Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thanh Duy, Giúp Tớ Bay Lên.

Chương 1: Mùa hè cùng hoa

Những điều ấm áp ta dành cho nhau ở thanh xuân thật đáng kinh ngạc, chớp mắt một cái đã đến lúc phải rời xa.

Nếu ông trời ban cho tớ một điều ước tớ sẽ ước rằng thời gian ngừng lại để đôi ta mãi bên cạnh nhau.

---

Mùa hạ đến, bám víu lấy tầng mây bồng bềnh đổ xuống tán lá đất trời những tia nắng ấm áp khiến thành phố X mang theo vài phần khô nóng.

Kết thúc năm học cũ, ngày ngày được ngồi trên ghế hưởng điều hòa ăn dưa hấu mát lạnh là tuyệt vời nhất rồi.

“Thanh Duy, giúp mẹ mua thêm trái cây và một ít hoa đi con, hoa phòng khách và bếp úa cả rồi, phải thay.”

Nghe được tiếng gọi, dáng người đang ngồi thoải mái kia nhanh chóng đứng dậy, rất đẹp.

“Vâng.”

Anh đội chiếc mũ vành, khoác thêm sơ mi xanh với bên trong là chiếc áo thun trắng, bước ra khỏi cửa.

Giờ này bên ngoài hiện tại không có quá nhiều người, chỉ nghe được vài tiếng lạch cạch của xe đạp, con đường chủ yếu phủ đầy tiếng ve.

Nhà anh cách siêu thị chỉ vài bước chân, khá tiện lợi nhưng hôm nay anh lại thích đến chợ hơn, đi xa hơn một chút.

Trong sự huyên náo của chợ, Thanh Duy tiến đến gian hàng trái cây chọn dưa hấu, nho và lê mỗi thứ một cân rồi thanh toán.

“Ô? Duy hôm nay con đến ủng hộ cô Lam à, đúng là càng ngày càng đẹp trai cô suýt không nhận ra đó, hết hè này con vào lớp mấy?”

Chủ hàng nhìn cậu rồi truyền đến tiếng cười nói.

“Qua hè con sẽ vào 12, trái cây của con tổng cộng bao nhiêu vậy?”

“Đưa cô 286 nghìn nhé, cô bán thì đảm bảo tươi ngon xứng giới giá tiền ha ha!”

“…”

Anh dạo một vòng chợ, vốn sẽ mua thêm hoa nhưng lại cảm thấy chỉ có trái cây là ngon, dưới cái không khí oi bức đã vô tình khiến hoa không còn đẹp như ban đầu, nghĩ rồi anh chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Lấy chiếc điện thoại trong túi quần tra ra vị trí, tiệm hoa gần nhất chỉ cách đây 500 mét, với nhịp bước của thiếu niên rất nhanh đã tìm thấy một tiệm hoa nhỏ nằm trong góc phố, dưới ánh mặt trời tiệm hoa ánh lên sắc xanh trông rất đẹp mắt chiếu lên những đóa hoa anh thảo ngọt ngào như gói cả mùa hè bên trong, đẹp đẽ đến mức không chân thực.

Thanh Duy một tay đẩy cửa bước vào, đập vào mắt anh là dáng vẻ một cô gái nhỏ đang chăm chú cắm hoa, mí mắt cô rũ xuống cùng những sợi tóc mai mềm mại, dáng vẻ như một chú mèo con yên tĩnh, rất ngoan.

Cảnh sắc xung quanh nhất thời bị biến thành màu nền.

“Xin chào, tôi đến mua hoa.”

Mi dày khẽ run, dưới ánh nắng đôi mắt cô tựa hồ chứa ngàn vì sao lấp lánh, tràn ngập ý cười phản ứng lại:

“Chào mừng cậu đến với tiệm hoa Hi Vọng, cậu chọn đi nhé.”

Du Nhiên gật đầu rồi chọn lấy hai bó, một diên vĩ một cát tường.

Ánh mắt chạm nhau, vóc người cao lớn với chiếc mũ vành khiến mái tóc đen có vài lọn bị đè xuống che khuất chút ít đôi mắt, thiếu niên thanh xuân này trông không lớn hơn cô là bao.

“Của cậu gồm có hoa diên vĩ 160 nghìn và hoa cát tường 120 nghìn, tổng cộng 280 nghìn nhé.”

Ít hơn hoa quả 6 nghìn, hôm nay có duyên với số bắt đầu gồm 28 đứng đầu sao?

