Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thanh Xuân Vắng Bóng Em

Chương 1: Ngày gặp gỡ(1)

-Mày bước lại đây mau.

Bố hắn – Quyền Bạch Long,đang xách một cái chổi lông gà đuổi theo hắn vì cái tội phá lớp phá trường,ảnh hưởng đến nhà trường cũng như danh tiếng của nhà họ Quyền.Mẹ hắn – Vương Thanh Nhã ôm đầu bất lực nhìn hai thằng đàn ông trụ cột gia đình chạy khắp nhà rượt đuổi nhau rồi hét lớn:

-Có trật tự chưa hả?

….

-Giờ chỉ còn cách chuyển trường cho nó thôi bà xã à.

Quyền Bạch Long vừa nói vừa lau nước mắt vì phải quỳ vỏ sầu riêng.Mà hắn cũng có khá mấy đâu.Vừa đứng một chân vừa bê thau nước cũng cực lắm chứ. Suy nghĩ hồi lâu mẹ hắn cũng lên tiếng:

-Nếu chuyển mấy trường gần đây thì không ổn.Chắc chắn họ sẽ không nhận cái thằng ất ơ này vào trường.Thôi thì cho nó về quê với ngoại vậy.

Nghe đến đấy không khác gì sét đánh ngang tai hắn. Về quê á? Rồi còn học ở đó nữa à? Đương nhiên là hắn không chịu rồi. Không phải vì hắn ghét nhà ngoại, mà vì hắn không thích ở cái chỗ quê mùa đó. Ở vài ngày thì được,giỏi lắm cũng chỉ chịu được một đến hai tuần,còn đây là ở cả năm. À không,chắc phải hết hai năm cấp ba luôn quá. Hắn sợ lắm,vội bò đến nắm lấy chân bà mà van xin:

-Không mẹ ơi. Con không học ở đó đâu. Con mà đi thì bố mẹ nói chuyện với ai?

Mẹ hắn hừ lạnh một tiếng:

-Hừ. Vài ngày nữa con gái cưng của tao về rồi thì đếch cần đến mày nữa con “zai” ạ.

Hắn ngã đùng một tiếng. Hắn đâu ngờ đến hậu quả phải nhận ngày hôm nay. Ở trường,hắn được mệnh danh là trùm trường mặc dù chưa kịp làm gì. Hắn không thu tiền hay chơi gái mà chỉ đánh nhau với mấy thằng trong trường hoặc trường khác thôi. Nếu về quê thì ai sẽ nghe lời hắn đây…

Sau khi ăn tối xong,hắn về phòng mình rồi ngã lăn ra giường mà nghĩ. Hắn quyết định sẽ thông báo với Lục Lãnh Phong trước – một người bạn dưới quê của hắn. Hai người nhắn tin đến hơn mười giờ đêm mới nghỉ. Hắn nằm trằn trọc một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau,mẹ hắn đang phụ giúp con trai xếp đồ chuẩn bị cho chuyến bay chiều nay. Hắn vừa xếp quần "xì lỏn" vừa "cười" trong nước mắt. Mẹ hắn thấy cái khuôn mặt bí xị đó thì bắt đầu buông lời mắng nhiếc:

- Cái mặt đó là sao đây? Muốn ăn đòn hả?

- Không có. Mà có nhất thiết là phải chuyển trường không mẹ? Con không muốn về ở cái nơi đó đâu!

- Mày chê nhà ngoại à ?

- Mẹ....Ý con không phải thế.

- Tao không cần biết. Mày nhất định phải chuyển trường. Mày mà không đi tao đánh chết mày.

-Chắc con là con rơi con rớt mẹ nhặt về chứ gì. Hắn nói thầm trong miệng.

- Nói gì đó?

- Con có nói gì đâu.Hì hì.

Chiều hôm đó, hai ông bà cùng '' đưa tiễn'' đứa con đầu lòng của mình về ''đất mẹ thiêng liêng''. Hắn vừa kéo vali vừa đau đớn từ biệt cha mẹ mình:

- Bố mẹ ở nhà ăn uống đầy đủ nhé. Nhớ phải giữ gìn sức khoẻ. Con đi chưa biết khi nào sẽ về. Hàng ngày con sẽ viết thư gửi bố mẹ. Con đi nhé.....

- Mày làm như đây là thời chiến tranh rồi mày đi cứu nước vậy con. Mày đi bố mẹ còn vui chưa hết. Tao định mở tiệc ăn mừng nữa kìa - Mẹ hắn đáp lại.

