KokoInui - Aries
0. Giới thiệu
Không còn liêm khiết
author : LĐMH also known as Đỗ Nghèo Khỉ, có thể gọi Hy hoặc biến chế tên tùy thích, không mang tính chất phỉ báng hay xấu xa gì là được..
Không còn liêm khiết
mình comeback với nghề sau 2 năm đu otp, sẽ cải thiện rất nhiều so với tác phẩm đầu tay ở acc cũ
Inui Seishu
Inui Seishu
15 tuổi
nam sinh trường trung học cơ sở Tokyo
vừa good vừa bad boy
bạn thân : Kazutora Hanemiya, Kokonoi Hajime
Kokonoi Hajime
Kokonoi Hajime
15 tuổi
nam sinh trường trung học cơ sở Tokyo
good boy nhưng ánh mắt không hề good
bạn thân : Inui Seishu, Ran Haitani
Ran Haitani
Ran Haitani
18 tuổi
nam sinh trường trung học phổ thông Tokyo
redflag chính hiệu, sói đội lốt cừu
bạn thân : Kokonoi Hajime
Rindou Haitani
Rindou Haitani
17 tuổi
nam sinh trường trung học cơ sở Tokyo
good boy không có nhưng
bạn thân : (?) anh em xã giao, đâu đâu cũng là gia đình, bốn bể là nhà, đặc biệt hay trò chuyện cùng Inui Seishu
Kazutora Hanemiya
Kazutora Hanemiya
15 tuổi
nam sinh trường trung học cơ sở Tokyo
cục cằn với thế giới, dịu dàng với mỗi người thương và bạn thân
bạn thân : Inui Seishu, Rindou Haitani (?) (xã giao)
Không còn liêm khiết
tạm thời là như vậy, chắc chắn sẽ cập nhật thêm
Không còn liêm khiết
truyện sẽ flop vì fd giờ chìm quá..bản thân mình cũng chìm nên không mong gì nhiều lắm
Không còn liêm khiết
chủ yếu là để thỏa mãn đam mê và chứng minh tình yêu dành cho otp vẫn không thay đổi suốt 2 năm kể từ khi đu
Không còn liêm khiết
couple chính tại đây tất nhiên là
Kokoinui
couple phụ có thể spoil ở đây là RanMitsu
WakaTora
và còn nữa
Không còn liêm khiết
cốt truyện đã được spoil 2/10 ở phần note của truyện, sẽ không tiết lộ thêm.. úp mở bí ẩn, đánh lừa thị giác người xem
Không còn liêm khiết
không biết sẽ đi đến end không, vì đang là mùa thi..hoặc có thể nhưng sẽ hoãn lại lâu hơn, HE là dự tính
Không còn liêm khiết
flop là 80% thấp nhất, mong cả nhà mình xem cho mình vui
Tháng 8 năm 2014, tại Koto, Tokyo - Trái tim của Nhật Bản
Inui Akane
Cảm ơn em đã đưa chị về.
/cười mỉm/
Kokonoi Hajime
Không có gì ạ!
Inui Akane
Ừm, được rồi em về nhà đi kẻo bố mẹ đợi đấy!
/quay lưng đi/
Kokonoi Hajime
*Không được.. vẫn còn thời gian mà,gắng lên Hajime! *
Nhìn thấy người con gái trước mắt mở cửa, luồng ánh sáng lưu huỳnh vàng nhè nhẹ, êm ái rọi vào khuôn mặt đầy đặn và xinh đẹp ấy, Koko mới hắng giọng.
Inui Akane
Hửm? Có chuyện gì thế?
Kokonoi Hajime
Em sẽ mãi thích chị!
Kokonoi Hajime
Và..và cả..
/đỏ bừng/
Kokonoi Hajime
Em hứa sẽ bảo vệ chị, che chở cho chị..
Kokonoi Hajime
Mãi mãi!
/hét to/
Inui Akane
Được..Chị sẽ chờ. Hứa thì phải giữ lời nghe chưa.
/cười mỉm, xua tay/
Inui Akane
Được rồi về nhà đi nhóc! Seishu có lẽ đã làm cơm rồi.
