại khác đơn kê của anh?
Nhất Trung Kim
Chắc là có kẻ hại mẹ em.
Nhất Trung Kim
Ai đời nào lại kê đơn vô bổ này cho bệnh nhân mắc bệnh tim cơ chứ.
Nhất Trung Kim
Anh bảo chị Nhạc Y kê lại đơn cho mẹ em.
Nhất Trung Kim
Giờ em có thể về rồi, anh nghĩ em nên xem xét lại vấn đề này.
Nhất Trung Kim
Nếu mà không bị đột ngột lên cơn tim mà vào viện, tiếp tục uống thứ này có lẽ mẹ em sẽ thăng thiên sớm mất.
Dương Bác Văn nói lời cảm ơn với Trung Kim rồi rời văn phòng.
Tới phòng của mẹ cậu đã là chuyện của 3 phút sau đó.
Dương Bác Văn
Mẹ thấy trong người thế nào?
Dương Bác Văn
Có còn đau nhức không ạ?
Dương Tử Vy
Không còn nhức nhối đâu, con đừng quá lo.
Dương Bác Văn
Mẹ à, sắp tới mẹ ở viện để xem xét tình hình của bệnh.
Dương Bác Văn
Mẹ nhớ chú ý về vấn đề giờ giấc ngủ nghỉ mẹ nhé.
Dương Tử Vy
Chao ôi, bé con của mẹ cứ quá lo.
Dương Tử Vy
Có chị Nhạc Y và mọi người chăm cho mẹ, sao con cứ quan tâm mẹ như trẻ con thế.
Dương Bác Văn
Con sắp vào kí túc xá, không thăm mẹ thường xuyên. Nếu mệnh hệ gì xảy ra, con biết làm gì?
Khưu Nhạc Y
Ông tướng ơi ông tướng, chẳng phải em có thể xin ra ngoài và về trước giờ giới nghiêm của kí túc là được sao?
Dương Bác Văn
Nhưng thời gian thăm mẹ ít lắm, em không chịu.
Khưu Nhạc Y
Cái thằng nhóc này.
Dương Tử Vy
Thôi, được rồi. Mẹ sẽ nghe lời của bé bảo bối nhỏ là giữ sức khỏe tốt để gặp con mỗi ngày nhé.
Dương Bác Văn
Hì hì, mẹ vẫn là đỉnh nhất.
Khưu Nhạc Y
Em mau về chuẩn bị đi, mai nhập học rồi.
Dương Bác Văn
Em biết rồi.
Cậu nói lời tạm biệt với mẹ và Nhạc Y
Bước ra khỏi căn phòng, cậu đi một mạch ra bến xe buýt ngồi đợi.
Trong lúc ngồi đợi, một thanh niên ngồi kế bên cậu tự nhiên hét lên.
Trương Hàm Thụy
ĐỨA NÀO LẤY VÍ CỦA TAO
Chương 2:
Trương Hàm Thụy
Tch- Mới đây mà, chuyện gì vậy.
Dương Bác Văn
Cậu gì ơi, cậu vừa mất ví à?
Trương Hàm Thụy
Phải, tôi nãy vừa mới cầm giờ không cánh mà bay rồi.
Trương Hàm Thụy
Giờ không có ví lấy gì trả tiền xe buýt.
Thấy người trước mặt lại tiếp tục than thở, cậu liền lấy trong túi ít tiền đưa đối phương.
Dương Bác Văn
Cậu cứ lấy tiền tôi mà trả.
Trương Hàm Thụy
Sao được? Cậu cho tôi thì cậu trả tiền đi xe kiểu gì?
Trương Hàm Thụy
Với lại tôi với cậu không quen không biết, giúp đỡ như thế không sợ bị lừa sao?
Dương Bác Văn
Tiền xe thì tôi vẫn đủ cho cả tôi lẫn cậu.
Dương Bác Văn
Còn việc quen biết hay không thì không quan trọng, có vài bạc lẻ đi xe cậu lừa tôi thì được mấy đồng?
Dương Bác Văn
Gặp người hoạn nạn thì giúp thôi, không cần lý do đâu.
