Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thời Bách- Thẩm Mộc

Bạn cùng lớp !

Tiết trời mùa thu mát mẻ , sáng sớm trời vẫn hơi se lạnh Thẩm Mộc đã dậy sớm để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên khi đến ngôi trường mới vì nhà cô chuyển đến nơi khác sinh sống nên cô cũng phải chuyển trường theo .

"Mẹ ơi có đồ ăn sáng chưa? Con sắp đi học rồi , không nhanh là không kịp bắt xe đâu.." giọng cô gái có phần hối thúc.

Một giọng nói nuông chiều vọng từ tầng dưới lên , đó là mẹ Thẩm người mẹ luôn yêu thương cô vô điều kiện .

"Đây xong rồi bà cụ non của tôi , tôi dậy chuẩn bị cho chị từ lâu rồi nhanh xuống đi ăn cho nóng "

Thẩm Mộc nhí nhảnh đáp lại "Chỉ có mẹ hiểu con nhất, hehe.."

Sau khi ăn xong bữa sáng Thẩm Mộc tạm biệt mẹ và nhảy lên xe buýt .Xe đi được một đoạn cô chợt nhận ra sáng đi vội để quên tiền trên phòng mất rồi ,đang định loay hoay lấy điện thoại chuyển khoản cô chợt nhận ra tài khoản hết tiền.

Trong đầu cô bây giờ chỉ có 4 chữ.

"ĐEN HƠN CẢ CHÓ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy hiện lên sự sợ hãi ,toát ra những giọt mồ hôi lạnh gáy. Bỗng nhiên, ánh mắt cô hướng về người ngồi cạnh mình là một cậu nam sinh mặc chiếc áo đồng phục có huy hiệu mà ngôi trường cô đang theo học, cô liền lẩm bẩm:

" ..Hình như là học cùng trường.."

Cô ngại ngùng nên tiếng:

" Bạn học hình như chúng ta cùng trường ,mình quên đem tiền đi bạn có thể cho mình mượn 1 ít để giả tiền xe không."

Lúc đầu nam sinh có vẻ không để í.

Cô bắt đầu lay tay anh và nài nỉ:"Có thể cho mình mượn một chút không? Nhất định mình sẽ giả không quỵt của bạn đâu. "

Lúc bấy giờ anh mới để í bỏ tai nghe ra anh lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy ."

"Có thể cho mình mượn 1 ít tiền để giả tiền xe buýt không mình đi vội quá nên quên mang."

Nam sinh giọng điệu không mấy quan tâm đến cô đáp lại:

"Được thôi nhưng cậu phải ngồi im cho tôi ngủ một lúc đếm điểm dừng tôi sẽ trả giúp cậu."

Thẩm Mộc nghi ngờ bản thân chả lẽ trước lúc cô hỏi anh cô ồn lắm sao mà thôi kệ dì gì anh cũng giúp cô trả tiền rồi k cần lo lắng nữa .

Xuống đến trạm dừng anh trả tiền xe cho cô và cứ thế sải bước đi. Cô nhanh chân chạy theo ..

Bạn gì ơi cho mình xin wechat với về mình trả lại bạn tiền nha.

Nam sinh dửng dưng bảo: "Không cần đâu "

Lúc anh định bước đi tiếp thì bị cô kéo lại nam sinh có dáng người cao lớn hơi gầy ngoảnh lại nhìn cô.

Thẩm Mộc nhanh nhẹn nói: " Tôi với cậu không thân cũng không quen biết làm sao tôi ăn không của cậu được ,thêm wechat đi về tôi trả cậu "

Thấy thái độ của cô cương quyết nam sinh đành đưa điện thoại để cô quét mã. Quét xong lúc cô đang loay hoay ngẩng đầu nên thấy anh đã lượn mất :" Cái người này là chê tiền sao ,haizz thật là không biết tiết kiệm mà."

Vì lúc cô đến còn khá sớm nên quyết định đi tham quan quanh trường .

Đang đi thì từ đâu xông ra một người con trai có dáng người cao gầy mặc đồ thể thao đi qua nói :

"Chào em ,em là học sinh mới vào trường đúng không ?"

Cô hơi bất ngờ vì đang đi mà có người xông ra nhưng vẫn đáp lại :" Đúng ạ có gì không anh"

Anh niềm nở đáp:"Anh là đàn anh trên em một khóa anh tên Lục Nam có thể cho anh làm quen không."

Vì mới vào trường nên cô hơi ngại từ chối vì sợ không đồng ý sẽ làm anh xâu mặt tại lúc anh đi qua nói khá to nên có nhiều người chú ý .

