Dưới lớp ngụy trang là một nhà hát lớn thì nó chính là địa điểm giao dịch buôn bán nô lệ. Và món hàng của lần này cực kỳ bắt mắt, với dáng vẻ run rẩy của một cô gái, trong đôi mắt trong veo kia nó lại đơn thuần đến mức đáng thương.
- Với mặt hàng thì chúng tôi không có nhiều, giá khởi điểm là 10.000 USD.
Đương nhiên thì với dáng vẻ xinh đẹp cộng với sự thuần khiết kia thì có rất nhiều tên nam nhân háo sắc muốn có được cô, bây giờ cô đang rất run rẩy, tay chân thì đều bị xích lại, những ánh mắt thèm thuồng của đám người kia càng làm cô sợ hãi hơn.
Ngay sau đó thì cái "giá" bỏ ra để có được cô đã nhanh chóng được đẩy lên 10.000.000 USD.
Tuy nhiên thì có vẻ như nó vẫn chưa dừng lại ở đó, và trong số những ánh mắt nóng bỏng kia thì cô đã cảm thấy có một cặp mặt đang theo dõi cô vô cùng sát sao, không chỉ vậy mà nó còn nóng rực đến mức khiến cô không thể nào thở được.
Đến bây giờ, đã trải qua hơn mười lăm phút đấu giá thì cái giá kia đã tăng lên 50.000.000 USD, nhưng kẻ ra giá lại là một lão già với gương mặt vô cùng đê tiện, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ phải rơi vào tay ông ấy mất. Hiện tại gương mặt xinh đẹp của cô đã bắt đầu trắng bệch do sợ hãi, nhưng rồi sau đó... Ở nơi gần nhất với sân khấu, người nam nhân với chiếc mặt nạ bằng vàng nguyên chất đã đưa bảng lên, sau đó hô:
- 10 tỷ USD.
So với những người kia thì cái giá này quá là cao, khiến cho đám người kia đều phải e dè, hiển nhiên thì ngay sau đó cô đã được bán cho người đàn ông với chiếc mặt nạ vàng đó.
Theo như những gì cô biết thì ở một nơi như thế này, đã mang mặt nạ vàng lại còn ngồi ở hàng ghế đầu thì chắc chắn gia thế sẽ không phải tầm thường, dù không phải triệu phú thì cũng là gia tộc trâm anh thế phiệt, tuy nhiên thì cô không hiểu tại sao anh ta lại muốn mua cô chứ?
Kết thúc buổi đấu giá thì cô cũng đi theo người đàn ông đó đi lên xe, khi này thì người đàn ông đó mới tháo mặt nạ của mình xuống, xuất hiện trước mặt cô chính là một đại nam nhân vô cùng đẹp trai, hơn nữa anh còn rất cao ráo và hơn hết là anh rất giàu có. Trong khi cô đang thất thần thì anh lại nhìn cô, nói:
- Tại sao lại rơi vào tay bọn họ?
Lúc này thì cô mới giật mình, cũng thu lại dáng vẻ háo sắc của mình rồi lại cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói:
- Là cha mẹ nói đi theo chú đó sẽ có thức ăn ngon.
Anh nghe xong liền nhíu mày, rồi lại hỏi:
- Bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi ạ. Chú ơi... Chú... Tại sao chú lại cứu cháu ạ?
Gương mặt điển trai của anh cũng bắt đầu tối sầm, cái cô gái này bị ngốc hay sao vậy chứ, đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn bị người ta lừa bằng thức ăn ngon á? Hơn nữa... Nói ra thì anh chỉ lớn hơn cô có tám tuổi, nhìn anh già đến mức phải gọi là chú sao?
- Tên gì?
- Viên Nguyệt, tên là Viên Nguyệt ạ.
- Tôi là Nhậm Mộ Đình, từ nay về sau em là bạn gái của tôi. Nghe rõ chưa?
Viên Nguyệt liền nghiêng đầu có chút ngơ ngác, nhưng rồi sau đó cô lại nói:
- Bạn gái là gì vậy ạ? Có ăn được không? Cha nói nếu không ăn được thì không làm đâu.
Đến đây thì Nhậm Mộ Đình đã khẳng định Viên Nguyệt bị ngốc rồi, nói nhiều với cô ngốc như vậy làm gì chứ. Trước tiên phải đưa cô về nhà tắm rửa đã.
[...]
Vừa về đến nhà riêng của anh thì Viên Nguyệt đã há hốc đến mức muốn tới rớt cả hàm, nhưng mà cô lại đứng yên một chỗ mà không dám đi vào, lúc anh mới đưa mắt nhìn cô, nói:
- Lại làm sao?