Trương Hàm Thụy
Vậy... Cảm ơn cậu nhiều.
Chuyến xe buýt của cậu cũng đến, cậu bước lên xe và tìm đến một chỗ còn trống trên hàng ghế để ngồi.
Chẳng ai ngờ cậu thanh niên kia lại đi cùng chuyến với cậu.
Trương Hàm Thụy
Tôi có thể ngồi chỗ này được không?
Dương Bác Văn
Được cậu cứ tự nhiên.
Không gian không quá ồn ào rất yên bình là đằng khác. Bởi chuyến xe chiều không nhiều khách là trẻ con.
Trương Hàm Thụy
Tôi chưa biết tên của cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn, còn cậu?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Dương Bác Văn
Cậu là học sinh trường Dư Đồng sao?
Trương Hàm Thụy
Phải, tôi vừa tan học có chút chuyện nên xin ra ngoài một lúc.
Trương Hàm Thụy
Cậu thì sao? Học sinh trường nào?
Dương Bác Văn
Tôi cũng Dư Đồng nhưng mai mới nhập học do chuyện gia đình ấy mà.
Trương Hàm Thụy
Trùng hợp quá rồi, chẳng phải do duyên số sao.
Trương Hàm Thụy
Cậu cho tôi xin wechat làm quen.
Trương Hàm Thụy
Nếu thật sự là do số phận cho tôi phải gặp cậu thì chắc chắn cậu chung lớp với tôi vào ngày mai.
Dương Bác Văn
Được, hân hạnh được làm quen với cậu.
Cả hai cứ thế nói chuyện qua lại, thời gian cứ thế trôi rồi từng người từng người trên xe cũng dần tan gần hết.
Đến trạm dừng chân ở gần nhà, Bác Văn liền chuẩn bị đồ rồi chào người bạn vừa quen kia mà bước xuống.
Bước vài bước cậu cũng dừng trước cửa của căn biệt thự khang trang.
Từ Hàm Trung
Thiếu gia, cậu về rồi.
Từ Hàm Trung
Ông chủ có chuyện cần nói với cậu ở thư phòng.
Từ Hàm Trung
À mà... Phu nhân có sao không ạ?
Dương Bác Văn
Mẹ cháu không sao, bác đừng quá lo ngại.
Cậu đến thư phòng, đứng ngoài gõ cửa. Được cho phép thì cậu liền bước vào trong.
Mạc Tấn Thành
Dương Bác Văn, từ mai cậu không còn là thiếu gia của nhà Mạc này nữa.
Mạc Tấn Thành
Hôm nay cho cậu trú tại đêm nay coi như nể tình cậu là con trai tôi và Tử Vy. Ngày mai lo liệu mà dọn hết đồ đạc vào kí túc mà sống.
Mạc Tấn Thành
Ra ngoài rồi đừng có mà nói cậu là con trai của tôi, rõ chưa.
Dương Bác Văn
Tôi ở trong căn nhà này từ lúc chào đời đến giờ, thế mà lại mang họ của mẹ. Còn đứa con gái mà người vợ lẻ của ông lại được mang họ của ông.
Dương Bác Văn
Người như ông không xứng đáng để làm bố của tôi.
Dương Bác Văn
Tôi muốn ra khỏi căn nhà này lâu rồi.
Dương Bác Văn
Không cần ngày mai, tôi chuẩn bị xong sẽ rời đi.
Mạc Tấn Thành
Được, tôi sẽ chu cấp tiền viện phí cho người mẹ của cậu.
Dương Bác Văn
Tôi không cần ông thương hại, tiền viện phí tôi có thể lo cho mẹ. Không nhất thiết phải đụng đến tiền của ông đâu ông già.
Mạc Tấn Thành
Mày bảo ai là ông già?
Dương Bác Văn
Trong phòng này có tôi với ông, không nói ông thì nói ai?
Cậu mặc kệ người kia đang bực bội đến đỏ cả mặt, nhanh chân rời khỏi thư phòng.
Chương 3:
Từ Hàm Trung
Thiếu gia, bà Phương có chuẩn bị cho người một ít thức ăn mang đi.
