Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thời Khắc Rung Động

Chap 1

"Anh không thích em dù chỉ một chút sao?"

"Tại sao tôi phải thích cô? Đồ nghiệt chủng!"

"Nhưng em thật sự... rất thích anh."

"Cô thích tôi? Đó là do cô quá ngu ngốc. Cô không cảm thấy tình cảm của mình vô cùng nực cười sao?"

...----------------...

Người ta thường nói, những kẻ xấu chắc chắn sẽ gặp trừng phạt, chắc chắn sẽ phải chịu báo ứng.

Có một gia tộc nọ rất giàu có, sống trong một căn biệt thự sang trọng, phương tiện đi lại thường ngày là một chiếc xe Rolls Royce đắt đỏ mà người thường chỉ chạm thôi cũng không có cơ cơ hội chạm vào.

Nhưng phía sau dinh thự xa hoa đó, phía sau lớp vỏ bọc hoàn hảo của sự giàu sang lại là tội ác tày trời.

Những người không có tiếng nói đương nhiên không thể làm gì được những người trong căn biệt thự đó, nhưng họ là hằng ngày nguyền rủa, nguyền rủa những người trong căn biệt thự đó phải gặp báo ứng.

Đến một ngày, cặp vợ chồng ấy cũng có con, nhưng cuối cùng lại sinh ra một bé gái bị bệnh bại não.

Có người nói, đây chính là do ông trời có mắt, làm chuyện xấu, làm ăn gian dối nên phải bị trừng phạt.

Có người lại nói, họ bị vậy là đáng đời.

Có người lại giả vờ thương cảm, cũng tội thật, nhưng đó cũng chính là số phận, đời sau trả nợ cho đời trước là chuyện hợp tình hợp lý.

Đúng, mỗi người đều có một lí lẽ riêng của mình, điều đó không sai, nhưng tại sao tất cả lại đổ hết lên đầu một đứa bé chứ?

Tiếng khóc non nớt, nụ cười trẻ thơ, rốt cuộc thì đứa bé đó đã gây ra tội lỗi gì chứ? Đứa bé ấy chào đón cuộc sống mới với sự ngây ngô, người đời lại hắt hủi gọi nó là chính là báo ứng.

Mặc cho người đời dè bỉu, cho tạo hoá trêu ngươi, Trần Tiểu Nguyệt vẫn lớn lên trong sự bảo bọc và nâng niu, đã vậy còn càng ngày càng xinh đẹp, càng đáng yêu.

Nhưng cho dù là vậy cô vẫn mang trong người những khiếm khuyết do căn bệnh gây ra, vẫn là một vầng trăng khuyết lặng lẽ không ai nhìn thấy.

Cũng không một ai hiểu được cô đã trải qua những gì, đã phải chịu tổn thương và tủi thân như thế nào.

Ba tuổi, mẹ cô mất, người thân duy nhất của cô chỉ còn lại ba, nhưng ba cô bận rộn, ít dành thời gian cho cô, vì vậy Dì Đào - bảo mẫu cũng chính là người mẹ thứ hai của cô.

Năm lên sáu, mặc dù cô hoạt động không thuận tiện như người bình thường, đầu óc cũng không được linh hoạt nhưng ba cô vẫn quyết định cho cô đi học, chỉ là, vừa học được hai tuần cô đã sợ hãi không dám đến trường vì bị bạn bè chọc ghẹo, ăn hiếp, thậm chí còn bị bạn đánh.

Cũng chính từ đó cô bắt đầu ít nói hơn, không dám nói chuyện cũng người lạ, dần dần tự cô lập bản thân, phải qua một thời gian rất lâu sau đó cô mới có thể trở lại bình thường.

Nhưng biến cố thật sự chính là vào năm cô mười tám tuổi, chuyện làm ăn phi pháp của ba cô bị bại lộ, tất cả tài sản đều bị niêm phong.

Vì muốn đảm bảo an toàn cho cô, để cô có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, trước khi bị bắt, ba cô đã ép anh cưới cô, còn lấy cả gia đình, mẹ và em gái của anh ra để uy hiếp buộc anh phải đồng ý.

Lúc đó, anh không còn cách nào khác nên đã phải cúi đầu cam chịu, vì thế lực của ba cô không hề nhỏ, cho dù đã bị cảnh sát truy lùng nhưng những công ty ở nước ngoài vẫn còn hoạt động, thậm chí ba của cô còn có tay trong là xã hội đen.

