【GiyuuTan】Chuyện Tình Của Chàng Quân Nhân
Chap 1: Mất hết rồi...
Thiếu tá của tổng bộ cục an ninh quốc gia phương Đông
Thế giới hiện tại đang lâm vào tình trạng rạn nứt và chiến tranh liên miên giữa các nước
Cũng chỉ vì hai từ "quyền lực" mà những người đứng đầu một quốc gia lại bất chấp đến sự an nguy, khát khao được sống trong hoà bình của người dân mà đã nổ ra những cuộc chiến tranh vô nghĩa
Để rồi...những thứ còn lại sau tàn dư của nó...chỉ là những cái xác không còn lành lặn nằm trên nền đất khô cằn lạnh lẽo nơi chiến trường
Những người thân của họ khi biết tin những người lianh ấy tử trận đã đau đớn, tuyệt vọng biết nhường nào...
Họ mất đi trụ cột trong gia đình, mất đi chỗ dựa tinh thần vững chắc, mất đi những hi vọng và đắm chìm trong bóng tốt của sự tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm
Tại sao lại phản giải quyết mâu thuẫn bằng chiến tranh?
Tại sao lại phải bắt những người con trai phải đi lính và cống nạp lực lượng cho cuộc chiến tranh vô nghĩa ấy?
Tại sao lại tước đi mạng sống và quyền được sống của họ, ràng buộc họ đến mức phải chết?
Và tại sao...bọn họ lại mất đi sự hạnh phúc và tự do vốn có của mình chỉ vì hai từ "chiến tranh" diễn ra?
Ít nhất...họ vẫn còn người mà họ tin tưởng và yêu thương để động viên họ vượt qua biến cố tàn khốc này
Tôi luôn một mình, luôn đơn độc, tôi không hiểu như thế nào là "yêu" và cách để biểu lộ cảm xúc mang tên "yêu" đó ra cho người mình thương biết
Nhưng vốn dĩ lúc trước, tôi cũng có người mà mình yêu thương
Chỉ tiếc là...người đó không còn nữa...
Tôi luôn tự trách bản thân vì sao lại quá yếu đuối, tại sao lại không thể bảo vệ người đó
Tôi rơi vào hố sâu tăm tối không lối thoát...
Cuộc sống của tôi trở nên bế tắc...
Tôi gần như không tiếp xúc với mọi người xung quanh
Tôi không muốn bất kì ai trở thành người quan trọng trong mắt tôi nữa
Vì nếu tôi lại đánh mất người đó, tôi sẽ trở lại với quá khứ tồi tàn khi trước
Và tôi đã đặt nhiệm vụ và mệnh lệnh từ cấp trên lên hàng đầu
Vì đó là cách mà tôi giải quyết căng thẳng của mình hiệu quả nhất
Tôi đâm đầu vào các nhiệm vụ rồi lại luyện tập một mình và lại tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ
Mọi thứ trong một ngày cứ trôi qua như một vòng tuần hoàn không hồi kết, tôi vẫn cứ lặp đi lặp lại những việc đó mà chẳng nghĩ rằng "nó thật nhàm chán"
Cho đến khi...người đó xuất hiện
Đó là trong trận chiến khi phương Tây kéo quân sang xâm lược phương Đông, tôi đã chỉ huy một nhóm lính để đột kích phe địch
Tuy là đột kích thành công nhưng thế thượng phong lại nằm gọn trong tay kẻ thù vì số lượng binh lính chênh lệch nhau quá nhiều nên chúng tôi đã bại trận
Gần như số binh lính dưới sự dẫn dắt của tôi đều đã không may mà tử trận
Để đảm bảo giết sạch quân tôi, hắn đã quăng lựu đạn vào bức tường nơi chúng tôi ẩ nấp tránh đạn khiến nguyên tòa nhà bị nổ tung
Những mảnh vỡ của bức tường không may đè lên người tôi khiến tôi bị ép phổi không thể thở được
Với ý thức cuối cùng của tôi, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của một người thiếu nữ đang cố gắng đẩy tảng đá lên giúp tôi
