Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khẩn Cấp: Sau Khi Chia Tay Tôi Đã Biến Thành Mèo

Chương 1: Ôn Gia Đại Tiểu Thư

Ở thành phố Lương Vĩnh hoa lệ và phù phiếm này, những tin đồn tình ái về đám con nhà giàu mang danh cậu ấm cô chiêu chưa bao giờ thiếu. Hôm nay là thiếu gia nhà này, mai lại đại tiểu thư nhà khác.

Giữa hàng loạt cái tên nổi bật ấy, đại tiểu thư nhà họ Ôn – Ôn Kiều – luôn được nhắc đến nhiều nhất.

Dù không phải minh tinh hạng A, tần suất xuất hiện trên báo của cô còn nhiều hơn cả họ. Có điều những tin tức đó không dễ nghe chút nào.

Nhà họ Ôn là một doanh nghiệp lớn ở Lương Vĩnh, sở hữu khối tài sản khổng lồ, khiến nhiều người thèm muốn. Cách nhanh nhất để chạm tay vào gia sản ấy, chính là chiếm được trái tim Ôn Kiều, trở thành con rể Ôn gia.

Ôn gia giàu có nức tiếng nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất. Năm nay hai mươi bốn tuổi, Ôn Kiều sở hữu nhan sắc nổi bật, nếu bước chân vào giới giải trí hẳn chẳng mấy ai sánh kịp.

Khuôn mặt mỹ miều, làn da trắng mịn, mái tóc xoăn dài được chăm sóc mềm mượt, đặc biệt là đôi mắt như biết cười thu hút người đối diện.

Chỉ với gia thế và ngoại hình, cô sớm đã trở thành hình mẫu lý tưởng của vô số đàn ông. Nhưng chẳng ai đến với cô vì tình cảm thuần túy.

Ôn Kiều khi ấy vẫn nhận quà, chấp nhận lời tỏ tình – chỉ là muốn chơi đùa một chút. Và dĩ nhiên, chẳng mối tình nào kéo dài quá một tháng.

Dù biết vậy, vẫn có kẻ nuôi hy vọng cảm hóa được trái tim lạnh lùng của cô, điển hình là chàng trai đang đứng trước cửa trung tâm mua sắm lúc này.

Kim đồng hồ đã điểm mười giờ tối, khi trung tâm mua sắm chuẩn bị đóng cửa. Anh ta vẫn đứng ở đó nhiều giờ, nhất định không rời bước.

Điện thoại trong tay liên tục bấm số gọi cho Ôn Kiều – dãy số quen thuộc suốt một tháng qua – nhưng giờ đã bị cô chặn, gọi thế nào cũng không được.

Đáp lại anh ta chỉ là âm thanh lạnh lẽo của tổng đài. Mãi cho đến khi điện thoại hết pin, anh ta mới chịu dừng lại.

Đúng lúc ấy, Ôn Kiều tay trong tay cùng bạn trai mới bước ra, cười nói vui vẻ như thể thế giới chỉ có hai người.

Rất nhanh, cô trông thấy chàng trai kia đứng phía trước, nhưng lại giả vờ như không thấy, thản nhiên bước qua người anh ta.

Hai người tiến tới chiếc xe sang đang đỗ gần đó. Khi Ôn Kiều chuẩn bị mở cửa, anh ta bất ngờ chạy đến ngăn cản.

“Kiều Kiều, sao em không nghe điện thoại, còn chặn số anh là thế nào?” – giọng chất vấn, vẻ mặt đáng thương.

Ôn Kiều đứng dưới ánh đèn vàng nhạt của trung tâm thương mại, dáng kiêu hãnh trong chiếc váy dài cao cấp. Cô nở nụ cười lạnh.

“Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa sao? Tiết Chí Khiêm, đừng trẻ con nữa.”

Lời nói nhẹ như gió, nhưng vào tai Tiết Chí Khiêm lại nặng trĩu.

“Lý do là gì chứ? Mấy ngày trước vẫn rất tốt mà?”

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vẻ đẹp của cô càng thêm rực rỡ. Nụ cười tà mị nở trên môi:

“Đó là chuyện của ba ngày trước. Còn bây giờ, tôi đã có người mới rồi. Bắt đầu vui vẻ thì kết thúc cũng vui vẻ đi. Số tiền tôi bỏ ra cho anh là xứng đáng mà.”

Tiết Chí Khiêm hụt hẫng. Ban đầu là vì tiền, nhưng giờ hắn thật sự có thích cô. Hơn nữa khó khăn lắm mới bắt được cái mỏ vàng này, làm sao hắn cam tâm từ bỏ cho được.