Chỉ là ba cô lại không ngờ được, anh - Cao Nhất Thành chính là con trai của kẻ mà năm đó ba cô đã giết để bịt đầu mối.

Sau khi ba cô bị cảnh sát bắt, không lâu sau đó, anh đã nhân nước đục thả câu, liên thủ cùng đối thủ cạnh tranh của ông ta, hoàn toàn lật đổ gốc rễ của Trần thị, bước lên ngôi vị cao nhất, nắm giữ thương trường, được người trong giới tôn xưng là Long Thần. Vì chỉ trong một năm, Cao Nhất Thành đã làm được những điều mà người khác không dám làm, liều lĩnh và quyết đoán, cũng chính vì vậy mà khiến người ta phải khiếp sợ.

Chỉ là... Trần Tiểu Nguyệt lại không biết những điều này, cô khờ dại đến mức đáng thương, cô không biết được người đàn ông này đáng sợ ra sao còn lỡ trao trái tim đầy vết xước cho anh ta.

Cô cứ nghĩ anh chịu cưới cô đó chính là may mắn của cô, tuy không có hôn lễ nhưng đây vẫn là một điều gì đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc và xao xuyến. Cô còn cho rằng... anh cũng thích cô như cô thích anh, nếu không sao anh có thể đồng ý kết hôn cùng một người bệnh tật như cô, không phải sao?

Thật ra, ngay từ lần gặp đầu tiên, ngay từ giây phút nhìn thấy anh, dáng vẻ lịch lãm đó, sự nam tính đó, còn có cả sự ôn nhu mà anh dành cho cô, tất cả đều khiến trái tim cô rung động.

Thế nhưng cô đâu biết, những thứ mà cô cho là đẹp đẽ đó là là một màn kịch chỉnh chu do ba cô sắp đặt. Tất cả đều là một lời nói dối ngọt ngào và cũng là món quà cuối cùng ba cô dành tặng cho cô.

Nói trắng ra, khoảnh khắc mà cô trân trọng lại là thứ rác rưởi trong mắt của anh.

Và cũng chính sự ngây thơ, ngu ngốc và tình yêu thuần khiết của cô... đã giết chết cô.

Chap 2

Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười chín của Tiểu Nguyệt, cô muốn được cùng anh đón sinh nhật một lần, cùng anh cắt bánh kem, hát bài chúc mừng sinh nhật.

Cô còn gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, có lẽ anh thật sự rất ghét cô. Cô biết bản thân bây giờ đã không còn là Trần tiểu thư, đã vậy cô còn là một kẻ bệnh tật, cô không muốn gây phiền phức cho anh, cũng chưa từng chủ động gọi điện cho anh, nhưng hôm nay là sinh nhật cô, cô thật sự không muốn đón sinh nhật một mình.

Tiểu Nguyệt ngồi bên bàn ăn, nhìn chiếc bánh kem xinh đẹp với ánh nến lung linh, trong lòng có chút hụt hẫng, nhớ những năm trước khi ba cô chưa rơi vào tù tội ông ấy sẽ sắp xếp thời gian để đón sinh nhật cùng cô, nhưng có những lúc ông ấy bận rộn, cô chỉ có để đón sinh nhật cùng dì Đào, không có bạn bè, cũng không có một ai khác đến dự.

Dì Đào là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn vì vậy dì hiểu cô hơn ai hết, cô chỉ là một đứa trẻ đáng thương, một cô gái ngoan ngoãn. Trong lòng dì, cô không phải là nghiệt chủng do người đời nói, càng không áp đặt chuyện xấu do ba cô làm trên người cô. Dì chỉ muốn cô được sống một cuộc đời an nhiên, vui vui vẻ vẻ.

Nhưng một năm nay, dường như Dì Đào chưa từng được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên đôi môi cô, đã vậy Cao Nhất Thành còn không thèm quan tâm đến cô, hận cô, ghét bỏ cô.

Dì Đào thật sự không nỡ nhìn thấy cô buồn bã nên ôn tồn bảo: "Tiểu thư, chúng ta thổi nến, cắt bắt kem đi, đừng chờ nữa."

Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Tiểu Nguyệt chấp tay lại cầu nguyện, cô cầu cho ba cô vẫn khoẻ mạnh, có thể trở về cùng cô, cô cầu cho Nhất Thành có thể thích cô một chút, dịu dàng với cô một chút, quan tâm đến cô một chút, yêu thương cô một chút.