Tôi đã bị nụ cười của cô ấy gây ấn tượng mạnh mẽ lên bộ não của mình khiến nó phải ghi nhớ mãi nụ cười đó
Và cô ấy...dần dần...bước vào trong trái tim tôi, khám phá mọi thứ về tôi
Cô ấy làm cho sinh hoạt hằng ngày của tôi bị xáo trộn cả lên
Nhưng mỗi lần ở cạnh cô ấy, tôi cảm thấy thật ấm áp, thật dễ chịu, tôi đã thật sự cảm nhận được sự bình yên ẩn sâu trong tâm hồn trong sáng của cô ấy
Cô ấy gợi cho tôi cảm giác gần gũi, quen thuộc đến lạ thường, tựa như người chị quá cố của mình
Tôi cùng cô ấy kề vai sát cánh xông thẳng ra chiến trường, kề vai sát cánh đánh bay kẻ thù
Tôi nhận ra mình và cô ấy có rất nhiều điểm chung về sở thích cá nhân cho đến tính cách, và hoàn cảnh xuất thân
Mọi thứ...đều giống đến mức khiến tôi bất ngờ
Tuy cô ấy luôn phải đối mặt với cái chết mỗi ngày nhưng lại không có cảm xúc gì gọi là lo sợ
Cô ấy luôn nở một nụ cười trên môi
Nụ cười khiến bao trái tim xao xuyến rung động
Cô ấy giúp tôi hiểu được thứ tình cảm mà con người dành cho nhau là gì
Mỗi ngày gặp cô ấy, trái tim tôi lúc nào cũng đập rất mãnh liệt, đập liên hồi mà tôi không hiểu vì sao
Khoảng trống lạnh giá trong tim tôi dường như đã được sưởi ấm bởi con người tốt bụng của cô ấy
Cô ấy quá tốt bụng, có thể nói là người đó lấy được lòng tin của hầu hết các chiến sĩ và sĩ quan cấp trên
Luôn hòa đồng, hoạt bát, vui vẻ
Sẽ rất tiếc nếu cô ấy...tử trận
Tôi luôn lo sợ rồi một ngày cô ấy sẽ bỏ tôi mà đi...như cái cách mà người chị quá cố đã từng làm
Dù có chiến đấu anh dũng đến đâu, dù có được người đời xưng danh vô cùng kính nể...thì sinh mạng con người nếu đã đánh mất rồi sẽ không thể nào quay trở lại
Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy rời khỏi quân đội cùng mình sau khi trận chiến sắp tới kết thúc
Cả hai đã hứa với nhau sẽ sống sót sau trận chiến và cùng nhau rời khỏi quân đội, cùng nhau sống một cuộc sống yên bình như bao người
Nhưng đời...không bao giờ giống với suy nghĩ của ta
Ngày mà tôi lo sợ nhất đã đến...
Trên vai tôi lúc này là sinh mạng của hàng vạn người không chỉ riêng quân lính đánh trận mà còn cả người dân trong nước
Mọi thứ đều suôn sẻ và diễn theo kế hoạch đã vạch sẵn
Mọi thứ sẽ kết thúc trong êm đẹp...
Nếu lúc đó...tiếng súng từ quân thù không vang lên...
Và cô ấy...không liều mạng ra đỡ đạn cho tôi...thì có lẽ tôi sẽ không phải hối hận vì sự lơ là này của mình
Tôi mở to mắt ra kinh hãi nhìn thân ảnh đã ngồi khụy xuống đỡ đạn cho tôi, tôi lúc đó mố nhận ra quân mình đã bị đột kích
Tôi nhanh chóng ra lệnh riến công và thêm tiếp viện hỗ trợ, còn mình thì vừa ôm lấy thân ảnh đầy máu của cô gái bé nhỏ ấy vừa tìm lối ra và đưa người đó đến đội y dược
Đoạn đường từ đây đến căn cứ của chúng tôi không phải là gần, mất hai tiếng để hành quân từ đây đến chiến trường lúc nãy
Hơi thở nặng nhọc của người đó phà mạnh vào tai tôi khiến nó đỏ ửng lên, tôi lo lắng khẽ nhìn qua mà chẳng làm gì được
Lại nữa rồi...cảm giác bất lực đến tột cùng lại đến, tôi thật vô dụng khi bây giờ không thể làm gì để giúp người đó trị thương hay thậm chí là cầm máu
Tôi nghiến chặt răng và hết lời động viên người thiếu nữ dũng cảm ấy
Trong ánh mắt mờ nhạt của cô ấy bỗng nhiên bừng sáng
