Tại một vương quốc Assume thời Trung cổ
( Lời tác giả : Vương quốc không có thật nha các bạn độc giả chỉ là lấy bối cảnh thời Trung Cổ thôi. )
- " Giết ả ! Giết ả ! Giết ả "
Tiếng gào thét phẫn nộ người dân trên tay cầm vũ khí công cụ bằng nông. Những ngọn đuốc sáng bừng xuyên suốt màn đêm băng qua từng đợt. Tiếng bước chân dồn dập, vội vàng chạy đến giàn hoà thiêu. Một hình ảnh cô gái áo choàng đen. Cả người bị trói chặt trên cái cột gỗ đóng cọc. Emily, một phù thủy cuối cùng trong dòng tộc giới phù thủy vì tình yêu mà rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay.
- " Đồ phù thủy xấu xa kia ! Hôm nay ta sẽ nhân danh Chúa trên cao diệt trừ mầm mống tai hoạ cho vương quốc Assume. Người đâu chuẩn bị lửa thiêu chết ả. Ta sẽ đọc kinh cầu nguyện để thanh lọc vương quốc nhuốm sự xui xẻo của ả ta. "
Tiếng cha xứ khinh bỉ miệt thị Emily vừa tuyên ngôn, ông ta khinh khỉnh nhìn nàng, không quên nắm chặt bàn tay cầm chiếc thánh giá miệng lầm bầm đọc kinh.
Cả người Emily bị ném đá bởi cơn phẫn nộ người dân. Đôi mắt xanh lờ mờ nhìn đám đông với muôn vàn biểu cảm khác nhau. Chung quy lại họ đều muốn giết nàng.
- " Bệ hạ giá đáo ! " - tiếng kèn phát lên một hồi. Toàn bộ người dân đều kính cẩn quỳ xuống trước thân ảnh một người đàn ông tuấn mĩ trong trang phục long trọng của bậc vua chúa. Emily nhận ra, người đàn ông nàng yêu đến điên dại đây rồi. Chàng...còn tình cảm với nàng chăng ? Chàng sẽ cứu ta ? Đôi mắt Emily loé lên tia hi vọng. Hans thì thầm tai tên cha sứ. Gã khẽ gật đầu.
- " Nhà vua muốn đích thân hỏi tội kẻ nghiệt đồ này. Người đâu lôi ả đến. "
Hans vẫy tay, các thị vệ hiểu ý nhanh chóng lôi Emily ra ngoài dời đến nhà thờ vắng người. Tại đây, ánh mắt chán ghét của Hans bộc rõ.
- " Nhìn bộ dáng đáng khinh của ngươi hiện giờ xem. Ngươi đang tự mình đa tình cho rằng ta sẽ cứu một kẻ độc phụ như ngươi ? Nằm mơ giữa ban ngày. "
Emily bộ dáng tàn tạ nghe choáng váng, nàng có thể bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh nhưng với hắn tim cô như bị đâm nhát dao. Lời lẽ tàn nhẫn của người khiến nàng dốc hết tâm can tranh giành lấy để rồi nàng nhận lại là ánh mắt xem thường của hắn.
- " Chàng đến giờ vẫn còn nghĩ ta là...kẻ tồi tệ đến thế ư ? Từ trước đến giờ, ta dành hết mọi sự tốt đẹp, nâng đỡ cho chàng là rẻ mạt ư ? "
Nước mắt Emily trực trào. Nàng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc gào thét dữ dội trong lòng. Giữ sự kiêu hãnh của một phù thủy kiêu ngạo đến cuối cùng.
