[Lichaeng] Cả Đời Dung Túng
1#hoàn cảnh
Trong căn nhà nhỏ cũ kỹ với bốn bức tường loang lổ, ánh đèn vàng nhạt le lói chẳng đủ chiếu sáng cả căn phòng. Tiếng chai rượu lăn lóc trên nền nhà và mùi men nồng nặc xộc lên, hòa cùng tiếng thở dài nặng nề của Chaeyoung
Chaeyoung ngồi trước bàn học, tay siết chặt tờ giấy báo nợ học phí nhà trường vừa gửi đến. Gương mặt nàng mệt mỏi và đôi mắt đầy sự khắc khổ , chịu đựng
Nàng quay lại nhìn người đàn ông đang nằm dài trên ghế sô pha, chiếc áo sơ mi cũ mèm lấm lem vết rượu, tay cầm chai bia đã cạn
Park Chaeyoung
Con đã trễ 2 tháng tiền học rồi
Park Chaeyoung
Nếu không đóng, nhà trường sẽ đuổi học con mất
ông Park
thì liên quan gì đến tao?
Park Chaeyoung
Con xin ba đấy…
Park Chaeyoung
Đưa lại số tiền đó cho con đi
Park Chaeyoung
Con không muốn nghỉ học đâu
Người đàn ông bật cười lớn, tiếng cười chua chát và mỉa mai vang khắp căn phòng. Ông ta đứng dậy, loạng choạng cầm chai bia đập mạnh xuống bàn, ánh mắt đầy phẫn nộ
ông Park
Đây là tiền của tao!
ông Park
Mày lấy quyền gì mà đòi tao hả?
Park Chaeyoung
/cắn chặt môi/
nàng đứng dậy đối diện với ông , nước mắt nén lại không để chúng tuôn ra
Park Chaeyoung
Đó là tiền con đi làm dành dụm mà ba…
Park Chaeyoung
Vừa học vừa làm đã đủ mệt rồi…
Park Chaeyoung
Tại sao ba còn nỡ lấy hết?
Park Chaeyoung
Ba thương con một chút được không?
Người đàn nhìn Chaeyoung bằng ánh mắt vô cảm. Ông ta khịt mũi, hất tay như xua đuổi một con mèo phiền phức
ông Park
Tao đã cho mày cái mạng này rồi , thì đừng có mà đòi hỏi nữa
ông Park
nhắm sống không được thì biến đi !
Lời nói lạnh lùng của ông ta như một nhát dao đâm vào tim Chaeyoung. Nàng đứng bất động, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn cố giữ nước mắt không rơi. Nàng biết có cầu xin thêm cũng vô ích
Park Chaeyoung
/bất lực đứng nhìn/
Chaeyoung sẽ không rời đi. Dù bị đối xử tệ bạc thế nào, nàng vẫn không thể bỏ lại người đàn ông này. Ông ta là ba nàng, dù xấu xa, nàng vẫn nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm ở lại
Bỗng bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở, để lộ bóng dáng của vài người đàn ông mặc vest đen, gương mặt lạnh lùng. Họ tiến vào với khí thế áp bức, một người trong số đó ném mạnh tờ giấy xuống bàn
Park Chaeyoung
/giật mình/
Jun
Ông già, số tiền ông nợ chúng tôi bao giờ mới trả?
Park Chaeyoung
/nhìn qua ông/
Park Chaeyoung
ba lại nợ tiền giang hồ sao?
ông Park
không có tiền sài thì mượn nợ thôi
ông Park
/chẳng mảy may quan tâm/
Hoon
ÔNG CÓ NGHE BỌN NÀY NÓI GÌ KHÔNG!
Người cha vốn đang say xỉn cũng có chút tỉnh táo hơn, nhưng thay vì sợ hãi, ông ta ngồi phịch xuống ghế, thản nhiên rót rượu vào ly, hờ hững đáp
ông Park
Các người vội cái gì?
ông Park
Tao sẽ trả, nhưng không phải hôm nay
Jun
nợ tiền mà còn nói cái kiểu ngang ngược đấy à?
Jun
ông nợ chúng tôi bao lâu rồi?
ông Park
thì bây giờ chúng mày nhìn xem
ông Park
nhà tao còn cái gì để trả cho chúng mày không?
Hoon
/chộp lấy ly rượu trong tay ông/
Hoon
ông nghĩ ông là ai hả?
Chaeyoung hoảng hốt, đôi mắt mở to khi thấy tên đàn ông mặc vest nâng tay định đánh cha mình. Nàng không kịp suy nghĩ, vội lao tới, chắn trước mặt ông, hai tay dang ra như một tấm lá chắn yếu ớt
Park Chaeyoung
Xin các anh…
Park Chaeyoung
Xin các anh cho chúng tôi thêm thời gian
Park Chaeyoung
Tôi sẽ cố gắng làm việc để trả thay cho ông ấy
Hoon
sinh viên còn đi học như cô thì biết bao giờ mà trả xong?