- Cha nói rằng không được vào nhà người lạ.
Nhậm Mộ Đình thật sự không thể nào hiểu nổi cô gái ngốc này rốt cuộc là nghe lời "cha" đến mức nào vậy, đã bị bán đến chợ đen rồi mà vẫn còn nghe lời sao?
Ngay sau đó thì anh liền bế cô lên trước sự ngạc nhiên của Lý Quang - là người thân cận nhất của anh, nhưng rồi thì cậu ta cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị thức ăn cũng như trang phục cho cô.
Đến đây thì Viên Nguyệt được Nhậm Mộ Đình bế lên phòng của anh, sau đó thì chỉ tay vào phòng tắm, nói:
- Em tắm rửa đi.
Nhưng Viên Nguyệt vẫn đứng yên ở đó mà không di chuyển chút nào, đến đây anh liền đưa tay đỡ trán, anh đúng là điên rồi mới mua cô gái ngốc này về nhà đó. Dù nói thế nào thì anh vẫn đưa vào phòng tắm, còn giúp cô xả nước, nhưng lúc này Viên Nguyệt lại tỏ ra rất sợ hãi, còn ôm chặt lấy anh, nói:
- Đừng... Đừng... Đừng mà... Đừng thả con xuống nước mà... Nguyệt Nguyệt sai rồi, con xin lỗi... Con xin lỗi... Sau này con sẽ không như vậy nữa... Con sai rồi... Con sai rồi...
Giọng nói của cô vừa nói vừa khóc, lại còn cầu xin, nước mắt rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp kia, đến đây thì Nhậm Mộ Đình cũng chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra nữa, nhưng rồi cuối cùng thì anh vẫn phải trực tiếp bế cô lên, rồi cùng cô bước vào bồn tắm, chẳng những thế mà anh còn phải nhẹ nhàng giúp trấn an cô, lại nhỏ giọng nói:
- Viên Nguyệt, không sao cả, chỉ là đi tắm thôi mà?
Nhưng hai mắt Viên Nguyệt vẫn cứ nhắm nghiền đầy sợ hãi, toàn thân của cô còn run rẩy không thôi.
Rốt cuộc cô gái ngốc vô hại này đã trải qua cái gì mà sợ nước đến vậy chứ?
#Yu~
Vì cô cứ bám dính lấy anh và nhắm chặt mắt nên anh phải giúp cô tắm rửa, nhưng nói sao thì anh cũng là đàn ông, từng lớp da thịt non nớt chạm qua đều làm cho anh thấy hưng phấn.
Tuy nói rằng Viên Nguyệt là một cô gái ngốc nghếch, nhưng cũng là thiếu nữ xinh đẹp lại còn đã đủ tuổi trưởng thành, chỉ nghĩ đến đây thôi là Nhậm Mộ Đình đã khó kiềm chế bản thân.
Khi này thì Viên Nguyệt đã có thể bình ổn được một chút, sau đó cô liền muốn ngước lên tìm anh, sau đó lại nói:
- Nhậm Mộ Đình... Chú... Chú đừng chạm ở đó...
- Chạm ở đâu?
- Chính là... Ở đó... Không phải... Đừng chạm...
Dù Viên Nguyệt nói anh không được chạm vào eo của cô, nhưng nhìn mà xem, gương mặt xinh đẹp, chiếc eo nhỏ nhắn lại còn tinh tế, thật sự khó mà kiềm chế được, đến chiếc môi nhỏ xinh đang mấp máy cũng khiến anh phát điên lên đi được.
Khi này Nhậm Mộ Đình cũng không muốn nhịn xuống nhục dục của bản thân nữa, ngay lập tức anh liền cúi người xuống, một tay ôm ở eo của cô, một tay giữ chặt lấy gương mặt của cô rồi hôn xuống, nụ hôn bất ngờ của anh cũng làm cho Viên Nguyệt kinh ngạc đến mức giật mình. Đến khi cô phát giác thì chiếc lưỡi nóng bỏng của Nhậm Mộ Đình đã thăm dò khắp khoang miệng của cô, rồi sau đó là một loạt vùng vẫy và muốn thoát khỏi anh, nhưng Nhậm Mộ Đình vẫn gắt gao ôm chặt.
Đến một lúc thì anh liền bế cô lên, vừa điên cuồng hôn lấy môi cô vừa rời khỏi bồn tắm, có lẽ do không có điểm tựa nên Viên Nguyệt đành phải bám dính lấy cơ thể của anh, cùng anh rời khỏi nhà tắm.
