Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 1: Nhỏ sâu rượu

Vào một đêm mưa giông có một cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, đang nhấp môi uống một ly rượu nhìn ra bên ngoài.

Trong căn phòng tối tăm dường như lạnh lẽo ấy, hình dáng của một cô gái trưởng thành mờ mờ ảo ảo, mang vài phần kiêu ngạo nhưng không kém phần tao nhã.

Trời mưa còn lộ ra tia sấm sét, ánh sáng chớp nhoáng chói lòa trên bầu trời làm nhìn rõ hơn gương mặt tinh xảo cùng với làn da trắng nõn ấy hơn bao giờ hết.

Mái tóc cô dài bồng bềnh, ngũ quan xinh xắn dễ thương, mặc dù đã hai mươi lăm tuổi nhưng với gương mặt non choẹt kia đã trót lọt giúp cô có thể gian lận tuổi tác.

Những khi người khác mới gặp lần đầu, cứ ngỡ cô là cô gái thanh xuân mới đầu hai mươi tuổi, nhưng thật ra không phải.

Biểu cảm của cô gái lúc này cực kỳ lãnh đạm, thật không thể nhìn rõ đang suy nghĩ cái gì.

Lại thêm một đêm nữa chồng cô trở về muộn, đã gần một tuần như vậy rồi, Tuyết Nhi cũng không buồn kêu ca gì nữa.

Anh từng là ảnh đế lừng lẫy có tiếng tăm, mặc dù đã lui về ở ẩn nhiều năm nhưng khi làm việc gì cũng đều gây chấn động đến giới giải trí.

Hiện tại anh là chủ tịch của Công ty Giải trí An Dương, được thành lập ngay sau khi anh giải nghệ, khi đó đã có rất nhiều minh tinh từ lớn đến nhỏ sau khi kết thúc hợp đồng với công ty cũ liền tìm đến Giải trí An Dương đầu quân.

Chồng cô - Trương Minh Quân nổi tiếng là sát phạt trên thương trường không nương tay chút nào, tính khí vừa lạnh lùng, kiêu ngạo lại quyết tâm của anh cũng đủ để khiến người khác phải sợ hãi. Chỉ cần muốn thì không ít lâu sau đối thủ kiểu gì cũng gục ngã.

Còn cô, Tuyết Nhi là một nữ diễn viên nổi tiếng, sắp tới cố gắng thêm chút nữa kiểu gì cũng giành được ngôi vị ảnh hậu của giới giải trí này rồi.

Cả tuần nay vì muốn được ở bên chồng nên cô đã xin nghỉ phép. Thế mà giờ anh ta lại biệt tăm gần hết tuần rồi, vậy coi như công nghỉ phép của cô cũng như không, lãng phí thật sự.

Hơn mười hai giờ đêm, trong lúc chán nản ngắm nhìn cảnh vật đang đung đưa trước gió kia, cô chợt nghe thấy có tiếng mở cửa ra vào, là có người trở về.

Ngoảnh đầu lại thấy dáng vẻ của một người đàn ông quen thuộc, cũng chẳng phải ai khác, cái nơi này vốn là của riêng hai vợ chồng cô mà.

"Minh Quân? Anh về rồi."

Tuyết Nhi cong môi, chỉ nói một câu như vậy với anh.

Trương Minh Quân vừa trở về từ công ty, vì mấy ngày nay quả thực rất bận rộn nên anh thường xuyên tăng ca. Cho nên để cô vợ ở nhà một mình suốt như vậy anh cũng cảm thấy hơi có lỗi.

Thấy cô chưa ngủ, Trương Minh Quân sau khi móc áo khoác của mình lên giá, anh đi tới chỗ cô hỏi: "Mấy giờ rồi mà em vẫn còn chưa ngủ?"

"Mấy giờ?" Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ mới biết là đã quá nửa đêm rồi.

Suốt thời gian đó cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi ngắm nhìn ngoài trời đang mưa gió, tới nỗi thích từ lúc nào không hay, chẳng còn để ý đến thời gian đang trôi qua từ lúc nào nữa.

