Thiếu niên thân mình gầy gò liều mạng chạy trong ánh vàng nhợt nhạt của mạt nắng cuối ngày . Trên nền trời bắt đầu thay đi lớp vàng cam bằng ánh tím đen sẫm chiếu xuống. Cậu chạy xuyên qua bụi cỏ cây cao ngang người , đôi chân trần tứa máu dẫm trên những hốc sỏi đá , cánh tay , gò má không thiếu vết bầm tím rách da thịt , lưỡi lá sắc nhọn cứa vào cùng không khí . Tư Chân chạy mãi , tiếng chân dậm vẫn chưa dừng lại , nỗi tuyệt vọng dâng lên tràn ngập tâm trí khi trước mắt cậu là một con thác chảy siết cuồn cuộn cuốn theo lớp nước đỏ au đầy dận dữ . Nhìn đám người đang dần tiến đến , Tư Chân không còn lựa chọn nào khác . Phía dưới như gào thét , thân hình thiếu niên tàn tạ ngã xuống dòng nước . Tư Chân muốn đợi mẹ đến đón cậu đi nhưng có lẽ cậu không chờ được nữa rồi . Cậu gieo mình xuống sông cảm nhận cái chết đau đớn , từ từ , cậu hận quá hận thấu xương gan , hận tất cả lũ người đó . Trong vô thức cậu nhớ lại những ngày thơ bé . Giọt nước mắt tràn ra không phân biệt được với lớp thác cuồn cuộn kia .
" Mẹ ơi Chân Chân đau .....đau quá ....Cứu con với "
Ý thức dần chìm vào bóng tối vô tận , cậu chìm lặng dưới đáy nước . Hơi thở dần dần bị cướp đoạt , trong miệng không ngừng trào ra những bóng khí lớn chứa sự sống . Tầm mắt cay xè không ngừng rút đi những mạt sáng nhợt nhạt trong đồng tử . Lòng ngực đau đớn , co thắt tràn vào từng đợt nước . Tư chân ý thức đã mơ hồ nhìn thấy mình ở nơi tối đen , lạnh lẽo , có lẽ là địa ngục chăng ?
Cuộc đời của Tư Chân từ thơ ấu cho đến hiện tại những phút giây được sống đúng nghĩa có lẽ là bên người mẹ của mình . Chỉ tiếc rằng nó thật ngắn ngủi .
Con người cái gì không có thì càng tham lam muốn lấy . Tư Chân không ích kỉ nhưng làm sao có thể thôi lưu luyến hơi ấm một khi đã cảm nhận được . Cậu cũng chỉ là một con người có cảm xúc , có ước mơ , có chấp niệm . Có lẽ trong suốt ngày tháng sống đó cậu đã dấu tất cả vào trong trái tim nhỏ bé , bao bọc bên ngoài là sự kiên cường đến lãnh đạm . Đến giờ thân xác cõ lẽ muốn tham lam , ích kỷ cũng chẳng được , nhỏ nhoi một chút cũng là không thể , là tuyệt vọng rồi . Kiếp người không có tình thương đáng sợ lắm !
.....
Trong bóng tối vô tận , một chấm sáng hiện lên dần dần lan ra xung quanh , ánh sáng lan đến đâu không gian hiện lên tới đó , hình dung như một biển mây, nền không gian cuộn đầy sương mù lưu động như một dòng suối. Một loạt hình ảnh như được chồng chéo lồng ghép , tua nhanh trong vài giây nhưng có thể thấy rõ khuân mặt phóng đại của thiếu niên Tư Chân qua những mảnh vỡ . Chỉ trong vài giây ngắn ngủi người tựa như đang đứng kia lại khẽ nhướng mày . Người đó hay là một sự tồn tại nào mà ta không biết không giống như đang đứng mà đúng hơn là đang lơ lửng , đôi bàn chân như có như không đạp vào không khí . Không cần làm ra nhiều động tác , một cái búng tay của kẻ đó đã tóm lượt một cách đầy đủ về cuộc đời ngắn ngủi của Tư Chân .
