Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 1 - Gặp lại cậu

“Cạch”

“Giám đốc, mời ngài xem qua tài liệu cho buổi gặp mặt khách hàng ngày hôm nay”

Tiếng thư ký vang lên

Một chàng trai chừng 25 tuổi nhận lấy sắp tài liệu thư ký đưa cho, lật giở từng trang một, kĩ càng xem xét từng chi tiết rồi mới gật đầu đồng ý

Anh ta là Thiều Mạc Sơn, là con út của nhà họ Thiều, cũng là người thừa kế khối gia tài đồ sộ của dòng tộc

Anh cũng chẳng phải dạng vừa, là hình mẫu con nhà người ta trong mắt bao phụ huynh: điển trai, giỏi giang, tài cao, biết rộng, từ nhỏ đã đạt vô vàn giải thưởng trong và ngoài nước, lớn lên thành giám đốc khi tuổi còn non trẻ bằng chính thực lực của mình, được cả công ty công nhận là một người sếp tận tình và có đôi chút cuồng công việc

Chiều nay anh có một cuộc hẹn gặp khách hàng lớn, cũng là tập đoàn anh vẫn luôn muốn hợp tác cùng: tập đoàn Chu

Dù sao thì hôm qua anh cũng thức cả đêm làm việc rồi, chợp mắt tí đã

...........

“Chết!” Sơn giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mà la lên, vội vội vàng vàng đi thay đồ chuẩn bị khởi hành

Tổng tài ngày ngày thức khuya dậy sớm vẫn không trễ giây nào, vậy mà nay lại ngủ quên tận nửa tiếng! May mà vẫn còn kịp chứ không thì cơ hội ngàn năm có một này coi như đổ sông đổ bể cả rồi

Anh nhờ thư kí lấy xe ra giúp rồi mang tài liệu xuống trước còn mình thì một tay cầm laptop, tay kia cầm quà, còn xem lại trang phục trước khi đi mới yên tâm lên đường

Sở dĩ anh không muốn lỡ mất cơ hội này là vì con gái của tập đoàn Chu, Chu Thanh Thanh, chính là người bạn thân nhất của anh vào thời cấp ba, cũng là người đã hứa sẽ cùng nhau phát triển khi cả hai ngồi được lên ghế giám đốc

Tuần trước anh nhận được hợp đồng từ bên tập đoàn Chu, vui mừng khi thấy dòng kí hiệu mà hai người đã lập ra hồi tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng cũng đến lúc rồi!

..........

Sơn dừng xe trước tòa nhà chính của tập đoàn Chu, hồi hộp bước vào

Nhân viên nhiệt tình dẫn anh lên phòng giám đốc, gõ cửa thông báo rồi mời anh vào

Giám đốc Chu thấy anh liền cười tươi mời ngồi, bảo thư ký lui ra

“Lâu rồi không gặp, cậu đẹp trai hơn hẳn nhỉ!”

“Cậu cũng thay đổi nhiều rồi. Mà, đợi cậu lâu quá đấy! Tưởng cậu giỏi lắm cơ mà? Học bá?”

“Cậu có thôi đi không hả!!?”

Ngày trước bọn họ học cùng lớp, là hai người lúc nào cũng tranh nhau hạng nhất khối dù kết quả là lần nào cả hai cũng đồng hạng khiến thầy cô còn nghi ngờ về điểm số của cả hai

Nhớ có lần Sơn vì chịu quá nhiều áp lực trong thời gian dài khiến anh ngã bệnh, xui sao tuần đó lại là tuần thi nên không thể bỏ được, thế là phải vác cái thân sốt tận 40 độ đi thi, đến môn cuối cùng chịu không nỗi nữa, mắt bị nhòe đọc sai câu hỏi, không có sức để coi lại bài nên đành buông xuôi cho sai luôn, thế là tuột xuống hạng 2 của khối

Thật ra không phải là vì gia đình ép buộc, bố mẹ Sơn chưa từng nhắc đến chuyện học của con mình, chỉ âm thầm cổ vũ cho những bước đi của anh mà thôi, còn ra sức khuyên ngăn, thậm chí là dùng biện pháp khóa then chốt cửa vào tuần đó để anh ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh ấy chứ, cơ mà chẳng hiểu chuồng ra kiểu gì để rồi xém xíu nữa thì ngất luôn trong phòng thi

Thầy cô gác thi cũng đến hoảng với Sơn. Thế là hôm nay được dịp thấy đôi mắt thâm cùng cái thói ấn ấn vào đầu mỗi khi mệt của Sơn, Thanh liền lấy chuyện cũ ra mà trêu:

“Chắc chưa đến nỗi ngất trong phòng thi đâu nhỉ?”

