"Con ơi, con hãy tỉnh lại đi!"
Cô mơ hồ mở mắt ra.
Ủa mà từ từ!
Cô nhăn mặt, nhìn xung quanh phòng lạ lẫm. Trần nhà được làm bằng gỗ, kết cấu chắc chắn, nhưng không phải nơi cô đang ở - ký túc xá đầy ồn ào và sự năng động của sinh viên.
Đây là đâu? Không phải vừa rồi cô vẫn đang còn ở ký túc xá ư?
...
An Ly, cô sinh viên năm hai, vừa mới trải qua một chuỗi kỳ thi căng thẳng để kết thúc tín chỉ, và giờ đây, cô nằm phè phỡn trên chiếc giường mềm mại, lòng đầy những suy nghĩ và cảm xúc pha trộn.
Lách cách, lách cách... Tiếng gõ bàn phím trên tay cô vang lên một cách vô định. An Ly hít thở sâu, âm thanh của sự mệt mỏi và những áp lực vừa qua hiện lên trong tiếng thở dài đều đặn.
"Chán thật đấy. Giờ chả có gì để làm cả." Cô bĩu môi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng đang sáng lên trước mặt.
Lướt chán chê, bỗng trước mắt cô xuất hiện một bài viết, kết cấu đơn giản, chi ghi vài dòng chữ ngắn gọn.
ĐỀ CỬ TRUYỆN NGẮN: "YÊU THẦM: NẮM TAY CHÀNG ĐI ĐẾN CUỐI ĐOẠN ĐƯỜNG."
An Ly nhìn xuống dưới phần bình luận đánh giá, cảm thấy lượt tương tác cũng nằm mức ổn, có lẽ đọc sẽ làm giảm đi sự chán chường của hiện tại.
"Dù sao bây giờ cũng rảnh, thôi cứ đọc cho bớt chán."
An Ly nghĩ thầm, nhanh chóng bấm vào đọc truyện. Sau một ngày dài căng thẳng với chuỗi kỳ thi, cô đang cần một chút giải trí để giảm stress và căng thẳng. Khuôn mặt mệt mỏi nhưng tò mò, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng trước mặt.
Cơ mà, có vẻ là An Ly hơi nhanh mắt quá, không đọc phần giới thiệu truyện và đánh giá của những người đọc trước, cho nên một lúc sau...
"Má! Cái thể loại truyện kiểu gì thế? Rõ ràng miêu tả nữ chính lúc đầu là dạng người thông minh nhanh nhẹn, mà sau càng đến cuối càng ngu thế? Cứ đâm đầu vào thằng cha nam chính vừa hèn lại thích dây dưa với mấy em gái mưa, xong cuối cùng chết vì đỡ kiếm cho thằng chả. Ôi đệt! Má sao mình lại đọc được thế không biết! Chưa biết vui đâu ra mà chuốc lấy bực mình! Điên thật chứ!"
An Ly thốt lên, nhìn vào màn hình máy tính với ánh mắt tức giận.
Cô kéo xuống phần bình luận.
Chà... hóa ra không phải mình cô có cảm xúc này. Khi nãy chỉ để ý đến số liệu độ hot, nên không quan tâm đến người ta bình luận gì. Thì ra người ta còn chửi ghê hơn mình.
"Tác giả thích được nổi tiếng lắm hay sao mà còn có thể viết được thể loại này vậy?"
"Ôi loài người, thời đại nào rồi còn có kiểu nữ chính vì tình mà ngu si đến thế sao!"
"Nếu tôi là Hạ Tinh Sương, tôi vả cho mấy phát! Tức quá đi! Cái tag "si tình" của tác giả thật lừa người!"
--> "Có người si tình mà. Hạ Tinh Sương đó, chẳng phải cô ta từ khôn hóa ngu đấy thôi."
"Nắm tay chàng đi đến cuối đoạn đường hóa ra là cuối đoạn đường thật. Đoạn đường cuối cùng trước khi Tần Lãng lên ngôi rồi rước mấy em gái mưa làm phi, ha hả!"
"Giờ nói sao ta? Tự nhiên thấy nữ chính cũng ổn lắm mà, tại sao chỉ cần có mặt nam chính, lại ngáo thế?"
-->"Cái này người ta gọi là khổ vì tình đó thớt."
-->"Không, là hào quang nam chính khiến IQ người ta giảm mới đúng á!"
-->“Giảm đến cái mức chỉ muốn nói hai từ “hết cứu”.”
“Có lẽ lúc viết truyện này tác giả chắc đang u mê truyện của nữ sĩ nào đó viết ngòi bút lệch lạc ấy mà.”
--> “Suỵt, nói be bé thôi, kẻo bế lên đó cha.”
--> “Nhưng đó là sự thật. Không hiểu sao ngày đó lại đọc được hết truyện của cô ta nữa. Ôi...”
