Mỗi Đêm Đều Nhớ Về Em
Chương 1 Mở đầu
Nước Pháp có vẻ đúng là nơi lý tưởng để vừa nhâm nhi chút rượu vừa tận hưởng không khí ngoài trời. Những con phố của thủ đô tràn ngập những quán bar hàng đầu và những quán rượu nhỏ ấm cúng, nhưng bạn sẽ đi đâu làm một ly khi trời vẫn chưa tối? Câu trả lời hiển nhiên là những quán bar tọa lạc trên mái nhà.
Quán Bar croquet ngày chủ nhật, vô cùng náo nhiệt. Những người bước chân vào đây, không phải đại gia hay chủ tịch tập đoàn danh tiếng, thì cũng là con ông cháu cha khét tiếng trong thành phố.
Thực tế, Croquet là một trong những quán bar xịn sò nhất ở Pháp, nó được đặt trên mái của một tòa nhà, nhưng chính vì vị trí trên cao đó mà không ai có thể vô tình đào được những viên đá quý này. Ẩn mình giữa đường chân trời lộng lẫy của thủ đô là một thế giới của những căn mái đẹp tuyệt vời.
Đương nhiên, khung cảnh nơi đây phải là xa hoa bậc nhất, và cũng độc nhất vô nhị, không có quán bar nào như Croquet.
Nhưng điểm khác biệt là ở đây, Nếu như tất cả các quán bar lớn trên Thế Giới, thường tập trung nhạc điện tử, nhạc mạnh thì Croquet hoàn toàn ngược lại. Chỉ trung thành với mỗi nhạc Dancer tiết tấu chậm.
Anh chàng thư ký nọ, ánh mắt không che giấu vẻ kinh ngạc nhìn Durango đi ra khỏi thang máy. Tổng tư lệnh cao cao tại thượng của anh ta, mặc dù là kẻ đứng sau mở ra quán bar này, nhưng tính hắn xưa nay không ưa đến những khu vực ồn ào, xô bồ như thế này. Nên chưa từng đặt chân đến đâylần nào, làm sao hôm nay lại nổi hứng muốn đến đây giải sầu thế không biết....
Durango Geogé
“ED cậu đi gọi quản lý K đến đây gặp tôi.”
ED nghe vậy thoáng ngạc nhiên, anh ta gật nhẹ đầu xoay người đi về hướng phòng quản lý
Nơi đây, hoàn toàn khác xa với những gì hắn đã nghĩ ra trước đó. Những người bước chân vào đây đều là những người có địa vị, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Họ nói chuyện nhỏ nhẹ khiến không gian nơi đây, khá yên tĩnh, không quá xô bồ và ồn ào. Và hiển nhiên, là chẳng hề giống một Quán bar...
Hắn tìm một góc khuất ít người để ý tới, và ra lệnh cho chàng thư kí nọ gọi một ly rượu vang.
Tay cầm ly rượu pha kèm chút nước được phục vụ mang đến khẽ nhấp nháp, bên tai là tiếng nhạc văng vẳng của ban nhạc LCD Soundsystem đang trình diễn trên sân khấu.
"Kéttt..."
Lúc này, bên dưới đại sãnh của toà nhà, tiếng thắng gấp xe đột ngột vang lên giòn giã, phá tan sự yên tĩnh của khu phố.
Những người đi bộ xung quanh đó bất giác quay đầu hướng về chiếc Ferarri đỏ chói đã dừng trước cửa Croquet.
Quản lý thấy xe dừng lại trước cổng. Ông ta liền bước đến, gập người rồi dùng một tư thế vô cùng chuyên nghiệp vươn tay mở cửa xe.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“Chỗ tôi đặt trước đã chuẩn bị chưa?”
Quản Lý DF
“tiểu thư cứ yên tâm.”
Lúc người phụ nữ bước ra khỏi thang máy, mùi nước hoa Pháp đặc biệt có chút nồng và dụ hoặc lan tỏa trong không khí, mỗi bước chân của cô đều toát lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng.
Khách đến đây đều ăn mặc rất sang trọng, những cô gái ăn mặc gợi cảm cũng không thiếu. Nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nhìn một người ăn mặc không quá hở hang nhưng vẫn toát lên vẻ tinh tế, quyết rũ.
