Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoá Ra Chưa Từng Quên

Chương 1: Tai nạn nhỏ

Mùa đông, cả thành phố Giang Châu bao trùm bởi những lớp sương mù mỏng, trời rét căm căm kèm theo mưa nhỏ khiến cho giao thông trên đường cũng trở nên trì trệ.

Hàn Cẩm Dao lái xe trên đường đã hơn mười phút nhưng chưa đến được công ty, cả tuyến đường này vào ngày đầu tuần đều ùn tắc như vậy còn chưa kể là hôm nay lại có mưa phùn.

Lúc này, điện thoại cô đột nhiên đổ chuông, cô giảm tốc độ rồi bắt máy nghe, cô còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng vội vàng: "Chị Cẩm Dao, chị đến công ty chưa? Giám đốc đang tìm chị đó?"

"Chị chưa. Bây giờ đang tắc đường chắc tầm 10 phút nữa chị mới đến được công ty."

Người bên kia nghe vậy cũng không thúc giục cô thêm nữa, nói với cô vài câu rồi cũng tắt máy.

*Rầm*

Một tiếng va chạm mạnh từ phía trước đầu xe khiến Hàn Cẩm Dao bị văng ra phía trước, cô ngẩng đầu nhìn, vội vén lại mái tóc dài đang bị rối tung trước mặt rồi sau đó lập tức xuống xe xem tình hình.

Đầu xe cô đâm vào đuôi một con xe Mercedes màu trắng, cô cúi xuống kiểm tra xe của mình nhưng không có bị gì nặng lắm nhưng ngược lại xe của đối phương thì trông có vẻ bị xước vài chỗ khá nghiêm trọng.

Hàn Cẩm Dao đứng nhìn chiếc xe phía trước, chủ chiếc xe vẫn chưa có động thái gì càng làm cô sốt sắng hơn. Trời mỗi lúc lại đổ mưa mau, cô lấy tay che lên đầu rồi chạy về phía trước tìm chủ xe để nói chuyện.

Cô vừa chạy lên đến nơi thì người trên xe cũng mở cửa xe cầm ô bước xuống.

Hàn Cẩm Dao còn chưa nhìn thấy mặt của đối phương thì đã vội vàng giải thích: "Tôi là chủ chiếc xe đã đâm vào xe của anh, tôi sẽ chịu mọi khoản chi phí sửa xe cho anh."

Khoảnh Khắc người đàn ông đó giơ cao chiếc ô để lộ gương mặt của mình khiến cho Hàn Cẩm Dao vô cùng ngạc nhiên, cô luống cuống vội hạ thấp ánh mắt của mình.

Thẩm Minh Viễn thì lại ngược lại, anh vô cùng điềm tĩnh, không trả lời lại cô mà cầm ô đi về phía sau kiểm tra xe của mình.

Hàn Cẩm Dao cũng nhanh chóng đi sau anh. Vừa đi cô vừa lén lút nhìn dáng người của anh, đã mười năm trôi qua, anh chẳng thay đổi chút nào cả nhưng chỉ có điều hình như anh gầy hơn trước đây rồi thì phải.

Sau khi kiểm tra xong chiếc xe, anh đưa mắt nhìn về phía cô, thấy mái tóc cô bị mưa phùn làm cho ướt hết trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu liền đi tới đưa chiếc ô về phía cô.

"Cầm lấy đi, đừng tỏ vẻ đáng thương như thế nữa."

Cô tỏ vẻ đáng thương? Hàn Cẩm Dao lạnh lùng nhìn anh, buông một câu ngắn gọn: "Không cần."

Thẩm Minh Viễn gật đầu coi như hiểu ý của cô, anh chìa tay ra trước mặt cô, nói: "Đưa điện thoại của cô đây cho tôi mượn một chút."

Hàn Cẩm Dao khó hiểu hỏi: "Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?"

Thẩm Minh Viễn lạnh lùng nói: "Cô là người đâm vào xe của tôi lẽ nào không cần lấy số điện thoại của tôi à?"

Hàn Cẩm Dao lúc này mới chợt nhận ra hình như cô suy nghĩ hơi nhiều. Cô lấy điện thoại trong túi áo đưa cho anh.

