Chương 1: Ngoài ý muốn.
Bên trong căn phòng lớn với ánh đèn mờ ảo, những âm thanh rên rỉ cùng những hơi thở dốc cứ liên tục vang lên, đôi nam nữ cứ điên cuồng quấn lấy nhau, triền miên suốt cả đêm như không thể tách rời, cũng không biết bao lâu căn phòng mới trở lại vẻ yên ắng vốn có.
Chuông điện thoại liên tục reo lên, khiến đôi mày cô gái nhíu lại. Đôi mắt mơ màng chưa mở hẳn cô đã cảm nhận được cơn đau âm ĩ truyền đến từ thân dưới, cả người rã rời không còn chút sức.
Cô gái há hốc mồm nhìn người đàn ông tinh xảo nằm bên cạnh, mà mất hết mấy giây cô mới có thể định thần, cô run rẩy nhắm chặt mắt hét toáng lên.
"Á..."
Người đàn ông khẽ nhíu đôi mày rậm thanh tú khi bị tiếng hét đánh thức. "Ồn ào quá!" Thanh âm không lớn không nhỏ lại có chút khàn vì chưa tĩnh ngủ.
Nhìn xuống hai tấm thân trần. Trác Phi Vũ giật mình ngồi dậy, anh trầm mặt nhớ lại những hình ảnh mập mờ đêm qua. “Ai bảo cô làm vậy?”
Đáp lời anh ngoài những âm thanh khóc thút thít thì chẳng còn gì khác.
Trác Phi Vũ liếc xéo cô, bước xuống giường nhặt quần áo mặc vào.
Anh vô tình nhìn thấy chiếc thẻ nhân viên. Anh nhặt lên nhíu mày nhìn chằm chằm lấy cô khiến cô sợ hãi túm chặt lấy tấm chăn, co rúm người ở một góc giường.
“An, Tịch, Vy?”
“Sao... Sao anh biết tên tôi?” Đôi mắt cô ngập nước với ánh nhìn không cố định.
Không chút biểu cảm dư thừa, anh ném chiếc thẻ nhân viên lên người cô. "Tôi hỏi cô lần nữa. Ai bảo cô làm như vậy? Là Trác Chí Nam?"
An Tịch Vy cầm lấy ngẩng mặt lên nhìn anh. “Tôi không biết, tôi chỉ làm bán thời gian thôi.”
Trác Phi Vũ cứng đờ, chỉ tay vào chính mình lại chỉ vào cô. “Bán... Bán thời gian, sao?” Anh mấp máy môi lời nói có phần không thông.
“Không phải. Tôi, tôi... Tôi thật sự không biết.” Cô lúng túng cũng không biết sao lại thế này, ngoài khóc ra cô cũng chẳng biết phải làm gì.
Ánh mắt anh dán lên người cô với vẻ trầm ngâm. Nhìn cô ta ngốc như vậy, nếu không phải bị cài vào thì là bị gài.
An Tịch Vy càng sợ hơn khi bị anh nhìn như vậy.
“Cô tốt nhất dừng khóc ngay cho tôi.”
Cô liền bụm chặt miệng để không phát ra tiếng khóc. Vốn đã sợ hãi với cảnh tượng trước mắt, người này hung dữ thế kia còn đáng sợ hơn.
Trác Phi Vũ vuốt xước mái tóc ra phía sau, thở dài ghét bỏ chẳng muốn nhìn tới. Trông vẻ mặt uất ức của cô còn khó coi hơn cả khóc. “Sao cô lại xuất hiện ở đây? Tôi sẽ điều tra rõ ràng. Cho nên là... Đừng có mèo khóc chuột với tôi.”
“Tôi không có.” An Tịch Vy nghe anh nói vậy, càng uất ức hơn. Người thì đẹp trai thế kia nhưng cách nói chuyện lại chẳng lọt tai một chút nào, thật quá đáng.
“...” Trác Phi Vũ nâng mày khó hiểu. Không phải anh đang an ủi sao.
Chuông điện thoại lại lần nữa reo lên...
Đứng trước cửa phòng là một bầu không khí âm u, người đàn ông lớn tuổi với dáng vẻ uy nghiêm bàn tay có phần do dự đặt lên tay nắm cửa. Ông là Trác Chí Thành người có quyền lực đứng đầu Trác gia, mọi người hay gọi ông là Trác lão.
“Có cần cháu giúp không?” Chàng trai đứng bên cạnh gấp gáp, chưa kịp chạm vào đã bị người đàn ông bên cạnh chặn lại. Ông là Dương Trung tay chân thân cận của Trác lão.
Trác Chí Nam liền thu liễm dáng vẻ gấp gáp lại phía sau.
Trác Chí Thành mở tung cánh cửa, mặt ông tối sầm lại khi thấy mớ quần áo bị ném vung vãi khắp nền gạch.
Trác Chí Nam gấp gáp chỉ tay lên giường. “Ông nội xem đi, đây chính là đứa cháu trai mà ông tâm đắc.”