Hoon
/vung tay hất mạnh nàng/
Cơ thể nhỏ nhắn của nàng loạng choạng, ngã nhào xuống sàn nhà lạnh ngắt
Bàn tay nàng chống xuống để gượng dậy, nhưng thay vì cảm nhận được sự vững chắc, nàng cảm thấy một cơn đau nhói xé toạc da thịt. Chaeyoung rụt tay lại, và ngay lập tức nhìn thấy những mảnh thủy tinh vương đầy máu đỏ tươi trên lòng bàn tay mình
Đau đớn là thế, nhưng nàng chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt ngấn lệ vẫn nhìn lên gã đàn ông trước mặt. Cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi tuyệt vọng đang gặm nhấm tâm hồn nàn
Park Chaeyoung
Tôi xin anh..
Park Chaeyoung
Xin hãy cho tôi thêm thời gian
Park Chaeyoung
Tôi sẽ làm tất cả…
Park Chaeyoung
Chỉ cần các anh đừng làm gì ba tôi
Hoon
/lạnh nhạt nhìn nàng/
Hoon
Cô nghĩ vài giọt nước mắt và một chút máu của cô đủ để tôi mềm lòng sao?
Hoon
Đứng dậy mà sống thực tế đi, cô gái
ông Park
nếu mày muốn thì cứ bắt nó đi
ông Park
đem nó về phục tùng mày coi như tao trả xong nợ
Chaeyoung kinh ngạc. Nàng không thể tin rằng cha ruột của mình lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy
Jun
Nhà Manobal chúng tôi bắt người làm gì?
Jun
Chúng tôi đến đây để đòi nợ, không phải để bắt cóc
Hoon
/nắm lấy cằm của nàng/
Hoon
cô xem người ba mà cô hết lòng bảo vệ đã nói gì kìa?
Hoon
ông ta sẵn sàng giao cô đi , để trả nợ
Park Chaeyoung
/nước mắt chảy xuống/
Hoon
nhưng tốt nhất nên giữ lời của cô đi
Hoon
nếu tuần sau tôi quay lại , mà vẫn không có tiền
Hoon
thì không dễ dàng như hôm nay đâu
Park Chaeyoung
/chịu đựng gật đầu/
Hắn buông cằm nàng ra, đứng thẳng dậy, ra hiệu cho đám đàn em rời đi. Tiếng bước chân họ xa dần, để lại Chaeyoung ngồi bệt trên sàn, đôi bàn tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo, máu từ lòng bàn tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sàn
Chaeyoung cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má , nàng biết mình phải làm gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng trong lòng tràn ngập nỗi tuyệt vọng và đau đớn
Bên trong dinh thự nhà Manobal, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh chiếu rọi khắp căn phòng rộng lớn, tạo nên không gian vừa xa hoa vừa lạnh lẽo. Ông Manobal, một người đàn ông trung niên với phong thái uy nghi, đang ngồi trên chiếc ghế bành bọc da, cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt trầm tư hướng ra cửa sổ lớn
Tiếng bước chân dồn dập của một người đàn em phá tan sự yên tĩnh. Gã cúi đầu, bước vào với vẻ mặt căng thẳng, giọng nói dõng dạc
Jun
ông già họ Park kia vẫn chưa chịu trả tiền cho chúng ta
Jun
với lại trong căn nhà hoang tàn rách nát đó , thật sự mà nói chúng tôi không thể lấy được thứ gì từ đó để siết nợ cả
ông Manobal
/nhấp 1 ngụm rượu/
Hoon
ông ta vẫn còn 1 cô con gái
ông Manobal
luật ở nhà Manobal là chỉ lấy tiền chứ không lấy người /nhướng mài/
Hoon
/cúi đầu/ vâng , tôi biết thưa ngài
Hoon
con gái của ông ta nói sẽ cố gắng đi làm để thay ông ta trả nợ
Hoon
chứ nhìn gã đàn ông nghiện rượu đấy , dù trãi qua mấy năm nữa cũng không có nổi 1 xu để trả cho chúng ta
Choi Chang Hoon
Đại tiểu thư về rồi!!!