- " Emily ơi là Emily ! Con ả tiện nhân nhà ngươi dám hãm hại Diana bé bỏng của ta. Nếu không có ngài pháp sư Mohawk vĩ đại chữa trị. Nàng ấy sớm về với cát bụi rồi. Hừ, ngươi thật giống một con rắn độc trong kinh thánh Địa Đàng dụ dỗ Eva ăn trái cấm dẫn đến loài người chịu khổ về sau. Ta hôm nay chỉ muốn hỏi ngươi. Tại sao ngươi lại muốn hại Diana vào chỗ chết hả ? "
Emily nghe đến đây cười khẩy. Dựa vào cái gì ? Dựa vào cái gì nàng ta đến sau cướp đi mọi thứ của nàng. Chỉ vì nàng ta là công chúa. Nàng ta có mọi sự yêu thương của tất cả mọi người. Hàng ngàn người tình nguyện vì nàng ta quỳ xuống dâng hết cả báu vật quý giá nhất thế gian cho nàng ta. Kể cả người đàn ông nàng yêu không ngoại lệ. Chàng gạt bỏ lời yêu tình tứ trước đây dành cho nàng rồi trao cho nàng ta hết cả con tim. Emily không cam lòng chỉ vì địa vị lại xuất hiện sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất.
- " Ta không cam tâm. Ta thật sự không cam tâm. Vốn dĩ ta và chàng yêu trước. Nàng ta chỉ là kẻ đến sau, dựa vào cái gì cướp đi người ta yêu. Ta không cam lòng. Nàng ta sinh là một nàng công chúa cao quý. Được vạn người sùng bái. Còn ta, thân phận phù thủy chỉ biết trốn ở đâu đó một xó xỉnh như một kẻ tội đồ. Ta yêu chàng thật lòng Hans. Hans vĩ đại của ta ! Tại sao chàng vẫn từ chối tình cảm chính mình ? Ha...ha...Chính vì lẽ đó. Ta muốn nàng ta không tồn tại trên đời này. Chỉ có như vậy, chàng sẽ trở về bên ta. "
Emily gào thét tâm trở nên tàn phế. Nàng đã bộc bạch hết suy nghĩ giấu tâm can đáy lòng lâu nay. Đổi lại ánh nhìn ghê tởm của Hans.
- " Cho dù có đạt được ước nguyện như mong muốn của ngươi. Thì ta không yêu ngươi. Là ngươi tự mình đa tình. Ta chỉ thấy thân phận phù thủy của ngươi có lợi cho vị thế ngai vàng của ta. Ta lợi dụng mà ngươi không biết. Ngươi lại nhân danh cái tình yêu ghẻ rúng ấy ca thán trước mặt ta. Ta chỉ cảm thấy bẩn lỗ tai. Dù cho ngươi có đem trái tim đập thình thịch trước mặt. Ta sẽ không bao giờ nhìn nhận. "
Emily giờ phút này mới hiểu thế nào là vạn tiễn xuyên tim. Emily ráng bò đến người Hans cầu xin nhưng người nàng bị hắn tàn nhẫn đá văng đi. Mái tóc đen tuyệt đẹp mềm mại tự hào của nàng giờ xơ xác thiếu sức sống. Emily nhanh chóng bị túm tóc lôi ra ngoài xềnh xệch một cách thô bạo. Đôi mắt nàng ngấn lệ vẫn nhìn mãi bóng dáng Hans. Bên tai nàng vẫn văng vẳng câu nói của hắn.
- " Cuộc thẩm vấn kết thúc. Lôi ả ta ra ngoài hành quyết. "
Emily tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt. Xa xa nàng vẫn nghe tiếng người dân hò reo. Nóng quá, Emily nóng rát đến ruột gan cộng thêm nước thánh của tên cha sứ kia không ngừng tạt vào mặt như muốn thanh tẩy rửa kẻ xấu xa như nàng. Đôi mắt nàng mờ dần, thấy hình ảnh quen thuộc ngôi chễm chệ trên cao kia, Hans và... Người con gái hắn yêu thật lòng - Công chúa Diana sợ sệt nhắm nghiền đôi mắt đẹp, ngả khẽ vào lòng Hans. Mái tóc vàng tuyệt đẹp được hắn hôn dịu dàng. Thật ganh tị...xen lẫn đôi chút ngưỡng mộ.
Emily khẽ ngước lên màn đêm. Nếu được sống, nàng nguyện sống như một người bình thường. Hưởng thụ một cuộc sống đơn giản.
