Bảy giờ ba mươi phút sáng. Thành phố B.
Khu nhà số ba không ba.
Trong căn hộ không quá lớn với nội thất đơn giản. Cô gái đang cầm điện thoại nở cười. Hôm nay, cô và bạn trai yêu nhau ba năm chuẩn bị đăng ký kết hôn.
Đồng Tịch đã hai mươi tám tuổi, từ lúc tốt nghiệp đã giúp Hà Duy phát triển sự nghiệp. Cô đã dùng tất cả tiền tích góp để giúp anh ta mở cửa hàng và giờ đây là một nhà hàng năm sao có tiếng.
Tâm trạng cô thật sự rất phấn khích vừa sáng sớm đã chuẩn bị mọi thứ để đến cục dân chính. Cô không muốn Hà Duy phải chờ đợi mình.
Cô chọn chiếc váy trắng ngang gối, chiếc áo khoác kem mỏng bên ngoài vô cùng nhẹ nhàng. Cô bắt xe đến điểm hẹn.
Vừa đi ngang qua nơi làm việc quen thuộc. Hình ảnh người đàn ông ôm eo người phụ nữ ăn mặc quyến rũ vừa đi vừa cười bước lên chiếc xe mà cô hay ngồi.
"Bác tài! Theo xe phía trước."
Tài xế gật đầu.
Chiếc xe đỗ lại trước cửa khách sạn.
Hít sâu một hơi, sẽ không có gì đâu. Tự trấn an bản thân.
"Bác tài! Tôi sẽ ra ngay."
"Vâng!"
Cô bước xuống xe đi theo sau họ.
Cánh cửa phòng khép lại.
Cô tựa lưng bên ngoài, nhắm mắt... Là sự thật sao? Những âm thanh ghê tởm đó cứ văng vẳng bên tai cô.
Rời khỏi khách sạn, cô vẫn đến cục dân chính như lời hẹn.
Đúng là nực cười, cô đúng là kẻ ngốc nhất thế gian này. Chỉ còn ba mươi phút nữa đã hết thời gian làm việc. Cô thử gọi nhưng đáp lại chính là máy bận... Phải, anh ta rất bận. Mà bận lăn giường cùng người phụ nữ khác.
Đồng Tịch bật cười trong nước mắt, ngẩng mặt lên trời hít sâu một hơi. Hoá ra ba năm nay, chỉ mình cô cố gắng. Còn anh ta chỉ lợi dụng cô để có thể tiến xa hơn trong sự nghiệp. Tình yêu là cái gì chứ một người cố gắng người còn lại cứ lùi về phía sau.
Khẽ lau nước mắt.
"Đồng Tịch! Lần cuối cùng mày khóc vì kẻ không xứng đáng."
Khẽ nhìn sang người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn bên trái cục dân chính.
Lần đầu tiên, cô thấy con trai lại mang vẻ đẹp kinh diễm như vậy. Dù là qua lớp khẩu trang đen che kín gương mặt nhưng đôi mắt đó... Ăn mặc trang phục tiêu chuẩn dù không phải là đắt tiền nhưng vẫn dư sức tôn lên giá trị nhan sắc này. Cô có cảm giác mọi thứ xung quanh dường như chỉ làm nền cho người đàn ông này. Mặc dù, anh ngồi yên tĩnh trên chiếc xe lăn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô khẽ quan sát không biết anh đang nói chuyện cùng ai. Nhưng nếu ở cục dân chính thì chỉ có hai nguyên nhân, kết hôn và ly hôn.
[Boss giống như ngài nói. Người phụ nữ ấy nghe tin liền chạy mất dạng.]
"Ừm!"
[Tôi lập tức đến đón ngài.]
Anh dập máy.
Phía dưới mặt đường có dáng người đang tiến về phía anh.
Vừa ngẩng mặt lên.
Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhìn anh.
"Có vẻ cô dâu của anh không xuất hiện thì phải?"
Anh nhìn cô, giọng trầm thấp.
"Sao cô lại nghĩ như vậy."
