Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Không Thể Yêu

Tự Làm Tự Chịu

Nam Thành. 

Nhà tù ngoại ô Thiển Giao.

Mấy người phụ nữ mặc áo tù kẻ sọc đang đè lên một nữ nhân đang giãy giũa gầy yếu cũng đang mặc áo tù dưới mặt đất.

Móng tay cô từng chiếc từng chiếc bị chiếc kìm nhọn lạnh ngắt đứt ra, cơn đau dữ dội tháu tim gan. Thẩm Y Nhiên bất lực nhìn móng tay của mình lần lượt bong ra khỏi da thịt, máu không ngừng tuông ra ở đầu ngón tay, hòa lẫn mới mùi ẩm móc trong nhà lao khiến người ta buồn nôn.

Cô liều mạng ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt kẻ của ra lệnh, ai có thể ngờ rằng một ngôi sao mới nổi trong giới điện ảnh, một cô gái trong mắt mọi người không khác gì đóa sen trắng tinh khiết lại có thể hung ác như vậy.

“Hà Dĩ Nguyệt, tại sao?” - Cô run rẩy hỏi.

“Cô hại chết chị gái của tôi, còn có gan gỏi tại sao?” - Hà Dĩ Nguyệt cười lạnh, ánh mắt cực kỳ hung ác.

“Không phải, tôi bị oan.” - Thẩm Y Nhiên lắc đầu không ngừng, một màng lạnh lẽo sau lưng, khuôn mặt xinh xắn vặn vẹo vì đau đớn.

Hà Dĩ Nguyệt lạnh lùng hé miệng ra lệnh: “Tiếp tục rút ra.”

Theo lệnh của cô ta, từng chiếc móng tay của Thẩm Y Nhiên nhanh chóng lần lượt bị rút ra hoàn toàn, chất lỏng màu đỏ tươi tiếp tục chảy ra từ vết thương, nhuộm đổ nên xi măng bên trong phòng giam.

Thẩm Y Nhiên đau đón đến co giật, nhưng cô vẫn muốn đứng thẳng người, đôi mắt sâu thẳm nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Hà Dĩ Nguyệt.

Đó chính là… bạn trai cũ của cô, người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời.

Trước kia, chỉ cần ngón tay của cô vô tình bị kim đâm, anh cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng bây giờ anh lại trơ mắt nhìn những móng tay của cô bị rút ra từng cái một.

“Tư…Tư Vũ…” - Cô gần như dùng hết sức lực  hét lên với đối phương: “Xin anh… hãy tin em.”

Anh vẫn như trước kia, mặc âu phục, đi giày da, nhưng đôi mắt đầy tình tứ chỉ còn lại sự thờ ơ.

“Tư Vũ, anh không phải là muốn thông cảm với cô ta phải không? Cô ta chính là hung thủ đã giết chết chị gái của em, em chỉ muốn chị ấy được yên nghỉ.”

Hà Dĩ Nguyệt nhẹ nhàng níu lấy cánh tay Tiêu Tư Vũ, vẻ mặt hung ác biến thành yếu đuối đáng thương và quyến rũ.

“”Cô ta tự làm tự chịu, không cần phải thông cảm.” - Tiêu Tư Vũ ôn nhu vuốt ve mái tóc được chăm sóc cẩn thận của Hà Dĩ Nguyệt: “Em muốn làm gì thì làm.”

Đôi mắt của Thẩm Y Nhiên đột nhiên mở to.

Tự làm tự chịu?

Người đàn ông từng ôm cô trong lòng , bây giờ nhìn cô liền nói một câu tự làm tự chịu.

Thẩm Y Nhiên dùng hết sức giãy giũa thoát khỏi người đang ôm mình, cố gắng bò về phía trước và đến gần người Tiêu Tư Vũ: “Tư Vũ, em không biết chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn ô tô đó, em không có uống rượu, là xe của Hà Dĩ Mai đâm vào xe của em…”

A….

Bàn tay trái không còn móng tay máu chảy đầm đìa của cô bị một bàn chân nặng nề giẫm xuống đất, mu ban tay đau nhúc đến tận xương.

Nhưng nó cũng không là gì so với nổi đau trong lòng của Thẩm Y Nhiên lúc này.

Cô chật vật ngẩng đầu lên. nhìn xem người đang dùng giày da đáp tay trái của cô, nhưng không thể nào tin Tiêu Tư Vũ hắn sẽ tuyệt tình như vậy.

Cô đau đớn hít một hơi thật sâu: “Anh có từng yêu tôi sao?”

“Đời này tôi hối hận nhất, chính là muốn cô làm bạn gái của tôi.” - Tiêu Tư Vũ thanh âm vô cùng lạnh lùng.

“Tư Vũ, phế đôi tay của cô ta đi, chính đôi tay đó đã lái xe và giết chết chị gái của em.” - Giọng nói của Hà Dĩ Nguyệt vang lên/

Một giây tiếp theo, cô nghe Tiêu Tư Vũ đáp: “Được.”

Sau đó chính là tiếng xương gãy kèm theo một cơn đau dữ dội, toàn thân tê liệt.

“A….Không….A…A…A” - Thẩm Y Nhiên đột nhiên mở to hai mắt, sau mấy giây mới ý thức được mình vừa mới mơ thấy những việc từng xảy ra khi còn ở trong lao tù.

Cô cúi đầu nhìn đôi bàn tay chai sạn của mình, ba năm tù đày đã khiến đôi bàn tay cô không còn mịn màng và thanh tú nữa.

Mặc dù những móng tay đã mọc ra, nhung mà tay của cô vẫn bị thương, những ngón tay bị gãy trước kia đều là tự chữa lành mới không thể hủy hoàn toàn, nhưng nó vẫn lệch khớp trong khá vặn vẹo, cô hiện tại đều không thể thực hiện những động tác lớn.