“Ngất cái đầu cậu ấy!”

Thanh ngoài miệng chọc thế thôi chứ thật ra bên trong có chút lo, không biết cậu bạn này đã bỏ cái tật ép bản thân làm việc quá sức hay chưa. Mà dẫu cho có mệt hay không mệt thì ngày mai cậu ta cũng phải dựng đầu dậy về thăm trường rồi đi bắn cùng với cô thôi nên không trốn đi đâu được đâu!

“Này mai về thăm trường đi! Rồi đi bắn cung nữa. Lâu lắm rồi tờ không đi”

“Tự nhiên hôm nay lại đòi đi? Lần trước rủ cậu chê cơ mà?”

“Lần trước là lần trước, lần này là lần này, liên quan gì nhau”

“Rồi rồi cậu là nhất, mấy giờ?”

“9 giờ sáng, có cả lớp cũ của mình nữa đấy!”

“Họp lớp à, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau nhỉ”

“Vậy nên mới phải đi đó!”

“Rồi rồi”

Kể từ ngày tốt nghiệp cấp 3 đến giờ, lớp bọn họ chưa từng gặp mặt nhau lần nào. Dù nhóm chat thì bao giờ cũng rôm rả nhưng vẫn là không thể sắp xếp thời gian gặp nhau được, vậy nên bọn họ đã ra luôn luật chơi cho lần gặp này: ai không đến tự giác đưa thẻ thanh toán hết hóa đơn cho ngày hôm ấy, đảm bảo dù có ở xa cũng ba chân bốn cẳng chạy về cho mà coi!

...........

Sáng hôm sau Sơn lại tiếp tục ngủ quên, ừ thì là vì anh chỉ vừa chợp mắt vào lúc 5 giờ sáng mà 7 giờ phải dậy chuẩn bị để 8 giờ 30 có mặt nên mệt quá không nghe được tiếng báo thức. May mà lớp ai cũng thuộc dạng đúng giờ nên từ lúc 8 đã gọi nhau ú ới, tiếng tin nhắn cứ vang lên liên hồi nên Sơn mới tỉnh giấc

Từ nhà Sơn mà chạy đến trường nhanh lắm cũng phải 20 phút mà bây giờ đã là 8 giờ 15 rồi, đành gọi cho Thanh cầu cứu:

“Này, lát bảo mọi người tớ đến trễ chút, tớ ngủ quên mất!”

“Gì? Cậu mà cũng biết ngủ quên nữa hả?”

“Ông đây 5 giờ sáng mới đi ngủ lận đấy!”

“Thức cho khuya vào! Mau mau tới nhanh đi!”

Sơn tức tốc chạy đi lấy cái áo thun đen cùng một chiếc quần suông đen thêm cái thắt lưng cũng đen nốt, mang vào phòng tắm vội vội vàng vàng sửa soạn, còn chẳng kịp ăn sáng đã phải lên xe chạy đi mua quà rồi mới lên trường

..........

Thanh tới sớm hơn giờ hẹn tận 15 phút, sang bên quán cà phê bên đường mà lớp họ từng ngồi học nhóm mỗi buổi chiều mua chút thức uống, nào ngờ gặp lại được vài người bạn cũ đến còn sớm hơn cả cô

“Tớ đoán không sai mà! Lớn lên Thanh cứ như công chúa ấy, đẹp thật!”

“Mới có mấy năm không gặp nhau mà sao cậu khác dữ vậy nè!”

“Học bá năm nào trong lòng tui giờ khác quá...”

Họ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện rất vui, kể nhau nghe không biết bao nhiêu kỉ niệm đã bị công việc và nỗi lo thường ngày vùi lấp, cảm xúc dâng trào cứ như ngày đầu tiên

Lớp bọn họ chiều nào cũng kéo nhau qua quán cà phê này học nhóm, đến cả nhân viên lẫn chủ quán cũng quen mặt, mấy cậu thanh niên chăm học mà còn lễ phép thế này ai mà không nhớ cơ chứ!