Đồng Tịch không ngờ giọng anh lại hay như vậy. Nghe một lần lại muốn nghe thêm một lần. Cô mỉm cười.
"Vì người tôi chuẩn bị kết hôn cũng không đến."
Anh không hỏi cô lí do gì. Chỉ nhìn xuống chân mình hờ hững đáp.
"Cũng không trách được. Nếu gả cho tôi chẳng khác nào chịu khổ cả đời."
"Nếu như tôi muốn đăng kí kết hôn cùng anh thì sao?"
Anh chăm chú quan sát cô gái trước mặt.
"Đồng nghĩa?"
Đồng Tịch bật cười.
"Tôi sẽ có trách nhiệm với anh cả đời này."
Rõ ràng anh nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô. Cô gái này... Nhưng lời đề nghị này có vẻ thú vị. Cảm giác bao nuôi sẽ thế nào?
Đồng Tịch cũng không vội vàng chờ anh trả lời.
Hai con người xa lạ lại nói với nhau chuyện kết hôn cứ như là đang tám chuyện vậy.
"Được!"
Anh rất thẳng thắn trả lời.
Đồng Tịch cũng không nghĩ lại dễ dàng như vậy.
Cô cũng không nói thêm gì, vòng ra sau tay đặt lên xe lăn đẩy anh vào trong.
Các bước thủ tục rất nhanh đã được hoàn thành.
Đồng Tịch nhìn giấy đăng ký kết hôn của hai người mà thất thần. Lãnh chứng thật rồi sao?
Chợt giọng trầm thấp khẽ vang lên bên tai kéo cô rời khỏi dòng suy nghĩ.
"Hối hận vẫn còn kịp."
Đồng Tịch khẽ cười hơi khụy xuống.
"Không phải! Chúng ta về nhà."
Lần đầu tiên, câu chúng ta về nhà lại dễ nghe với anh như vậy.
Ở thành phố này cũng không phải lần đầu anh đến nhưng quả thật hôm nay rất thú vị.
Nhiều lần, mẹ anh dùng cái chết để uy hiếp và muốn anh cưới vợ ở quê hương. Anh không quá đặt nặng vấn đề hôn nhân. Nên mới có sự việc ngày hôm nay. Nhưng cô vợ mà mẹ anh chọn biết được sự thật liền bỏ chạy mất dạng.
Đồng Tịch đã gọi xe rất nhanh taxi đã đến đón.
"Anh chịu khó một chút."
Bác tài xuống giúp đỡ anh lên xe.
Trên đoạn đường này, bầu không khí quả thật rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến nổi tài xế phải lên tiếng.
"Hai người mới đăng ký kết hôn à?"
"Sao chú biết?"
Đồng Tịch hơi ngẩng ra.
"Haha... Cô gái, trên tay cô không phải là giấy chứng nhận kết hôn sao. Cô đã ngắm nó từ lúc lên xe đến tận giờ."
Đồng Tịch khẽ cười... Qua loa quá phải không? Cô nhìn sang người bên cạnh. Quả thật đường nét của anh quá mức chói mắt. Cứ nhìn là sẽ khó dời đi nơi khác.
Anh quay sang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đồng Tịch dời đi ánh mắt trước.
"Anh yên tâm! Tôi quả thật không phải giàu có gì nhưng để lo cho anh tôi có thể làm được."
Anh cong khoé môi cũng không nói thêm gì.
Đồng Tịch sợ rằng anh không tin tưởng vào lời nói của mình liền bồi thêm một câu.
"Tất nhiên, tôi sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình."
Cô đưa lên quyển sổ đỏ. Vì cô là người đề nghị kết hôn.
"Ừm!"
Tài xế phía trước nghe cuộc nói chuyện của hai người mà trong đầu không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó. Đúng là giới trẻ bây giờ kết hôn lạ lùng, nói chuyện cũng khó hiểu.
Xe dừng lại căn hộ ba không ba.
Anh nhìn xung quanh một vòng.