Từ đằng xa xa, những cánh diều phấp phới trong gió đã từ khi nào không còn ở đó nữa, ánh hoàng hôn cháy rực màu đỏ thẫm, ôm trọn lấy Tokyo một cảm giác ấm áp như cạnh một bếp lửa ấp iu. Đoạn nó ngả sầm dần qua xanh đại dương bên phía Đông, giờ có lẽ đã gần bén mảng sang mười chín giờ, dường như hôm nay kéo dài lâu hơn thường lệ.
Kokonoi chạy dọc theo con đường mòn trở về quận 3, nơi có căn nhà tỏa ra mùi hương hướng dương trồng đã lâu, có thoang thoảng làn khói trắng mềm mại từ căn bếp, một mùi hương gà quay khiến cậu có cảm giác đói bụng.
Dường như khói đêm nay không làm buốt da thịt, và nhiều hơn thường ngày. So với ngọn lửa hoàng hôn thì ngọn lửa từ đâu đó bị át đi, chỉ khi đứng gần mới có thể nhận ra.
Làn khói đen đơn độc tỏa ra một dự cảm chẳng lành, Kokonoi lúc bấy giờ vẫn còn bay bổng vì vừa thổ lộ với người thương, dòng suy nghĩ bị đứt quãng khi giọng hai người đàn bà ở gần đó bàn tán.
Woman/Lady/Girl
Ấy! Đó chẳng phải là khói từ đám lửa sao? Ai đốt cái gì ấy bà nhỉ?
Woman/Lady/Girl
Tôi không ngửi được mùi, hay là nhà ai cháy đấy?
Woman/Lady/Girl
Xằng bậy! Chuyện xui rủi như vậy..
/vỗ vai/
Kokonoi Hajime
*Khoan đã? Hình như đó là..*
/nhìn về phía đám khói, mở to mắt/
Không còn liêm khiết
theo một chút nguyên tác từ Ken Wakui, còn lại sẽ theo câu chuyện của mình
Không còn liêm khiết
cảm ơn vì đã đọc..(dù biết không có ai đọc)
Không còn liêm khiết
chương mới khi nào rảnh sẽ viết..
Truyện : Kokoinui - Aries
Hai nỗi buồn (1/5)
Không còn liêm khiết
nghị lực rõ ràng.. với lý do thõa mãn đam mê nên không trách được
Không còn liêm khiết
author siêu thân thiện, cũng có những nốt trầm. Các nhân vật khác được xây dựng tính cách theo sở thích, và cách nhận thức và hành động sẽ dựa vào cá nhân và author. Đặc biệt Seishu được xây dựng 8/10 nhân cách thối tha của author
Kokonoi Hajime
*Khoan đã? Đó chẳng phải là..?*
Nghĩ rồi, cậu loạng choạng không tin vào mắt mình. Đôi đồng tử giãn nở hết mức, mặc chân này vấp chân kia, cậu siết chặt lấy đuôi áo mà lao trở về con đường quen thuộc vừa nãy.
Trên con đường ấy, Kokonoi không khỏi lo lắng, mồ hôi túa ra như tắm, những vách thịt như đang cố nói điều gì đó đến cậu, cứ dao động liên hồi.
Tay chân cậu bủn rủn, ngay khi đến khúc cua không mấy nghiêng cho lắm, nhưng Koko mất thăng bằng, ngã khụy làm rơi cả cặp sách.
Kokonoi Hajime
Agh! /vấp ngã/
Kokonoi Hajime
Chết tiệt!
/quay đầu nhìn tập sách lăn lóc dưới mặt đường /
Chả còn quan trọng nữa..
Đoạn đường như dài hơn, rõ ràng chúng quen thuộc như vậy, những tán cây cậu thường ngày đi qua vẫn thuộc rõ số cây, nhớ rõ số nhà, quen cả thảy những người hàng xóm xung quanh cho không sống tại nơi đó.
Con tim dường như dừng đập, có thứ làm nghẹn ứ lại trong cuống họng cậu như thể đang hóa thành đôi bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ, khiến Koko không thể nói ra, trong thâm tâm chỉ đơn độc một suy nghĩ, tên của một người duy nhất.
Phải, tất cả mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.
Kokonoi Hajime
*Akane..Akane..*
/chạy/
Kokonoi Hajime
*Ai hãy nói với tôi là không phải đi..*
Kokonoi Hajime
*Akane-san hãy nói với em là không phải nhà chị đi!*
/thở dốc/
Kokonoi dừng chân, chạy không biết đã bao lâu, chỉ biết là chiếc áo trắng của cậu giờ đây đã lấm lem mồ hôi ướt sũng.