Bởi đây là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Chuyện cô xin nghỉ phép một tuần để ở bên cạnh chồng thì dĩ nhiên anh không hề biết, bởi ban đầu cô còn định tạo cho anh một bất ngờ. Song rốt cuộc anh cứ đi sớm về khuya như vậy, cứ thế cô chán không buồn nói gì nữa.

Trương Minh Quân thấy cô cứ ngồi mãi trên bệ cửa sổ như vậy, nhịn không được anh liền bế thõng cô lên, làm suýt rơi ly rượu đang cầm trên tay xuống.

"A! Anh làm gì thế?" Cô giật mình, bị anh ôm tới bất ngờ nên bản thân còn chưa kịp phản ứng.

"Bế nhỏ sâu rượu này đi ngủ." Anh dõng dạc nói.

Ừ thì đã uống tới ly rượu thứ ba rồi, mỗi ly rượu cô đều rót rất đầy, nên lần này với một người có tửu lượng tốt như cô cũng gần như đã say mất rồi.

Tuyết Nhi cũng mặc kệ để anh bế về giường, nằm xuống rồi cũng ngoan ngoãn không làm càn.

Tính ra cưới nhau cũng gần một năm nay, nhưng cả hai lại không đến với nhau vì tình cảm.

Hai bọn họ là mối quan hệ hợp đồng hôn nhân vì lợi ích hai bên, anh vì bị gia đình bắt ép nên đành tuỳ tiện tìm một cô gái về làm vợ.

Còn cô thì sao ư?

Vì thích anh nên sau khi biết được chuyện này, cô liền nhanh chóng tìm đến để cho anh tuỳ tiện chọn làm vợ đấy.

Đúng là trớ trêu thay, ai cũng có lý do của riêng mình để kết hôn với đối phương.

Giữa đêm giông bão thế này, cơn mưa rào rạc khiến đôi vợ chồng khờ dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn.

Sáng hôm sau, ngày cuối tuần.

Nhỏ sâu rượu lúc này đã mở mắt ra, cơn đau đầu lập tức kéo đến khiến cô thật muốn hoa mắt chóng mặt.

Vì hôm qua uống nhiều rượu như thế nên đầu cô không khỏi ong ong.

Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của cô rồi, lịch trình sắp tới bắt đầu dí sấp mặt.

Chị Lê Vương là người đại diện của cô đã gửi công việc sắp tới qua email, bao gồm đi chụp ảnh tạp chí và quay quảng cáo. Nói rằng ngày mai cô phải đến sớm.

Sáng ra đã nhận được thông báo thế này, cô cảm thấy vô cùng chán nản.

Ngồi trên giường nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngủ say như chết kia, cô không khỏi thở dài.

Một tuần nghỉ phép của cô đã làm náo loạn cái công ty quản lý lắm rồi, công ty đã phải sắp xếp lại lịch trình để cô có thể nghỉ ngơi một tuần. Âu cũng là vì gà đẻ trứng vàng, nên là cứ phải chiều chuộng hết mức thôi, miễn là cô không quá phận là được.

Mấy ngày nghỉ này thật sự rất lãng phí, cũng do cái người đàn ông lạnh lùng kia chẳng chịu về nhà chỉ vì công việc ở công ty rất bận rộn.

Tuyết Nhi vuốt nhẹ mái tóc lõa xõa trên gương mặt anh, trong lòng không khỏi dâng lên tia ảo não.

Mặc dù biết anh chẳng có tí tình cảm gì với mình, thế nhưng cô vẫn cứ chạy đến dâng cả cơ thể mình cho người ta, có tàn nhẫn với bản thân mình quá không vậy?

Nhưng sau đó Tuyết Nhi cũng nhận ra một điều rằng, sau gần một năm chung sống, cô biết mình đã không thích sai người.

Dẫu sao anh là một người đàn ông tốt, mặc dù chẳng có tí tình cảm gì với cô nhưng lại làm rất tốt về mặt trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng.