Cô ấy cố gắng cầm lấy khẩu súng của tôi và quay ngược lại bắn vào chiến trường lúc nãy
Thật may mắn vì người đó đã kịp thời kết liễu tên địch đang có ý định chọi bom phe ta
Quân ta chưa kịp ăn mừng bao nhiêu vì đã thắng trận thì thứ lóe sáng trên bầu trời đã hoàn toàn cướp đi niềm hạnh phúc của họ
Một vụ nổ bom xảy ra càn quét tất cả mọi thứ, tàn sát tất cả mọi người ở đó
Từ phe địch...đến phe ta đều chết sạch
Chúng tôi cũng bị ảnh hưởng không ít từ vụ nổ
Tòa nhà phía sau khi chúng tôi vừa đi qua do chịu áp lực từ vụ nổ nên đã đổ sập xuống
Chúng tôi bị mắc kẹt ở trong tòa nhà đó chẳng có lối thoát
Dưới ánh trăng mờ ảo phản chiếu vào khe hở nhỏ, tôi có thể thấy rõ vết thương của cô ấy, nó không ngừng lan máu ra ngoài, tôi lấy tà áo mình xé ra rồi băng lại cầm máu cho cô ấy
Trong khi băng lại, tôi có thể nghe được cô ấy đang thủ thỉ gì đó với mình, như đang chê cười bản thân rồi tự cười khổ
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đó bao giờ, tôi thấy xót thương vô cùng mà đi đến ôm lấy cô gái ấy vào lòng
Nước mắt cô ấy nhẹ rơi và cố đưa tay ra ôm tôi, nhưng được một chút thì người đó dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười
Nụ cười ấy vẫn dịu dàng như ngày nào...
Chỉ là nó không còn tỏa sáng như ánh mặt trời nữa mà là nụ cười nhẹ nhàng như ánh trăng, phản phất chút đau thương và tiếc nuối
Dẫu là thế nhưng nó rất đẹp
Chưa để tôi đứng chôn chân thẫn thờ ở đó bao lâu thì cô ấy đã nói ra tâm tình của mình bấy lâu nay dành cho tôi và cố đứng dậy, dùng hết sức lực còn lại và ném tôi ra ngoài
Ngay khi tôi vừa được người đó ném ra thì một tiếng nổ lại vang lên
Nó ném gần tòa nhà đó nên sức công phá vô cùng lớn làm những viên đó từ đá văng ra khắp nơi và vô tình khiến tôi đập đầu vào nó
Tuy máu đã chảy, mắt đã mờ, sức lực không còn...
Nhưng tôi đã biết được rằng...sẽ chẳng còn cơ hội nào...để gặp lại người đó nữa...
T/g lầy lội:)
Hí lu các tềnh iu cụa tui:3
T/g lầy lội:)
Sự có mặt của bộ này là nhờ vào việc tui cày phim:)
T/g lầy lội:)
Truyện này lấy cảm hứng từ bộ "Violet Evergarden" nha
T/g lầy lội:)
Sẽ hơi giống vài chỗ, nhưng đa phần là tui tự biến tấu
T/g lầy lội:)
À nhắc luôn Tanjirou là nữ nha:)
T/g lầy lội:)
Truyện sẽ hơi đi theo xu hướng...ngược một chút nhưng không quá đáng đâu nên mong là đừng ai ném đá tui nhen:>
T/g lầy lội:)
Nhớ like với bình luận nhiều vô nhen để tui xem bộ nàu có được mọi người yêu thích hơm:3
T/g lầy lội:)
Lưu ý nhiêu thôi
T/g lầy lội:)
Chúc các tềnh iu đọc truyện vui vẻ!
Chap 2: Nụ cười thầm kín
Trong một căn phòng rộng rãi được bố trí nhiều chiếc giường trắng và những chiếc rèm cửa sổ cùng màu bay phấp phới trong gió nhè nhẹ của buổi sớm mai
Thân ảnh của người con trai với mái tóc đen đang nằm im trên giường, từng nhịp thở nhịp nhàng khiến ngực anh phập phồng đều đều
Sau bao ngày khép kín, đôi mắt màu xanh thẫm ấy cuối cùng cũng đã mở ra đón những tia nắng đầu tiên thắp sáng đôi mắt mang màu xanh của biển cả
Đôi mắt nhẹ nhàng di chuyển từ trái sang phải để quan sát mọi vật xung quanh và khẽ ngồi dậy trong cơn choáng bất chợt ập đến
Anh đưa tay đỡ trán, mắt trĩu xuống như đang suy tư gì đó...