Cô nhẹ nhàng đáp lại: "Được ạ " rồi đi ngay vào lớp .

Vào đến nơi cô mới phát hiện thì ra cậu bạn trả giúp cô tiền xe lại học cùng lớp , cô niềm nở đi tới Chào hỏi:

" Lại gặp nhau rồi bạn học có nhận ra tớ không người lúc nãy cậu giúp nè ...."

Nam thần

"Chỗ này có ai ngồi chưa cho tớ ngồi với.. " vừa nói cô vừa nở nụ cười thân thiện.

Chàng trai có chút ngây người đáp lại giọng nói xen chút dịu dàng:" Chưa có ai ngồi đâu .."

Nói xong cô cũng không quan tâm đến anh nữa mà đặt đồ xuống và ngồi vào chỗ quan sát phòng học một chút thì cũng đến giờ vào lớp. Giáo viên nghiêm nghị vào lớp và gọi cô lên giới thiệu bản thân.

"Chào mọi người mình tên là Thẩm Mộc , mọi người có thể gọi mình là Mộc Mộc mình mới chuyển đến mong mọi người giúp đỡ ." giọng cô rõ ràng tự tin trên mặt lộ ra ý cười, vì đây là một môi trường mới nhiều người mới làm cho cô rất háo hức.

"Em về chỗ đi có gì không biết thì có thể trực tiếp hỏi cô hoặc các bạn xung quanh nhé ." cô giáo dịu dàng lên tiếng .

Về chỗ cô bạn phía trên quay xuống hóng hớt hỏi cô

"Cậu từ trường nào chuyển đến vậy. "

"Tớ học ở trường trong thành phố bên cạnh thành phố chúng ta á vì bố mẹ tớ có việc nên tớ chuyển tới đây học." cô vui vẻ lên tiếng:

"Có gì không biết thì có thể hỏi tớ nha xung quanh đây tớ biết nhiều thứ lắm á."

"Được thôi cảm ơn cậu nha có gì không biết mình sẽ hỏi .."

Háo hức với môi trường xung quanh nhưng mục tiêu chính của cô vẫn là học thật tốt để có thể thi vào ngôi trường đại học trọng điểm mà cô ao ước. Vì khi làm thủ tục chuyển trường cô bỏ lỡ rất nhiều kiến thức nên trong giờ học cô rất chăm chú nghe giảng.

Keng ..keng ..keng tiếng báo ra chơi vang lên cô bạn bàn trên đã phấn khởi quay xuống ngỏ í rủ cô đi chơi.

"Cậu có muốn đi chơi quanh trường với mình không."

"Được thôi." cô ngọt ngào đáp lại

Giờ ra chơi sân trường náo nhiệt tiếng người nói chuyện chơi đùa vui vẻ.

"À quên chưa giới thiệu mình tên là Tạ Uyên cứ gọi mình là Uyên Uyên nhé ."

Cô ngọt ngào "um" lại một tiếng.

"Cậu có biết lai lịch của cậu bạn cùng bàn của cậu chưa."

Uyên Uyên nói tiếp:" Cậu ấy là Châu Thời Bách là học bá đấy cậu ấy luôn luôn đứng đầu khối mình về các môn tự nhiên và tiếng anh đó, mà đặc biệt nha cậu ấy được rất nhiều các bạn nữ theo đuổi và có rất nhiều người yêu cũ ,người yêu cũ của cậu ấy có thể xếp từ đây đến cổng trường chắc chưa hết đâu." giọng cô pha chút hài hước.

"Woa" đôi mắt Thẩm Mộc sáng nên tỏ vẻ ngưỡng mộ.

*

Đi loanh quanh một lúc cũng đến giờ vào lớp ,vào đến lớp Thẩm Mộc thấy cậu bạn cùng bàn của mình đang nằm ngủ gục trên bàn bây giờ cô mới để í cậu ấy thật sự rất đẹp trai nha.

"Bạn cùng bàn ơi dậy đi , cho mình vào chỗ với ."

Nam sinh uể oải ngồi dậy giọng nói pha chút ngái ngủ.

"Tôi không tên là bạn cùng bàn mình tên Châu Thời Bách. "

Cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:

"Vậy mình gọi cậu là Thời Bách nhé , vậy cậu đứng dậy, ra đi cho mình vào chỗ với. "

Vì cô ngồi trong nên anh phải đứng lên cô mới vào chỗ được .

