Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt

Chương I : Nước mắt nàng thiên nga

Dưới sảnh khách sạn A

-  Có thật sự muốn vào không ?

- Vào\, nhất định phải vào.

- Em có chắc là bản thân có thể bình tĩnh không?

Ánh Cẩm im lặng một hồi, rồi từ từ bước vào bên trong khách sạn. Bước chân của cô mỗi lúc một nhanh hơn, đi sau cô là Gia Linh và Phong Đình. Cả 3 đến trước cửa phòng 3097, Ánh Cẩm lập tức gõ cửa phòng, một lúc lâu sau cánh cửa được mở ra. Một cô gái với mái tóc bạch kim, quần áo không chỉnh tề bước ra. Ánh Cẩm không nói một lời, đẩy cô ta ra và đi vào trong.

- Mấy người là ai\, sao tự tiện vào phòng tôi ?

Gia Linh quay ra nhìn cô ta một hồi với ánh mắt coi thường.

- Không cần ngạc nhiên sớm thế\, khi biết bọn tôi là ai\, cô sẽ còn nhiều bất ngờ lắm đó.

Tất cả đi vào bên trong, bên trong phòng quần áo vứt ngổn ngang.

- Phục vụ mang đồ ăn lên à em yêu.

Giọng nam vang lên, ngay sau đó hắn ta ngẩng đầu lên ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Ánh Cẩm. Đôi mắt cô đỏ lên, cô đứng chết lặng nhìn người nằm trên giường. Người mà cô đã rất yêu, người mà cô nghĩ rằng sau này sẽ cùng hắn xây dựng một gia đình hạnh phúc. Vậy mà ngay lúc này hắn lại ở khách sạn với một người con gái khác, gọi người con gái khác là em yêu. Cô đau đến mức không nói thành lời, nước mắt cứ vậy mà rơi ra, chảy dài trên khuôn mặt cô.

- Bách Kỳ\, thời gian qua là do tôi mù\, giờ đôi mắt tôi đã sáng lại rồi. Đến lúc gạt bỏ thứ dơ bẩn được rồi.

Ánh Cẩm nói xong liền quay người dời đi, cô lướt qua cô gái tóc bạch kim thì dừng lại. Cô lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình. Rồi từ từ chuyển ánh mắt lên cô ta.

- Cô biết những gì về tôi và anh ta?

- Tôi không biết sự tồn tại của cô\, hơn nữa tôi và anh ta chỉ là qua đường.

Ánh Cẩm cười nhẹ, rồi rút trong ví ra một sấp tiền, đặt vào tay cô ta.

- Đây là tiền công của cô vì đã giúp mắt tôi sáng trở lại.

Tên tra nam vội vàng lao xuống khỏi giường, hắn định đuổi theo cô nhưng bị Phong Đình chặn lại. Ánh mắt Phong Đình trở nên tà ác hơn bao giờ hết khi nhìn tên khốn này.

- Phong Đình\, bẩn tay.

Lời nói của Ánh Cẩm vang lên trước khi Phong Đình định hạ nắm đấm vào mặt tên tra nam. Cậu đẩy hắn ta ra và tặng cho hắn một ánh mắt chết người, thay cho lời cảnh cáo hắn đừng đuổi theo Ánh Cẩm.

Cả ba đi ra ngoài, bầu không khí trở lên im lặng. Ánh Cẩm chỉ lặng lẽ bước đi trên đường phố ngập tràn ánh đèn, nhưng lòng cô lúc này vô cùng tăm tối. Phong Đình bước lên, nắm lấy đôi tay cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, họ cứ đứng như vậy một lúc lâu mà không ai nói câu nào. Cũng không ai để ý phía sau Gia Linh đang lặng lẽ nhìn họ, đôi mắt cô ấy cũng trở nên u buồn.

- Em muốn một mình\, hai người về trước đi. Nếu hai người còn cố tình đi theo em\, từ nay về sau em sẽ không bao giờ nói chuyện với hai người nữa.

Nói xong Ánh Cẩm quay người bước đi, Gia Linh thấy Phong Đình định đuổi theo thì giữ tay anh lại.

- Để cậu ấy một mình đi\, anh còn không hiểu cậu ấy sao.

- Được rồi\, em về trước đi. Anh không yên tâm để em ấy đi một mình lúc trời tối thế này.