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
1: Giyuu à, tôi lại đến thăm cậu-...!?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu...Cậu!?
Người đó xúc động không nói nên lời, khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang ươn ướt trên khóe mắt và đi đến chỗ anh
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu tỉnh rồi sao?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu thấy trong người như thế nào rồi?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Có thấy khó chịu ở đâu không?
Anh ngơ ngác nhìn người trước mặt đang hỏi mình dồn dập như hỏi cung và khẽ cất giọng, nói
Tomioka Giyuu
Anh...là ai vậy?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
...
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu...không nhớ tôi sao?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Vậy còn tên cậu?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu còn nhớ tên cậu không!?
Tomioka Giyuu
Tomioka...Giyuu!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Ngoài tên cậu ra, cậu còn nhớ gì nữa không?
Anh với đôi mắt thẫn thờ khẽ lắc đầu tỏ ý không nhớ khiến đối phương chau mày cùng với ánh mắt đầy xót thương và nhẹ giọng nói tiếp
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Vậy cậu còn nhớ tên của ai khác nữa không?
Anh đưa tay trái lên khẽ chạm vào đầu và nhắm mắt lại cố gắng nhớ ra tên của một ai đó
Tomioka Giyuu
...Kamado...Tanjirou!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
!?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu còn nhớ tên em ấy sao!?
Tomioka Giyuu
Ngoài tên đó ra...tôi chẳng nhớ gì nữa!
Người đó rơi vào trầm tư, đôi mắt khẽ nhìn qua ô cửa sổ chứa cả bầu trời trong xanh mà dần điều chỉnh tâm trạng lại
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Cậu không nhớ cũng không sao
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Vì cậu được chẩn đoán mất trí nhớ tạm thời do chấn động não từ vụ nổ đó quá lớn...
Tomioka Giyuu
Mất trí nhớ...chấn động não...vụ nổ?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Ừm!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
À, có vẻ cậu chẳng nhớ tên tôi là gì đâu, để tôi giới thiệu nhỉ?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
Tôi là...
Sabito
...Sabito! Đại tá của tổng bộ cục an ninh quốc gia phương Đông!
Sabito
Cậu thuộc bộ phận quản lí của tôi, cụ thể hơn cậu là thiếu tá!
Sabito
Cả người tên Tanjirou cũng vậy...
Sabito
Haizz...cậu ngồi đó đi, để tôi kêu bác sĩ vào kiểm tra sức khỏe cho cậu
Khi Sabito vừa rời đi, Giyuu định đứng lên và đi ra ngoài thì anh thấy bên tay phải dường như chẳng có cảm giác gì hết
Anh đưa tay lên xem thì quả thật, nó chẳng còn là bàn tay bình thường nữa...mà nó là bàn tay được làm bằng bạc không gỉ và có chốt điều chỉnh ở khuỷu tay
Anh cứ nhìn chầm chầm vào cánh tay mới này của mình vừa lẩm bẩm cái tên của người duy nhất anh nhớ được
Tomioka Giyuu
Tanjirou...Kamado...Tanjirou...
Một lúc sau, Sabito đi vào cùng với một nữ bác sĩ có ngoại hình nhỏ nhắn, thứ làm anh chú ý đầu tiên là cái kẹp con bướm trên mái tóc đen đuôi ánh tím cùng với đôi mắt màu tím mộng mà mỗi lần híp lại thì vô cùng giống mắt của côn trùng
Cô ấy đi đến, mỉm cười dịu dàng và cất câu chào
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
1: Xin chào, Tomioka-san!
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
Tôi là...
Kochou Shinobu
...Kochou Shinobu! Giờ phiền anh để tôi kiểm tra chút nhé?
Kochou Shinobu
Vậy tôi xin phép!
Sau khi kiểm tra hết tất tần tật mọi thứ, Shinobu nhìn vào bảng kết quả và nói
Kochou Shinobu
Sức khỏe thể chất vẫn ổn, bên trong cũng chẳng có phát hiện dấu hiệu gì bất thường...
