Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Drop.] [Đn Conan. – AllConan|AllShinichi.] Hoãn Thương.

Chương 1.

-Truyện không liên quan hay đi theo mạch dẫn chính. Đây chỉ là nơi để tình yêu của tôi đối với em được thỏa mãn, mong chẳng nhận bất kì thứ nào gọi là ác ý. #flopkemeno,deodroptruyendau.
---
Khi muôn dặm nhân sinh, cũng chỉ rằng lỡ làng tình ca. Huyết đã rơi, nhuốm đỏ cả vùng trời. Nằm trên vũng máu tanh tưởi đớn lòng, từng làn gió lạnh thấu xương thổi vào mảnh vải mỏng manh em đang diện khiến thân thể bé nhỏ khẽ run rẩy. Em thoi thóp thở, cố tìm lấy cho mình những ngụm không khí đã sớm hóa dĩ vãng. Thân thể em đau đớn, khuôn mặt phớt trắng bệch vì những vết thương âm ỉ giày vò.
Trong cơn ảo giác cuối đời, cặp nguyệt mâu bắt thấy bóng nữ nhân nhanh như cắt lao về phía mình. Đôi mắt vị ấy ngập ngụa lên tia hoảng loạn, sự tuyệt vọng như len lỏi trong từng tế bào, nay đã được hoàn toàn phô ra. Hình bóng em thấp thoáng nơi vị trí đáy mắt ngấn lệ dài. [-"Thiếu niên nhỏ của tôi ơi, sao cậu lại bỏ tôi ở chốn trần gian nhem nhúa này mà rời đi nhường vậy? Tôi yêu cậu, yêu cậu đến nhường nào."]
Rồi lại nhắm mắt, buông tay. Em buông tay ra khỏi những hoài bão còn chơi vơi thuở nào, buông tay khỏi những ước mộng em luôn hằng mong ước, buông tay khỏi một đời người. Chọn cách chạy trốn trước những thứ đau thương ngày nào đang than khóc trong chính thân thể trần tục. Em âm thầm chịu đựng đủ điều, ít nhất sau những gì đã qua. – muôn vời đau đớn chỉ chĩa mũi kiếm vào em. Tàn nhẫn tới rồi ung dung đi trước thiếu niên bé nhỏ. Cặp nguyệt mâu thuở nào bấy giờ hoen đỏ, dìm trong sương đêm của thứ nước mắt thập phần đau thương.
Không ai cả, chỉ có em. – là Shinichi Kudo. – là Conan Edogawa. – là vị cứu thế của Nhật Bản tân thời đại. Cũng chỉ riêng em, rằng từng, thiếu niên thuở nào còn xốc nổi, ngu ngốc và hối hả, chính em, là thiếu niên bấy giờ, chín chắn hơn về suy nghĩ, trưởng thành và nuôi trong mình về ước mơ của một ngày mai. Ngày mai, nơi mà ban mai dịu dàng sẽ hôn vào mái tóc em, quấn quýt trên đôi vai đã sớm gánh chịu đủ điều. Nắng mai sẽ thương em, gió sẽ ôm chầm lấy em. Cát dịu cầm chân, biển không sóng níu lại. Ấm êm cuộc đời, an nhàn tuổi trẻ sẽ đến với em vào một mai không xa, em ạ. Chỉ cần muôn đời hi vọng, bao la thiên hà ít nhất sẽ chắp cánh. Nâng em lên giữa trắng xóa cánh chim. Bung xòa, bay về nơi, thân thương ấm êm sẽ bao lấy em.
Chỉ là em ơi, gương sứ vỡ nát choang thành từng mảnh, kính dính sương bị đánh đến nát dầm, dẫu cho có muôn vời sửa chữa, hỏi xem đời cớ sao mà lành lại? Tâm ô uế bị dìm trong máu lửa, thân kiêu sa nát bầm cớ sao mà quay về lúc xưa? [-"Tôi nhớ, đã có lần em bảo với tôi. Đôi lúc, em cảm thấy em thật ngu ngốc, lại chẳng màn an nguy bản thân lao vào nguy hiểm. Tựa thiêu thân, mà chẳng để ý đến tâm tình của những kẻ chung quanh. Chỉ là, chung quy lại, cũng vì thứ mà em gói gọn 'chấp niệm'."]
Tựa như việc một con cá ngàn năm thấp kém, lại mưu ham thứ diễm lệ chim trời. Khó lắm em ơi, nào ai rảnh để nhặt lại từng mảnh kính đã nát choang, đã vỡ tan để vá lại không? Nào ai rảnh để tìm kiếm viên bảo ngọc đã sớm bị thứ đen đúa bôi đen không? Như một thứ tình ca bị dẫm nát, bần hèn và thấp kém đến đáng thương. Tâm trí đại thám tử nhiễm bẩn, tưởng chừng việc mãi mãi chẳng xảy ra. Huyết tanh tràn ngập nơi tâm hồn sớm nào thanh khiết đến lạ. Vấn vít tư vị của những ngày u lo cao kì khó với, u thương nhung nhớ hào quang diễm lệ. Shinichi Kudo, thiếu niên bấy giờ thân mình dính huyết nóng. Lệ dài tuôn rơi.