Cô mặc chiếc đầm body ôm sát cơ thể màu đỏ rực. Đằng trước kín đáo, nhưng phía sau lại để lộ cả một tấm lưng trần trắng nõn. Cô cầm chiếc ví hermes tiền tỷ, tiếng giày Christian Louboutin màu đỏ bóng loáng gõ lên mặt sàn đá đầy vẻ kiêu kì, ngạo mạn.
Ngón tay thon dài cầm ly rượu để bên khóe môi, Durango khẽ uống một ngụm. Mặc dù đã pha nước, nhưng mùi cồn vẫn còn khá nồng khiến chân mày rậm đen, sắc sảo của hắn hơi cau lại. Ánh mắt sắc bén như chim ưng xuyên qua lớp tấm kính cửa sổ sát đất dày bắn thẳng đến người phụ nữ đang đi vào.
Từng cái nhấc chân đến từng cái biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ đều được Durango thu toàn bộ vào tận đáy mắt.
Mỗi bước chân của cô đều thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt trong quán bar, Nhất là những cánh đàn ông, bọn họ nhìn cô chăm chú bởi sắc đẹp tuyệt vời và thân hình đầy vẻ gợi cảm kia của cô.
Cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy ngạt thở. Hồ Ngọc Khuynh Lam ngẩng cao đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mái tóc mai phía bên tai, dưới ánh đèn đôi mắt đẹp đẽ của cô hiển hiện càng rõ, khuôn mặt vô cùng diễm lệ của cô, hình như đã làm điêu đứng tất cả bọn đàn ông trong quán bar.
Một người phụ nữ xinh đẹp, cao ngạo.
Khuynh Lam đi thẳng đến quầy gọi phục vụ, không biết đã nói chuyện gì mà anh chằng phục vụ nọ lại kinh ngạc nhìn cô. Sau đó, liền lấy ngay chai rượu mạnh nhất đưa cho cô.
Vương Hạo
“Dạ đây tiểu thư”
Khuynh Lam ném tờ chi phiếu lên bàn tên phục vụ, nhận lấy rồi xoay người đi đến căn phòng bằng kính của Durango mà không hề nhận rằng, có một ánh mắt chết chóc đang nhìn về phía mình.
Durango có vẻ biết rõ người thư kí của mình nói gì, hắn liền giơ tay ngăn cậu. Giọng nói hắn vô cùng lãnh đạm.
Durango Geogé
“cứ để cô ta vào ngồi đi”
Hôm nay, tâm trạng Khuynh Lam vô cùng tốt. Tay cô cầm túi xách giày cao gót gõ trên sàn gạch đầy ngạo mạn, lúc bước vào, cô vô tình chạm mắt với một người đàn ông. Mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn thản nhiên ngồi vào bàn của mình đã đặt trước đó.
Lúc này, người quản lý sau khi tiếp xong những vị khách quý. Mới vội vã chạy vào phòng riêng tư dành cho khách đặt trước, vừa vào trong ông ta đã vô cùng kinh hãi.
Ed đẩy gọng kính, lạnh nhạt nhìn vẻ hốt hoảng của người quản lý.
ED
“ông chủ đợi mỗi ông đấy.”
Người quản lý gãi gãi đầu, mặc dù trên đầu ông ta trơn láng không lấy một sợi tóc. Cười sởi lởi.
Quản Lý DF
“dạo này phòng bar làm việc hơi đắt khách, nên không biết ông chủ đến đây…”
ED
“sổ sách có chút vấn đề nên mới tìm ông hỏi chút chuyện.”
Ed vừa lật từng trang sách báo cáo, vừa nói.
ED
“vài hôm nữa sẽ có một chuyến hàng đến Macao. “
Ed đưa cho người quản lí một tấm ảnh.
ED
“ông hãy đi tìm người này, điều tra tất cả chi tiết về hắn sau đó, nhờ hắn dò đường tìm đường vận chuyển lô hàng qua Macao”
ED
“ông cũng biết đơn hàng lần này giá trị lớn đến mất nào, mới khiến cho ông chủ tôi đi tìm ông. Nên ông đừng làm ông chủ tôi thất vọng”
ED đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén nhắc nhở ông ta.
ED
“ông cũng biết ông chủ là người như nào rồi đấy.”