...
Đọc một loạt bình luận dưới tên truyện, tâm trạng của cô bỗng tốt hơn chút. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải mình là người duy nhất phản đối.
"Nếu tôi mà xuyên vô cái truyện này, tôi vả phát cho nữ chính tỉnh lại rồi chim cút."
An Ly cũng góp vô một cái cho vui.
Vừa bấm đăng bình luận lên, bỗng nhiên một cơn buồn ngủ dữ dội từ đâu kéo đến.
"Oa~"
An Ly dụi dụi mắt.
"Tự nhiên buồn ngủ quá đi mất, ôi chắc do mình nhìn màn hình lâu rôi nên mỏi mắt... Chắc nên chợp mắt chút..."
Cô để máy tính bảng sang một bên, sau đó kéo chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...Một giấc ngủ vô tận.
...
Leng keng, leng keng.
Hình như là tiếng chuông gió.
"Chúc mừng cô mở khóa thành công: Cách thức để sống sót khi bị lửa thiêu với tỉ lệ trúng là 1:10000. Cô hiện tại đã được hệ thống chuyển 100% dữ liệu, hình hài để trở thành một nhân vật trong thế giới mới, thế giới của: YÊU THẦM: NẮM TAY CHÀNG ĐI ĐẾN CUỐI ĐOẠN ĐƯỜNG. Nhiệm vụ của cô ở thế giới này chính là sống sót, vì ở đây bộ truyện ngắn này gây ra quá nhiều tranh cãi, nên tác giả đã sớm vứt bỏ từ lâu. Cô có toàn quyền xử lý tình huống theo ý mình. Một khi cô chết đi, cô sẽ chính thức không còn tồn tại ở bất kỳ thế giới nào. Chúc cô may mắn."
An Ly: ???
Mơ gì quái lạ vậy. Giọng nói vừa dở lại khó nghe, ôi chết tiệt! Mơ cũng bị ám à!
Tiếng nói khó nghe kia vừa chấm dứt, đột nhiên cô cảm thấy bản thân như rơi vào một chiếc hố vô tận, nhưng cơ thể lại không thể di chuyển, cũng không thể phát ra bất cứ câu từ nào.
Thật lâu, không biết đến khi nào, cô mới có thể tự điều khiển được cơ thể mình, dù khá khó khăn lúc ban đầu.
"Ưm..." An Ly khó khăn mở mắt ra, liếc nhẹ xung quanh.
Trần gỗ? Cấu trúc của nơi này hoàn toàn làm từ gỗ, không phải là gạch đá xi măng? Và những con người mặc đồ thật kỳ lạ đang đứng trước mặt. Không lẽ cô lại chìm vào một giấc mơ nữa ư?
Bỗng nhiên, cô cảm thấy cơ thể thật lạnh. Như thể mới vớt từ dưới nước lên vậy.
Cả người An Ly run bần bật.
"Lạnh... lạnh quá..."
Một trong số những người đang đứng nhìn tiến đến lại gần, bàn tay ấm áp đưa lên trán cô. An Ly nhìn rõ hơn một chút. Là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, hơi lớn tuổi, trên người bà ta có một khí chất mà ít người nào có được.
Cảm giác rất sang. Cứ như là vị phu nhân nhà nào đó.
Người phụ nữ nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Con ơi! Con có lạnh lắm không? Ôi con ơi! Thầy ơi, con ta hiện đã tỉnh, có phải con bé đã qua khỏi không?" Người phụ nữ xoa mái tóc đầy mồ hôi của An Ly, đôi mắt đau xót quay sang nhìn ông già đứng gần đó.
Ông già gật gật đầu, chậm rãi nói.
"Cô nương nhà phu nhân trong họa có phúc, tỉnh lại được chính là một điều tốt. Cô nương ngâm dưới nước khá lâu, cơ thể vốn suy nhược. Lão sẽ kê vài đơn thuốc để cô nương mau chóng bình phục."
An Ly nghe bọn họ nói chuyện.
Những gì họ nói, cô hiểu đến tám, chín phần.
Nhìn mấy người họ nói và biểu hiện trên mặt, có lẽ không phải là diễn.
Vậy thì, lời mà cô nghe được ở giấc mơ khi nãy, không phải là giả sao? Cô đã xuyên không, đến thế giới trong bộ truyện cô mới đọc xong ư?
Không, không phải đâu. Chắc chắn là gần đây cô đã quá áp lực, nên giấc mơ này, cảm thấy chân thực hơn thôi. Huông hồ gì, nếu là thời cổ đại, người ta sao có thể nói mà người hiện đại như cô hoàn toàn hiểu được chứ?
An Ly trong lòng âm thầm chấn an chính mình.
Chắc là nhắm mắt thêm lần nữa là sẽ tỉnh lại ở ký túc xá thôi.