Thẩm Minh Viễn vừa bấm số trên màn hình điện thoại vừa nói: "Yên tâm đi, tôi lấy số của cô để tiện liên lạc khi đã sửa xong xe thôi. Cô đừng nghĩ nhiều đến chuyện tôi muốn nối lại tình xưa với cô."

Hàn Cẩm Dao khoanh tay, nhếch mép cười: "Người yêu cũ đâu có gì tốt đẹp đâu mà nối lại tình xưa."

Lấy được số điện thoại của cô xong anh nhanh chóng trả lại điện thoại cho cô, rồi không nói gì thêm nữa mà lạnh lùng rời đi.

Giữa cái lạnh của mùa đông Giang Châu, gặp lại người cũ lại làm cô có chút xao xuyến, nhớ về câu chuyện của cô và người đó của mười năm trước.

Mười năm tưởng chừng như chẳng bao giờ gặp lại nhau, vậy mà giữa thành phố xô bồ nhộn nhịp này, khoảng cách hai người mười năm qua lại được thu nhỏ lại gần trong ngang tấc.

Mười năm trước, cô 19 tuổi, khi chia tay anh, Lâm Hoài An người bạn thân nhất của cô từng hỏi cô: "Sau này có dịp gặp lại người ta liệu mày có bị rung động nữa không? Người ta bảo tình đầu là tình khó quên nhất đó."

Khi đó Hàn Cẩm Dao đã dõng dạc trả lời: "Tình nào rồi cũng đến lúc tàn thôi. Tình đầu thì sao? Tao nhất định sẽ không bị rung động thêm lần nào nữa đâu, tao sẽ quên Thẩm Minh Viễn, tao sẽ để cái tên này đi vào dĩ vãng."

Ấy thế mà khoảnh khắc gặp lại khi ấy, đối diện với mối tình đầu sau mười năm không gặp, Hàn Cẩm Dao vẫn không thể làm chủ được trái tim của mình. Lúc nhìn thấy anh, trái tim cô luôn cứ thổn thức, đập loạn nhịp, ánh mắt cô có thể từ chối việc để ý anh nhưng trái tim cô thì lại không.

Hàn Cẩm Dao ngẩn ngơ trên bàn làm việc đã hơn mười phút, điện thoại đổ chuông liên tục mà cô không hề hay biết, đến khi Lã Bối Ly trợ lý của cô bước vào phòng đi tới vỗ vai cô thì cô mới giật mình trở về trạng thái ban đầu.

Lã Bối Ly đặt tài liệu lên bàn, hỏi cô: "Chị làm gì mà ngẩn ngơ thế? Em bước vào mà chị cũng không nói gì, điện thoại của chị thì đổ chuông liên tục từ nãy luôn đó."

Hàn Cẩm Dao cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị năm cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ, cô đang định bấm gọi lại thì Lã Bối Ly đột nhiên nhắc cô: "À, chị đi gặp giám đốc chưa? Em thấy giám đốc đang tìm chị đấy."

Hàn Cẩm Dao nghe vậy lập tức tắt điện thoại đứng dậy đi gặp giám đốc.

Cô đứng bên ngoài gõ cửa đợi người trong phòng lên tiếng thì cô mới mở cửa bước vào.

Nhìn thấy cô, Hoành Bắc Nghiêm niềm nở tươi cười, đi tới rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

"Có một buổi giao lưu với các công ty được tổ chức ở Lâm Thành, tôi muốn cử cô đi, cô không ý kiến gì chứ?"

"Dạ không ạ. Bao giờ thì xuất phát vậy ạ?"

"Hai ngày nữa cô về chuẩn bị kĩ có gì thì tôi sẽ bảo thư ký thông báo cho cô sau."

Hàn Cẩm Dao trở về phòng làm việc của mình, lúc này.điện thoại của cô lại đổ chuông, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ vẫn là dãy số gọi cô khi nãy.

Cô chần chừ một lúc rồi mới bấm máy nghe.

Đối phương bên kia nghe thấy có người bắt máy tức giận nói: "Cô làm gì mà giờ mới nghe máy vậy?"

