Tôi đây cũng đã 18 cái xuân xanh, đến tuổi lấy chồng nhưng tính tình vẫn còn thơ dại lắm.
Sở dĩ, con gái người ta chừng độ 15, 16 là áo gấm lụa hoa về nhà chồng, thậm chí đến cả cái Thơ nhỏ hơn tôi một tuổi mà đã được mụn con rồi.
Người ta thế đấy, còn tôi suốt ngày không góc xó bếp hít mùi khói hun thì cũng lăn ra đồng cày cấy giữa ban trưa nắng.
Chưa biết ấy thôi chứ những ngày nhàn rỗi, tôi lại ra bãi đất sau nhà chơi cùng tụi nhỏ, nào là ô ăn quan, chơi trốn tìm, có khi còn lủi vào bụi bắt dế, bắt sâu. Chao ôi! Tất tần tật những trò trẻ con ấy tôi đều dạy bọn nó chứ đâu, bởi vậy nên trong cái xóm này, đứa trẻ nào mà không biết đến cái danh lừng lẫy của tôi.
Có hôm mới xế chiều, tôi vừa vác cuốc về nhà đã nghe tiếng bọn nó tằng hắng trước ngõ
"Chị Nhiên ơi! Ra đây chơi với bọn em"
Nội tôi đâm nổi cộc, ngồi trong nhà vọng lại quát tháo tụi nhỏ.
"Chúng mày làm gì ngoài đấy! Suốt ngày cứ chị Nhiên chị Nhiên. Nó còn làm bao nhiêu là việc. Đừng để tao phát mỗi đứa chục roi nhá"
Bà dọa là thế nhưng vẫn thương bọn nó lắm. Lâu lâu nhà có đồ gì ngon là vẫy chúng nó vào và phân đều cho mỗi đứa. Chẳng qua là bà lo cho tôi, sợ rằng tính tôi trẻ con không ai để mắt mà gả cho người ta.
"Mày cũng ngần đấy rồi, kiếm chồng cho bà bồng cháu nữa chứ"
Cơ mà đó là một phần lí do bà giục tôi lấy chồng..
"Nội ơi! Chị Nhiên ơi! Vào ăn cơm đi"
Con bé Mận bước ra, tay chống nạnh õng ẹo đứng dựa lưng trước cửa.
Phải nói rằng trong cái làng này nó là đứa con gái điệu đà nhất. Tuy không xinh đẹp nhưng được cái con Mận tự tin với những gì mà nó có.
Đem so với bạn bè đồng trang lứa thì tôi nói thật, có khi còn chẳng lanh lợi và hiểu chuyện như cái Mận em gái tôi đâu.
Tôi đỡ nội ngồi dậy, chân nội bị đau mấy hôm nay nên đi đứng vất vả hơn. Nội vớ lấy cây gậy dựng sát vách, đẩy tôi qua một bên, cau mày hoạnh họe nhìn tôi.
"Mày không phải dắt, tao còn chân, tự đi được"
Tôi cười hì hì, may ra miệng của nội vẫn còn khỏe lắm, có thể suốt ngày bắt bẻ hai chị em tôi.
Mâm cơm bày sẵn trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, con Mận đang hí hoáy xới ra từng bát cho cả nhà
"Mời nội, mời thầy ăn cơm"
Sinh sống ở miền quê thì chỉ có vậy, bữa cơm đạm bạc lúc thịt lúc không, góc bếp chưa khi nào thấy đống khoai sọ mất dạng. Đã vậy, phận làm dân thường thì cũng chịu cho bọn quan lại cướp bóc, mặc bọn nó làm càn. Sung sướng ngồi nhàn hạ, rung đùi thôi là có cơm bưng nước rót đến tận cửa miệng.
Tôi thì chưa tận mắt nhìn thấy nên cũng chẳng rõ những lục đục, mâu thuẫn ấy là như nào. Suốt ngày chỉ quanh quẩn góc nhà, được mấy khi ra đồng hóng gió còn lại thời gian là rủ rê cùng tụi nhỏ trong xóm thì biết quách gì đến cái chuyện đó.
Nhưng không có lửa thì làm sao có khói, mà ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực đó đích thị là từ cái suy nghĩ nông cạn của bọn làm quan rồi. Ơ thế mà cái nông cạn ấy hóa ra lại là cái khôn, chúng nó chẳng phải là tìm cách để chuộc lợi cho bản thân nhiều nhất có thể hay sao.
