Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[BÁCH HỢP] Đóa Hồng Đen Trong Gió

Chương 1: Giấc Mộng

Bình Đại, 4 năm sau..

Biệt thự Vân Mộng – Biệt thự nhà họ Phương – Nơi này cách xa sự ồn ào náo nhiệt của đô thị phồn hoa, bốn bề đều là rừng cao su, cứ vài km mới xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, Vân Mộng được cho là "trung tâm", so về sự đồ sộ thì bậc nhất, thậm chí chủ sở hữu cũng ở hạng thương gia.

Được bao trùm bởi rất nhiều ngọn đèn, đêm đến, chỉ riêng Vân Mộng phát sáng, từ xa ai nấy trông thấy hệt như một tinh tú trên bầu trời bao la vậy.

Lúc này, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ..Phương Tiểu Du vùi mình trong chăn, cựa quậy.. cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng trong khó khăn..

Tiềm thức Tiểu Du hiện giờ.. Là một căn nhà trọ cũ kỹ, vách tường đã phủ rêu xanh..Phía hành lang có hai người đứng nói chuyện. Một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, mang vẻ đẹp mặn mà, lanh lợi.. Người kia, bề ngoài như trang nam tử, nhưng giọng điệu tựa hồ nữ nhân, nét mặt in hằn bốn chữ "khó tính, cộc cằn" trên đó.

Đứng cách đó không xa, sau chậu cây cảnh.. Tiểu Du chứng kiến tất cả..dường như không ai nhận ra sự hiện diện này.. cho nên cuộc trò chuyện mỗi ngày mỗi lớn tiếng.

"Tôi nói mẹ rồi, đừng có gọi cho nó nữa, nó gọi cũng đừng nghe, nó phiền dữ lắm. Đây nè, nó gọi tôi 13 cuộc mà tôi có nghe đâu, gọi tôi không được nó mới gọi bà đó..Con đó nó khùng.."

"..."

"Bà cứ vậy hoài, rồi con bồ tôi nghĩ sao. Bà nên biết, bây giờ ai là con dâu bà nha.."

"..."

"Mệt mỏi với bà quá! Không biết gọi nó chi gọi hoài, nói chuyện gì đâu không..Chuyện gì của tôi bà cũng kể nó nghe, sao bà không nói tiền vàng bà cất đâu luôn đi rồi kêu nó tới lấy! Bực mình!"

"..."

Nhưng "nó" là ai vậy kìa? Sao Tiểu Du ngỡ.. là chính mình.. lòng lại chột dạ khôn xiết..

Mà chỉ thấy người con ra sức càu nhàu, người phụ nữ im lặng không đáp trả một tiếng, biểu tình khó coi không kém..

Hình như bà không nghĩ việc mình nói chuyện tâm sự với ai đó lại khiến nó không hài lòng và làm quá lên như vậy.

Tay bà cầm điện thoại như chờ đợi cuộc gọi từ ai..đến khi màn hình sáng đèn..

"Mẹ nghe con dâu ơi!"

Giọng điệu niềm nở hơn, trái với sự nhăn nhó ban nãy..Đến cả con bà cũng hoan hỷ.. khóe môi nhếch lên mãn nguyện..

Tiểu Du quá ngỡ ngàng đi, cái lật mặt như lật bánh tráng..Đó gọi là lòng người sao?

Vì đâu có sự thay đổi này?

Đầu dây bên kia không biết nói gì, người phụ nữ đó xem ra rất hồ hởi, nụ cười càng lúc càng cong tới mang tai..

"Mẹ khỏe? Còn con thì sao?"

"..."

"Quà sao? Đương nhiên mẹ thích..Nhưng mà lần sau con tới chơi được rồi, không cần quà cáp chi cho tốn kém.."

"..."

"Dẫn mẹ đi spa, đi shopping? Được, được chứ..Chủ nhật này mẹ rảnh.."

"..."

Ha! Nghe rõ mồn một từng câu bà thốt ra, tự dưng Tiểu Du bật cười, điệu cười của sự chua chát, thống khổ.. Rốt cuộc giữa Tiểu Du và họ có mối quan hệ gì, tại sao nghe như vậy..tâm can Tiểu Du lại như ai nhào nặn rồi bóp chặt, đến mức nước mắt ứa ra lúc nào không hay.

"Phương Tiểu Du!!" Bất chợt bên tai truyền đến một giọng nói đầy ma mị.

Ai? Là ai?