Sau đó anh liền đặt cô nằm xuống giường, đôi tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo của bản thân, đến bây giờ thì Viên Nguyệt mới dám hé mở mắt, nhưng ngay lúc này đập vào mắt của cô chính là thân ảnh hoàn mỹ đến mức như tượng điêu khắc của Nhậm Mộ Đình, hai mắt trong veo của Viên Nguyệt lại mở to đầy kinh ngạc.
Còn chưa đợi cô cảm thán xong thì Nhậm Mộ Đình lại một lần chiếm lấy cánh môi nhỏ của cô, sau đó lại điên cuồng sờ soạng khắp cơ thể xinh đẹp của cô, đến khi anh dừng lại ở nơi tư mật thì theo quán tính Viên Nguyệt liền khép chân lại, nhưng Nhậm Mộ Đình lại tách chân của cô ra, sau đó lại thăm dò vào nơi ẩm ướt kia.
Lúc này trong miệng của Viên Nguyệt chỉ còn biết kêu lên những âm thanh rên rỉ nỉ non, hiển nhiên thì những âm thanh đó cho dù lớn hay nhỏ đều bị anh nuốt hết vào bụng. Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến điên cuồng chiếm hữu, càng lúc hô hấp của Viên Nguyệt càng khó khăn thì anh mới dừng lại, sau đó anh lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, nói:
- Nguyệt Nguyệt, em nên nhớ, em là bạn gái của tôi. Biết chưa?
- Bạn gái... Nhưng... Nhưng chuyện này... Chẳng phải chỉ vợ chồng với làm với nhau thôi sao? Chúng ta đâu phải vợ chồng?
Nhậm Mộ Đình không đáp, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, sau đó lại tiếp tục để lại những vết xanh xanh đỏ đỏ trên khắp cơ thể của cô, nhưng rồi anh lại nói:
- Nếu em muốn, chúng ta có thể là vợ chồng.
- Chú...
- Gọi tôi là Mộ Đình.
- Mộ... Mộ Đình... Ưm... Đừng cắn... Chỗ đó... Ưm... Mộ Đình...
Sau một lúc rong ruổi trên khắp cơ thể của cô thì Nhậm Mộ Đình đã sớm không muốn nhịn nữa, anh đem hạ bộ sớm đã kêu gào đói khát đặt ở trước nơi tư mật đang ẩm ướt kia, nhưng anh không vội đi vào, vì anh biết nếu bây giờ anh cứ như vậy mà đưa vào thì sẽ khiến cho cô bị thương, anh không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ ngốc nghếch này bị thương đâu.
- Nguyệt Nguyệt ngoan, hôn tôi.
Dù rằng Viên Nguyệt không biết cách hôn nhưng cô vẫn rất nghe lời mà cắn cắn môi của anh, nhìn hành động đó thì cũng đủ biết là cô đang học theo mình thì liền thấy buồn cười, nhưng sau đó anh liền hôn lấy cô, lúc này Viên Nguyệt lại từ thế chủ động bị đẩy sang thế bị động.
Vừa lúc này thì anh cũng chầm chậm đem hạ bộ đang khó khăn của mình đẩy vào bên trong, khi này Viên Nguyệt liền mở to mắt, còn kêu lên một tiếng nhưng vì đang bị anh hôn nên tiếng hét của cô cũng đã bị anh nuốt xuống rồi.
Vì đây là lần đầu của cô nên chắc sẽ đau trong một khoảng thời gian nữa, nếu như đổi lại là người khác thì anh sẽ không dịu dàng như vậy đâu, nhưng biết sao giờ, cô gái này vừa ngốc lại vừa mít ướt, anh chỉ vừa mới đẩy vào thôi đã rơi lệ rồi. Nếu như anh thật hung hăng di chuyển thì chắc cô sẽ kêu gào thảm thiết mất.
Để chuyển sự chú ý của cô thì Nhậm Mộ Đình quyết định hôn lấy cánh môi của cô, khi này Viên Nguyệt cũng dần dần bị chi phối mà quên mất nơi tư mật còn đang siết chặt hạ bộ của anh, gương mặt của Nhậm Mộ Đình bây giờ có chút không tốt lắm, anh liền nhỏ giọng nói:
- Nguyệt Nguyệt ngoan, thả lỏng nào...
- Thả... Thả lỏng cái gì cơ?
Ôi trời, anh đúng là điên mất rồi mới cùng cô gái ngốc này làm chuyện này. Tuy nhiên thì phải công nhận rằng, ở bên trong của cô thật sự rất thoải mái...