Lại nói đến người kia chính xác thì hắn ta có hình dáng , biểu hiện của một con người . Chỉ khác là trang phục trên người hắn lại quá mức dị loại so với nhân loại ở Trái Đất , có lẽ nó giải thích phần nào những biến hóa ảo diệu của hắn .
" Oán niệm cao như vậy lại trực tiếp truyền tới đài trung tâm" Miệng cảm thán tay hắn ta lại nhanh nhẹn bấm vài nút trên màn hình . Sau vài giây , có một đạo âm thanh máy móc vang lên : " Tổng bộ nghe rõ , thiết lập kẽ hở thời không hoàn tất . "
Tiếng nói vừa dứt hắn cũng nhanh chóng rời khỏi không gian với tốc độ ánh sáng . Bộ giáp lúc này trở thành một quả cầu màn chắn lớn bao bọc lấy người kia :" Nhiệm vụ hoàn thành , báo cáo hết "
.....
Trong tiềm thức đen kịt , Tư Chân nghĩ là mình đang ở nơi gọi là địa ngục rồi, lạnh và tối , một màu đen đặc tràn khắp xung quanh không chút phản chiếu một sự tồn tại nào khác , là hư vô . Nỗi sợ vốn được giấu kín bao lâu vẫn là bùng lên , bóng tối và cô độc nuốt trọn thân thể nhỏ bé . Tư Chân cuộn tròn ôm lấy cơ thể lạnh lẽo như cố tìm hơi ấm , tự bảo vệ mình là bản năng . Vốn là đã hết ,nên là kết thúc , trong hư không chẳng còn gì để tồn tại cho là suy nghĩ cũng là tuyệt vọng thôi .....
Có lẽ không phải vậy , vì chính Tư Chân không phải là ảo giác mà có là như vậy đi nữa thì chấm sáng bất chợt xuất hiện không là ảo giác đi . Cậu vùng vẫy . Tư Chân mở to đôi mắt nhìn vào nó, mạt sáng lóe lên trong mắt . Tay chân theo bản năng bắt lấy nguồn sáng duy nhất . Dù có là gì đi nữa dù có xảy ra điều gì cậu không biết . Tư Chân chỉ muốn bắt lấy bất cứ thứ gì không phải là bóng tối vô tận . Cậu không còn gì để sợ hãi , không có gì để mất . Tư Chân trong một tích tắc lao thân ảnh nhỏ bé ôm lấy khoảng sáng duy nhất - chút hi vọng cuối cùng.
Có lẽ ,chỉ là có lẽ ....
Kết thúc không phải là hết
Kết thúc là bắt đầu hành trình mới chăng ?
Ngoài trời mưa sối xả ,từng hạt mưa to tròn đập bình bịch lên tấm mái tôn . Căn phòng tối đen như mực , cửa sổ đóng kín mít lọt vào chút ánh sáng chớp tắt lập lòe từ đường sấm phát ra . Chút tia sáng hắt lên chiếc giường đơn nhỏ bé , trong chăn bao bọc lấy thân thể có chút run lên vì không khí trở lạnh . Đứa trẻ vẫn nhắm tịt mắt cho đến khi đột ngột mở ra . Ánh mắt chứa đựng hỗn loạn cảm xúc .
Hơi ấm , làn không khí tràn vào lồng ngực , từng tiếng đập của mạnh máu dưới da đều cho thấy đây là cơ thể sống nguyên vẹn . Đúng rồi vẫn sống ! Vẫn còn sống ! Còn sống !
Đôi mắt chớp lần nữa mở ra, trong ánh mắt của một đứa trẻ năm tuổi vốn là ngây thơ , lấp lánh trong sáng lại chứa đựng hận thù ác liệt , đáy mắt đen thẳm không chút ánh sáng tựa như vực tối nơi địa ngục .
Tư Chân không hiểu vì thế nào bản thân có thể trở lại khoảng thời gian lúc mình 5 tuổi . Cậu rất muốn cho rằng những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ . Chỉ là hiện thực mặc dù rất phi logic nhưng thật sự là như vậy ! Con ngươi trong mắt khẽ chuyển động , mất một vài giây để cậu bình ổn lại mọi thứ . Cậu nhớ , mình đang ở ngoại ô thành phố với... mẹ ?! .... Mẹ !