Ông Manobal ngay lập tức thay đổi thái độ. Nụ cười trên môi ông nở rộ, ánh mắt ông rạng rỡ hơn bao giờ hết
Tiếng giày vang lên đều đặn, dứt khoát trên sàn đá cẩm thạch, báo hiệu sự xuất hiện của một người quyền lực. Lisa bước vào đại sảnh, dáng người thẳng tắp, trên vai khoác hờ một chiếc áo trench coat hàng hiệu. Ánh đèn chùm pha lê phản chiếu trên mái tóc suôn mượt của cô, tạo nên một thần thái lạnh lùng, khó gần
Phía sau cô là vài tên đàn em đang kéo vali, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên, như thể sợ ánh mắt sắc bén của cô quét qua. Lisa đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh nhìn như một lưỡi dao mỏng lướt qua từng góc, từng người. Cô đứng yên ở cửa, bàn tay thon dài chỉnh lại cổ áo, gương mặt lạnh tanh. Đôi mắt sâu thẳm ấy như đang nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt, mang theo sự kiêu ngạo tự nhiên không cần cố gắng
ông Manobal
con gái cưng của ba cuối cùng cũng trở về rồi ! /mắt lấp lánh/
ông Manobal
đến đây với ba nào /dang 2 tay/
LaLisa Manobal
/bước đến chỗ ông/
LaLisa Manobal
/ngồi xuống sofa/
Lisa thoải mái chân này vắt chéo qua chân kia, tay hờ hững vén tóc ra sau, như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan đến cô
Ông Manobal đứng ngơ người giữa căn phòng rộng lớn, đôi tay vẫn còn dang dở. Ông chớp mắt vài lần, không giấu nổi sự hụt hẫng. Ông quay lại nhìn Lisa
ông Manobal
sao lại không ôm ba vậy?
LaLisa Manobal
/chẳng buồn nhìn ông/
LaLisa Manobal
Con lớn rồi, có phải còn nhỏ nữa đâu mà ôm ấp
ông Manobal
Nhưng con vẫn là con của ba mà
ông Manobal
Ôm ba một cái thì đã sao?
LaLisa Manobal
Thôi, con không thích làm mấy cái chuyện mắc cỡ đó đâu
LaLisa Manobal
/ngước nhìn mấy tên đàn em/
LaLisa Manobal
làm gì mà tụ tập ở đây đông vậy?
Hoon
dạ..chúng tôi vừa trở về sau khi xử lý chuyện nợ nần
Hoon
và ở lại đây để báo cáo với ngài Manobal
LaLisa Manobal
/khẽ nhíu mài/
LaLisa Manobal
Ba tôi thiếu tiền ai à?
ông Manobal
“con với chả cái..”
Hoon
không, không phải ngài Manobal…chỉ là 1 con nợ khác , không có gì nghiêm trọng cả
LaLisa Manobal
không nghiêm trọng vậy còn đứng đây làm gì?
Cả đám hiểu ý gật đầu rối rít, vội vàng lui ra khỏi phòng, không dám nán lại thêm giây nào
ông Manobal
/ngồi xuống đối diện cô/
ông Manobal
ây cha..càng nhìn con lại càng thấy con có khí chất y hệt ba /cười/
LaLisa Manobal
ba tự tin quá mức rồi thì phải
LaLisa Manobal
con là bản chất riêng của con , không thích giống ai cả
ông Manobal
hình như ba là ba ghẻ của con phải không Lisa..
ông Manobal
con nhặt ba ở ngoài bãi rác rồi đem về làm ba của con..chứ không có máu mủ ruột thịt nào mà lại đối xử với nhau như vậy
LaLisa Manobal
/chỉnh chuốt lại tóc mái/
LaLisa Manobal
ba nói xong chưa?
LaLisa Manobal
xong rồi thì con muốn nghỉ ngơi
ông Manobal
được được..con nghỉ ngơi đi
ông Manobal
tuy vắng nhà 4 năm nhưng phòng của con ngày nào cũng có người dọn dẹp sạch sẽ
LaLisa Manobal
lát nữa ba cho người dọn dẹp đóng vali kia hộ con
ông Manobal
tuân lệnh chị cả !
nói rồi đôi chân dài của cô bước về phía cầu thang , để lại ông Manobal ngồi cười 1 mình
2#yêu rồi
Lisa vừa trở về sau bốn năm du học tại Pháp, mang theo khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo đặc trưng
Lisa ở tuổi 22 nắm gọn trong tay tất cả, không thứ gì mà cô không có được. Cô là một biểu tượng của thành công, một cô gái thông minh và nhạy bén, có khả năng biến mọi giấc mơ thành hiện thực. Tiền bạc, danh tiếng, quyền lực—tất cả đều nằm trong tầm tay cô
Với gia thế giàu có và sự giáo dục tinh tế từ những năm tháng học tập tại Pháp, Lisa không chỉ có một vẻ ngoài xinh đẹp mà còn sở hữu trí tuệ sắc sảo và óc phân tích nhanh nhạy. Cô có thể nhìn thấu mọi tình huống, giải quyết vấn đề trong chớp mắt, và tạo ra những mối quan hệ có lợi cho bản thân mà không một ai dám từ chối
LaLisa Manobal
/ngồi trên giường/
Đôi tay cô thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, tim cô bỗng chùng xuống khi màn hình hiện lên bức ảnh mà cô đã chụp vội trước khi đi du học
không ai khác cả , là bạch nguyệt quang của cô—Park Chaeyoung
LaLisa Manobal
/cong nhẹ môi/
tại trường cấp 3 Seoul , cái ngày Lisa vẫn còn là học sinh lớp 11
Ngày khai giảng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua những tán cây xanh tươi trong khuôn viên trường. Học sinh tụ tập đông đúc, tiếng cười nói rộn ràng làm cho không khí trở nên sống động
Lisa với dáng vẻ cao ráo và đôi mắt sắc lạnh , bước vào sân trường với tâm trạng không mấy phấn khởi cho lắm
Kim TaeHyung
biết lớp chưa?