Thanh toán xong, Thanh Duy xoay người đi về còn cô gái cũng trở lại tiếp tục cắm hoa, một thân mảnh mai, tóc buộc sau gáy vì gió quạt mà vương lên bả vai, cô khoác váy trắng ngồi tĩnh lặng trên ghế, dịu dàng vô cùng.

Mặt trời dần lặn, khuất sau thân cây dọc đường chiếu xuống hơi ấm yếu ớt như đang cố gắng níu giữ chút ánh sáng lụi tàn.

Thiếu niên, gió thu lướt qua không vướng muộn phiền, sương tuyết đổ xuống không thấy buồn bã, tiếng ve râm ran mỗi mùa hạ sẽ luôn hôn lên tâm hồn thiếu niên một cách hoàn hảo nhất.

Mỗi người chúng ta tồn tại trên thế giới này đều có mục đích, đều sẽ hiện diện trong cuộc sống của ai đó vào thời điểm mà ta không ngờ đến, sau cùng chỉ mong họ chính là ánh sáng ấm áp mà chúng ta hằng tìm kiếm.

Chương 2: Mưa

Ngày 5 tháng 9 năm 2012, mùa hè nhanh chóng khép lại nhưng không vì vậy mà cái nóng đục thủng trời xanh kia vơi đi, tại trường trung học chuyên M nằm giữa lòng thành phố mở ra lễ khai giảng chào đón học sinh quay trở lại để tiếp tục con đường học tập.

Giữa sân trường là các học sinh đang xếp ghế để tiến hành khai giảng năm học 2012, rất nhiều khuôn mặt mới lạ xuất hiện nhưng phải chắc chắn một điều rằng họ đều rất giỏi, tương lai sẽ trở thành người tài cao học rộng bước vào con đường thành đạt.

Buổi lễ diễn ra sau khúc Quốc ca của toàn thể học sinh và giáo viên, những ánh nắng nhẹ hắt lên mái tóc một chàng trai nọ khiến nó mang màu vàng nhàn nhạt.

“Trần Thanh Duy, nhà trường tuyên dương thành tích học tập của em, vừa qua bạn học Thanh Duy của trường ta đã giành giải nhất môn Vật Lý cấp thành phố, mang lại cho trường sự hãnh diện và động lực đào tạo sục sôi ngày một phát triển. Xin mời em lên bục nhận giải thưởng.”

Người con trai cao ráo, vai rộng, eo lại hẹp kia đã thành công thu hút sự chú ý của các thiếu nữ mới lớn, cậu khoác trên người bộ đồng phục gọn gàng bước đến giữa bục trường, cúi đầu làm động tác chào.

“Người vừa đẹp lại còn giỏi giang thông minh, quá hoàn hảo.”

“Nhìn vào đôi mắt kia tớ có thể thấy được cả bầu trời sao he he, sống mũi thẳng tắp chả bù cho tớ…”, bạn gái ngồi trước luyên thuyên nói, cậu mang một vẻ xinh xắn lại hoạt bát đáng yêu, từ sáng khi vừa gặp nhau ở cổng trường đã thấy cậu cười rất giòn.

“Ấy? Cậu tên gì vậy, tớ tên Thu Thủy, Lê Thu Thủy có nghĩa là dòng nước mùa thu, có phải mắt tớ rất sáng không khi vừa sinh ra bố mẹ tớ đã đặt cho tớ ngay cái tên này haha.” Cô bạn nhỏ liên tục nói sau đó mới cho đối phương cơ hội đáp lời.

“Tớ tên Thu Minh.”

Thu Thủy biểu hiện rõ ràng áp suất hứng thú của bản thân: “A a a, cậu đụng tên lót với tớ! Cậu là cái gì Thu Minh?”

Thu Minh: “Là Tô Ngọc Thu Minh, năm học này được xếp vào lớp 10A2.”

Thu Thủy: “Ồ! Thật trùng hợp tớ cũng lớp 10A2, tớ thích du lịch, thích biết đến tài nguyên giá trị văn hóa đất nước Việt Nam nên đó chính là lí do tớ chuyên địa, cậu là chuyên văn à? Tớ đoán thôi, nhìn cậu rất dịu dàng haha!”

Đúng thôi, cậu ấy và Thu Minh vốn đang ngồi cùng dãy ghế của một lớp mà…

Thu Minh ngước nhìn lên bục, đàn anh Trần Thanh Duy kia đã đi xuống từ lâu sau tràng vỗ tay giòn giã: “À đúng vậy, tớ chuyên văn.”