Kochou Shinobu
Còn về việc mất trí nhớ tạm thời thì sẽ phải mất kha khá thời gian để tìm lấy kí ức cho anh ấy đấy!
Kochou Shinobu
Chúc ngài may mắn, Sabito-sama!
Sabito
Ừm...Ừ...Cảm ơn cô!
Shinobu cúi nhẹ người và rời đi, khi Sabito vừa quay lại thì thấy anh đang cố cầm cây viết bằng cánh tay mới của mình nhưng vì chưa quen nên anh cứ làm rớt viết mãi mà chẳng viết được chữ nào
Sabito
Đừng vội nản chí, rồi cậu sẽ quen với nó thôi!
Khoảng ba ngày sau đó, anh đã được xuất viện và được Sabito lấy xe đưa về nhà
Trong khi ngồi chờ, Sabito lấy một chiếc hộp trong túi ra và đưa cho anh
Sabito
Đây là món quà mà Tanjirou tặng cho cậu, cầm lấy đi!
Anh mở chiếc hộp đó ra xem thì thấy một chiếc trâm cài áo có đính viên đá quý màu đỏ lên đấy
Nó như có sức hút mãnh liệt khiến anh nhìn nó mãi không rời
Giyuu khẽ gật đầu để đáp lại Sabito
Anh cầm nó lên và đeo ngay vào cổ áo mình, anh khẽ chạm vào nó và tiếp rục nhìn nó mãi
Trong kí ức mơ hồ của anh chợt lóe lên hình ảnh của một cô gái với nụ cười tươi đang đứng trước anh và không ngừng vẫy tay kêu gọi anh mặc dù anh chẳng thể nào thấy được phần mặt trên của cô ấy
Cơn đau đầu vì thế mà bất chợt ập đến, anh nhẹ lấy tay ôm lấy đầu mình và suy nghĩ trong vô thức
Sabito vô tình nhìn qua và thấy được tình trạng không tốt mấy của anh liền lên tiếng
Tomioka Giyuu
...Sabito-san...có thể cho tôi biết về người tên "Tanjirou" đó được không?
Sabito
Không lẽ cậu nhớ ra được gì rồi sao?
Tomioka Giyuu
Có lẽ vậy...
Tomioka Giyuu
Tôi vừa nhìn thấy...hình ảnh người con gái có mái tóc đỏ...nhưng chẳng tài nào thấy được gương mặt...
Sabito nghe xong thì lặng đi trước nghi vấn của Giyuu, cả hai rơi vào khoảng lặng hồi lâu thì Sabito cũng cất giọng đáp
Sabito
Người con gái có mái tóc đỏ như cậu nói đó...là Tanjirou!
Sabito
Cậu đã từng gặp em ấy trong khi đi tình báo và từ đó cả hai người các cậu thân thiết với nhau như anh em-...
Sabito
À không...chắc tình cảm mà cả cậu và Tanjirou dành cho nhau đã trên ngưỡng "anh em" rồi...
Sabito
Cậu không hiểu cũng chẳng sao cả!
Sabito
Vì thời gian sẽ trả lời cho cậu...tất cả!
Sabito
Nhưng cậu hãy luôn nhớ một điều rằng...
Sabito
Tanjirou...chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu!
Sabito
Hiện giờ chẳng rõ em ấy sống chết ra sao...nhưng hãy tin tưởng rằng em ấy vẫn còn sống và đang ở một nơi nào đó!
Sabito
Thì đến nơi rồi còn gì?
Giyuu e dè mở cửa bước xuống xe theo sau Sabito vào một tòa nhà lớn trang trọng
Tomioka Giyuu
Ta đến đây làm gì thế?
Sabito
Việc đầu tiên đó là lấy lại kí ức cho cậu trước đó rồi mới hẳn tìm kiếm Tanjirou
Sabito
Cách tốt nhất là để cậu làm việc trong này...
Sabito
1. Thu thập thông tin cần thiết!
Sabito
2. Có thể cậu sẽ vô tình đến những nơi chứa những kỉ niệm giữa cậu và em ấy trong khi đi tình báo-...
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
2: Woa~ Một công đôi việc sao?
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
Quả không hổ danh là Đại tá Sabito!
Cả hai cùng hướng mắt về hướng cô gái đang đứng dựa cửa với nụ cười mỉm cùng mái tóc ngang vai và đôi mắt màu xanh ngọc khẽ cúi đầu
Sabito
Em đến rồi sao, Makomo?