Cầu nguyện xong khoé môi cô hơi cong lên, vui vẻ thổi nến sau đó tự vô tay chúc mừng sinh nhật cho bản thân.

Chợt, dì Đào lấy ra một hộp quà tặng cho cô, năm nào đến sinh nhật cô dì Đào là người đầu tiên cho cô quà, dì thật sự rất thương cô.

"Cảm ơn dì!" Cô nhận lấy hộp quà, vội vàng khui quà do dì tặng, là một con gấu bông: "Dì Đào, Tiểu Nguyệt rất thích gấu bông."

"Tiểu thư thích là được rồi, chúng ta cùng cắt bánh kem đi."

Tiểu Nguyệt cầm lấy con dao cắt bánh bằng hai tay, run rẩy cắt bánh, sau đó đưa cho dì Đào: "Dì ăn đi, bánh kem rất ngon!"

Dì Đào mỉm cười, cũng cắt một ít bánh đưa cho cô.

Ngay lúc đó, Cao Nhất Thành trở về, anh vừa trở về liền muốn đi lên lầu, không thèm nhìn cô dù chỉ một cái.

"Nhất Thành!" Cô vội vàng gọi tên anh, cầm dĩa bánh mà dì Đào cắt cho mình đi đến, đưa cho anh: "Bánh kem, rất ngon! Anh ăn thử đi!"

Anh hừ lạnh, cảm thấy chán ghét đến tột cùng, mày cau chặt.

Nhưng Tiểu Nguyệt lại không được lanh lợi như người khác, còn có phần giống với trẻ con, cô hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt của người khác, cô chỉ biết, cô rất thích bánh kem, bánh kem rất ngon, cô muốn anh nếm thử.

"Anh ăn thử một miếng đi mà! Ba nói, ăn đồ ngọt có thể khiến người ta vui lên." Hai tay cô run cầm cập, cố cầm chắc dụa bánh kem.

Ấy vậy mà Cao Nhất Thành lại không hề thương tiếc, hất đổ dĩa bánh kem xuống đất: "Cô bị điên à? Thích thì tự mình ăn đi! Đúng là đồ thần kinh!"

Nói xong anh liền bỏ liên lầu còn Tiểu Nguyệt chết lặng nhìn dĩa bánh bị đổ, muốn cúi xuống nhặt lên nhưng dì Đào đã ngăn cô lại: "Bánh này không ăn được nữa đâu, để dì lấy cho tiểu thư cái khác."

"Nhưng mà..." Vành mắt cô hơi đỏ lên, không biết mình đã làm sai ở đâu mà lại khiến anh tức giận đến vậy: "Anh ấy... không thích ăn bánh kem sao? Bánh kem rất ngon mà."

Dì Đào thở dài: "Tiểu thư đừng như vậy nữa, Cao tổng vốn dĩ không thích tiểu thư."

Tiểu Nguyệt siết chặt hai tay, giọng nhỏ nhặt như sắp khóc: "Mấy bạn ghét Tiểu Nguyệt, anh ấy cũng ghét Tiểu Nguyệt, mọi người đều ghét Tiểu Nguyệt. Tại sao chứ?"

Dì Đào cảm thấy đau lòng: "Tiểu thư..."

Cô vội lau đi nước mắt, nhanh chóng mỉm cười sau đó đến bên chiếc bánh kem: "Tiểu Nguyệt muốn ăn bánh."

Dì Đào như thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không buồn nữa: "Được."

Chap 3

Tối hôm đó Tiểu Nguyệt ở trong phòng viết nhật kí, cô cố gắng nắn nót từng chữ những chữ vẫn xiêu vẹo, vô cùng khó coi. Chỉ vài dòng rất ngắn nhưng thậm chí cô còn phải xé viết lại nhiều lần phải có thể coi là tạm được. Có nhiều lúc Tiểu Nguyệt cảm thấy rất ghét bản thân, rất ghét căn bệnh quái ác này, nó khiến cô trở thành một người vô dụng, đầu óc không linh hoạt, những việc sinh hoạt thường ngày cũng cần có người giúp, bây giờ chỉ có việc nhỏ nhặt như là viết nhật kí cũng làm không xong. Hèn gì anh lại ghét cô đến như vậy, còn thường gọi cô là nghiệt chủng, có lẽ... cô thật sự là một kẻ phiền phức, là một phế vật không nên sinh ra trên thế gian này.