Kim TaeHyung
/cười khà khà/
Kim TaeHyung
tin vui đây , tao với mày lại học cùng lớp với nhau đấy
LaLisa Manobal
/lạnh nhạt bỏ đi/
lúc bỏ đi , Lisa định sẽ lại lớp học để yên ổn 1 mình nhưng ánh mắt cô lại dừng ở chỗ 1 cô gái tóc vàng ngồi bên ghế đá
Nhìn từ xa, Lisa đoán cô bé có lẽ là học sinh lớp dưới, có vẻ như vừa mới chuyển đến trường. Nhưng điều thực sự thu hút Lisa chính là vẻ đẹp dịu dàng nhưng mang theo một nét u buồn khó tả của cô gái ấy
Đôi mắt của nàng—như chứa đựng cả một thế giới khác biệt—phản chiếu những nỗi niềm mà có lẽ không ai trong sân trường tấp nập này có thể hiểu rõ. Lisa đứng yên, dõi theo một cách lặng lẽ, ánh mắt sắc bén thường ngày của cô dường như cũng trở nên mềm mại hơn khi nhìn về phía cô gái ấy
Mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng hình ảnh ấy đã để lại trong Lisa một cảm giác khác lạ—một điều gì đó khiến trái tim tưởng chừng như vô cảm của cô xao động, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi
LaLisa Manobal
aisss…chỉ là tóc vàng , ánh mắt to tròn đáng yêu thôi , chứ chẳng có gì đặc biệt cả
Park Chaeyoung
/vô tình nhìn cô/
LaLisa Manobal
/đảo mắt sang hướng khác/
LaLisa Manobal
/bối rối bỏ đi/
Bóng dáng cao ráo của Lisa nhanh chóng khuất dần trong dòng học sinh đang tấp nập
Cô đi thẳng về lớp 11A1 mà chẳng hề ngoảnh lại, cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ lạ vừa thoáng qua trong lòng mình. Nhưng dù có cố quên, hình ảnh của cô gái ấy vẫn cứ chậm rãi hiện lên trong tâm trí Lisa—đôi mắt buồn bã, dáng ngồi cô độc trên ghế đá, và ánh nắng len lỏi qua mái tóc vàng óng ánh tựa như một bức tranh đẹp đến nao lòng
LaLisa Manobal
/chống cằm nhìn ra cửa sổ/
LaLisa Manobal
/nhớ về Chaeyoung/
LaLisa Manobal
“Rốt cuộc, ánh mắt u buồn đó đang chất chứa điều gì?”
Kể từ hôm đó, dường như Lisa không thể kiểm soát được bản thân. Mỗi buổi sáng, khi bước vào sân trường, ánh mắt cô vô thức tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc—cô gái với mái tóc vàng và đôi mắt buồn bã ngồi lặng lẽ ở một góc nào đó
Lisa biết rõ hành động của mình có phần kỳ quặc, thậm chí có chút “hèn” nếu so với hình ảnh một tiểu thư tài phiệt xuất sắc, luôn đứng đầu lớp và thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ từ bạn bè
Trong giờ giải lao, thay vì hòa vào đám bạn ồn ào, Lisa luôn kiếm cớ ra ngoài hành lang. Cô chọn một góc khuất, nơi có thể nhìn thấy Chaeyoung đang cặm cụi đọc sách hay chăm chú làm bài tập. Dù chỉ là một thoáng nhìn trộm, cũng đủ để Lisa cảm thấy ngày hôm đó có chút ánh sáng len lỏi qua sự lạnh lùng vốn có trong lòng mình
Kim TaeHyung
/ngó đầu nhìn theo ánh mắt của cô/
Kim TaeHyung
nhìn cái gì mà tập trung dữ vậy?
LaLisa Manobal
/giật mình/
Kim TaeHyung
/quay sang nhìn cô/
LaLisa Manobal
t..tao có nhìn gì đâu
Kim TaeHyung
rõ ràng là tao thấy mày nhìn con bé tóc vàng k-
LaLisa Manobal
tao có rảnh đâu mà nhìn
LaLisa Manobal
/quay lưng bỏ đi/
Kim TaeHyung
/nhìn theo bóng lưng cô/
Kim TaeHyung
rõ ràng là đứng nhìn người ta nãy giờ mà
Kim TaeHyung
bộ nó ghét con bé đó lắm hả ta?