Ít nhất, cô chỉ cần trong thời gian còn hợp đồng hôn nhân này, anh không tìm nhân tình khác bên ngoài là được.

Cô khẽ ngừng tay mình lại, thôi không nghĩ nữa, đang định bước xuống giường thì có một bàn tay ôm lấy eo cô rồi kéo trở lại nằm xuống giường.

"A!" Bị kéo xuống giường bất ngờ, cô không kìm được kêu lên một tiếng.

Người đàn ông nằm trên giường vẫn không mở mắt, anh chỉ khẽ nói bên tai: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."

Cứ như vậy cô lại nghe lời liền rúc vào trong lòng anh, ngủ ngon lành cho tới tận trưa mới thức dậy.

Chương 2: Cô vợ nhỏ này thật biết làm loạn

Tuyết Nhi tỉnh dậy thì đã đến giờ trưa, theo thói quen cô liền đưa tay quơ sang bên cạnh xem người đàn ông còn nằm ở trên giường nữa hay không.

Hiển nhiên là không.

Mặt trời đã lên cao, cô nhìn là biết đã đến giờ trưa rồi.

So với buổi sáng thì lúc này cơn đau đầu đã tiêu tan đi phân nửa, cô mệt mỏi ngồi dậy, những ký ức đêm qua mơ hồ bắt đầu trở về.

Vì bất mãn do Trương Minh Quân biệt tăm biệt tích suốt cả tuần qua, cho đến sát ngày nghỉ cuối cùng, Tuyết Nhi khó chịu, muốn mượn rượu giải sầu.

Lúc ấy cô bất chợt nhớ lại quá khứ của mình, cách đây năm năm, từ khi mới bước chân vào ngành giải trí, được một thời gian cô rất mệt mỏi với mọi thứ vì không nghĩ rằng showbiz lại tăm tối đến như vậy.

Một nữ diễn viên cùng tuổi cô, vào thời điểm đó đã bị công ty đưa đến quán bar làm "giao dịch" với các vị đạo diễn, nhà sản xuất mà đa số toàn là những ông già đầu hói, bụng phệ lại thích mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, nói đơn giản là làm như vậy để giúp các cô kiếm được tài nguyên tốt nhất.

Một trong số đó, cô gái Trịnh Ngọc Phương, bằng tuổi và cũng gia nhập giới giải trí vào cùng thời điểm với cô, thế nhưng chỉ vì gương mặt của Tuyết Nhi quá trẻ so với tuổi nên khi bị "dâng lên" cho những lão già ấy thì mặt mày ai ai cũng đều sợ sệt, lắc đầu không nhận.

Các ông thà bị mang tiếng là thích "chơi" mấy cô diễn viên trẻ đẹp còn hơn bị mang tiếng là chơi gái chưa đủ tuổi vị thành niên. Mặc dù vào thời điểm đó Tuyết Nhi vừa tròn hai mươi tuổi.

Vì sao ư? Cưỡng hiếp trẻ vị thành niên thì sẽ bị bắt vào tù, các ngài ấy không dám trèo lên đầu pháp luật đâu.

Vậy nên sau chuyện đó, giữa hai người thì chỉ có Trịnh Ngọc Phương là bị đem cho mấy lão ấy xơi tái. Từ đó cô ta liền căm ghét Tuyết Nhi, suốt năm năm qua không ai là không biết trong giới giải trí hai người có thù hằn với nhau như thế nào.

Chỉ vì cô không bị dâng cho mấy lão ấy mà Trịnh Ngọc Phương liền trở nên thù hằn, ghen ghét đố kỵ với cô. Vì thế từ đó tới nay hai người có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.

Cô thở dài, nghĩ thời gian trôi qua quá nhanh, thoáng chốc đã năm năm rồi. Lăn xả trong cái giới này cô đã dần chai sạn, không còn tựa như hòn ngọc trong sáng nữa, giờ đây chỉ còn là một hòn ngọc chứa nhiều vết nứt, ánh sáng của nó cũng chẳng còn được như vẻ ban đầu.