---
Chết tương truyền, thứ chấm dứt mọi đau thương, ủ nát. Dấu chấm cho một bể dầu thương đau, rằng kết thúc, của vô vạn trăm điều. Chỉ là cớ sao, hơi thở nhỏ đã sớm ngừng. Nhưng, thứ lạnh lẽo chốn tâm can héo úa, lo lắng, não nùng vẫn đun nấu ruột gan? Thương đau vẫn ở đó, duy ngã độc tôn chẳng chịu phục. Bấy giờ đây, giữa bể ụ bóng tối hiu quạnh. Từ tận đáy lòng, thứ âm thanh thủ thỉ thương đau khẽ bật lên. Người ta vẫn truyền tai nhau, khi nhắm mắt xa đời, thứ sẽ chạy dọc theo nỗi đau thể xác sớm dĩ vãng. Những mảnh vụn kí ức được tô vẽ, hiện lên nơi đáy mắt loài người. Đeo bám hình ảnh rủ rượi tuổi dậy thì, âu yếm tình yêu thuở thanh xuân mơn mởn. Nhạt nhẽo từng không khi về già tàn tạ.
Xem lại cách, mình vô tâm đối mặt với người khác, mình thịnh ác giết chết một thi nhân. Và, xem lại cách. Một cằn cõi nhân loại tìm cách vươn lên giữa vô vàn đau thương gào thét. Cặp nguyệt mâu phớt một ngấn nước, vô vàn mảnh đen héo úa cố dìm. Cô đơn đến lạ lẫm chốn này.
Sau tất cả muôn vời máu và hoa, nước mắt hòa lẫn cùng bùn non nhớp nháp. Thiên thần nhỏ bấy giờ thấp thỏm hóa tuyệt vọng. Hỡi ơi, cớ làm sao mà khi thân đã tàn, hơi đã lạnh. Em còn phải chịu cảnh cơ hàn, lãnh lẽo từng cơn? Đáy lòng nhường dột rủ gục. Em ơi. Cái thương đau ánh mặt tiều tụy, cái đau thương hỗn nát đáy lòng. Lỡ làng làm sao, thứ đến với em không phải cảnh thiên đường sao nhấp nhánh, hay tài hoa tinh khiết ngọc long lanh. Chốn này đây bẩn thỉu tột cùng, áp sát vào tim mỏng. Cứa nát muôn trùng mỏng manh thịt da.
Đứa nhỏ bấy giờ thương đau cùng cực, chẳng gắng gượng nụ cười tích cực thuở nào. Nhem nhóm uất đau âm ỉ. Đánh vào màn nhĩ toàn nhân gian. Bi đát số phận từ lúc nào chấp nhận, bấy giờ chính chủ toan chối bỏ. Em ơi, cái này chân lí ngỡ em hiểu rồi? Vì ai hỡi em? Vì ai mà đành chấp nhận rũ bỏ đi tự tôn thuở này. Tự nguyện ném bản thân dìm chết tâm can. Lệ nóng tràn, xuyên thủng toàn bộ não nùng suy tư.
Thứ tạp nham đã gieo vào nấm mồ thân thương thứ mầm non giàn giụa, nó nảy lộc, đâm chồi. Tán rễ len lách qua từng tất suy tư. Sinh trưởng một cách nhường vũ bạo, cật lật ác ôn thập phần. Em ơi, dẫu sao thì. Em chẳng phải thế đâu. Ví von như một thứ huyền ảo câu truyện. Chao ôi, tích cực rằng một thiếu nữ đương thời xuân xanh. Mĩ miều nhan sắc, tuyệt hương sắc đẹp. Nàng đến với ta trong một chiều thu không nắng, ngồi vào bàn. Rồi, muôn hoa mới hé sẽ rung rinh trong vườn, chim bay, chim đậu. Rừng rực sắc hương. Ngược lại với kinh hách chân dung thiếu nữ, tiêu cực rằng ác bá hống hách. Đến chốn này, gã ta đập phá muôn trùng mọi thứ. Phá hủy khung cảnh mộng mơ. Tràn vào áp bức, thống khổ.
-"Thiết lập cơ sở xuyên không- ký chủ cá thể, Shinichi Kudo." Nhem nhúa màn đêm thoát ẩn rồi biến mất trong nháy mắt. Lao ra từ không trung tĩnh mịch một con mèo hắc lông, cặp mắt vàng kim sáng. Chiếu lên một bảng điện tử kì lạ. Shinichi bấy giờ mắt ếch trơ nhìn, đầu ngập ngụa câu hỏi. Bật ra thoảng thốt thập phần.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Cái quái!?"
Nguyệt mâu thoáng động nhìn thứ kì dị lục phần trước mắt. Mèo sao? Em bấy giờ, trao nó kì lạ ánh nhìn. Ụ béo, to tướng, nó là mèo giống heo phải không? Diễm lệ quan mai to tròn, nhân sinh quan ngỡ rằng sụp đỗ từng mảng. Chẳng phải, nó vừa cất giọng lên đấy sao? Động vật bốn chân đã tiến hóa đến mức này rồi sao? Xem chừng, cũng quá đỗi phi khoa học đi.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Xuyên không?"
Thấp thỏm im lặng hai cá thể. Shinichi là người thốt ra câu nói kì lạ đó, ngỡ ngàng ánh mắt vẫn chưa rút đi. Phá tan cái im ỉm không gian kì lạ thuở bấy giờ. Đáy lòng nhịp bấn loạn. Đáy mắt dâng lên cảnh giác. Chốn này căn bản chưa rõ, ngụ ngôn ý tư không hay. -"Thiết lập trả lời: Xuyên không đến song song thế giới. Hi hữu cơ hội, cải lão hoàn sinh. Sống lại một đời. Rằng nhân loại được thần chúc phúc. Bổ sung trả lời: Chốn này đây, giao thoa giữa cõi thần và cõi trần, ụ đen bóng tối làm nên bởi muôn trùng nguyên tử. Kéo theo ảo giác, ánh sáng ngỡ bất lòa. Thắp sáng muôn nơi."