Hàn Cẩm Dao ngạc nhiên, đột nhiên có số lạ gọi đến lại còn nói chuyện với cô bằng cái giọng ra lệnh như kia thật là khó chịu.

Cô ngang ngược nói: "Nghe hay không là quyền của tôi. Anh có quyền ra lệnh cho tôi à?"

Nói đến đây Hàn Cẩm Dao dường như quên mất gì đó mà hỏi đối phương:"Mà anh là ai vậy?"

Bên kia truyền tới một tiếng cười khẩy, "Tôi là chủ nợ của cô."

Hàn Cẩm Dao cau mày, cảm thấy thật khó hiểu, cô nghĩ trong lòng mới sáng sớm đã gặp phải người có vấn đề như này đúng là xui xẻo.

Cô tựa lưng vào ghế, cao giọng nói: "Anh là chủ nợ của tôi thì tôi là bà cô tổ của anh đấy."

Không để đối phương có cơ hội nói tiếp, trước khi tắt máy cô còn không quên tặng cho đối phương thêm một câu nữa: "Có bệnh thì đi chữa đi đừng để ảnh hưởng tới người khác."

Chương 2: Chạm mặt

Sân bay Lâm Giang người người ra vào nhộn nhịp, Hàn Cẩm Dao lấy xong vali thì lập tức ra sảnh sân bay đứng chờ bắt taxi.

Cô đứng nhìn xem có chiếc taxi nào đi về hướng của mình hay không thì đột nhiên có một con xe màu đen đi tới dừng ngay trước mặt cô, người trong xe hạ kính xe xuống hơi cúi đầu gọi cô: "Bà cô tổ có cần tôi giúp gì không?"

Cô hơi cúi người nhìn người trong xe, "Sao anh lại ở đây?"

Thẩm Minh Viễn tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, vừa đi tới chỗ cô vừa nói: "Sao tôi không được ở đây? Lẽ nào sân bay là nhà cô mở à?"

Hàn Cẩm Dao tức đỏ mặt, mím môi không nói được lời nào.

Thấy cô bị chọc cho tức giận, anh bật cười, "Bà cô tổ giận đỏ mặt rồi à?"

Cô nhếch mép cười, lại chợt nhớ tới anh cứ liên tục mở mồm ra gọi cô là "bà cô tổ", cô liền hỏi anh: "Anh có bị sao không vậy? Một câu gọi tôi là bà cô tổ, hai câu cũng vậy."

Thẩm Minh Viễn khoanh tay, nhìn cô chằm chằm: "Không phải cô bảo rằng tôi là chủ nợ của cô thì cô là bà cô tổ của tôi đó thôi, cô quên nhanh thế à?"

Hàn Cẩm Dao "à" lên một tiếng, nhìn đối phương với ánh mắt chán ghét.

Còn chưa kịp nói câu gì thì Thẩm Minh Viễn lại thêm lời: "Nhớ ra rồi à? Tôi tưởng cô quên luôn rồi chứ?"

Cô không thèm so đo với anh, nghiêm túc nói: "Chi phí hết bao nhiêu tôi trả cho anh?"

Thẩm Minh Viễn tỏ vẻ suy nghĩ, rồi nói: "Để nói sau đi, hôm nay tôi không có tâm trạng đòi nợ cô."

Dù đối phương nói vậy nhưng cô nhất quyết vẫn muốn giải quyết cho xong chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng lại gặp anh thêm lần nữa.

"Những ngày khác tôi không rảnh rỗi nên giải quyết ở đây luôn đi."

Anh nhếch môi cười, tiến tới gần cô nói nhỏ vào tai cô: "Giải quyết cái gì mới được chứ? Hay là cô muốn gương vỡ lại lành?"

Hàn Cẩm Dao lườm anh, "Anh chưa tỉnh mộng à? Anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy."

Nói rồi cô lấy điện thoại trong túi xách, mở tài khoản ngân hàng, rồi nghiêm túc nói với đối phương: "Số tài khoản ngân hàng."