Đặc biệt mỗi khi thời tiết lạnh và trở mùa, ngón tay sẽ trở nên đau nhức.

Trong một vụ tai nạn ô tô nắm đó, cô bị buộc tội lái xe khi say rượu và giết chết Hà Dĩ Mai. Hà Dĩ Mai ngoài là con gái lớn nhà họ Hà, còn chính là bị hôn thê của nam nhân một tay che trời ở Nam Thành, Hàn Tử Sâm.

Sau vụ tai nạn, cô bị bạn trai chia tay, bạn bè xa lánh, bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, cuối cùng bị phán án 3 năm tù.

Thẩm Y Nhiên đứng lên từ phòng nghĩ của nhân viên, cầm dụng cụ vệ sinh nằm ở một bên,

Cô mặc bộ quần áo phản quang của nhân viên vệ sinh, khuôn mặt thanh tú hơi đỏ lên vì lạnh, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, đôi môi hồng nhạt, mái tóc dài được buộc đơn giản thành đuôi ngựa.

Nhìn vào khuôn mặt cô tựa như một cô sinh viên mới ra trường, nhưng đôi mắt của cô không có sức sống và nhiệt huyết của người trẻ tuổi, mà thay vào đó là một đôi măt vô hồn.

Hôm nay cô làm ca đêm, suýt chút nữa thì đã đến trễ vì ngủ quên ở phòng chờ nhân viên.

Vừa đinh rời đi, đồng nghiệp bên cạnh đang xem tin tưc trên điện thoại liền nói: “Này, Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ sắp đính hôn. Hà Dĩ Nguyệt thật tốt số, là đại minh tinh, còn là thiên kim tiểu thư, bây giờ còn gả cho hào môn nhà họ Tiêu.”

Thân thể Thẩm Y Nhiên run lên, vội vàng bước chân ra khỏi trung tâm.

Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ, hai cái tên khiến cô đau đớn khắc cốt ghi tâm.

1h sáng, trời mùa đông thật lạnh, Thẩm Y Nhiên nắm chặt cán chổi quét dọn lòng lề đường. Trên tay xương cốt vì trời lạnh mà co rút đau đớn kèm theo cơn tê rần rần.

Nhịn một chút liền sẽ hết đau. Cô tự nhủ, hiện tại công việc của cô là nhân viên vệ sinh, mỗi lần đau đi mua thuốc giảm đau cũng là một điều quá xa xỉ.

Đang quét rác, một chiếc xe hơi đậu lại lòng lề đường, ba người đàn ông bước xuống xe, có vẻ hơi say, có vẻ muốn tiểu bậy ở vệ đường.

Thẩm Y Nhiên muốn nói nhưng cô nhịn xuống cúi đầu tiếp tục công việc.

Bọn chúng dường như nhìn thấy cô, dáng vẻ lưu mạnh bước đến : “Ôi tưởng ai, thì ra là bạn gái cũ của Tiêu gia.”

Thẩm Y Nhiên sắc mặt tái nhợt, cô nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình, là một phú nhị đại, trước kia cô và Tiêu Tư Vũ ở bên nhau hắn đã từng giở trò liền bị cô mắng một trận.

“Cô không phải là một đại luật sư sao? Sao lại đến đây quét đường?”

Một người đàn ông khác cười lớn: “Đương nhiên là vì cô ta đã từng ngồi tù, một người đã từng ngồi tù còn muốn làm luật sư sao?”

“Ha ha sắp tới Tiêu gia chuẩn bị đính hôn cùng tiểu thư nhà họ Hạ. Còn cô, chỉ cần ngủ với tôi một lần, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền hơn với mấy tháng quét đường của cô.” - Hắn ta bước về phía trước, đưa bàn tay nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên.

Hai người đàn ông còn lại nhếch môi cười khinh bỉ.

Thẩm Y Đình lập tức né tránh nhưng bị hắn ta tóm lấy và ép thẳng và bức tường bên đường.

Lúc này đường xá vắng vẻ không có người qua lại, hắn ta trực tiếp rút ra thắt lưng trên quần, Thẩm Y Nhiên giơ chân lên hướng về chính giữa đáy quần đá vào.

Hắn ta đau đến tái xanh, nhất thời buông cánh tay Thẩm Y Nhiên ra, cô nhanh chóng bỏ chạy.

Trốn, nhất định phải chạy trốn.

Bọn chúng nào có thể buông tha cho Thẩm Y Nhiên, trực tiếp lên xe đuổi theo.

Thẩm Y Nhiên chạy ra đường lớn, nhưng thật kỳ lạ bình thường đường lúc nào cũng có người qua lại nhưng đêm nay lại vắng lặng không có một bóng người, kể cả một chiếc ô tô cũng không thể nhìn thấy.

Ba người bên trong chiếc xe hơi cũng cảm thấy tình huống trên đường có chút kỳ lạ, đột nhiên một người nói: “Tôi nhớ hôm nay con đường này có thông báo bị cấm.”

“Bị cấm, lý do gì?”

“Không rõ.”

“Không sao, dù sao hôm nay tôi nhất định phải giết chết cô ta.” - Hắn ta hung hăng nói, vừa đạp ga, xe liền lao về phía Thẩm Y Nhiên.

Thẩm Y Nhiên liền tránh đi, nhưng bị xe lướt xe không đứng vững mà ngã sang một bên.

Chiếc xe hơi dừng lại, ba người đàn ông bước xuống, người vừa bị cô đá vào hạ bộ nhìn cô nằm dưới đất cười lạnh: “Mày còn muốn chạy không? Lão tử hôm nay chính là muốn đè mày ở đây giống như một con chó c.ái, để xem có ai đến bảo hộ mày.”