“Kiều Kiều, đừng chia tay được không? Anh yêu em, anh không muốn mất em.” – hắn túm chặt tay cô, cầu xin với dáng vẻ hèn mọn.

Nụ cười của Ôn Kiều vụt tắt. Cô hất mạnh tay hắn ra.

“Thằng khốn này, ai cho phép mày chạm vào cô ấy?”

Bạn trai mới của cô định lao tới dạy cho hắn một bài học, nhưng cô nhanh chóng giơ tay cản lại.

“Đủ rồi!”

Ôn Kiều tiến đến gần Tiết Chí Khiêm, ghé sát môi bên tai hắn, nhấn mạnh từng chữ:

“Về nhà mà chăm con mèo lắm lông của anh đi. Tôi không thích mèo – và giờ cũng không thích anh nữa. Cút!”

“Em…” – gương mặt Tiết Chí Khiêm đổi sắc, từ đau khổ sang xấu hổ, rồi thành ánh mắt căm hận.

Mặc kệ hắn đứng run rẩy, Ôn Kiều tình tứ khoác tay người mới, lên xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

Tiết Chí Khiêm ở lại, bật khóc. Hắn gục xuống đất, hàm răng nghiến chặt.

“Ôn Kiều, tôi nhất định sẽ khiến em phải trả giá. Không dễ vứt bỏ tôi như vậy đâu!”

Người đi đường chỉ trỏ, ánh mắt khinh bỉ. Nhưng hắn ta bây giờ chẳng còn sức bận tâm đến lời họ nói.

Gần sáng, bạn trai mới đưa Ôn Kiều về biệt thự Ôn gia. Cô loạng choạng vào nhà, suýt ngã.

Bữa tiệc ở vũ trường ban nãy cô uống rất nhiều rượu. Cơ thể cô nóng bức, trên người mùi nước hoa, bia rượu và thuốc lá nồng nặc, khó chịu vô cùng.

Giờ này, người làm đều đã ngủ. Một mình trở về phòng, Ôn Kiều lười biếng ngã xuống giường, mắt nhắm nghiền.

Nhà có tiền thật đấy, nhưng cha mẹ không quan tâm. Dù cô có ra làm sao, cũng chẳng ai thèm đoái hoài.

Ôn Kiều có tất cả, nhưng lại cô đơn trong chính căn nhà của mình. Phòng ngủ rộng lớn đầy đủ tiện nghi, lại làm cô cảm thấy nghẹt thở đến lạ.

Nằm trên giường, nước mắt cô vô thức rơi.

Rồi cảm giác ngứa ngáy, nóng hầm hập kéo đến, khiến cô lăn lộn không yên. Cô đưa tay chà sát cơ thể, tự nhủ: hẳn là do uống rượu nhiều quá.

Không biết qua bao lâu, cơn ngứa dần dịu đi. Ôn Kiều mới yên tĩnh chìm vào giấc ngủ sâu.

🌸 To Be Continued 🌸

Chương 2: Đại Tiểu Thư Biến Thành Mèo

Sáng sớm hôm sau, vẫn đúng sáu giờ ba mươi như mọi ngày, người giúp việc lên lầu gõ cửa phòng gọi Ôn Kiều dậy.

Cốc, cốc.

Chờ một hồi thật lâu vẫn chưa thấy hồi âm, người giúp việc có chút khó hiểu, khẽ cau mày.

"Đại tiểu thư, cô có ở bên trong không ạ?” Giọng người giúp việc hơi lo lắng.

Đáp lại cô ấy chỉ có sự im lặng kỳ lạ, khiến cô ấy cảm thấy bất an.

Bình thường, Ôn Kiều chỉ cần nghe thấy người giúp việc gọi liền tỉnh giấc, nhưng hôm nay thì không.

"Tiểu thư, cô có nghe tôi gọi không ạ?”

...

Ngay lúc người giúp việc loay hoay chưa biết làm sao, bất ngờ từ trong phòng vang lên một âm thanh khe khẽ.

Miaooo.

"..."

"Ôi mẹ ơi, bên trong có mèo!"

Người giúp việc giật mình, sau vài giây chết lặng liền hốt hoảng kêu lên, tay chân cuống cuồng.

Quản gia từng ra lệnh, tuyệt đối không được để mèo vào nhà, nếu phát hiện phải lập tức xử lý trước khi đại tiểu thư trông thấy.