Tuyết Nhi xốc chăn xuống giường, sau khi gấp chăn lại liền đi đánh răng rửa mặt. Vài phút sau cô liền trở ra phòng khách.

Hương thơm từ canh bí đao thịt băm liền xộc lên mũi, dĩ nhiên đây chính là một trong những món ăn mà cô rất yêu thích. Mỗi khi ở nhà Trương Minh Quân anh đều nấu cho cô vợ nhỏ của mình ăn món này, dường như bữa nào cũng có, không thể thiếu trong mỗi bữa ăn.

Lần theo mùi hương cô liền lăn qua bếp, trong nháy mắt liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đeo tạp dề, bận rộn trong bếp nấu nướng.

Tuyết Nhi hơi ngẩn người nhìn anh, đã bao lâu rồi cô không ngắm nhìn người đàn ông này rồi?

Mái tóc đen óng, cơ bắp cuồn cuộn, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ còn chưa thay ra. Vì mặc áo cộc nên hai cánh tay lộ ra màu da đồng quyến rũ chết người, vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ kia là một trong những điều mà cô thích ở anh.

Nói thẳng ra Trương Minh Quân đúng chuẩn gu của cô rồi.

Sau khi nuốt trọn đủ vẻ đẹp của chồng mình, Tuyết Nhi rón rén đi tới, ngay sau đó liền ôm chầm lấy anh, thoáng chốc làm anh giật cả mình.

Cô dụi dụi vào lưng anh, ôi cái thân hình cường tráng này, sao mà hoàn hảo đến như thế chứ?

Khi đứng với Trương Minh Quân cô chỉ cao đến cằm của anh thôi. Người đàn ông này vừa cao vừa to lớn đến như vậy, dẫu sao cũng từng là một ảnh đế lừng lẫy có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí, với vóc dáng này ở thời điểm hiện tại thì đã hơn rất rất nhiều người rồi.

Cũng thật là... không yêu cô nhưng lại chiều chuộng cô như vậy. Thật nhìn không ra cảm giác vợ chồng gì cả, chỉ thấy giống như ông bố đang nuông chiều con gái mình mà thôi...

Tuyết Nhi nhỏ hơn anh những mười tuổi, nhưng so với gương mặt và thân hình của cả hai thì rõ ràng nhìn như chênh nhau mười lăm tuổi.

Chuyện kết hôn giữa hai người thật sự rất ít người biết, vì đây là hôn nhân hợp đồng dựa trên nhu cầu của cả hai mà ra. Có thể nói rằng, đối với cô vì tuổi còn trẻ, sự nghiệp vẫn còn đang sáng lạn, không thể vì kết hôn mà làm chững lại sự nghiệp diễn xuất được. Còn anh chỉ vì gia đình ép buộc mau cưới, vậy nên mới sinh ra cái hợp đồng hôn nhân này.

Nhưng đối với ai chứ đối với Tuyết Nhi cô chẳng thèm để ý, ngược lại cô sẵn sàng có thể công khai trước bàn dân thiên hạ rằng mình đã kết hôn với anh, nhưng vì anh chưa muốn nên cô cũng chẳng thể công khai được.

Nói thẳng ra thì Tuyết Nhi cô nôn nóng lắm rồi.

Trương Minh Quân hơi run người lên, sau đó anh cũng bình tĩnh lại, trên bếp đang nấu là món thịt rang với đỗ, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng ngon mắt.

So trình nấu nướng của hai thì dĩ nhiên Trương Minh Quân đứng đầu rồi, cô thừa nhận mình chỉ là hạng tép riu mà thôi.

Để mà nói nếu như cô sống một mình giống như trước kia, chắc mỗi ngày chỉ mua cơm hộp với ăn mì tôm mất.

Trương Minh Quân liếc mắt nhìn cô, thấy cô cứ dụi dụi vào lưng mình, sự trẻ con của cô làm anh phải thở dài một hơi.