Khung cảnh tối đen như mực. Emily dụi mắt vài lần. Nàng đang ở đâu ? Emily thẫn thờ đi dạo vài vòng xung quanh vẫn tối mịt mù. Khiến Emily khó xác nhận phương hướng.
- " Xin chào "
Emily giật mình. Một cậu bé mặc trang phục vest dễ thương xuất hiện trước mặt nàng.
- " Ngươi là... "
- " Ta xin trân trọng giới thiệu. Ta là người tộc Barracuda. Tên Fred. Người có khả năng dẫn linh hồn người khác đến thế giới khác. Ta khá đồng cảm cho số phận tội nghiệp của cô nên đích thân dắt cô đến đây. "
Dứt lời ánh sáng tán sắc chiếu khắp nơi mọi ngóc ngách. Một cánh cửa mạ vàng trắng trước mắt nàng. Emily ngạc nhiên. Người Barracuda ? Trước giờ chỉ nghe mẹ kể truyền thuyết. Họ có thể biến hoá đa dạng khác nhau tùy theo ngoại hình sở thích của họ để xuất hiện.
- " Emily à ! Thế giới cô ở chỉ là một cuốn tiểu thuyết cổ tích nổi tiếng của nhà văn Rat Challahs. Và dĩ nhiên...Cô là một nhân vật phản diện hay còn gọi là nhân vật độc ác nên cô cũng biết kết cục của cô rồi đó... "
- " Bị thiêu chết " - Emily nhàn nhạt trả lời.
Fred thấy tội nghiệp cho số phận của Emily. Chỉ là một thân phận phù thủy, Emily ở thế giới cổ tích bị chà đạp, xỉ vả. Nhường ánh hào quang cho nhân vật chính.
- " Cô không thấy ngạc nhiên à Emily ? Bình thường nếu là người khác sẽ sốc mất. "
- " Ta chỉ cảm thấy quá quen thuộc khi phù thủy trở thành tiêu đề ngán đường cho những con người ngoài kia tìm chính đạo. " - Emily cầm trên tay cuốn tiểu thuyết hay có thể gọi là thế giới trước kia của nàng. Lật từng trang, các sự kiện quá đỗi quen thuộc. Bởi vì nàng đã trải qua. Chỉ là sau khi chết, mọi thứ ra sao. Kể cả hắn ? Trái tim Emily đã bị cháy rụi theo thể xác tàn tạ của nàng.
Đôi mắt nàng chú ý đến dòng chữ cuối.
[ Cuối cùng vị đức vua Hans anh minh diệt phù thủy trừ hoạ cho dân. Sống hạnh phúc bên nàng công chúa Diana xinh đẹp mãi về sau. Họ có cặp đôi công chúa và hoàng tử đáng yêu. Đất nước được ngài Hans trị vì trở nên hùng mạnh và thịnh vượng. ]
Emily mỉa mai. Đất nước của hắn có sự nhúng tay của nàng. Nàng âm thầm điều chế các loại dược độc diệt kẻ thù của hắn. Bày ra các phương pháp đối địch. Giải cứu bệnh dịch một tay do nàng. Cuối cùng thì sao ? Vì Diana mới đến. Nàng lại bị chính hắn và người dân đưa lên giàn hoả thiêu. Đổ tội hết mọi xui xẻo lên đầu nàng. Việc ý đồ của Emily hại chết Diana là một cái cớ hoàn hảo để tiễn nàng xuống địa ngục. Sẽ không một ai biết bộ mặt của hắn. Một bộ mặt tăm tối gian xảo. Người đọc ca ngợi hắn và chửi rủa nàng thậm tệ.
' Bộp ' - Emily chán nản ném cuốn sách qua một bên. Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu mày về phía Fred.
- " Vậy kiếp sau ta liệu có thể làm người bình thường ? "
Emily giờ chỉ cần sống một cuộc đời bình thường. Dù xa xôi hẻo lánh cũng được. Nàng không muốn nhuốm mình vào vết xe đổ trước kia.