Đồng Tịch sau khi thanh toán tiền taxi lại vòng ra phía sau xe lăn.
"Tôi đưa anh lên nhà."
Vào trong thang máy.
Có vài người cũng theo sau.
Ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông bên cạnh cô.
Đồng Tịch cảm thấy không thoải mái lắm trước ánh mắt này. Nhưng đã là khu nhà tập thể thì không thể tránh khỏi sự tò mò dòm ngó của những người xung quanh.
Giọng một cô gái thiếu tế nhị vang lên.
"Anh ấy đẹp trai quá. Mà chân lại tật nguyền."
Đồng Tịch muốn lên tiếng.
Cổ tay được bàn tay thon dài giữ lại.
Giờ cô mới để ý là anh mang găng tay có phải cô quá vô tâm rồi không.
"Không cần để ý."
Ting! Cửa thang máy mở ra.
Đồng Tịch đẩy anh ra ngoài.
Cô mở cửa vào căn hộ của mình.
Đồng Tịch cười cười thu gom lại vật dụng trên ghế sofa.
"Anh chờ tôi một chút."
Tại sao mình lại đãng trí như vậy chứ. Đồ lót mới mua hôm qua lúc khui ra lại để trên ghế. Hy vọng là anh sẽ không nhìn thấy nếu không xấu hổ chết mất.
Anh đẩy xe lăn về phía ghế cầm lên.
"Còn một cái."
Đồng Tịch mặt đỏ như trái cà chua chín. Cái quần chíp ren màu đỏ. Cô nhanh chóng chạy lại lấy giấu ra sau. Rồi lập tức chạy vào trong phòng.
Lúc này, anh mới lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
Rất nhanh bên kia đã thông máy. Giọng nói đầy lo lắng.
[Boss! Ngài đang ở đâu tôi đã tìm khắp nơi ở cục dân chính.]
"Tạm thời anh về nước trước. Tôi có việc cần làm."
[Hả? Nhưng mà...]
Không đợi bên kia nói hết tiếng tút tút đã vang lên.
Đồng Tịch mở cửa bước ra. Cô đã thay một bộ quần áo khác. Chiếc quần bò ngắn cùng chiếc áo phông đơn giản.
Anh nâng mắt nhìn cô.
Đồng Tịch hơi e ngại lên tiếng trước.
"Khó coi lắm sao?"
"Không!"
Đồng Tịch càng cảm giác ở chung với người này sẽ vô cùng dễ dàng. Đúng là một người vô cùng kiệm lời.
Cô mới nhớ ra vấn đề.
"Dường như anh không phải người ở đây."
"Ừm! Tôi ở nước S."
"Anh có người thân ở đây sao?"
"Quê mẹ tôi ở đây."
"À... Vậy có cần tôi giúp anh đi lấy đồ không?"
"Tôi đã gọi nhân viên mang đồ đến."
Đồng Tịch giờ cũng không biết nói gì.
Đinh đong! Tiếng chuông cửa vang lên.
"Để tôi mở cửa."
Cô mở cửa ra.
Có hai người đàn ông cao lớn mang đến hai túi hành lý nhưng cũng không lớn.
"Chúng tôi giao hàng."
Đồng Tịch nhìn về phía anh.
Anh gật đầu.
Cô nép sang một bên để ra khoảng trống.
Hai người họ mang hành lý đặt xuống. Cúi đầu chào mới vội vàng ra ngoài.
Đồng Tịch vừa muốn nói gì đó họ đã mất dạng. Cô lẩm bẩm.
"Chưa thanh toán tiền mà."
"Tôi đã thanh toán rồi. Em không cần bận tâm."
Đồng Tịch thở phào đi về phía anh. Cô ngồi xuống dí chiếc thẻ đặt vào tay anh.
"Anh cầm lấy. Dù không nhiều nhưng vẫn đủ để anh chi tiêu. Sau này, tôi sẽ đưa thêm cho anh."
Anh nhìn chiếc thẻ trong tay mình, rũ mắt xuống nhìn cô.
