Tiếng đạo diễn vang lên :
"Tốt, như thế rất tốt, Hạ Lan Cẩm Tĩnh cô làm tốt lắm, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút rồi diễn tiếp, cảnh sau rất khó đó ".
Hạ Lan Cẩm Tĩnh mệt mỏi được trợ lý đưa cho bình nước, trợ lý nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Cẩm Tĩnh lo lắng vội hỏi :
"Cẩm Tĩnh em có thể diễn tiếp được không, cảnh sau vô cùng nguy hiểm đó, hay là chúng ta dùng diễn viên đóng thế ".
Cẩm Tĩnh biết trợ lý lo cho mình liền lắc đầu nói :
"Em không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, đã cố gắng đến hôm nay không phải dùng diễn viên đóng thế rồi, giờ mà dùng thành phí bao công sức ".
Trợ lý lắc đầu vì sự ương ngạnh của Cẩm Tĩnh, đi theo cô từ khi mới vào nghề, trợ lý hiểu Cẩm Tĩnh bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng trong nội tâm lại yếu đuối đến nhường nào.
Cẩm Tĩnh cố gắng như thế nào cô đều hiểu hết, em ấy muốn chứng minh với ba mẹ nuôi là em ấy tài giỏi đến nhường nào.
Nhưng tiếc thay từ ngày nhận nuôi Cẩm Tĩnh , lúc ban đầu còn đối xử rất tốt với em ấy nhưng khi hai người có con của chính mình lại đối xử với em ấy không ra sao.
Một đứa nhỏ bị vứt bỏ bấu víu được vào một cái cây, nhưng đến một ngày cái cây đó lại buông bỏ nó thì đứa nhỏ đó sẽ cảm thấy tổn thương ra sao, hai lần vứt bỏ thật là quá nghiệt ngã đối với em ấy.
Vì vậy em ấy đã cố gắng làm việc và kiếm thật nhiều tiền, em ấy nói chỉ cần có nhiều tiền em ấy mới cảm thấy an toàn.
Cũng may tài năng của em ấy rất xuất sắc nên đã được mọi người công nhận, bộ phim lần này nếu thành công em ấy sẽ sang một trang mới, sẽ là nữ diễn viên xuất sắc của năm.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cẩm Tĩnh, trợ lý chỉ biết nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ một lúc sau cảnh quay tiếp theo đã đến, lần này là phân cảnh nữ diễn viên sẽ nhảy xuống biển, toàn bộ dây cáp đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cẩm Tĩnh thở nhẹ một hơi rồi bắt đầu diễn, tuy nhiên thật sự sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Lúc Cẩm Tĩnh nhảy xuống không hiểu sao lại gặp sự cố, dây cáp bị đứt thế là Cẩm Tĩnh cứ vậy rơi xuống nước, trên bờ mọi người đang hốt hoảng gọi tên cô.
Lúc này Cẩm Tĩnh rơi xuống khá hoảng loạn, cô uống không biết bao nhiêu là nước, ý chí sống trong cô chưa bao giờ mãnh liệt như này cả.
Nhưng con người làm sao có thể đối mặt được với thiên nhiên, Cẩm Tĩnh càng ngày càng chìm sâu xuống và mất dần đi ý thức.
Ở một thời đại khác, một Hạ Lan Cẩm Tĩnh được nô tài và cung nữ đang đưa về Hạ Lan cung trong thần sắc tím tái, cả cung điện đêut náo loạn, cho dù cô ta là phi tần bị thất sủng nhưng phụ thân của cô ta lại là Đại Tướng Quân vang danh của Thục quốc.
Lúc này sau một hồi được đại phu ra sức châm cứu và cứu chữa Cẩm Tĩnh mới nôn hết nước ở trong bụng ra rồi lại lâm vào hôn mê.
Lúc này đại phu mới thở phào nhẹ nhõm, từ ngày nàng ta vào cung đã gây biết bao nhiêu sóng gió, dung nhan thì thật là xinh đẹp mà tính tình thì thật là độc ác.