Rồi Phong Đình gọi taxi cho Gia Linh, để cô lên xe rời đi rồi anh cũng lặng lẽ đi sau Ánh Cẩm. Cứ đi mãi đến khi vào một con hẻm vắng, Ánh Cẩm vẫn không hề có ý định dựng lại. Lúc này có 2 tên con đồ xuất hiện, chúng chặn đầu cô lại.

- Em bé\, đêm đông đi một mình rất lạnh\, để 2 anh đi cùng em

Ánh Cẩm chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên con đồ ép sát vào góc tường. Khi chúng chuẩn bị giở trò với cô thì Phong Đình lao lên, đạp một tên ngã ra đất và kéo Ánh Cẩm ra phía sau anh. Cô sợ hãi nắm chặt đôi tay của anh, cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh đứng trước che chắn cho cô, để cô cảm nhận được sự an toàn. Hai tên côn đồ lúc này đã trở lên vô cùng tức giận, chúng nhìn Phong Đình với ánh mắt căm phẫn. Không nói một lời mà lao lên. Hai bên đánh nhau hỗn loạn, Phong Đình vốn không biết võ, chỉ một lúc đã bị chúng đánh cho nằm trên đất. Lúc này một tên lấy trong áo ra con dao tiến lại định đâm Phong Đình, Ánh Cẩm vội lao lên đẩy hắn ra. Tên còn lại thấy vậy liền đạp cô một cái. Cô bị đạp ngã vào tường, cú ngã quá mạnh khiến cô dần mắt đi ý thức. Trong lúc hôn mê cô nghe thấy tiếng nói  đầy sát khí của một người đàn ông vang lên.

- Giết

Theo sau đó là 2 tiếng súng

- Tôi không thích thấy nước mắt của em\, nàng thiên nga ạ.................................

Cô dần dần không còn nghe rõ những gì sau đó nữa. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và biến mất.

Chương II : Là mộng cảnh

Bầu trời âm u, những làn khói mờ ảo len lỏi trong không khí. Xung quanh vang lên nhũng âm thanh có phần quỷ dị đan xen với tiếng bước chân. Từ xa Ánh Mộc thấy một bóng người tiến lại gần cô, nhưng nhìn thế nào cô cũng không thấy được khuôn mặt của người đó. Cô chỉ thấy được hình dáng người này rất cao, dù là người này đã đứng trước mặt cô nhưng cô cũng chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt ấy. Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.

- Nàng thiên nga\, chào mừng em bước vào thế giới của tôi.

- Anh là ai ? Anh biết tôi sao ? Tại sao tôi lại ở đây ? Phong Đình đâu rồi ?

- Sau này em sẽ biết

Nói rồi anh ta cười nhẹ và đưa tay lên vuốt mai tóc của cô. Sau đó anh ta quay lưng từ từ bước đi, càng lúc càng xa cô. Cô vội vàng chạy theo anh ta, càng chạy cô càng thấy khung cảnh nơi đây rất xa lạ. Bóng người kia cũng không còn thấy đâu nữa, một lúc lâu sau cô dừng lại. Trước mắt cô là một ngôi nhà cổ nhỏ nằm cạnh suối, cô từ từ đến trước cửa ngôi nhà, đưa đôi tay nhỏ bé gõ lên cách cửa. Ngay sau đó cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên với mái tóc đen dài được tết gọn gàng, bà mặc một váy màu xanh ngọc nhẹ nhàng. Người phụ nữ nhìn cô một lúc rồi mỉm cười, đưa tay mời cô vào nhà của mình. Cô cũng không nghĩ gì mà trực tiếp bước vào, bên trong căn nhà cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế bằng gỗ và vài món đồ dùng cơ bản.

- Ánh Cẩm\, có muốn uống một tách trà không.

- Cô biết cháu ạ\, cô là ai ?

- Đương nhiên là ta biết cháu\, còn về việc ta là ai thì cháu đừng quan tâm. Ta muốn cho cháu xem cái này\, ngồi đi rồi từ từ xem.