Vài tuần trước có mấy bà gánh hàng xuống chợ, được dịp vắng khách ghé nhà tôi uống nước. Tính tôi cũng tò mò mà ngồi nghe các bà than vãn về việc đóng thuế, phạt rượu.
Nghe cho mở mang đầu óc thế thôi chứ một con bé cỏn con như tôi thì làm nên được trò trống gì, chỉ tổ vướng chân người khác.
Quay lại bàn ăn, thầy tôi chẹp miệng, liếc qua khay tủ trống rỗng còn vài hộp thiếc méo mó nằm lăn lốc ở đó.
"Con Nhiên, ăn cơm xong lát xuống nhà ông Hạnh lấy vài than thuốc cho bà, nhớ nói thằng con ổng chiều nay xuống gặp tao"
"Ơ..anh Bền ấy ạ"
Tôi chợt đỏ mặt khi nghe thầy nhắc đến cái tên ấy. Đúng vậy mà, tôi thích ảnh khá lâu rồi, chắc thoáng đâu gần 2 năm trời nhưng còn chưa dám thổ lộ, anh Bền đối tốt với tôi lắm biết chừng đâu ảnh cũng thích tôi thì sao, cứ tạm thời đành để ảnh chủ động trước. Tôi đợi cũng được..
"Thầy mày phải thắng nó ván hôm trước. Thua thằng oắt đó, tao chịu không nổi"
Thầy tôi tính tình không phải đến nông nỗi khiến người ta ghét bỏ chỉ là ông nói năng thẳng thắng, việc gì ra việc đó, không lòng vòng làm mất thì giờ.
Thầy thế đấy nhưng lí do ngày ấy u bỏ thầy đi biệt tăm biệt tích thì ngay cả nội tôi cũng chẳng rõ cớ sự ra sao.
Xong bữa, nội tôi lên giường đánh một giấc ngủ trưa. Hai chị em tôi thì hì hục dọn dẹp nhà cửa, tranh thủ lúc bà nghỉ ngơi tôi vào buồng lấy ít đồng dành dụm được từ mấy hôm bán nước kèm vài tờ giấy gói nhỏ nhét vào túi quần.
Con Mận thấy tôi vừa rời khỏi đầu ngõ, nó liền lót dép chạy vụt tới
"Chị đi gặp anh Bền à?"
"Bậy. Chị mày đi lấy thuốc, trông nhà đi, tí chị về"
"Có con Mèo nó trông cho rồi. Chị khỏi phải lo"
Con Mèo mà Mận nói tức là con chó nhà tôi. Kể cả trước đây khi mới mang con Mèo về, hai đứa đều tranh nhau, cãi cọ chí chóe chỉ để đặt tên cho nó nhưng cuối cùng người dành phần hơn chính là nội tôi
"Mèo. Tao đặt thế đấy. Hai đứa mày đổi tên cho nó là không xong với tao đâu"
Nội tôi nói thế đấy, hai đứa im lịm chẳng dám léng phéng thêm câu nào, sợ nội dọa lấy roi vọt vào mông thì có mà đau đến điếng người.
Tôi rời nhà, băng qua cánh đồng lúa chín vàng thoang thoảng nhẹ mùi của nắng, của gió. Bóng râm hai bên đường sà xuống mát rười rượi, lòng tôi cứ nao nao giữa đoạn đường gập ghềnh sỏi đá.
Cổng nhà ông Hạnh được làm bằng gỗ, do chính tay con trai ông hay gọi là anh Bền đã tự tay tạo ra đó. Sân vườn nhà ông khá rộng, tiếc là chẳng có bóng cây nào che mát cho tôi.
Cửa nhà vẫn mở toang, bàn thờ cúng đặt ngay ngắn và tôn nghiêm. Ông nằm ngáy trên chiếc đi văng, tờ báo đọc dở úp ngược trên mặt.
"Ông Hạnh ơi, dậy đi! Cho cháu mấy than thuốc cũ"
Ông Hạnh giật mình lồm cồm bò dậy, mặt còn ngái ngủ, quen tay vuốt bộ râu bạc màu. Ông không nói không rằng, lảo đảo tiến đến hộc thuốc cẩn thận hốt từng nắm và gói kĩ lại trong bọc giấy báo.