Thẩm Minh Viễn vẫn cứng đầu, tỏ vẻ ương bướng: "Cô lấy số tài khoản ngân hàng của tôi làm gì? Định bao nuôi tôi à? Tiền tôi nhiều lắm, có khi tôi còn có thể bao nuôi cô cả đời ấy chứ!"

Hàn Cẩm Dao càng thêm tức giận, cô không thèm ở lại đôi co với anh nữa, cô đổi ý cất điện thoại vào túi xách, kéo vali lướt qua anh còn không quên tặng anh một câu nói: "Đồ thần kinh, càng ngày càng thần kinh."

Thẩm Minh Viễn quay người nhìn cô bước đi, không ngừng gọi cô: "Cô còn chưa lấy số tài khoản của tôi mà, không bao nuôi tôi nữa à?"

Khách sạn Tinh Hằng, thành phố Lâm Thành.

Hàn Cẩm Dao làm xong thủ tục nhận phòng thì có nhân viên đi tới giúp cô mang vali lên phòng.

Tranh thủ khoảng thời gian hai ngày ở Lâm Giang cô đã lập ra một kế hoạch nghỉ ngơi hoàn chỉnh cho mình.

Sau khi tắm rửa xong, Hàn Cẩm Dao nằm ngủ một giấc, cả buổi sáng nay ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ rồi cộng thêm ngồi taxi hơn một tiếng khiến cho cô cảm thấy có chút đau đầu, vừa nằm xuống cô đã có thể ngủ một cách ngon lành.

Trời nhá nhem tối, chuông báo thức điện thoại kêu inh ỏi, Hàn Cẩm Dao cố gắng với tay tắt chuông báo thức. Phải năm phút sau cô mới có thể ngồi dậy đi rửa mặt thay quần áo.

Do đi cả một quãng đường dài đến đây nên cô cảm thấy hơi đau đầu, thay quần áo xong cô đi xuống sảnh lễ tân hỏi nhỏ lễ tân ở đó.

"Xin hỏi chỗ này có gần hiệu thuốc nào không?"

Lễ tân lắc đầu, lịch sự đáp: "Không ạ. Phải bắt xe đi hơn 3km mới có."

Hàn Cẩm Dao gật đầu, cảm ơn lễ tân.

Lúc cô đi xuống đây thì lại quên mang theo điện thoại, tiền thì cô cũng để trên ví. Cô nghĩ, bắt taxi đi hơn 3km cũng không sao.

Cô quay lên phòng lấy điện thoại và ví tiền, vừa bước ra khỏi thang máy thì lại gặp phải người cô không muốn gặp nhất.

Cô vốn định sẽ lướt qua như chưa từng quen anh nhưng đột nhiên cánh tay cô lại bị người phía sau kéo lại, anh cau mày khó chịu hỏi cô: "Này, cô vẫn giận tôi đấy à?"

Hàn Cẩm Dao gạt bỏ bàn tay anh đang nắm giữ cánh tay của mình, cô hờ hững đáp: "Không có."

Còn chưa kịp quay người bước đi cô lại bị anh kéo quay lại, "Sao mặt cô đỏ thế? Cô bị sốt à?"

Cô không muốn nói chuyện với anh, cô lạnh lùng gạt bỏ tay ấn lần nữa, "Không liên quan đến anh."

Thẩm Minh Viễn vẫn cố chấp, nắm lấy cổ tay cô, đi tới đối diện với cô, anh chẳng nói chẳng rằng mà lập tức đưa tay lên sờ chán của cô, rồi sờ chán của mình, lo lắng nói: "Cô bị sốt rồi. Sốt như vậy mà còn định đi đâu thế?"

Hàn Cẩm Dao nhìn anh với ánh mắt vô cảm: "Anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa có được không!"

Nghe cô nói xong câu đó, Thẩm Minh Viễn càng cảm thấy khó chịu, anh lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô vào thang máy, anh định bấm số tầng nhưng chợt nhận ra anh không biết cô ở tầng mấy.

Thẩm Minh Viễn: "Tầng mấy?"

Hàn Cẩm Dao: "Tôi không muốn lên phòng bây giờ."