Không kịp suy nghĩ, người giúp việc lập tức quay người đi tìm cứu viện, trước khi chuyện tồi tệ nhất xảy ra.

"Người đâu hết rồi, trong phòng đại tiểu thư có mèo, tình huống khẩn cấp, mọi người ơi!"

Sở dĩ cô ấy tỏ ra sợ hãi như vậy là có lý do.

Năm Ôn Kiều lên sáu tuổi, cô cùng ba mẹ đến nhà một người bạn chơi. Ở đó, cô vô tình gặp con mèo của họ, không may bị nó tấn công đến rách da chảy máu. Kể từ đó, cô rất sợ mèo, chỉ cần nhìn thấy chúng là muốn ngất đi cho rồi.

Ngôi biệt thự vốn yên tĩnh hôm nay náo nhiệt đến lạ, người giúp việc và quản gia lập tức lên kế hoạch bắt mèo.

Ôn Kiều lúc này vẫn chưa tỉnh rượu, nửa mê nửa tỉnh thức dậy vì âm thanh ồn ào bên ngoài, đầu cô đau như búa bổ.

Cô khó chịu xoay người, còn đang chuẩn bị quát mắng người làm, thì chợt nhận ra âm thanh phát ra từ miệng mình lại là tiếng mèo.

Miao, miaooo.

Tiếng vừa rồi là cái quái gì vậy? Là giọng của mình… sao?

Chưa đầy năm giây, Ôn Kiều lập tức choàng tỉnh, bật dậy, sốc đến tỉnh cả ngủ.

Nhưng trước mặt cô không phải căn phòng ngủ sang trọng quen thuộc, mà là một màn đen tối om mờ mịt. Mất một lúc, cô mới ngộ ra mình đang bị cái chăn lớn bao phủ.

Ôn Kiều kịch liệt giãy giụa, muốn thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức. Trong mắt cô, mèo chính là mối nguy hiểm nhất, phải chạy càng nhanh càng tốt.

Vài giây sau, cô nhận ra lý do mình không thể thoát ra khỏi cái chăn bình thường đó — thứ đang quơ quào trong vô vọng lại là hai chân mèo nhỏ xíu đầy lông lá.

Miaooo…

Kinh hãi là thế, nhưng cô chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu meo meo.

Càng đáng sợ hơn khi cô nhận ra, hóa mèo không chỉ là tay chân, mà toàn bộ cơ thể cô đã biến thành một con mèo.

Không sai, chính xác là một cô mèo với bộ lông trắng.

Cô hoảng loạn kêu trong tuyệt vọng, âm thanh vang khắp phòng.

Miao, miaooo…

Rầm!

Cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, tất cả người giúp việc và quản gia lập tức ập vào, ai cũng cầm theo “vũ khí” — bất cứ thứ gì vừa tay.

Không khó để họ phát hiện ra Ôn Kiều đang trong hình hài mèo nhỏ, nằm lăn lộn bên dưới tấm chăn. Một người nhanh chóng tiến lên, túm lấy cái chăn đang quấn lấy cô giật mạnh.

Ôn Kiều bị quay đến chóng cả mặt, vẫn nghe thấy họ nói chuyện với nhau.

"Mau lên, nhân lúc tiểu thư không có ở nhà hãy mang nó vứt đi ngay!"

"Xúi quẩy thật chứ, đột nhiên trong nhà lại có mèo, may mà tiểu thư chưa nhìn thấy!"

"Nhanh xử lý nó đi, sau đó dọn dẹp căn phòng cho thật sạch, nhớ hút bụi kỹ vào."

Bọn họ vừa dứt lời, Ôn Kiều cảm nhận được cơ thể mình đang bay lên không trung. Họ vậy mà lại dám ném cô đi!

Miao…

Không biết đã lăn mấy vòng, khi bình tĩnh lại và chui ra khỏi cái chăn, Ôn Kiều phát hiện mình đã bị ném ra ngoài đường không thương tiếc.

Đám người kia ra tay cũng mạnh thật, nếu không phải có cái chăn dày cộm, chắc giờ mèo nhỏ Ôn Kiều đã hồn lìa khỏi xác. Tuy vậy, cô vẫn bị thương nhẹ, chỉ là không ảnh hưởng đến tính mạng.

Đưa đôi mắt mèo to tròn nhìn về phía biệt thự Ôn gia, Ôn Kiều cảm giác như đang gặp ác mộng. Một người sợ và ghét mèo như cô, sao lại đột nhiên biến thành mèo.