Không một cung nữ nào nguyện ý hầu hạ nàng ta cả, ngay cả tỳ nữ theo hầu nàng ta từ nhỏ cũng bị nàng ta hành hạ rất thê thảm.
Ngày đầu hoàng thượng còn nể mặt đại tướng quân đang đóng quân ở biên ải xa xôi thỉnh thoảng còn triệu kiến nàng ta.
Tuy nhiên với tính cách chua ngoa đanh đá của nàng ta thì chỉ mấy ngày hoàng thượng đã thực sự không nể mặt nổi.
Từ ngày nàng ta có thai rồi bị hại xảy thai thì tính tình còn kinh khủng hơn, ngày nào trong cung của nàng ta cũng có nô tỳ bị đánh gãy chân, bị hủy dung nhan khiến người trong cung nàng ta lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ.
Khi hoàng thượng biết chuyện thì vô cùng tức giận giam nàng ta lại Hạ Lan cung và giáng chức từ Tĩnh phi xuống thành Tĩnh quý nhân.
Tuy nhiên nàng ta lại không sợ, cậy mình có một phụ thân tài giỏi nên nàng ta không coi thánh chỉ ra gì.
Rồi ngày hôm qua nàng ta trong lúc đang đi dạo ngự hoa viên thì vô cớ đụng chạm hoàng hậu, rồi khôg hiểu va chạm ra sao nàng ta buông lời bất kính nên bị hoàng hậu phạt quỳ ở ngự hoa viên.
Mọi người thấy như thế thì ai cũng vui mừng khi có kẻ gặp họa, người vui người cười trên nỗi đau của người khác cũng rất nhiều.
Nàng ta trở về thì cảm thấy vô cùng phẫn uất, nàng ta từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, phụ thân hết mực yêu chiều nàng ta, đã bao giờ nàng ta bị nhục nhã thế này.
Cuối cùng nàng ta tức giận ngay tối hôm sau đến cung hoàng hậu đối chất, không hiểu vì sao lúc về lại bị rơi xuống hồ.
Chúng nô tài và cung nữ vô cùng lo sợ, nếu chủ tử có mệnh hệ gì bọn chúng cũng không thể thoát chết.
Vì vậy mới có một màn ồn ào huyên náo như lúc nãy, cũng may đại phu nói đã qua cơn nguy hiểm chỉ cần tĩnh dưỡng qua là khỏi tuy nhiên vẫn sẽ để lại bệnh căn vì nàng ta vừa mới sảy thai xong.
Khi thái giám báo lại cho hoàng thượng thì hoàng thượng lắc đầu phiền chán, tiếng nũng nịu vang lên :
"Hoàng thượng sao người không đi thăm tỷ tỷ đi, chắc lần này là thật không phải giả như mọi lần đâu ".
Giọng nói nghe như muốn hoàng thượng đi nhưng thật ra lại không phải vậy.
Đây chính là Giai Tần mà hoàng thượng mới sắc phong, nàng ta có thể coi là tỷ muội thân thiết của Cẩm Tĩnh.
Hai người là khuê mật từ trước khi nhập cung, số phận an bài sao hai người lại nhập cung một ngày nên từ đó thân càng thêm thân.
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ từ phía Cẩm Tĩnh mà thôi chứ trong chốn hoàng cung này làm gì có tình tỷ muội cơ chứ.
Cẩm Tĩnh đi đến ngày hôm nay cũng một phần do Giai Tần này châm dầu vào lửa, dẫn đến Cẩm Tĩnh đã đắc tội với bao nhiêu người.
Và cuối cùng ả là người được lợi, xuất thân ả không cao quý như Cẩm Tĩnh nhưng được cái vô cùng khôn khéo và tinh ranh cho nên được lòng rất nhiều người.
Còn Cẩm Tĩnh thì bị ả ta lừa dối mà không biết lúc nào cũng tin tưởng và lệ thuộc vào nàng ta.