Hoảng hốt.. Tiểu Du xoay vòng để tìm cho ra nguồn cơn.. cuối cùng phát hiện ở khoảng không trong màn sương một bóng trắng chập chờn, khuôn mặt giống Tiểu Du đến 90%, có điều nhếch nhác, phờ phạc, y như một cái xác.. chẳng qua ngũ quan Tiểu Du đậm nét hơn một chút thôi.

Trên đời này quả thật có người giống người sao?

"Cô là ai? Sao lại có nhân dáng giống tôi?"

Phớt lờ câu hỏi ngờ nghệch, cô gái mặc nhiên hếch mặt về phía hai người kia, âm giọng đanh thép, đay nghiến..

"Thấy chưa? Cô thấy chưa? Người mà cô từng coi trọng, cô quan tâm, họ một câu cũng không hỏi han cô, họ có người họ quan tâm rồi.. Thời gian qua cô nghĩ họ thực sự quý mến cô sao, chẳng qua là thương hại cô thôi. Xã hội này làm sao qua được đồng tiền hả? Quà? Cô có cho họ không? Spa, shopping? Cô có từng dẫn họ đi chưa?"

"Không, tôi không muốn nghe, đừng nói nữa!"

Từng từ như từng mũi kim xuyên vào màng nhĩ đến tận đáy lòng.. Tiểu Du đau đến không thở được, tay ôm lấy đầu lắc qua lắc lại trong nước mắt vô vàn.

Vậy mà giọng nói huyễn hoặc đó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.. tựa như muốn giết chết từng tế bào của Tiểu Du mà không cần đến dụng cụ sắt bén..

"Cô dốc lòng đối xử tử tế với họ..ngay khi chỉ là người dưng. Vậy thử hỏi lúc cô cần họ, họ ở đâu, làm gì, có phải đã nhẫn tâm từ chối cuộc gọi của cô không? Chính họ là một phần đẩy cô vào chỗ chết, đến lúc nhắm mắt chẳng thể gặp mặt ai lần cuối, ở nơi đất khách quê người...Vậy mà, cô còn nhân từ với họ, thì chính cô sẽ bị tổn thương.. Nào, tiến đến trước, cho họ biết thế nào là đau thương thực sự.."

Đau thương..tổn thương sao?

Ngỡ như không, mà lại như có.. Tiểu Du thực đã quên bản thân từng đau khổ như thế nào rồi.

Hay nỗi đau ấy bén sâu quá, thời gian hẳn vùi lấp đi.. rồi khi một ai vô tình nhắc đến.. Tiểu Du lạc trôi vào một vùng kỷ niệm, nơi đó chỉ có sóng lòng nhấp nhô..

Khi ký ức còn chập chờn.. Tiểu Du mất giây chết lặng để sắp xếp mọi thứ.. thì ai đó đặt vào tay một vật nhọn..

"Nghe nói cô hay làm phước..vậy hãy giúp tôi tiễn họ một đoạn đường.."

"..."

Bị một lực vô hình đẩy đi vô thức.. Tiểu Du không sao kháng cự.. Lúc nhận ra trong tay là con dao Thái Lan màu vàng.. Bước chân Tiểu Du bỗng ngưng trọng, hai dòng nước mắt lăn dài hai má, đọng trên môi mặn đắng.

Con đường phía trước, với Tiểu Du ..tự nhiên trở nên tối tăm, mù mịt.. giống cuộc đời của một người khi đứng giữa những lựa chọn ngã rẽ, hoặc ở ngưỡng cửa tử sinh..

Tiếng nói chuyện rôm rả vẫn còn, ba người, cả nhà ba người như một gia đình thực sự..rồi trong đầu Tiểu Du nảy lên một loạt hình ảnh, nhưng trong số đó hình ảnh này trước đây Tiểu Du chưa nhìn thấy bao giờ, cũng chẳng cảm nhận được hai chữ "hạnh phúc" như họ hiện tại.

Và Tiểu Du cũng thấy rồi, qua màn hình điện thoại, cô gái ấy quả là rất đẹp. Một người vừa xinh, vừa tinh tế lại có điều kiện mới xứng đáng là con dâu của bà ta sao?

Nhìn lại bản thân, nhìn lại cô gái tiều tụy ban nãy...Ha! Tiểu Du khóc không ra nước mắt nữa rồi.

Đau khổ có, tuyệt vọng có, nhưng tủi thân ganh tỵ lại nhiều hơn..Có trách thì trách số phận mỗi người khác nhau..Chỉ là chúng ta kém may mắn hơn thôi. Nhìn con dao trong tay, Tiểu Du bất giác nắm chặt.

