Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Trọng Sinh) Ông Xã! Một Đời Chỉ Yêu Anh

C1 : Trọng Sinh

Lục Phương Yên một đời yêu Hứa Văn, vì hắn mà từ gia đình, vì hắn mà tan cửa nát nhà, hắn cùng bạn thân 5 năm ân ân ái ái lừa cô đến không còn nhà để về, lúc cô nhận ra thì cũng đã muộn, anh cả của cô vì phá sản phải làm việc phạm pháp bị bắt vào tù, anh hai vì danh tiếng trong nhà mà bị hủy hoại thanh danh chạy trốn bị tai nạn mà qua đời, cha cô vì phá sản mà treo cổ tự vẫn, mẹ cô vì nỗi đau mất chồng mất nhà mà hóa điên phải vào viện tâm thần, người yêu cô nhất cũng rời xa cô vì tính ích kỷ khiến anh mất đi đôi chân.

Lúc cô nhận ra người cô yêu bấy lâu nay thật ra là một tra nam, người bạn thân mà cô tin tưởng lại đâm sau lưng cô, cùng người cô yêu lập mưu tính kế, đến khi gia sản họ Lục vào tay hắn, hắn liền lật mặt đuổi cô ra khỏi nhà, khiến cô không nơi nào để đi. một thiên kim Lục Gia xinh đẹp bây giờ toàn thân lấm lem đi trên đường, cô lang thang đi trên đường, đôi mắt trống rỗng nhìn những con người xa lạ đi qua đi lại, một chiếc xe lăng đang băng qua đường đi đến chỗ cô, xa xa chiếc xe đang cô chạy muốn đâm vào anh, cô không kịp suy nghĩ và không muốn nghĩ, thân hình nhỏ bé gầy gò của cô cố gắng đẩy người đàn ông đang ngồi xe lăn ra xa, trước khi chiếc xe tông vào cô, chỉ thấy người đàn ông bị mất đôi chân nằm trên mặt đất dường như muốn bò về phía cô. Chiếc xe đâm thẳng vào cô khiến cả người bay ra xa, anh được người đỡ lên xe lăn đi tới chỗ cô, cô nằm trên vũng máu ánh mắt mơ hồ, trước khi mắt cô nhắm lại, một khuôn mặt mỹ nam hiện ra trước mắt cô, từng giọt nước mắt mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt cô, bàn tay anh ấm áp đang run rẩy ôm chặt cô vào lòng.

Chính là anh, người mà cô có lỗi nhất chính là anh, Hoắc Đình, " H...Hoắc Đình, em xin lỗi ". Cô đưa bàn tay yếu ớt chạm vào mặt anh, khuôn mặt anh, lau từng giọt nước mắt khiến trên mặt anh máu và nước mắt trộn lẫn vào khiến khuôn mặt anh nhếch nhác.

" Không ! Yên Nhi, em không có Lỗi, em cố gắng lên", bàn tay ấm của anh chạm vào bàn tay đang lạnh dần của cô, dùng giọng run run nói, anh biết cô sắp không xong rồi, nhưng anh không muốn chấp nhận điều đó, thà rằng để anh từ xa nhìn cô, đừng để cô rời xa anh, thà rằng để anh yêu đơn phương còn có thể nhìn cô hạnh phúc, còn hơn được cô yêu nhưng cách biệt hai thế giới.

" Hoắc Đình, kiếp này em có lỗi với anh, kiếp sau nhất định em sẽ tìm anh, ngàn kiếp sau em sẽ yêu anh, sẽ không bao giờ ngu ngốc buông tay... ".

" Yên Nhi, anh cầu xin em, hãy cho anh cơ hội chăm sóc em, cầu xin em đừng bỏ rơi ...", anh chưa kịp nói dứt câu, đôi mắt đẹp đẽ của cô nhắm dần lại, bàn tay nhỏ thuận thế buông thả xuống.

