Năm Uyển Đình 13 tuổi, người thân duy nhất trên đời của cô cũng bỏ lại cô để đến một thế giới khác. Sáu tháng trước cô vừa mất đi người mẹ dịu hiền, luôn yêu thương cô hết mực, vết thương lòng còn chưa kịp nguôi ngoai giờ đây người bố cũng không còn. Mộc Uyển Đình bỗng nhiên trở thành đứa trẻ mồ côi không cha, không mẹ. Một mình cô bơ vơ lạc lõng trên cái thế giới rộng lớn này.
Sau đám tang của bố, Mộc Uyển Đình được đón tới nhà họ Mạc ở thành phố A. Cô chưa đến đó bao giờ nhưng cô biết đó là gia đình một người bạn thời đại học của bố cô vì lúc ông còn sống đã không ít lần nhắc với cô về nhà họ Mạc.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, Mộc Uyển Đình vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cô bé dụi dụi tay lên mắt, mơ hồ nhìn ra cửa kính xe. Mọi thứ nơi này đều hết sức xa lạ. Không có cánh đồng, không có bãi cỏ, trước mắt cô bé chỉ là những ngôi nhà cao tầng san sát nhau. Những tấm biển quảng cáo đủ loại màu sắc nhấp nháy như một biển trời sao giữa ban ngày. Ngay cả đường xá cũng ồn ào tấp lập. Dường như tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô bé.
Chiếc xe dừng lại, Mộc Uyển Đình khẽ mím môi. Đáy mắt hiện lên sự lo lắng, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
Như hiểu được sự bất an của Mộc Uyển Đình, Đào Diệp Vân khẽ nắm tay cô bé mỉm cười nói:
" Uyển Đình, chúng ta đến nơi rồi."
Tài xế giúp cô bé xách hành lý. Mộc Uyển Đình đi bên cạnh Đào Diệp Vân, vừa đi vừa đưa ánh mắt đánh giá xung quanh.
Bước vào cổng lớn là một con đường rộng thênh thang hai bên là những khóm hoa đang khoe sắc, khoe hương rực rỡ. Đi hết đường lớn trước mắt Uyển Đình hiện ra một ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ hệt như những tòa lâu đài trong truyện cổ tích mà cô bé thường đọc khi còn nhỏ.
"Uyển Đình, chúng ta vào nhà thôi"
Tiếng gọi của Đào Diệp Vân vang lên lúc này Uyển Đình mới ý thức được bản thân vậy mà đang đứng bất động ngắm nhìn tòa lâu đài ngoài đời thực. Cô bé vội vàng bước về phía trước cùng Đào Diệp Vân.
Cánh cửa phòng khách mở ra vừa nhìn thấy cô bé người đàn ông trong nhà liền tiến lại nói:
" Đến rồi sao? Đường xa vất vả cho con rồi."
Mộc Uyển Đình khẽ cúi đầu, thấp giọng chào:
" Con chào chú Mạc"
" Được rồi, mau lại đây ngồi đi nào!" Mạc Thiên Nhược vừa nói vừa dắt tay cô bé về phía sofa.
Đào Diệp Vân nhìn Mạc Thiên Nhược mà nói:
" Anh xem, con bé có khuôn mặt thật giống lão Mộc, sau này lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp... Chỉ tiếc là lão Mộc không thể chứng kiến con bé trưởng thành.
Nói đến đây cả hai vợ chồng Mạc Thiên Nhược đều không nén được tiếng thở dài khi nhớ lại người bạn tốt năm xưa.
Thời đại học, bố của Mộc Uyển Đình là bạn cùng phòng với Mạc Thiên Nhược, là bạn học cùng khoa với Đào Diệp Vân. Cũng chính bố của Mộc Uyển Đình là người tác hợp giúp cho Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân lên duyên vợ chồng.
Sau khi tốt nghiệp, Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân kế thừa sản nghiệp của gia đình. Bố của Mộc Uyển Đình trở về quê nhà công tác tại bệnh viện huyện, sau lên duyên vợ chồng cùng một cô giáo dạy tiểu học.
Ngày Mộc Uyển Đình chào đời, bố của cô đã không kìm được kích động mà gọi điện cho Mạc Thiên Nhược thông báo tin vui. Đầu dây bên kia Mạc Thiên Nhược cũng hào sảng mà nói:
" Con gái sao, cậu có con gái rồi vậy sau này chúng ta sẽ kết thành thông gia nhé."
" Nhất định sau này cậu phải gả con gái cho Thiên Vũ nhà tôi đó biết không? "
" Sau này chúng ta nhất định phải trở thành thông gia."