Trước mắt hiện giờ là ngôi nhà quen thuộc, đang cố đẩy mình ra khỏi luồng suy nghĩ của Koko nhưng quả thực là không thành. Chiếc mái ngói nâu sẫm săn chắc ấy, cái ban công nho nhỏ, cái chậu cây, cánh cửa gỗ thông quen thuộc ấy, nơi chứa hai con người nhỏ bé đơn độc mà thân thuộc vô cùng.
Người là bạn thân, người là đặc biệt.
Đang chìm dần trong biển lửa.
Kokonoi Hajime
Không.. Không thể nào
/không tin vào mắt mình /
Kokonoi Hajime
Cô, chú..có thấy cô gái nào ra khỏi nhà chưa?
/dáo dác, lo lắng /
Man/Boy
Không.. Không thấy ai cả..
Woman/Lady/Girl
Mau gọi phòng chữa cháy đi, có lẽ bố mẹ bọn trẻ chưa về..
Woman/Lady/Girl
Ôi Akane, Seishu..
/xót xa/
Những người xung quanh bàn tán, xì xầm to nhỏ. Koko bắt kịp khoảnh khắc ấy mà không chần chừ cởi vội áo, vung chân đá văng cánh cửa bị thiêu đi một nửa, tiếng rôm rốp giòn tan.
Man/Boy
Này nhóc! Nguy hiểm! Ra ngoài mau!
Kokonoi Hajime
/lao vào mặc kệ cháy/
Mặc kệ lời can ngăn của hàng xóm, Koko đã lao vun vút vào như hổ đói, nhằm kiếm tìm người mà cậu thương. Đến bây giờ, cậu có lẽ chưa nhận ra rằng
Akane hiện giờ còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính cậu.
Kokonoi Hajime
*Akane..Akane... Akane-san..*
/cào cấu đám lửa kiếm tìm/
Bóng dáng nhỏ nhắn lấp ló đâu đó nằm sõng soài ở giữa hành lang, Koko chạy nhanh đến, ghì sát tai có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt.
Kokonoi Hajime
*Akane-san!*
Làn khói đen dày đặc phủ kín căn nhà, hơi thở dồn dập khiến cậu không thể nhận ra được người trên tấm lưng mình thực sự là ai, nhưng có lẽ linh tính đã cho rằng đó là Akane.
Mái tóc vàng hoe được phủ lên bởi chiếc áo lấm tấm bụi của Koko thật an toàn, cả hai nhanh chóng vượt qua từng đợt cảm giác như muốn nướng chín da thịt.
Kokonoi Hajime
Haa..Akane-san..An toàn.. rồi
/len lỏi qua những tấm gỗ cháy xén/
Kokonoi Hajime
Ha..Oái!
/lùi lại/
Mảng gỗ to lớn bất chợt đổ sầm trước mặt, làm một phen hú vía cho Koko, lúc bấy giờ cậu chóng mặt, lảo đảo.
Trong ánh nhìn vô thức mờ mờ ảo ảo, cậu thấy bóng dáng người con trai tầm tuổi vị thành niên, cái bóng đen thấp thoáng trong tầm thức lại có cảm giác rất quen thuộc.
Nghe thoang thoảng có tiếng gọi tên, đôi lúc ngân lên rõ mồn một cả họ, cả tên đệm, có cả cảm giác bị lay người.
Tiếng gọi vang lên, xa dần rồi im bặt, Kokonoi cảm thấy chân tay mình như có lại sức sống, khẽ khua nhè nhẹ, cào một tiếng "roẹt" trên tấm trải nệm.
Kokonoi Hajime
/Bừng tỉnh /
Kokonoi Hajime
*Oái oăm.. lại là giấc mơ đó!*
/day trán/
Inui Seishu
Koko? Làm sao thế? Ác mộng hửm?
/sờ trán/
Kokonoi Hajime
Tao không sao.