Liệu "kết thúc" rồi, nỗi đau tồn tại trong lòng có kết thúc không?

Hoặc có thêm một niềm đau mới, dằn vặt..day dứt đến cuối đời không thể thoát ra.

Chính là cảm giác tội lỗi..

Thực ra khung cảnh lúc này, nếu cho là một kiệt tác hội họa, thì thật tuyệt mỹ làm sao..Một bức tranh với hai gam màu trắng đen.. Cùng một không gian nhưng hai hình ảnh lại đối lập, một bên cười cười nói nói hân hoan..rộn ràng hơn pháo ngày Tết. Còn một bên..nước mắt, u buồn như cái ngày đưa tiễn..lòng Tiểu Du bề bộn, như một cuộn tơ rối bời, không cách nào gỡ, như một luồng khí nóng rực trực trào ngay tức khắc chỉ muốn phóng thích..

Khó chịu, rất khó chịu!

Trái tim lương thiện, lý trí tàn ác cứ đánh nhau không phân thắng bại..

Cuối cùng, Tiểu Du chọn vung tay chém vào không khí, đồng thời cất lên tiếng thét ai oán.. xé tan bầu trời..

A! A! A!

Giật mình tỉnh dậy như người gắn lò xo, Tiểu Du mở tròn xoe mắt dáo dác nhìn quanh. Vội tắt đi cái đồng hồ báo thức đã reo liên tục hơn nửa tiếng.. Tiếng chuông báo với mỗi chữ A lặp đi lặp lại, mà ngỡ như tiếng kêu đau..

Tay Tiểu Du vuốt mồ hôi trên trán.. tay kia lại bất giác sờ lên ngực, lên cổ ở động mạch chủ như một thói quen.. Thật may, mạch máu vẫn còn đập..Nhưng tim có hơi nhói, giống như ai vừa cứa vào rồi rỉ máu..

Phải rồi, do cơn mộng mị đó, nó chân thật đến mức cứ ngỡ vừa xảy ra tối qua..

Vừa lúc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.. Mỹ Tuệ nói vọng vào..

"Chị ơi! Chuẩn bị xong chưa? Sắp tới giờ rồi.."

Chương 2: Kịch Bản Quen Thuộc

Gần đây, có nhóm 5, 6 người tìm đến với nhã ý khẩn thiết Tiểu Du tài trợ cho một video phim ngắn. Họ đều là sinh viên sân khấu điện ảnh mới ra trường, mỗi người đảm nhiệm nhiều vai trò khác nhau, có nhiệt huyết, năng nổ, dám nói dám làm, Tiểu Du thích cách làm việc này của họ mà không ngại chấp nhận ngay, cũng chẳng quan tâm tới lợi nhuận, chỉ là muốn phụ một tay để họ có cơ hội phát triển.

Do bận nhiều việc, Tiểu Du chưa có thời gian xem qua kịch bản mà họ đã đưa, lúc gặp bàn bạc.. chỉ nghe đạo diễn và biên kịch nói qua loa về ý tưởng..Trước mắt, Tiểu Du thấy thú vị mà thôi.. Đêm qua Tiểu Du có mở laptop, đáng lẽ định đọc rồi nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Rồi, đến sáng nay là ngày bấm máy..Nhưng như vậy cũng tốt, xem trước rồi còn gì bất ngờ.

Đúng 8 giờ ..Tiểu Du cùng trợ lý và vệ sĩ có mặt tại trường quay..

Trước khi vào phim trường, Mỹ Tuệ chỉnh lại áo cho Tiểu Du, và không quên trịnh trọng nhắc nhở: "Đừng quên ..Bây giờ chị là tiểu thư nhà họ Phương, không còn là Phương Tiểu Du quê mùa nữa đâu đấy, cư xử cho đúng vào!"

May mắn thay, Tiểu Du không đến trễ, mọi thứ đều chuẩn bị xong cả rồi, mọi người chỉ chờ Tiểu Du tới để cùng cúng khai máy.

Là người sản xuất chính nên Tiểu Du được sắp xếp ngồi ở vị trí ngang với đạo diễn, chỗ này có thể thưởng thức trọn những thước phim, cận mặt nam nữ chính.

Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về hai diễn viên chính, Kat và Rôn..

Căn phòng trống, được set up thành nhà hoang, xung quanh toàn mạng nhện và bụi.. Ở gian giữa Rôn bị trói chặt vào ghế, Kat cầm dao..

