Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 4: Cầu Sinh

Lời Hứa Của Kiếm Tiên Tương Lai

Gió đêm như muốn nuốt chửng toàn thảy sự vật trên thế gian này, từng tiếng lại từng tiếng hoà cùng với tiếng quạ kêu thất thểu trên đồi xa, lại càng trông ghê rợn hơn bao giờ hết.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch tỷ tỷ, làm như vậy...sẽ không sao chứ?
Nam hài cắn chặt môi, hàm răng bị có gió lạnh làm cho run đến nổi nghiến vào nhau, run cầm cập, giọng nói khô cứng nói với vào trong.
Bên trong còn có một người, cũng không rõ người nọ đang làm cái gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thỉnh thoảng đạp lên cành cây khô.
Không khí vốn đã âm u, lại còn thêm vô số thanh âm quái dị khác khiến nam hài cắn răng, quyết định nhắm mắt chạy theo bước chân của người nọ.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch tỷ tỷ chờ ta với!
"Xì xì xì..."
Dọc đường đi chỉ nghe thấy mấy tiếng xì xầm của lá cùng cành khô cạ vào nhau, thoáng nghe qua còn tưởng là tiếng người nói nhỏ.
Nam hài sợ mà chân phát run, chạy nhanh lại chỗ người nọ, ôm chân không dám nói gì.
Mà người nọ đứng yên như tượng, trên mặt đất cắm một thanh trường kiếm dính đầy bùn đất.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch tỷ tỷ...ở đây có ma...
Người được gọi là Bạch tỷ tỷ vẫn yên lặng không nói gì, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, có nghiền ngẫm, cũng có đạm bạc.
Nam hài thấy nàng không nói gì, hơi hoảng sợ, vội vàng nghiêng đầu sang nhìn về hướng nàng đang nhìn chằm chằm, khi thấy ở nơi đó có một tấm bia đá, tức khắc sợ hãi nuốt nước bọt.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch tỷ tỷ, là bia mộ!
Nàng đẩy nam hài sang một bên, khoé môi nở một nụ cười nhàn nhạt, tay trái chắp trước ngực, đầu hơi cúi xuống.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Ta tên Bạch Túc Linh.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Vị này, không biết linh quan xưng hô như thế nào?
Bạch Túc Linh tựa hồ cũng bị chính câu hỏi của mình chọc cho bật cười, nàng ấn thanh kiếm càng sâu hơn, thanh âm từ tính.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Hôm nay chỉ cần đem đồ dưới chân ba thước đất giao cho ta...
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Tương lai sau khi ta trở thành kiếm tiên, nhất định sẽ hoàn lại cho ngươi trăm lần ngàn lần!