Quản Lý DF
“dạ tôi rõ rồi. ông chủ cứ yên tâm”
Vài ngày trước, Hồ Ngọc Khuynh Lam cô vẫn còn là một người mang bệnh đầy người. Thậm chí, còn được định sẵn ngày qua đời. Sau khi, ngủ một giấc tận một tháng trời không tỉnh lại, ba mẹ cô vì con gái mà khóc ngất.
Cuối cùng, vào ngày ba mẹ cô quyết định rút ống thở của cô đi. Cô đã tỉnh trở lại, bao nhiêu nổi đau do bệnh ung thu của cô để lại cũng tiêu tán.
Nhưng thay vào đó cô lại vô tình biết được bí mật của gia đình mình. Ba mẹ sống không hề hạnh phúc như cô nghĩ, gia đình cô sung đột, đổ vỡ ngay từ ngày bác sĩ bảo cô ung thư thời kì cuối
Cô nốc cạn ly rượu đắng trong tay thầm than
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“ông trời quả thật đáng hận vì luôn trêu đùa cô.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“ba,mẹ ?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“gia đình ư?”
Người con gái ba yêu thương, không phải cô mà là đứa con gái riêng của ông ở bên ngoài. Hại cô… không ngừng hại cô để đem cô ta về nhà để có một danh phân
Tiếng chuông vang lên đột ngột, cắt đứt mạch suy nghĩ của Khuynh Lam. Cô chán nản cầm điện thoại lên nghe.
Lãnh Hân Hân
“con đang ở đâu?”
Ngọc Khuynh Lam tay mân mê ly rượu lạnh nhạt nói.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“con đang ở quán bar”
Lãnh Hân Hân
“con mới khoẻ lại… không thể uống bia rượu được.”
Lãnh Hân Hân
“con mau về với mẹ.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“con không muốn về gia đình đó”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“con ghét… mẹ hiểu không?”
Lãnh Hân Hân
“con về đi kết hôn với người đó. mẹ sẽ đi không quay lại với ba con nữa.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“mẹ…con không muốn kết hôn với người mình không yêu.”
Chương 2 Gia Đình Tan Nát
Hồ Phu Nhân biết rõ ép con gái mình, cưới một người nó không yêu quả thật rất đáng giận. Nhưng sau khi bà đi, trong tay không có gì để lo cho con gái, bà thật sự rất hận bản thân mình.
Lãnh Hân Hân
“Cậu ta là quân nhân, cậu ta sẽ lo cho con được cả đời. Con hiểu không?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“mẹ con không hiểu”
Ngọc Khuynh Lam xoa xoa mi tâm, chất rượu cay xè làm cô đỏ mắt. Giọng cũng lạc hẳn đi.
Lãnh Hân Hân
“con nghe mẹ được không con gái.”
Lãnh Hân Hân
“ông ngoại con cũng mong con sẽ lấy cậu ta. Bây giờ. sự việc ra nông nổi này mẹ mong con có thể nghe mẹ một lần.”
Ngọc Khuynh Lam thật sự chán nản, cô gõ nhẹ cốc rượu lên mặt bàn. Nếu biết sau khi tỉnh lại, sẽ đau khổ như này cô mong mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“thôi được rồi mẹ. “
Ngọc Khuynh Lam thở một hơi dài, một dòng nước ấm nóng bất chợt lăn xuống. Cô cũng hiểu, tình cảnh của hai mẹ con cô lúc này.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“mẹ gửi địa chỉ xem mắt cho con đi. Mai con sẽ tới.”
Ngọc Khuynh Lam ở đầu dây bên này, cũng có thể nghe rõ tiếng thở dài của mẹ cô.
Lãnh Hân Hân
“haizz… được”
Lãnh Hân Hân
“con nhớ về sớm với mẹ. Đừng có liêu lỏng ở đó nữa biết không?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“con biết rồi mẹ”
Sau khi ngắt máy với Hồ phu nhân, Ngọc Khuynh Lam lúc này cầm chai rượu Everclear một hơi nốc cạn. Nước mắt vẫn lăn dài trên má, cô ngã lưng về phía sau dựa vào thành ghế. Không ai có thể hiểu được cảm giác bất lực của cô lúc này.