Dương Bác Văn
Nhắn tới bà ấy là cháu rất thích món bà ấy nấu và cảm ơn vì bữa ăn.
Dương Bác Văn
Nhưng quản gia Trung, người đừng gọi con là thiếu gia nữa.
Từ Hàm Trung
Đối với tôi cậu là thiếu gia duy nhất mà tôi ngưỡng mộ.
Từ Hàm Trung
Người đi rồi, tôi mong người nhớ chăm lo bản thân và phu nhân thật tốt.
Dương Bác Văn
Quản gia Trung, bác đừng lo quá. Nếu có dịp cháu nhất định sẽ về thăm mọi người với danh phận rõ ràng hơn.
Dương Bác Văn
Người có tuổi rồi, nghỉ ngơi sớm đi ạ. Cháu chuẩn bị xong cũng rời đi.
Nói chuyện một hồi lâu với quản gia, cậu cũng về lại căn phòng nhỏ cuối dãy hành lang.
Đồ cậu không nhiều, đa phần là sách vở.
15 phút dọn dẹp ổn định, xếp gọn những chồng sách vở vào thùng xốp. Quần áo và tư trang vào ba lô. Cậu quyết định đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên đường.
Cậu tắm xong cũng đã là 8 giờ hơn.
Cậu đang thong thả đi ra phòng khách, bất chợt khuôn mặt cậu bỗng hiện lên sự nghi hoặc khi bắt gặp một khung cảnh ở cửa sổ.
Hình ảnh người em gái của cậu được một chàng trai đưa đón về nhà. Điều khiến cậu ngỡ ngàng không phải là em gái được đưa về mà là người đưa em ấy về lại là - bạn trai - cậu.
Trước khi chào tạm biệt nhau, họ còn trao tặng cái ôm rồi cái hôn môi thấm thía trước cổng nhà.
Đang cố lấy lại bình tĩnh, cậu bị giật mình bởi tiếng nói phát ra từ sau lưng.
Châu Nhuệ Hằng
Ái chà, cậu thiếu gia nhà ta nay phải rời xa căn nhà "hạnh phúc" này sao?
Châu Nhuệ Hằng
Nghe nói Dương Tử Vy lại lên cơn tim bất chợt. Chắc lúc nhập viện, cô ấy cũng đã khổ nhọc khi đấu tranh với lưỡi hái tử thần lắm nhỉ?
Dương Bác Văn
Không tới lượt cô lên tiếng vào chuyện của tôi.
Châu Nhuệ Hằng
Sao? Con mụ đó còn sống sao? Mạng lớm thiệt. Cho bấy nhiêu liều thuốc ấy uống vẫn chưa mạnh nhỉ.
Châu Nhuệ Hằng
Nếu con mụ ấy c.h.ế.t sớm thì có phải giờ đây ngươi là trẻ mồ côi không?
Châu Nhuệ Hằng
Vừa không được bố công nhận, vừa mất mẹ.
Châu Nhuệ Hằng
Thật tội nghiệp cho nhà người.
Dương Bác Văn
Hóa ra kẻ làm tráo đổi lọ thuốc bệnh là cô à.
Mạc Nhược Nhi
Không là em làm đấy,thì sao?
Mạc Nhược Nhi
Anh muốn nói mẹ em làm gì cơ?
Cô em gái của Dương Bác Văn từ bao giờ đã đứng dựa cửa, miệng không ngừng cười mỉa mai cậu.
Dương Bác Văn
Thì mẹ cô là con cáo già gian xảo thôi.
Nói dứt câu, cậu đi tới trước cửa nhìn thẳng vào mắt Nhược Nhi mà nói với ngữ khí đậm chất khinh bỉ.
Dương Bác Văn
Em cũng không khác mẹ của em đâu. Đều gian xảo, tinh ranh chỉ được cái nhan sắc và cái dẻo miệng chứ nhân cách thì như những đứa trẻ không được giáo dục tốt.
Cậu hất người con gái trước mắt ra một bên,mở cửa bước đi một mạch không quay đầu luyến tiếc nhìn một cái.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play