Người ơi, này có chăng là mụ mị thoáng qua? Cái gì chứ, song song thế giới? Cái gì chứ, xuyên không song song? Shinichi ngỡ ngàng, thuật ngữ này cũng rằng tương đối am hiểu. Với trình độ khoa học kĩ thuật thuở bấy giờ của địa cầu, cư nhiên hoàn không thể chứng minh căn cứ của những việc bất khoa nhường này. Giả thuyết bộn bề, nhưng đương cơ không có bằng chứng. Nguyệt mâu thấp thoáng khó hiểu, trào phun lên sự thắc mắc đỉnh nóc. Vậy, xuyên không để làm gì? Qua song song thế giới để làm gì? Chẳng phải, chỉ cần qua Hoàng Hà sông. - Đạo giáo để lại. Miền cực lạc. - Phật giáo đôn toan.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Tại sao? Căn bản mà nói-."
Trong cuốn sách "Tôi tư duy, tôi thành đạt¹." của tác giả John C. Maxwell. Ở chương năm. - tư duy chiến lược, khi ông đưa ra những cách để giải phóng loại tư duy này. Rằng đã có một câu thế này: "hỏi 'tại sao' trước khi hỏi 'làm thế nào'." Rằng, để đảm bảo ý tưởng đó khả thi, mang về tiến độ cao. Việc tự đặt câu hỏi, "tại sao phải làm thế?", "tại sao nên cống hiến vào nó?". - là một chiến lược quan trọng. -"Thiết lập trả lời: Rằng thế giới này, luôn có những nhân loại được thần chúc phúc. Và, cái vị đây chính là một trong những nhân loại đó." Cỗ âm thanh hỗn tạp cấu tạo từ nhiễu sóng, ong ong khiến đại não Shinichi Kudo thoáng qua một tầng choáng váng. Thần chúc phúc? Giải thích thế cũng cơ hồ quá đi.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Tôi.. phải làm gì ở nơi đó?"
Như một hảo huyền truyện kể, dẫu sao. Chốn trần tục tựa bể khổ thương đau, tôi lên ngàn phường hi hữu đạo lí. Không có há miệng chờ sung, cũng chẳng có ở không dựng cơ đồ. Đặc ân? Suy cho cùng, cũng toàn phường gian trá. -"Thiết lập trả lời: ²Truyện cổ của anh em nhà Grim là được lấy ý tưởng từ hiện thật cả trăm năm trước. Vẽ lên những cốt cách sẵn có." Mắt diễm ép bức đóng lại, Shinichi Kudo triệt để rơi vào khoảng không tối lặng. Treo mình giữa tĩnh mịch không gian. Trường lưu oán hận cả cuộc đời, hoàn oán hận trường lưu cả đời sau.
Oán trả oán, ác dã ác báo, ân trả oán, ác báo dĩ hòa. Thù hận kiếp này, rằng lan tràn đến muôn đời sau. U ấp thương đau. Tương truyền, truyện cổ rằng một bể dối trá. Não nùng thương đau chẳng thể thoát, giọt lệ sâu bi mãi vương mi.
---
-Kết thúc chương 1.
-¹: Tôi tư duy, tôi thành đạt. của nhà văn nổi tiếng người nước ngoài, John C. Maxwell. Cuốn sách được dịch giả nhỏ tuổi nhất bấy giờ. - Đỗ Nhật Nam. dịch khi chỉ mới mười một tuổi. Chia sẽ những cách cải thiện tư duy. Tạo nên bản thế tốt hơn của bản thân. -²: Truyện cổ anh em nhà Grim vốn không phải dị bản gốc của cổ tích thế giới. Những nét chấp bút đầu tiên rằng từ cả trăm nước trước. Câu trên là một phép ẩn ý. Các vị đọc rõ một chút, hoàn toàn toan hiểu.

Chương 2.

-Tiếp nối diễn biến chương trước.
-Đóng góp ý kiến: Ảnh đại diện nhân vật nên lựa chọn manga/ anime. hay fanart. đây các vị?
---
Có chăng, chỉ cần nằm nhoài ở nhà. Thỏa mãn bản thân bằng muôn nghìn thứ thiếu ý nghĩa, vô dụng đến thấu trời, như thế liệu có thành công? Không, hiển nhiên sự thật là không. Trên lầm than cuộc đời bi chát, chẳng có lựa chọn dễ dàng nào cả. Dẫu có là đại thám tử cao cao tại thượng, học sinh tiểu học ngoan ngoãn, bé con. Đôi chân trần vẫn rằng dẫm lên mớ thủy tinh mỏng, cắt phắt đi sợi tương tư nhóm nở. Than ôi, phũ phàng cuộc đời rằng bài bi tráng ca vang. Âm điệu được phổ lên bởi kẻ nô lệ kiếp kiếp, đời đời hoàn lệ nô. Nghìn năm còn sống, nghìn năm thương đau.