Tôi ngó xung quanh mà chẳng thấy anh Bền đâu, thường thì giờ này ảnh phải là người trông quầy thuốc phụ ông Hạnh mới đúng.
Thấy tôi cứ chần chừ, ông Hạnh đưa gói thuốc cho tôi rồi vờ khụ khụ mấy tiếng.
"Thằng Bền đâu ra đây thầy bảo"
Anh Bền từ cửa sau bước ra, mồ hôi nhễ nhại chảy ròng ròng trên chán, hai bên má đỏ ửng, vắt trên vai là tấm khăn ướt đẫm.
"Thầy gọi con có việc gì?"
"Nhiên nó tìm mày kìa"
Ông Hạnh nói mà làm hai đứa tôi hổ thẹn, ngượng ngùng chẳng dám nhìn nhau. Anh Bền lúng túng gãi gãi cái đầu, miệng tủm tỉm cười không ngớt.
"Nhiên..Nhiên kiếm Bền làm chi vậy?"
Úi trời! Cái giọng điệu này khiến tôi lại càng mê, chẳng biết anh Bền có đem điệu bộ ấy khoe ra với các thôn nữ trong làng hay không, chỉ sợ rằng các cô nghe được thì có mà phát đổ.
"Thầy Nhiên nói chiều nay Bền qua nhà đánh nốt ván cờ"
"Bền biết rồi, để sửa xong hàng rào phía sau đã, có gì chiều Bền qua"
"Vậy..Nhiên về nha"
Ông Hạnh đứng dựa xó tường, mặt tiếc nuối hùi hụi còn ra vẻ trách móc con trai ông.
"Ơ..nói nhiêu đó thôi á. Hay già này đứng đây nên chúng mày không dám chứ gì? Sau này cũng là người nhà cả xấu hổ gì kia chứ"
Tôi mím môi, mặt đỏ ửng, nhanh tay đưa mấy đồng đặt lên bàn rồi cúi đầu chào ông Hạnh, sau đó khẽ lướt mắt qua anh Bền mới chịu mà rời đi..
Trên thềm trời xanh, lốm đốm điểm những mảng trắng của từng khóm mây nhỏ dần trôi theo hướng gió. Nhành hoa phượng bên kia đường bắt đầu tỏa hương, mùi thơm ngào ngạt của xe gánh lúa phảng phất đâu đó trong không khí.
Đường đi về chốc chốc lại có vài ba người hối hấp nhau đem liềm ra gặt lúa. Cái tiếng ồn ào, bận bịu xen giữa sự sung sướng khi mùa bội thu trở về thật khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Sẵn tiện đường, tôi ghé nhà cái Lan, trả tiền khoai hôm trước tôi còn nợ nó. Lan là bạn thuở nhỏ của tôi, hai đứa thân nhau lắm. U nó làm nghề giáo nên tính nết con bé được răn dạy từ nhỏ, bởi lẽ đó mà từ cách đi đứng đến cả cách ăn nói đều mượt mà khéo léo.
Cái Lan ngồi đọc sách cạnh khung cửa, ngoài sân là thầy của nó đang đãi chè tiếp khách, ngồi dăm ba mấy mẩu chuyện phiếm với nhau cũng chẳng thèm để ý tôi chào hỏi thế nào, cứ thế cười đùa rôm rả cả góc vườn.
Tôi định đưa tiền cho cái Lan rồi chạy về luôn nhưng con bé cứ nằng nặc níu giữ tôi lại, đem bánh trái bày biện ra chiêu đãi tôi. Nào tôi nỡ từ chối được, đã lỡ ở lại thì tôi lỡ cho trót, ngồi mòn ghế tám chuyện với nó tới tận xế chiều luôn.
Nhìn ngoài trời còn chập chờn ánh nắng dần vụt tắt. Sợ nội la, tôi hoảng quá tạm biệt nó và xách dép chạy về. Không kịp giờ thì có mà nội quở cho cái tội lắm chuyện.
Ngay bên góc đường kia, cái ngã rẽ về nhà. Một cậu thanh niên ngồi xổm ở đấy, quay lưng về phía tôi. Tay cầm nhành cây chọc chọc vào ổ kiến.
Tôi còn đang vội thì bỗng khựng ngay giữa đường quan sát từng hành động của cậu ta.