Trương Minh Quân tắt bếp rồi gỡ tay cô ra khỏi người mình, anh quay người lại trực diện nhìn cô. Giọng nói trầm khàn kia lập tức liền cất lên:

"Có thể lần sau đừng làm trò này nữa được không? Ngày nào cũng như vậy tim anh như muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi."

"Em thích thế đó được không?" Cô lè lưỡi rồi chạy ra ngoài.

Anh thở dài, cái cô nhóc này thật là.

Hôm nay chỉ có vài ba món ăn trên bàn, đơn giản cô và anh thuộc tuýp người không thường ăn quá nhiều món trong một bữa. Chỉ cần thích ăn gì thì nấu món đó nhiều hơn một chút là được.

Trương Minh Quân đã lui về ở ẩn nhiều năm rồi thì không sao, nhưng Tuyết Nhi vẫn còn là diễn viên, một người bán hình tượng cần phải giữ vóc dáng như cô không thể ăn quá nhiều đồ ăn như vậy được.

Phòng làm việc của cô quản lý cân nặng rất chặt, nhưng ngược lại Trương Minh Quân lại rất tùy hứng. cô thích món nào anh liền làm cho cô món đó, nhưng cũng đều có mức độ vừa phải.

Kết hôn với nhau được một năm nhưng số lần cô ăn đồ anh nấu cũng không nhiều, vì cô thường đi quay phim, quay quảng cáo, chụp ảnh tạp chí,... Cộng thêm Trương Minh Quân còn hay vùi đầu vào công việc ở công ty, cho nên tính ra chắc được đâu đó khoảng hơn chục lần.

Tuyết Nhi không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nữa, tuy rất ít nhưng mỗi lần được ngồi ăn cơm nhà với anh, cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

Đơn giản là vì cô yêu anh mà.

Mới ngồi xuống bàn ăn một lát thì Trương Minh Quân đưa cho cô bát canh rong biển, anh nói: "Hôm qua uống nhiều rượu như vậy chắc đau đầu lắm đúng không? Em uống chút canh rong biển đi."

Tuyết Nhi nhận lấy, hương thơm từ canh rong biển liền xộc lên mũi.

Mùi vị cũng được, không đến nỗi nào, chỉ là cô không thích.

Tuyết Nhi tự nhủ rằng lần sau đừng uống nhiều rượu quá, mất mặt thật sự, cũng may đêm qua chưa làm gì quá đáng.

Ít nhất là trong lúc say rượu cô không làm gì quá đáng, ừm... ít nhất là cô đã nghĩ như thế.

Trương Minh Quân ngồi ở phía đối diện, nhìn cô đang uống bát canh giải rượu, nhớ lại chuyện hôm qua không nhịn được liền mở miệng: "Hôm qua em làm gì, nói gì, còn nhớ chút gì không?"

Bát canh mới uống được phân nửa thì cô suýt phun hết ra khỏi miệng, may mắn đã nuốt hết được xuống cổ họng rồi mới ho sặc sụa, cô vội vàng lấy giấy ăn trên mặt bàn rồi nhanh chóng lau sạch miệng.

Đêm qua bản thân làm gì ư? Ngoài việc được anh bế lên giường ngủ ra thì còn làm gì nữa à?

Tuyết Nhi ngây ngốc nhìn anh, thấy vậy Trương Minh Quân liền biết, cô vợ nhỏ này của anh không nhớ một tí gì rồi.

"Đêm qua em không ngủ, cứ nằm đó hát mấy bài thất tình với giọng hát vịt đực của mình, chân tay thì không ngoan ngoãn cứ quậy tung hết cả chăn lên, làm anh suýt nữa phải đi tìm dây thừng để trói em lại."

"..."

Nhưng khoan đã, có người chồng nào lại đi nói giọng hát của vợ mình như vịt đực không chứ!

Chương 3: Nói không với việc ngủ sofa

Tuyết Nhi cứng họng, những lời anh nói vừa rồi đã làm cô kinh ngạc tới nỗi không thể nói nên lời.

