Nhẹ nhàng đôi tay an ủi, vuốt ve yêu thương trao nhau thứ mỏng manh hơi ấm. Mái tóc kia được người xoa nhẹ nhẹ, đem hết muôn vời yêu thương làm hành động. Y rằng, thiếu nữ luôn là điểm yếu nhỏ nhoi của đại thám tử. Là ngoại lệ duy ngã độc tôn, ngàn đời đem lòng yêu mến.
Hỡi ơi, thiếu nữ là một mảng thanh xuân phơi phới. Rực rỡ thấm đẫm hoa, nhẹ nhàng nhường lông vũ. Yểu điệu, thướt tha, kiêu sa, diễm lệ. Rằng, là đặc biệt nhân loại. Rằng, là yêu thương duy nhất.
Chẳng qua thì, dang dở tình là tình đẹp. Thanh xuân như hoa, như mộng rằng cũng hoàn duy nhất. Dẫu cho ông Tơ, bà Nguyệt có nối tình yêu thương, cũng hoàn không thể níu lấy cuộc tình sớm định đoạt. Nàng chọn kẻ khác thì chàng cũng toàn tâm cam chịu, không thể níu lại. Em ơi.
Miễn là, được nhìn bóng người thướt tha áo váy, được trao mắt người yêu thương ánh nhìn. Dẫu cho tình này có là tình dở dang, cũng như chiếc khăn len đan nửa, ngày đông đã tàn. Thì người đã chẳng còn ở đây, để ta trao người những cái ôm muôn đời dịu dàng.
Mạn đà la đã nở, tô thắm rực rỡ cả cung đường dẫn đến Hoàng Hà sông. Mạnh Bà nâng canh, mời người uống. Uống rồi, xin phép người ta nắm đôi tay, đi vời nhau cả đời.
Hẹn nhau kiếp sau, em ơi.