Thời bấy giờ hiện đại, trần tục nhân gian ví von, một bể lửa trăm bề rực cháy. Đấu đá, gièm pha, rằng, nào có thể trăm năm an yên tự tại. Một ngày bỗng nhiên, lại có đặc ân rơi vào đầu? Điển hình ví dụ là chốn lạnh lẽo hậu cung muôn vời, chao ôi! Đến cả cái vị cốt cách thanh tao, mĩ mạo như hoa. - mẫu nghi thiên hạ. - hoàng hậu nương nương là còn phải tranh dành sủng ý. Ví làm chi những tần phi yêu kiều như hoa, nhẹ nhàng như lụa? Rằng, sẽ chẳng có tấm thảm đỏ trải dài cho đường em đi cả đời, em ơi. Chỉ có em mới rằng tự cứu được em thôi. -"Thiết lập thông báo: Cái này đây thần, rằng trăm đời cũng chẳng nặng, nhẹ ai quá mười phần. Lần này cái vị này ký chủ đi, kèm theo một xuất hiện nam nhân." 'Xuất hiện nam nhân.' rằng là cái gì ám chỉ? Shinichi Kudo cảm nhận rõ ràng tư vị của loại câu nói thông báo toan chẳng cảm xúc. Cái gì chứ, thần ban tặng đặc ân? Suy cho cùng, lũ nhân loại phàm tục thuần đơn giản, có là, thiên sứ dịu dàng như hoa, như nguyệt, quỷ tràn ác bá, thịnh ác chém người. - hoàn một lũ cờ cho vị thần kia tùy ý sắp xếp. Cũng chỉ là, con cờ trên bàn cơ được định sẵn.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Cái này đây ý vị?"
Mấp máy môi mỏng, cặp môi đã sớm hóa nức nẻ nay bị chính chủ thao đến đáng thương. Nhất, cái ý vị thông tin xuyên không song song đã đình trệ đại não, nhị, lại là tư ý nam nhân xuất hiện, chẳng phải là đang tự khiến mình đảo điên? Xin thưa, cái vị kia thần trên cao hỡi. Em đây, cũng rằng thứ căn bản nhân loại. Có mang mĩ miều mạo dụng ngỡ rằng thuộc về chốn xa xăm. Cũng ngàn năm khó sánh, lũ mang danh tiên thần cai trị trên cao. Cấp bậc, suy cho cùng đã được thiết lập từ thuở thiếu thời.
-"Thiết lập trả lời: Không thông tin, thần đặc ân." Tựa mù nhân sinh, ngồi trong góc xó của hạng thấp hèn. Kéo kẹt thứ đàn sớm cũ rít, lũ người mua vui. Một kẻ không có sự lựa chọn, chung quy, chẳng khác nào tên mù trong góc xó. Một sáng, cái vị ưu thượng phú ông ghé thăm tên kẽo kẹt mù. Ăn to, nói lớn, kiệt ngạo ra lệnh. Yêu cầu tên mù kia chơi một bản nhạc, hài lòng nhu cầu, một trăm lượng lập tức thưởng. Thất vọng nhu cầu, xử trảm lập tức ập. Tên mù không lựa chọn, hắn hoàn dốc sức chơi một đoạn nhạc xuyến xao lòng người. Tắm tắc nhân dân tụ tập khen ngợi. Chẳng qua, tên phú ông bảo không thích. Tên mù rằng đã bị chém phắt đi cái đầu. Than ôi, trong một chốn bốn bề lửa cháy. Chẳng cần quan tâm em là ai, miễn rằng, em hơn người này, em hơn người nọ. Em sẽ thắng. Một chốn đau thương hoàn chẳng chừa kẻ yếu vị trí. Tàn nhẫn làm sao cư nhiên quy luật.
Nguyệt mâu diễm bị ép mở to, tròn mắt nhìn thứ diệu kì ánh sáng. Rằng, nó nhường được cấu tạo bởi trăm ngàn vọng hi. Kéo đến cõi này nát mục mầm mống mật ngọt. Khuỵu gối, thân thể đại đổ rạp. Shinichi nắm chặt lấy lòng ngực phập phồng, hơi thở như gấp hơn. Nguyệt mâu kinh hách lần nữa ép buộc đóng lại. Chìm trong bóng tối rỗng tuếch.
---
-"Mẹ, tại sao con phải làm diễn viên chứ?" Cặp đồng tử xanh lam theo quán tính tuyệt tức mở ra, tròn xoe nhìn cái nam nhân dung mạo thập phần như mình. Bối rối, bâng khuân ngập tràn tim nhỏ. Cái này đây tinh tế thân ảnh, bách bàn nan miêu khuôn sao. Ương ngạnh nũng nịu, rằng một bộ dáng, ngạo mạn cùng phơi phới đến trời cao thoáng hãi.
-"Nhưng mà, mẹ rất muốn Shin- chan làm diễn viên nha." Thanh tú chóp mũi cao hồng, to tròn đồng tử vắt trong. Môi chúm kéo lên nụ cười nuông chiều đến bao dung. Mái tóc xoăn nâu vẫn rằng óng ả, lam mâu nữ nhân lấp lánh ngước nhìn. Rằng cái nhan sắc chim sa cá lạnh, bướm mê, ong thích. - cựu diễn viên. - Yukiko Kudo. Không phải là đấu khẩu, không phải là cãi tranh. Sự hòa hợp giữa hai thân ảnh kì lạ ăn khớp, ngụ ý, đều là muôn vời lo lắng gửi đến cho nhau. Trêu chọc tạo nên không khí gần gũi đến lạ.
-"Đam mê nghệ thuật thì con muốn làm tiểu thuyết gia hơn." Hơi phịu mặt, thiếu niên nhỏ dễ thương đến hóa dung túng điệu bộ. Nào, em bấy giờ có chút không nhìn nổi, ửng đỏ che lấy khuôn mặt. Chẳng qua, nhìn đối tượng giống bản thân đến kì lạ. Cư xử một cách trẻ con thế. -"Chà, diễn viên cũng có cái lợi của diễn viên. Tiểu thuyết gia cũng có cái lợi của tiểu thuyết gia, điểm quan trọng, con rằng có đam mê hay không nha?" Giọng điệu âm khàn, trầm ấm cất lên. Ánh mắt lia sang cặp mẹ con vẫn tranh luận trong căn bếp nhỏ. Ba phần sủng ái, bảy phần hoàn ba. Chai sạn đôi tay lật nhẹ trang báo, môi hơi cong lên khuyết hoàn hảo độ. Bảnh bao dung mạo, chững chạc đàn ông. - tiểu thuyết gia nổi tiếng. - Yusaku Kudo.