/nhắm mắt /
Kokonoi Hajime
*Quái lạ..Tối nào cũng mơ thấy giấc mơ đó, lúc nào cũng là ngay khoảnh khắc đến trước cửa rồi lại tỉnh dậy.*
/thở dài/
Kokonoi Hajime
*Cái đó..chẳng phải đã xảy ra rồi sao..người trên lưng mình hôm đó chẳng phải là..*
/khẽ liếc nhìn qua Seishu/
Inui Seishu
*Gì vậy nhỉ, chẳng lẽ răng mình còn vướng rau?*
/đổ mồ hôi /
Inui Seishu
*Sao nhìn chằm chằm ấy nhỉ..?*
/khẽ chau mày, dần đỏ mặt/
Kokonoi Hajime
Sao đỏ mặt?
/nhướn mày/
Inui Seishu
Điên à? Đỏ khi nào? Do ánh hoàng hôn chiếu vào đấy!
Kokonoi Hajime
Haha..Ghi rõ hết trên mặt rồi còn chối.
/chống cằm, cười khinh/
Inui Seishu
Khùng điên ba trợn! Tao lại đấm cho tỉnh phát!
/đứng dậy rời đi/
Kokonoi Hajime
Hahahaha ấy đi đâu đấy Inupee!?
/Cười như được mùa /
Xế chiều làm nở rộ những bông hoa tươi đỏ thắm ,ánh hoàng hôn rực rỡ thẫm màu hệt như hôm ấy. Koko nguôi ngoai trước trận cười với bạn thân, lòng bất giác quên mất giấc mơ ban nãy trong một phút nhất thời.
Đến khi trong phòng không còn ai nữa, tiếng lộp cộp lẻng xẻng dưới căn bếp như thói quen khiến căn phòng tỏa ra cảm giác âm u, cô đơn lạ thường.
Koko trầm ngâm, nghĩ về người quá cố. Akane Inui, quả thực là người đẹp, tên đẹp, vô tình đốt cháy một nửa trái tim thổn thức của đứa nhóc kém mình năm lớp.
Nhưng đáng tiếc thay, trận hỏa hoạn năm ấy tuy Koko cứu được người, nỗi thất vọng nhất thời nổi lên khi cậu giở mảnh áo lên.
Kokonoi Hajime
Ức..Akane-san..Em vẫn không thể chấp nhận.. Hức..
/lã chã nước mắt /
Giọt nước mắt thống khổ chảy ngang dọc trên gương mặt khôi ngô tuấn tú, vẻ yếu đuối nấc lên từng đợt khiến người khác nhìn vào cũng quên mất Koko là người gian xảo như thế nào.
Chí phải, vết sẹo ấy mãi trường tồn sau 10 năm tròn ròng rã. Đồng nghĩa với việc nếu như Akane có thể sống, những vết sẹo xấu xí và sẫm màu kia sẽ lưu lại mãi mãi về sau, sẽ khiến Kokonoi xót xa vô cùng.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kokonoi đã tự nhận mình khốn nạn vì đã từng ước rằng người nằm trên chiếc giường chiến đấu với từng hơi thở hiếm hoi ấy không phải là Akane.
Từ nãy đến giờ, vẫn có người đứng đằng sau cánh cửa lặng lẽ ấy âm thầm cảm nhận thêm một nỗi đau nữa. Tiếng loảng xoảng dưới căn bếp có lẽ là nghe nhầm từ nhà bên cạnh.
Hoàng hôn hôm nay được khắc họa thêm một nỗi buồn thăm thẳm, nỗi buồn nhớ người thương, nỗi buồn cho sự tồn tại của chính mình.
Inui Seishu
*Cay đắng thay..Đáng lẽ tao không nên chạy thẳng ra hành lang như vậy.*
/lau nước mắt, rời đi/
Không còn liêm khiết
viết hồi thấy lấn cấn, nhưng mà thôi..
Không còn liêm khiết
cảm ơn vì đã đọc 💗
Hai nỗi buồn (2/5) - Black Dragon
Trụ sở chính Black Dragon - Hắc Long
Man/Boy
Tao nói mày nghe Inupi, xích lại gần đây
/ngồi bắt chéo chân/
Inui Seishu
Có chuyện gì..
Man/Boy
Nếu như mà Hắc Long có tan rã, mày có muốn đến với Tokyo Manji không?
Inui Seishu
Cái gì!? Nếu nó là bắt buộc của sếp thì em phải tuân theo thôi
Inui Seishu
Với cả..Sao lại tan rã, chúng ta thậm chí còn đang rất thuận lợi
Inui Seishu
Bọn cớm không thể can thiệp vì sau đời thứ chín đã không còn đánh đấm tùy tiện, mục đích ta dựng lên đời thứ 10 đã thống nhất đánh đấm chỉ để bảo vệ người vô tội thôi sao?