Đầu tóc cậu xuề xòa nhưng ngược lại quần áo rất tươm tất, sạch sẽ như con nhà hào phú vậy.
Thấy cậu vẫn ngồi rum rúm xó bụi, tôi bèn đứng đó hỏi nhỏ mấy câu.
"Này, làm gì đấy?"
Cậu ta giật mình, quay mặt nhìn tôi trong e sợ làm như tôi vừa hù dọa cậu ta không bằng. Cái thái độ sợ sệt đó có khi người ngoài không biết lại cho rằng tôi bắt nạt cậu ta mà đi mách lẻo với nội thì chắc nội tôi sẽ tiếp tục lôi cái chuyện lấy chồng ra để răn đe tôi đây mà.
Giờ cái việc đó thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, thứ tôi để tâm nhất lúc này chính là gương mặt tuấn tú ấy. Cặp mắt to tròn, chiếc mũi cao ráo vời bờ môi mỏng nhẹ cuốn hút. Trông cứ như con lai ý, mặc dầu tôi chưa nhìn thấy con lai bao giờ nhưng tôi đoán chắc là vậy.
"Ơ..tôi làm gì mà cậu khóc?"
Giống như bọn nhóc nằm ăn vạ với tôi, cậu ta thút thít khiến tôi bối rối chẳng biết xoay xở thế nào.
"Này này nín đi. Tôi đã làm gì đâu?"
Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, lớn tồng ngồng mà còn mít ướt. Chẳng hiểu nổi cái tên này là đang khóc thật hay giả vờ khóc đây.
"Kiến..kiến cắn chân tôi"
Cậu ta lắp bắp trong cơn nấc, tôi thở dài chán nản không rõ tên ngốc này có vấn đề gì không nữa. Tôi vừa định kéo cậu ngồi dậy thì một thằng nhóc chừng chạc tuổi con bé Mận từ đâu vội vã chạy ùa tới.
Thằng bé chống tay thở hổn hển, nó nhìn tôi và tôi nhìn nó, cái mặt căng tròn bầu bĩnh hai tay ngoan ngoãn khoanh lại lễ phép cúi đầu.
"Cảm ơn chị!"
Tôi đơ người ra như khúc gỗ, ngẩn ngơ dõi mắt theo thằng bé dắt chàng trai ấy rời đi. Cứ thoáng như mọi việc là cơn gió vô tình thoảng qua vậy.
Mãi đến lúc về nhà, đợi con Mận réo tên tôi inh ỏi thì tôi mới chợt quên hết thắc mắc những chuyện khi nãy.
"Chị Nhiên ơi! Vào đây nhanh lên"
Cái điệu gấp gáp của nó làm tôi lật đật đi sau con Mận. E là tôi sắp phải chịu trận đòn roi của bà rồi đây. Con Mận dẫn tôi ra sau nhà, đến phía bàn gỗ nơi thầy tôi hay đánh cờ với anh Bền.
"Ầy. Một ván nữa, tao không thể thua mày được"
"Chị xem, cứu anh Bền với. Ảnh bị thầy trói ở đây từ chiều tới giờ. Mà thầy thua ván nào là bắt ảnh chơi lại ván đó. Ảnh vờ thua là thầy cũng bắt chơi lại nốt"
Tôi nghe con bé nói mà thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng vụ gì to tát lắm. Ngờ đâu là vụ thua cờ của thầy tôi.
"Trễ lắm rồi. Anh Bền còn phải về chăm ông Hạnh, thầy như này là không được đâu"
Thầy tôi hừ mũi, đứng phắt dậy phụng phịu vào nhà.
"Về thì về đi. Nhưng tao không thua đâu chẳng qua là tao chuẩn bị chưa kĩ lưỡng nên mày mới được đà ra oai với con gái tao đấy nhá"
Chán thầy tôi ghê, hôm nào cũng ép anh Bền chơi đến tối muộn nhưng may là anh ấy chẳng để bụng, cứ thế chiều thầy tôi vui.
Anh Bền cười cười với tôi, tôi thẹn đưa tay chào ảnh. Hai đứa cứ đứng ngoài ngõ chẳng nói câu gì. Tôi tiễn anh một đoạn rồi lẳng lặng vào nhà.
Vừa đặt chân xuống bếp là tiếng chửi tới tấp của nội liên tục dồn dập vào thầy tôi...lẫn tôi nữa.