"Có thể cho mình mượn vở toán của cậu được không mình mới chuyển đến có mấy bài chưa chép í "

"Ở trong cặp đấy tự lấy đi .." giọng anh lộ ra sự lười biếng

Mở sách ra cô thấy các công thức và bài tập đều được sắp xếp và làm một cách rất khoa học và dễ hiểu .

Cô tự lẩm bẩm:"Đúng là sách của học bá có khác ! "

"Cho mình mượn đến sáng mai mình trả lại được không."

"Um"

Nói xong anh lại lăn ra ngủ.

Lúc về cô để í thấy anh sải bước nhanh về chiếc ô tô đỗ ở cổng trường nhanh như một cơn gió vút qua cô

Cô thầm nghĩ :" Đúng là người giàu thảo nào không cần mấy tệ tiền xe buýt của mình."

Về nhà cô hí hửng chào mẹ.

"Mẹ yêu con về rồi này."

"Đi học vui không con." giọng người phụ nữ nhẹ nhàng trầm ấm cất lên

"Vui lắm mẹ ạ con còn ngồi cạnh học bá cơ ghê chưa." giọng cô nhí nhảnh hài hước

"Thôi nên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm ba con đi công tác sắp về rồi đấy."

"Vâng ạ."

Cô lên phòng thay đồ xong thì cũng vừa lúc ba cô về

cô hí hửng chạy nhanh xuống nhà.

" Ba về rồi ba có mệt không ?"

Giọng người đàn ông vang lên trầm ấm đầy ý cười và sự hạnh phúc

"Ba không mệt ba mang quà về cho bảo bối nè."

Cô vui vẻ nhận lấy và hạnh phúc nói "Yêu ba nhất hiiii"

Tối đến cô mở wechat lên chuyển tiền lại cho Châu Thời Bách đợi một hồi lâu không thấy anh trả lời ,cô vào trang cá nhân của anh thì thấy anh không đăng gì nhưng lại có rất nhiều người theo dõi.

"Đúng là nam thần..."

Trục Trặc

Sáng hôm sau Thẩm Mộc đến lớp cô trả lại Châu Thời Bách quyển tập và nói:

"Cảm ơn vì vở bài tập nha , tiền mình chuyển lại rồi đó cậu nhận được chưa ?"

"Tôi nhận được rồi." Châu Thời Bách ngước mắt lên chầm chậm nói.

*

2 tuần sau vì để thuận tiện cho việc đi học ba Thẩm đã đầu tư cho Thẩm Mộc một chiếc xe máy điện màu vàng chanh lúc đầu Thẩm Mộc nhìn có chút sến sẩm và không muốn đi nhưng vì ba Thẩm nên cô vẫn miễn cưỡng đi , lúc này cô mới để í thì ra mình và Châu Thời Bách cùng một khu phố. Cô vừa đi xe vào trường thì chiếc mô tô của Châu Thời Bách vụt qua cô nhanh như chớp tạo ra một cơn chấn động không hề nhẹ làm xe cô lắc lư .Trong đầu cô thầm nghĩ:

 "Đúng là nhà giàu mỗi ngày một xe .."

Thẩm Mộc vừa cất xe, đi bộ vào lớp thì gặp Tạ Uyên ,hai người hí hửng trò truyện , đột nhiên Thẩm Mộc hỏi:

"Này Uyên Uyên mình thấy trường mình đề nội quy là không được đi xe phân phối lớn vào trường mà sao Châu Thời Bách lại ngang nhiên đi vào vậy." giọng nói của cô xen chút tò mò.

"Vậy là cậu chưa biết rồi bố của Châu Thời Bách là cổ đông lớn nhất trường mình đó gia thế của cậu ấy không phải dạng vừa đâu."

"À mà quên cậu mới đến đây lên chưa biết là đúng. "

Nói rồi 2 người vừa đi khúc khích cười ,vì vừa đi vừa nói chuyện nên 2 người vào lớp mọi người đã ngồi đúng chỗ của mình .

Bây giờ Thẩm Mộc mới nhận ra Châu Thời Bách thật sự rất đẹp trai cậu thiếu niên vừa ngồi vừa nghịch chiếc bật lửa làm nó tạo lên tiếng cạch cạch.

Lại một buổi học nữa trôi qua buổi chiều đang trên đường đi học về thì xe cô đâm phải một thứ gì đó,lốp xe kêu bụp một tiếng ,dừng lại xuống kiểm tra thì cô thấy một chiếc đinh to đùng cắm vào lốp xe ánh mặt cô xanh lại vì đường về nhà cô còn khá xa ,cô tự lẩm bẩm:

"Haizzz...không ngờ khai trương xe mới lại bằng một cái đinh ,mà chỗ sửa xe lại còn xa nữa chứ .." vừa nói vừa thở dài.