- " Vậy Emily. Cô sẵn sàng đón nhận cuộc sống mới ? " - Fred cười tươi nhìn khuôn mặt xinh đẹp Emily.
Emily khẽ cười, cả người bình thản tiến vào cánh cửa phía trước. Ánh sáng từ từ hé mở. Emily bước vào.
Tại bệnh viện ở nước V
- " Sản phụ cố lên ! Cố lên chút nữa. " - Y tá hoảng loạn, kêu gọi thêm vài người trợ giúp.
- " Á...á...Tôi đau...quá ! " - người phụ nữ thống khổ vật vã hơn hai tiếng đồng hồ. Em bé có vẻ không chịu chui ra ngoài. Bác sĩ sợ hãi nhìn máy nhịp tim hướng đi xuống.
- " Phải mổ. Kêu người nhà kí giấy mổ gấp. Sản phụ có nguy cơ mất máu. Cần tiến vào phòng phẫu thuật. "
- " Vâng ! " - những bác sĩ còn lại gấp rút chuyển người phụ nữ vào phòng mổ.
Cái gì đây. Sao cả người cô chật chội thế này ? Emily tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Mọi thứ đều là nước và tối thui. Cảm thấy chật hẹp. Chịu không nỗi, nàng chui ra ngoài.
- " Á...Á..." - Lần này sản phụ kêu dữ dội hơn. Một vị bác sĩ khác đang chuẩn bị lấy dao mổ hoảng nói.
- " Ôi trời ! Em...bé muốn chui ra ngoài. " - Nữ bác sĩ già có kinh nghiệm hơn 15 năm đỡ đẻ chưa bao giờ gặp trường hợp kì lạ như trường hợp ca đỡ đẻ này.
- " Cái này hiện tượng trong khoa học gọi là cái gì ? "
- " Lẹ đi ! Cô ấy sắp sinh mà bà ở đó lẩm nhẩm gì nữa ". - một bác sĩ khác rầu rĩ cái tật hỏi giữa chừng của bà.
- " Ra rồi ! Ra rồi ! Thấy cái chân ? " - các bác sĩ toát mồ hôi hột.
Cô gái mệt mỏi cố gắng dùng sức đẩy Emily ra ngoài. Và...thành công. Emily lần đầu mở mắt thấy ánh sáng của đèn phẫu thuật chiếu rọi vào mắt. Emily nhíu mày.
Nhìn khắp gian phòng, tiếng máy móc không ngừng vang lên. Emily cực kì tò mò. Liệu có một con quái vật có mấy vật dụng kim loại kì lạ kia tấn công nàng không ?
- " Chúc mừng là một bé gái " - nữ bác sĩ hân hoan.
- " Khoan đã phải làm cho cô bé khóc chứ. Cô bé chưa khóc nữa kìa. " - một bác sĩ khác trả lời.
Emily nhanh chóng bị bế lên vỗ nhẹ lên lưng vài cái. Bị vỗ nhiều lần khiến nàng khó chịu. Cơ thể Emily không tự chủ run lên, nàng nhìn từng người xoay quanh nhìn nàng như một sinh vật lạ.
- " Oe...oe... " - nàng khóc cho họ vừa lòng. Đúng như Emily nghĩ, vị bác sĩ nữ kia thôi vỗ lưng nàng. Nhanh chóng trao cho cô y tá tắm rửa và đưa đến phòng mà Emily sắp gặp gia đình mới của mình.
Emily trong quá trình di chuyển đến phòng bệnh. Nàng nhàm chán, ngón tay nhỏ bé đáng yêu không ngừng quơ quào trước ánh đèn Led. Đối với Emily là phép thuật kì lạ.
Đèn Led dường như theo ý muốn Emily lúc sáng lúc tắt. Làm cho nữ y tá bồng nàng sợ chết khiếp tưởng gặp ma. Nhưng ở Emily lại khác, nàng vẫn có thể xài phép thuật ?