Cô gái nhỏ này, anh giữ riêng cho mình là chắc rồi.
#Yu~
Qua một khoảng thời gian chật vật thì cuối cùng cơn đau của Viên Nguyệt cũng đã giảm đi đáng kể, đến đây thì Nhậm Mộ Đình mới bắt đầu nhập cuộc, đầu tiên thì anh sẽ nhẹ nhàng luân động, sau đó thì lại có chút gia tăng tốc lực, mỗi lần như vậy thì cô đều lắc đầu nói:
- Không... Không được... Lạ quá... Nguyệt Nguyệt thấy... Lạ quá... Ưm... A... Ha... Ha... Đừng... Đừng cắn... Mộ Đình đừng cắn...
Nhưng có lẽ Viên Nguyệt không biết rằng Nhậm Mộ Đình hoàn toàn không có ý định dừng lại, làm gì có ai được ăn rồi mà lại dừng lại kia chứ? Đương nhiên là không rồi... Và anh cũng vậy.
Trong lúc này thì Viên Nguyệt thật sự thấy có chút kì quái, đến bây giờ cô mới nhận thức được có gì đó lạ lắm đang liên tục đâm thúc vào bên trong cô, đến đây thì giống như cô đã mở ra được một trang mới của cuộc đời, cô lại tròn mắt nhìn anh, gương mặt của Nhậm Mộ Đình thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn các diễn viên mà cô từng xem trên tivi nữa kìa, nhưng mà... Họ bây giờ đang... Đang làm gì nhỉ?
- Mộ Đình... Mộ Đình... Dừng lại... Mộ Đình...
Nhưng Nhậm Mộ Đình đã sắp đạt đến giới hạn của bản thân rồi, anh càng lúc càng đâm rút một cách kịch liệt, âm thanh rên rỉ của Viên Nguyệt cũng càng lúc càng lớn, đến một lúc thì anh lại gầm gừ vài tiếng và sau đó là đem hết toàn bộ mầm mống đưa vào bên trong cô.
Đến đây thì eo của Viên Nguyệt đã sớm mỏi và muốn gãy làm đôi rồi, nhưng ngay sau đó thì Nhậm Mộ Đình lại tiếp tục giữa chặt ở eo của cô, sau đó lại liên tục đâm rút, vì vừa rồi cả cô cũng đã đạt cao trào nên nơi tư mật vẫn còn rất nhạy cảm, cơ thể của cô liền run rẩy, sau đó cố dùng sức còn lại đẩy tay của anh ra, nói:
- Không... Mộ Đình... Ưm... Ha... Ha... A... Không được... Không... Đừng mà... Mộ Đình... Ưm...
Lúc này Nhậm Mộ Đình nhìn cô nhưng đôi chân mày đã nhíu chặt, đương nhiên vì cái nhíu mày đó của anh đã làm cho cô thấy sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp bây giờ đã bắt đầu động nước và rưng rưng. Hiển nhiên anh nhận ra rồi, ngay lập tức liền dừng lại hoạt động của bản thân, anh nhẹ nhàng ôm lấy Viên Nguyệt rồi lại vuốt lưng cho cô, nhỏ giọng nói:
- Sao lại khóc.
- Mộ Đình nhìn đáng sợ quá... Nguyệt Nguyệt sợ... Sợ lắm...
Nhậm Mộ Đình thấy bắt đầu nhức đầu rồi đó, nhưng rồi sau đó anh vẫn phải nhẹ nhàng trấn an lại Viên Nguyệt, đến khi cô đã bình tĩnh thì anh mới tiếp tục công việc của mình, nhưng lần này thì Viên Nguyệt đã ngồi ở phía trên anh, sau đó còn ôm lấy cổ của anh, sau đó lại kêu lên mấy tiếng ủy mị ở bên tai anh.
Từng tiếng rên của cô càng làm cho Nhậm Mộ Đình thấy kích thích hơn, ngay lúc này anh lại không kiềm chế được mà nhấn cô xuống, nhưng có lẽ do không khống chế được lực tay nên Viên Nguyệt đã khóc một trận lớn, đến đây thì anh cũng đành phải ôm ấp rồi dỗ dành cô như một đứa trẻ vậy.
Cuối cùng thì ngày hôm đó anh cũng phải tự mình xử trí tiểu đệ của bản thân, không chỉ vậy mà còn phải dỗ dành Viên Nguyệt cả một buổi nữa chứ, đột nhiên anh lại có cảm giác ở kiếp trước chắc anh mắc nợ cô gái này, nên kiếp này cô mới hành hạ anh như thế.