Thẩm Y Nhiên cố gắng đứng lên, nhưng cơ thể cô đau đớn đến mức run rẩy không còn sức lực.

Hắn ta nhào tới, mang cái thân thể béo mập kia đè cô xuống. 

Ngay khi Thẩm Y Nhiên cảm thấy không thể thoát được sự sỉ nhục này liền có tiếng bước chân vang lên. ngày một gần hơn rõ ràng hơn trong màn đêm tĩnh lặng.

Cô nhìn qua liền thấy một người đàn ông cao lớn, mái tóc ngang trán che lại hai mắt, không nhìn thấy rõ gương mặt, trên người mặc một bộ quần áo kiểu cũ mấy năm trước.

Người đàn ông bước tới rất gần, Thâm Y Nhiên vô thức mở miệng muốn kêu cứu. Nhưng sau đó cô lại không hé một câu, bên này có ba người đàn ông to lớn, người kia chỉ đi một người, một đấu ba, cô sợ chỉ khiến đối phương vô duyên gặp chuyện xui xẻo mà thôi.

“Cút đi, đừng làm hỏng việc tốt của tao.” - Người đàn ông đang đè Thẩm Y Nhiên mắng chửi người kia.

Ánh mắt người đàn ông lười biếng nhìn kẻ vừa mắng mình, khiến hắn ta đột nhiên dựng tóc gáy, vẻ mặt anh ta đầy lạnh lùng và chết chóc.

Hắn ta tức giận nhổ nước bọt, trực tiếp đứng lên đánh người kia.

Kết quả, trong chốc lát đã thấy hắn ta bị giẫm nát dưới chân người kia, một bên mặt áp xuống đất, trong vô cùng bất lực.

Hai người còn lại thấy vậy liền nhào tới, chỉ là Thẩm Y Nhiên thấy một hồi một đánh hai quá bạo lực.

Mà ở cách đó không xa, trong một gõ hẻm một chiếc xe hơi đang ẩn nấp, trên xe Cao Trí nhìn thấy một màn này, lẩm bẩm cầu khẩn: “Hàn gia, xin đừng có nổi điên.”

Nếu để Hàn gia nổi điên không biết hậu quả sẽ ra sao, lỡ như giết cả ba bọn chúng liền cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Con đường này đêm nay đã bị phong tỏa, ai lại ngờ bốn người này cũng một chiếc ô tô lại xông vào, quấy rối đi sự yên tĩnh của Hàn gia.

Hằng năm vào ngày này,  Hàn gia sẽ phong tỏa con đường này, mặc một bộ quần áo cũ kỹ và lặng lẽ đứng một mình cả đêm.

Không ai dám hỏi vì cái gì, nó như một điều cấm kị.

Thật sự là rất thú vị.

Nhìn thấy sự điên cuồng của BOSS, Cao Trí không biết mình có nên đến ngăn cản hay không?

Đột nhiên lúc này Cao Trí nhìn thấy BOSS đã dừng lại, có chút kinh ngạc, dường như người phụ nữ suýt bị xâm hại kia đã nói gì đó, và BOSS đã dừng lại.

Điều này khiến Cao Trí trố mắt kinh ngạc.

Mà bên này, Thẩm Y Nhiên vội nói: “Nếu còn đánh, sẽ có người chết.”

“Vậy thì sao?” - Hàn Tử Sâm cúi đầu, lạnh lùng nhìn Thẩm Y Nhiên đang chật vật đứng dậy từ dưới đất.

Thẩm Y Đinh giật mình, lúc này cô mới nhìn thấy rõ ràng người đàn ông này. Đó là một khuôn mắt rất đẹp với sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng, đường nét cực kỳ thanh tú, nhưng người mặt không có chút lộ ra cảm xúc nào.

Mái tóc ngang che đi ánh mắt của anh, ánh mắt quá tĩnh mịch, giống như anh không quan tâm đến sinh mạng người khác, cũng là không quan tâm đến sinh mạng của mình.

Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu: “Không đáng để vào tù vì bọn người này.”

Hàn Tử Sầm trầm mặc nhìn cô, một lát sau mới buông lỏng tay ra. Bọn chúng không lo được chính mình một thân đầy máu, nhanh chóng lên xe bỏ chạy.

Thẩm Y Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi… cảm ơn anh.”

“Tại sao không cầu cứu?” - Anh nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên hỏi.

 

“Tôi vốn cho rằng anh không thể đánh bại bọn họ, cho nên tôi nghĩ không cần thiết kéo một thêm người xui xẻo.” - Cô đáp.

Anh không nói gì nữa, chỉ đi sang phía bên kia và ngồi tựa lung vào tường.

Người đàn ông này là người vô gia cư sao? Trời mùa đông nhiệt độ bên ngoài sẽ chỉ còn vài độ, nếu anh ta ở đây đến sáng mai không biết còn mạng hay không.

Nghĩ đến vừa rồi anh ta cũng là cứu cô một mạng, Thâm Y Nhiên nhấc chân đi về phía anh ta.

“Anh không về nhà à? Người nhà anh ở đâu? Anh có số liên lạc không? Tôi có thể giúp anh gọi cho gia đình anh đến đón.” - Thẩm Y Nhiên đứng trước mặt anh nói.

Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đào hoa tĩnh mịch nhìn cô, nhưng vẫn không đáp lại lời cô.

“Nếu không có nơi nào để đi thì hãy đi cùng tôi.” - Câu nói này thoát ra từ trong miệng Thẩm Y Nhiên.

Thẩm Y Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bản thân lại xúc động nhất thời mang một nam nhân xa lạ về nơi ở của mình.

Có lẽ vì anh ta cứu cô, hoặc có lẽ… trong ánh mắt anh ta qua tĩnh mích khiến cô cảm giác như khi bản thân còn trong tù.