" Ư hư " tiếng khóc rắm rứt bất chợt vang lên đứt quãng , nghẹn ứ trong cổ họng , âm thanh run rẩy ,đôi môi mím chặt như thể cố gắng kìm nén thứ gì để nó không thể bật ra .
" Mẹ ơi , hức " Chỉ là khát khao quá lâu , Tư Chân chính cậu vừa sợ hãi đây không phải sự thật vừa thôi thúc mãnh liệt được gọi , được thấy người mà kiếp trước cậu chờ đợi , khao khát vòng tay ấm áp cả đến lúc ánh sáng sinh mệnh tắt đi. Chỉ một tiếng mẹ thôi, đối với cậu là cả nội tâm đầy rẫy vết thương và nhớ nhung ấp ủ .
Tư Chân ngồi trên giường không kìm được run rẩy nước mắt tràn ra chảy dọc theo sống mũi vừa muốn hét thật lớn vừa sợ như đáp lại cậu chỉ là khoảng không cô mịch :" Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, hức .Con sợ lắm ! "
Cạch .
"Chân Chân , ngoan mẹ ở đây " Người phụ nữ cầm chiếc đèn soi vào trong phòng . Giọng nói quen thuộc mười phần dịu dàng kia đánh thẳng vào tâm trí Tư Chân . Trong một khoảnh khắc có lẽ cậu đã lặng thinh , âm thanh đó khắc khoải trong lòng , là chấp niệm là khát cầu . Mọi cảm xúc dồn nén như vỡ òa , tiếng khóc nấc nghẹn của đứa trẻ xé vỡ tạm âm ngoài kia chui vào từng ngóc ngách của căn phòng . Người mẹ lo lắng vội đi đến bên giường , vén chiếc màn lên nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng vỗ về , xoa xoa mái tóc rối . Đứa trẻ run rẩy trong lòng mẹ , cảm nhận hơi ấm đã rất lâu rồi không có được . Cánh tay gầy yếu nhỏ bé siết chặt vạt áo sau lưng mẹ , đầu vùi vào lòng ngực như thể muốn chôn chặt bản thân trong vòng tay hơi ấm này .
Người phụ nữ đó không ai khác là Ân Lan Hương mẹ của Tư Chân , cô đang đan nốt số len ngày mai là phải trả hàng cho chủ , không thể không làm . Lại không nghĩ trời mưa to làm cho nguồn điện bị cắt . Lục đục mãi mới tìm thấy đèn pin , Ân Lan Hương biết con mình sợ tối nhanh chóng đến phòng con . Vừa đến ngay trước cửa đã nghe tiếng khóc phát ra , cô vội vàng ôm lấy đứa con ,bản thân lại tự trách mình .
Tiếng khóc nhỏ dần sau cùng là những tiếng nấc cụt . Tư Chân cảm thấy mình đã sống một kiếp rồi mà còn khóc nhè trước mặt mẹ , có phải rất hư không :" Mẹ ơi "
" Ừ , mẹ đây "
" Mẹ ơi "
" Chân Chân ngoan , không sao rồi "
" Mẹ đừng rời đi có được không , đừng bỏ con đi mà hức Chân Chân sẽ ngoan "
" Mẹ thương Tư Chân của mẹ nhất mà " ,
" Sao lại bỏ con được " Từng tiếng dịu êm , nhẹ nhàng của người mẹ như liều thuốc xoa dịu nỗi sợ trong lòng đứa trẻ . Dù biết trước nhưng cậu vẫn là tham luyến vẫn là muốn tin , lôi kéo , líu giữ hơi ấm khát cầu cho riêng mình .
Tư Chân thiếp đi trong lòng mẹ ....