Mái tóc đen bóng xoã đến eo, Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ. Chân mày cong thanh thoát, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng. Nét đẹp ở thời sinh viên, dịu dàng thanh khiết như đoá hoa lan mới nở, này của cô quả thật không ai có thể sánh bằng.
Khách Lạ
“tôi có thể uống với cô một ly không?”
Nước mắt không ngừng chảy, làm nhoè đi cả mắt cô. Khuynh Lam chớp mắt vài cái mới có thể nhìn thấy được dáng vẻ người đối diện.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“xin lỗi, tôi không uống với người lạ.”
Nói xong, cô đứng dậy bước chân lảo đảo hướng cửa ra vào mà đi ra.
Cô thoáng nhìn qua chiếc ghế sopha sát bên, không thấy ai cả. Có lẽ, người lúc nãy cũng đã đi rồi.
Bước chân khó khăn, cô dựa sát vào bờ tường đi khập khiễng ra ngoài. Người đàn ông kia thấy vậy, vội chạy đến định đỡ cô.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“không cần anh, tôi tự lo được”
cô hất tay anh ta, từ chối thẳng thừng.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh tự lo cho mình trước đi. tôi không cần.”
Người đàn ông cũng không vì, sự từ chối thẳng thừng của cô mà tức giận. Anh ta cười nhẹ nhàng nói với Khuynh Lam, cho dù anh ta biết cô không hề nghe thấy, hoặc giả sử có nghe cô cũng không hề động tâm. Nhưng anh ta vẫn muốn…
Khách Lạ
“sau khi ra ngoài nếu cô cần hãy quay lại đây. Tôi sẽ chờ cô.”
Ngọc Khuynh Lam chẳng để ý đến anh ta, một mạch đi thẳng ra ngoài không hề nhìn lại. Cô lục trong túi xách, gọi điện cho cô bạn thân, giọng nói lạc đi hẳn, chứ được chữ mất.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“Sarah….Sa…ra…h”
Đầu dây bên kia vô cùng hốt hoảng.
Sarah Michella Geogé
“cậu…cậu uống rượu sao?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“ợ….uh…tớ uống một ít…cậu…cậu đến đây đón tớ.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tớ…tớ sắp chống cự hết nổi rồi.”
Sarah Michella Geogé
“cậu đang ở đâu?”
Sarah đầu dây bên kia lo lắng không thôi, cô vừa nói chuyện điện thoại với Khuynh Lam vừa lục tìm quần áo, mặc vào một cách nhanh nhất.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tớ đang ở quán bar Croquet .”
Sarah Michella Geogé
“cậu đứng yên đó chờ tớ, không được chạy đi đâu, đâu đấy.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“uh…tớ biết rồi.”
Biệt thự Hồ gia toạ lạc ở khu nhà giàu ở con đường thành phố Vister. Cả khuôn viên vô cùng xa hoa lộng lẫy, từ cửa vào đến khuôn viên đều được trồng các loại hoa đủ màu sắc, chính giữa là tượng nữ thần đang ôm chiếc lọ thuỷ tinh, nước từ bên trong chảy ra không ngừng, tạo nên tiếng róc rách nghe vô cùng êm tai.
Ở phòng sách, ông Hồ không ngừng đập bàn, bàn tay nổi đầy gân guốc của ông ta như muốn cào xé người phụ nữ trước mặt.
Hồ Quân
“nếu bà li dị với tôi thì không thể đem bất cứ thứ gì từ Hồ gia đi”
Hồ Quân
“ngay cả con gái “
Hồ phu nhân nghe vậy thì cười nhạt nhẽo, tay nắm chặt.
Lãnh Hân Hân
“nó là con gái của tôi, tôi có quyền mang nó đi.”
Lãnh Hân Hân
“từ khi ông đem mẹ con cô ta về đây sống, thì đã không có quyền can thiệp vào chuyện riêng, của mẹ con tôi rồi.”
Hồ Quân nghe vậy thì bật cười, ánh mắt càng độc ác hơn.
Hồ Quân
“bà nghĩ bà có thể đem nó đi?
Hồ Quân
“nó không thể chịu khổ như bà đâu.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“ sao ông biết tôi không thể chịu khổ.”
Tối qua, cô được Sarah đem về nhà. Từ ngày cô sống lại, chưa bao giờ được ngủ một giấc an lành nào cả, ngay cả sáng nay. Trận cãi vã của hai người làm náo loạn cả căn biệt thự mấy chục mét vuông.