Nay tất cả đã lớn rồi, dù không ai bảo ai nhưng mọi người đều theo thói quen mà tạt ngang quán ngồi chờ. Nhân viên cũ đã có người nhìn mặt thấy quen quen nhưng chưa dám chắc phải cái lớp chiều nào cũng kéo bầy kéo đàn qua đây hay không, có nhân viên mới vào nên không quen biết, mãi đến lúc ông bà chủ xuống quán vô tình gặp vài người đến sau ra order nước mới nhận ra đám ranh con chiều chiều kéo nhau đến học nhóm, vui mừng hỏi hang đủ điều

“Thế cái cậu lớp trưởng nay không đến à?” Bà chủ cửa hàng hỏi

“Đúng rồi nhỉ? Đợi mãi vẫn chẳng thấy cậu ấy đâu. Thanh à, cậu còn liên lạc với cậu ấy chứ? Từ sau tốt nghiệp cũng chẳng thấy cậu ấy nhắn gì lên nhóm cả!”

“Cậu ta dùng tài khoản khác để xem công việc ấy, xem xong thì không nhớ việc đăng nhập lại vào tài khoản này nên cậu ta lặng mất tăm luôn, mãi đến hôm qua tớ mới gặp mặt được. Cậu ấy 5 giờ sáng nay mới đi ngủ thành ra ngủ quên, đang trên đường đến đó”

“Quả nhiên là kẻ cuồng công việc”

“Lớp trưởng lớp mình độc lạ quá rồi”

“May mà cậu ấy không xỉu trong phòng thi”

Nói đến đây ai cũng nhớ lại cái sự tích huyền thoại ấy mà phá lên cười

“Nói xấu sau lưng người khác vui quá ha?”

Chương 2 - Thăm trường xưa!

Giọng nói quen thuộc vang lên, là Sơn!

“Ô hô, xác sống kìa” Thanh trêu Sơn

Quả nhiên là bạn thân có khác, chỉ có Thanh mới dám ghẹo gan Sơn kiểu đó thôi!

Sơn bước vào, thu hút mọi ánh nhìn: ở anh toát ra vẻ điềm tĩnh, sang trọng, từ đầu đến chân dù chẳng có đồ hiệu gì nhưng nhìn vô cùng đắt tiền, lại thêm phong thái tự tin của người đứng đầu nữa, chậc chậc, hình mẫu bạn trai của bao cô gái đây mà!

Sơn của những ngày cấp 3 đã rất có gu ăn mặc rồi, vậy nên ngày đó và bây giờ, ngoại trừ khuôn mặt có thêm quầng thâm dày hơn trước ra thì căn bản là nhìn vẫn thế, à thì.... Có đẹp zai lên xíu nữa

Lớp trưởng bước đến quầy, còn chưa nói đã bị ông bà chủ cắt lời:

“Một cà phê sữa ít ngọt đúng chứ?”

Ông bà chủ vì ấn tượng với cái vẻ ngoài này mà vẫn luôn nhớ đến thức uống anh hay gọi khiến anh bất ngờ: *trí nhớ người già đều tốt vậy sao?*

Thế rồi họ ngồi lại quán chơi thêm chút nữa cùng ông bà chủ quán rồi mới sang trường

..........

Trường Sơn và Thanh theo học là ngôi trường tốt nhất cả nước, họ lại còn học trong lớp giỏi nhất, thêm quả lúc nào cũng tranh nhau hạng nhất nữa, chậc, đôi bạn cùng tiến trong truyền thuyết đây rồi

Ngôi trường sau 8 năm đã thay đổi rất nhiều nhưng cảm giác thân thuộc cùng những kí ức lầy lội vẫn còn giữ nguyên ở đó

Bọn họ bước vào, nhìn ngôi trường mà mình đã gửi xuân lại đây, cảm giác có chút khó tả

“Ôi chao, là 12S phải không nhỉ?” bác bảo vệ đi ngang qua, dường như đã nhận ra họ

“Oaa là bác ấy kìaaaa”

“Trời ơi lúc nãy bọn cháu tìm bác đóooo”

“Bác khỏe chứ ạ”

Lớp Sơn nháo nhào lên vây quanh bác bảo vệ khiến bác chút nữa là chết ngợp dưới hàng tá câu hỏi

“Khụ khụ” Sơn vì hôm qua bật máy lạnh lạnh quá mà giờ cảm, ho ho vài cái

Lớp lại vô tình nghe thấy tiếng ho, còn tưởng Sơn gằn giọng kêu họ, ngoan ngoãn quay lại giải thích

“À thì lâu rồi mới gặp lại, bọn tớ chào hỏi bác ấy chút!!”