Bốc Lột Lao Động Trẻ

Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Có muốn ăn màn thầu không?
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Hả?
Nam hài nhìn cây cuốc xa xa, điên cuồng lắc đầu, nghĩ đến màn thầu mà bụng lại sôi ùng ục lên, chỉ có thể cắn răng.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch tỷ tỷ muốn ta giúp cái gì sao?
Bạch Túc Linh vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt đánh giá nhìn bia mộ phía trước, xung quanh được đóng mái hiên che nắng, ở giữa bài vị có khảm một miếng vàng, nhìn thôi cũng biết người nhà của người này là một người rất giàu có.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Đào đi.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Cái gì?!
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Đào?
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Tỷ bắt ta đào á?
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Bằng không thì thế nào?
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Trên cuộc đời này phải có làm mới có ăn.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Chẳng lẽ ngươi không muốn làm mà có ăn?
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Cha ta...
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Cha ngươi gửi ngươi cho ta, huynh ấy cũng giao mọi quyền cho ta, bây giờ ngươi đi theo ta, phải nghe lời ta...
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Bản cô nương đây là đang dạy ngươi nên người.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Nhanh, lấy cuốc lại đây, đào đi!
Nam hài tức giận thở phì phì, lại ngại trước quyền uy của nàng, chỉ có thể hậm hực đi lấy cuốc lại.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Đào đi.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Nhanh lên.
Bạch Túc Linh thấp giọng hối thúc.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Biết rồi!
Nam hài thở ra một hơi bi thương, sau đó nhận mệnh lấy cuốc đào đất.
Bạch Túc Linh hài lòng nhìn nam hài, sau đó đi vòng quanh bia mộ, ánh mắt thoáng một tia suy tư.
Nàng khảy khảy miếng vàng trên bia, mỉm cười tạ ơn một cái, sau đó quay lại nói.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Ngươi đào chậm như vậy thì sau này không cần đi theo ta nữa.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Vô dụng.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Hứ!
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Không đi thì không đi!
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Ta quay về nhà!
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch a di, người dám bốc lột sức lao động của trẻ em, ta sẽ mách phụ thân tuyệt giao với người!
Bạch Túc Linh nhìn hắn một cái, sau đó lặng lẽ nhếch khoé môi.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Tốt nhất là cút về nhà ngươi đi.
Nam hài gần như uất ức đến run cả người, đột nhiên lấy hai tay quệt đi nước mắt, khóc toáng lên.
Lý Tương Quân
Lý Tương Quân
Bạch a di, người dám bắt nạt ta, ta không tha cho người đâu!
Sau đó, nam hài chạy vội về hướng ngược lại, ném cuốc ở một góc đất, vừa chạy vừa khóc bù lu bù loa như bị ai cướp mất trăm cây vàng.
Bạch Túc Linh khoanh tay, đứng dựa vào thanh kiếm, bĩu môi khinh thường cười.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Ta xem người chạy được bao xa.
Nói dứt lời, nàng nhún vai, dùng chân đá cây cuốc lên trời, cây cuốc quay ba trăm sáu mươi độ, sau đó nằm an vị trên tay nàng.
Đến khi đào đến tấm gỗ nắp quan tài, Bạch Túc Linh mới dừng tay, bỏ cuốc sang một bên, dùng tay bới đất lên.
Lý Thích Dương
Lý Thích Dương
Làm khá tốt đấy chứ.
Một thanh âm quen thuộc xuất hiện từ phía sau lưng, Bạch Túc Linh quay mặt lại nhìn.
Chỉ thấy một nam nhân hắc y bế một đứa trẻ đang ngủ say, mặt mũi tèm lem, kia cũng không ai khác mà chính là nam hài lúc nãy.
Nàng bĩu môi, oán giận.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Con trai của huynh gọi ta là a di, bồi thường tổn thất tinh thần cho ta đi!
Lý Thích Dương bế nam hài ngủ say đi lại gần nàng, không chút do dự cốc đầu nàng một cái, cười mắng.
Lý Thích Dương
Lý Thích Dương
Túng thiếu như vậy à?
Lý Thích Dương
Lý Thích Dương
Còn đi hành nghề trộm mộ?
Lý Thích Dương
Lý Thích Dương
Muội đây là ngại mạng quá cứng à?
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Đem theo đứa con trai này của huynh, ta không thể xem quẻ cho người ta kiếm tiền được, chỉ có thể trộm mộ kiếm ăn qua ngày.
Nàng đúng tình hợp lý mà kể lễ, sau đó ngồi bệch xuống đất, mặc kệ hai tay đầy bùn đất, ôm lấy chân của Lý Thích Dương, kể lễ.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Ai dô, số ta thật khổ, rõ ràng là nuôi nó, nó lại gọi ta là a di, ta tổn thương quá đi à!
Vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái túi, Bạch Túc Linh lập tức nhận lấy, cười hì hì đứng dậy, chắp tay thi lễ.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Đa tạ nghĩa huynh, ơn này ngày sau tiểu muội nhất định báo đáp!
Lý Thích Dương
Lý Thích Dương
Quỷ nghèo như muội thì móc đây ra tiền mà báo đáp ta?
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
...
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Huynh là ma quỷ sao?
Biết rõ nàng vốn rất nghèo, cố tình lại thích xát muối vào vết thương.
Lý Thích Dương
Lý Thích Dương
Ta còn có việc, đi trước đây.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Được, tạm biệt!
Nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Lý Thích Dương, Bạch Túc Linh ném ném cái túi lên trời vài vòng, cười khanh khách.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Giàu to!