Cơ thể quá mức mệt mỏi, đầu đau như búa mấy nghìn tạ đập vào. Khuynh Lam khó nhọc ngồi dậy, lê lết đi xuống lầu tìm ba, mẹ.
Lúc bước xuống phòng khách cô vô tình đụng phải hai mẹ con ác độc nọ.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“vui đúng ko?”
Khuynh Lam khoanh tay dựa vào tường nhìn hai mẹ con An Tịnh, cười mỉa mai.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“hai mẹ con các người đúng là khốn nạn như nhau, phá hoại gia đình người khác. Còn mặt dày mày dạn đến đây nằm vạ với ba tôi? kiếm chút cháo húp đúng không?”
An Tịnh vốn là một người phụ nữ mưu mô xảo trá. Nghe được những lời này, bà ta hận đến mức muốn xé nát cái mặt cau dẫn đàn ông kia của Khuynh Lam. Nhưng miệng vẫn nở nụ cười.
An Tịnh Hà
“nếu xem tình cảnh hiện tại thì chắc có lẽ phu nhân họ Hồ nên đổi chủ rồi.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“đổi chủ.”
Ngọc Khuynh Lam nhìn bà ta cười vô cùng khinh bỉ.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“bề ngoài nhà họ Hồ cao cao quyền thế, biệt thự sang trọng.”
cô khoanh tay nhìn hai mẹ con bà ta, nói:
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“nhưng bên trong nếu không có gia thế hiển hách của mẹ tôi, liệu công ty nhà họ Hồ có trụ vững đến ngày hôm nay?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tôi mong sau này mẹ con tôi đi. hai mẹ con các người vẫn có…”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“quyền và tiền nắm trong tay”
An Tịnh Hà
“hừ… nhà họ Lãnh thì có gì hay ho?”
Hồ Mỹ Kim
“đúng rồi đó mẹ, con còn nghe ông ngoại chị ta đang thiếu một khoản nợ lớn”
An Tịnh Hà nghe vậy thì cười vô cùng mỉa mai.
An Tịnh Hà
“cô lo về mà trả nợ cho gia đình bên ngoại cô đi, đừng có ở đây ăn ở bám víu nhà họ Hồ. Rồi ảo tưởng mình có quyền có thế nhé!”
An Tịnh Hà nắm tay Hồ Mỹ Kim tới trước mặt Khuynh Lam, độc ác nói.
An Tịnh Hà
“ra khỏi đây nhớ sống bình an vô sự. Tự lo cho mình đi. Đừng để tôi thấy cô ăn xin ngoài đường nếu không lúc đó sẽ không nhã nhặn như bây giờ đâu.”
Nói xong, hai mẹ con bà ta lướt qua người Khuynh Lam, Hồ Mỹ Kim cũng nhân cơ hội đẩy cô một phát.
Tay siết chặt đến mức muốn bật móng, cô nhìn hai mẹ con nhà nọ bằng ánh mắt căm phẫn. Được thôi, cứ chờ xem ai sẽ là người ăn xin.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“sao ông biết tôi không chịu khổ được?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tôi sống với ông mới là nổi khổ lớn nhất trong đời tôi.”
Ngọc Khuynh Lam nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đã từng yêu thương cô, người mà cô cứ ngỡ sẽ không bao giờ bỏ rơi hai mẹ con cô, người mà cô luôn luôn kính trọng. Bây giờ, như thay đổi hoàn toàn
Cô như không thể cười nổi nữa.
Thất vọng, đau đớn. Cảm giác tan nát cõi lòng là như thế này sao? nó còn đau hơn cả khi cô truyền thuốc mỗi khi bệnh tái phát…
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“ông không xứng đáng làm cha tôi”
Lãnh Hân Hân khi thấy con gái bước vào, liền vội vã đến đỡ cô. Xem một lượt từ trên xuống dưới người cô, bảo.
Lãnh Hân Hân
“đây là chuyện riêng của ba mẹ. Ba mẹ sẽ tự giải quyết.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“mẹ, mẹ con đã lớn rồi.”
Lãnh Hân Hân
“không, con không hiểu đâu con gái.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“mẹ con đã hai mươi tuổi rồi”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“mẹ để con nói có được không?”