- Đi nhanh đi con. Máy bay sắp cất cánh rồi. Bố hắn lên tiếng nhắc nhở.

- Vậy con đi nhé.

Hắn từ từ kéo chiếc vali đến gần cửa sân bay. Sau khi hắn bước qua đó thì hai ông bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được hai giây thì lại lo lắng trở lại. Ông bà sợ rằng thằng con trai mình sẽ tiếp tục con đường đánh nhau nên gọi điện dặn dò Lục Lãnh Phong:

- Alo bác. Cháu nghe đây.

- Phong này, bác nhờ cháu chút nhé. Nhờ cháu trông thằng Thiên giúp bác với. Hai bác ở xa không quản lí nó được. Vậy nên nhờ cháu nhé.

- Vâng cháu biết rồi bác. Ở đây nó không sai bảo ai được đâu. Vậy nên bác cứ yên tâm ạ.

- Cháu nói thế bác cũng đỡ lo rồi. Có gì nó chưa quen cháu chỉ bảo nó với nhé.

- Vâng ạ.

- Vậy bác cúp máy đã. Bác còn có việc bận.

- Vâng cháu chào bác.

Tút tút.....

- Thằng bé nói sao rồi em?

- Nó đồng ý rồi.

- Mong là thằng nhóc nhà mình sẽ không gây phiền toái cho nó.

- Em cũng mong là vậy.

9h tối ngày ấy hắn cũng đến nơi. Ra ngoài sảnh chờ thì đã thấy bà ngoại đi cùng với Lãnh Phong đang chờ hắn.

- Ngoại!

Hắn lên tiếng gọi người bà của mình. Bà hắn năm nay đã bảy mấy tuổi rồi nhưng sức bà còn đủ để đánh đứa cháu thối tha của mình.

- Thằng cháu thối này. Mày làm gì mà để bố mẹ mày tống về đây vậy ?

-Cháu cũng có làm gì đâu ạ. Do bố mẹ ghét cháu quá nên mởi đuổi đi đó chứ.

Hắn vừa ôm vừa nói chuyện với bà mà không để ý thằng bạn mình cũng xuất hiện tại đây.

- Mày không quen tao nữa à?

- Ôi bạn tôi. Lâu quá rồi không gặp.

Hai đứa vừa ôm vừa nhảy cà tưng lên thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường khiến cho Lãnh Phong chỉ muốn độn thổ.

- Có bỏ tao ra không thằng kia? Mày ám sát tao đấy à?

- Đâu có đâu.

- Vậy giờ hai đứa bay có đi về không hay định ngủ lại đây?

- Về về. Cháu về chứ. Mà sao ngoại lại cất công ra tận đây làm gì? Ngoại phải ở nhà mà nghỉ ngơi đi chứ? Để cho thằng Phong ra một mình là được rồi.

- Hai đứa bay đi buổi tối bà không yên tâm. Mà cháu ăn gì chưa, lát về bà nấu...

- Cháu ăn trên máy bay rồi nên bà đừng lo.

- Đúng đấy ạ. Thằng này nó ăn như heo, bà không cần lo cho nó đâu.

- Cú đá thần chưởng.

Lãnh Phong vừa dứt lời thì hắn đã cho ngay một cước. May mà Phong đã kịp tránh đi nếu không thì vào bệnh viện nằm rồi.

Chương 2: Ngày gặp gỡ(2)

Lục Lãnh Phong đưa hai bà cháu về đến đầu ngõ thì cũng xin phép về nhà. Trong con ngõ nhỏ đó chỉ còn hai hình bóng kề vai với nhau. Đến nhà bà Vương, hắn nhìn chung quanh. Từng kí ức hồi nhỏ lại ùa về. Nhớ cái lúc hắn cùng Phong trèo cây ăn trộm xoài nhà hàng xóm, bị mẹ hắn lấy cây roi tét vào mông.Nhớ cái lúc hắn đạp xe chạy giữa đường quốc lộ bị xe tải xém tông gãy giò.....Hắn mỉm cười rồi tự nhủ lòng mình thật may mắn khi có nhiều kí ức tuổi thơ đẹp đẽ như thế.

- Còn không mau tắm rửa mà nghỉ ngơi. Cái thằng này !

- Bà cứ nghỉ trước đi ạ. Cháu tự làm được mà.