Fred xuất hiện kiểu người tí hon. Bay quanh quẩn trước mặt Emily.
- " Vì tính phù thủy của cô vẫn còn tồn tại song song theo. Nói cách khác ở thế giới này. Cô có thể tự do sử dụng phép thuật thoải mái mà không cần lén lút như thế giới cũ của cô. Nàng Emily xinh đẹp của ta ! Cô nên nhớ cẩn thận chút. Dù cho thế giới cô tái sinh dưới hình hài mới an toàn đi chăng nữa. Nhưng nếu cô lộ ra bản thân có phép thuật kì dị. Cô cũng có khả năng bị bắt. Yên tâm đi không phải bị lên giàn thêu đâu cưng à ~ . "
Emily nhíu mày.
- " Vậy kết cục sắp tới tồi tệ hơn. Ai sẽ là nhân vật chính ? "
- " Không ! Không ! Không ! Emily. Cô nghĩ nhiều rồi. Kết cục thì chắc chắn không thoải mái. Nhưng chả có ai là con trời như thế giới cổ tích dưới bàn tay vàng kia. Mà chính phủ và các nhà khoa học sẽ chú ý đến cô. Cô sẽ trở thành vật thí nghiệm hoàn hảo để họ nghiên cứu. Tôi e là cô sẽ không muốn nghe cái kết đâu. "
Emily trầm ngâm một hồi. Dù đang trong vòng tay của nữ y tá. Nữ y tá bất ngờ cười tươi tưởng Emily nhìn cô nhưng thật ra nàng nhìn tên Fred. Xem ra ngoài nàng ra thì không một ai thấy hắn. Cuộc nói chuyện vừa rồi là thần giao cách cảm.
Đôi môi nhỏ chúm chím phụng phịu.
- " Ngài Fred đừng kể. Ta cá chả hay ho gì. Dù ở thế giới nào, có vẻ phép thuật không được con người chào đón. Ta trân trọng cuộc sống mới của ta. Hm, nhìn mọi thứ quá đỗi kì lạ. Ta vẫn bất ngờ, không có phép thuật nhưng một số vật tự biết phát ra âm thanh thật sống động. Khiến ta rất tò mò. "
- " Cái vật phát sáng hồi nãy cô làm nó chớp tắt, con người gọi đó là đèn huỳnh quang. Emily, cô cứ trải nghiệm từ từ. Giờ đây cô không bị ai chi phối. Cô cứ sống một cuộc đời tự do tự tại của cô. Trừ phi xúi quẩy thì còn lại thế giới mới này đáng để cô sống thử. ". - Fred chồm dậy đến người Emily bé nhỏ.
Emily im lặng một hồi, nàng nhìn trái nhìn phải. Cấu trúc xây dựng cho đến đồ dùng thật mới lạ. Sạch sẽ hơn và có chút tân tiến. Khác xa những lâu đài thủ phủ trung cổ to đùng nhưng âm u đến cùng cực.
- " Tới nơi rồi đây bé cưng ! Oa lần đầu được thấy bé gái con lai đấy chứ. Đôi mắt nâu và mái tóc hạt dẻ xinh xắn nảy thích ghê. Sau này phải lấy chồng Tây mới được. " - Cô y tá vừa cảm thán nhan sắc Emily. Vừa vạch ra kế hoạch dự định sắp tới. Emily nhìn cánh cửa màu nâu gỗ chăm chăm.
' Cạch ' - Đối diện chiếc giường bệnh sang trọng. Một người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường bệnh. Emily giờ mới để ý từ khi chào đời đến phòng bệnh. Những người nàng tiếp xúc đều là người phương Đông. Điều Emily bị thu hút nhất, nhan sắc xinh đẹp của người phụ nữ trên giường bệnh. Khác xa vẻ mặt thanh tú của cô y tá.