Tiểu Nguyệt cất cuốn nhật kí vào, cô ôm lấy con gấu bông cũ do mẹ cô mua tặng cô vào năm cô tròn ba tuổi, đây cũng là món quà cuối cùng mẹ cô tặng cho cô. Tuy nó đã không còn đẹp, cũng có rất nhiều vết khâu vá xấu xí nhưng cô vẫn không muốn bỏ nó, đối với cô, gấu bông thật sự rất đẹp nhưng không có con gấu bông nào quý giá hơn con gấu bông do mẹ cô tặng.

"Mẹ ơi, Tiểu Nguyệt muốn gặp mẹ, Tiểu Nguyệt nhớ mẹ. Tiểu Nguyệt... không muốn ngủ một mình."

Cô ôm lấy con gấu bông cũ, nằm cuộn người trên chiếc giường rộng, sau đó thì cô ngủ thiếp đi, cổ họng vang lên tiếng nức nhỏ nhỏ nhặt.

"Cạch!"

Cao Nhất Thành mở cửa đi vào phòng của cô, anh mở tủ lấy thứ gì đó rồi đi ngay, nhưng vừa bước đến cửa anh đã nghe thấy tiếng nức nở vang lên, anh xoay đầu lại, cau mày liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, sau đó anh cứ vậy mà ra ngoài, trở về phòng của mình.

...

Nửa đêm, Tiểu Nguyệt ôm con gấu bông cũ đến phòng của anh, anh không có ở trong, cô ngồi trên giường hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Một lúc sau, Cao Nhất Thành từ phòng làm việc trở về phòng, anh nhìn thấy cô ở trong phòng mình liền tức giận, giọng trầm thấp, lạnh lẽo: "Cô vào đây làm gì?"

Tiểu Nguyệt không trả lời, khi anh bật đèn lên thì mới phát hiện cô vẫn đang trong trạng thái ngủ say, hai mắt nhắm lại, tay ôm chặt lấy gấu bông.

Chân mày anh nhíu chặt: "Mộng du?"

Thỉnh thoảng Tiểu Nguyệt vẫn hay bị mộng du, có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều, cơ thể mệt mỏi, thần kinh căng thẳng dẫn đến bị stress.

Cao Nhất Thành không biết phải làm thế nào, nhưng anh từng nghe nói không nên cố đánh thức người bị mộng du, như vậy sẽ khiến họ bị hoảng loạn, sợ hãi, kích động.

Anh nhỏ giọng: "Tôi đưa cô về phòng."

Tiểu Nguyệt dường như không nghe thấy lời anh nói, cô không có phản ứng gì, đến khi anh định chạm vào cô thì cô đột nhiên đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng của anh.

Cao Nhất Thành thở dài, anh không muốn quan tâm đến cô nhưng lại không thể không đi theo cô, anh bực bội nói: "Đúng là phiền phức!"

Tiểu Nguyệt đi xuống lầu, xém nữa thù hụt chân, cũng may là anh đã nhanh tay đỡ lấy cô: "Cẩn thận!"

"Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, hậm hực nói.

Tiểu Nguyệt không nghe thấy lời anh, cô đến đến mở tủ lạnh ra run rẩy cầm một dĩa bánh kem đã cắt sẵn, đặt lên bàn, lại lại thêm một dĩa nữa, hành động vô cùng vụng về.

Sau đó Tiểu Nguyệt ngồi vào bàn, cô vừa vỗ tay vừa hát bài chúc mừng sinh nhật, cô lại nói, giọng rất bé: "Ăn bánh kem! Nhất Thành, bánh kem rất ngon. Sao anh... lại không thích?"

Chân mày anh dần giãn ra, trong lòng dường như có một loại cảm xúc gì đó rất mơ hồ.

Anh trầm mặc: "Có phải cô đang giả vờ không?"

Tiểu Nguyệt không nói gì nữa, cô đột nhiên gục xuống bàn, có lẽ cô đã trở lại bình thường, lại chìm vào giấc ngủ say.

Cao Nhất Thành nghiến răng, anh không tình nguyện bế cô trở về phòng, còn cẩn thận đắp chăn cho cô. Chợt, anh cảm thấy mình đúng là làm chuyện thừa thãi, không phải cứ mặc kệ cô là được rồi sao, cần gì phải lo lắng cho con gái của kẻ thù?

Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng bực dọc khó nói, anh xoay người, lập tức đi ra ngoài.

"Rầm!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play