đúng là hành động đó có hèn thật , nhưng cô vẫn chẳng thể nào ngừng được ánh mắt mình khỏi Chaeyoung. Cô tự cười nhạo bản thân mỗi tối, tự nhủ rằng bản thân đang hành xử chẳng giống một LaLisa Manobal chút nào. Nhưng lạ thay, cô không muốn dừng lại
vào mỗi buổi chiều muộn, ánh nắng cuối ngày nhuốm màu vàng nhạt trên con đường nhỏ vắng vẻ. Chaeyoung, với chiếc cặp sách nhỏ trên vai, lặng lẽ bước về nhà. Bóng dáng mảnh khảnh của nàng in dài trên mặt đường, đôi chân nhỏ nhắn bước đi đều đặn, không một lần ngoảnh lại. Dường như, nàng đã quen với việc cô độc trên những con đường dài như thế này
lúc nào Chaeyoung cũng đi 1 mình trên đoạn đường vắng ấy…vì thế mà Lisa không yên tâm nên đã nhiều lần đi theo nàng về nhà , đến khi nàng vào trong nhà cô mới yên tâm trở về
Lisa, từ xa, vẫn âm thầm đi theo. Cô luôn giữ khoảng cách, không quá gần để bị phát hiện, nhưng cũng không quá xa để mất dấu nàng. Cứ như vậy, Lisa đã quen thuộc với từng ngã rẽ mà Chaeyoung đi qua, quen thuộc với ngôi nhà nhỏ nằm cuối con phố cũ kỹ – nơi mà nàng luôn biến mất sau cánh cửa gỗ đã sờn màu
Park Chaeyoung
/bất ngờ dừng lại/
LaLisa Manobal
…/lùi 1 bước/
Park Chaeyoung
/quay người lại/
Park Chaeyoung
sao chị cứ đi theo tôi mãi vậy?
Lisa cứng người, cố giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể, dù trong lòng đã có chút hoảng loạn
LaLisa Manobal
tôi đi theo hồi nào?
Lisa đáp, giọng lạnh nhạt như thường ngày, nhưng ánh mắt thì hơi né tránh
Park Chaeyoung
đây không phải trùng hợp !
Park Chaeyoung
Nhà của chị là căn nhà to to ở đầu phố kia, chứ có phải đường này đâu
Lisa đứng lặng, cánh tay buông thõng siết chặt lại. Bị bắt tại trận như vậy, cô không biết phải nói gì. Nhưng bản tính kiêu ngạo không cho phép cô thừa nhận dễ dàng
LaLisa Manobal
Đường này là của em chắc?
LaLisa Manobal
Tôi thích đi đâu là việc của tôi
Park Chaeyoung
/tiến lại gần cô hơn/
Park Chaeyoung
Chị đừng chối nữa
Park Chaeyoung
Tôi thấy chị đi theo tôi mấy ngày liền rồi
Park Chaeyoung
Chị muốn gì?
Lisa thầm nuốt nước bọt, đôi mắt thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng giấu đi sau vẻ lạnh lùng quen thuộc
LaLisa Manobal
em thì có thứ gì để tôi muốn chứ?
Park Chaeyoung
vậy chị giải thích về việc cứ lẽo đẽo sau tôi đi
LaLisa Manobal
đừng ảo tưởng
LaLisa Manobal
tôi không rảnh đến mức chiều nào cũng lẽo đẽo sau em
Chaeyoung không bỏ cuộc, vẫn nhìn chằm chằm vào Lisa, cố tìm kiếm câu trả lời. Nhưng Lisa, với bản tính kiêu ngạo, không bao giờ thừa nhận điều gì
Park Chaeyoung
đúng là kì lạ
Chaeyoung khẽ buông một câu, đôi mắt tròn sáng lướt qua Lisa lần cuối đầy khó hiểu
Nàng liếc cô một cái, ánh nhìn pha chút tò mò nhưng cũng dứt khoát như thể đã quyết định không phí lời thêm nữa, rồi quay lưng bỏ đi, dáng vẻ nhỏ nhắn dần khuất trong bóng chiều nhập nhoạng
Lisa đứng đó, đôi mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn của Chaeyoung khuất dần sau con đường quen thuộc dẫn về ngôi nhà cũ kỹ của nàng. Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc đen của cô khẽ bay, nhưng Lisa chẳng mảy may để ý
Chỉ khi Chaeyoung hoàn toàn biến mất sau con hẻm, Lisa mới thở dài thật khẽ, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua một tia dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra
A Young
/bước đến che ô cho cô/
A Young
trời sẽ mưa đấy tiểu thư
Lisa không đáp lại, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi bên dưới chiếc ô
Lisa yêu rồi, yêu Park Chaeyoung rồi… Nhưng thay vì thừa nhận, cô chọn cách “hèn hạ” lén lút ngắm nàng từ xa, âm thầm bảo vệ nàng, mà nhất định không thổ lộ đoạn tình cảm ấy. Cô luôn tự nhủ rằng sự kiêu ngạo và giá trị bản thân là điều không thể đánh mất