Có vẻ nhân vật nữ mang uất hận, bi lụy vô cùng, cho nên khi vào vai..Đôi mắt Kat đã nhanh chóng ứa nước, chất chứa thống khổ, vừa có chút giận dữ..

"Anh nói gì? Anh nói tôi lợi dụng anh? Ha! Tiền anh không có, sự tử tế anh cũng không? Tôi lợi dụng anh thì được cái gì chứ?"

Đối mặt với con dao nhọn, cùng sự hằn học của Kat.. tuy vậy, Rôn vẫn rất bình thản, tuyệt nhiên phỉ nhổ nước bọt, nhếch môi lên khinh bỉ..

"Không đúng sao? Mày muốn tao phải chăm sóc mày cả đời, tao đâu có ngu.."

"Phải! Anh không ngu, chỉ có tôi là con ngốc thôi..Có ngốc mới tin lời anh nói sẽ yêu thương tôi suốt đời.."

Bấy giờ, Kat trợn mắt, dí lưỡi dao vào cổ Rôn.. Nhưng xem ra Rôn không chút sợ hãi, nhìn Kat với vẻ chán ghét, và mạnh miệng quát lớn..

"Đồ thần kinh! Người ta không còn thương nữa thì thôi, ăn không được phá cho hôi à? Mày từng nói, thiếu tao mày sống không nổi mà, đâu chết tao coi.."

"Gì chứ? Chết hả?"

Đột nhiên Kat cười phá lên như điên dại.. cười chính mình sao lại từng nói ra điều phi lý đó.. sao lại từng muốn chết khi không có tình yêu.. sao lại từng dọa sẽ tự tử nếu bị Rôn bỏ rơi.. Hình hài này, mẹ Kat cực khổ, vượt qua cửa tử để sinh Kat ra..tại sao Kat phải vì một người dưng mà chết chứ..

Nghĩ đến, Kat cứ cười mãi.. nụ cười mà người xem có thể hiểu ..quá đau khổ, quá bi thương.. không thể phát ra thành lời được nữa..

Không thể phủ nhận, Kat yêu Rôn rất nhiều, yêu hơn cả bản thân, vì Rôn làm mọi thứ.. kể cả đánh rơi lòng tự trọng.. không còn nhân cách.. Kat cũng làm..Như vậy Kat càng không thể nhẫn tâm với Rôn được.. Cứ như làm đau Rôn, là Kat tự làm đau chính mình..

Không cách nào khác, Kat phát tiết đâm rất nhiều nhát vào thành ghế, đến nổi tự làm tay mình chảy máu..

Hỏi Kat có đau không, đau chứ, nhưng không đau ở tay..Kat đau ở tim đây này.. Nước mắt cứ rơi lã chã một cách thương tâm.

Dù vậy, Rôn không hề có một tia thương cảm..vẻ mặt khó chịu.. tiếp tục mắng..

"Mày điên rồi!..Mày thật sự điên rồi.."

Mày, tao?

Danh xưng mà Kat ghét nhất trên đời này.. trong một mối quan hệ yêu đương.. Vậy mà, mỗi lúc chán ghét, nóng giận.. Kat đều nghe Rôn phát ra.. lúc nào cũng bất khả kháng.. vì thương nên Kat cho qua..

Còn bây giờ.. hai chữ mày, tao.. là hết tình cạn nghĩa.. đến bạn bè cũng không thể..

Tiếng gọi anh, xưng em của Kat.. là tôn trọng cuối cùng dành cho Rôn..

Nực cười!

Kat tôn trọng Rôn cách mấy.. thì Rôn không tôn trọng bấy nhiêu..

Nực cười hơn khi Kat nhớ về những tổn thương mà Rôn đã gây ra.. Chuỗi ngày Kat sống trong nước mắt, buồn bã nhiều hơn hạnh phúc.. nhưng Kat ngốc nghếch chịu đựng, nhún nhường.. Có lẽ.. mối tình đầu bao giờ cũng sâu đậm, khó phai và khó quên..

Chưa bao giờ Kat có ý nghĩ sẽ rời đi dù chỉ thoáng qua, kết cuộc Kat lại là người bị bỏ rơi. Rõ ràng Kat là bị hại, nhưng Rôn làm như bản thân là nạn nhân.

Vậy thôi.. Kat sẽ cho Rôn làm nạn nhân thực thụ..Bởi đau thương đủ rồi, đến lúc phải kết thúc.

"Ha! Một kẻ tồi lại hay văn vẻ, một kẻ trăng hoa mà muốn có tình yêu đẹp, và chân thành. Hão huyền! Tôi sẽ thay trời hành đạo, làm anh biến mất khỏi thế gian này, để không còn ai vì anh mà đau khổ..hahaha."