Thẩm Minh Viễn: "Được, cô không nói tầng mấy vậy thì tôi sẽ đưa cô về phòng của tôi."

Hàn Cẩm Dao: "Anh dám."

Thẩm Minh Viễn tỏ vẻ đắc ý: "Sao thế? Sợ tôi làm gì cô à?"

Nói xong anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, nhếch mép cười: "Tôi không có khái niệm dùng lại thứ đã cũ." Nói đến đây anh dừng lại, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: "Đặc biệt là người yêu cũ."

Hàn Cẩm Dao tức tới mức xanh mặt, lẽ ra câu này phải để cô nói với anh mới đúng, sao lại đổi thành anh nói với cô rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt chán ghét: "Tôi cũng không có khái niệm dây dưa với người yêu cũ, cái gì đã cũ thì tức là không tốt."

Hàn Cẩm Dao nói xong, tiện tay bấm nút lên tầng số 9, mỗi người một góc chẳng ai thèm để ý đến ai, thang mang lên đến tầng 9, Hàn Cẩm Dao đi ra khỏi thang máy còn không quên quay lại bye bye anh với vẻ mặt của kẻ chiến thắng.

Chương 3: Câu nói quen thuộc

Hơn tám giờ tối, Hàn Cẩm Dao ngồi trong phòng chợt nhớ ra từ lúc đến đây cô chưa ăn gì cả, nếu không phải lúc nãy gặp phải bạn trai cũ kia thì giờ cái bụng của cô đã no nê rồi.

Hàn Cẩm Dao lấy điện thoại gọi cho nhân viên khách sạn gọi đồ ăn tối.

Tắt máy xong, khoảng chừng chưa đến năm phút sau đã có người gõ cửa phòng của cô.

Hàn Cẩm Dao thầm nghĩ, mới đó mà đã có đồ ăn rồi sao?

Cô nhanh chóng đi ra mở cửa, hai nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa nhìn thấy cô vui vẻ nói.

"Thưa cô, chúng tôi mang bữa tối cho cô ạ!"

Hàn Cẩm Dao nhìn khay đựng đồ ăn thịnh soạn, nào là cháo gà hạt sen, gà tần, rau cải xào, còn có cả món chân giò hầm hạt sen nữa, nhưng đồ ăn cô gọi không phải là những thứ này.

Cô gượng cười nói với hai nhân viên khách sạn: "Xin lỗi, tôi không gọi những món này, chắc hai người đi nhầm phòng rồi."

Nhân viên nữ hoà nhã đáp: "Dạ, chúng tôi không nhầm đâu ạ. Đây là đồ ăn khách sạn chúng tôi đã chuẩn bị cho cô ạ."

Hàn Cẩm Dao thầm nghĩ, khách sạn này phục vụ tốt đến như vậy sao? Đến cả đồ ăn cũng được chuẩn bị chu đáo.

Cô không nói gì thêm nữa, hơi cúi đầu cảm ơn nhân viên khách sạn, rồi đứng né sang một bên nhường đường cho họ mang đồ ăn vào phòng.

Ăn tối xong, Hàn Cẩm Dao mở cửa định đi xuống dưới sảnh để bắt taxi đi mua thuốc thì lại gặp nhân viên nữ lúc nãy ngay ngoài cửa phòng. Nhân viên nữ đưa cho cô một chiếc túi giấy nhỏ, nói: "Thưa cô, thuốc mà cô cần chúng tôi đã giúp cô mua về rồi ạ!"

Hàn Cẩm Dao hơi ngạc nhiên, cô không bảo họ mua thuốc giúp cô, cũng không nói chuyện cô đang bị sốt cho ai biết ngoại trừ người đó.

Nghĩ đến đây cô mới nhận ra, hoá ra những chuyện vừa xảy ra với cô đều là do người đó sắp xếp cả. Hàn Cẩm Dao không hỏi gì nữa mà nhận lấy túi thuốc từ nhân viên, lịch sử nói cảm ơn với cô ấy.

Cô cầm túi thuốc quay vào phòng, điện thoại trong túi áo "ting" lên một tiếng, cô đặt túi thuốc xuống bàn lấy điện thoại ra xem.