Thời gian trôi qua, và năm học lớp 11 rồi lớp 12 đến nhanh như một cơn gió . Mỗi ngày, Lisa vẫn lặng lẽ theo dõi từng bước chân của Chaeyoung, từ những buổi học đến những lần nàng đi về một mình. Cô ghi nhớ từng khoảnh khắc, từng nụ cười, dù không một lời nào nói ra
Khi tốt nghiệp cấp 3, một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cô. Cô chuẩn bị rời xa mọi thứ, đặc biệt là Chaeyoung, để sang Pháp du học. Trước khi đi, tâm trí cô tràn ngập suy nghĩ về những điều chưa nói, những cảm xúc chưa được thổ lộ. Nhưng sự kiêu hãnh khiến cô không thể mở miệng, để lại mọi điều chưa hoàn thành trong quá khứ
cô đành lưu tên nàng trong tim mình , rồi lặng lẽ sang Pháp du học
3#không muốn vụt mất cơ hội
Lisa đã tốt nghiệp đại học ở Pháp và trở về sau bốn năm du học. Bốn năm dài đằng đẵng đã đủ để làm vơi đi cảm giác chờ đợi
LaLisa Manobal
Chaeyoung..
Nỗi nhớ Chaeyoung, cùng những kỷ niệm đẹp đẽ của thời niên thiếu, đã thôi thúc cô trở về. Bây giờ, Lisa không chỉ là một cô gái từng yêu thầm mà còn là một cô gái tự tin, mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với tình cảm của mình
Lisa quyết định sẽ không để cơ hội vụt qua một lần nữa. Cô biết rằng Chaeyoung vẫn ở đó, vẫn sống trong những góc phố quen thuộc, trong những ký ức đong đầy, và giờ là lúc cô phải tìm cách để nối lại sợi dây kết nối mà suốt bấy lâu nay mình đã bỏ lỡ
LaLisa Manobal
/đứng dậy rời khỏi phòng/
vừa xuống sảnh nhà đã nhìn thấy A Young ở đó , người vệ sĩ đồng hành thân cận nhất của cô
A Young
em định đi đâu vậy?
LaLisa Manobal
đưa chìa khoá xe đây
A Young hiểu rõ tính cách kiên quyết của Lisa, lập tức đưa chìa khóa xe cho cô
A Young
cần gì thì gọi anh
LaLisa Manobal
tôi không phải con nít
đã 4 năm rồi mới về lại Hàn , nhưng nơi đầu tiên mà cô muốn ghé đến chính là khu phố nhỏ chỗ nhà Chaeyoung , nơi mà cô vẫn luôn âm thầm lẽo đẽo sau nàng mỗi khi tan học để chắc chắn nàng về nhà an toàn
nhưng khi cô rời khỏi đây và đi du học , đã không còn bóng dáng nào lẽo đẽo phía sau nàng nữa
giờ thì cô muốn lập lại điều đó thêm 1 lần nữa
LaLisa Manobal
/tấp xe bên lề đường/
nếu xông vào tìm Chaeyoung thì cô có tư cách gì chứ? cả 2 còn không phải bạn bè của nhau…Lisa chỉ là 1 người mang tình yêu đơn phương với nàng
Lisa ngồi bên trong nhìn ra bên ngoài , cô thử mình chờ đợi may mắn xem Chaeyoung có đi ngang qua đây không
LaLisa Manobal
đã 7 giờ tối rồi
Lisa siết nhẹ tay lái, ánh mắt lặng lẽ quan sát từng góc phố, từng cánh cửa, như thể đang tìm kiếm hình bóng quen thuộc mà cô không thể quên. Thời gian chậm rãi trôi qua, mang theo sự yên tĩnh của màn đêm
Một lúc sau, khi sự kiên nhẫn của Lisa gần như chạm đáy
LaLisa Manobal
mình rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy..
Cô đưa tay lên xoa trán, thở hắt ra một hơi dài. Thật buồn cười khi một người như cô, luôn tự hào về sự lý trí và kiêu ngạo của bản thân, giờ lại ngồi đây, chờ đợi một bóng dáng từ quá khứ
đúng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện và bước ra từ con hẻm quen thuộc , mái tóc vàng óng ánh dưới ánh đèn đường làm Lisa khựng lại
Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vô thức dịu xuống, tập trung hoàn toàn vào người vừa xuất hiện
Park Chaeyoung
/thút thít/
Lisa nhìn nàng chậm rãi bước đi, dáng vẻ nhỏ nhắn và mảnh mai như ngày nào. Nhưng lần này, đôi mắt Chaeyoung đỏ hoe và bàn tay gầy guộc liên tục đưa lên lau nước mắt
LaLisa Manobal
/siết chặt vô lăng/
LaLisa Manobal
sao lại khóc chứ?
