Nhà họ Lý.
"Lý Mộng Khiết, mày còn gì để nói nữa không hả?!"
Chát!
Cái tát vang dội đáp vào khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên. Gương mặt nguyên bản không tì vết lập tức xuất hiện vài vệt đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn là biết, người ra tay cũng đánh không nhẹ.
Lý Mộng Khiết đột ngột bị người ta đánh, không kịp phòng ngừa ngã người ra đằng sau. Dù kế bên có hai người, nhưng bọn họ hoàn toàn không có chút ý tứ muốn đỡ cậu chút nào, làm cậu lảo đảo xém té ra sàn.
"Lý Mộng Khiết, mày bị điếc à? Tao đang nói chuyện với mày đó!"
Lý Mộng Khiết bực bội vô cùng, bà già có cái giọng oai oái làm điếc hết cả tai, làm cậu muốn lấp kín cái miệng kia lại. Nếu không phải bà ta là mẹ trên danh nghĩa của cậu, cậu lập tức liền cho vài đường quyền.
Bắt đầu rồi, cái tuồng mẹ thất vọng về con trai nên ra sức dạy dỗ lại.
Lý Phong Nam thấy cậu cứng đầu cứng cổ không chịu nhận lỗi, thất vọng quát lớn: "Mộng Khiết! Anh dạy em thế nào hả? Mau xin lỗi Thúy Vân đi!"
Lý Mộng Khiết mặt vô biểu tình lau nước miếng dính trên mặt, xin lỗi mẹ anh chứ xin lỗi, lỗi tại con nhỏ đó trước mà, có phải do cậu đâu.
Đỗ Thúy Vân nấp sau lưng Lý Mộc Đông, rớt nước mắt lã chã: "Mộng Khiết, mình xin lỗi, là mình nói sai rồi, cậu đừng giận nữa."
Lý Mộc Đông híp mắt nhìn đứa em trai này. Lý Mộng Khiết thực chất cũng không phải là em trai ruột của anh ta, mà là em trai nuôi.
Lý Mộng Khiết nhìn một vòng, Đỗ Thúy Vân thì khóc lóc, mẹ Lý thì nạt nộ, ba Lý khoanh tay đứng nhìn, Lý Phong Nam thất vọng nhìn mình, Lý Mộc Đông hóng drama, Lý Thiệu Tây vui sướng khi người gặp họa.
Người thân, giờ khắc này như người xa lạ. Mà cũng sắp tới đây, thành người xa lạ thật rồi.
Cậu đã chịu đựng đủ rồi, cái nhà không có tình người này.
Lý Mộng Khiết đã nhìn thấu tất cả từ lâu, cũng lười đi ứng phó tiếp, mắng thẳng mặt: "Tất nhiên là mày sai rồi, ai bảo mày to mồm mắng tao là thằng cô nhi tu hú chiếm tổ làm gì? Cái miệng hại cái thân cả thôi, tao mới đánh mày vài phát chưa tởn đúng không? Tới đi, tao chấp cả dòng họ nhà mày."
"..."
Lặng ngắt như tờ.
Bình thường Lý Mộng Khiết vừa dễ thương vừa vâng lời, đúng với tên gọi của cậu được ba mẹ đặt cho, đứa trẻ thuần khiết thiện lương. Vậy mà bây giờ đứa nhỏ đó đang mở cái miệng nhỏ xinh của mình ra chửi người, làm đám người có mặt tại đây sửng sốt sửng sốt.
Người kinh hãi nhất phải kể đến Đỗ Thúy Vân, cô ta chắc mẩm rằng cậu sẽ không thể nào nổi giận, tính tình như Phật, chắc chắn sẽ tự mình nhận sai tự mình đứng ra xin lỗi cô ta. Ai mà ngờ được, Lý Mộng Khiết mở miệng không phải để xin lỗi, mà là để mắng.
Lý Phong Nam làm con cả, lập tức duy trì nét mặt như bình thường, cả giận nói: "Em còn mắng Thúy Vân? Em ấy là con gái, nói sai cũng xin lỗi em rồi, em đe dọa người ta là sao? Anh nói cho em biết, nếu em mà còn ngang bướng thì đừng trách anh đuổi khỏi nhà!"