Sau lời định ước ấy, liên lạc giữa hai người ngày một ít đi vì vòng xoáy công việc. Mỗi lần liên lạc đều là những câu chuyện xoay quanh hai đứa con. Bố của Mộc Uyển Đình chưa từng để Mạc Thiên Nhược biết về cuộc sống khó khăn của mình. Mạc Thiên Nhược cũng chưa từng nghi ngờ những lời nói của bạn, vậy nên cũng không tìm hiểu thêm.
Một ngày hè oi ả, Mạc Thiên Nhược nhận được tin người bạn cùng phòng năm nào đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông. Ngày về tham dự tang lễ ông mới phát hiện ra làng quê yên bình trong lời kể của bạn là một nơi heo hút, nghèo nàn. Gia cảnh người bạn này cũng thật sự khó khăn. Bố mẹ sớm đã không còn, người vợ môi kề má ấp cũng vì bệnh nan y mà qua đời trước đó không lâu.
Mạc Thiên Nhược tự trách bản thân, lẽ ra ông nên sớm nghĩ ra người bạn này của ông bản tính mạnh mẽ lại không thích phiền hà người khác, sao có thể mở miệng than vãn cơ cực của bản thân. Giờ đây cả nhà họ Mộc chỉ còn lại một cô con gái nhỏ không nơi nương tựa vì vậy ông đã không do dự mà đón Mộc Uyển Đình lên thành phố. Dẫu sao với nhà họ Mạc, việc nuôi thêm một đứa trẻ cũng chẳng có gì là khó khăn. Hơn nữa nuôi dạy tốt cho đứa trẻ này mới có thể giúp cho người bạn nơi chín suối của ông được an lòng.
Mạc Thiên Nhược được sinh ra trong nhung lụa, hào hoa những người bên cạnh ông không phải người có tiền thì cũng là những người có quyền thế vậy nhưng có mấy ai không vì lợi ích của bản thân. Một người bạn chân thành như bố của Mộc Uyển Đình đâu có dễ gặp vì vậy ông vô cùng trân quý mối nhân duyên này.
Lời đính ước năm xưa, mặc dù chỉ là một lời hứa miệng nhưng người trọng tình nghĩa như Mạc Thiên Nhược sao có thể quên. Ông luôn có niềm tin "một người trọng nghĩa khí, chân thành như bố của Mộc Uyển Đình nhất định sẽ nuôi dạy nên một đứa con tài đức vẹn toàn". Trước giờ bản thân ông chưa từng coi đó là lời nói nơi cửa miệng.
Chỉ có điều bây giờ bố của Mộc Uyển Đình đã mất, ở thời đại bây giờ cũng không thể mang chuyện đính ước ra để áp đặt cho bọn trẻ, vả lại Mộc Uyển Đình mới chỉ là cô bé 13 tuổi, thật sự còn quá nhỏ để nhắc tới chuyện kết hôn. Việc trước mắt chính là chăm sóc tốt cho Mộc Uyển Đình. Sau này cô bé muốn từ chối mối hôn sự này, nhà họ Mạc sẽ không gượng ép. Nếu cô bé chịu gả, nhà họ Mạc cũng sẽ không có lý do để từ chối.
Nghĩ Vậy Mạc Thiên Nhược khẽ xoa đầu Mộc Uyển Đình rồi nói: " sau này hãy xem đây là nhà của con."
Đào Diệp Vân ngồi bên cạnh cũng nói thêm:
" Uyển Đình, chúng ta là bạn tốt của bố con, sau này còn và chúng ta chính là người một nhà."
"Chú và dì sẽ chăm sóc tốt cho con."
Bỗng nhiên nhắc đến người bố vừa qua đời, Mộc Uyển Đình không giấu được sự bi thương, hốc mắt cô bé đỏ hoe ngước lên rồi lại không biết phải nói gì, chỉ đành gật gật đầu xem như đáp lời Đào Diệp Vân.
Bịch...bịch...bịch...
Lúc này, phía ngoài vọng lại tiếng bóng chạm đất khiến những người trong nhà cùng hướng ánh mắt nhìn ra cửa.
Một chàng trai trông khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại toát lên vẻ sắc sảo, hoạt bát. Ngay cả bước đi của cậu cũng như kéo theo gió, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ. Quả bóng trong tay cậu liên tục bị đập xuống rồi lại nảy lên. Khi cậu ý thức được trong phòng khách đang có người lạ liền vội vàng thu lại trái bóng trong tay.
" Thiên Vũ, mau lại đây." Đào Diệp Vân vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Mạc Thiên Vũ.
"Thiên Vũ ư", Mộc Uyển Đình vừa nghe đến cái tên này liền bất giác giật mình, trong lồng ngực vang lên những tiếng thình thịch nặng trĩu, đây chẳng phải cái tên khi bố cô còn sống vẫn thường hay nhắc tới hay sao. Bố cô nói Thiên Vũ chính là vị hôn phu mà bố chọn cho cô. Thật ra ở cái tuổi của cô cũng chẳng hiểu "vị hôn phu" có nghĩa là gì nhưng cô luôn mặc định người bố cô chọn chính là một người tốt và sẽ đối xử tốt với cô.