Makomo
Ồ~ Lâu quá không gặp, Tomioka-san!
Mặt anh ngơ ra vì chẳng biết cô gái trước mặt mình là ai
Makomo
Ehe...chắc anh không còn nhớ tôi nữa rồi nhỉ?
Makomo
Vậy tôi xin được tự giới thiệu lại...tôi là Makomo!
Makomo
Thư kí của Đại tá Sabito đây ạ!
Makomo
Tôi cũng sẽ là người giao nhiệm vụ cho anh nên nếu có khuất mắt gì cứ đến hỏi tôi!
Makomo
Để tôi dẫn anh đến phòng dành cho quân nhân và các khu luyện tập trong này!
Makomo kéo tay anh chạy một mạch ra ngoài quên chào luôn cả Sabito
Sau khi được Makomo kéo đi khắp tòa nhà, cả hai dừng chân tại bãi cỏ rộng lớn phía sau và cùng ngắm hoàng hôn
Makomo
Đúng là chỗ này rồi!
Makomo
Ở đây ngắm hoàng hôn rất đẹp đấy!
Makomo
Lúc trước anh và Tanjirou thường rủ nhau ra đây để ngắm hoàng hôn sau khi xong nhiệm vụ đó!
Tomioka Giyuu
Thường xuyên lắm sao?
Makomo
Tất nhiên! Mỗi khi rảnh lại đến!
Anh và Makomo cùng hướng mắt nhìn về nơi mặt trời sắp lặn
Dòng kí ức mơ hồ dần xuất hiện và hình bóng yêu đời của cô ấy lại xuất hiện
Thân ảnh mảnh mai đó ngồi cạnh bên anh, cùng anh nhìn ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp và nở một nụ cười tựa như hoa hướng dương khiến lòng anh có chút lay động
Chap 3: "Ác ma tiền tuyến" và "Nữ thần mặt trận"
Trời vừa mới tờ mờ sáng, tất cả các quân lính đều đã tập trung đầy đủ trước sân trước của tòa nhà với biết bao là tư trang và tiến hành điểm danh
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
1. Toàn đội...NGHIÊM!!!
Sabito
Tôi vừa nhận được lệnh từ cấp trên, chúng ta sẽ tiến hành hành quân từ đây sang khu vực phía Bắc để đột kích hang ổ địch còn sót lại
Sabito
Tôi sẽ tiến hành chia nhóm!
Sau khi phân chia thì tổng cộng nhóm họ chia ra làm bốn
1 nhóm hỗ trợ, bao gồm về quân lính, lương thực, vũ khí, trị thương...
Giyuu được chia vào nhóm đánh cận chiến
Sabito
Có ai có thắc mắc gì về cách chia đội của tôi không?
Sabito
Nếu không thì ta lên đường!
Tất cả quân lính nối đuôi nhau hành quân về khu vực phía Bắc
Trong khi đi có dừng lại nghỉ ngơi giây lát và lại tiếp tục lên đường
Sau quãng đường dàu đằng đẳng, họ cũng đã đến được khu vực phía Bắc
Họ chọn một khu rừng vắng vẻ làm căn cứ quân sự và dựng lều tại đó
Suốt quãng đường đi đến khi chọn cứ điểm, Sabito luôn đứng bên cạnh trò chuyện với Giyuu về môi trường sinh hoạt của quân lính và những thứ cần làm khi gặp trường hợp giao chiến
Sabito
Tuy là mất trí nhớ nhưng những kĩ năng của cậu còn dùng được đúng không?
Tomioka Giyuu
...Có lẽ vậy
All
Có chuyện gì sao thưa đại tá?
Sabito
Để đảm bảo thể lực và kĩ năng của các cậu không bị tuột dốc trong 2 tháng, ta sẽ tiến hành luyện tập!
Sabito
Đối tượng nhắm đến là Giyuu!
All
Sao chúng tôi có thể đánh thắng Giyuu được chứ!?