Thoắt cái, mớ hình ảnh mờ dần rồi hóa dĩ vãng. Như một tháp cát, sụp đổ dần rồi biến mất giữa không trung. Trả lại nơi đây tối tăm khoảng không, lạnh lẽo đến vô cùng. Mạnh mẽ kéo lấy bao nhân loài thập phần khổ đau, không thương, không tiếc dìm vào trăm sự oán, thương. [-"Em ơi, dẫu ngoài kia, có oán trách trăm nghìn họ trao đến em, có mắng nhiếc muôn vời họ trút lên em. Thì, tôi xin em, hãy luôn nhớ ở đây. Tay tôi vẫn sẵn sàng để ôm lấy em, vai tôi vẫn đủ rộng để em lệ nhòa."]
---
Nặng trĩu mí mắt hơi nhòa, chớp chớp, gắng gượng mở bật ra. Trắng xóa trần nhà, bốn bề lam phong, tinh hương thoang thoảng. Căn phòng nhỏ mang đậm hơi hướng hiện đại, hoàn lẫn vào kiểu cách tối giản sẫm màu. Thân thuộc cảm giác len lỏi, nguyệt mâu chớp choáng ngấn nước. Kì lạ bần bật nhìn chung quanh.
Ran Mori.
Ran Mori.
-"A, Shinichi. Cậu tỉnh rồi!"
Thanh thoát nữ nhân lao tới, nguyệt mâu hơi hướng lên. Nhìn chăm chăm vào bóng nữ yêu kiều. Mật ngọt giọng nói vang vảng bên tai. Hòa lẫn trong dòng chảy lắng lo thập phần hạnh phúc. Thứ mùi hương chua xót xúc cảm rơi vào đầu mũi, đắng nghét, chua chát đến khó thích nghi. Đại thám tử hơi khựng người, đem ra một cách đối đại hết phần khó thân.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Ran? Cậu.."
Thanh âm tự chủ hoàn thương xa cách, không thân thuộc giọng điệu thân yêu. Khó gần, xen lẫn cùng thứ kính ngữ. Chao ôi, nhấn nhá nỗi niễm đẫm lệ dài tuôn rơi. Hiện hữu thứ kỉ niệm hoài cũ xa vời, phớt lên tầng này một ướt át nhớ thương. Bóng nữ nhân yêu kiều đáy mắt, bảo ngọc mâu đẫm nước từ lâu. Hoen đỏ đáy mắt ngước nhìn, mũi cao ửng đỏ, thấp thoáng lệ rơi. Như liễu phong, cành liễu đứng trước gió ngàn nghi ngút. Đỗ ập xuống phía em. Trầm mê ôm lấy. Cỗ âm thanh thoáng thút thít. Âm ỉ hõm cỗ ngần trắng.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Cậu sao thế? Có chuyện gì sao?"
Lệ nóng rơi dài, cặp bảo mâu ngọc ngà bấy giờ đỏ hoe. Nức nở, nỉ non, thủ thỉ. Yếu đuối đến nhường mỏng manh bảo bọc. Đáng thương đến mức não lòng chúng sinh. Điệu giọng ướp hương hoa nức lên từng cơn, cỗ âm thanh lịm đường như rít lên trong cổ họng, nghẹn ứ, xa xăm. [-"Ran, đến cuối cùng tớ vẫn chẳng thể ở bên cậu. Chẳng phải là người sẽ cùng cậu đi đến cuối đời. Nhưng, không sao cả. Dùng chân tình của tớ, biến nó thành tấm vải voan, che lấp đi chân tướng sự thật. Che lấp đi tình yêu đã hóa không còn."] Thanh diễm tay nhẹ nhàng nắm lấy khuôn sao tinh tế, phận là nam nhi, rằng đấng chí tôn. Nào có kẻ phân minh, chính đáng, lại để một nữ nhân nước mắt lắm lem trước mắt bản thân? Em dịu dàng lau đi những thứ nóng ấm tuôn dài, ân cần xoa, rồi, ôm vào lòng. Một cụm hành động nhu thương đến nhớ thương ngập phòng.
Ran Mori.
Ran Mori.
-"Cậu, tại sao lại làm vậy chứ!? Có biết tớ lo lắng lắm không? Cái đồ ngốc này!!"
Nhem nhóm đau thương đánh vào lòng, sức lực yếu ớt đập và từng cơn. Châu sa vắn dài, trăm trách móc tuôn ra như bày tỏ. Hỡi ơi, thương cho những kẻ rằng phận sống cơ hàn. Quặt thắt cõi lòng, cứa nát con tim. Ố vàng và lắm bụi, trang giấy cũ bấy giờ được lật lại. Viết xen những dòng lem nhem chữ. Bị phũ phàng nắm lấy, ném sâu vào vũng nước lấm bùn.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Ran, bình tĩnh lại đã. Có chuyện gì xảy ra sao?"