Sao mình lại xui đến mức này chứ? Mình ghét mèo mà, ghét chết đi được, vậy mà giờ… lại là mèo. Đã vậy còn bị vứt đi ra như rác nữa…

Chuyện khó tin như vậy, sợ là nói ra còn bị người ta ném vào nhà thương điên.

Mà vấn đề quan trọng hơn là giờ Ôn Kiều có nhà mà không thể về, tính mạng đang gặp nguy hiểm. Với hình hài mèo nhỏ này, cô biết sống sao đây?

Lỡ không may gặp chó dữ, hoặc một kẻ thích ngược đãi động vật thì đời cô coi như xong.

Ôn Kiều cẩn thận quan sát xung quanh, khi thấy có người đến gần, cô lợi dụng thân hình nhỏ bé của mèo trắng lẩn vào bụi cây rậm rạp.

...

Kể từ khi Ôn Kiều biến thành mèo cũng đã ba ngày. Trong thời gian đó, cô cứ lẩn trốn vì sợ, chưa từng đi quá xa nhà, ngày nào cũng đứng bên đường nhìn về biệt thự Ôn gia, ánh mắt ban đầu dần mất hy vọng.

Cô không biết vì sao mình lại trở thành mèo, cơ thể thật biến đâu mất, và liệu có cơ hội trở lại làm người hay không.

Những câu hỏi đó luôn quanh quẩn trong tâm trí Ôn Kiều.

Suốt ba ngày không bỏ gì vào bụng, chú mèo nhỏ Ôn Kiều kiệt quệ sức lực, đi đứng choáng váng, cơ thể nặng nề.

"Ê, nhìn kìa, có con mèo trắng!" Lúc này, từ xa vang lên giọng trẻ con.

🌸 To Be Continued 🌸

Chương 3: Đến Bệnh Viện Thú Y

Mèo nhỏ Ôn Kiều đang đứng trầm ngâm nhìn về biệt thự liền giật mình vì âm thanh lớn, nhanh như chớp cô lập tức dùng thân thể nhỏ nhắn lẫn vào bụi cây ven đường.

Cô run lên, không dám thở mạnh. Một linh cảm rợn người ập đến, có điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

Từ phía xa xuất hiện hai thân ảnh một béo một gầy, là hai bé trai, trông bọn chúng cũng không lớn lắm, khoảng mười tuổi.

Bọn chúng đã nhanh mắt thấy Ôn Kiều nấp vào bụi cây, tiến đến vạch từng nhánh tìm kiếm cô, miệng không quên những lời dụ dỗ ngon ngọt.

"Ra đây đi mèo con, bọn tao có xúc xích ngon lắm nè!"

"Có trốn cũng vô ích thôi nhé, bọn tao thấy mày rồi!"

Nhịn đói mấy ngày khiến bụng Ôn Kiều cồn cào khi nghe đến đồ ăn, nhưng ý định xấu xa của bọn nhóc này cô đã sớm nhìn ra. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, còn lâu cô mới tin.

Tránh bị phát hiện, mèo nhỏ Ôn Kiều cố nép mình thật sâu vào bụi cây rậm rạp.

"Haha, tìm thấy mày rồi nhé!"

Đáng tiếc bụi cây đó lại không quá lớn, rất nhanh thằng nhóc béo đã tìm thấy cô.

Ôn Kiều thương tích chưa được chữa trị, cộng thêm việc bị đói lâu ngày khiến cơ thể chậm chạp, không thể tránh khỏi sự tấn công của bọn trẻ.

Tên nhóc béo túm lấy cổ mèo nhỏ, vui vẻ nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất. Cô quằn quại đau đớn vì hành động thô bạo, nhưng nó lại chẳng mảy may quan tâm.

Miaooo...

Ôn Kiều trong cơ thể mèo kêu lên thảm thiết, kịch liệt vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được.

Lúc này thằng nhóc gầy phía sau chạy đến, nở nụ cười ranh ma nhìn chú mèo, lên tiếng hả hê: "Con mèo này trông thú vị thật, phải chơi đùa với nó chút thôi."

Ôn Kiều nghe đến đây, tim nhỏ đập loạn xạ. Bọn trẻ đáng ghét này rốt cuộc muốn làm gì cô?

"Có ý này hay nè, cho nó biến thành trái banh lông đi, nghĩ thôi đã thấy thích rồi." Thằng nhóc mập hài lòng nhìn bạn, ánh mắt đầy toan tính.

Ôn Kiều trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì thằng béo đã thả cô rơi tự do xuống đất.

Bịch.