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
1. Cậu ấy đi đến đâu là nổi danh đến đấy, đánh đâu là thắng đó sao mà địch nổi!?
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
2. Đâu phải cái danh "Ác ma tiền tuyến" mà khắp mặt trận khi nghe đến đều hoảng sợ chỉ để trưng đâu!?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
2. Phải đấy! Ngài làm khó chúng tôi rồi!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
3. Luyện tập như thế kiểu gì chúng ta cũng sẽ bị bầm dập và thương tích đầy mình trước khi đến hang ổ địch mất!
Sabito
Do vẫn chưa hồi phục trí nhớ là bao nên có thể Giyuu sẽ khó đối phó với các cậu hơn
Sabito
Còn nếu không biết nắm bắt thì tôi thua các cậu!
Sabito
Giờ chuẩn bị vào vị trí đi!
Bọn họ vào vị trí, 1 bên gồm 5 quân lính, 1 bên chỉ có mỗi Giyuu
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
4. Tuy là cậu ấy mạnh thật...nhưng như thế có hơi chênh lệch về số lượng quân không?
Sabito
Không sao đâu, cậu cứ ngồi đó mà xem!
Hai phe cùng hướng mắt nhìn nhau và rồi cúi đầu chào đối phương
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
2. Xin được chỉ giáo, giờ chúng tôi lên đây!
Anh chỉ đưa tay trái ra trước, còn tay phải thì chẳng có dấu hiệu gì gọi là phòng thủ như tay trái khiến họ khá lo lắng
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
5. Cánh tay phải của anh...nó ổn chứ?
Tomioka Giyuu
Tuy giờ tôi chưa quen với nó lắm nhưng không đáng lo ngại
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
3. Ừm!
Cả 5 lao lên một lượt bao vây lấy anh, mỗi người 1 hướng đồng thời tung chiêu
Ngỡ như đó là thế bí chẳng thể kháng cự
Nhưng anh lại có thể đáp trả lại họ 1 cách đầy bất ngờ
Như thoáng cái chớp mắt đã khiến năm người họ nằm bẹp ra đất, tay trái còn đang giữ cánh tay của người lính nọ với gương mặt không chút biểu cảm và quay sang hỏi Sabito
Tomioka Giyuu
Ngài thấy thế nào?
Sabito
Haizz...đúng thật trên chiến trường không ai là không sợ cậu cả
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
3. Ngài bỏ sót một nhân vật quan trọng nữa rồi ạ!
Sabito
Cậu và cả Tanjirou nữa!
Sabito
Cậu thì được người đời gọi là "Ác ma tiền tuyến" thì với Tanjirou lại khác hoàn toàn với danh của cậu
Sabito
Em ấy được gọi là..."Nữ thần mặt trận"!
Tomioka Giyuu
Nữ thần...mặt trận?
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
4. Sở dĩ có cái danh đó là vì cô ấy chỉ ra chiến đấu với đôi tay không, còn thanh kiếm trên lưng cô ấy hầu như là không dùng đến!
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
5. Cô ấy chiến đấu bằng cách điểm nguyệt vào chỗ yếu điểm của cơ thể khiến kẻ thù bất tỉnh hoặc chỉ mất khả năng cử động
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
6. Đặc biệt là...cô ấy chưa từng giết ai kể từ khi gia nhập quân đoàn!
Tên em đi lạc trong tim anh rồi
7. Kể cả quân ta và quân thù đều nể phục với cách chiến đấu độc đáo đó và từ khi chiến đấu đến lúc trở về thì không lần nào thấy cô ấy bị thương cả!
Anh vừa nghe bọn họ thi nhau kể về Tanjirou mà trong lòng chẳng hiểu sao lại vui vẻ lạ thường, trái tim không chịu yên phận này của anh cứ đập lên "thình thịch" càng khiến anh thêm phấn khích
Tomioka Giyuu
Người tên Tanjirou đó...tuyệt vời thật...
All
Phải đấy! Siêu tuyệt vời luôn!
All
Kiếm đâu ra người vừa dịu dàng, lại luôn tươi cười rạng rỡ, lại có ý chí bất khuất, mạnh mẽ như cô ấy chứ!
All
Một tuyệt phẩm ngàn năm có một!
Sabito nhìn qua đang hí hửng và cười nhẹ khiến anh cũng bất giác cười theo
Sabito
"Có vẻ như Tanjirou vẫn là liều thuốc chữa lành có 1-0-2 của cậu nhỉ, Giyuu?"