Chả là không phải chỉ vì học giỏi mà Sơn được bầu làm lớp trưởng, lí do chính là vì chỉ có Sơn mới đủ sức cằm đầu 40 con người tài mà ranh này thôi.

Nhớ có lần lớp quá ồn mà anh thì đang rất mệt, thế là Sơn nói với một ánh mắt sắc lẹm:

“Ồn quá”

Bầu không khí trong thoáng chốc liền lạnh như băng khiến không ai dám lên tiếng

Bọn họ cứ tưởng lớp trưởng ngày thường toàn cười cười nói nói nên sẽ hiền chứ, ai ngờ khi tức giận lại đáng sợ như vậy

Thế là từ sau lần đó, chỉ cần Sơn ho thôi, chưa cần mở miệng nói thì cả lớp đã rén lắm rồi

“Gì vậy? Tớ có làm gì đâu?” Sơn còn ngây thơ hỏi

“Ahaha...”

“Thanh , cậu cầm quà của bác phải không?” Sơn hỏi

“A phải rồi! Cái này tặng bác! Cảm ơn vì đã giúp đỡ bọn cháu trong những năm cuối cùng của đời học sinh!!” Thanh đưa quà cho bác rồi cảm ơn

Đối với lớp họ mà nói, bác bảo vệ có ý nghĩa rất đặc biệt, Đặc biệt nhất là với Sơn và Thanh, khi mà cái đôi này suốt ngày đến trễ về muộn, gần như hôm nào cũng đóng cổng rồi mới tới, đóng cổng rồi mới ra về. Còn có vài lần khiến bác tưởng họ làm gì bậy bạ trong lớp mà phải vội chạy đi kiểm tra gấp cơ

..........

Chào bác xong, họ lại tiếp tục bước vào ngôi trường xưa

Đầu tiên cứ phải ghé phòng giáo viên cái đã

Vì vẫn đang là giờ học nên phòng vắng tanh chẳng thấy ai, thế là họ âm thầm chuẩn bị một bất ngờ nhỏ

Trong khi cả lớp chuẩn bị, Sơn và Thanh lên phòng gặp thầy hiệu trưởng bàn chuyện “đại sự”, cụ thể là nhờ thầy thông báo tất cả giáo viên có mặt tại phòng vào giờ ra chơi để “họp khẩn”

Con cưng (cưng vô lây) ghé qua khiến thầy hiệu trưởng vội buôn tài liệu xuống ra hỏi thăm

“Chậc, lớn hết cả rồi, đều ra dáng thanh niên, thiếu nữ rồi nhỉ?”

2 người họ cũng có rất nhiều kỉ niệm giở khóc giở cười với thầy, đặc biệt là cái lần bị thầy bắt gặp khi đang đứng trên sân thượng của trường. Buổi chiều hôm ấy, thật sự là một buổi chiều đáng nhớ, đối với cả Sơn và Thanh

Chút kỉ niệm thoáng lướt qua bị một cơn lạnh từ hơi máy lạnh làm cắt đứt, Thanh rùng mình, hắt xì một cái

“Hửm? Bệnh rồi?”

Sơn đưa áo khoác đang cầm trên tay cho bạn

“Hơi lạnh thôi. Ai như cậu, ốm đau miết cứ như công tử bột ấy!”

“Cậu gan lớn quá ha, khụ khụ”

“Đấy nói có sai đâu! Lêu lêu”

Thầy hiệu trưởng sau khi nhắn cho các giáo viên xong cũng muốn ngồi lại nói chuyện với học trò cũ nhưng Thanh và Sơn còn chuyện quan trọng hơn, tạm thời bèn gác thầy qua một bên vậy

Họ lại xuống phòng giáo viên xem tình hình thế nào rồi

Mọi thứ gần như đã được chuẩn bị xong, sắp đến giờ bắt đầu rồi!

“Renggggggg”

Họ tắt hết đèn, kéo rèm che kín mít không cho ai vào

Đợi đến khi thầy cô đến đông đủ, thầy hiệu trưởng nhá máy cho Sơn, cửa mới dần được mở ra

“Cảm ơn thầy cô, mọi người đã vất vả rồi!!” Cả lớp xếp thành hai hàng hai bên cửa, cúi người chào thầy cô

“Ôi chao! Về rồi đấy à!!”