Đôi mắt Kat ngấn nước, sâu thẳm hai hòn than rực cháy.. môi vẫn cong cười..mũi dao đặt ngay tim Rôn.. Lúc này, Rôn mới phát hoảng..

"Mày muốn làm gì? Mày giết tao mày sẽ ở tù đó.."

Mặc kệ Rôn nói gì, Kat cứ thế mà nhắm vào tim Rôn đâm một nhát .. Căn bản, Rôn không thể cựa quậy.. ngay nhát đầu tiên Rôn đã im bật.. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra.. đôi mắt Rôn trừng trừng Kat.. tựa hồ tức tưởi..

Kat vung dao lên xuống liên tục, trong sự đau khổ.. căm thù.. nước mắt cùng lúc rơi xuống..

"Tại sao chứ? Tôi yêu anh như vậy mà…sao anh nỡ làm vậy với tôi..Tôi không còn gì để mất nữa, anh biết không?..Đồ khốn ..đồ tồi..."

Chẳng biết bao nhiêu nhát..Đến lúc dừng lại, Rôn đã tắt thở tự lúc nào rồi, máu bắn tung tóe..da thịt nát bét..nhuốm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng.. Nước mắt của Kat, máu của Rôn.. hòa cùng là một.

"Cắt!"

Tiếng hô cắt từ đạo diễn Nhật Minh vang lên, Kat và Rôn liền xả vai, ôm lấy nhau vì vui mừng..rồi nhanh chóng di chuyển đến phòng thay đồ.

Không ngờ cảnh quay one shot lại hoàn thành xuất sắc như vậy.. Dĩ nhiên Nhật Minh cũng mừng rỡ không kém, miệng cười nhưng tay anh ta lại nắm chặt.. Thái dương còn giật vài cái..

Là kìm chế phẫn nộ hay ngăn sự xúc động?

Ở gần bên, Tiểu Du để ý đến ngón tay anh ta.. hai ngón cái có phần móng dài hơn các ngón còn lại, và còn sơn móng màu đỏ..Quái lạ nhỉ?!

Không ai hay ánh mắt Nhật Minh kỳ lạ hướng về phía biên kịch gần như đe dọa, đến mức Hiểu Di hoảng sợ phải cúi mặt tránh né, anh ta càng không muốn mọi người phát giác có điều bất thường, đành quay sang Tiểu Du hỏi chuyện, giọng điệu có phần ghì nén.

"Cô thấy sao?"

"Nữ chính diễn rất nhập tâm!"

Thật ra, Tiểu Du không phải dân chuyên môn nên không dám đánh giá, nhưng phải thực sự toàn tâm dành lời khen cho diễn viên nữ. Dường như Tiểu Du xuýt nữa rơi ước mắt cùng nhân vật khi lời thoại đầu tiên cất lên, như chính mình đang sắm vai.

Lời chất vấn đầy đau khổ, ấm ức..chất vấn người khác mà như tự hỏi bản thân, vẻ bi lụy hằn lên cả khuôn mặt Kat lúc đó..Từng câu nữ chính nói ra, như giằng xé tâm can, lệ rơi không ngừng, nghẹn ngào nhưng vẫn cố điềm tĩnh nhất có thể, còn nam chính lại vô cảm, bình thản không chút thương xót nào..càng không ăn năn hối hận, thập phần đều muốn đả kích..

Ánh mắt Tiểu Du hơi trùng xuống, nhưng nhận thấy cái bấu vai trấn tĩnh từ Mỹ Tuệ nên lập tức trở về bình thường.

Bấy giờ Nhật Minh cười cười lấy lòng..

"Phương tổng, cô nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta di chuyển đến cảnh quay tiếp theo nhé!"

"Những cảnh quay tiếp theo, trợ lý sẽ thay tôi giám sát..Xong xuôi anh chỉ cần gửi bản dựng cho tôi là được.."

Lạnh lùng nói một câu rồi Tiểu Du liền bỏ đi, Mỹ Tuệ, Gia Khánh cũng theo sau.

Để lại Nhật Minh với vẻ ngơ ngác..Quả nhiên, Tiểu Du đúng với lời đồn..trầm tính, lại kiệm lời, chỉ nói những gì cần nói, đúng trọng tâm, không dài dòng không lê thê. Thậm chí chỉ dùng ánh mắt để biểu lộ, như khi nãy, lời Tiểu Du nói có thể dịch ra như sau "Liệu mà làm cho tốt, bằng không tôi rút đầu tư"..