Chaeyoung đi ngang qua xe của Lisa, dáng vẻ mệt mỏi và lạc lõng đến đáng thương. Lisa ngồi bất động, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân nàng
LaLisa Manobal
/mở cửa xe/
LaLisa Manobal
/khựng lại/
Lý do gì để cô làm vậy? Cô và Chaeyoung vốn chẳng có mối quan hệ nào đủ thân thiết để cô can thiệp vào nỗi buồn của nàng
Họ chỉ từng là những học sinh cùng trường, lướt qua cuộc đời nhau như hai đường thẳng không bao giờ cắt nhau. Dù trong trái tim Lisa, Chaeyoung từng là một ngoại lệ. Nhưng cô biết, với Chaeyoung, cô chỉ là một người lạ thoáng qua
Lisa có thể biết tất cả về Chaeyoung nhưng Chaeyoung ngoài biết Lisa là tiểu thư tài phiệt ra thì chẳng còn gì khác nữa
LaLisa Manobal
/bước xuống xe/
đúng là chẳng đủ thân thiết để quan tâm nàng công khai nhưng Lisa sẽ sài chiêu “hèn hạ” cũ kĩ để quan tâm nàng trong thầm lặng
LaLisa Manobal
/đi theo nàng/
Chaeyoung vẫn cúi đầu, đôi vai nhỏ run run như cố nén lại tiếng nấc. Bóng nàng lẻ loi dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi chân bước chậm rãi trên con đường quen thuộc. Lisa giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần để bị phát hiện, nhưng cũng không quá xa để mất dấu nàng
được 1 lúc thì bóng nàng dừng lại trước một quán bar nhỏ, ánh đèn neon lập lòe bên ngoài làm nổi bật tên quán
Chaeyoung hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lau vội vệt nước mắt cuối cùng trên má rồi đẩy cửa bước vào
LaLisa Manobal
Chaeyoung cũng đến những nơi như vậy sao?
LaLisa Manobal
/nghĩ gì đó/
LaLisa Manobal
hay là chỉ để giải sầu vì vừa khóc xong?
LaLisa Manobal
/đẩy cửa bước vào/
Nhìn quanh, cô thấy Chaeyoung đứng ở quầy bar, gương mặt vẫn còn chút đỏ hồng vì nước mắt. Nàng đang cố gắng cười với khách hàng, nhưng ánh mắt của nàng dường như vẫn chứa đầy nỗi buồn. Lisa cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt khi nhìn thấy ánh mắt ấy
LaLisa Manobal
hoá ra là làm thêm..
Kim TaeHyung
opps../ôm vai/
Kim TaeHyung
xin lỗi nhé đang vội !
Kim TaeHyung
/ngước lên nhìn/
Kim TaeHyung
ôi mẹ ơi..ai đây?
Kim TaeHyung
/dụi dụi mắt/
Kim TaeHyung
/chớp mắt nhìn cô/
Kim TaeHyung
c..có phải Lisa không?
Kim TaeHyung
mẹ kiếp , cái cách nói chuyện này thì chính sát là Lisa rồi
Kim TaeHyung
/nhìn cô từ trên xuống dưới/
Kim TaeHyung
đi du học biệt tâm biệt tích
Kim TaeHyung
rồi lại trở về trong im lặng
Kim TaeHyung
mày sống ẩn vừa thôi chứ?
LaLisa Manobal
không liên quan đến mày
Kim TaeHyung
mà về hồi nào vậy
LaLisa Manobal
2 tiếng trước
Kim TaeHyung
vừa về đã đến bar luôn à?
Kim TaeHyung
mà may mắn cho mày đấy..vào đúng nơi rồi
Kim TaeHyung
đây là quán bar của tao
Kim TaeHyung
mở được 2 năm rồi
Kim TaeHyung
làm ăn khắm khá lắm
Kim TaeHyung
thôi vào chơi chút đi
Kim TaeHyung
chầu này tao mời
LaLisa Manobal
/đi vào trong/
Kim TaeHyung
mà mày đến 1 mình thôi à?
Kim TaeHyung
cũng phải, người khó ưa như mày thì làm gì có ai chơi chung
LaLisa Manobal
/liếc qua anh/
Taehyung dẫn Lisa vào một khu vực VIP trong quán . Một chiếc bàn được bày trí sang trọng với ghế bọc da đen bóng loáng
Kim TaeHyung
cứ tự nhiên /mỉm cười/
LaLisa Manobal
/ngồi xuống/
Kim TaeHyung
/ngồi đối diện cô/
Kim TaeHyung
ngọn gió nào đưa mày đến đây vậy?