Sau khi ngồi trò truyện với nhau đến khi trời sập tối thì họ mới bắt đầu triển khai kế hoạch như đã bàn trước đó
Nhóm tình bâo sẽ là nhóm khởi hành lên căn cứ của địch đầu tiên để thăm dò tình hình
Kế đến là nhóm cận chiến đi sau hỗ trợ khi xảy ra giao chiến
Họ hành quân trong im lặng, chỉ có ánh đèn dầu le lói sáng giữ màn đêm yên tĩnh vắng lặng
Đi được một đoạn thì nhóm cận chiến được lệnh núp sau bụi lùm cách căn cứ địch 1000m chờ nhóm tình báo phát tín hiệu
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
6. Haizz...lại phải chờ đợi nữa rồi!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
7. Tôi ước gì thế giới này đừng xảy ra chiến tranh nữa thì hay biết mấy...
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
8. Nếu ai cũng coi thường địa vị và quyền lực thì đâu cần phải nổ ra chiến tranh làm gì?
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
9. Tự nhiên nhìn lên trăng...tôi lại thấy nhớ gia đình mình quá...
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
8. Cậu nói làm tôi cũng nhớ gia đình theo rồi nè!
Cả nhóm họ đều đồng loạt ngước lên nhìn trăng và đều nhớ về gia đình thân thương của họ
Anh nhìn họ rồi cũng bắt chước ngước lên ngắm trăng theo
Tâm trí đang mơ hồ bỗng hiện ra vài mảnh kí ức quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ với anh
Hình aenh của một người con gái có mái tóc đen giống hệt anh được tết lại thành đuôi tôm và kẹp chiếc nơ đỏ trên đó
Anh ấn tượng với gương mặt hiền hậu và nụ cười dịu dàng của cô dành cho mình mỗi khi gọi tên và được cô xoa đầu
Quãng thời gian từ bé đến lúc vị thành niên, cô đã luôn bên cạnh đồng hành với anh
Vừa nghĩ đến đó, lòng anh bỗng có sự lay động mạnh mẽ khiến đôi mắt xanh thẫm ấy rưng rưng như chực trào rơi lệ
Anh khẽ nhắm mắt lại để nước mắt đừng rơi cũng như điều chỉnh lại cảm xúc có phần mạnh mẽ này của mình
Khi vừa nhắm mắt lại, anh như vừa cảm nhận được hơi ấm thoang thoảng không biết từ đâu giữa nơi hoang vu lạnh lẽo này
Vì sự tò mò nên anh đã khẽ mở mắt ra thì văng vẳng bên tai là một giọng nói trong trẻo được cất lên
"Có em ở đây này, Giyuu-san!"
"Anh lại quên mất rằng sẽ không được buồn trước mặt em rồi kìa!"
Đôi mắt anh kinh ngạc mở to khi hình bóng của người con gái mà khi nhắc đến luôn khiến tâm trạng anh vui vẻ lại đang ngồi bên cạnh mình, dù anh không thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt
Tomioka Giyuu
Hơ...Tan...jirou!?
Kamado Tanjirou
Chỉ có anh là thấy em thôi đấy!
Amh vẫn chưa khỏi hết kinh ngạc thì Tanjirou đã chỉ tay lên trời và nói
Kamado Tanjirou
Mỗi khi cảm thấy cô đơn...hãy nhớ nhìn lên trời nhé!
Kamado Tanjirou
Em sẽ luôn hướng mắt theo dõi anh!
Kamado Tanjirou
Giờ thì lấy lại tinh thần để chiến đấu đi nào!
Tanjirou nở nụ cười tươi tắn và vẫy tay chào anh, khi anh vừa định nắm lấy tay cô thì cô đã biến mất thành hư ảo
Tuy vẫn không hiểu câu nói vừa rồi của cô mang ý gì nhưng anh vẫn nhìn lên trời
Có thứ gì đó phát sáng đang bay lên...
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
6. Họ phát tín hiệu rồi!!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
7. Ta mau đi thôi!
Tên anh lang thang trong tâm trí em rồi
8. Giyuu! Chúng tôi chờ lệnh! Đội tình báo phát tín hiệu rồi!
Tuy vẫn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra nhưng anh vẫn nhanh chóng lấy lại trạng thái trầm tĩnh ban đầu và dõng dạc nói
Tomioka Giyuu
Ta chia ra thành hai nhóm hỗ trợ hai phía cho họ
Tomioka Giyuu
Lệnh, lập tức di chuyển!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play