- Vậy nhớ ngủ sớm đấy. Mai còn đi trường nữa.

- Bà ngủ ngon ạ.

..........

Ngày hôm sau. Lãnh Phong đã đứng trước cửa nhà đợi cái gã đang say giấc nồng đấy đi sắm một vài thứ cho việc học và cũng tiện tới trường để nhập học luôn. Bà Vương thấy cậu đứng ngoài chờ thì gọi:

- Phong đến rồi à ? Vào nhà đi cháu.

- Vâng ạ. Thiên dậy chưa bà?

- Thằng nhóc đó có hẹn với cháu à ?

- Vâng. Bọn cháu định đi mua vài thứ, sẵn tiện đến trường nhập học luôn.

- Vậy để bà đi kêu nó dậy.

- Cháu cảm ơn.

Bà Vương mở toang cánh cửa ra thì ối giồi ôi ! Hắn đang trần truồng( chỉ mặc mỗi cái quần " xì lỏn" ) cuốn cái chăn mỏng, nằm sấp mà ngủ như tiên cá mắc cạn vậy. Bà bèn giật cái chăn ra rồi bắt đầu la mắng:

- Mày có biết mấy giờ rồi không thằng kia? Mày định ngủ đến lúc nào nữa hả??

- Cho cháu 5' nữa. Hắn uể oải đáp.

- Có dậy nhanh không? Thằng Phong đứng chờ ngoài rồi kìa.

- Cháu dậy ngay.

Miệng thì nói là dậy đấy, nhưng hai con mắt hắn cứ úp rồi lại mở khiến cho bạn hắn phải lắc đầu ngao ngán.

- Mày mà không nhanh là tao bỏ mày ở nhà đấy!

- Đi liền .

..................

Hơn 9h sáng. Hắn vừa đi vừa xách đống đồ vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi. Phong dẫn hắn đến trường cấp ba X - đó sẽ là nơi kết thúc 18 năm thanh xuân của hắn. Tuy ở nông thôn nhưng trường X cũng là một trường cấp ba có quy mô khá lớn, vừa đủ để nhét hết 1800 học sinh.

Làm thủ tục nhập học xong thì vừa đến giờ cơm trưa. Hắn cùng đứa bạn ghé lại một quán ăn nhỏ ven đường để lót dạ cái bụng rỗng này.

- Ngày mai mày đến trường mới rồi. Đừng có lộng hành như trường cũ nữa đấy.

- Tao nhớ mà. Nên ngày mai nhớ gọi tao đi cùng đấy.

- Có ai quên đâu.

.................

- THIÊNNNNN!!!!! Mày có lết nhanh không?? Bố bỏ mày lại bây giờ.

- Đây đây.

Hắn hốc hối khoác cái áo đồng phục vào, dép thì chưa xỏ, đầu tóc rối bù, đến cái balo đi học vẫn chưa khoá lại. Bà Vương nhìn mà ngao ngán thằng cháu mình. Bà tiện tay nhét mấy miếng bánh mì vào miệng hắn.

- Ăn tạm cái này mà đi học. Chạy nhanh đi, trễ rồi kìa.

- Bà ơi cháu đi nhé.

Bà Vương nhìn hai thằng cháu mỉm cười mà bảo:

- Oắt con này. Không biết đứa nào mới hốt nó được đây.

...............

Tùng....Tùng....Tùng.....

Tiếng trống dồn dập nhắc nhở đã vào học. May mà Phong và hắn đến kịp lúc. Nhưng hắn phải ở phòng giáo vụ chờ giáo viên chủ nhiệm giới thiệu đến lớp mới. Lúc này có một cô bạn nữ đi vào phòng lấy tài liệu cho lớp. Hắn nhìn ngay đã đắm đuối con gái nhà người ta. Người đâu mà xinh thế. Mái tóc cô xoã ngang lưng nhìn mượt mà lắm. Khuôn mặt cô bầu bĩnh nhìn đáng yêu lắm. Nhưng mà cô không cười. Hắn nghĩ thầm: chắc cười lên cô ấy xinh lắm! Cô có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Vừa ngoảnh lại thì bắt gặp ngay ánh mắt của hắn đang đắm đuối cô.

- Đẹp lắm à?

- Đẹp chứ!