“Đây là chổ ở của tôi, nếu anh không ngại, tôi sẽ giúp anh trải chiếu để ngủ dưới đất.” - Thẩm Y Nhiên nói.

Thấy người kia không nói gì, Thẩm Y Nhiên lại lấy trong tủ ra một cái khăn mới cùng một cái bản chải đánh răng mới đưa anh đối phương: “Anh có thể vào nhà tắm rửa mặt một chút, nhưng ở đây tôi không có quần áo phù hợp với anh nê đừng làm ướt quần áo nhé.”

Đợt người đàn ông kia tiến vào nhà tắm, Thẩm Y Nhiên bắt đầu trải chiếu và lấy ra một chiếc chăn bông dự phòng.

Căn nhà thuê này không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông, như một căn phòng thuê nhỏ có nhà tắm riêng.

Khi anh ta đi ra, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ nhưng tóc ướt, dường như anh ta đã gội đầu.

Nhìn thấy tóc anh còn ướt, Thẩm Y Nhiên cầm khăn tắm lên nói: “Cúi người xuống.”

Người bên kia yên lặng nhìn cô.

“Tôi chỉ muốn giúp anh lau tóc thôi, tôi không có ý gì khác.” - Cô nhìn tóc anh nói: “Tóc anh còn ướt, không lau khô sẽ dễ bị cảm lạnh.”

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu lại nói: “Đây là cô quan tâm tôi?”

“Ừ.” - Thẩm Y Nhiên không né tránh: “Tôi mang anh về đây, tất nhiên không muốn anh bị bệnh.”

Lông mi trên đôi mắt đào hoa run lên, anh từ từ cúi đầu xuống.

Thẩm Y Nhiên dùng khăn che tóc lại, xoa nhẹ: “Anh tên gì?”

Trầm mặc thật lâu, anh cuối cũng cũng nhả ra hai chữ: “ A Tử.”

“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên đọc lên cái tên, hắn là một cách gọi ở nhà: “Tôi tên Thẩm Y Nhiên, anh ở đâu, người nhà ở đâu?”

“Tôi không có người nhà.”- Anh đáp.

Đôi tay Thẩm Y Nhiên khẽ dừng lại, anh ta một thân một mình sao? Đó là lý do anh ấy lưu lạc ở đầu đường.

Tuy cô có gia đình nhưng lại giống như không có gia đình, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cô thuê một căn phòng để ở.

“Xem ra chúng ta khá giống nhau.” - Cô cười khổ, tiếp tục giúp anh lau tóc.

Một lúc sau khi tóc đã khô, cô lấy lược giúp anh chải tóc. Khi mái tóc được chải ngược ra phía sau, để lộ vầng trán đầy dặn, Thẩm Y Nhiên phát hiện người đàn ông này đẹp trai hơn cô nghĩ rất nhiều.

“Đói không, tôi nấu chút đồ ăn cho anh nhé.” 

Nói xong cô đi nấu mì và trứng mang đến trước mặt Hàn Tử Sâm: “Đây, ăn đi, nhưng đừng ăn nhanh quá sẽ bị bỏng miệng đấy.”

Anh cúi đầu lặng lẽ ăn mì, Thẩm Y Nhiên lặng lẽ nhìn đối phương. Không biết vì sao cảm giác cô đơn khi trở về căn nhà thuê dường như không còn nữa, có phải vì đã có thêm một người nữa ở đây sao?

Sau khi người kia ăn xong, Thẩm Y Nhiên thu dọn một chút rồi quay lại giường: “Buổi tối tôi bật đèn để ngủ, anh đừng để ý.” 

Sau khi ra khỏi tù, cô luôn bất đèn để ngủ.

Hàn Tử Sâm chỉ gật đầu.

Thẩm Y Nhiên nằm trên giường, Hàn Tử Sâm nằm trên chiếc chiếu dưới đất.

Cô nhắm mắt lại và cố gắng để mình chìm vào giấc ngủ, bởi vì chẳng biết từ lúc nào cô rất sợ ngủ. Bởi vì khi ngủ cô luôn mơ về những cảnh trong lao tù, bị đánh đập, lăng mạ, tra tấn… và nổi đau rút hết mười móng tay từng tấc xương khớp bị bàn chân giẵm gãy…

Nhiều lúc cô cứ ngỡ mình sẽ chết trong lao tù.

Vậy mà đêm nay, cô ngủ đến tận bình minh và không hề gặp ác mộng như thường lệ.

Cô có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng đang nằm trên mặt đất cạnh giường. chẳng lẽ vì người này sao, chẳng lẽ vì trong phòng không chỉ cô đơn một mình cô mà còn có người khác sao?

Cô không nhịn được bước xuống giường, ngồi xổm xuống, không nhịn được mà đặt tay lên gò má của anh, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay mình. 

Anh ta thật sự có thật chứ không phải là tượng tưởng của cô, đêm qua cô thật sự dẫn một người vào căn nhà thuê của mình.

Khi cô định thần lại liền phát hiện anh đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt đẹp của anh đang chăm chú nhìn cô.

“Xin lỗi.” - Gương mặt cô đỏ bừng lên: “Tôi…Tôi chỉ là…à…ừ… nếu như mà anh không có chổ để đi thì có thể ở lại đây.”

Ánh mắt đen giống như đã hác thạch của anh phản chiếu gương mặt đò bừng của cô, có chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh.

“À…nếu anh không muốn thì xem như tôi chưa nói gì đi.”- Cố cắn môi nói.

Đôi môi mỏng của anh cuối cùng cũng chậm rãi và nhẹ nhàng mở ra: “Cô có muốn tôi ở lại không?”

Nếu lời này được nói bởi một người đàn ông khác, có lẽ giống như một lời tán tỉnh.