Nói rồi cô phụ họa thêm: “Vì bản thân chỉ học tốt nhất môn này...”

“…”

Thu Thủy lại cười một tiếng, lộ vẻ bí mật nói nhỏ: “Hôm nay tớ mang theo ô đó, tuần trước đi chơi Vũng Tàu có ghé lại một sạp bói toán, họ nói ngày khai giảng nên mang ô để gặp may mắn, có chút ngại nên tớ bỏ nó vào cặp để trong lớp. Trời nắng thế này mà người khác biết tớ mang ô thì họ sẽ cho là tớ bị điên mất.” ngữ khí dần trở nên trẻ con khiến Thu Minh không thể không mỉm cười.

“A- Thu Minh cậu rất đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn. Từ hôm nay chúng ta là bạn rồi nhé.”

Đúng lúc này bục trường truyền đến âm thanh quen thuộc, là tên cô:

“Tô Ngọc Thu Minh lớp 10A2, học sinh mới của trường ta thi vào với số điểm văn là 9.75, mong rằng trong năm học mới và những năm học sau này sẽ tiếp tục phát huy điểm mạnh của mình.”

Dưới cái nắng oi bức đầu năm học thật khiến người ta uể oải này khi tan buổi khai giảng lại đổ mưa, đúng là không ngờ được!

Vô số học sinh trong trường vội vàng chạy vào lớp trú mưa, Thu Minh vì ngồi ở vị trí giữa lớp cùng với đó là tình trạng sức khỏe hiện tại không được tốt, nên tác phong khá chậm chạp khiến nửa thân trên ướt sũng trước khi vào đến chỗ trú, dẫu mưa nhưng những vạt nắng vàng ươm vẫn còn vương trên vai khiến người ta vừa cảm thấy lạnh vừa cảm thấy ấm nóng trong da thịt.

Vài phút trước Thu Thủy đã nhanh chân chạy muốn kéo cô vào lớp nhưng không thể, thế nên Thuy Thủy bèn dặn dò Thu Minh chạy dần vào xong cậu sẽ mang ô đến cạnh.

Dưới sân chỉ còn lác đác vài nhóm bạn đang chơi đùa bỗng xuất hiện một chiếc bóng đổ dài cạnh bên Thu Minh, điệu bộ âm trầm phủ lên cô một chiếc áo khoác tối màu.

“A? Thu Thủy, không phải cậu nói lấy ô sao?” lời trong miệng còn chưa phát ra tiếng đã bị người kia chặn lại thúc giục.

“Nhanh lên.”

Thu Minh chợt ngẩng đầu, thời khắc nhìn rõ dung mạo anh cô mới nhận ra mình đã từng gặp anh vào mùa hè tháng bảy…

Chương 3: Dính chút sơ xuất

Mặt trời đứng bóng, bầu trời bị nhuộm thành cảnh sắc loang lổ, mặt đất nhem nhuốc cát bụi do trận mưa đột ngột ập đến bắn tí tách vào mũi giày, khoảng không như được bấm nút skip khiến hoạt động của mọi vật xung quanh bị trì trệ.

Trong một phút nọ, ánh sáng nơi đôi mắt kia còn lấp lánh hơn cả tia nắng như thể nó có khả năng xua tan màn đêm u tối sâu trong trái tim cô, Trần Thanh Duy đưa tay lau đi lớp nước đọng trên má Thu Minh, mắt cô giương lên khúc xạ lên màu lưu ly.

“A- Cảm ơn đàn anh nhưng em không cần đâu.”

Nghe nói như thế khiến Thanh Duy cảm thấy bản thân đang làm chuyện dư thừa, tâm trạng có chút không tốt, dưới đôi mắt đen mờ mịt không rõ, anh khẩn trương: “Che người vào lớp đi, ướt cả rồi.” nói xong anh ôm xấp tài liệu nhanh chóng chạy về phía phòng giáo vụ.

Thu Minh mơ hồ lại nhìn vào cơ thể bị mưa xối ướt một nửa mới nhận ra vấn đề, vậy mà cô còn không muốn nhận ý tốt từ người khác, xấu hổ quá đi. Nghĩ rồi Thu Minh trùm áo dốc sức chạy đến phía lớp học của mình.

Ôi trời, cái trường này có cần rộng như vậy không hả?