Khi cơ thể vừa tiếp đất, Ôn Kiều cảm giác như xương cốt mèo nhỏ bị gãy thành từng đoạn, đau đến mức không thể thở được.

Nhưng đó vẫn chưa phải giới hạn của hai đứa nhóc ngang tàng này.

...

Mười lăm phút trôi qua, Ôn Kiều như đang ở địa ngục trần gian, bị tra tấn hết lần này đến lần khác, cảm giác như cánh cổng địa ngục ngay trước mặt.

Trên người cô không còn chỗ nào lành lặn, bộ lông trắng loang lổ bùn đất và máu, trông cực kỳ thê thảm.

Ôn Kiều nằm thở dốc dưới đất, hoàn toàn không còn khả năng phản kháng hay bỏ chạy. Số phận trước mắt như đã định đoạt — hôm nay cô sẽ chết ở đây.

Bọn trẻ hành hạ cô thô bạo, khiến chân trái bị gãy, đau đến thấu tim gan.

Tí… tách.

Bầu trời bắt đầu đổ mưa, mây xám xịt kéo đến, gió lạnh thổi làm cây cối nghiêng ngả.

"Ây, trời mưa mất rồi, chúng ta về nhà thôi, không chơi với nó nữa!" Thằng nhỏ mập mạp nói.

Sau đó hai đứa chạy đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Từng giọt mưa lạnh như băng rơi xuống, một chú mèo nhỏ thoi thóp nằm bất động bên đường. Thân thể rách nát, ánh mắt khép hờ như chờ đợi thần chết.

Miaooo...

Ôn Kiều đau đớn kêu lên. Mưa lạnh như vậy, vết thương đau như vậy… Giá mà cô được ai đó ôm lấy. Cô nhớ cảm giác ấm áp ngày còn bé, những ngày được mẹ ôm ấp vỗ về.

Trên con đường lớn tiến về khu biệt thự Lam Sơn, một chiếc xe hơi sang trọng đang di chuyển chậm.

"Dừng lại!"

Giọng nói trầm ấm vang lên, ra lệnh cho tài xế tấp vào bên đường.

"Có chuyện gì sao tổng giám đốc? Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh muốn làm gì để tôi làm cho!"

Tài xế thắc mắc.

"Không cần đâu, tôi tự mình làm được."

Nói rồi anh mở cửa bước xuống.

Giữa ranh giới sống chết của Ôn Kiều, bước chân vững chắc của người đàn ông xuất hiện, mang theo sự cứu rỗi.

Dưới làn mưa mịt mù, anh cúi xuống, ánh mắt hẹp dài trầm tĩnh dán chặt vào sinh vật nhỏ đang hấp hối dưới cơn mưa tầm tã.

Anh vươn tay, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc mèo Ôn Kiều lên như nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. Giống như nếu mạnh tay thêm chút, bé mèo sẽ vỡ tan ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc ấy, trước mắt Ôn Kiều như tỏa ra vầng hào quang rực rỡ. Người trước mặt giống như Chúa cứu thế đến cứu giúp cô.

Ôn Kiều yên ổn nằm trong vòng tay anh, cô cũng không còn sức để vùng vẫy, cứ thế ngất lịm đi.

Người đàn ông bế cô lên xe, mặc kệ bản thân bị mưa làm ướt sũng, ra lệnh cho tài xế:

"Đi, đến bệnh viện thú y. Nhanh lên."

"Không phải buổi chiều có cuộc họp sao? Giờ không về chuẩn bị sẽ không kịp, hay là anh cứ giao con mèo này cho tôi đi."

Tài xế khó xử.

"Không sao, tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp, cứ đi đi!" Anh nhàn nhạt nói, tay cẩn thận vuốt ve mèo nhỏ.

Người đàn ông này tên Lâm Bách Nghiêm, là tổng giám đốc tập đoàn dầu khí Vạn Thịnh.

Cũng giống với Ôn Kiều, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, là con nhà giàu lại sở hữu vẻ ngoài như tượng tạc — hình mẫu của nhiều thiếu nữ.

Trên thương trường, anh quyết đoán hô mưa gọi gió, nhưng ở nhà lại là con sen yêu mèo chính hiệu.

Vậy nên không có gì khó hiểu khi anh sẵn sàng dời cuộc họp quan trọng, chỉ để đưa mèo nhỏ Ôn Kiều đến bệnh viện chữa trị.

Lâm Bách Nghiêm cũng không hề biết, quyết định dừng xe hôm nay chính là khởi đầu cho mối nhân duyên kỳ lạ nhất đời anh.

🌸 To Be Continued 🌸

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play