Nhưng từ trong miệng anh ta, nó giống như một câu hỏi trả lời có hoặc không, không chưa chút nào mờ ám, ngay cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh.”

Thẩm Y Nhiên mấp máy môi: “Ừm, tôi muốn.”

Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười nhẹ: “Được.”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, mặc dù chỉ là nụ cười nhẹ, nhưng đẹp vô cùng.

Thẩm Y Nhiên đi làm và để lại cho Hàn Tử Sâm một tờ 50k để anh tự mình mua đồ ăn.

Hàn Tử Sâm rời khỏi căn nhà thuê, bên ngoài đã có người đợi, Cao Trí nhìn thấy Hàn Tử Sâm đi ra liền cung kính nói: “Hàn gia.”

“Đi thôi.” - Hàn Tử Sâm lên xe.

Ngồi bên trong một chiếc Maybach màu đen, Hàn Tử Sâm cầm trong tay tờ 50k hơi cũ, đã nhiều năm rồi chưa ai cho anh ta tiền như thế này, hơn nữa lại là 50k.

“Hàn gia, người phụ nữ đi cùng ngài đêm hôm qua là nhân viên hợp đồng của trung tâm vệ sinh. Cô ấy đã thuê căn nhà hiện tại một tháng trước và mới ra tù hai tháng trước.” - Cao Trí vừa ngồi vào xe liền báo cáo nhưng thông tin mà đêm qua anh ta tìm thấy.

“Ra tù?”

“Vâng, cô ấy tên là Thẩm Y Nhiên, chính là người ba năm trước say rượu lái xe đụng chết Hà Dĩ Mai tiểu thư, cùng là bạn gái cũ của Tiêu Tư Vũ của Tiêu gia. Cô ấy bị kết án giam ba năm tù, và bị trao bằng luật sư.” - Cao Trí vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biệt lộ của ông chủ nhà mình.

“Thẩm Y Nhiên…” - Hàn Tử Sâm trong miệng lẩm bẩm cái tên này, nhếch khóe môi mỏng nở một nụ cười: “Thật sự là rất thú vị.”

Trước đây cùng Hà gia kết thông gia chính là vì Hà Dĩ Mai muốn gả cho anh, Hà gia cũng là một đối tượng tốt để liên hôn, nếu như nói đời anh Hàn Tử Sâm anh nhất định phải lấy vợ, như vậy Hà Dĩ Mai cũng là một lựa chọn tốt.

Chỉ là không ngờ Hà Dĩ Mai lại bị tai nạn xe mà qua đời.

Nếu Thẩm Y Nhiên biết môi quan hệ giữa Hà Dĩ Mai và anh ta, không biết sẽ biểu lộ ra cái trạng thái gì?

Nhiều năm như vậy mới gặp lần đầu tiên, một cô gái nắm lấy tay anh đem anh về chỗ ở của cô ta, giọng nói tuy hơi run rẩy nhưng chắc nịt rằng muốn anh ta ở lại cùng.

“Cao Trí, cậu cảm thấy loại nữ nhân nào có thể xứng với tôi?” - Hàn Tử Sâm bỗng nhiên hỏi.

“À…” - Cao Trí nhất thời không biết trả lời thế nào: “Còn phải xem ngài muốn loại nữ nhân như thế nào trước, thưa Hàn gia.”

Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Một lát mang thông tin của Thẩm Y Nhiên để trên bàn của tôi.”

“Vâng.” - Cao Trí đáp, trong lòng thầm đoán… Hàn gia đây là có hứng thú của Thẩm Y Nhiên?

Thẩm Y Nhiên tan làm, cô nhận được cuộc điện thoại từ cha mình, ông yêu cầu cô về nhà và nói rằng từ khi ra tù cô không về thắp hương cho mẹ mình.

Cô có chút lo lắng, kể từ khi cô vào tù, gia đình cô đã từ bỏ cô và không bao giờ đến thăm cô dù chỉ một lần, cô nghĩ mình và bọn người đó không còn quan hệ gì nữa.

Mẹ ruột của cô đã mất sớm khi cô mới ba tuổi. Sau ba tháng mẹ mất, cha cô cưới mẹ kế, mẹ kế lại sinh ra một cô con gái, tên là Thẩm Lạc Nhân.

Từ khi con nhỏ cô đã biết sự thiên vị, nên cô đã cố gắng rất nhiều trong việc học tập và luôn là học tỷ trong trường học.

Vậy nên cha cô từ từ cũng rất vui vẻ khoe khoang cô với tất cả mọi người rằng ông có một cô con gái học hành rất giỏi giang.

Khi cô cùng Tiêu Tư Vũ hẹn hò, đó có lẽ là thời gian tươi đẹp nhất ở nhà của cô, cha cô rất vinh dự, mẹ kế cũng đối với cô tốt hơn, ngay cả em gái khác mẹ của cô cũng lấy lòng cô.

Cô biết đó là nhờ vào Tiêu Tư Vũ, thiếu gia của tập đoàn Tiêu thị, nhưng trong lòng cô luôn mong muốn có một gia đình thật sự.

Nhưng sau một vụ tai nạn ô tô, khiến cô nhận ra, tất cả chỉ là mơ tưởng của mình.

Lúc này, tại nhà họ Thẩm, cô đang nghe mẹ kế nói về việc Thẩm Lạc Nhân đang vất vả tiến vào giới giải trí, nhưng muốn có được vai diễn tốt thì phải cần có mối quan hệ lần tiền bạc.

“Y Nhiên, con cũng biết nhà chúng ta không có nhiều tiền, nhưng em gái con bây giờ cần tiền. Liền nói con cho nhà chúng ta vay một ít tiền trước, khi nào em gái con thành công chúng ta sẽ trả lại.” - Phương Kiều tận tình nói.