Trừ những giáo viên mới về trường ra, ai cũng nhận ra những gương mặt sáng sủa mà quậy phá có tiếng này

Trên bàn mỗi thầy cô đều có một bó hoa cùng một hộp quà nho nhỏ, riêng thầy hiệu trưởng là được tặng nguyên một món quà to đùng chà bá lửa khiến thầy phải đứng hẳn lên một cái ghế mới có thể mở quà ra được

Ai cũng vui mừng, hân hoan chào đón những cô cậu học trò thân thương

Chương 3 - Họp lớp và say

“Renggg” tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc

Thầy cô từng người một luyến tiếc chào tạm biệt học trò cũ rồi quay lại lớp học

Cả lớp cũng tách nhau ra mà đi đế nơi chứa đựng thanh xuân của mình

Sơn và Thanh ghé thăm hội học sinh trước

Căn phòng vẫn thế, đầy ấp tài liệu chất ngổn ngang trên bàn

Chiếc sofa nằm khuất bên trong mà Sơn cất công mang vào vẫn còn nằm ở đó, nơi mà anh thường hay ngủ trong những ngày thức trắng đêm

“Vẫn như xưa nhỉ?”

“Ừm... Ô nhìn này, tấm hình ngày ấy chúng ta quên không thu dọn vẫn còn được giữ lại này!”

Thanh cầm bức hình được đóng khung gọn gàng giơ lên

Là tấm hình của hội học sinh vào 7 năm trước

“Hoài niệm thật, không ngờ tụi nhỏ vẫn còn giữ cơ đấy!”

........

...

Quậy phòng hội chán chê rồi, hai người cùng nhau lên sân thượng

Nơi này đối với Sơn mà nói, là một nơi vừa vui vừa buồn

Vui vì đó là nơi anh gặp Thanh vào ngày đầu năm học, khi anh đang cố trốn khỏi sự ồn ào nơi sân trường

Còn buồn là vì....

Đó là nơi anh nghe Thanh kể về người con trai mà cô thầm thương

Còn nhớ ngày ấy, chỉ vì muốn bên cạnh Thanh, người con gái Sơn thương mà đội nắng đội mưa chạy đến mỗi khi cô buồn, thậm chí là trong những ngày mệt đến rã rời, vẫn cố chạy đến bên cô

Mãi đến ngày cuối cấp mới dũng cảm hẹn Thanh lên sân thương tỏ tình, vậy mà không ngờ, lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn mất

Ngày ấy, cô nói, cô thích Anh, dự rằng chiều nay sẽ tỏ tình

Tim Sơn như tan thành mây khói, hòa vào bầu trời trong xanh kia

Làm gì giờ? Nói rằng Thanh đừng đi? Rằng tớ thích cậu sao?

Sơn làm gì có cái dũng khí đó chứ

Sơn lặng người, cố cất đi nỗi lòng của mình vào trong, cười vui chúc cho Thanh thành công

Và.... Cô thật sự đã thành công, chính thức bước vào cuộc tình ngọt ngào với Anh

Đó cũng là lúc Sơn quyết định tạm dừng liên lạc với Thanh để ổn định lại tâm lí

Anh cắt đứt hết mọi thông tin liên lạc với Thanh, ra nước ngoài du học, ngày đêm vùi đầu vào sách, cố khiến mình bận rộn chỉ để không nhớ về cô

Sơn còn nhớ rất rõ, ngày anh đi, trời mưa rất lớn...

..........

“Cậu với Anh sao rồi? Vẫn mặn nồng thế sao?” Sơn nhìn lên trời, bâng khuâng hỏi

“Trời ơi tất nhiên rồi! So với ngày xưa thì giờ Anh còn thương tớ nhiều hơn nữa cơ!”

Tim Sơn bất chập nhói lên, thì ra anh vẫn chưa thể quên

“Vậy à. Hôm nào ba người chúng ta lại đi đâu đó chơi đi!”

“Hehe chắc chắn rồi!!”

...........

Chiều hôm ấy lớp đã rủ nhau đi ăn tối, sẵn tiện “flex” luôn người yêu

Anh cũng tới, ngồi cạnh bên quan tâm đến Thanh từng chi tiết một

Hầu như ai cũng có đôi có cặp cả, riêng chỉ có Sơn là một thân một mình lẻ loi khiến bạn bè trêu chọc:

“Lớp trưởng đẹp trai thế này mà chưa có người yêu sao?”