" KHÔNG! YÊN NHI", người đàn ông lúc trước mạnh mẽ thế nào, bị mất đi đôi chân anh mảy may không rơi một giọt nước mắt, nhưng vì một cô gái vô gia cư anh lại đau đớn mà yếu đuối khóc như một đứa trẻ lạc mẹ, có lẽ đây là điểm yếu của anh, cô là tâm can của anh, mất cô giống như mất đi sinh mạng của bản thân.

Trong bóng tối Lục Phương Yên nghe tiếng khóc xa dần và biến mất vào hư không, bốn phía đen kịt, cô lần mò tới phía trước, bỗng dưng sau lưng cô có một vòng ánh sáng bảy màu, giống như có một ma lực điều khiển cô đi đến chạm vào, bàn tay cô chưa chạm đến ánh sáng lạ đó liền có một lực hút mạnh mẽ hút cô vào trong.

Bất giác cô giật mình, nhìn khung cảnh xung quanh có chút quen thuộc, đây chẳng phải là biệt thự Lục Gia sao, cô bật người ngồi dậy, nhìn kỹ một lần nữa, nhéo mạnh vào má chính mình, đau là rất đau, đây không phải mơ, mà là thực sự, cô nôn nóng nhìn vào lịch nhỏ bên cạnh hôm nay là ngày 17/4/20xx, cô lại quay về 3 năm trước, năm cô 19 tuổi, hôm nay là ngày cô khai giảng, cũng là ngày Hứa Văn bắt đầu theo đuổi cô, ông trời cho cô sống lại, để xem đôi cẩu nam nữ kia bị cô chơi đùa trong tay như thế nào.

Cô đi đến trước gương, nhìn lại khuôn mặt mặt trước kia của mình, khuôn mặt trái xoan nhỏ bằng bàn tay của người đàn ông, mày tỉa gọn gàng, mắt phượng xinh đẹp, mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi nhỏ cánh môi mỏng đỏ hồng đáng yêu, khuôn mặt cô lúc bây giờ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu chẳng khác gì búp bê. Lục Phương Yên ngắm bản thân trong gương, sờ trên làn da mềm mịn như em bé của mình, đây là làn da trời sinh của cô khiến bao người mơ ước, lại vì tên tra nam kia mà nỡ xăm tên của hắn lên tấm lưng mềm mại của mình, lúc ấy cô đau đớn biết bao, nhưng tình yêu mù quáng chiếm lĩnh lý trí nài có suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại thật tiếc làn da mềm mại lại phải xăm tên của cẩu nam nhân, thật ngu ngốc.

C2 : Học Thần Quay Trở Lại ( 1 )

Lục Phương Yên đi vào phòng vệ sinh, vệ sinh ca nhân, cô mặc trên người váy liền xòe trắng tinh khôi, dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân thon gọn đẹp đẽ, chân mang đôi giày cao 5cm, chiều cao của cô cũng coi như tiêu chuẩn 1m70, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm như nữ sinh khác, chỉ đánh một chút son, một mỹ nhân liền xuất trong gương. Hôm nay là lễ ra mắt tân sinh viên trường Thanh Đại, cảm thấy đã ổn, Lục Phương Yên xoay người đi tới cửa,trái tim đập loạn xạ, có lẽ khi mở cánh cửa này , cách tầng lầu sẽ là cha mẹ cô, ' không sao,bây giờ chưa sảy ra cái gì cả', cô tự trấn an bản thân thở một hơi mở cánh cửa phòng ra, cô từ từ bước xuống lầu nhìn khung cảnh càng lúc càng hiện rõ trong tầm mắt cô.

Hai thân ảnh đang ngồi trên sofa cười nói vui vẻ, mẹ cô Tần Dung, đang cắt cành hoa cấm vào bình, còn cha cô Lục Thanh, đang ngồi uống trà đọc báo đôi khi ngước lên nói với mẹ cô vài câu hai người liền nhìn nhau cười ngại ngùng.

" Yên Nhi, con xuống rồi sao, chúng ta chỉ chờ con thôi đó, cùng ăn sáng nào", Tần Dung đang cười nói với chồng thì thấy tiểu bảo bối của bà đi xuống, cấm cây hoa cuối cùng vào bình nói.