Chương 3 Hoa Diên Vĩ (Iris)
Hồ Quân
“Đúng là con gái lớn rồi, mọc đủ lông đủ cánh rồi cũng không xem người cha này ra gì”
Hồ Ngọc Khuynh Lam khoé mắt ửng đỏ, cô nhìn mẹ rồi lại quay sang Hồ Quân. Nói với ông ta bằng giọng điệu xa cách.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“hôm nay là ngày cuối cùng tôi gọi ông là cha. Hãy tha cho mẹ con tôi đi, có một người cha như ông tôi không dám nhận.”
Nói xong, cô lạnh lùng cầm tay bà Lãnh Hân Hân bước ra ngoài. Từ nay về sau, cứ xem như là cô không có cái nhà này vậy, mãi mãi không bao giờ quay về đây nữa.
Hồ Quân nghe thế, tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, ông ta la hét um xùm.
Hồ Quân
“được, hai mẹ con hay lắm. từ nay về sau có khổ cũng tự mà chịu, đừng về đây cầu xin tôi.”
“””( Mèo máy đáng eo~~~)””””
Bên cửa sổ sát đất, tắm rèm màu trắng khẽ lay động, Ánh nắng chói chang bên ngoài thành phố xuyên thấu qua lớp cửa kính dày, chiếu lên thân hình người đàn ông anh tuấn khôi ngô.
Hắn đứng chắp tay bên cửa sổ, đôi mắt nhìn xuyên qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt, bên ngoài là khung cảnh thành phố của Pháp. Ánh mắt sâu thẵm như nhìn xuyên thấu mọi vật trên thế giới.
Durango có dáng người rất cao lớn, trên người hắn lúc này là một bộ trang phục quân cảnh
của nước Pháp, với những chiếc khuy vàng kim nổi bậc, được cài ngay ngắn chỉnh tề. Càng làm tôn thêm vẻ uy nghiêm lạnh lùng trên gương mặt anh tuấn đó.
Mặc dù chỉ đứng yên lặng, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác áp bức không thể hít thở.
Lúc này, bên dưới nền đất được lát bằng đá cẩm thạch trơn bóng và lạnh lẽo, phản chiếu hình ảnh bốn người đàn ông đi vào.
Vương Hạo thấy Durango đứng trước cửa sổ thì kính cẩn bước lên một bước, chào theo phong cách quân đội. Còn Lục Nhậm thì chỉ cười nhạt, gọi tên của Durango xong lại, xoay qua ghế ngồi xuống vô cùng tự nhiên.
Hắn chậm rãi quay đầu, cũng không chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt của Lục Nhậm.
Khuôn mặt Hắn như được điêu khắc tỉ mỉ đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi mắt vốn dĩ đã sâu thẳm sắc bén đó, vào thời khắc này lại càng chứa thêm vẻ thêm lạnh lùng nghiêm túc, chân mày đen nhánh hình lưỡi kiếm rắn rỏi khiến người chỉ cần nhìn thấy hắn một lần là không thể nào quên được.
Durango Geogé
“chuyện tôi sai cậu điều tra đến đâu rồi.”
Lục Nhậm ngồi vắt chân trên ghế vô cùng tự nhiên, sau khi nghe Durango hỏi mình, anh ta mới đưa tay vào túi, cầm một chiếc USB ném lên bàn làm việc hắn.
Lục Nhậm
“không sót bất cứ thông tin nào.”
Lục Nhậm
“như cậu suy đoán rồi. Rõ ràng có nội gián trong nội bộ chúng ta”
Anh đã dùng hai tháng điều tra việc trong nội bộ có nội gián, nhưng thật sự hành vi của tên đó khá tinh vi. Ngay cả người lợi hại như anh ta, còn qua mắt được, anh thật sự lực bất tòng tâm.
Hắn gõ gõ ngón tay thon dài trên mặt bàn gỗ màu nâu sẫm. Ánh mắt sâu xa nhìn vào chiếc USB như suy ngẫm điều gì đó.
Durango Geogé
“Nếu như cậu không tìm được, vậy chỉ còn dùng cách đó để dụ con mồi này xuất hiện…”
Lục Nhận biết rõ Địa vị của Durango trong chính quyền thành phố Calos vô cùng cao. Em trai ruột của tổng thống, nắm trong tay đội quân lính đánh thuê vô cùng mạnh. Vào giờ phút này, bản thân hắn ngồi toạ độ bên cương vị Tổng tư lệnh đó không phải hư danh.