Nghĩ tới đây, tự dưng Nhật Minh rén ngang, lập tức đứng dậy gập người, trả lời với theo..

"Dạ..dạ..Phương tổng yên tâm..chúng tôi nhất định không làm cô thất vọng.."

Chương 3: Nội Dung Phim Ngắn Hay Đời

Đúng với dự kiến, sau một tuần quay rồi dựng, phim ngắn "Nước mắt kẻ lụy tình" với thời lượng 30 phút đã được công chiếu trên kênh youtube của chính biên kịch Hiểu Di.. Trộm vía sau 12 giờ phát sóng đã đạt triệu view. Cả đoàn liền mở tiệc ăn mừng, họ có mời cả Phương Tiểu Du nhưng cô từ chối tham gia.

Trong khi ekip còn ăn tiệc, thì Phương Tiểu Du ở nhà, ung dung dùng bánh uống cà phê.. Phòng khách còn có Mỹ Tuệ, Gia Khánh.. mỗi người ôm lấy một cái điện thoại.. ai nấy đều rất chăm chú.

Mặc dù Tiểu Du không có hứng thú xem phim ngôn tình..nhưng lại âm thầm đọc hết comment..quả nhiên cái gì cũng có hai mặt, có người khen thì cũng có người chê, có điều không thấy ca ngợi diễn xuất của nam nữ chính, đa phần bàn tán về nội dung.

Một số đồng cảm, mà xót thương cho nữ chính, chỉ trích nam chính rất nhiều, một số lại phẫn nộ, công kích nữ chính, cho rằng việc làm của nữ chính đối với nam chính là sai.. Đương nhiên trong đó cả nam lẫn nữ..

Chẳng hạn như:

     "Ngu thì chịu!"

     "Giết người bẩn tay, khiến nhân phẩm cũng bẩn theo"

     "Ai bảo lụy tình? Lựa chọn là do mình kia mà..giết người ở tù cũng là lựa chọn"

     "Biên kịch quần què gì vậy? Quá phi lý..quơ đũa cả nắm à? Những người tốt như chúng tôi thì sao đây?"

     "Clm.. thằng thì gia trưởng, con nhỏ thì nhu nhược, yếu đuối..yêu nhau là quá hợp lý, một cặp trời sinh, gút chóp"

     "Thôi thôi, hai anh chị cứ về bên nhau đi, để không ai phải gặp loại người như hai anh chị"

     "Bớ biên kịch, giải thích giùm tui cái kết!"

     "Đm..còn cách giải quyết khác mà, ví dụ như để thằng đó ăn quả báo nhãn tiền nè, sao phải giết chi cho mang tội vậy..Biên kịch điên khùng!"

Có cả bình luận của Kat: "Chỉ là vai diễn thôi mọi người ơi..Chứ như Kat ngoài đời, loại đàn ông như vậy, Kat cho đi tây thiên sớm" (kèm theo icon cười).

Qua vẻ ngoài có thể thấy Kat thuộc kiểu người tràn đầy năng lượng, dứt khoát quyết đoán không giống cái tính ủy mị, lụy tình của nhân vật..Quả thật khi nhập vai lại chuẩn không cần chỉnh. Sau vai diễn này, Kat lại bị ném đá không ít.

Tính đến thời điểm hiện tại, gần một ngày công chiếu, lượt view luôn có dấu hiệu tăng vọt, lượt comment cũng tăng không kém. Càng về sau, nam chính càng bị lên án.

     "Kiểu người như thằng đấy phải tứ mã phanh thây"

     "Khốn nạn quá, chết là vừa..tội nghiệp nữ chính ghê!"

Ai nấy đều gọi tên biên kịch, mong muốn chiêm ngưỡng nhan sắc.. xem xem có tỉ lệ thuận với IQ.. để viết ra một kịch bản bi hài như vậy không..nhưng không thấy chính chủ xuất đầu lộ diện.

Ở đối diện, Mỹ Tuệ cũng xem lại phim..xem đi xem lại hình như đến lần thứ năm trong ngày rồi. Xem một cách tỉ mỉ..đến mức thuộc lòng từng chi tiết, lời thoại..

"Nếu có thể em sẽ trao cho Hiểu Di giải thưởng "biên kịch xuất sắc.."