Lục Phương Yên đi theo cha mẹ vào bàn ăn, nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn, cô lại nhớ kiếp trước cô khó khăn như thế nào, đó cũng do cô ngu ngốc đáng phải chịu như vậy, kiếp này cô nhất định phải để đôi cẩu nam nữ kia phải trả giá cho cuộc sống kiếp trước của cô. Ăn xong cô mang theo balo đi ra xe Audi mà tài xế riêng lái đã đợi sẵn, chiếc xe chạy qua con đường quen thuộc đi đến trường Thanh Đại, bước xuống nhìn khung cảnh mà 3 năm trước cô từng yêu hắn, chính nơi này hắn tỏ tình cô sau 1 tuần nhập học, theo như kiếp trước, có lẽ cô và hắn sẽ gặp nhau ở trước cổng trường, cô bước xuống xe đi vào trường, quả nhiên liền thấy hắn, thiếu niên khuôn chỉ tuấn tú một chút, chiều cao 1m85, da ngâm, cô không hiểu tại sao trước kia lại yêu tên này say đắm đến vậy, chắc chắn là lúc trước mắt cô bị hỏng rồi đi.

Lục Phương Yên không thèm ngó ngàng hắn như lúc trước nữa, mà đi thẳng vào trường, cô đang đi thì gặp Cố Hinh, cô hàng xóm cũng là bạn từ bé của cô, vì nghe lời bịa đặt của Ngãi oanh mà nghi ngờ cô. Cố Hinh đi đến khoác tay cô đi đến diễn đàn, có lẽ cuộc đời cô chỉ có một người bạn là Cố Hinh này thôi, đi đến một lát liền có hội trưởng hội học sinh lên đọc, và thêm tân sinh viên mới lên thay mặt toàn thể tân sinh viên đọc.

Khi diễn đàn kết thúc, Lục Phương Yên cùng Cố Hinh đi đến lớp toán học, Lục Phương Yên cùng Cố Hinh ngồi cùng một chỗ, lúc sau Ngãi Oanh đi vào khuôn mặt trách cứ nói " tại sao cậu lại không giành chỗ cho tớ chứ, bây giờ tớ phải ngồi cùng những tên nghèo hèn kia sao", Ngãi Oanh vừa nói vừa nhìn xung quanh những thiếu niên kia khuôn mặt khinh bỉ, một lát sau, Ngãi Oanh kéo Cố Hinh đứng lên nói" cậu đi tới đó ngồi, tôi muốn ngồi chỗ này",

Ả vừa nói xong định đi đến ngồi xuống, Lục Phương Yên liền không chút do dự kéo Cố Hinh ngồi lại chỗ cũ, nếu kiếp trước cô sẽ nghe theo ả như một người hầu, nhưng kiếp này là một Lục Phương Yên mới chứ không phải Lục Phương Yên ngu ngốc trước kia," Ngãi Oanh này, tôi nhớ gia đình cậu cũng không mấy khá giả, tại sao cậu lại trưng bộ mặt như vậy chứ", Lục Phương Yên nhìn thẳng Ngãi Oanh nói, cha mẹ Ngãi Oanh bán đồ nướng ven đường, vì theo cô được cô mua cho đồ hiệu, liền khinh thường những người nghèo giống như ả, nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của ả mà cô hả hê. Theo như cô nhớ bây giờ cô chưa thân mấy với ả, chỉ vì cha mẹ ả lúc trước đã đưa cô vào bệnh viện khi cô ngất xỉu giữa đường, nhưng ông bà không nhận lòng cảm ơn của cô, với một thiên kim Lục Gia đứng thứ hai thế giới cô sẽ áy náy khi lòng tốt của họ cô không báo đáp chu đáo, vì thế cho nên cô và Ngãi Oanh làm bạn mua đồ cho ả, nhưng không nghĩ tới ả lại xem tiền của cô thành tiền của ả, coi cô như nô bộc của ả.