Mộc Uyển Đình khẽ nâng mắt nén nhìn cậu thanh niên trước mặt, ngay lập tức mơ ước nhỏ nhoi trong lòng cô đều tan biến hệt như những bọt sóng ngoài biển khơi. Trên khuôn mặt sắc sảo ấy hằn rõ lên vẻ lạnh lùng, cô độc hệt như ánh mặt trời cao ngạo mà chói chang trên đỉnh núi và quan trọng hơn chính là lúc Mạc Thiên Vũ bước tới, anh khẽ đảo mắt nhìn Mộc Uyển Đình, trong ánh mắt đó không ngần ngại mà phô ra sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Đào Diệp Vân niềm nở nói với Mộc Uyển Đình: " Đây là con trai của dì Mạc Thiên Vũ ".
Dứt lời bà lại quay sang nhìn Mạc Thiên Vũ, ánh mắt cũng mang theo ý cười.
" Thiên Vũ, đây là Uyển Đình, chuyện này hôm qua bố mẹ đã nói với con rồi đó."
" Uyển Đình, Mộc Uyển Đình là cô bé này sao?" Trong đầu Mạc Thiên Vũ vang lên một câu hỏi, anh khó hiểu nhìn Đào Diệp Vân. Tối qua bà nói: " Bố con đã đính ước cho con và con gái của một người bạn tốt. Ngày mai mẹ sẽ đi đón vị hôn thê của con tới đây, sau này con bé sẽ sống cùng chúng ta."
Thời đại nào rồi còn có chuyện sắp đặt đính ước, Mạc Thiên Vũ vốn chẳng bận tâm, xem đó như chuyện không liên quan đến mình nhưng giờ đây nhìn cô bé gầy gò, đen nhẻm trước mặt khiến anh không khỏi bật cười thầm nghĩ. " Vị hôn thê gì chứ, một cô bé còn chưa đến tuổi vị thành niên, chỉ là một đứa con nít biết cái gì đâu."
" Thiên Vũ, Uyển Đình mới tới, còn nhiều điều lạ lẫm, sau này hãy quan tâm, chăm sóc cho con bé có biết không?"
Một lời của Mạc Thiên Nhược vang lên, lúc này Mạc Thiên Vũ mới vội vàng thu hồi lại dòng suy nghĩ mênh mang. Anh gật đầu đồng ý với Mạc Thiên Nhược rồi nói với Mộc Uyển Đình: " Sau này có việc gì có thể tìm anh."
Một giọng nói trầm ổn, tựa như tiếng suối róc rách nơi rừng thẳm nhưng khi chạm đến tai lại cho người nghe cảm nhận được sự kiêu ngạo, thần bí ẩn sâu bên trong.
Mộc Uyển Đình bỗng chốc trở lên căng thẳng, hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi siết chặt vào nhau, ngữ điệu trả lời có phần lúng túng: " Cảm...cảm ơn anh."
Xung quanh Mạc Thiên Vũ Không phải những người có khí thế hùng hậu thì cũng là loại xuất sắc lần đầu tiên anh thấy một người vừa nhút nhát vừa sợ sệt như Mộc Uyển Đình trong lòng anh vừa có chút buồn cười lại vừa thấy thương cảm liền nhẹ giọng buông ra một câu: " Không cần câu nệ."
" Con vừa chơi bóng, muốn về phòng tắm gội một chút." Mạc Thiên Vũ nói xong liền xoay người bước về phía cầu thang. Lúc này cơ thể của Mộc Uyển Đình mới thả lỏng được một chút.
Đào Diệp Vân nhìn bóng lưng Mạc Thiên Vũ rời đi có phần bất lực nói với Mộc Uyển Đình: " Thằng bé này trước giờ vẫn vậy, tính khí không được tốt lắm, con đừng để ý đến nó."
" Đi đường cả ngày chắc con cũng đã mệt rồi, dì dẫn con về xem phòng truớc, nghỉ ngơi một lát rồi ăn tối."
Phòng của Mộc Uyển Đình được bố trí trên tầng 2.
" Đây là phòng của con, đối diện là phòng của Thiên Vũ, còn bên cạnh là phòng sách. Phía ngoài là ban công." Đào Diệp Vân vừa nói và vừa mở cửa phòng cùng Mộc Uyển Đình đi tới.