Tư Chân không biết mình đã ngủ bao lâu , nhưng chắc chắn tất cả không phải là mơ . Tư Chân đã tỉnh , mở đôi mắt đen láy của mình nhìn lên trần nhà . Căn phòng lúc này cửa sổ đã mở , làn gió mới lùa vào qua cửa gỗ . Cậu quay nhẹ đầu đưa mắt nhìn lên bầu trời trong trong xanh . Qua một đêm mưa , mọi thứ như được rửa sạch cuốn trôi mọi lớp bụi bám trên chúng . Tán lá rơi rụng khắp sân đã được quét sạch chỉ còn đọng lại những vũng nước nhỏ , những giọt nước còn sót lại vẫn thi thoảng thay nhau rơi xuống mặt đất ẩm ướt . Chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm chúng rung rinh . Tư Chân nghe được tiếng đập cánh của một đàn chim sẻ . Có lẽ chúng đã bắt đầu một ngày mới sau mưa bão . Cậu cũng nên vậy nhỉ ? Một kiếp sống nên được bắt đầu , tiếp diễn ? Có lẽ vậy nhưng cũng không hẳn vậy .
Tư Chân ngồi dậy chậm dãi , một buổi sáng bình yên đã lâu không được cảm nhận . Chao ôi ! Cái không khí sạch sẽ thơm ngát sự sống đang tràn ngập hai lá phổi của cậu . Cậu thật muốn cảm nhận trọn vẹn những ngày yên bình này , giá như cứ kéo dài như vậy mãi không phải tốt sao ? Không gặp lũ người đó , không cần nhìn thấy những kẻ đó sẽ không đau khổ , tủi nhục cũng không cần thù hận dai dẳng như vậy .
Tư Chân bước xuống giường quan sát một chút phòng của cậu . Có chút nhỏ nhưng đều là quen thuộc , bên cạnh chiếc giường đơn là bàn học nhỏ trên đó để ngay ngắn mấy quyển tập viết , góc phía cuối giường mắc một đôi trạc để treo quần áo . Cậu trong lúc đó đã nhanh tay cuốn màn gấp chăn gọn gàng . Cánh cửa phòng mở ra không có ai ở nhà , Tư Chân ra vòi nước trước sân để rửa mặt . Sau đó cậu trở lại phòng khách, nói phòng khách thì không hẳn vì nó hợp với gian bếp ngay bên cạnh, Tư Chân thấy trên bàn úp lồng , lật chiếc lồng ra là một nồi thịt kho tàu và một bát xôi còn ấm . Cậu chắc chắn mẹ đã chuẩn bị chúng , mẹ là người chu đáo nhất cũng là quan tâm cậu nhất . Trên khuân mặt đứa trẻ không giấu nổi vui vẻ, hai chân đung đưa trên ghế ăn từng miếng một đặc biệt quy củ .
Bây giờ cũng đã hơn 6 giờ sáng , Ân Lan Hương đã rời nhà được gần 30 phút để đi làm . Tư Chân sống cùng mẹ ở ngoại ô cách xa trung tâm thành phố . Chỗ cậu đang ở là khu của những gia đình nghèo khó hoặc vô gia cư lang thang đến trú . Vì thế mà ở đây tự động tạo nên một khu ổ chuột không đến mức chật hẹp . Thời điểm này là cuối hè , Tư Chân chuẩn bị vào lớp một , Ân Lan Hương vì điều này mà muốn sắm sửa cho cậu vào năm học mới nên làm nhiều thêm chút việc .
Ân Lan Hương có thể coi là mẹ đơn thân mặc dù đã lấy chồng. Còn hắn người chồng này đang ở đâu thì cô không còn bận tâm lưu luyến nữa rồi . Có chăng cũng chỉ là thất vọng không thể nào tha thứ . Hắn ta là Tư Bân , trên khai sinh có thể gọi là cha của Tư Chân . Vốn Ân Lan Hương đã nghĩ mình có cuộc sống đủ hạnh phúc rồi . Khi Tư Bân mới cưới cô về còn rất quan tâm cô , làm ăn đang lúc khá khẩm dư dả . Mọi sự sẽ tưởng chừng êm ấm nào ngờ đang trên đà làm ăn lại bị phá sản trắng tay không những vậy còn thua lỗ nợ nần . Tư Chân sinh ra chưa đầy một tuổi hắn đã bỏ chốn để lại số nợ cho Ân Lan Hương gánh chịu . Bọn đòi nợ đến đe dọa, cô cũng đã nghĩ vay tiền người quen để trả dần nhưng trớ trêu thay Ân Lan Hương làm gì có tư cách gọi hai từ người thân chứ . Cô vì kết hôn với Tư Bân mà bỏ nhà ra đi còn đâu mặt mũi quay về . Bọn chúng siết đất , siết nhà , cô đành bế con lang thang , may sao tìm được nơi này rồi cũng thử kiếm việc làm . Ban đầu là không quen , sau dần cô cũng tìm được việc làm , đôi tay trước kia nhẵn nhụi , mềm mại giờ đã chai sần . Một ngày cô làm thêm đến 4 công việc , công việc làm phục vụ cho một quán ăn là chính , mấy cái khác là có việc gì làm việc đấy chủ yếu là đan lát , làm công bán thời gian .