" Cậu dám nói tôi như vậy sao, đừng có quên nếu cha mẹ tôi lúc đó không đưa cậu vào bệnh viện, bây giờ cậu có ngồi đây không chứ", Ngãi Oanh lại lấy ơn cha mẹ ả ra để nói với cô, lần nào cô muốn từ chối ả, ả liền như vậy, nhìn những lời bàn tán xung quanh, khóe miệng coi lộ ra một nụ cười nhẹ khó thấy, ngước mắt lên nói giọng có chút lớn " cha mẹ cậu đưa tôi vào bệnh viện tôi rất biết ơn, nhưng lúc đó chỉ vì choáng mới ngất xỉu, nói về trả ơn, 2 năm nay tôi mua đòi cho cậu, cũng không phải hàng vỉa hè, tính đến nay con số cũng gần 1 tỷ rồi đi, cậu còn cảm thấy tôi nợ gia đình cậu sao, xung quanh ồ lên, ánh mắt liền nhìn Ngãi Oanh có chút khinh bỉ lại không muốn nói nên lời.

C3 : Học Thần Quay Trở Lại ( 2 )

" Thật là không biết xấu hổ, tại sao lại có người mặt dày như vậy chứ, nếu cô ta mà là tôi, tôi đã tìm lỗ chui đầu vào rồi, tôi mà là bạn học này chắc hẳn sẽ cho cô ta một trận ", xung quanh đều là tiếng bàn tán, khuôn mặt Ngãi Oanh giận đến xanh mặt, xấu hổ đến đỏ mặt, đi đến chỗ trống ngồi, ả vừa ngồi xuống, xung quanh liền cách xa ả liền mấy mét. Giáo sư bước vào lớp, tất cả bàn tán liền im bặt, Ngãi Oanh nhìn Lục Phương Yên mà căm phẫn, lại nở nụ cười nham hiểm lấy vở ra.

Giáo sư toán học là một người đàn ông trung niên, ông là Lâm Đinh, khuôn mặt tuy rất hung dữ, nhưng lại là một giáo sư hiền lành, tốt tính.

Khuôn mặt nham hiểm của Ngãi Oanh đã lọt vào mắt cô, cô biết với tính khí của ả ta sẽ không bao giờ để yên chuyện này, nhưng Lục Phương Yên bây giờ sẽ không bao giờ sợ cô ta, nếu động vào cô dù chỉ là sợi tóc thì dòng tộc nhà họ Ngãi sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng ngày mai. Nhưng cô cũng rất tò mò, Ngãi Oanh sẽ làm gì cô.

Đến Giữa trưa, Lục Phương Yên và Cố Hinh đi đến căn tin ăn trưa, Hứa Văn đi đến ngồi đối diện với cô, " 2 mỹ nữ, cho tớ ngồi cùng nhé", hắn cười tươi nhìn cô và Cố Hinh, Cố Hinh đỏ mặt gật đầu, hắn thấy cô chỉ im lặng ngồi ăn không hề mở miệng, khi bước đến cổng trường hắn bị vẻ đẹp của cô thu hút, muốn đến làm quen, nhưng không nghĩ cô gái này lại mặt lạnh như vậy," tớ tên Hứa Văn, 2 cậu tên gì", hắn nhìn cô hỏi. Hứa Văn nhìn khuôn mặt vẫn lạnh băng của cô, có chút thú vị, nhìn khuôn mặt và đồ trên người chắc hẳn cũng là một thiên kim của gia đình nào đó, nhưng gia cảnh Hứa Gia cũng không phải tầm thường, nếu để cô gái này biết Hứa Gia nằm top 10 gia tộc giàu nhất thế giới có lẽ cô gái nãy sẽ báo theo hắn, tự động leo lên giường của hắn.

" Tớ là Cố Hinh, còn đây..." Cố Hinh vui vẻ giới thiệu, định giới thiệu tới Lục Phương Yên, bất ngờ cô đứng lên bỏ khay đi thẳng lên lớp, Cố Hinh vội vàng chạy theo không quên tạm biệt Hứa Văn.