Ngay lúc này đây, sự việc này ả ta còn thêm dầu vào lửa, ngoài mặt thì ra vẻ tỷ muội tốt nhưng trong thâm tâm thì.
Hoàng thượng lắc đầu nói :
"Lại là chiêu trò của nàng ấy trẫm còn lạ gì, nếu ốm quá thì để đại phu khám cho, trẫm không phải đại phu ".
Thái giám biết tâm ý của hoàng thượng nên từ từ lui ra, thật ra khi được nhận lệnh bẩm bảo hắn cũng không muốn.
Tuy nhiên dù sao vị Cẩm quý nhân này tuy thất sủng nhưng lại là nữ nhi duy nhất của Hạ Lan tướng quân cho nên nếu có mệnh hệ gì bọn họ không đảm đương nổi.
Dù gì cũng đã thông báo rồi nếu sảy ra chuyện gì hoàng thượng không thể đổ lren đầu bọn họ.
Thái giám vừa đi ra vừa lắc đầu, hoàng thượng vừa lên ngôi không bao lâu, căn cơ còn chưa vững vậy mà mấy vị phi tần này hết đấu đá nhau chuyện này rồi chuyện khác bải sao hoàng thượng chán ghét.
Nhất là vị Cẩm quý nhân này, xuất thân cao vừa vào cung đã là phong hào Cẩm Phi vậy mà còn không biết đủ.
Cậy mình có thực lực, có dung mạo tính cách thật sự không thể nào ưa nổi, ông đi theo hoàng thượng từ khi còn là thái tử nên ông biết.
Hoàng thượng chỉ thích những nữ tử nhẹ nhàng, điềm tinh, người như Cẩm quý nhân chắc suốt đời thất sủng mà thôi.
Lúc này trên giường Hạ Lan Cẩm Tĩnh bỗng nhiên hét lớn rồi bật dậy khiến cho cung tỳ giật mình vội vàng chay đến giọng run run lo sợ hỏi :
"Quý nhân, người không sao chứ, ngươi có thấy khó chịu ở đâu không, để nô tỳ đi gọi đại phu ".
Cung nữ này không ai khác chính là đại nha đầu A Bích được Cẩm Tĩnh mang từ phủ tướng quân vào. Theo đó còn có nha đầu A Huệ nữa.
Nên chung quy tuy Cẩm Tĩnh trước đây đối xử không tốt nhưng bọn họ vẫn chung thành mê muội với nàng ta.
Cẩm Tĩnh cảm thấy người mình vô lực, mệt mỏi kinh khủng khiếp, nàng chỉ nhớ rằng mình rơi xuống biển khi đang quay, chẳng nhẽ mọi người đã cứu được mình lên.
Nàng quay ra và giật mình thảng thốt, trước mắt nàng là khung cảnh xa lạ, người cũng xa lạ, toàn bộ trước mắt là khung cảnh cổ xưa, nàng có chút hoang mang.
Nhìn thấy chủ nhân như vậy A Bích càng lo lắng hơn vội nói :
"Chủ nhân người làm sao thế, người khó chịu ở đâu, đừng làm nô tỳ sợ ".
Lúc này Cẩm Tĩnh nhắm mắt lại rồi định thần một chút nàng mới mở mắt ra, hình ảnh trước mắt vẫn không thay đổi, giọng nàng khàn khàn nói :
"Đây là đâu, vì sao ta lại ở đây thế này ?".
A Bích vừa vui mừng, vừa hốt hoảng nói :
"Người đang ở Hạ Lan cung, người đi gặp hoàng hậu về rồi trên đường không hiểu vì sao lại rơi xuống hồ nước được chúng nô tỳ vớt người lên và đưa người về đây ".
Cẩm Tĩnh từ từ lắng nghe lời của cung nữ tên A Bích vừa nói, nàng đã đóng nhiều phim cổ trang nên lúc đầu nàng nghĩ có lẽ nàng đang trong quá trình diễn xuất cơ nhưng sự thật thì ...