Lục Nhậm
Durang tôi biết anh rất nóng lòng tìm ra tên nội gián, nhưng anh nên biết. Bản thân anh đang ở cương vị gì
Lục Nhậm
“tự lấy mình ra làm con mồi, thật sự chiêu này rất nguy hiểm.”
Durango nhìn đống công văn trên bàn, tay cầm điếu thuốc nhỏ dài rít một hơi. Làn khói trắng xoá lượn lờ xung quanh hắn, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Như Lục Nhậm lo lắng cũng có lí, bản thân hắn hiểu rõ. Bao nhiêu thế lực hắc bạch lưỡng đạo đều đang dòm ngó đến hắn, từ lúc hắn lên nắm quyền trong bộ máy nhà nước, phá những đường dây buôn lậu, khiến nhiều thế lực ngầm tổn thất bao nhiêu là nhân lực tiền bạc.
Nhưng chuyện đại sự quốc gia, hắn không thể không lo.
Durango Geogé
“được rồi Lục, tôi hiểu anh đang lo cho tôi.”
Durango Geogé
“Nhưng chuyện quốc gia đại sự tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. “
Durango Geogé
“Huống hồ bọn bạo động âm mưu với các nước ngấm ngầm muốn xoán ngôi anh trai tôi, anh nói xem tôi có nên bỏ qua không? “
Lục Nhậm
“Tôi hiểu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ như anh bây giờ.”
Lục Nhậm mân mê chiếc bật lửa trong tay, tình hình chiến sự ở Bang Lades thật sự khiến anh ta vô cùng đau đầu. Nội bộ cấp cao ngấm ngầm điều tra, nhưng luôn bị bại lộ chuyện cơ mật quốc gia ra các nước láng giềng. Làm ảnh hưởng đến nền kinh tế của Pháp. Anh Ta thật sự cũng lo lắng thay Durango.
Lục Nhậm
“nếu cậu đã quyết định như vậy. “
Lục Nhậm
“tôi sẽ đi chuẩn bị tất cả. “
Lục Nhậm đứng lên, hướng Durango bỏ lại một câu. Xong sau đó liền đẩy cửa ngoài.
Durango Geogé
“thông báo cho Hoắc Vận một tiếng.”
Thành phố Caros kế bên bờ sông công viên A. Mỗi khi mùa thu về, cả thành phố như được bao trùm bởi một hương hoa đặc trưng, những vườn hoa oải hương chạy thẳng tắp tận trời xanh, những cánh hồng kiu sa độc nhất, hay những nhành hoa Diên Vĩ mang trong mình trái tim của người Pháp.
Từ nhỏ Hồ Ngọc Khuynh Lam đã lớn lên ở Caros. Cô vô cùng yêu thích những đoá hoa Diên Vĩ tím lịm như thế này. Vì cô rất thích, nên mẹ thường hay trêu đùa gọi cô với biệt danh Iris.
(“Iris là tên của hoa Diên Vĩ”)
Durango Geogé
“Tôi vẫn còn nhớ một câu thơ nói về hoa Diên Vĩ. “
Durango Geogé
“Trong tận cùng nổi khốn khổ của tôi, một cánh cửa âm thầm luôn ở đó.”
Khuynh Lam vẫn đang thẫn thờ, nhìn ngắm quang cảnh xinh đẹp của đất trời ban tặng cho người dân Pháp, ở đây. Cô ngắm nhìn đến mức ngẩn ngơ, quên cả cuộc hẹn, với người đàn ông mà mẹ bắt cô đi xem mắt hôm nay.
Giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ làm cô giật mình, quay đầu nhìn lại.
Đó là Một người đàn ông trẻ tuổi.
Tướng mạo khuynh quốc, khuynh thành đến mức cô há hốc mồm.
Durango Geogé
“Cô là con gái của Lãnh Hân Hân?”
Durango dường như cũng không quan tâm đến vẻ mặc kinh ngạc của cô, hắn tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Khuynh Lam.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh là…”
Vẻ đẹp trai này làm cô suýt ngất.