- " Ôi ! Con tôi. "
Người phụ nữ xúc động, đôi mắt ngấn lệ. Lòng Emily dao động. Nàng trước đây có một người mẹ xinh đẹp dịu dàng. Chỉ là bà bị bọn con người độc ác kia nghe lời người cha con người phụ bạc giết chết. Từ đó, nàng bơ vơ không chốn nương tựa. Chỉ có thể dựa vào những cuốn sách ghi chép tổ tiên ra sức học các phép thuật không tuyệt hậu. Nàng là phù thủy duy nhất còn sót lại sau cuộc tàn sát dữ dội của loài người. Người bà, người cô và mẹ đều chết thê thảm dưới tay họ. Nghĩ đến đây, Emily bật khóc.
- " Ấy ! Con bé khóc rồi. Bế bé lại chỗ chị. " - người phụ nữ trên giường bệnh luống cuống.
Cả người Emily nhỏ bé tiếp xúc trực tiếp vào người mẹ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, nàng cảm nhận được hơi ấm. Hơi ấm của gia đình, máu mủ.
- " Con đói rồi phải không ? Lại đây mẹ thương. Mẹ cho bú. "
Nói rồi, sản phụ vén áo đưa nguồn thức ăn đến cái miệng xinh xắn của nàng.
Hm, mùi vị không tệ. Emily đói nãy giờ. Vì còn là em bé, nàng không thể thoải mái ăn đồ ăn như người bình thường, sữa trở thành nguồn dinh dưỡng cần thiết a ~.
Bên trái nàng cửa tủ phía trước làm bằng gương. Emily có thể ca thán rằng nhan sắc của nàng hiện giờ tương lai có thể là một mỹ nhân. Nhìn xem, mái tóc hạt dẻ, cùng với đôi mắt nâu khác xa mái tóc đen huyền bí cùng đôi mắt xanh sau thăm thẳm trong bộ dáng của một phù thủy vương quốc Assume.
- " Vợ ơi ! Vợ ơi ! " - người đàn ông mặc tây trang hớt hải chạy vào. Nét đặc trưng tóc hạt dẻ, đôi mắt xanh. Xem ra tám chín phần nét nàng giống đều xuất phát từ người đàn ông này.
Người đàn ông vỡ oà xúc động. Ôm Emily một cách nâng niu.
- " Anh đang ở bên Pháp. Nghe tin em chuyển dạ. Anh hối hả chạy mua vé máy bay. Hai mẹ con bình an anh vui rồi. Vất vả cho em rồi. Vợ của anh. "
Sau đó người đàn ông mỉm cười nghịch người Emily. Emily nhìn người đàn ông trước mắt. Nàng trầm tư, phải chi người cha ở thế giới trước kia có được một phần tính cách người bố hiện tại kiếp này có lẽ mẹ nàng sẽ không...
- " Bố nó này ! Em đang suy nghĩ đặt tên con bé là gì hả anh. Em gọi bé con mãi cũng không hay. "
Vị sản phụ nhìn hai cha con ngồi cạnh đánh tiếng. Người bố vỡ lẽ.
- " À phải rồi ! Em không nói xém tí anh quên. Ở Pháp, anh vừa nghĩ ra được cái tên hay. "
Nói đoạn, người bố bế Emily giơ cao. Đối diện tầm nhìn, người bố sung sướng hô lên.
- " Tên con là Emily Evan Hansen. Emily chỉ sự chăm chỉ, đức tính tốt và cao đẹp. Hi vọng con là một quý cô xinh đẹp thanh lịch trong tương lai. "
Emily dù trước sao gì cũng là tên cũ. Nàng không ngờ ý nghĩa nó lại đẹp như thế. Phải chăng mẹ nàng đã từng đồng suy nghĩ với người bố trước mắt ?
Người bố cười sung sướng khi thấy biểu cảm sáng bừng con gái. Người phụ nữ trên giường bệnh cười tươi trước khung cảnh hạnh phúc diễn ra trước mắt.
Emily nằm trong vòng tay yêu thương cha mẹ mới. Nàng cảm nhận được tình yêu gia đình mãnh liệt, nàng thoả mãn nhắm mắt hưởng trọn nó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play