Anh ta quá thất vọng rồi, tuy nói cậu chỉ là em trai nuôi nhưng được anh dạy dỗ thì cũng phải có tí tố chất của nhà họ Lý chứ. Hơn thua đủ với một cô gái làm gì.
"Đuổi khỏi nhà" ba chữ này không khác gì một quả bom hẹn giờ với một thiếu gia giả như cậu.
Anh ta xúc trúng rủi ro của cậu rồi.
Chát!
Cậu nhịn nữa thì cậu làm con chó đóm.
Lý Mộng Khiết lập tức cho một cái tát qua: "Anh thì giỏi lắm, chỉ được cái mặt tiền chứ không có não. Mê nó thì cưới nó về làm vợ đi mà thương, tôi nói gì kệ tôi. Nhà anh ở biển à, quản rộng như vậy làm gì?"
Anh trai nuôi thôi mà, không có quan hệ huyết thống mà còn muốn quản cậu? Không đánh cho tỉnh thì tội nghiệp anh ta quá.
Lý Phong Nam bưng kín mặt, lỗ tai ong ong, đau đớn trên mặt lập tức làm anh ta nhận thức được, Lý Mộng Khiết dùng sức tới đỏ cả tay, chỉ để cho anh ta một cái tát cho hả giận: "..." Anh ta có nói gì quá đáng đâu? Chỉ kêu cậu xin lỗi bắt tay giảng hòa như bình thường vẫn hay làm thôi mà?
"..." Đây có thật là Lý Mộng Khiết nhân từ bác ái sánh ngang thiên thần của nhà bọn họ không vậy??
Lý Thiệu Tây bắp rang bơ trong tay rớt đầy đất cũng không lượm, mồm há to có thể nhét được cả một quả trứng vịt. Trời má, em trai đánh anh hai luôn, thằng bé bình thường xà nẹo anh hai dữ lắm, vậy mà nói tán là tán, còn chơi chữ rất điêu luyện.
Lý Mộng Khiết tầm mắt bắn lại đây, đôi mắt đen láy to tròn toàn là bực bội, Đỗ Thúy Vân lập tức từ giả thành thật, khóc lóc ỉ ôi: "Là em sai! Là em nói bậy trước! Anh đừng đánh em nữa! Huhuhu!"
Cỡ nào đáng thương, nghe như cậu bạo lực với cô ta rồi vậy đó, chỉ gửi nhẹ vài cái chạm vai thôi mà.
Lý Mộc Đông đứng kế bên cô ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn: "Nếu đã xin lỗi thì mọi chuyện bỏ qua...đi?"
Lý Mộng Khiết sắp bị đá đít ra khỏi nhà nên cóc sợ gì nữa, lập tức miệng như ống pháo bắn qua Lý Mộc Đông: "Xin lỗi đủ dùng thì còn cần cảnh sát làm cái chó má gì nữa? Lý Mộc Đông, hay để tôi đánh anh vài phát rồi xin lỗi anh chịu không?"
Lý Mộc Đồng lúng túng vô cùng: "..." Con thỏ dữ lên cũng ăn người à?
Ba Lý lúc này mới ra mặt: "Đủ rồi đó, còn ra thể thống gì nữa hả? Lý Mộng Khiết, sao dám ăn nói kiểu đó với anh trai thế hả?"
Mẹ Lý từ lúc biết Lý Mộng Khiết không phải con ruột mà là con nuôi, từ hi vọng tràn trề biến thành thất vọng tiếc hận. Bà ta đang phát tiết, cho Lý Mộng Khiết một bạt tay cũng là bà ta.
Con trai cả bị đánh, bà ta lại càng bùng nổ, chỉ tay về phía cửa: "Cút! Mày cuốn gói cút khỏi nhà tao ngay thằng tu hú chiếm tổ!"
Lý Phong Nam lập tức phản ứng lại mẹ mình đang nói gì đó, khó có thể tin: "Mẹ, mẹ nói gì vậy! Mộng Khiết dù không phải em con nhưng con đã xem em ấy là người nhà mình từ lâu rồi! Sao có thể đuổi!"