“Tôi không có tiền.” - Thẩm Y Nhiên liền đáp.

Vẻ mặt Phương Kiều cứng đờ, sau đó lại khẽ mỉm cười: “Con không có tiền nhưng mà Tiêu Tư Vũ rất giàu. Con nói xem trước kia đang tốt đẹp, con gặp nạn nó liền chia tay, bây giờ không phải nó nên đền bù cho con sao?”

“Dì Phương, ba, còn có Lạc Nhân, không phải khi con xảy ra chuyện mọi người cũng trốn đi sao?”- Thẩm Y Nhiên nói.

Thẩm Chí Ninh tức giận nói: “Bây giờ mày còn dám lội tới chuyện cũ sao? Trước đây không phải do mày đụng chết người thì em gái của mày cũng đã nhận được vai nữ chính, bây giờ đã thành đại minh tinh rồi.”

Thẩm Y Nhiên khóe miệng trào phúng cười chế giễu, nhớ khi đó Thẩm Lạc Nhân được chọn là vai chính của bộ phim đó nhờ có tập đoàn Tiêu thị đầu tư, Tiêu Tư Vũ mới chỉ đình cho Thẩm Lạc Nhân nhận vai nữ chính.

Về sau cô và Tiêu Tư Vũ chia tay, tất nhiên vai nữ chính kia liền không còn.

"Chị, chị còn đang oán giận nhà chúng ta trước đây không làm gì khi chị vào tù à? -  Lăng Lạc Nhiên yếu ớt nói: "Nhưng lúc đó chị lại động vào nhà họ Hà và cả Hàn Tử Sâm. Ngay cả nhà họ Tiêu còn sợ bọn họ nên Tiêu Tư Vũ phải chia tay chị thì nhà chúng ta làm được cái gì cho chị? Nếu lúc đó chúng ta thưa kiện giúp chị, chính là muốn đắc tôi với Hà gia và cỏ Hàn Tử Sâm, gia đình ta chỉ là gia đình phổ thông, như thế nào có thể chịu nổi lửa giận của hào môn.”

"Nói cũng có lý.” - Thẩm Y Nhiên chợt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn thẳng vào Thẩm Lạc Nhân: "Nếu như cô không thể chia sẻ khó khăn với tôi, dựa vào cái gì muốn tôi phải trả giá cho sự phú quý của các người.”

A Tử - A Nhiên tỷ

Vừa dứt lời Thẩm Chí Ninh đã vung tay tát Thẩm Y Nhiên lớn tiếng quát: “Mày đang muốn nói cái gì? Mày lái xe đâm chết người, ngồi tù, mặt mũi nhà họ Thẩm đều mất sạch. Mày đã không có tiền đồ thì thôi đi, còn mang cả tiền đồ của em gái mày hủy chung sao?”

Trong mắt ông ta đầy vẻ ghê tởm đối với đứa con gái này. Nhớ trước kia ông ta leo lên được đến nhà họ Tiêu, gương mặt ông ta mới mát làm sao, bây giờ liền nói mất mặt.

Một bên gò má của Thẩm Y Nhiên nóng lên, nhưng ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, vốn như là không để tâm đến.

“Tôi vốn muốn đến thắp cho mẹ tôi nén hương, nhưng bây giờ xem ra mẹ tôi cũng không cần thắp hương nữa, từ nay tôi sẽ không đặt chân đến đây nữa.”

Nói xong cô quay người rời đi, cái nhà này không còn là chốn dung thân của cô nữa.

Khi Thẩm Y Nhiên quay về căn nhà thuê, trời đã tối đen và đèn tắt tối đen, khi cô bật đèn lên, chào đón cô vẫn là một sự im lặng lạnh lùng. Căn nhà mười mét vuông không một bóng người.

A Tử đã đi rồi sao? 

Đột nhiên trong lòng cô có chút trống rỗng, hóa ra cuối cùng cô vẫn chỉ là người duy nhất còn lại.

Thẩm Y Nhiên cười khô, đang định quay người đóng cửa lại liền sững sờ nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đi về phía mình.

Là A Tử.

Anh vẫn mặc bộ đồ cũ tối qua, trên tay cầm một chiếc túi, mái tóc dày dặn che mất phần trên của khuôn mặt, che mất đi dung mạo của anh, nhưng cô biết phía sau mái tóc kia là gương mặt khiến cho mọi sinh vật đều bối rối.

Người như thế này… lại là một kẻ vô gia cư?

“Tôi đã về rồi.” - Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, nhưng lại rất êm tai.

Cổ họng cô đột nhiên có chút nghẹn ngào: “Tôi… tôi tưởng anh sẽ không quay lại.”

Anh nhìn cô chằm chằm: “Tôi vừa ra ngoài mua đồ.”

Cô nhanh chóng quay người, kéo anh vào nhà rồi đóng cửa lại, nhìn thấy hai chiếc bánh bao trắng nõn đang cầm trên tay anh.

“Một lát nữa chúng ta sẽ ăn cùng nhau, chỉ là trước tiên tôi muốn thắp cho mẹ tôi nén hương, hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”

Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra nến đỏ và nhang cô đã mua trên đường về, đặt khung ảnh lên một cái bàn nhỏ.

Trong khung ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi, trông dịu dàng và nữ tính.

Cô thắp nến và nén hương, cúi lạy ba lạy kính cẩn trước di ảnh.

“Mẹ, con bây giờ đã bắt đầu lại cuộc sống, con sống rất tốt, hiện tại đã có công việc đủ nuôi sống bản thân, mẹ yên tâm con sẽ sống tốt hơn trong tương lai.”

Hàn Tử Sâm đứng một bên nhìn người phụ nữ trước mặt, trên môi nở nụ cười nhưng trong đôi mắt đen láy chưa đầy màn nước mờ nhạt, ánh nến và ánh đèn soi lên gương mặt cô, sáng ngời và trong trẻo.