Nhẹ nhàng đôi tay an ủi, vuốt ve yêu thương trao nhau thứ mỏng manh hơi ấm. Mái tóc kia được người xoa nhẹ nhẹ, đem hết muôn vời yêu thương làm hành động. Y rằng, thiếu nữ luôn là điểm yếu nhỏ nhoi của đại thám tử. Là ngoại lệ duy ngã độc tôn, ngàn đời đem lòng yêu mến. Hỡi ơi, thiếu nữ là một mảng thanh xuân phơi phới. Rực rỡ thấm đẫm hoa, nhẹ nhàng nhường lông vũ. Yểu điệu, thướt tha, kiêu sa, diễm lệ. Rằng, là đặc biệt nhân loại. Rằng, là yêu thương duy nhất. Chẳng qua thì, dang dở tình là tình đẹp. Thanh xuân như hoa, như mộng rằng cũng hoàn duy nhất. Dẫu cho ông Tơ, bà Nguyệt có nối tình yêu thương, cũng hoàn không thể níu lấy cuộc tình sớm định đoạt. Nàng chọn kẻ khác thì chàng cũng toàn tâm cam chịu, không thể níu lại. Em ơi. Miễn là, được nhìn bóng người thướt tha áo váy, được trao mắt người yêu thương ánh nhìn. Dẫu cho tình này có là tình dở dang, cũng như chiếc khăn len đan nửa, ngày đông đã tàn. Thì người đã chẳng còn ở đây, để ta trao người những cái ôm muôn đời dịu dàng. Mạn đà la đã nở, tô thắm rực rỡ cả cung đường dẫn đến Hoàng Hà sông. Mạnh Bà nâng canh, mời người uống. Uống rồi, xin phép người ta nắm đôi tay, đi vời nhau cả đời. Hẹn nhau kiếp sau, em ơi.
Ran Mori.
Ran Mori.
-"Cậu có sao không, Shinichi!? Sao lúc đó lại dại dột mà nhảy xuống chứ!? Tớ xin lỗi, xin lỗi!!"
Hoảng hốt níu lấy vạt áo, giàn giụa nước mắt ngập ngừng nói. Lời nói ngắt quãng, yêu đuối vang vọng. Thầm thở dài, tinh tế tay nhỏ xoa lấy tóc mái, ôm ấp vào lòng. Em kéo đầu thiếu nữ vào lòng ngực, ôn nhu che chở. Nhất định thời gian, mắt đẹp dần chìm vào mộng giấc. Quân tử thân, em để nàng xuống chăn êm, gối em. Nhu thuận chỉnh sửa tiểu tiết, nhẹ nhàng rời khỏi đôi tay đương níu chặt.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Dại dột sao? Mình có thể làm điều gì dại dột chứ."
Diễm lệ thanh tao mày cau, mặt có. Chắp đôi tay trên chiếc ghế đẩu ở bàn làm việc, chim sa, cá lặng nguyệt mâu khẽ đảo. Trầm ngẫm suy tư đủ điều. Đại tài thám tử ắt hẳn nào phải xưng danh, cũng suy là nhân loại hèn thấp. Não động vẫn rằng cần thời gian xét. Thích ứng bấy giờ vẫn nào có, cớ làm sao mà thấu hiểu sự đời bản thân? Chính xác này còn chả chút tri thức, chẳng khác nào tên mù lòa góc xó. Ngẩn ngơ, rồi bị quẳng vào máy chém. Chợt tỉnh giấc ở một nơi hóa xa lạ, lại bị thiếu nữ vồ ôm ngấn lệ. Có làm sao mà lập tức thích nghi? Rằng, phi thường hiếm có.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Cái này phòng là của mình? Lai lịch ý chắc sẽ có, nhỉ."
Mắt vẫn đảo chẳng ngừng, suy xét từng ngóc ngách. Lại nhìn lên cái bàn làm việc vô vàn thứ, máy tính sao? Ý hẳn có ích nhỉ. Thao thao tác tác vào đường, lẩn la ấn ấn tìm tòi. May thật, đứa nhóc này không sử dụng mật khẩu. Bằng không, em rằng mất thời gian giải mã. Lướt trong phần tệp lưu trữ thông tin, nào là tra án, nào là bằng chứng, nào là hồ sơ. Rằng, đủ thứ trên đời. Chợt, một tệp với dang xưng 'Hồ sơ xin việc.' đập vào nhãn cầu xanh diễm. Ấn vào.
Mà khoan đã, cái gì cơ 'hồ sơ xin việc.'? Cái vị này thiếu niên đương độ tuổi thanh xuân, hóa ra đã là tuổi đi làm rồi đấy ư? Trố mắt đọc từng dòng, thông tin cá nhân được vị kia tóm tắt ghi vào. Nào có thay đổi gì về lai lịch, cũng hoàn không có sự thay đổi ngoại hình bản thân. Dò xét lại bản thông tin, xin việc hồ sơ. Ý rằng hóa ra, mức thời gian là vài năm nữa sao? Chẳng qua, cái này thiếu niên cũng lo đủ điều. Sẽ chẳng có gì để em quan tâm, chi bằng, hồ sơ này là không phải xin vào một bệnh viện khá tiếng tăm. Lò dò trong bộ nhớ, cũng toan tài liệu y khoa vô vời, từ tận đáy lòng. Một cỗ bâng khuâng, bối rối dâng trào. Đúc kết lại, vị này thiếu niên rằng hoàn không thích trinh thám lẫn đá bóng. Duy nhất thứ mãnh liệt đam mê y khoa.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Ran.."
Phiền lòng suy nghĩ, ấn đường bấy giờ truyền đến đại não đau đớn kêu vang. Loạt động tác tắt máy tính, ủ dột gục đầu nghĩ suy. Hà cớ nào mà vị này nữ nhân lắm điều u uất nhường thế? Đẫm lệ khóc nức vì nam nhân chẳng máu mủ. Lòng tất nhiên cảm thấy thoáng buồn, rủ rượi chìm suy nghĩ. Cạch. Mắt đẹp mở to trừng trừng, phắt quay sang phía cửa đằng sau tấm lưng dài. Nhãn cầu hoảng loạn to dần, mồ hôi lạnh như phun, như suối ào ào. Môi mỏng hơi mím, một bộ đáng thương đến nao lòng. Rằng, vì nao?