Kim TaeHyung
tao nghĩ không phải tình cờ đâu đúng không
LaLisa Manobal
nghĩ sao thì tuỳ
Kim TaeHyung
Vẫn cái kiểu lạnh nhạt ấy../vẻ mặt bất lực/
LaLisa Manobal
/nhìn về phía Chaeyoung/
LaLisa Manobal
cô gái tóc vàng đấy , là phục vụ quán này à?
Kim TaeHyung
ừa , làm việc chăm chỉ lắm đấy
LaLisa Manobal
chỉ là phục vụ bưng rượu thôi
LaLisa Manobal
chứ không làm gì khác nữa đúng không?
Kim TaeHyung
tất nhiên rồi
Kim TaeHyung
phục vụ là phục vụ
Kim TaeHyung
còn đào là đào
Kim TaeHyung
cả 2 hoàn toàn khác nhau
LaLisa Manobal
/dựa lưng vào ghế/
Kim TaeHyung
sao mày lại quan tâm thế?
Kim TaeHyung
tao nhớ không nhầm thì..quan tâm từ thời còn học chung cấp 3..
LaLisa Manobal
tao không muốn phí thời gian của mình để quan tâm người khác
Kim TaeHyung
năm cấp 3 thì ngày nào cũng lén lút nhìn con bé đấy
Kim TaeHyung
còn hiện tại , du học xong thì lại quan tâm hỏi han
Kim TaeHyung
mày có hứng thú với con bé đấy à?
LaLisa Manobal
/không thèm trả lời/
Kim TaeHyung
ý là đang nói chuyện
LaLisa Manobal
nói nhiều quá , trật tự đi
Kim TaeHyung
nhưng mà tao còn biết thêm về con bé đấy 1 chút cơ
LaLisa Manobal
ý tao là..thì mày cứ nói đi , mày muốn nói mà?
Kim TaeHyung
thôi để tao nói
Kim TaeHyung
hoàn cảnh của con bé đó khó khăn lắm
Kim TaeHyung
theo như tao biết, con bé không có mẹ, chỉ sống với ba
LaLisa Manobal
chuyện này thì tao biết
năm đó ngày nào cũng lẽo đẽo sau nàng về nhà , đôi lúc còn để ý những thứ nhỏ nhặt nhất nên có hiểu được đôi chút…mặc dù Chaeyoung chưa từng nói cho Lisa bất kì điều gì , bởi cả 2 không phải bạn bè hay mối quan hệ nào hết
Kim TaeHyung
sao mày biết?
Kim TaeHyung
mày nói không muốn phí thời gian để quan tâm người khác mà
Lisa vẫn dán chặt ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh , những câu hỏi của anh đang nghi ngờ cô nhưng cô chẳng buồn bận tâm
Taehyung đã quá quen với tính cánh của Lisa , cô không muốn trả lời nên anh cũng chẳng hỏi nhiều
Kim TaeHyung
mà ba của con bé đấy..
Kim TaeHyung
là một tên nghiện rượu và cờ bạc
Kim TaeHyung
Nghe đâu nợ nần chồng chất, nên con bé mới phải làm việc ở đây để trả nợ , lại còn phải tự đóng tiền học cho mình nữa
Kim TaeHyung
tao thấy tội , nên cho con bé làm ở đây
Kim TaeHyung
nhiều lần tao thấy con bé âm thầm vừa làm vừa khóc nữa…chặc..
Kim TaeHyung
người ba tệ bạc đấy có yêu thương gì con bé đâu , khổ thân tự vất vả mưu sinh
LaLisa Manobal
/im lặng nhìn nàng/
Lisa vẫn ngồi yên, ánh mắt dõi theo Chaeyoung đang phục vụ phía xa. Nàng đang bưng khay rượu đi qua từng bàn, nụ cười mỏng manh trên môi như một lớp mặt nạ che giấu nỗi buồn bên trong
LaLisa Manobal
“ánh mắt lúc nào cũng u buồn là vì cuộc đời của em chưa từng được hạnh phúc..”
Kim TaeHyung
mày cũng có quan tâm ai đâu mà biết chi nhiều
Kim TaeHyung
thôi uống rượu ăn mừng mày trở về
Kim TaeHyung
/đưa tay lên/
Kim TaeHyung
Chaeyoung ah! /gọi lớn/
Park Chaeyoung
/quay đầu nhìn anh/
Park Chaeyoung
/bước về phía 2 người/
Kim TaeHyung
cho anh 1 chai vodka nhé
Park Chaeyoung
nae /gật đầu/
Park Chaeyoung
/thoáng nhìn qua cô/
Download MangaToon APP on App Store and Google Play