Ánh Cẩm ngồi xuống, người phụ nữ lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay có gắn một hạt pha lê nhỏ đặt lên bàn. Bỗng dưng trước mắt cô hiện ra hình ảnh tối hôm cô gặp hai tên côn đồ. Cô nhìn thấy mình bị đạp ngã vào tường, đầu cô đập mạnh xuống đất. Lúc này Phong Đình gắng hết sức lao lên đấm tên đã đạp cô, nhưng hắn đã tránh được và quay lại đâm thẳng con dao vào ngực Phong Đình. Lúc này có ánh đèn xe ô tô chiếu sáng rực con hẻm nhỏ. Một người đàn ông bước xuống xe đi về phía cô đang nằm, theo sau là một vài người nữa. Họ lao vào đánh hai tên con đồ, còn người đàn ông đến bên cạnh bế cô lên và quay trở về xe của anh ta. Ngay sau đấy hai tên côn đồ đã nhận hai phát súng và ngục xuống. Nhưng không ai để ý đến Phong Đình nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo. Ánh Cẩm hốt hoàng đứng bật dậy khỏi ghế.

- Cứu Phong Đình\, xin hãy cứu anh ấy.

Cô vừa nói nước mắt vừa rơi không ngừng. Người phụ nữ giữ tay cô lại, cô hất tay người phụ nữ ra, rồi lao nhanh về phía trước với ý định muốn cứu lấy Phong Đình. Bỗng nhiên trước mắt cô là vực thẳm, cô không kịp phản ứng mà rơi ngay xuống vực.

- Cứuuuuuuu

Cô giật mình bật dậy, bất giác thấy đau đầu và cổ tay có chút nhói lên. Cô nhìn kỹ xung quanh một lượt rồi nhìn xuống tay của mình. Trên tay cô là kim truyền, nhìn kỹ một chút thì ra cô đang trong viện. hóa ra vừa nãy chỉ là giấc mơ. Cô thở nhẹ một cái lấy lại tinh thần rồi từ từ nằm xuống. Nhưng bóng dáng người đàn ông lạ kia vẫn khiến cô hoài nghi, cảm giác có chút quen thuộc nhưng lại cũng có chút xa lạ. Rất cuộc người này có tồn tại ở cuộc sống của cô không, hay chỉ là trong mộng cảnh.

Chương III : Gặp lại

Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, ông bà Hạ vội chạy vào nhìn thấy con gái đã tỉnh hai người mừng đến cuống lên.

- Ông mau đi gọi bác sĩ đi

Bà Hạ dục chồng đi gọi bác sĩ, còn mình thì lại ngồi cạnh bên con gái.

- Con có thấy khó chịu chỗ nào không? Ơn trời cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con làm mẹ lo chết đi được.

- Mẹ à\, con không sao. Mẹ bình tĩnh chút đi.

Một lúc sau ông Hạ dẫn theo bác sĩ vào kiểm tra, bác sĩ hỏi một loạt câu hỏi rồi kiểm tra qua cho Ánh Cẩm thì không thấy có vấn đề gì nữa. Dặn ông bà Hạ mấy câu rồi đi ra ngoài.

Lúc này Ánh Cẩm như nhớ ra điều gì đó, quay ra nhìn bố mẹ.

- Phong Đình sao rồi ạ\, anh ấy có bị thương nặng không ạ?

Nghe con gái hỏi ông bà Hạ bỗng hơi hốt hoảng rồi nhìn nhau.

- Phong Đình.....thằng.....thằng bé.....

Ông Hạ ấp úng nói không lên câu, thấy bố mẹ như vậy Ánh Cẩm có dự cảm không lành. Cô vội vàng bật dậy, chuẩn bị xuống giường.

- Anh ấy nằm phòng nào\, con muốn đi thăm anh ấy

Bà Hạ thấy con gái như vậy vội ngăn lại, bà nhìn đứa con gái nhỏ của mình mà không cầm được nước mắt.

- Ánh Cẩm à ! Con phải bình tĩnh nhé.

- Mẹ ! mẹ mau nói đi ạ

- Phong Đình thằng bé m....mất......mất rồi.

Lời mẹ nói như sét đánh bên tai Ánh Cẩm, cô như chết lặng đi. Cả người như bị rút hết sức lực, hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi ra, cô khóc nấc lên.

- Tại sao ạ\, tại sao lại vậy ạ ?

- Thằng bé bị dao đâm vào tim\, trên đường đi đến viện đã không qua khỏi.