Sao lại kinh diễm đến như thế cơ chứ?
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh là Durango Geogé?”
Cô vẫn không tin là anh ta, chẳng phải Sarah bảo với cô Durango là một ông chú già sao?
Lúc này, bên trong quán cà phê tiếng đàn vĩ cầm của một cô gái trẻ tuổi lại vang lên réo rắc, cùng khung cảnh thơ mộng như trong thần thoại cổ tích....
Quả thật vô cùng lãng mạn....
Durango một thân quân phục, bên ngoài khoác thêm chiếc áo bành tô dài màu đen. Vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế, tài liệu thư ký để lên bàn, ngón tay thon dài, mạnh mẽ lật xem từng trang tài liệu với tốc độ nhanh chóng mặt.
Mắt cô đảo tròn, nuốt nước bọt rồi lại nuốt nước bọt.
Cô không rõ nội dung, nhưng rõ ràng bên trong có hình ảnh của cô.
Durango Geogé
“cô chỉ nặng 46kg thôi sao?”
Lúc này, hắn mới mở miệng.
Khuynh Lam mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn thành thật gật đầu.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh…anh đang xem tài liệu liên quan đến tôi?”
Durango Geogé
“Lần đầu gặp mặt, đương nhiên phải tìm hiểu vấn đề liên quan đến vợ tương lai của mình.”
Khuynh Lam trợn mắt nhìn hắn. Vợ tương lai? Cô đã chấp nhận gì đâu mà bảo là vợ tương lai cơ chứ?
Hắn ngẩng mặt khỏi sấp tài liệu, tiện tay đóng lại. Đẩy qua một bên, hắn nói.
Durango Geogé
“Iris, cô thật sự rất thích hoa Diên Vĩ?”
Khuynh Lam miễn cưỡng gật đầu.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“à…. cũng…thích đó.”
Khuynh Lam uống một ngụm nước đào, vị đào thanh mát, thơm thơm lan toả trong khoang miệng. Cô cười, nhớ lại đoạn thơ lúc đầu gặp hắn, hắn đã nói.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“bài thơ lúc nãy anh đọc thật ra không chỉ có vậy…”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“một bài thơ nói về cái chết. Một cánh cửa mở ra nhưng lại là một cửa tử.”
Durango Geogé
“cửa tử là do ý tác giả.”
Durango Geogé
“còn ý tôi là cô từ cửa tử lại mở ra một cửa khác…”
Cô nhìn hắn ba giây, nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói khẽ.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“đó chỉ là sự may mắn của tôi.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh năm nay bao nhiêu tuổi.?”
Cô là đang làm đúng những gì mẹ bảo.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tôi không nghĩ anh 35.”
Durango Geogé
“tôi có thể xem nó là một lời khen.”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh vẫn chưa kết hôn lần nào sao?”
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tôi…không tin cho lắm.”
Khí chất lẫn khuôn mặt, điều kiện kinh tế vô cùng tốt như vậy. Chưa từng lấy vợ bao giờ ở độ tuổi ngoài ba mươi, cô thật sự khó tin.
Khuynh Lam nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, ngón tay thon dài nâng chiếc cốc cà phê bằng gốm sứ Trung Hoa. Hắn dựa lưng vào ghế, uống một ngụm nhỏ, tiếp theo, lại dùng chiếc thìa khoáy đều cà phê sánh mịn bên trong, theo một trình tự. Động tác vô cùng chuẩn mực.
Tiếng đồ sứ va chạm vang lên tiếng “leng keng” rất nhỏ.
Durango Geogé
“vẫn chưa tìm được người, thích hợp để kết hôn.”
Không biết qua bao lâu hắn mới chịu mở miệng. Giọng nói trầm trầm.
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“anh có biết anh hơn tôi rất nhiều tuổi không?”
Khuynh Lam thật sự muốn ngất tại chỗ, cô không hiểu sao bản thân lại hỏi một câu vô nghĩa như thế?
Hồ Ngọc Khuynh Lam
“tôi…tôi không có ý đó…ý tôi là…”
Durango Geogé
“tôi đương nhiên biết.”
hắn trực tiếp cắt ngang lời cô.
Durango Geogé
“vậy cô có biết là mẹ cô đã đến cầu xin anh trai tôi như thế nào không?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play