Dắt xe một lúc mồ hôi đã ướt đẫm lưng và gáy cô ,trên mặt cô hiện lên sự mệt mỏi vì chiếc xe quá nặng .Đột nhiên có tiếng người gọi cô rất to đi kèm với đó là tiếng động cơ đinh tai nhức óc.

"Thẩm Mộc !"

Cô nghe giọng nói cảm giác quen quen nhưng tiếng động cơ quá to làm cô không nhận ra, ngoảnh đầu lại cô nhận ra đó là bạn cùng bàn của cô Châu Thời Bách , trong mắt cô hiện lên sự hy vọng tràn trề ,đến gần Châu Thời Bách lên tiếng:

"Xe cậu bị hỏng hả có cần tôi giúp không? "

" Đúng rồi xe mình bị thủng lốp..." cô vừa nói vừa thở dốc vì mệt.

"Vậy cậu dắt xe lên quán sửa xe phía trước đi rồi tôi cho quá giang một đoạn hình như chúng ta cùng khu phố đó. "giọng nói của anh hết sức nhẹ nhàng và ân cần.

"Thật sự rất cảm ơn cậu đa tạ đa tạ." ánh mắt cô hiện lên sự cảm kích vô cùng.

Đến quán sửa xe cô nhanh chóng dắt xe vào và chạy ra chỗ Châu Thời Bách , thấy cô chạy tới anh hơi nhíu mày và nhếch môi cười thầm tự lẩm bẩm:

"Đúng là nấm lùn."

"Tôi nghe thấy đó nha tôi lùn nhưng tai hơi bị thính đấy." giọng cô có chút hờn dỗi

"Cậu nghiêng xe thấp xuống một chút được không tôi không trèo lên được. "

"Đây!" anh vừa nói vừa mím môi cười cười.

Anh cao 1m85 nên ngồi trên xe có thể chống chân được còn cô có 1m60 , nên khi ngồi trên xe trông rất chới với.

"Ây giời cao dữ vậy !!!!!"

"Tóm vào, tôi đi đó nha."

Chưa để cô trả lời xong anh đã phóng đi làm cô giật mình đập mặt vào lưng anh

"Châu Thời Bách đi từ từ thôi sợ quá."

"Tôi đang đi rất chậm đấy " giọng nói của anh xen lẫn ý cười "

"Huhu đi từ từ thôi tôi sắp bay ra khỏi xe rồi đấy."

"Cậu yên tâm đi không ngã được đâu."

Xuống đến nơi chân tay cô bủn rủn tí không đứng vững may mà Châu Thời Bách kịp tóm lấy quai cặp nên cô không ngã ,mặt cô tái xanh vì sợ, anh thấy thế thì nói:

"Sợ đến vậy sao." giọng nói có chút lo lắng

"Sợ chết khiếp luôn ấy cho tôi tiền cũng không dám lên xe cậu lần nào nữa."

Nhưng cô không ngờ nói xong câu này ngày mai cô sẽ bị vả mặt .

" Mà cũng cảm ơn cậu nha bao giờ mời cậu đi ăn cậu giúp tôi hai lần rồi nhỉ ." vừa nói cô vừa nghĩ

"Bye " nói xong cô nhanh chóng chạy vào nhà.

*

Sáng hôm sau.

"Mộc Mộc dậy ăn sáng đi rồi đi học , mẹ đi làm đây hôm nay mẫu giáo đón học sinh sớm , dậy mau đi." giọng nói đốc thúc của Mẹ Thẩm vang lên:

"Vâng ạ ." giọng cô vương sự ngái ngủ , mắt cô vẫn nhắm chặt lười biếng không chịu mở ,khoảng 20 phút sau cổ mở mắt ra , mở điện thoại lên phát hiện sắp trễ xe buýt mất rồi vì xe cô hỏng nên quyết định đi xe buýt ai ngờ.

"Muộn mất rồi aaaaa!!!!" cô hoảng hốt lên tiếng

Vừa thay quần áo cô vừa sợ muộn ra đến nơi thì xe buýt đã chạy đi cô lo lắng mở điện thoại ra xem giờ thì chợt nhớ ra mình và Châu Thời Bách cùng một khu phố .

Nghĩ là làm cô mở Wechat ,nhưng nhớ đến hôm qua cô vừa bảo có cho tiền cũng không lên lại nữa ,cô lẩm bẩm:

"Đúng là cái mồm hại cái thân , thôi đành mặt dày vậy không thì muộn học mất." vừa nói cô vừa thở dài

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play