Cô có lông mày cong, chiếc mũi nhỏ, đôi môi hồng hào, dung mạo không tệ, nhưng Hà Tử Sâm đã gặp qua nhiều mỹ nhân, vị hôn thê cũ của anh là Hà Dĩ Mai cũng là một mỹ nhân hiếm có, nhìn Thẩm Y Nhiên cũng là bình thường thôi.

Anh đã đọc thông tin của cô, tất nhiên biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, cô là một cô gái mới ra tù, làm công nhân vệ sinh, và cô ta đang nói mình sống tốt?

“Hơn nữa, hiện tại còn có người ở cùng con.” - Cô nhìn qua phía anh bằng đôi mắt đen láy, mỉm cười nhẹ nhàng lại nói: “Con không sao đâu, mẹ yên tâm.”

Cô nói xong, kính cẩn lạy ba cái liền yên lặng đứng nhìn bức ảnh.

Một lúc sau khi nhang đã tàn, Thẩm Y Nhiên thổi tắt nến nói với Hàn Tử Sâm: “Xong rồi, đợi tôi dọn dẹp một chút, tôi nấu một bát canh, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Ừm.” - Hàn Tử Sâm đáp.

Thẩm Y Nhiên nhanh chóng nấu đơn giản một bát canh cà chua trứng, sau đó hai người cùng ăn với hai chiếc bánh bao.

“À, A Tử, trước kia anh làm nghề gì vậy?” - Thẩm Y Nhiên vừa ăn vừa nói.

“Cái gì cũng làm, có việc thì làm, không có việc thì tìm chỗ nghỉ ngơi.” 

Nghỉ ngơi như anh ta nói chính là nằm bất động trên đường như hôm qua trong một đêm mùa đông lạnh giá như vậy.

“Vậy anh mấy tuổi.” - Cô lại hỏi.

“27.” - Hàn Tử Sâm đáp.

“Chúng ta bằng tuổi rồi.” - Cô ngạc nhiên nói: “Vậy anh sinh tháng mấy.”

“Tháng 11.”

“Tôi sinh tháng 7, vậy tôi liền lớn hơn cậu mấy tháng nha.” - Thẩm Y Nhiên lại nói: “Anh không có gia đình, tôi cũng không có gia đình, từ nay về sau cậu gọi tôi là chị nhé? Tôi sẽ xem cậu như em trai.”

“Chị?” - Anh khẽ mỉm cười, từ trước đến nay chưa có người nào dám kêu anh gọi là chị, nhưng cô gái này to gan đến mức muốn làm chị gái của anh?

“Không được à?” - Đôi mắt cô u ám.

Trước kia khi mẹ cô mất, cô chỉ mới ba tuổi, cô biết mẹ cô vì sảy thai ngoài ý muốn và qua đời sau khi cấp cứu, em trai cô được sáu tháng tuổi, được lấy ra ngoài và rời đi sau mười phút.

Nếu em trai cô còn sống, cô có lẽ sẽ không cô đơn như bây giờ.

“Cô có chắc muốn làm chị của tôi không?” - Giọng nói anh đột ngột vang lên.

Cô mãnh liệt gật đầu: “Ừm.”

“Nhưng tôi không có chỗ ở ổn định, không có việc làm ổn định, ngay cả nhu cầu sinh hoạt cơ bản cũng khó đáp ứng, tại sao cô muốn làm chị của tôi.”

“Bởi vì…” - Cô nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống.

Bánh bao hương vị rất bình thường, nếu là trước kia cô sẽ không thích, nhưng ở hiện tại hương vị chỉ ở phía sau, no bụng mới là quan trọng nhất.

“Bởi vì chúng ta giống nhau, sống ở đáy xã hội. Có thể sẽ không ai quan tâm hoặc quan tâm đến những người như chúng ta nhưng ít nhất chúng ta có thể ở bên nhau sưởi ấm cho nhau. Tôi quan tâm đến cậu, và cậu cũng sẽ quan tâm đến tôi phải không?” - Cô mỉm cười dịu dàng với anh, có hy vọng, có khao khát và có khẩn trương.

“Thật sao? Xem ra chúng ta thật sự là cùng một loại người…” - Anh khẽ nói, đôi mắt giống như đang nhìn một con mồi đang rơi vào bẫy. Cuộc sống quá dễ dàng khiến anh có chút nhàm chán, anh có thể có được bất cứ thứ gì mà anh muốn, vậy nên bây giờ trò chơi này khá thú vị với anh.

“Vậy tôi sẽ gọi là A Nhiên tỷ.” - Anh nhẹ nhàng nói ra điều cô mong muốn.

Trong chốc lát, nụ cười của cô nở rộ, giống như bầu trời đầy sao.

Ăn tối xong, Thẩm Y Nhiên dẫn Hàn Tử Sâm đi chợ đêm mua quần áo.

Một bộ quần áo ấm ở chợ đêm trị giá 500k dù cô đã chọn đồ rẻ tiền.

Thẩm Y Nhiên để Hàn Tử Sâm mặc một bộ áo âm mỉm cười: “Đã ấm hơn chưa?”

“Ừm.” - Hàn Tử Sâm gật đầu, nhìn thấy cô thấp hơn mình gần một cái đầu: “Thật ra cô không cần mua cho tôi quần áo, tôi chịu lạnh quen rồi, mặc bộ quần áo kia liền tốt.”

“Coi như là quen thuộc cũng không nên để người bị lạnh. Tôi không có nhiều tiền nên không thể mua nhiều quần áo cho cậu, nhưng ít nhất cũng có thể cho cậu mặc ấm một chút.” 

“Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?” - Anh trầm giọng nói.