"Em có biết rõ về tôi không? Nếu tôi lừa em thì sao?"
Đồng Tịch cong môi.
"Tôi thật sự rất nghèo nha. Anh lừa tôi chỉ thêm mất thời gian thôi. Với lại tôi đã nói sẽ chăm sóc anh cả đời này. Nhưng nếu anh muốn kết thúc, tôi cũng sẽ dễ giải thoát cho anh."
"Ừm!"
Cô đứng dậy.
"Để tôi giúp anh thu dọn. Anh cứ ngủ ở trong phòng. Để tôi đưa anh vào xem.
Cô đẩy anh đi về phía phòng mình. Cô đã thu dọn sạch sẽ.
Anh nhìn chiếc giường ngủ.
"Còn em?"
"Haha... Anh không cần lo đâu. Tôi rất dễ ngủ."
Anh không lên tiếng.
"Anh cứ tự nhiên. Tôi ra ngoài trước, có cần gì cứ gọi tôi."
Vừa dứt lời cô đã bước ra ngoài. Không phải cô trốn tránh mà là chuẩn bị bữa tối.
Mở tủ lạnh ra.
Bên trong chỉ có vài quả trứng.
"..." Đồng Tịch.
Cô nào biết, hành động của mình đều được ánh mắt một người thu lại.
Đúng lúc cô bắt nước lên chuẩn bị nấu mì.
Chuông điện thoại reo lên.
Khẽ liếc mắt nhìn vào màn hình, hít sâu một hơi cô mới ấn nghe. Cô muốn biết anh ta sẽ diện lí do gì.
Vừa được thông cuộc gọi.
[Tiểu Tịch! Anh xin lỗi không đến cục dân chính cùng em được. Một đối tác đột xuất đến nên anh bận tiếp họ.]
Đồng Tịch cười chua chát. Bận à... Nếu cô không tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ tin mà không suy nghĩ.
Không nghe tiếng đáp trả, anh ta lại nói thêm.
[Tiểu Tịch! Em luôn rất hiểu chuyện mà. Anh xin lỗi, chúng ta chọn này khác được không?]
"Không cần đâu."
Lời nói lạnh nhạt của cô làm cho anh ta giật mình. Nhưng vẫn tỏ ra mình không sai.
[Em từ lúc nào không hiểu chuyện như vậy. Em có biết công việc bây giờ rất khó khăn không hả.]
"Đủ rồi. Tôi và anh kết thúc. Đơn thôi việc tôi đã đặt trên bàn làm việc của anh."
[Em lại giở trò trẻ con gì nữa hả. Em có biết mình đã qua cái tuổi trẻ con rồi không?]
Đồng Tịch càng nghe càng khó chịu. Rõ ràng anh ta sai nhưng luôn chỉ trích cô.
"Anh đừng làm phiền tôi nữa. Tôi kết hôn rồi."
[Haha... Em nổi điên gì nữa.]
Đồng Tịch tắt máy. Cô không muốn đôi co với anh ta nữa. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Mắt cô cay xoè...
"Em có cần tôi giúp không?"
Giọng nói trầm ấm từ phía sau khiến cô giật mình. Vội vàng lau khoé mắt, nở nụ cười quay sang nhìn anh.
"Không cần đâu. Anh chuẩn bị ăn là được rồi."
Hai bát mì rất nhanh đã được bê ra.
Cô ngồi xuống ghế, có chút áy náy.
"Anh ăn tạm. Mấy nay tôi không có thời gian đi siêu thị nên trong tủ lạnh chỉ còn bấy nhiêu thôi."
Anh cầm đũa lên, gấp mì.
Đồng Tịch mím môi. Nhìn cử chỉ ăn thôi cũng đủ làm cô ngại chết rồi. Người gì đâu làm gì cũng đẹp mắt. Nếu anh mà có điều kiện chắc hẳn người đến xếp hàng đợi làm vợ anh hẳn dài hơn cả dãy phố mất.
Anh nâng mắt nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Khụ! Không có. Anh cứ ăn đi."