Một dòng ký ức của thân chủ như dòng điện tuôn chảy trong đầu nàng khiến Cẩm Tĩnh đưa hai tay ôm chặt lấy đầu.
Lúc này A Huệ vừa bước vào thấy vậy vô cùng lo lắng vội goi đại phu may mà Cẩm Tĩnh mở mắt ra và gọi A Huệ lại.
Lúc này Cẩm Tĩnh mới tiếp thu toàn bộ sự thật, đó là nàng không chết mà nàng đã xuyên không, xuyên không vào một quý nhân thất sủng.
Nàng lắc đầu chán nản, sao số phận nàng bi thảm hết từ không gian trước cho đến không gian này, đều là số phận thật đen đủi.
Nhưng cũng may thân phận này của nàng không phải trẻ mồ côi bị phụ mẫu vứt bỏ. Nguyên chủ có mẫu thân và phụ thân họ đều yêu chiều và dung túng cho nàng cho nên mới dẫn đến tính cách vô pháp vô thiên như bây giờ.
Khi những dòng ký ức đó xuyên vào đầu nàng, nàng cảm thấy bản thân nguyên chủ thật sự quá ngu ngốc và độc ác nên mới dẫn đến sự thảm hại như bây giờ khiến nàng tự yên cũng phải khổ theo.
Cẩm Tĩnh ngồi dậy một lúc nhưng do thân thể này thời gian qua chịu quá nhiều tổn hại nên chỉ một lúc nàng đã mệt thở không ra hơi, lại phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Lúc này A Bích vội vàng lấy một chút cháo trắng cho nàng còn A Huệ thì vội vàng đi lấy thuốc.
Hai người ngơ ngác quay lại nhìn nhau, bọn họ vô cùng ngạc nhiên vì sao chủ tử của bọn họ lần này lại yên lặng như thế, không gào thét phản ứng như trước đây khiến bọn họ không quen.
Trong lúc chờ hai người bọn họ mang đồ ăn lên, Cẩm Tĩnh sắp xếp toàn bộ sự việc lần lượt một lần nữa.
Trải qua một lần sinh tử nàng cảm thấy quý bản thân mình hơn bai giờ hết, đời trước cuộc sống của nàng sinh ra chỉ toàn đau khổ.
Nàng chỉ biết cắm đầu vào kiếm tiền để chứng minh cho ba mẹ nuôi thấy được nàng tài giỏi đến mức nào.
Nhưng cho dù nàng có tài giỏi thế nào bọn họ cung không liếc nhìn nàng một lần nào cả.
Có một lần nàng về thăm nghe được lơi đối thoại của hai người khiến nàng càng chết tâm, bọn họ nói nàng suốt ngày sống trong thế giới nghệ sĩ làm xấu mặt gia đình họ.
Nàng đã suy nghĩ quá nhiều dẫn đến suy nhược cơ thể và cuối cùng trả giá bằng chính mạng sống của chính mình.
Đời này nàng sẽ không ngu xuẩn như thế nữa, nàng phải sống vì chính bản thân mình, muốn sống yên ổn ở hậu cung nàng cần dựa dẫm vào người có quyền lực cao nhất mà người đó chính là hoàng thượng chí cao vô thượng kia.
Cả đời nàng lấy diễn xuất làm niềm vui ,vậy thì hoàng cung này có là gì so với nàng chứ, mục đích bây giờ của nàng là phải quyến rũ hoàng thượng để cuộc sống của nàng có ý nghĩa hơn.
Trước mắt thời gian này vô cùng thích hợp cho nàng dưỡng bệnh và điều chỉnh lại toàn bộ, một người đang vô cùng hống hách và ngang tàng tự nhiên thay đổi sẽ khiến mọi người sinh nghi.