"Mày già cú ngót nghét năm chục tuổi rồi mà còn đi bắt nạt thằng Bền. Tao tức dùm con Nhiên á"
Tôi phì cười dưới cái thái độ nhận lỗi của thầy tôi.
"Còn mày nữa, lấy có cái bọc thuốc thôi cũng mò đến chập tối mới về. Hôm nay không xử hai đứa mày là tao chịu không được mà"
Con Mận núp sau bức màn hé mắt cười trộm. Còn tôi thì có phúc lắm nên cây roi mây bên vách mới không phát vào mông tôi. Nhìn nó thôi mà tôi khiếp vãi cả mồ hôi hột.
Sau cơn phẫn nộ của nội, tôi mệt lả người. Miệng thì cứ ngáp lên ngáp xuống. Tôi lấy bộ quần áo trong tủ, thay ra cho thoải mái rồi nhón gót bước nhẹ khỏi lỡ giấc của thầy.
Tôi phủi chân nhảy thót lên giường, nằm cạnh con Mận nó ngủ say tít từ lúc nào không hay. Đôi mắt tôi lim dim, dần nhanh chóng lặng chìm vào giấc ngủ.
Con Mận mỗi khi ngủ là đôi lúc con bé có nói mớ, bao lần nó nói mớ là bấy nhiêu lần tôi trằn trọc không ngủ được. Ấy thế mà hôm nay nó im lịm, chẳng nói gì cả hay do tôi ngủ say quá không để ý đến cũng nên.
Ngỡ được yên giấc nồng, thế mà chừng canh tư. Mặt trời còn chưa nhú lên, không gian xung quanh chỉ là cái mẩu đen như mực. Tôi bị đánh thức bởi tiếng sủa của con Mèo.
Tôi thắp đèn dầu, nhìn qua ô cửa nhỏ cạnh giường. Con Mèo nhà tôi đứng trơ trọi giữa sân, sủa liên hồi không dứt, tôi nheo mắt nhìn mãi ra phía đằng xa mà có thấy bóng dáng ai đâu. Chỉ nghĩ thế thôi người tôi bỗng rợn cả lên, gai ốc sần nổi trên da.
Tôi vốn yếu bóng vía, không dám đi đêm. Hôm nay về nhà muộn cũng đã là cái kì tích đáng gờm của tôi lắm rồi. Nhưng tôi mãi chẳng rời mắt được, cứ đăm đăm nhìn con Mèo, lòng sùng sục chút lo sợ khó tả.
"Nhiên"
Tôi giật nảy mình, đánh rơi cả cây đèn. Hoảng hồn nhìn lại và nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là thầy tôi, xém tí là tôi bổ nhào xuống đất rồi.
"Có ai ngoài đó, sao nó sủa dữ vậy?"
"Con không biết"
"Để tao ra xem"
Thầy tôi gan lắm, mấy chuyện vặt này thì sao so đo được với cái tính bạo dạng của thầy.
Thầy mở cửa bước ra ngoài, con Mèo im bặt nhưng vẫn gầm gừ từ cuống họng. Thầy đưa mắt về hướng con Mèo đang nhìn, đó là cái nhà đối diện, là nhà của vợ chồng ông Niên.
Phải nói rằng cái vợ chồng bên ấy chẳng ưa đếch gì nhà của tôi đâu. Hồi nội tôi tầm sáu mấy, bà thường gánh hàng đi buôn ngoài chợ. Bà được cái giỏi ăn nói, miệng lưỡi khéo léo nên người ta kéo nhau vào mua ầm ầm.
Chẳng bù cho vợ ông Niên, ngồi than thở kế bên ngậm ngùi cho nội tôi cướp mất mối quen. Thế đấy nên sinh lòng đố kỵ, đi đây đi đó bêu rếu với người trong làng, moi móc những tật xấu của bà ra để trêu chọc. Thậm chí là bịa chuyện, bôi nhọ danh tiếng của bà tôi chỉ để tranh dành mối hàng làm ăn kiếm lời.
Bởi vậy khách khứa của nội dần tản đi, nội tôi biết tất đấy nhưng chỉ để bụng thôi, chẳng nói ra làm gì cho đỡ phải lớn chuyện. Từ đó mà nội nghỉ buổi chợ, sống an nhàn cùng con cháu khi về già chính là niềm vui lớn nhất của nội tôi lúc này.