“Bởi vì tôi là chị gái của cậu.” - Cô mỉm cười, vô tình chạm vào tay anh, phát hiện tay anh cũng lạnh, nên cô dùng hai tay nắm lấy tay anh, cúi đầu hôn lên tay anh, thổi hổn hển, xoa xoa bàn tay của anh.

“Tay của cậu lạnh quá, xoa như thế này cho ấm đi.” - Cô nói.

Tay anh cứng đờ, đôi mắt đào hoa sau mái tóc chợt nheo lại, chưa từng có cô gái nào xoa tay anh như vậy, chỉ là để tay anh ấm hơn.

Anh trước nay không thích tiếp xúc với làn da của người khác, nhưng có vẻ anh không quá ghê tởm sự tiếp xúc này, có lẽ bởi vì cô ấy là một phần quan trọng trong trò chơi của anh, vì vậy anh sẽ chịu đựng sự đụng chạm này.

Thấy anh không phản ứng, Thẩm Y Nhiên liếc nhìn đôi bàn tay chai sạn của mình, như nhớ ra điều gì đó: “Có phải tay tôi rất thôi, xoa vào tay cậu rất đau không?”

Cô vừa nói vừa buông tay ra.

Sự ấm áp đột nhiên mất đi, anh cau mày: “Tôi thấy tay cô không thô lắm, tay tôi còn chút lạnh, A Nhiên tỷ, hãy xoa giúp tôi thêm chút nữa.”

Anh lại đưa bàn tay ra trước mặt cô.

Thẩm Y Nhiên có chút giật mình, nhưng sau đó cô đưa tay nắm lấy tay anh, so với bàn tay của anh, tay của cô nhỏ hơn rất nhiều.

Trong đêm mùa đông lạnh giá, đôi tay nhỏ nhắn cố gắng hết sức ôm lấy bàn tay to lớn của anh, lòng bàn tay cô liên tục xoa xoa mu bàn tay anh.

Cô cúi đầu thỉnh thoảng thổi hơi nóng vào tay anh, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh, anh nhìn thấy cô có chút đáng yêu.

Hàng mi dài khẽ run lên, Hàn Tử Sâm nhìn bàn tay bị bàn tay nhỏ bé bao bọc mình, hình như… thật sự rất ấm áp.

Hai ngày sau, Thẩm Y Nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Lạc Nhân: “Chị Y Nhiên, hôm nay ba nói sẽ vứt cuốn album ảnh, em đã xin ba giữ lại cuốn album đó, em sẽ đưa cuốn album đó cho chị, nhưng chị có thể đến chỗ em lấy không?”

Thẩm Y Nhiên biết đó là cuốn album cũ có hình ảnh của cô và mẹ cô khiến cô run rẩy.

Nhận được địa chỉ của Thẩm Lạc Nhân, cô tự nhiên hiểu rõ không cớ gì Thẩm Lạc Nhân đưa album ảnh cho cô, nhất định là có âm mưu nào đó.

Nhưng đó là ký ức giữa cô và mẹ cô, cô không thể đánh mất.

Cô đứng lên lấy áo khoác liền nói: “A Tử, tôi đi ra ngoài một chút, một lát cậu cứ ngủ trước nhé.”

Thẩm Y Nhiên đi tới địa chỉ mà Thẩm Lạc Nhân gửi tới, là một câu lạc bộ, khi cô đi đến phòng của Thẩm Lạc Nhân, cô phát hiện ngoài Thẩm Lạc Nhân còn có một người đàn trung niên khá béo.

“Lạc Nhân, đây là em gái của em à, là bạn gái cũ của Tiêu thiếu gia.” - Người đàn ông nhìn Thẩm Y Nhiên nói.

“Vâng, Phó đạo diễn Hạ, đây là chị gái của em. Chị, đây là phó đạo diễn Hạ của bộ phim hiện tại của em. Anh ấy nghe nói chị là bạn gái cũ của Tiêu Tư Vũ nên muốn gặp chị.” - Thẩm Lạc Nhân cười nói.

“Album ảnh đâu” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng hỏi.

“Chị muốn album ảnh thì mau tới đây nói chuyện với phó đạo diễn Hạ, nếu anh ấy vui vẻ cho tôi nhiều ảnh quay hơn, tôi sẽ đưa cuốn album ảnh cho chị.” - Thẩm Lạc Nhân nhỏ giọng nói, nhưng trong lời nói đầy sự uy hiếp.

Hừ, xem ra Thẩm Lạc Nhân đã bán cô để có cảnh quay trong phim.

Thẩm Lạc Nhân chủ động cầm rượu đưa cho Thẩm Y Nhiên, nhỏ giọng: “Chị, chị đã phá hỏng cơ hội của tôi, bây giờ phải đền bù cho tôi cũng không phải là quá đáng phải không? Lại nói bây giờ chị như vậy, nếu làm hài lòng cuộc sống sau này sẽ không lo nữa, đây cũng là tôi muốn tốt cho chị.”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người nói chuyện này lại thanh tỉnh thoát tục như vậy.” - Thẩm Y Nhiên vung tay hất ly rượu đi, rượu đỏ rơi đầy mặt đất.

“Cô không muốn album ảnh.” - Thẩm Lạc Nhân cắn răng thì thầm.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mang cơ thể để đổi lấy album ảnh.” - Thẩm Y Nhiên trả lời.

Lúc cô quay người đi, một bàn tay tp béo bắt lấy tay cô lôi lại, Phó đạo diễn Hạ đột nhiên nói: “Sao vậy, không nể mặt tôi sao, cô cho rằng mình vẫn còn là bạn gái của Tiêu Tư Vũ nửa sao. Nghe Lạc Nhân nói cô hiện tại chỉ là thứ quét rác ngoài đường, tôi cho cô tiếp rượu là quá đẹp mặt cô rồi.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play