Mẹ Lý có người cản thì càng hăng say: "Còn không phải tại nó mà con mẹ đến bây giờ mới được gặp mặt sao? Ăn của mẹ, uống của mẹ, cho nó ăn học để nó gây chuyện thị phi khắp nơi à? Mẹ không chấp nhận!"
"..."
Ba Lý biết kiểu gì cũng can không được, nên lại không liên quan đến mình mà đọc báo tiếp.
Ba tháng trước, khi cả nhà đi làm kiểm tra sức khỏe mới phát hiện chỉ có Lý Mộng Khiết nhóm máu khác cả nhà. Kiểm tra sức khỏe hằng năm cậu đều vắng mặt, năm nay đi cùng nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nhà họ Lý cũng bất ngờ không kém, lập tức thông báo tìm con trai thất lạc nhiều năm.
Ví trí trong nhà của Lý Mộng Khiết, trở nên xấu hổ chưa từng thấy.
Từ sau lần đó, mẹ Lý không kể số lần mà bùng phát, mắng chửi Lý Mộng Khiết thậm tệ, còn muốn đuổi cậu khỏi nhà. Ba Lý nghĩ, chuyện như cơm bữa mà thôi, để bà ấy phát tiết đủ rồi thì sẽ không sao, Lý Mộng Khiết cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ chịu đựng, sau đó ngoan ngoãn lấy lòng, xin lỗi bà ta.
Chỉ là ủy khuất Lý Mộng Khiết một chút thôi, không có sao cả.
Lý Thiệu Tây cảm thấy chuyện này không thể đùa giỡn được nữa, cũng nhanh chóng khuyên can: "Mọi người bình tĩnh lại chút đi! Có phải lỗi của Mộng Khiết đâu! Chuyện này là ai sai trước điều tra một chút là ra liền mà!"
Lý Mộc Đông nhìn thằng em song sinh, lại nhìn Lý Mộng Khiết. Thằng bé chắc buồn khổ dữ lắm, tu hú chiếm tổ gì chứ, em nó cũng đâu có muốn-
Lý Mộng Khiết không những không khóc mà còn như trút được gánh nặng: "Vậy thì tốt quá."
Điện thoại, cặp xách, tất, đều vứt xuống, còn bộ đồng phục trên người, nếu lột trần thì không thể ra ngoài được nên thôi. Cậu đem sở hữu những gì ăn xài của nhà họ Lý vứt lại, không bỏ sót một thứ nào.
Lý Mộng Khiết dùng khuôn mặt thánh thiện của mình nói ra mấy câu cay nghiệt vô cùng: "Đuổi thì đi, làm gì căng? Tôi cũng chán phải chịu đựng mấy người rồi, một đám ích kỷ. Chờ Lý Tiểu Bắc về, cảm phiền ông bà gạt tên tôi ra khỏi gia phả giùm."
Cậu bước tới cửa lớn, mang dép vào: "Còn có, luật sư đến giao tài sản cho Lý Tiểu Bắc, đó là tài sản vốn dĩ thuộc về tôi, bây giờ trả cho mấy người luôn, coi như là tiền ăn học mấy năm qua. Hẹn ngày không gặp lại!"
Rầm!
"..."
Mẹ Lý than khổ không thôi: "Ông nhìn xem nó, nuôi lớn tới từng này, càng ngày càng mất dạy!"
Ba Lý quát: "Bà bớt nói vài câu đi, Mộng Khiết nó còn nhỏ không suy nghĩ chín chắn, bà lớn rồi, chấp nhất với trẻ con làm gì?"
Mẹ Lý khóc lóc than thở: "Tới ông cũng mắng tôi? Tôi khổ quá mà!"
Ba Lý đau đầu, ra hiệu cho người hầu đỡ bà ta lên lầu nghỉ ngơi. Ngày nào cũng quậy, bây giờ hay hơn, còn ra tay đánh con.
Nhìn cặp xách và đồ dùng của Lý Mộng Khiết rớt đầy đất, Lý Mộc Đông chịu thương chịu khó nhặt lên giúp, để vào phòng cậu.