/cau mày/
Inui Seishu
Đời thứ 10 giờ đây không được phép làm đau con gái, nhất quyết hoạt động theo băng nhóm hỗ trợ người dân. Có thể được xem là một chín một mười với Tokyo Manji, là một mục đích tốt cả mà. Vậy hà cớ chi mà lại tan rã đi mất?
"Anh thừa biết Hắc Long là một phần linh hồn của cuộc đời em cơ mà!?"
Inui nói luyên thuyên, gương mặt bất cần đời hiện rõ, chính là đang không bằng mặt, cũng không bằng lòng.
Mặc kệ người trước mắt thuộc cấp trên hay cấp dưới, Inui mất bình tĩnh dường như muốn hét lên mà lý luận những câu hóa ra hợp lý nhưng lại là lẽ đương nhiên.
Kokonoi Hajime
Inupi !
/mở cửa/
Kokonoi Hajime
Có chuyện gì thế? Tao đã nghe giọng mày từ ngoài sảnh rồi!
Man/Boy
Vậy tóm lại là mày không chịu Hắc Long tan rã?
Inui Seishu
Không.. không muốn
/đảo mắt, bĩu môi/
Người đàn ông mở toạc túi giấy nilong đựng đầy ắp đồ mà Koko vừa mua từ cửa hàng tiện lợi trở về.
Man/Boy
Cũng không sao, vì chỉ là hỏi ý kiến nên tao không khắt khe lắm
Người đó rút trong bao giấy một vật thể dài, hình trụ đứng, rồi cắm một đầu vào khoang miệng, hời hợt tiếp lời.
Man/Boy
Tối nay họp bang đi, cho phiếu bầu hoặc lá thăm, riêng mày và Koko chiếm ưu thế 2 phiếu. Sau đó tao sẽ gặp trực tiếp Sano Manjirou bàn bạc.
/Đứng dậy rời đi/
Kokonoi Hajime
* Lần đầu tiên mình thấy anh ấy dịu dàng như vậy..*
/Cúi đầu/
Inui Seishu
...
/ Cúi đầu/
Kokonoi Hajime
Inupi! Hôm nay tao có mua nhiều đồ ăn vặt lắm! Hôm nay là ngày nghỉ, liệu-
/Ngẩng mặt /
"Tại sao lại là dâu tây? Tao tưởng mày mua chocolate? "
Trước mắt là tên bạn thân đã trườn xuống bàn từ bao giờ, chúi đầu vào túi đồ ăn mà moi móc loạn xạ, làm tung tóe những ly mì giấy ăn liền.
Kokonoi Hajime
Cái quái gì thế??
Inui Seishu
Koko..Mày biết tao không thích sữa dâu tây mà..
/ủ rũ /
Kokonoi Hajime
Không phải mày thích dâu tây sao?
/cầm hộp sữa/
Inui Seishu
Tao thích dâu tây.. Nhưng tao không thích sữa dâu tây..
Kokonoi Hajime
Chậc- Thật là.. không uống thì để ở đó tao uống hộ cho, ăn mì thôi
/lắc đầu ngán ngẩm /
Inui khúc khích cười, đứng dậy cầm hai ly mì ăn liền vào bếp, không quên ngậm trong miệng một cây pocky oreo.
Kokonoi Hajime
Oái oái Inupi! Khét trứng rồi!!
Inui Seishu
Cái tên này! Né ra!!
Inui Seishu
Không làm được tích sự gì..Đến cả chiên quả trứng cũng không xong thì mốt làm được cái gì đây hả?
/càu nhàu, bật bếp/
Kokonoi Hajime
Tao kiếm được tiền đấy! Kiếm cái thứ hằng ngày mày dùng để mua đồ sinh hoạt đấy đồ ngốc!
Inui Seishu
Giá trị gớm..Lo mà học nấu ăn đi, sau này không còn ai nấu cho thì lại khổ
Kokonoi Hajime
Không ai nấu thì tao sẽ thuê giúp việc.. Có chết tao cũng sẽ không bao giờ động vào bếp núc lần nữa đâu..
/đổ mồ hôi /
Kokonoi Hajime
Với cả.. Chẳng phải hiện tại tao có Inupi nấu cho rồi sao..Việc gì phải tự vào bếp..