Đang ngồi ăn thì một cô gái đi đến ngồi đối diện Hứa Văn, hắn thấy cô gái xinh đẹp, tuy không xinh đẹp bằng Lục Phương Yên nhưng vẫn coi như thuận mắt, " cô ta là Lục Phương Yên ", Ngãi Oanh nhìn Hứa Văn nói, cô không phải gia đình giàu có nên không biết, Lục Gia căn bản là trên vạn gia tộc dưới một Hoắc Gia, khi nghe tên Lục Phương Yên, tiểu công chúa Lục Gia, Hứa Văn có chút hơi kinh ngạc, không nghĩ đến, khi đi học lại có thể gặp được đại tiểu thư Lục Gia, Lục Phương Yên. Ngãi Oanh thấy Hứa Văn có chút kinh ngạc lại biến mất, ả tưởng rằng gia đình Lục Phương Yên đối với hắn không là cái gì lại nói tiếp " cô ta ỷ thế vào gia đình giàu có mà lên mặt, khinh thường người khác", ả ta cố ý nói xấu cô, để Hứa Văn ghét cô, nhưng không nghĩ đến Hứa Văn lại cười nhẹ mà không nói cái gì cả. " Tớ là Ngãi Oanh, học cùng lớp với Lục Phương Yên ", Ngãi Oanh không xấu hổ mà đưa bàn tay ra, da của Ngãi Oanh trắng, nhưng so với làn da trắng nõn của Lục Phương Yên thật giống như sữa và cafe, Hứa Văn nhìn Ngãi Oanh cười nụ cười tươi cằm bàn tay ả cọ qua lại khiến ả thích thú đỏ mặt.

Buổi chiều giáo sư Lâm ra một đề tài đầu tiên cho tân sinh viên, đối với họ bài này rất khó giống như đề tài năm 2 vậy, giáo sư đứng im nhìn cả lớp, đoán chắc rằng chẳng có một sinh viên nào giỏi trong lớp ông, thất vọng tràn trề thì bất ngờ một giọng nói cất lên, " giáo sư, em có thể giải được bài này", Lục Phương Yên bước lên chỗ giáo sư Lâm, viết ra đáp án, khuôn mặt giáo sư Lâm liền nở nụ cười vui vẻ, không nghĩ đến trong lớp lại tồn tại một học thần có thể giải đề năm 2 khi vừa lên tân sinh viên.

" Thật ra một tháng sau, trường sẽ cử ra 5 bạn đại diện cho Thanh Đại đi thi toàn quốc, còn nghĩ lớp toán học này sẽ không tồn tại học bá nào nhưng bây giờ thật sự quá tốt ", giáo sư Lâm liền hớn hở vỗ vai Lục Phương Yên nói, tiếp tục giảng bài học tiếp theo. Buổi chiều, giáo sư Lâm gọi Lục Phương Yên cùng lên văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng là một người đàn ông lớn tuổi, tuy đã ngoài 60 nhưng khuôn mặt ông vẫn nghiêm nghị, trong văn phòng hiệu trưởng lúc này đã có 4 sinh viên, năm 3 năm 2 , và có cả sinh viên năm 4 âm nhạc, khi thấy khuôn mặt lạ của cô, mọi người có chút bất ngờ khi thấy giáo sư Lâm đưa 1 tân sinh viên mới đến, hiệu trưởng cũng biết thành tích của cô, cô cấp 3 là một học sinh đứng nhất trường, có vài cuộc thi đều có tên cô, lúc trước một cuộc thi về ngoại ngữ, may mắn ông được tham gia và chứng kiến được bài của cô bé này, cô không phải là một học sinh giỏi mà là một học thần.

Ông tự hào khi thấy cô, còn là tân sinh viên của ông, sau cuộc thi ngữ văn đó rất nhiều hiệu trưởng muốn kéo cô về trường của mình, nhưng rốt cuộc cô chọn trường Thanh Đại, vì không muốn xa gia đình.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play