Cùng lúc đó một thiếu nữ bung chiếc ô lớn chạy ra, lộ đôi mắt sáng rực trong veo: “Xin lỗi Thu Minh, tớ vừa mua ô vào sáng nay trên đường đến trường nên chưa kịp khui, cửa hàng gói kĩ quá huhu, cậu đợi có tớ lâu không?”

Thu Minh nép vào một góc chiếc ô, mặt mũi đỏ bừng mang theo hơi lạnh: “Chỉ vừa mới đây thôi, không sao đâu, tớ cảm ơn nhé.”

Thu Minh bị thấm mưa đến chóng mặt, phải đợi sau khi tạnh mưa một lúc sau cô mới đến được bến xe buýt, khuôn mặt trong trẻo dịu dàng, êm ả tựa làn gió thu, mái tóc chưa kịp khô khiến vài sợi tóc vương trên bả vai cô không xê dịch, một thân mảnh mai mặc đồng phục học sinh còn ẩm ướt, trên tay ôm chiếc áo tối màu được xếp gọn.

Chuyến xe rất nhanh đã đưa Thu Minh về nhà, sau khi tắm rửa và dọn dẹp căn phòng cô mới nghĩ đến cách trả lại chiếc áo cho anh Thanh Duy, phải trả thế nào đây?

Tô Ngọc Thu Minh bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng.

Cô đành vào nhà tắm giặt riêng chiếc áo của anh rồi tính sau vậy.

“Cái trường này lớn bao nhiêu chứ, cứ mang theo sẽ có cơ hội trả thôi.”

---

Lịch học bắt đầu sau ngày khai giảng, 7 giờ 15 phút vào tiết.

Mùa hè qua đi để thời tiết mát mẻ hơn.

Hôm nay là buổi học đầu tiên khi lên trung học, nhất định không thể đi muộn được.

Tô Ngọc Thu Minh mang cặp bước xuống phòng ăn, bầu không khí vẫn không khá hơn chút nào, mọi thứ chìm vào ảm đảm khiến người ta ngợp thở.

“Thu Minh, tập trung học tập, con học không tốt các môn khác thì nên giành được học bổng ngữ văn về.”, khúc nhạc dạo trong tivi vang lên cùng lời ra lệnh cứng nhắc, ôm trọn bữa ăn sáng gia đình mà người ta cứ nghĩ rằng đó là thứ ấm áp.

“Vâng, bố.”, nói rồi cô vội ăn lấy miếng bánh mì trong đĩa sau đó rời đi thật nhanh.

Thật sự không ăn nổi, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Tiết học mở đầu là toán học, không phải cô không cố gắng mà là toán học không thấy được sự cố gắng của cô, cô chính là học lệch vì toán, kì thi tuyển sinh vừa qua cố dù đã gắng hết sức điểm toán chỉ dừng ở con số 7.5, dù cô đã học rất nhiều…

Thật không công bằng.

Nghĩ rồi Thu Minh cúi người, dập đầu mấy cái trên bàn khiến Thu Thủy bên cạnh sợ hết hồn.

“Không sao mà, cậu học như vậy là rất tốt rồi hãy cứ phát huy hết sức điểm mạnh của cậu, cố lên!”

Nghĩ rồi Thu Minh tiếp tục mở sách, học thuộc đống công thức lý thuyết và số liệu dày cộm bên trong, tập trung giải bài tập không chút để tâm bên ngoài như thể cô đang ngắt kết nối với thế giới.

“Thầy Lâm, em đến phát sổ đầu bài cho lớp.”, hành động và lời nói này diễn ra rất nhanh liền biến mất, nhưng vừa vặn để Thu Thủy huých mạnh vào cánh tay Thu Minh khiến cô giật mình.

“Cà chua, là anh Trần Thanh Duy kìa.”

“…Cà chua?” Thu Minh còn chưa nghĩ hết đã bật thốt nên dấu hỏi lớn trong câu nói của Thu Thủy.

Nghe được thắc mắc của cái tên này, Thu Thủy phản ứng lại” Vì hôm qua mặt cậu rất đỏ. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là anh Thanh Duy vừa đến lớp mình đưa sổ đầu bài! Đẹp trai chết mất!”

Một bạn nam ngồi trước bỗng quay ra phía sau bật cười:

“Tớ cũng đẹp trai.”

Thu Thủy: “Cút.”

Nghe vậy Tô Ngọc Thu Minh như nhớ ra điều gì đó vội cúi xuống tìm kiếm…

A a a, cô vậy mà không mang theo!!!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play