Bữa ăn đầu tiên của hai người lại chính là bát mì trứng vô cùng đơn giản.
Sau bữa tối, cô vào bếp để rửa bát. Nằm trên ghế xem tivi một lúc thì ngủ thiếp đi. Quả thật ngày hôm nay quá mệt mỏi rồi.
Tiếng tivi vẫn vang lên giọng nói, đèn vẫn bật sáng.
Cánh cửa phòng mở ra. Anh đẩy xe lăn về phía cô. Vậy mà đã ngủ rồi. Anh với lấy chiếc điều khiển trên bàn tắt tivi đi. Chợt cảm giác nhịp thở cô có chút khác thường. Đôi mày khẽ nhíu lại.
"Đồng Tịch!" Anh gọi một tiếng nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Anh đẩy xe lại gần cô một chút, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Nóng! Rất nóng!
Miệng cô mấp máy cứ như đang nói sản.
"Hà Duy! Tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Tại sao ai cũng ghét bỏ tôi?"
Anh mím môi... Trước tiên phải hạ sốt cho cô trước đã.
Đẩy xe về phía ngăn kéo nhỏ, anh mở ra để tìm. Nhưng tất cả đều trống rỗng.
Giờ này cũng quá muộn để nhờ người khác giúp đỡ. Tìm kiếm một lúc cuối cùng cũng được chậu nước và khăn.
Lau người cũng là cách tốt nhất để hạ sốt. Dù sao, anh cũng là lần đầu tiên chăm sóc người khác. Anh lau người cho cô đến tận hai giờ sáng thì cơ thể cũng đã mát trở lại.
Anh ngồi cạnh nhìn cô rất lâu. Lấy điện thoại ra, anh gửi tin nhắn đi.
"Tôi tôn trọng em nhưng không đồng nghĩa chấp nhận người khác làm tổn thương em."
[...]
Đồng Tịch đầu hơi đau, xoa xoa thái dương. Chợt nhớ ra mình có cuộc phỏng vấn liền giật mình ngồi dậy. Nhưng khi nhìn xuống vị trí bên cạnh liền làm cô bất động.
Tại sao anh lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Anh chỉ tựa vào thanh chắn ghế sofa. Anh mở mắt ra ngồi thẳng người dậy đưa tay lên trán cô.
"Không còn sốt nữa."
Đồng Tịch ngây ra, sốt... Mình phát sốt sao? Vậy là...
"Anh đều ở đây sao?"
"Ừm! Em cần đến bệnh viện kiểm tra."
Đồng Tịch cười cười.
"Không sao. Cám ơn anh!"
Đã nói chăm sóc người ta vậy mà ngược lại còn bắt anh chăm sóc mình cả đêm. Chợt cô nhìn xuống khuy áo của mình mà ngơ ngác, vội vàng lấy tay che lại. Sắc mặt chuyển sang màu hồng nhạt.
"Anh lau người cho tôi sao?"
"Ở đây còn ai khác?"
Đồng Tịch mấp máy môi mãi cũng không biết nói gì.
Anh nghiêm túc nhìn cô.
"Đồng Tịch! Tôi cũng không biến thái đến nổi lợi dụng lúc em sốt mê man mà làm chuyện gì đó."
Lần đầu tiên, cô nghe anh nói một câu dài như vậy. Có lẽ, cô đã chọc giận anh rồi.
Cô cúi đầu.
"Không phải như vậy. Chỉ là... Tôi..."
"Được rồi! Em nghỉ ngơi trước. Còn cuộc phỏng vấn gì đó cũng không kịp thời gian."
"..." Đồng Tịch. Giờ phải làm sao đây. Nghỉ việc ở nhà hàng Hà Duy, công việc mới cũng không có. Cô lấy gì bảo đảm cuộc sống của hai người đây. Cô thế nào cũng được nhưng đã hứa sẽ bao nuôi anh cũng không thể qua loa như mình.
Thở dài, dù sao cũng đã quá muộn rồi. Giờ đành tìm công việc khác vậy.
Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
"Ai đến giờ này chứ."
Cô đi vào trong phòng, cười gượng gạo khi trông thấy anh.
"Tôi chỉ lấy quần áo."
Cô lấy vội chiếc quần bò cùng áo phông đi ra vào trong phòng thay.
Tiếng chuông cửa vô cùng không kiên nhẫn lập lại.
Đồng Tịch mím môi không muốn mở cửa ra nhưng dù sao cũng nên giải quyết rõ ràng.
Cạch!
Cánh cửa vừa mở, giọng nói cáu gắt của Hà Duy vang lên.
"Em nổi điên cái gì nữa đây. Anh đã nói vì có khách hàng đột xuất nên không đến. Em nên biết công việc đối với chúng ta quan trọng thế nào mà."
"Tôi đã nói rõ ràng với anh. Chúng ta kết thúc rồi."
"Hừ! Em giận dỗi cái gì chứ. Anh cũng không có thời gian để dỗ dành em."
"Anh không cần dỗ dành tôi. Chuyện khách hàng mà anh nói tôi thật buồn nôn."
"Em..." Hắn đưa tay lên.
"Nếu anh dám đánh cô ấy cả đời này cũng đừng mong có cơ hội đứng ở thành phố B." Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Bàn tay anh ta dừng giữa không trung, nuốt nước bọt. Người nói chuyện là ai? Tại sao lại có cảm giác áp bách như vậy.
Đồng Tịch cũng hơi giật mình nhìn về phía sau.
Hà Duy nhìn về phía giọng nói. Chợt lấy lại tinh thần hắn ta cười lớn.
"Em dám mang đàn ông về nhà còn lúc nào cũng giả thanh cao với anh. Khẩu vị của em cũng tệ hại như vậy sao?"
Đồng Tịch càng nghe càng khó chịu. Đây là người ba năm nay cô đã bỏ phí thời gian sao.
"Chúng tôi đã đăng ký kết hôn. Mong anh sau này đừng bao giờ xuất hiện ở nhà tôi nữa."
"Haha... Một tên què mà em cũng chấp nhận gả. Em đúng là quá hèn mọn rồi."
Cô bật cười, hoá ra là mắt cô bị mù. Anh ta luôn xem thường mình như vậy.
Chát! Cái tát tay thẳng vào mặt anh ta.
"Cô!" Hắn ta trừng mắt che bên mặt đau rát của mình. Nhưng khí thế đó làm anh ta không dám đánh trả. Hừ! Chỉ là tên què thôi mà.
"Được lắm! Cô dám vì tên đó đánh tôi. Tôi chóng mắt lên xem khi em quỳ xuống xin lỗi tôi. Đừng bao giờ lấy được một đồng nào."
Hắn ta tức giận xoay người bỏ đi.
Cô nhắm mắt không muốn mình khóc.
"Khóc vì một người không xứng đáng có nên không."
Đồng Tịch quay lại nhìn anh, mím môi thật chặt.
"Tôi không muốn ép buộc em. Nhưng đã chấp nhận buông bỏ quá khứ thì em nên trân trọng bản thân mình của hiện tại."
Đồng Tịch sà vào lồng anh.
"Hức... Tại sao, ai cũng không xem trọng tình cảm của tôi. Tại sao, họ lại đối xử với tôi như vậy?"
Từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên.
Anh rũ mắt xuống, tay chạm lên mái tóc cô.
"Từ nay, em đã có tôi. Nơi nào có tôi nơi đó sẽ là nhà của em"
Đồng Tịch ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh. Người đàn ông này cứ cho cô cảm giác tin tưởng vô điều kiện. Dù giữa hai người chỉ đơn giản là một tờ đăng kí kết hôn.
Tay anh chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp, lau đi giọt nước mắt còn đọng lại. Lần đầu tiên, anh muốn bảo vệ một người như vậy. Dù là kết hôn chớp nhoáng không tình yêu nhưng cô đã là vợ anh. Cô xứng đáng có được thứ tốt đẹp nhất...
[...]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play