Nghĩ vậy, cô liền nhắm mắt lại. Có thể cơ thể này đang bị suy nhược nặng, nên cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
...
"An Ly, An Ly ơi! Mau dậy đi con. Dậy uống thuốc cho nhanh khỏi."
Tiếng người phụ nữ khi nãy cô nghe được lại vang lên trong đầu cô.
Cô không đáp lại.
"Con gái ta, con mà không tỉnh lại, thì sẽ không khỏi đâu." Người phụ nữ xoa nhẹ trán cô. "Ta biết, con nghe được những gì ta nói mà."
Khi này, cô mới mở mắt dậy.
Ánh mắt cô có phần đề phòng người trước mặt.
Người phụ nữ thấy sắc mặt cô, cười nhẹ.
"Ta biết, con rất ghét uống thuốc. Nhưng mà, dù thế nào, cũng phải uống thì mới nhanh khỏi chứ. Nào, để ta đưa thuốc cho con uống nhé."
"Không cần đâu. Ta tự uống." An Ly mở miệng nói. Là giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng. Khác hẳn với quả giọng đầy chanh chua vốn có của mình.
Cô cầm bát thuốc trên tay người phụ nữ, uống ực phát một hết sạch.
"Ta... hơi mệt. Người có thể ra ngoài được không ạ?"
Người phụ nữ thở dài,"Ừ, con cứ nghỉ ngơi cho tốt vào. Sau khi khỏe lại, ta sẽ nói chuyện với con về việc con và Hạ cô nương cùng nhau ngã xuống ao."
Ngã xuống ao?
Hình như, khúc này nó hơi hơi quen á.
Ồ, cô nhớ ra rồi.
Trong bộ truyện "Yêu Thầm: Nắm Tay Chàng Đi Đến Cuối Đoạn Đường" có đoạn kể, đại ý là nhà họ hàng xa bên mẹ của nam chính Tần Lãng có một cô con gái, tên là Hứa An Ly, độ tuổi trăng rằm, thầm mến Tần Lãng đã lâu nhưng chỉ được gặp gã ta có một lần lúc bé tí. Sau này, biết Tần Lãng đang có tình cảm với Hạ Tinh Sương, thì cô nàng đã cố ý hẹn gặp Hạ Tinh Sương ra một cái hồ vắng người, sau đó thẳng tay đẩy nàng ta xuống nước. Có điều, Hạ Tinh Sương đã nhanh tay bám vào váy cô, khiến cho cô ngã theo. Sau đó thuộc hạ của Hạ Tinh Sương nghe thấy tiếng kêu cứu, đã cứu chủ của mình lên, còn cô ta thì bị chuột rút, cũng bị người ta bỏ quên, cuối cùng là chết đuối.
Đúng kiểu đậm chất một NPC, xuất hiện qua loa, chết cũng nhạt nhòa.
Và tuyệt thật, có vẻ là cô biến thành Hứa An Ly này rồi.
Người ta nói, những áng văn trong những câu chuyện từ trí tưởng tượng ra, suy cho cùng cũng chỉ là viển vông, không có thực. Ví như xuyên truyện, sách, game... Người ta đọc để giải trí, thoải mái, trong lòng cũng tự ngầm hiểu với nhau chỉ là những con chữ.
Nhưng, đời mà, chắc gì đã không có biến số. An Ly, tình cờ thay, cô chính là một nhân chứng cho biến số này.
Ban đầu, khi mới tỉnh lại, cô đang cho rằng bản thân đang nằm mơ, cố gắng đánh thức cô để quay về thực tại, thì giờ đây, cô đã thừa nhận mình đã xuyên không, xuyên vào trong bộ truyện mà cô vừa mới chửi xong!
Ôi đời! Trong mấy cuốn truyện cô đọc, người ta không xuyên vào vai chính, thì cũng là nam hai, nữ ba, không thì là bạch nguyệt quang, phản diện các thứ, sao đến lượt cô, lại biến thành một người qua đường sống không quá ba chương, mà con số ba nó là con số phóng đại rồi, thực tế chỉ có vài ba dòng chữ, chả làm ăn được gì! Thật là chết tiệt.
Cạch. Tiếng kêu khe khẽ của việc tách hạt dưa trong tay cô.
An Ly ngồi trong căn phòng gỗ này, vừa chán chường ăn hạt dưa vừa suy nghĩ.
"Cơ mà, biến thành một NPC, có khi cũng là một cái lợi thì sao? Giờ nhé, vừa ít ảnh hưởng đến nhân vật chính, gia tăng khả năng sống sót, mà gia cảnh của Hứa An Ly này đây, ít nhất cũng phải thuộc dạng có của, của nhiều nữa là đằng khác. Mấy nay mình đi xem qua bố trí nơi ở cùng với nghe phong thanh mấy nha đầu giúp việc, thì cả nhà họ Hứa này, cũng thuộc dạng tầng lớp có tiếng ở phương Bắc, mà Hứa An Ly, là cô con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ cưng chiều, không phải lam lũ vất vả, thành ra việc mình có thể ăn sung mắc sướng ở nơi này có vẻ cũng không quá khó khăn."