Lúc này A Bích và A Huệ đã mang cháo và thuốc lên cho nàng, hai người lúc này tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
Cẩm Tĩnh cũng không hỏi gì thêm liền nhẹ nhàng ăn hết bát cháo mà A Bích đút kia, nàng cảm thấy bát cháo này ngon vô cùng, có lẽ tư tưởng nghĩ thông thì ăn cái gì nó cũng sẽ ngon hơn.
Ăn xong nàng uống hết bát thuốc trong sự ngỡ ngàng của hai người, bình thường cứ đưa thuốc cho nàng thì thể nào cũng truyền ra tiếng chửi rủa vô cùng khó nghe.
Cẩm Tĩnh nhìn sắc mặt của hai người cũng hiểu nhưng nàng tảng lờ đi giả vờ không biết.
Ăn xong một lúc nàng cảm thấy cơ thể mình cũng đỡ mệt hơn một chút, liền A Bích đỡ mình ra bàn để ngồi.
Ngắm nhìn dung mạo phờ phạc trước gương Cẩm Tĩnh có chút giật mình, sau vẻ mặt bơ phờ này là một dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến cho nàng ngẩn ngơ.
Không hiểu trước kia ai là người dậy nàng ta cách trang điểm mà một dung nhan yêu kiều này lại trở nên lố lăng như thế.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, lúc nào nàng ta cũng một bộ mặt, trang điểm chỗ đậm chỗ nhạt, kiểu tóc thì già dặn khiến dung nhan bị lu mờ.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, bây giờ với dung nhan yêu kiều như thế này thì việc phục sủng với nàng quá là dễ dàng hơn rồi.
Vì sự nghiệp diễn xuất cho nên Cẩm Tĩnh đã đi học rất nhiều lớp năng khiếu nên bây giờ đối với nàng thật sự là quá hời rồi.
Nguyên chủ trước đây thì ngoài dung mạo kia thì chẳng biết cái gì cả từ Cầm, Kỳ , Thi , Họa.
Không hiểu phụ thân nguyên chủ này yêu thương nàng hay hại nàng đây.
Ngồi một lúc nàng liền lên giường nghỉ ngơi, bây giờ tiên quyết là nàng phải lấy lại được sức khỏe đã.
Thân thể này mới đó vừa bị hại sảy thai, không hiểu sao không chịu tu dưỡng lại mà lại đi gây sự khắp nơi dẫn đến bị hại rơi xuống nước ngấm phong hàn.
Nàng ta không biết là ở trong hoàng cung mà không có con cái thì chỉ còn nước sống cô độc bơ vơ hay sao, bảo sao mà chẳng bị hại thê thảm hết lần nọ đến lần kia.
Cũng may đời trước vì mẹ nuôi mắc chứng cung hàn cho nên nàng vì đền đáp công ơn nên đã đọc rất nhiều sách đông y có, tây y cũng có nên nàng đã thuộc làu rồi.
Có thể nói cung hàn đối với cổ đại vô cùng khó chữa chứ với hiện đại thì nàng vẫn còn có cách chỉ cần tìm đủ các dược liệu để chế ra thuốc thôi.
Ngồi một lúc mệt mỏi nàng liền lên giường để đi ngủ, có lẽ thời gian này hoàng cung sẽ yên tĩnh lắm đây.
Mà hoàng thượng này cũng tệ thật đấy, dù gì nàng ta cũng là phi tử của Y, vậy mà khi biết tin cũng chẳng thèm đến thăm có thể thấy Y ghét chạm mặt nàng ta như thế nào.
Một lúc sau Cẩm Tĩnh chìm vào trong giấc ngủ nhẹ nhàng và thật an tĩnh.
Hai người A Bích và A Huệ vội nhẹ nhàng thổi tắt nến và ngồi đó canh gác cho nàng, cả ngày nay sảy ra biết bao nhiêu chuyện cả hai người bọn họ đã mệt mỏi lắm rồi.
Đi theo một chủ tử như thế cuộc sống của bọn họ thật sự là quá bấp bênh như lạc vào sương mù không lối thoát.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play