[NAM YANDER] CHIẾC LỒNG VÀNG
chap 1 : Hủy hôn
những giọt nước mắt bất giác rơi xuống mắt cô
Lâm Dạ mặt không cảm xúc ngồi nhìn cô chờ câu trả lời
Lục Diệp
Lâm Dạ...có phải chị làm gì sai đúng không [giọng khàn]
Cô chưa kịp nói hắn đã cắt lời cô
Lâm Dạ
chị không làm gì sai cả
Lâm Dạ
Đơn giản vì địa vị chúng ta không xứng
hắn trả lời hời hợt không giống như Lâm Dạ mà cô biết
Lục Diệp
Có phải gia đình không cho đúng không!!
Lục Diệp
Chị sẽ nói với cha em [cô xách váy chuẩn bị đi]
khi nghe hắn nói cô như sụp đổ
hắn vẫn làm biểu cảm như lúc đầu
Lâm Dạ
Lúc trước địa vị chị lớn
Lâm Dạ
có thể giúp em lên ngôi, nhưng giờ gia tộc chị bị phế bỏ em giữ chị lại cũng chẳng có ít [ hắn cười nhẹ]
Lâm Dạ
Em hẹn gặp chị ở đây cũng là lần cuối cùng,
Nếu có gì muốn trách móc thì chị cứ làm!
cô biết hắn vẫn gọi cô là chị cũng là giữ lại danh dự cuối cùng
Lục Diệp
Em có bao giờ yêu chị không?!
Hắn tưởng cô sẽ chửi mắng hắn nhưng cô lại...
Lục Diệp
Dù 1 chút cũng không sao?
Lục Diệp
[cô không nhịn được mà bật khóc]
Lục Diệp
Tự trước đến giờ mọi thứ đều là giả dối ư ?
Như nhiều được câu trả lời
Lục Diệp
Từ nay trở đi ngài và thần coi như không quen biết
Vừa nói cô vừa gạt nước mắt trên má
Cũng như buông bỏ tất cả quyến luyến ở đây.
Lâm Dạ
Phiền phức thật [nói thầm]
chap 2
Hắn đã kết hôn với người phụ nữ khác
Lúc cô còn là vị hôn thê của hắn cô rất hay làm bánh đến cho hắn.
Lâm Dạ
"Chị ấy không biết sao rồi nhỉ"
hắn chợt tỉnh, hắn không thể có tình cảm với cô được
Hoàng hậu đến tìm người ạ!
người hầu
Hoàng hậu đến tìm người ạ!
Lâm Dạ
[lông mày nhẹ cong]
Lâm Dạ
[Khó chịu] kêu về đi , ta đang bận
người hầu
Nhưng vương hậu nói phải gặp ngài nói chuyện quan trọng ạ..
Lâm Dạ
[khó chịu] vậy thì cho vào
Thì có 1 người phụ nữ bước vào
hắn không thèm nhìn Ninh Thư mà chỉ tập trung làm việc
Ninh Thư
dù sao chúng ta đã lấy nhau được 2 năm rồi
Ninh Thư
Anh đừng có xa lánh em vậy được không???
Ninh Thư
..... Cha anh muốn chúng ta sớm sinh con.
Lâm Dạ
Chỉ vậy thôi sao???
Ninh Thư
[bực bội] anh không biết sao???
Ninh Thư
Mọi người đang đồn em không thể sinh được con kìa
Ninh Thư
Với lại đâu phải do em??
Lâm Dạ
Chuyện cha thì tôi sẽ nói sau
Lâm Dạ
Cô ra ngoài trước đi
Ninh Thư tứk đến đỏ mặt đáp
Ninh Thư
Không phải là anh nhớ con nhỏ họ Lục sao??
Khi nghe Ninh Thư nói hắn dừng lại hành động của mình nhìn ả
Ninh Thư
Anh nhớ rõ là bây giờ em đã là vợ của ngài
Ninh Thư
Còn cô ta chỉ là dân thường không quyền không thế thôi ~ [chế nhạo]
Ninh Thư
Nói không đúng sao !
Ninh Thư
Mà thôi chắc giờ vị hôn phu cũ của anh đã có chồng con rồi không chừng [ bật cười]
Ninh Thư
...n.gài đánh em..