Hê hê hê, kèo xuyên sách này, có vẻ thơm.
Trừ khúc "Hứa An Ly" đẩy Hạ Tinh Sương xuống hồ...
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô bỗng giảm xuống.
Hạ Tinh Sương là một cô gái tương đối thông minh, cũng biết cách xoa dịu lòng người. Nhưng mà Tần Lãng thì không chắc. Tuy theo cảm nhận của cô, Tần Lãng tiếp cận nàng ta một phần là vì mến mộ, nhưng phần lớn có lẽ là do gia cảnh của nàng trong triều vững chắc, có lợi cho hắn ta thăng quan tiến chức, thậm chí đến cuối bộ truyện Tần Lãng còn đảo chính.
Hạ Tinh Sương nếu đi một mình thì không sao, nhưng chuyện này để lọt tai Tần Lãng, nghe là thấy không được tốt đẹp gì.
Ai biết được, khi hắn ta nghe được là Hứa An Ly là người đẩy Hạ Tinh Sương, thì sẽ như thế nào. Ôi chết tiệt, nghe là sợ hãi điên! Mình nhớ trong nguyên tác chỉ ghi chi tiết này khá sơ sài, mà huống hồ gì trong đó viết là Hứa An Ly đã chết, việc có thể sống lại, cụ thể là mình xuyên sách trở thành cô gái này, có thể đã là biến số...
An Ly gãi gãi đầu, "Ôi mình nghĩ quá nhiều thứ, giờ loạn hết lên rồi này. Phải sắp xếp lại vấn đề mà thông suốt thôi! An Ly ơi An Ly, mày phải bình tĩnh lại, hiện tại mày vẫn chưa có chuyện gì mà, bình tĩnh, bình tĩnh thôi. Vấn đề này mấy ngày hôm nay mày nghĩ chưa đủ nhiều sao mà vẫn như chưa có gì thế!"
Cốc, cốc, cốc.
An Ly giật mình, nhìn về phía cửa gỗ.
"Ai.. Ai đấy?"
"Cô nương, là em, Minh Anh."
Giọng nói lanh lảnh vang lên.
Minh Anh, là tên cô bé nha hoàn bên Hứa An Ly, và hiện tại chính là cô kể từ khi cô tỉnh lại.
"Em vào đi." Cô chỉnh qua lại tư thế ngồi cho đúng với quy củ một chút, bởi từ nãy đến giờ cô ngồi vắt chân lên ghế, theo như người ở thời đại này, chính là không có tí tác phong của thiên kim nhà quan nào.
Cánh cửa gỗ được mở ra, một cô bé cỡ mười bốn, mười lăm, khuôn mặt trái xoan, hài hòa nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh cô.
"Cô nương, phu nhân kêu em gọi cô nương ra ngoài nhà khách ạ." Minh Anh dùng tay phủ nhẹ đi vỏ hạt dưa còn sót lại trong người cô, lại để đĩa hạt dưa ra một góc.
"Ra ngoài nhà khách ư? Có ai tới sao?" Bình thường khi có ai tới thì hiếm khi Hứa An Ly ra ngoài đó, bởi nàng cũng chưa đủ lớn để nghe hiểu những gì người ta nói, mà phận nữ nhi nữa...
Thời của An Ly, là một người hiện đại, đây hoàn toàn là chuyện bình thường, nhưng với nàng, đó là chuyện "lớn". Cho dù tác giả viết có phá cách đến đâu, thì rào cản này, với người cổ đại, vĩnh viễn chưa bao giờ là chuyện bé tí teo.
An Ly ngồi dậy, nhẹ nhàng lau sạch vết hạt dưa còn sót lại trên tay, sau đó mỉm cười với Minh Anh. "Dẫn ta đi, mình sẽ ra ngoài nhà khách xem có chuyện gì thú vị không."
Minh Anh đi theo sát bên cô: "Em thấy ngoài nhà khách, hình như là vị tiểu thư nhà nào đó, thấy phu nhân và lão gia khá tôn kính người này, gọi cô ấy cái gì mà... À, là Hạ tiểu thư!"
Bước đi của An Ly bỗng nhiên ngừng lại.
Hạ tiểu thư? Hạ Tinh Sương đã đến rồi sao?
Minh Anh thấy cô không đi nữa, cảm thấy lạ.
"Cô nương, người có chuyện gì sao?"
Có, chuyện rất lớn đó. Tầm này không đi có được không vậy?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play