Trong 4 anh em, Lý Mộng Khiết là đáng thương nhất, cậu bị la mắng, thậm chí là so bì đủ kiểu, vì là con út. Bọn họ làm anh em nhưng không thể giúp được gì, cũng buồn lắm chứ.
Cả nhà họ Lý hôm nay áp suất rất thấp, Đỗ Thúy Vân cũng không dám nán lại lâu nữa, chuyện do cô ta đổ thêm dầu vào lửa nên người nhà họ Lý cũng mất thiện cảm. Sau này đừng nói tiếp cận Lý Mộc Đông, cửa nhà họ Lý không biết mở cho cô ta không nữa.
Ba anh em nhà họ Lý hôm nay được chứng kiến một mặt xấu xa của em trai đáng yêu, cũng không có tâm tình cơm nước, cả đám lên phòng nghỉ ngơi.
Lý Mộng Khiết chỉ giận dỗi bỏ nhà đi mà thôi, ngày mai thế nào cậu cũng về nhà.
Còn về phần em trai ruột thịt của bọn họ, cũng đang trên đường đến đây rồi. Cũng là lúc nên thông báo nhận thân với họ hàng.
Quảng trường.
Lý Mộng Khiết mình không rời nhà, một đồng cũng không đem, bây giờ hối hận không kịp. Giờ cậu muốn dùng điện thoại công cộng gọi cho bạn thân cũng không thể.
Chậc, một học sinh cấp 3 như cậu, có thể làm gì bây giờ chứ?
Trời chiều ngã về tây, kéo ra vài vệt vàng cam chói mắt, thiếu niên tinh xảo phiền muộn ngồi trên băng ghế ngắm đài phun nước, là một cảnh đẹp, nếu không nghe cậu lầm bẩm gì đó: "Lý gia chó má, có con ruột rồi thì xua đuổi con nuôi. Tôi mà thèm đặt chân vào cái nhà đó nữa sau này tôi liệt dương luôn!"
"..." Sao bây giờ, chắc cậu ngủ ghế đá công viên đêm nay luôn quá.
"Cậu đang gặp rắc rối gì hả?" Một giọng nam có chút non nớt như chưa vỡ giọng vang lên trên đỉnh đầu.
Lý Mộng Khiết liền nâng đầu lên nhìn, không khỏi buồn bực vô cùng lần nữa: "Không có, không thích, không nói, cậu làm gì được tôi?" Cậu không muốn nhìn nhất là cái bản mặt này, thiếu gia thật nhà họ Lý.
Lý Tiểu Bắc bị dỗi: "..." Gì ngang ngược vậy, lần trước còn dễ thương vô cùng gọi hắn là bạn học Bắc mà. Ăn trúng thuốc nổ?
Nói cũng trùng hợp, Lý Mộng Khiết và Lý Tiểu Bắc học chung một lớp, cả hai người ít khi nói chuyện với nhau. Lý Tiểu Bắc mới thật sự là thiếu gia nhà họ Lý, Lý Mộng Khiết chỉ là bị y tá ôm sai thôi.
Nhà họ Lý tung tin, lật cả thành phố lên chỉ để tìm lại đứa con thất lạc nhiều năm. Bây giờ ai ai cũng biết, Lý Mộng Khiết không phải thiếu gia nhà giàu gì, chỉ là thằng tu hú chiếm sào của Lý Tiểu Bắc.
Mà đương sự thì có vẻ như không để tâm lắm, cậu ta còn bắt chuyện với cậu nữa mà. Lý Mộng Khiết xoay đầu qua một bên, từ chối cuộc trò chuyện. Có thân lắm đâu mà tỏ ra thân thiết.
Lý Tiểu Bắc nhìn sắc trời tối sầm xuống, quảng trường chung quanh cũng không còn một ai, đèn đường le lói sáng, không khỏi bối rối: "Chúng ta về nhà đi? Bố mẹ chắc cũng đang lo lắm."
Vừa nhắc tới bố mẹ không khác gì đâm phải họng súng của Lý Mộng Khiết. Vì cãi nhau với bà ta mà cậu mới chạy ra đây ngồi xổm. Còn muốn cậu về nhà?