---
-Kết thúc chương 2.

Chương 3.

-Tránh hiểu lầm, tôi xin nhắc nhở, những dòng bộc bạch có [...] mà tôi viết là của những nhân vật khác nhau, các vị đọc qua rồi nghiền ngẫm suy nghĩ đoán xem đó là ai thôi. Chứ hoàn toàn không nhất thiết phải là suy nghĩ hay lời nói của nhân vật đang hiện diện, đừng hiểu lẩm ạ!
-Tiếp nối diễn biến chương trước.
---
Gin...-!?
Một thân ảnh cao lớn đứng trước cửa phòng, hắn ta đội một chiếc mũ bành che đi gần nửa khuôn mạo, chỉ để lại chiếc cằm tinh sảo và lấp ló đôi lục mâu sắc bén. Đôi mắt đó ẩn ẩn hiện hiện tia điên cuồng nhìn chăm chăm vào 'con mồi' của mình, đó là khí tức của một con sói, sẽ điên cuồng bắt lấy con cừu và khi ngoạm được nó vào miệng sẽ bạo lực xé toạt nó ra. Cắn một cách mạnh bạo.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Ngươi...Gin..? Sao lại-"
Chưa kịp để em nói hoàn chỉnh câu, cái thân ảnh cao lớn kia nhanh như cắt ghì chặt lấy thân thể nhỏ bé, mạnh bạo mà áp chế nó vào tường. Hắn ta đây là đang muốn bóp chết em mà, theo phản xạ em cáu lấy tay hắn, hết cứu em rồi, em ơi..
-"Ngươi giống một con gián nhỉ? Đập mãi chẳng chịu chết, cũng chẳng biết khó mà lui. Cứ ngoan cố mà đâm đầu."
[-"Hiếm khi thấy cậu quan tâm tới một 'con chuột' nhiều đến vậy. Có chăng cậu và tên nhóc kia là có bí mật ám muội gì không?"]
Hắn ta khe khẽ nhếch môi, tạo nên một nụ cười khẩy. Giương đôi mắt khinh khỉnh vào thân thể bé nhỏ dưới thân mình, hắn ta nào ngờ một 'con chuột' bé tý như em lại đánh tan tổ chức rồi chút nữa thôi là giết chết hắn chứ. Dù đã gây cho em những kỉ niệm không bao giờ quên được nhưng hắn ta vẫn hận, hận không thể giết chết em!
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"A..!?"
Em thở dốc, đôi lam mâu trong trẻo tựa viên bảo ngọc mở ra. Sự hốt hoảng còn vấn lại trên đôi mắt chưa kịp rút đi, giấc mơ đó đáng sợ quá đỗi, em thật sự đã tưởng mình chết mất thôi.
Gin đối với em thật sự vẫn là một kẻ mà khiến thám tử lừng danh phải dè chừng, tạo nên một sự hoảng sợ hiếm thấy trên khuôn mặt thanh tú. Ngoài mặt, em có thể không tỏ ra bất cứ sự sợ hãi, nao núng nào, nhưng tận đấy lòng, Shinichi vẫn biết sợ, em thật sự sợ hắn ta!
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Ngủ quên sao..?"
Em dụi mắt nhìn chung quanh, vẫn là căn phòng của 'Shinichi Kudo'. Trên chiếc giường vẫn thân ảnh Ran Mori đang ngủ ngon lành, em khẽ lau đi giọt mồ hôi lạnh trên trán, mệt mỏi nhắm cặp lam mâu lại.
Cạch. Thanh âm mở cửa vang lên làm em giật bắn người, con ngươi không tự chủ giãn nở ra, cái gì đây? Không lẽ, là hắn!? Em quay người nhìn về hướng cửa, tia cảnh giác trong đôi mắt khẽ tản đi, quay về một mảng nhu hòa khi thấy người ấy.
Sonoko Suzuki.
Sonoko Suzuki.
-"Tỉnh rồi sao đại bác sĩ? Tớ còn tưởng cậu ngã đến mức não bị chạm rồi chứ."
Thiếu nữ cong môi cười lanh lảnh, mạnh bạo để bát cháo nhỏ lên bàn kế bên em. Giọng điệu mang sự xỉa xói cao độ, cái đại tiểu thư là đang mỉa mai đại thám tử mà.
Khẽ thở dài trong lòng, vị tiểu thư này có phần độc miệng hơn cả bên kia ấy. Với cả, thật sự bị gọi là 'đại bác sĩ' đối với em vẫn không thấy quen nha, trước giờ toàn 'đại thám tử' thôi. Chả bao giờ bị gọi vậy làm em hơi thấy bỡ ngỡ.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Gì đây? Là vị tiểu thư đây nấu cho tớ đấy hả?"
Em nhìn bát cháo nóng hổi vừa thổi vừa ăn kề bên mà thầm cười nhẹ, cái đại tiểu thư của danh gia vọng tộc vậy mà nấu cháo cho em á? Thật sự có đôi chút không tin được, đúng là bán tính bán nghi việc này mà.
Sonoko Suzuki.
Sonoko Suzuki.
-"Không nha! Làm sao mà tớ lại hạ mình nấu cháo cho tên quanh năm nghiện y như cậu chứ. Là Ran làm đấy, khi cậu ấy tỉnh lại cũng liệu hồn mà cảm ơn đi."