"Chẳng phải hiện tại tao có Inupi nấu cho rồi sao?"
Chẳng phải hiện tại tao có Inupi rồi sao?
Chẳng..Chẳng phải hiện tại là Inupi sao?
Cái quái gì thế? Đừng ảo tưởng nữa.
Thôi đi, đó cũng chỉ đơn thuần là lời nói vu vơ, vì đó là sự thật hiển nhiên rằng..
Tôi là người biết nấu ăn, còn Koko thì không. Vì thế mà nó phụ thuộc vào tôi để sống. Bù trừ nhau như vậy là đương nhiên, ngoài ra chẳng còn bất kì ẩn ý nào cả.
[ Ở trên đều là suy nghĩ của Inui Seishu ]
Inui Seishu
/Thở dài/
Khổ..
Kokonoi Hajime
Sao im rồi? Tao nói đúng quá chứ gì há há há
/vỗ đùi/
Inui Seishu
Im ngay! Hôm nay đừng có hòng mà ăn đồ tao nấu!
/cầm vá/
Kokonoi Hajime
Xí- Do tao không thích nấu ăn thôi! Chứ tao cũng không thèm mấy món kì lạ mày nấu đâuu
Koko thè chiếc lưỡi tinh nghịch quen thuộc ra trêu ghẹo, đôi mắt xếch lên đầy khiêu khích. Nói trắng trợn ra là gương mặt gạ đòn khiến Inui muốn phát điên lên.
Inui Seishu
Tên khốn này! Tao chỉ chế biến theo công thức riêng của tao!
Kokonoi Hajime
Cứ như vựa muối xào lên ấy! Mặn chết được há há há
Inui mất quyền kiểm soát, cầm vá múc canh, tắt bếp rồi phóng tới chỗ Koko đang giở giọng chòng ghẹo.
"Oái oái Inupi!!! Đừng lại đây tao chưa tháo găng tayyy"
"Đừng hòng chạy tên khốn! Tối nay đừng có mơ mà có một bữa ăn trọn vẹn! "
Haizz..Cuộc sống của bộ đôi chó mèo này cứ như thế, không phải không được gọi là bình yên, ít nhất là không vắt lên nỗi buồn nào quá dài.
Đôi lúc vô tư như thế, lại quên mất những khoảnh khắc kia lại có thể trôi qua thật nhanh, ước thời gian ngừng trôi cũng gọi là quá chậm trễ.
Mà thôi! Hiện tại như nào thì cứ thuận theo thôi.. Chuyện sau này như thế nào..thì là sau này thôi.
Man/Boy
Hinata..Anh xin lỗi em..huhuhuhuhuhu Hinata ơi..
/khóc lóc trước mộ/
Bước lên đỉnh đồi, với tiết trời âm u, gió thổi rầm rộ đánh bay tán cây dại, nghe có tiếng ai khóc lóc như oán hận.
Inui Seishu
Chà..Ai ở đó thế nhỉ..
/run/
Inui xoa bắp tay, ôm bó hoa cúc trắng rón rén bước đến gần hơn tiếng khóc, khẽ giật mình vì người quỳ gối ở đó lấm lem bùn đất, đầu tóc rũ rượi.
Nếu không mang màu tóc vàng ươm đó, Inui đã ngất xuống vì tưởng rằng con người đó là ma.
Ở bãi tha ma trên đồi tại hơn 5 giờ chiều, ánh hoàng hôn cũng không thể tỏa sáng vì mây đen đã đặc kín, Inui thầm nhủ
Inui Seishu
* Phải đi thăm Akane nhanh thôi..Trời lại mưa thì lại phiền phức*
/quỳ xuống/
Inui Seishu
!?
/giật mình quay sang/
end chương 2 - phần Hai nỗi buồn
Không còn liêm khiết
cảm ơn vì đã đọc..có ai đoán được những người bí ẩn đó là ai không?
Không còn liêm khiết
mong không flop nhiều.. cảm ơn đã ủng hộ
Không còn liêm khiết
chương này nhảm quá..nhưng thôi độc giả lưu ý từng chi tiết và thoại nhé..có thể sẽ được gợi lại trong những chương khác
Không còn liêm khiết
author : LĐMH
Download MangaToon APP on App Store and Google Play