Giọng Mỹ Tuệ thình lình cất lên, làm Phương Tiểu Du thoáng giật mình.. Có vẻ mãi tập trung mà Tiểu Du quên mất sự hiện diện của hai người.. bấy giờ.. hồn như mới về nhập xác..đầu phải nhảy lại ký tự, coi Mỹ Tuệ vừa nói gì.. Sau đó, chỉ trả lời "ưm" một tiếng bằng âm bụng..

"Ưm"

"Chị Du, em tóm tắt nội dung phim cho chị nghe nha..đi mà.. nghe nha!"

Mi mắt Mỹ Tuệ chớp lấy vài cái, nhìn Tiểu Du tựa hồ cầu khẩn.. quả mắc trổ tài lắm rồi đi..

Đối phương mà không đồng ý, ắt Mỹ Tuệ sẽ giở chứng năn nỉ ỉ ôi, làm nũng các kiểu. Tiểu Du chính là không chịu được cảnh này..

Nhắc về phim..không hiểu sao Tiểu Du cứ có cảm giác bồn chồn, nói không hứng thú xem.. vốn ngụy biện thôi. Thực ra Tiểu Du rất lo sợ, mà sợ cái gì cũng chẳng rõ.. Chỉ có thể mường tượng ra..một nỗi ám ảnh dai dẳng..

Đã chôn cất khá lâu.. nay lại bơi móc ra.. giống như ép bản thân phải đối mặt với thứ mà bản thân không muốn đối mặt nhất vậy.

Nhưng dù sao, Tiểu Du cũng muốn nghe thử, cũng để đáp ứng nguyện vọng của Mỹ Tuệ..chần chừ một lúc cuối cùng cũng gật đầu.

Gương mặt Mỹ Tuệ liền tràn đầy khởi sắc, bắt đầu.. chậm rãi nói ra..

"Phim nói về cặp tình nhân, họ sống chung với nhau sau vài tháng tìm hiểu. Ban đầu chàng trai đối xử với cô gái rất tốt, hứa hẹn các kiểu, nhưng dần dần lại bộc lộ tính vũ phu, lăng nhăng, thường xuyên đánh và chửi người yêu. Mặc dù cô gái yêu thương chàng trai rất nhiều, vì anh ta mà làm mọi thứ, kể cả từ bỏ gia đình, từ bỏ các mối quan hệ xung quanh, hy sinh thanh xuân, để ở cạnh một người không có gì trong tay, cùng anh ta ăn quán lề đường, chắt chiu từng đồng đến nổi không nhận được một món quà nào. Đến cuối, chàng trai vì người thứ ba mới quen vài ngày mà ruồng bỏ cô gái, người cùng anh ta đi qua bão giông suốt nhiều năm..còn tính toán so đo, kể lể không đúng về cô gái..Cô gái vì ôm hận, bao nhiêu uất ức dồn nén, sự chân thành cảm thấy rẻ mạt, lòng bao dung bị lợi dụng, không còn cách nào khác..nên..giết chết chàng trai.."

Cách kể của Mỹ Tuệ rất có xúc tích, dường như dùng cả tâm can để biểu đạt..người nghe thậm chí tưởng tượng ra khung cảnh bi thương ngay trước mắt bằng công nghệ AI..Nghe vậy, Gia Khánh dù bận tay chơi game, mắt dán vào màn hình điện thoại, không nhịn được buộc phải lên tiếng..

"Có phân đoạn, cô gái đã rũ bỏ tôn nghiêm, cả lòng tự trọng liêm sỉ mà quỳ xuống, khóc lóc cầu xin chàng trai đừng bỏ rơi mình, nhưng anh ta lại không động lòng, thẳng tay tát cô gái, không chỉ một mà rất nhiều cái, còn nói ra những lời cay đắng nữa.."

Cái này thì không còn gì bào chữa.. căn bản nằm lòng từng câu.. Mỹ Tuệ bức xúc, bổ sung thêm..

"Chính là.."Người ta xấu, nhưng ít ra người ta còn có thể làm ra tiền, còn mày có tiền không, mày làm gì để giúp tao, có nước là đi đứng đường chứ làm được gì"..Còn nữa.."Tao nhìn mày bây giờ tao chán lắm rồi, không còn chút cảm giác nào, kinh tởm! Cút!".. Đó..đó.. khốn nạn ghê chưa?"

"Đúng là đàn ông tồi! Lúc mới yêu thì bỏ qua mọi điều, hết yêu thì điều nhỏ nhoi cũng cay nghiệt.."

"Mày không phải đàn ông sao?"

"Đương nhiên tao là đàn ông, nhưng tao không tồi.."