Heo Tinh Thúi

Giữ trẻ được một túi tiền lớn, Bạch Túc Linh ôm tâm lý vui sướng mà tiếp tục đào.
Nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra, qua mấy lớp khăn lông vẫn có thể ngửi thấy mùi nồng nặc của xác chết lâu ngày.
Nhưng đống vàng bạc trên cổ người nọ, tất thảy hôi thối đều là mây bay.
Bạch Túc Linh duỗi tay định sờ vào chiếc vòng tay ngọc bích trên tay bộ xương, đột nhiên một bộ móng heo ngăn tay nàng lại.
Bạch Túc Linh giật mình lùi về sau hai bước, lúc này mới hồi thần, nhìn lên mới thấy trước mặt có một con nửa người nửa heo đang đứng chặn ở trước quan tài.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Ngươi là ai?!
Bạch Túc Linh niệm chú, thanh kiếm liền như có linh thức, tự động rút khỏi mặt đất, bay thẳng vào tay nàng.
Nàng lạnh mặt nhìn con heo tinh, trên đời này sao lại có con heo xấu như vậy chứ?
Thật là cay con mắt!
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Tìm chết!
Bạch Túc Linh không nói không rằng, nhún chân lấy đà lao đến trước mặt heo tinh, kiếm vô tình, một nhát liền nhắm thẳng mắt của heo tinh mà đâm tới, may mắn nó nhanh nhẹn nghiêng đầu, né được một đòn chí mạng.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Ngươi!
Thấy đòn này chưa thể đánh chết heo tinh, Bạch Túc Linh xoay người một phát, thân ảnh mềm dẻo múa một vòng trên không trung, lá khô xung quanh đều bị một màn này làm cho kinh diễm mà rơi rụng hết lá.
Đòn chí mạng liên tiếp kéo đến, trùng trùng điệp điệp khiến heo tinh có chút chật vật, nó gằn lên tức giận.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Nhân loại, ngươi đả thương người vô cớ!
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Đây là danh môn chính phái mà các ngươi nói sao?!
Nghe thấy lời này, Bạch Túc Linh nhíu mày, vô cớ cái quỷ gì, chặn nàng làm giàu thì đều phải chết.
Nàng xoay người tung kiếm, đạo pháp kim quang từ trong thân thể tuôn ra, hoà làm một với thanh kiếm, sau đó toả ra một uy lực cực mạnh đánh xuống.
Heo tinh ré lên một tiếng, cả người lăn như chóng chóng, may mắn chỉ xay xát ở ngoài da, không bị thương nặng lắm.
Bạch Túc Linh thật sự tức giận rồi, con heo này đúng là may mắn, chiêu nào nàng tung ra nó đều có thể né tránh.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Đại ca tha mạng!
Bạch Túc Linh cau mày, thanh kiếm vừa định chém đến lập tức ngưng lại, nhìn thấy heo tinh quỳ trên đất, lấy kiếm kề cổ nó, lạnh lùng.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Nói, vì sao cản ta.
Heo tinh che mặt khóc thút thít.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Chiếc vòng tay kia là vật chứa yêu khí, nếu tiên nhân như ngài chạm vào, chắc chắn sẽ bị thôn phệ.
Bạch Túc Linh bán tín bán nghi nhìn nó, thấy dáng vẻ sợ sệt của nó, khoé môi đột nhiên cong lên.
Thấy nàng cười, heo tinh còn tưởng nàng đã tin mình, vội vàng vỗ ngực.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Nhưng ta là yêu, chạm vào sẽ không bị thôn phệ!
Bạch Túc Linh khẽ "à" một tiếng, thanh kiếm càng chạm sâu vào cổ heo tinh, máu xanh chảy ra, rơi tí tách trên đất.
Pháo Hôi
Pháo Hôi
Heo tinh: Tiên nhân...
Bạch Túc Linh cười khẽ, hất hàm chỉ về phía quan tài.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Ngươi cầm nó qua đây.
Heo tinh vội vàng gật đầu, chống người đứng dậy, chạy thật nhanh đến bên cạnh quan tài mà không hề phát giác ra có một điểm sáng nhỏ đi theo phía sau hắn.
Heo tinh cẩn thận rút chiếc vòng ra, từ từ đứng dậy, sau đó chớp mắt đã chạy xa tít, không thấy thân ảnh đâu mà chỉ thấy một đám bụi mờ toả trong không khí.
Bạch Túc Linh lấy tay quạt đi lớp bụi đó, hất tay một cái, toàn bộ vòng vàng đá quý có trong quan tài đều bị nàng thu vào trong không gian.
Xem ra cái vòng đó không đơn giản.
Bạch Túc Linh nhấc chân lại gần quan tài, cẩn thận đậy nắp chặt lại, lấy cuốc đắp phần đất vừa mới đào lên xong, lại đi đến trước mặt mộ đốt một nén nhang.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Lời hứa hôm nay, ngày sau nhất định sẽ thực hiện, tiền bối không cần lo lắng vãn bối bất tin.
Bạch Túc Linh
Bạch Túc Linh
Cái vòng kia, vãn bối cũng sẽ giúp tiền bối lấy về.
Vật tốt như vậy, đặt trong giới tu tiên chắc chắn sẽ có khế ước, nàng lấy cũng chẳng có ích gì, chi bằng vật về nguyên chủ.
Bạch Túc Linh nghiêng mình chào một cái, chỉ chớp mắt một cái, thân ảnh đã hoàn toàn biến mất, giống như một luồng không khí cứ như vậy bốc hơi khỏi thế gian này.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play