Vừa bước chân vào, Mộc Uyển đình đã bị không gian nơi này làm cho choáng ngợp. Một căn phòng ngủ với tông màu chủ đạo là xanh nước biển và trắng, vừa hay đó chính là hai màu yêu thích của Mộc Uyển Đình và hai màu đó làm cho căn phòng trở lên tươi sáng hơn, đẹp đẽ hơn, dịu nhẹ mà tao nhã. Căn phòng này rất rộng, ước chừng diện tích này cũng bằng nửa diện tích ngôi nhà của cô lúc trước. Còn có bàn học và giá sách được đặt bên cửa sổ lớn, trên bàn đã được trang bị sẵn đèn học hình thỏ trắng, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng yêu. Một chiếc giường lớn được đặt chính giữa căn phòng, chăn và gối đều là màu xanh nước biển, nhìn vào đã toát ra sự êm dịu. Trên giường còn đặt mấy con thú nhồi bông với những hình dạng ngộ nghĩnh. Tủ quần áo âm tường được thiết kế phía cuối phòng để tạo điểm nhấn, vừa xa hoa lại sang trọng.
"Con thấy thế nào? Có vừa ý không ?"
Mộc Uyển Đình vẫn đang mải miết ngắm nhìn căn phòng xa hoa rộng lớn, lúc này mới quay lại trả lời Đào Diệp Vân: " Rất đẹp ạ... Căn phòng này thật sự rất tốt ạ."
Đào Diệp Vân: " Vậy là dì yên tâm rồi, nếu con cần gì thêm thì cứ nói, dì sẽ sai người chuẩn bị cho con."
Mộc Uyển Đình vội vàng lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ xíu lên xua xua: " Dạ... không cần đâu ạ, căn phòng này thật sự rất đẹp rồi ạ. Đẹp hơn căn phòng cũ của con rất nhiều ạ."
Đào Diệp Vân nhìn dáng vẻ lúng túng đến ngây ngốc của cô bé không nhịn được mà cười lên: "Được rồi, vừa nãy bác tài đã xách hành lí lên cho con rồi. Tắm gội, nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt rồi ăn tối nhé. Dì xuống dưới nhà trước."
Lúc Đào Diệp Vân xoay người bước xuống lại nghe được tiếng " cảm ơn" lí nhí của Mộc Uyển Đình.
" Uyển Đình, sau này chúng ta chính là người một nhà, đừng nói mấy lời khách sáo. Chúng ta thật sự hi vọng con có một cuộc sống tốt."
Bảy giờ tối, tất cả mọi người đều tập trung tại phòng ăn. Lần đầu tiên Mộc Uyển Đình thấy một bàn ăn phong phú như vậy, nhìn món nào cũng vô cùng bắt mắt. Mạc Thiên Nhược gắp vào bát cho cô một miếng thịt chiên: " Uyển Đình ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi."
Thật ra cơ thể của Mộc Uyển Đình không phải chỉ là gầy mà là suy dinh dưỡng. Cô sinh ra thân thể đã yếu ớt, hệ tiêu hoá kém nên việc hấp thụ chất dinh dưỡng cũng trở thành vấn đề khó khăn.
" Năm nay con vào lớp 8 phải không?"
Mộc Uyển Đình còn chưa kịp trả lời, Đào Diệp Vân ngồi bên đã nói.
" Đúng vậy, em tính cho con bé học cùng trường với Thiên Vũ, anh thấy sao?"
" Lớp 8 thật sao?" Từ đầu bữa ăn, Mạc Thiên Vũ vẫn luôn tập trung vào chuyện chính nhưng nghe đến đây cậu lại không tin được mà buột miệng hỏi lại.
Nhìn Cô bé trước mặt, trí tưởng tượng của cậu có phong phú cỡ nào cũng chưa từng nghĩ Mộc Uyển Đình và học sinh lớp 8 có liên quan gì với nhau. So với những học sinh lớp 8 mà cậu biết dường như Mộc Uyển Đình còn thấp hơn đám trẻ đó cả một cái đầu. Có lẽ so sánh cô với một học sinh lớp 6 còn có thể chấp nhận được.
Đào Diệp Vân quay sang nhìn Mạc Thiên Vũ một cách khó hiểu: " Đúng là lớp 8, có vấn đề gì à?"
Mạc Thiên Vũ nhún vai, bình thản mà nói một câu vô số tội.
" Con thấy giống học sinh lớp 6."
Có ai không nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu chính là đang chê bai cô nhỏ bé. Đào Diệp Vân lườm cậu một cái rồi cao giọng.
" Con gái vào độ tuổi dậy thì mới nhanh lớn. Ở trường con không được học sinh học hay sao vậy?"
" Con thật chẳng hiểu biết chút nào, sao mẹ lại có thể sinh ra con được nhỉ?"
Mộc Uyển Đình bị mấy lời vừa vô tình vừa hữu ý kia làm cho xấu hổ đến mức chỉ có thể cúi đầu an phận mà ăn cơm. Thế nhưng người gây hoạ lại nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm, đủng đỉnh nói.
" Tại sao lại sinh ra con, không phải mẹ nên hỏi bố hay sao? Hỏi con thì có kết quả gì?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play