Lý Mộng Khiết bực bội: "Đó là nhà cậu, đâu phải nhà tôi đâu."
Lý Tiểu Bắc lôi kéo tay cậu, kéo người đi, vẻ mặt khoan dung: "Thôi mà, về thôi. Chúng ta cũng có duyên lắm chứ bộ, Lý gia là nhà tôi cũng là nhà cậu mà, tôi không để ý đâu."
Lý Mộng Khiết không vui bị lôi đi, cứ kéo cậu về là cậu không thèm về đó: "Sao mà lì quá vậy, tôi đã nói là không muốn mà!"
Lý Tiểu Bắc vừa lôi vừa kéo, có những chuyện cậu ta rất cứng đầu cứng cổ, như chấp nhất với chuyện đưa Lý Mộng Khiết quay về Lý gia: "Cậu đừng tức giận nữa mà, cho dù tôi có về nhà họ Lý thì bọn họ cũng sẽ không đuổi cậu đi đâu. Ngoan đi em trai." Cậu ta muốn có em trai lắm cơ, Lý Mộng Khiết vẻ ngoài cứ như búp bê sứ, đáng yêu như vậy.
Lý Mộng Khiết giằng co không chịu đi, chửi đổng lên: "Em trai cái cục shit, cậu mà không buông là tôi la lên đó!"
Cậu giật lại, cậu ta lại kéo, trong lúc nhất thời không chú ý tới đài phun nước phía sau.
Tủm!
Ầm!
Lý Tiểu Bắc đứng không vững, ngã người về sau, bàn tay còn lôi kéo Lý Mộng Khiết té chung, làm cậu mất thăng bằng theo, ngã lộn nhào vào đài phun nước.
Đài phun nước được xây ở trung tâm quảng trường vừa rộng vừa sâu, cho nên khu vực xung quanh đều giăng rào bảo vệ. Ai mà ngờ được có một đoạn hào rào bị hỏng rồi, còn chưa kịp sửa.
Lý Mộng Khiết thầm mắng vài tiếng trong miệng trước khi ngất xỉu. Lý Tiểu Bắc đúng là khắc tinh của cậu mà, đáng ghét quá đi!
Bệnh viện.
Lý Mộng Khiết từ từ chuyển sang tỉnh, mở to đôi mắt nhìn trần nhà quen thuộc, há mồm liền chửi thề: "Con mẹ nó, lần thứ 9 rồi! Sao không tha cho tao đi?!"
Lý Mộng Khiết thần sắc âm u, đôi mắt đen láy có biểu tình khủng bố vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu càng làm cho cậu trở nên khiếp người. Y tá vừa muốn vào thay nước cho cậu bị dọa cho đứng tim, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới: "..."
Lý Mộng Khiết mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, nghiến răng ken két.
Lần thứ 9 rồi.
Cậu trọng sinh về năm 16 tuổi đã 9 lần rồi!
Lần thứ nhất trọng sinh cậu còn khiếp đảm lắm. Sau lại, có lần thứ 2, thứ 3, riết rồi cậu cũng chai lì luôn. Sống lại thì cũng thôi đi nhưng cậu có bao giờ được chết già đâu.
Lý Mộng Khiết tâm lý bình thường, qua những lần trọng sinh đó, cũng dần hắc hóa-
"Mộng Khiết!" Giọng lớn tới nỗi y tá phải nhắc nhở cậu ta im miệng.
Lý Mộng Khiết cuối cùng cũng có chút hơi thở loài người, ốm yếu dựa lưng vào gối, chờ người bạn thân tới gần: "Trường Miên, cậu ồn ào quá, đây là bệnh viện."
Dương Trường Miên là một thiếu niên thanh tú tinh xảo, môi hồng răng trắng, tuy không đẹp bằng cậu nhưng cũng không kém. Vẻ ngoài của cậu ta đã đẹp sẵn, lại còn thân thiện giỏi giang hòa đồng, hot boy trường cậu. Và cũng là, người thân duy nhất trên đời.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play