" Bàn số 2 , cho ba bát mì dương xuân "
" Có ngay thưa quí khách " Ân Lan Hương bỗng nghĩ vu vơ liền hồi thần trở lại công việc chính .
Đây là quán ăn sáng mở từ 6 giờ sáng đến hơn 10 giờ trưa mới đóng cửa . Quán làm ăn tốt , khách khứa nhiều lúc đông đến nỗi phải xếp cả bàn lên vỉa hè . Tầm này cũng đã gần trưa , bà chủ chuẩn bị đóng cửa quán rồi mặc dù vậy vẫn còn lác đác một vài người đến .
Quán ăn này nằm trên giao lộ ngã ba ngay mặt đường . Tuy quán trông hơi cũ nhưng cơ sở vật chất liên tục được củng cố gần đây mở thêm hai gian khách đến đều có chỗ thoải mái cả . Bà chủ nói nhà ăn này được gần hai chục năm rồi , Ân Lan Hương mới làm ở đây được chưa đầy 3 năm cũng đã xem như nhân viên thân thiết , đều được bà chủ chiếu cố. Bà Lương chủ tiệm sau biết được hoàn cảnh của cô cũng thương tình đi làm cho cô dắt theo đứa trẻ mới hai tuổi lại vì không ai trông nhưng đặc biệt ngoan ngoãn làm người nào trông thấy đều đặc biệt có thiện cảm yêu thích .
"Lan Hương cô đem phần bánh này về cho đứa trẻ ở nhà , dạo này không thấy dẫn sang quán thế " Bà từ trong tủ hấp lấy ra phần bánh bao còn lại .
" Bà Lương tốt quá , cháu cảm ơn bà , Chân Chân sắp vào lớp một rồi cho nó ở nhà tập viết ạ "
" Được rồi mau về xem thằng bé đói bụng rồi đấy , tôi đóng cửa tiệm ngay bây giờ "
Ân Lan Hương mỉm cười chào bà rồi lên chiếc xe đạp cũ trở về nhà .
Con đường dẫn đến khu tự lập khá dài và ngoằn nghoèo nhiều đoạn gấp khúc . Chỗ hai mẹ con Ân Lan Hương ở tuy vật chất không tốt nhưng tốt ở chỗ người xung quanh có lẽ cùng hoàn cảnh nên phần nào đỡ đần lẫn nhau . Tuy vẫn có một vài thành phần bất hảo thỉnh thoảng ghé vào nhưng may mắn không phá hại ai cả vì vốn dĩ ở đây đã nghèo kiết xác làm gì có mà lấy mà trộm được .
Cô nhanh chóng đạp xe , Ân Lan Hương sợ Tư Chân ở nhà một mình sẽ buồn vốn trẻ con nên phải chơi đùa chạy nhảy .
"Chân Chân , mẹ về rồi "
" Bà Lương còn cho cả bánh nữa "
Cô dựng xe vào góc sân nhìn đứa trẻ ngồi trên thềm đợi mình đi làm về cảm thấy rất hạnh phúc . May mắn cuộc đời cô có một thiên thần nhỏ bé , Ân Lan Hương mỉm cười dịu dàng nhìn đứa trẻ ngày nào cô còn bế bồng không chịu rời nửa bước .
Download MangaToon APP on App Store and Google Play