"Đàn ông tồi không viết chữ tồi trên mặt, nói thì ai chẳng nói được, quan trọng là không làm được. Chứ mới đầu thì ngọt nào lắm, nào là anh yêu em, anh hứa ngoài em ra không có ai cả, mà thực chất ngoài em ra còn có mấy chị..Rồi cái gì anh không giống những người khác, anh sẽ bù đắp tổn thương cho em, mà hình như hồi nhỏ đi học cô giáo chết ngang sương hay sao á..không phân biệt được bù với bồi..là bồi đắp đó trời.."

"Trên đời này làm gì có ai tử tế, bao dung, luôn nghĩ cho người mình yêu như cô gái đó.."

"Đúng với cái câu..Đáng thương cho kẻ lụy tình, đem chân tình của mình trao cho một kẻ không biết trân trọng..mà thiệt chứ thế gian này làm gì có loại đàn ông như vậy.."

"Người ta sao thì tao không biết, tao là KHÔNG BAO GIỜ. Mà đàn ông như vậy nên TUYỆT CHỦNG.."

"Đúng đúng..Hợp lý! Yeah!"

Cứ thế Mỹ Tuệ, Gia Khánh nói qua nói lại, kẻ tung người hứng.. còn đập tay kết hợp rất ăn ý, mà chẳng hay Phương Tiểu Du đã đơ người tự lúc nào. Ý thức Tiểu Du lúc đó đột nhiên nảy lên một câu "Cô đúng là cô gái đáng thương và ngốc nhất trên đời này"..

Chẳng biết Tiểu Du nói đến ai.. nữ chính hay chính bản thân..

Trong lòng lúc này lại thầm bật cười, một cụ cười có vị chua của chanh, vị đắng của khổ qua, cả vị mặn của muối, và vị cay của ớt..

Quả thật câu chuyện quá cảm động, chạm trúng nút thắt trong lòng Tiểu Du bấy lâu nay. Cuộc tình hơn một năm, đầy đau thương chân thực, tóm gọn qua 30 phút ngắn ngủi.

Thử hỏi, người từng trải qua mấy năm đó, đã khổ ải như thế nào, mạnh mẽ chịu đựng nhường nào. Tiểu Du thực không thể tượng tượng nổi, nhưng lại có cảm giác đau nhói một chút..

Khi nhìn lại khoảng thời gian đã trôi qua.. cùng với rất nhiều ký ức.. Tiểu Du chỉ cười.. Dường như đã quen với nỗi đau.

Nhưng liệu kết cuộc mà chàng trai đó nhận có đáng không?

Dù sao, cũng từng là người mà cô gái yêu hơn cả mạng sống.

Tiểu Du hỏi Mỹ Tuệ..

"Nếu em là cô gái..em có giết chàng trai không?"

"Khó nói lắm..phải là người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt được..Em chưa từng trải qua trường hợp đó nên em không biết..Mà công nhận edit tài tình thật đó, khúc cuối khi chàng trai chết, đã vang lên khúc nam ai..khung cảnh thì bi thương, gương mặt cô gái thì thất thần..thiệt chứ, sầu não lắm luôn…"

Mặt Mỹ Tuệ diễn ra nét buồn thảm, mếu máo như sắp rơi lệ đến nơi, Gia Khánh liền trêu..

"Có khóc không?"

"Khóc cái…"

Chỉ nói nửa câu.. điện thoại đã reo.. Mỹ Tuệ muốn nói cho xong hai chữ "đầu mày".. miệng mở ra rồi, Gia Khánh lại chặn họng..

"Nói nhiều, nghe điện thoại đi!"

Bất quá, Mỹ Tuệ đưa máy lên lỗ tai..tay kia còn giơ ra nắm đấm, lè lưỡi dọa Gia Khánh..

"..."

"Được, ngày mai cô cứ tới công ty đi.."

Không biết bên kia nói gì, chỉ nghe Mỹ Tuệ trả lời rồi ngắt máy.

"Hiểu Di muốn gặp chị..nghe giọng điệu có vẻ kích động lắm đó.."

Ai mà biết được, đêm đó Hiểu Di đã rất say..như một cô gái thất tình, ngồi trong phòng tắm xả nước rồi khóc đến nghẹn, lúc ấy Hiểu Di chỉ muốn tìm một người để nói chuyện nhưng rốt cuộc khi nhấc máy lên cũng không thể mở lời ngoài câu "Ngày mai tôi có thể gặp chị Tiểu Du không? Tôi muốn đích thân nói tiếng cảm ơn chị ấy"..

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play