"Uống thuốc chưa?"

Tin nhắn đến từ một số máy lạ, nội dung lại chẳng có chủ ngữ vị ngữ cũng chẳng có ghi chú tên đằng sau, nhưng cô biết người gửi tin nhắn này là ai.

Lại nhìn xuống túi thuốc trên bàn, cô không trả lời mà lập tức gạt bỏ dòng thông báo sang bên trái.

Thẩm Minh Viễn ngồi trong phòng đợi tin nhắn của đối phương, hơn một tiếng trôi qua vẫn không thấy cô nhắn tin lại, sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn của nó, cuối cùng không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa mà anh bấm gọi cho cô.

Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.

Giọng nói cô nhỏ nhẹ cất lên: "Alo, ai vậy?"

Thẩm Minh Viễn nghe thấy giọng nói của cô, không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, nhất thời siết chặt lấy chiếc điện thoại nóng lòng hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Hàn Cẩm Dao từ khi uống thuốc xong là lập tức đi ngủ sớm ngay, cô còn đang mơ hồ trả lời đối phương câu được câu mất: "Ừm, uống rồi."

Không hiểu sao khi nghe cô nói xong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Anh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Sao lúc nãy không trả lời tin nhắn của tôi?"

Hàn Cẩm Dao vẫn còn mắt nhắm mắt mở nằm trong chăn mơ hồ hỏi lại: "Tin nhắn nào?"

Thẩm Minh Viễn bất lực với cô: "Hàn Cẩm Dao, cô ốm tới mức não có vấn đề luôn rồi hả?"

Hàn Cẩm Dao giật mình bật ngồi dậy, vò đầu, thốt lên: "Thẩm Minh Viễn?"

Người bên kia nở nụ cười chua chát: "Không là tôi thì là ai nữa? Cô nghĩ còn có Thẩm Minh Viễn thứ hai à?"

Cô im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn sang chỗ thuốc trên bàn, khó khăn lắm mới nói được hai chữ "cảm ơn" với anh.

Thẩm Minh Viễn nghe thấy câu cảm ơn của cô uể loại như thiếu sức sống anh mỉa mai nói: "Sao thế? Nói cảm ơn với tôi mà cũng khó khăn đến thế à?"

Hàn Cẩm Dao thở dài, rồi nghiêm túc nói cảm ơn lại với anh: "Cảm ơn đã mua thuốc cho tôi nhé! Với cả bữa tối mà anh đã chuẩn bị đó nữa. Sau này mong anh đừng làm như thế nữa."

Thẩm Minh Viễn cười khẩy: "Cô đừng nghĩ nhiều, ông chủ cũng có trách nhiệm phải quan tâm đến khách hàng của mình mà, 10 khách hàng mà 9 khách bị ốm mà không quan tâm hỏi han thì khách sạn sẽ bị đánh giá 1 sao, đến lúc đó tôi lấy đâu tiền mà cưới vợ đẹp nữa."

Hàn Cẩm Dao chết lặng, lại một lần nữa cô tự đập đá vào chân mình.

Hoá ra khách sạn này là của Thẩm Minh Viễn, cũng phải thôi, anh giàu có, anh có tiền đi khắp cái đất nước này 10 cái khách sạn thì cũng phải có 9 cái là của anh.

Thấy cô im lặng không nói gì, anh gọi tên cô: "Hàn Cẩm Dao."

Cô giật mình "há" lại với anh một tiếng.

Thẩm Minh Viễn cau mày, giọng nói dịu dàng: "Nghỉ ngơi sớm đi!"

Hàn Cẩm Dao nghe xong câu nói đó cộng với chất giọng dịu dàng ấy bỗng nhiên trái tim cô đập loạn nhịp, cô bối rối, không nói gì lập tức tắt máy.

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hình như là 10 năm qua cô mới nghe lại được câu nói này, giọng nói ấy vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ như năm ấy.

Trong phút chốc Hàn Cẩm Dao có chút rung động, có chút hoài niệm về quá khứ, cái quá khứ ấy chính cô là người kết thúc nó trước và cũng chính cô lại là kẻ hoài niệm về nó nhiều nhất.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play