Trong đầu bỗng xẹt ngang qua những ký ức rời rạc, những ký ức từ đêm qua bất chợt trở về một lúc càng nhiều.

Vào lúc nửa đêm, sau khi bế Tuyết Nhi lên giường ngủ thì anh định chuẩn bị đi tắm. Thế nhưng vừa mới đứng dậy thì có một bàn tay nhỏ nhắn lập tức kéo anh lại khiến cho anh không may ngã sõng soài xuống giường.

Giọng cô cứ nỉ non bên tai làm anh cảm thấy có đôi chút khó chịu.

"Đừng đi đâu cả, hãy ở bên cạnh em đi..."

Tuyết Nhi giữ chặt lấy cánh tay của anh, cô còn cạ má mình vào tay anh, một chút cũng không rời.

Trương Minh Quân ngồi xuống mép giường, anh nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường với tư thế ngủ nướng chân tay vô cùng loạn xạ, có vẻ cô ngủ rất ngon đây.

Cứ mỗi khi anh định gỡ tay ra thì y như rằng cô càng lúc càng siết chặt hơn.

Anh thở dài, được rồi, đành chiều theo ý cô nhóc này một lát vậy.

Vừa mới nằm xuống giường một chút thì đột nhiên Tuyết Nhi kêu rên ư ử, tuy âm tiết cất lên rất nhỏ nhưng cũng đủ để khiến anh xao động.

"Ngủ rồi mà vẫn không an phận?" Trương Minh Quân dùng tay bóp nhẹ chóp mũi cô, thấy mặt cô nàng phị ra thực không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh ngưng nhéo mũi thì cô cũng thả lỏng cơ mặt ra, nhưng đột nhiên trên gương mặt tươi trẻ kia lại bắt đầu làm ra biểu cảm vô cùng phức tạp.

Cô mếu máo, tuyến lệ bắt đầu hoạt động, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc lấp lánh.

"Người ơi, tại sao em lại buồn thế này?

Tại sao? Vì em cô đơn, vì không có người ở bên cạnh.

Người rời đi bỏ mặc em lại cô đơn một mình.

Lúc ấy em thật cô đơn và tuyệt vọng biết bao..."

Tuyết Nhi bắt đầu cất giọng hát như vịt đực của mình lên, với chất men say vẫn còn lưu lại trong người thì khỏi nói, âm thanh dần bắt đầu khiến cho người bên cạnh cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Cô đang hát bài "Lưu luyến" của ca sĩ Lương Ngọc đây mà.

Sau khi hát chán chê rồi thậm chí cô còn vung chân múa tay, miệng nhỏ bắt đầu gào khóc lên:

"Tại sao? Tại sao anh bỏ em lại một mình chứ? Em đã rất cô đơn đấy biết không..."

Âm vực lúc đầu rất lớn, nhưng về sau lại trở nên nhỏ dần, gương mặt nhỏ xinh lộ ra đầy vẻ uất ức, cô nức nở khóc ríu rít trong lòng anh, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng nghỉ.

Cả ngày hôm nay Trương Minh Quân đi làm đã đủ cảm thấy cả người mệt mỏi rồi, vậy mà cô nàng này còn biết quậy phá, không để cho anh đi tắm nữa, đúng là mệt mỏi gấp bội.

Nghĩ ngợi một lát, anh thấy bây giờ cả người mình cũng đã thấm mệt, thôi thì cứ thế này mà đi ngủ vậy, sáng mai tắm sau cũng được

Trương Minh Quân vẫn đang trong bộ trang phục mới đi làm về mà nằm xuống, nhìn Tuyết Nhi đang ôm khư khư cánh tay của mình bên cạnh, thật không nỡ bỏ tay cô ra.

Ngẫm lại câu nói vừa rồi của cô, anh không hiểu rốt cuộc cô đang nói đến ai.

Bạn trai cũ ư? Hay là anh đây?

Nghĩ tới vế sau Trương Minh Quân lập tức lắc đầu bác bỏ.