Nghe mẹ nói, Ánh Cẩm bỗng chết lặng đi, cô nhớ về giấc mơ của mình. Lặng lẽ nằm lại trên giường bệnh, Nước mắt cô cứ vô thức rơi. Không ai biết cô đang nói gì. Ông bà hạ thấy vậy cũng không nỡ làm con gái thêm buồn, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Ánh Cẩm. Một lúc lâu sau Ánh Cẩm mới như nhớ ra gì đó mà ngồi dậy, cô nhìn mẹ mình.

- Con đã hôn mê bao lâu rồi ạ

- Cũng đã được một tuần rồi

Ánh cẩm nghe xong thì lau nước mắt, cười nhẹ một cái, nụ cười có phần thê lương.

- Vậy là con không được nhìn anh ấy lần cuối. Con muốn ra viện ngay bây giờ\, muốn đi thắp cho anh ấy nén hương.

Ông bà Hạ thấy ánh mắt của con gái như vậy cũng không nỡ từ chối, ông Hạ đứng dậy đi làm thủ tục xuất viện cho con gái. Sau đấy hai người đưa Ánh Cẩm đến thẳng mộ của Phong Đình.

- Bố mẹ đợi con ở ngoài nhé\, con muốn vào một mình\, con có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.

Nói rồi Ánh Cẩm lặng lẽ đi vào trong, ông bà Hạ chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng con gái. Vào đến nơi, đứng trước mộ của Phong Đình, cô không kìm được mà rơi nước mắt. Cứ đứng như vậy nhìn vào di ảnh của anh mà khóc, cô khóc đến tê tâm liệt phế. Phong Đình và cô lớn lên bên nhau từ nhỏ, lúc nào anh cũng bên cạnh bảo vệ và che trở cho cô. Tình cảm của cả hai là thứ mà hai chữ "bạn thân" không thể diễn tả hết được. Nay anh lại vì sự ngu ngốc của cô mà qua đời. Cô nghĩ mình sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là hồi ức bên anh, những lời muốn nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.

- Em phải đánh  đổi điều gì để được gặp lại anh đây

Cô nói một câu rồi lại gục xuống bên mộ anh mà khóc. Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai cô.

- Con muốn gặp lại Phong Đình không?

Cô ngẩng mặt lên , là người phụ nữ ấy, người mà cô đã gặp trong giấc mơ. Cô bất giác nắm chặt lấy tay của người đó.

- Xin hãy để con gặp lại anh ấy\, dù phải đổi thứ gì con cũng đồng ý.

- Con có chắc không\, BẤT CỨ THỨ GÌ

- Con chắc ạ\, xin người đó.

Người phụ nữ cười nhẹ, rồi lấy trong túi ra một sợi dây truyền, đây cũng là sợi dây truyền mà Ánh Cẩm đã thấy trong mơ. Bà ấy nhẹ nhàng đeo vào tay cho Ánh Cẩm.

- Hãy giữ lấy nó đừng để nước mắt thiên nga tan biến.

Nói rồi người phụ nữ ấy quay đi, Ánh Cẩm định chạy theo nhưng lại vấp ngã. Đúng lúc này cô cũng giật mình tỉnh dậy. Cô thấy mình đang gục trên phần mộ của Phong Đình, thì ra nãy giờ chỉ là mơ. Cô cười nhẹ, một nụ cười có chút đau khổ. Rồi đứng dậy chuẩn bị ra về, vì có lẽ bố mẹ cũng đợi khá lâu rồi.

- Tạm biệt anh nhé\, lần sau e lại đến.

Nói rồi cô quay đi, nhưng cảm giác tay có gì đó hơi vướng. Cô nhìn xuống, bỗng chốc cô hơi giật mình. Trên tay cô đang đeo là sợi dây truyền mà cô đã nhìn thấy trong mơ. Giờ cô mới nhìn rõ, viên pha lê nhỏ trên sợi dây là hình giọt nước. Cô lặng lẽ bước ra ngoài với ngổn ngang những suy nghĩ trong đầu.

Ông bà Hạ đưa cô về tới nhà, cô không nói thêm gì mà lẳng lặng đi lên phòng. Ông bà Hạ biết con gái đang buồn nên cũng không làm phiền cô.

Trên phòng, cô nằm trên chiếc giường quen thuộc, đôi mắt không dời khỏi chiếc vòng tay. Rồi cô ngủ thiết đi lúc nào không hay.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play