Tiểu thư vừa nói vừa chống nạnh mà hất cằm, bộ dáng rất uy lực. Rồi vị ấy quay sang Ran Mori, cái thiếu nữ đang nằm im trên giường mà phớt lờ hẳn em, được rồi, tiểu thám tử không bằng cô bạn từ nhỏ của tiểu thư mà.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Mà...tớ thật sự không nhớ. Thật sự thì, tớ đã làm gì rồi bị ngất chứ? Nhất thời thật sự không nhớ rõ."
Em chau mày suy ngẫm, mặt kệ bát cháo đang bốc khói nghi ngút kế bên mà đặt câu hỏi cho vị thiếu nữ mang danh con nhà quyền quý kia. Đôi mắt xanh biếc khe khẽ hiện lên những sợi nghiền ngẫm, không ngừng suy đoán ra những trường hợp mà em cho là hợp lý.
Chỉ thấy ánh mắt nghi hoặc của cô nàng bắn lại phía em. Đôi mày kia chau lại, hóa ra nhìn mặt ổn nhưng thám tử lừng danh lại não bị chạm rồi à?
Thở dài đằng đẳng mà kiêu ngạo nói ra, điệu bộ không chút nào có tâm. Sỡ dĩ mà diễn ra cảnh em nằm giường thế này là vì cái vị 'Shinichi Kudo'- bác sĩ tương lai bất đắc dĩ phải làm thám tử phá án để tránh việc người ta vu oan cho cô bạn thanh mai trúc mã của mình khỏi tội ăn trộm, kết quả cái hung thủ nỗi đóa lên, cố ý đẩy thiếu nữ giỏi võ kia xuống dòng sông gần đó. Thân nam nhi anh dũng nên em lao xuống kéo được cô nàng lên, mỗi tội, cô nàng hoảng loạn quá làm Sherlock Holmes tân thế kỉ đập đầu vào bức tường gần đó, kết quả là vẫn cần người cứu vào.
[-"Tên ngốc nhà em, sao có thể mạo hiểm mà lao vào đám cháy cứu người như vậy? Chí ít cũng phải chờ anh đến chứ!"]
À, bối cảnh là cả em, thiếu nữ và tiểu thư của tập đoàn Suzuki cùng nhau đi chơi lễ hội. Nhưng thật chẳng ngờ cô bạn với chiếc 'mũi khoan' lại bị kéo vào làm tình nghi trộm tiền một gian hàng bắn súng gần đó. Chung quy lại là 'Shinichi Kudo' bất mãn phải làm thám tử thôi.
Sonoko Suzuki.
Sonoko Suzuki.
-"Nhớ rồi chứ? Giờ thì mời vị thần y sắp chết đuối đây ăn cháo đi nhé! Sắp nguội lạnh luôn rồi, đừng làm phí công sức của Ran thế chứ tên đại ngốc này!"
Không khách khí mà cô gái kia gõ cái cốc lên đầu em, này, hồi còn là Conan Edogawa thật là bị vị con gái của tập đoàn tài chính này gõ vào đầu hơi nhiều, chỉ tại bây giờ là ở thời không khác, hơn hết đã khải hoàn quay về làm Shinichi Kudo, tức là đường đường chính chính công khai sinh sống, tự nhiên lại bị gõ đầu thế này làm không quen. Ai lại đi gõ đầu một người trưởng thành chứ!?
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Rồi rồi, đừng có mà chau mày nữa, mốt nếp nhăn hằn lên cậu lại thành bà chằn đấy. Như thế kẻo cái vị kia võ sĩ lại chê đấy nhé!"
Cũng không khoan nhượng mà châm chọc ngược lại cô tiểu thư này. Vô ý vô tứ mà nhắc đến anh bạn trai 'tinh đồn' của nàng ta, được rồi, cái tiểu, à không, đại thám tử này thật độc miệng nha.
Sonoko Suzuki.
Sonoko Suzuki.
-"Bà chằn cái khỉ gì chứ!? Đợi Ran tỉnh đi, cậu chuẩn bị ăn vài đường quyền là vừa!"
Đôi bạn cùng lớp cùng nhau 'chí chóe' không ngừng. Thật sự thì cái kia tiểu thư với cài này thám tử chưa bao giờ thân thiết vậy nha, xưa giờ tuy là bộ ba Shinichi-Ran-Sonoko nhưng thật sự cả hai nói không nhiều với nhau khi không có Ran. Đa số là họ không thân thiết gì cả, chỉ dừng lại là hai cái cực được điểm giao thoa kết nối thôi.
Shinichi Kudo.
Shinichi Kudo.
-"Hiểu rồi, sợ rồi. Đại tiểu thư có thể về rồi, không tiễn nhé!"
Bất lực mà em thở dài thường thượt, múc một muỗng cháo lên mà cho vào miệng. Nhạt, thật sự đầu lưỡi em chả cảm nhận được gì cả, gần như không có tâm trạng ăn uống. Lại muốn đuổi thẳng cô tiểu thư kia đi, nung nấu ý định đi quanh nhà tìm hiểu.
Sonoko Suzuki.
Sonoko Suzuki.
-"Chậc, làm sao mà về được? Để tên tiểu nhân nhà cậu làm gì Ran hay sao? Phải để Sonoko Suzuki tớ đây bảo vệ công chúa chứ!!"
Cao cao tại thượng mà nói, Sonoko nhếch môi cười ha hả tự hào, Shinichi thấy thế cũng không tự chủ động mà cong khóe môi thành vòng cung nhỏ. Lâu rồi mới có cảm giác bình yên như vậy, thật sự làm em có chút hoài niệm đâu.
---
-Kết thúc chương 3.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play