Trường hợp đầu tiên thì có thể đúng, nhưng đến trường hợp thứ hai thì chưa chắc, bởi anh và cô là mối quan hệ đang cần đến nhau. Cho nên khi nghĩ theo chiều hướng này, anh càng cho rằng cô chắc đang nhớ tới bạn trai cũ, vô tình có anh ở cạnh nên cứ nhầm tưởng rằng anh chính là người bạn trai cũ đó của cô.

Trương Minh Quân nghĩ rằng, có lẽ cô vẫn đang còn tình cảm với bạn trai cũ của mình.

Chẳng hiểu sao trong lòng lúc này đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu nữa.

Anh thở dài, thôi quan tâm chuyện cũ của cô ấy làm gì, dù sao mọi chuyện đã là quá khứ rồi.

Trở về thực tại, Trương Minh Quân chỉ kể sơ qua nội dung cho cô biết một chút thôi, còn lại thì anh gần như là giấu kín đi.

Đúng như phán đoán của anh, mặt cô muốn tái mét đi rồi.

Tuyết Nhi gãi đầu, cô trở lên lúng túng mà nói: "Em xin lỗi, đêm qua làm phiền anh quá rồi..."

Trầm mặc vài giây rồi cô ngẩng cao đầu nhìn anh, cho ra một đề xuất ý kiến mà bản thân cô cho rằng khá hay: "Em nghĩ... hay là chúng ta cứ ngủ riêng như lúc đầu đi, ngủ chung thế này em sợ trong lúc say lại làm gì đó quá đáng thì phiền anh lắm..."

"Ngủ riêng?" Trương Minh Quân khoanh tay nhìn cô, anh nhướng mày: "Căn hộ này chúng ta mua rất nhỏ và chỉ có một giường ngủ duy nhất, em định như lúc đầu để cho anh ra nằm ngủ ở sofa hay sao?"

Tuyết Nhi lập tức lắc đầu: "Không không, ý em là em sẽ ra ngủ sofa."

"Như thế cũng không được." Và Trương Minh Quân cũng lập tức bác bỏ đi ý kiến của cô.

Lại nhớ đến cái thuở vừa mới cưới nhau về, vì là hôn nhân hợp đồng nên cô và anh ban đầu ngủ riêng với nhau, nhưng sau đó trong một lần mẹ anh đến chơi, vô tình phát hiện cả hai ngủ riêng không chung giường.

Lúc đó mẹ anh tức giận lắm, thế là quyết định ở lại một tuần liền để giám sát đôi vợ chồng mới cưới này, Vì chỉ có một căn phòng ngủ duy nhất nên bà tự nguyện ngủ ở trên sofa.

Kể từ đó cô và anh bắt đầu có thói quen ngủ chung giường với nhau, dẫu sao cả hai cũng thấy không có vấn đề gì, miễn là đừng làm gì đó vượt quá giới hạn là được.

Trương Minh Quân chậc một tiếng: "Anh không cho phép, hai chúng ta cứ ngủ chung như vậy là tốt nhất."

"Nhưng anh không thấy phiền sao?" Tuyết Nhi ngạc nhiên.

Còn anh vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: "Không."

Hmmm nói thế nào nhỉ? Tuyết Nhi cho rằng anh đang không có tình cảm gì với mình, huống hồ lại có loạt tư thế ngủ nướng vô cùng khó ở, ấy thế mà anh vẫn chịu ngủ chung với cô sao?

Tự nhiên lời nói này của anh khiến cô có thêm một tia hy vọng vào tình yêu của mình.

Rốt cuộc là Trương Minh Quân đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc anh có tí tình cảm gì với cô hay không đây?

Mặc dù biết anh không đồng ý là vì căn hộ khá nhỏ và chỉ có một phòng một giường ngủ, nhưng có sao đâu chứ? Cô chỉ là muốn bám víu vào thứ tình cảm mà cô không biết anh có dành một chút nào cho mình hay không thôi.

Dẫu sao, kẻ yêu đơn phương bao giờ cũng là kẻ khổ đau nhất.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play