Lâm Dạ bóp cổ ả nói với giọng uy hiếp
Lâm Dạ
Cô đừng quên là nếu như không có ta thì gia tộc cô sẽ ra sao ~
Lâm Dạ
Với lại nếu như cô ấy không bị phế bỏ thì cũng không đến cô đâu [nhấn mạnh]
lúc ả sắp tắt thở thì hắn thả tay ra
Ả bị ngã xuống
Lâm Dạ
đây là nhẫn nại cuối cùng ta dành cho cô [chỉnh lại cổ tay]
Lâm Dạ
Người đâu đem Vương Hậu về
nói xong người hầu đem ả ta đang rung rẩy ra ngoài
Hắn ta đứng nhìn xa đến làng
Vẻ mặt như đang ngầm suy nghĩ gì đó
1 người phụ nữ đang làm cỏ quanh nhà
Lục Diệp
Lại bị anh mắng nữa sao [cười]
pu
Em qua nhà chị chơi hoi
pu
Chị đang làm cỏ sao?? [ngây ngô]
Nói xong phu bắt chước hành động của cô
Lục Diệp
Sao vậy nhóc pự~ [trêu chọc]
pu
Sao đến giờ chỉ vẫn chưa lấy ai vayy
pu
Mấy chị trong làng ai cũng lấy chồng rồi chỉ có chị thôi á
Lục Diệp
chị chỉ muốn sống bình yên như vậy thoi
Lục Diệp
Với lại... Chị không muốn dựa vào ai hết
pu
Hay chị lấy anh em đi [ tròn mắt long lanh]
nghe được lời nói ngây ngô của bu làm cô bó tay
Lục Diệp
Anh đẹp trai trai , chăm chỉ như vậy phải kiếm 1 người con gái tốt chứ
pu
Vậy chị không tốt sao ạ?
Đang nói thì 1 giọng nam vang từ sau lưng
Minh Ngọc
Em lại làm phiền chị nữa à?[đỏ mặt]
Lục Diệp
mà cậu tới đây có việc gì sao
Minh Ngọc
À tớ có chút dâu ,mang sang cho cậu
Cha mẹ Minh Ngọc mất nên chỉ có 2 anh em cậu sống nương tựa với nhau
Lục Diệp
Tớ cảm ơn nha [ cười ngượng ]
pu
Anh thấy không chị Diệp thích pu mà
Minh Ngọc
Em lấy 2 cây kẹo ra ngoài chơi với các bạn đi
Minh Ngọc
để anh với chị nói chuyện
Minh Ngọc
Cậu còn làm gì không để tớ giúp [gãi đầu]
Lục Diệp
Tớ làm xong hết rồi với cậu giúp nhiều tớ cũng ngại
có 1 người nông dân đến cách ngang trò chuyện
dân
Có người muốn gặp cô thì phải
nói xong cô đi theo người nông dân đến 1 khu vắng
Nói xong Bác Nông dân cũng đi
Lục Diệp
" lại muốn gặp mình nhỉ "
Từ lúc rồi khỏi hoàng gia cô cũng đã không còn liên lạc với ai nữa
1 người áo choàng trắng bước đến sau lưng khẽ nói vào tai cô.
chap 3
Cô khi nhận ra đã tránh xa ra
Lâm Dạ
Lục Diệp~ 2 năm không gặp chị thay đổi nhiều quá [đau lòng]
Khi nghe giọng điệu đó cô chỉ thấy kinh tởm
Lục Diệp
[quỳ xuống] thưa, thần chỉ là thâm phận hèn mọn ngài không cần xưng hô như vậy đâu ạ
Lâm Dạ
[khó chịu] chị đừng có thể nói vậy được không
hắn tưởng cô gặp hắn thì sẽ rất vui và sẽ lao đến ôm hắn
Nhưng cô lại giữ khoảng cách với hắn
Lục Diệp
Thần không dám [giọng lạnh]
Hắn tiến gần cô tính lấy tay sờ lên mặt cô thì cô đã né
Cô biết hắn mắc bệnh sạch sẽ với lại chẳng muốn tiếp xúc với hắn
Lâm Dạ
không phải chỉ cần mình dịu dàng 1 chút chị ấy sẽ quan tâm mình sao [nói thầm]
Lâm Dạ
"Sao lại thành ra như vậy "
Lục Diệp
Thưa, nếu không có việc gì thần xin đi
hắn biết lời nói không được
Lâm Dạ
chị đừng như thế được không [nước mắt rơi]
Lục Diệp
"kinh tởm" [nói thầm ]
Nếu như 2 năm trước chắc chắn cô sẽ rất đau lòng nhưng giờ cô đã biết rõ con người hắn
Lâm Dạ
chị về với em được không??
Lục Diệp
Ngài đã là người có vợ mang 1 người đàn bà hèn mọn như thần không hợp với chức vị của người đâu [mặt vô cảm]
Lâm Dạ
Không lẽ chị muốn danh phận?
Lục Diệp
Thần không có ý đó
Lục Diệp
Trời gần về tối rồi ngài cũng nên về đi
Cô quay người thì bị bàn tay hắn nắm kéo lại
Lâm Dạ
Em chưa cho phép chị đi mà? [giọng hung hăng]
hắn lấy tay nắm chặt vai cô
Lâm Dạ
Chị biết mà em ghét nhất là người không nghe lời
Lục Diệp
Không lẽ cậu sẽ giết tôi ư
Download MangaToon APP on App Store and Google Play