“Uầy có phải là cậu yêu công việc quá nên quên luôn yêu người không đấy?”

“Chờ tới ngày Sơn có người yêu chắc tụi mình tóc bạc hết luôn rồi quá!!!”

Sơn chỉ biết cười cho qua chuyện, uống hết ly này tới ly khác đến khi mặc dần ửng đỏ mới cáo từ ra ngoài

hóng chút gió

Ra ngoài rồi mới thấy, anh chẳng thích cái không khí ngột ngạt trong kia chút nào

Dù biết rằng ai cũng đang vui vẻ thế kia nhưng trong lòng anh có chút không thoải mái

Thôi thì thân là lớp trưởng, nếu rút quân sớm thì cũng kì, đành chịu thêm chút nữa vậy

“Cậu say sao?” Thanh hỏi khi thấy Sơn không được tỉnh táo

“Hả? Sơn say hả? Có cần uống gì giải rượu không?”Anh cũng lật đật hỏi

Anh rất biết ơn Sơn khi ngày ấy Sơn đã giúp Thanh và Anh đến được với nhau, vậy nên chỉ cần Sơn cần giúp đỡ, Anh liền xung phong đầu tiên

“Cậu đi mà lo cho Thanh ấy! Tửu lượng tớ không kém đến nỗi đó đâu còn cái con nhỏ này uống quá 3 ly nhỏ thôi đã bắt đầu quậy phá rồi!”

“Xì! Cái đó là hồi mấy năm trước rồi mà!” Thanh phụng phịu

Lớp họ đêm nay còn định overnight ở nhà lớp phó nữa nên tranh thủ ăn xong lại chạy sang

Nhà cũng tương đối gần nên nhoáng cái đã đến nơi

Căn nhà với tầng trệt rộng thênh thang được trang hoàng đủ màu sắc khiến ai cũng trầm trồ

Thế rồi họ bắt đầu lôi trò ra chơi

Người lớn cả rồi, thắng thì là thắng, thua thì là uống thôi chứ sao!

Chơi thật hay thách, xoay đến ai người đó phải trả lời!

Đến lượt Sơn

“Hehe cuối cùng cũng đến lớp trưởng rồi! Thật hay thách nào!”

“...thật”

Vốn dĩ Sơn định chọn thách nhưng vì nãy giờ quan sát toàn mấy cái thử thách kì quái Sơn chẳng muốn làm nên để an toàn thì buộc phải thế này thôi

Một trong số nửa còn lại của bạn cùng lớp (ý là người yêu của bạn cùng lớp ấy) không biết chuyện nên vô tình đặt câu hỏi khó nói:

“Thế vị huynh đài đây có từng thích ai chung lớp không? Nếu có thì đó là ai?”

Bầu không khí đột nhiên im lặng, đến cả tiếng thở cũng chẳng nghe được

Trong lớp ai cũng biết vụ Sơn thích thầm Thanh mà cuộc tình chẳng thành, gợi lên chuyện này chẳng khác nào đâm chọt vào nỗi đau của Sơn cả

Ừ, trong lớp ai cũng biết, chỉ có Thanh vì thấy hai đứa quá thân nên chưa từng tin vào những lời ấy mà thôi

Đến cả Anh sau này cũng biết chuyện đó, nhưng việc đó là vì chính Sơn tự khai ra trong một lần hẹn gặp riêng Anh trước khi đi du học. Sơn hẹn ra và nói đến nó cũng chỉ là vì muốn đảm bảo rằng, Anh là thật lòng với Thanh, là người Thanh có thể tin tưởng và hoàn toàn dựa vào

“Cái này không tiện lắm, đệ xin phép uống cạn li nhé!”

“Cạch, ực”

Tiếng Sơn cầm li rượu lên uống một cách dứt khoát

Mặt Sơn dần lộ ra vẻ đỏ đỏ của say rượu

Cũng đúng, đó đã là ly thứ 20 anh uống trong ngày hôm nay rồi mà

“Cũng trễ rồi, mai tớ lại có cuộc họp nên rút quân đây, hẹn hôm khác nhé!” Sơn đứng dậy chào tạm biệt rồi xuống nhà

Cả lớp nhìn bằng ánh mắt vừa thương vừa xót, thương cho cái bóng lưng luôn tự mình gồng gánh hết mọi thứ ấy

Dù có hơi say nhưng Sơn vẫn còn đủ tỉnh táo để chạy về nhà, mặc cho tâm trí có hơi rối bời

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play