Lúc này thì Lý Quang đã đến báo rằng bữa ăn đã được chuẩn bị xong, nhưng Viên Nguyệt lại không cho anh đi, cô nắm chặt lấy tay anh, còn nhìn anh bằng cặp mắt long lanh, nói:
- Mộ Đình đừng đi...
- Ngoan, tôi đi lấy thức ăn cho em.
- Không được! Ở đây rộng lớn như vậy... Nguyệt Nguyệt sợ lắm.
Nhậm Mộ Đình cũng chỉ thở dài một tiếng, thôi được rồi, xem như là anh nợ cô đi, bình thường anh ghét nhất là những người dây dưa lằng nhằng như vậy, nhưng nếu anh dứt khoát hất cô ra thì một cô ngốc như Viên Nguyệt phải đi đâu đây? Dù sao anh cũng đã lỡ mở miệng ăn rồi thì ít nhất cũng phải chăm sóc cô thật tốt vậy.
- Được, không đi nữa, nhưng em ngồi ở đây, tôi ra ngoài gọi bọn họ mang thức lên cho em.
Viên Nguyệt liền vui vẻ gật đầu, lúc này thì cô mới thả tay của anh ra, nhưng Nhậm Mộ Đình thì thật sự không hiểu được sự khác biệt giữa việc anh đi lấy và anh đi gọi là gì? Chẳng phải đều là anh rời đi sao?
Quả thật là cô ngốc mà.
Đến khi thức ăn được mang đến thì Viên Nguyệt lại càng trông giống một đứa con nít hơn, cô ăn ngấu nghiến đến ngon miệng, Nhậm Mộ Đình nhìn cô thì cũng tự trách bản thân, anh đúng là cầm thú mà, mang cô về chưa cho cô ăn đã bắt cô làm việc cật lực như vậy. Cái đó đúng là lỗi của anh rồi.
Nhưng cô gái ngốc Viên Nguyệt thấy anh nhìn mình, còn tưởng là anh cũng đang đói, cô luyến tiếc nhìn chiếc bánh trên khay thức ăn, sau đó mím môi rồi vẫn đưa cho anh, nói:
- Mộ Đình cũng ăn đi.
- Tôi không ăn, em ăn là được rồi.
- Mộ Đình không ăn thật sao? Nó ngon lắm đó.
- Không ăn, em ăn hết là được.
Viên Nguyệt lúc này càng vui vẻ hơn, sau đó là nhanh chóng ăn miếng bánh vào miệng, giống như là cô sợ anh sẽ đổi ý vậy, nhìn dáng vẻ ăn uống đến lấm lem như mèo con của cô mà Nhậm Mộ Đình chỉ biết lắc đầu cười trừ, lúc này anh đưa tay lau đi vết dơ trên gương mặt của cô, sau đó lại nói:
- Viên Nguyệt, sau này em ở lại đây, làm bạn gái tôi, được không?
- Sẽ có đồ ăn chứ?
Nhậm Mộ Đình thầm thở dài trong lòng, nhưng sau đó anh vẫn gật đầu. Nhận được cái gật đầu của anh thì cô đã rất vui vẻ, nhưng bất chợt cô lại xị mặt, nói:
- Vậy... Vậy có làm cái chuyện vừa rồi chứ?
- Là bạn gái của tôi, đương nhiên là có.
- Vậy Nguyệt Nguyệt không làm bạn gái của Mộ Đình đâu... Đau lắm... Nguyệt Nguyệt đau lắm...
Nhậm Mộ Đình lúc này liền nhanh chóng lấy lại thức ăn trên tay cô, còn đe dọa rằng nếu cô không làm bạn gái của anh thì sẽ không cho cô ăn nữa. Viên Nguyệt nghe đến đây liền cuống quýt hết cả lên, nhanh chóng nắm lấy tay anh, nói:
- Làm... Làm mà, Nguyệt Nguyệt làm mà... Đừng lấy lại thức ăn của Nguyệt Nguyệt.
Nhậm Mộ Đình bây giờ không biết nên khóc hay nên cười nữa, sau đó anh cũng đã đưa lại thức ăn cho cô, sau đó lại đưa tay xoa đầu của Viên Nguyệt, nói:
- Ngoan, sau này tôi sẽ cưng chiều em.
Viên Nguyệt cũng không hiểu ý anh nói là gì, nhưng cô vẫn ngây ngốc cười với anh.
#Yu~
Download MangaToon APP on App Store and Google Play