Hả!!!! Hắn vừa mới đáp lời cô đấy. Hắn quay ngoắt đi chỗ khác, để cô bơ vơ đứng không hiểu gì. Cô lấy tài liệu xong cũng rời đi. Chỉ đi ngang qua hắn thôi mà hắn cũng đỏ mặt. Thơm quá! Mùi thơm từ tóc cô cũng làm hắn mê mẩn. Ước gì thời gian có thể ngưng lại một lúc, để hắn có thể hít hà hương thơm này một chút nữa. Đang thẫn thờ thì thầy chủ nhiệm gọi tên hắn:

- Em là Quyền Vương Thiên đúng không? Đi theo thầy đến lớp nhé.

- À vâng ạ.

Hắn bước theo thầy đến lớp. À, ra là hắn chung lớp với Lãnh Phong à. Ui, sao lại có cô bạn đó ở đây? Cô cũng tròn mắt ngạc nhiên khi hắn bước vào. Thầy chủ nhiệm mở lời:

- Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Em giới thiệu cho mọi người cùng biết nhé.

- Quyền Vương Thiên. Vương là vua, Thiên là trời. Ghép lại là " Vua của Trời". Mong các bạn giúp đỡ.

- Ê đẹp trai vãi!!

- Vậy là Lãnh Phong có đối thủ rồi!!

- Nghe nói hai người đó quen nhau mà.

- Vậy là gấp đôi sự đẹp trai à??

- Lớp trật tự.

Chỉ với một câu nói của cô đã khiến cả lớp im phăng phắc. Thầy chỉ chỗ cho hắn ngồi cùng Lãnh Phong. Hai đứa ngồi gần nhau cũng tiện....tiện nói chuyện.

- Có gì em hỏi lớp phó Lâm nhé - Thầy nhắc nhở hắn.

- Vâng.

Vừa mới trả lời thầy xong hắn quay sang cậu bạn mình hỏi:

- Ê. Nhỏ đó tên gì vậy?

- Nhỏ nào? Ý mày nói là lớp phó hả??

- Ừ.

- Lâm Khánh Thi.

Chương 3: Đối đầu

- Lâm Khánh Thi.

- Họ Lâm à? Nghe quen nhỉ??

- Nghe nói cũng từ thành phố chuyển về. Từ thành phố Y thì phải....

Thành phố Y ? Đó chẳng phải là nơi hắn ở à? Thì ra cũng sống cùng thành phố. Bảo sao nghe tên thấy quen quen. Hắn quay xuống nhìn cô. Khuôn mặt đó thật thanh tú. Ước gì cô ấy cười với mình một cái nhỉ?

Bỗng bất ngờ cô ngẩng đầu lên: ánh mắt ta chạm nhau. Hắn cứ ngỡ cô sẽ cười với hắn nhưng không. Thực tế đã vả vào mặt hắn một cái thật đau.

- Mê à?

- Đ...Đâu có. Tôi định hỏi bài cậu mà.

- Đã vào tiết đâu mà cậu hỏi. Ở cạnh lớp trưởng sao không hỏi đi.

- Vậy tôi quay lên là được chứ gì.

Tội lớn nhất đó là tội ngắm gái mà bị gái bắt được. Hắn xấu hổ với khuôn mặt ngại ngùng đến nỗi hai tai đỏ ửng lên. Lãnh Phong thấy thế thì lại bắt đầu chọc ghẹo:

- Ngắm gái mà bị bắt được là chết rồi!

- Mày nín! Có tin tao cạp đầu mày không?

- Vào tiết rồi các em nhé.

All: Vâng ạ.

..................

Học xong cũng vừa đến giờ ăn trưa. Hắn cùng đám đàn em xuống căng tin kiếm cái gì đó ăn rồi chiều học tiếp. Chỉ trong một buổi sáng mà hắn đã làm quen được với rất nhiều anh em tốt. Bọn họ đều nhận hắn làm đại ca. Hắn nghĩ cho dù mình ở đâu thì bản thân vẫn là trùm. Chẳng cần phải đụng tay đụng chân mà vẫn có cái ăn đến tận mồm thì nhất hắn rồi. Đang ăn thì có thằng lò đầu ra hỏi:

- Đại ca. Thế chiều nay đại ca tính làm gì ạ?

- Mày nghĩ tao sẽ làm gì?

Hắn đang nhai miếng thịt cũng phải khựng lại trước câu hỏi của thằng đàn em khờ khạo nhất đám. Một thằng khác cốc vào đầu thằng nhóc đó một cái:

- Sao mày hỏi ngu thế. Đương nhiên là cúp học rồi. Đúng không đại ca?