Đó là lục đục giữa vợ ông Niên và nội tôi thôi, còn bây giờ mới là cái khởi nguồn cho những hận thù cay đắng sau này của cả gia đình tôi...
Thầy tôi chạy hẳn ra ngoài ngõ, dường như ông nhắm phải điều gì đó, vẫy vẫy tay gọi tôi lại nhưng tôi nhát lắm, rụt rè chẳng dám thò chân khỏi cửa.
"Con bé này, nhanh lên!"
Phút chốc tôi quyết định phóng ra thì chợt ngớ người, không dám động đậy. Đằng nhà bên ấy, một bóng người mò mẫm, lén lút thập thò như kẻ trộm mà có lẽ là tôi đoán đúng. Trên tay gã là cái hộp sắt nhỏ và một bọc tiền treo lủng lẳng ở túi quần.
Tôi núp sau bóng cây, thở lấy hơi cũng chẳng dám, nhúc nhích lại càng không. Tôi không biết bản thân đang sợ sệt điều gì nữa, vậy mà hành động của thầy lại khiến tôi thêm một phen ngỡ ngàng.
Thầy tôi nhanh thoăn thoắt đã sang bên nhà ông Niên, cửa chính bị khóa nên thầy trèo rào.
Mọi thứ đều yên tĩnh, không gian vắng lặng mang đậm cái u tối của bóng đêm, ánh trăng bị che khuất sau tầng mây chỉ còn tiếng dế rít lên khiến tôi càng thêm bồn chồn lo lắng.
Tôi không biết điều gì đang diễn ra bên ấy, chỉ biết khi ánh đèn thắp lên từ một gian phòng nhỏ, tôi đã đứng dậy, đăm chiêu nhìn vào ánh đèn chập chờn ấy.
Tiếng cãi cọ bắt đầu rầm rộ lên, tôi không nghe rõ lắm nhưng đâu đó có xen vào chút âm giọng trầm lặng của thầy tôi.
Chợt vợ ông Niên ùa ra mở cổng nhà, đứng giữa đường hét lớn
"Bớ làng nước ơi! Thằng Lâm con bà Nga nó ăn cắp đồ nhà tôi. Mọi người dậy mà xem này!"
Tôi bàng hoàng, thẫn thờ, cảm xúc chen lẫn rối bời. Mặt thầy tôi ngờ nghệch, tay vẫn cầm chiếc hộp và bọc tiền khi nãy, quả là thầy cũng như tôi vẫn chưa thể tin cái chuyện quái gì đang diễn ra.
Lác đác vài người thức giấc. Họ tò mò, tay chân lóng ngóng tiến gần đến để nghe tin cho chuẩn.
"Nhìn xem nhìn xem, đêm hôm khuya khoắt nó đột nhập vào nhà tôi, lấy vàng lấy bạc thì mọi người nghĩ thử tâm cơ gian xảo đến nhường nào"
Thầy tôi oan ức lắm, nhét cái của nợ ấy vào người cô ta. Hậm hực đáp trả.
"Chị thì có chứng cớ gì không? Tôi thấy thằng nhãi nó thập thò nhà chị, khó lắm mới giành lại được. Tôi có ý tốt đem trả mà chị nói tôi thế. Coi được không?"
"Mày đừng có lằng nhằng giải thích hay biện minh gì cả. Nhà tao chốt khóa đàng hoàng, mày đây là cạy cửa trà trộn vào, chối với cả chối. Sáng nay chồng tao về, xem xử mày thế nào''
''Chị thôi đi! Rõ được ngọn ngành đâu mà nói năng lung tung''
''Mày chờ đấy. Chỉ sáng nay thôi, cứ đợi đấy''
Thầy tôi tức tím mặt kéo tôi vào nhà, để ngoài tai những lời bàn tán của mọi người xung quanh ông vùi mặt vào chiếc gối, vờ nhắm mắt cho qua chuyện.
Nội và con Mận cũng thức giấc, hai người họ kéo tôi vào góc nhà hỏi han. Tôi kể hết, không sót chi tiết nào nhưng cái tôi đang bận tâm nhất lúc này chính là thầy tôi. Thầy trông thế chứ chẳng phải thế, cố ngủ không phải để nguôi đi cơn giận mà chính là tự trấn an bản thân và lí do thầy làm vậy là bởi ông Niên. Ông ấy làm quan..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play