- Mày định cúp thật à?

Lãnh Phong quay đầu lại hỏi bạn mình. Hắn cũng chần chừ một lúc rồi trả lời:

- Vậy lớp trưởng định cúp cùng tôi à?

- Đương nhiên là.....

- Tôi đố cậu cúp được đấy.

Cô bưng phần thức ăn của mình đứng trước mặt Lãnh Phong mà chất vấn. Lục Lãnh Phong là lớp trưởng, mà thân là lớp trưởng thì không thể cúp học được. Nếu cậu ta cúp học cùng hắn, cô sẽ nói với thầy chủ nhiệm ngay và luôn.

- Tôi đã nói tôi đi đâu bạn học Lâm! Tôi định cản cậu ta lại mà.

- Vậy sao? Thế thì tốt.

Dứt lời, cô quay đi để lại ánh mắt khó hiểu của đám người Vương Thiên. Hắn không để ý đến cuộc đối thoại của hai người đó, chỉ chăm chú ăn hết phần ăn của mình rồi rời đi. Đám đàn em thấy đại ca đi mất cũng thu dọn rồi nhanh chóng lẽo đẽo theo sau.

Chiều hôm đó hắn cúp học thật. Lãnh Phong đã thử khuyên nhủ nhưng cũng không thành. Hắn cùng đám người đi dạo quanh các trường lân cận xem bên đó làm ăn như thế nào. Đang đi ngang qua một con ngõ nhỏ thì thấy một đám con gái đang bắt nạt một bạn học nữ. Hắn nghe thoáng qua rằng sẽ phát tán video gì đó nếu con bé không chịu nghe lời nó. Bản lĩnh của một thằng đàn ông đã trỗi dậy. Hắn cho đàn em bao vây khu vực rồi tiến vào trong. Chà! Chúng chỉ là mấy đứa học sinh cấp hai thôi đó! Mới cấp hai mà bày đặt chị đại đồ!

- Học sinh thời nay phát triển nhanh quá nhỉ?

Con nhỏ đầu đàn nghe tiếng của người khác thì quay sang nhìn hắn với ánh mắt sắc lẹm. Tự dưng đang làm chuyện tốt thì có người tới phá đám.

- Mẹ kiếp!

Cô ta nói nhỏ trong miệng nhưng âm lượng cũng đủ để hắn có thể nghe rõ từng từ. Hắn không nói gì mà để con nhỏ đó diễn trò tiếp, để xem một đứa cấp hai thì làm gì được hắn.

- Này anh trai. Ấy cũng to mà sao não nhỏ thế. Không thấy người ta đang làm chuyện tốt đây à?

- Cô bé làm chuyện gì thì anh không quan tâm. Nhưng mà, cô bé phải biết đây là địa bàn của anh. Và đã là địa bàn của anh í, thì kể cả chích hút cũng phải thông qua anh đã rồi mới được phép hoạt động. Cô bé chưa hỏi thăm anh mà đã tự do lộng hành thế này rồi, ắt chẳng phải là coi thường anh sao?

Hắn từ từ bước đến cô ta mà buông lời cảnh cáo. Lời hắn nói nghe thì nhỏ nhẹ, thắm thiết lắm. Nhưng đâu ai biết cô ta đang rất hoang mang. Cô ta đã làm việc này gần hai năm rồi, có bao giờ bị nhắc nhở đâu! Chần chừ một lúc rồi cô ta mở miệng phản biện:

- Anh trai à. Em hoạt động trong nghề này cũng gần hai năm rồi. Một câu chào tiền bối cũng không có, anh lấy tư cách gì mà nói đây là địa bàn của anh?

Hắn nghe đến đó thì bụm miệng mà cười thầm. Hai năm luôn á? Sao nghe giống idol mới debut vậy? Nếu vậy thì phải gọi hắn là tiền bối mới đúng chứ, vì hắn đã làm trùm được 5 năm rồi. Kể từ khi hắn lên cấp hai, ai cũng phải tránh mặt hắn. Phần vì hắn đánh nhau rất giỏi, phần vì hắn có gia đình hậu thuẫn nên rất kiêu căng. Hắn nghĩ hồi lâu cũng đáp lại:

- Bé phải gọi anh là tiền bối mới đúng chứ. Anh debut được 5 năm rồi đấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play