Trác lão không vội lên tiếng, quay sang nhìn anh ta với ánh mắt dao găm. Đám người phía sau cũng ngơ ngác chờ nghe câu trả lời.
“Khụ...” Thẳm Sương ghì nhẹ cánh tay anh ta ám chỉ bên trong không có người.
“Chí Nam, cháu là sao đây? Cháu muốn mọi người kéo nhau đến đây để xem căn phòng bừa bộn này à?”
“...” Trác Chí Nam liền cứng đờ, chạy tọt vào tìm xung quanh, ngoài quần áo bị ném lung tung hoàn toàn không một bóng người. “Sao, sao có thể? Rõ ràng là...”
Bên trong tủ quần áo. An Tịch Vy sợ đến run lẫy bẩy cả người nóng bừng lên khi bị ai kia ôm chặt vào lòng. Trên người cô lúc này chỉ vỏn vẹn một chiếc áo sơ mi nam mỏng mảnh, còn anh vẫn trần nửa thân trên lộ rõ thân hình cực phẩm.
Vừa rồi khi nhận được cuộc gọi, anh đã ném chiếc áo trên tay của mình cho cô mặc tạm…
“Anh tránh ra chút đi!”
“Suỵt!” Trác Phi Vũ dùng tay chắn miệng cô lại ám chỉ đừng lên tiếng. Tủ đồ chật hẹp cô cứ cọ nguậy làm anh cũng ngượng muốn chết, nhưng đã là tình thế bắt buộc, trước khi làm rõ sự tình anh cũng không thể làm gì khác.
An Tịch Vy bẽn lẽn nhìn lên anh. Trác Phi Vũ không nói không rằng vùi đầu cô vào người mình, khiến cô càng xấu hổ lợi hại hơn khi mặt cô áp sát vào cơ ngực rắn chắc.
"Cô còn không an phận, tôi sẽ ném cô ra ngoài."
"..." An Tịch Vy liền ngoan ngoãn tựa vào anh, không dám động đậy. Dưới khoảng cách này cô có thể nghe được tiếng nhịp tim của anh một cách rõ ràng, trên người anh còn có một hương thơm nhẹ nhàng vô cùng dễ chịu.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn sang Trác Chí Nam đều thở dài lắc đầu không hài lòng. Họ còn cho rằng là thật. Xém chút nữa cả đám đều bị cậu ta liên lụy.
"Không ra thể thống gì hết. Giải tán hết cho ta.” Trác Chí Thành hét lên khiến ai cũng giật mình.
"Chỉ là hiểu lầm thôi. Phiền các vị quá! Mời!" Dương Trung bất đắc dĩ lên tiếng.
“Ông nội!” Trác Chí Nam vội vàng lên tiếng khi thấy mọi người rời đi hết.
“Cút!” Ông quát lên, khiến anh ta giật mình, Thẳm Sương liền kéo tay anh ta rời đi.
“Chúng ta về trước đã.”
“Mẹ!” Anh ta vùng vẫy không cam tâm. Đã tính kỹ như vậy mà kế hoạch vẫn không thành.
“Về trước rồi tính, con không thấy ông nội không vừa mắt con sao? Con đừng quên, chúng ta vẫn còn con bài tẩy.”
***
Chương 2: Bị kẻ gian thừa cơ hãm hại.
Trác Chí Thành đứng yên hồi lâu, cho đến khi chắc chắn mọi người đã rời đi hết.
"Dương Trung!"
"Cựu chủ tịch!"
"Chú biết chuyện gì đúng không?" Trác lão thăm dò.
"Tôi, tôi thì biết gì được chứ?" Dương Trung chỉ cười, ánh mắt có phần tránh né.
Trác lão cau mày với vẻ trầm ngâm, mắt cũng lười phản ứng. "Về nhà thôi, mệt rồi."
"Vâng!" Dương Trung bất giác nhìn lại thở phào. Theo sau bước chân ông, cánh cửa cũng được đóng sầm lại.
An Tịch Vy chớp mắt nhìn anh. Anh cũng đang nhìn cô.
Không lời hồi đáp anh đẩy cửa bước ra nhìn quanh một lượt. An Tịch Vy cũng ló đầu ra nhìn theo.
“Ra được rồi.”
Cô bẽn lẽn nhìn anh, chậm rì rì bước ra, nhìn lại thân người mình cô xấu hổ ghì áo xuống che đi cặp đùi trắng nõn.
Anh không phản ứng gì vòng qua cửa sổ tay ấn gọi đi. “Bảo nhân viên mang đến một bộ váy nữ size s kín đáo một chút. Còn anh lái xe vòng ra cổng sau đợi tôi.” Không đợi nghe câu trả lời cuộc gọi đã kết thúc.
Vừa thấy anh quay đầu lại cô liền nhảy tọt lên giường, túm chặt lấy tấm chăn.
“Cô ở yên đó.” Vừa dứt lời anh đã đi thẳng vào phòng tắm.
"..." An Tịch Vy nuốt một ngụm nuốt bọt nhìn theo bóng lưng anh, nghe được tiếng nước chảy vang ra, cô liền bước vội xuống giường nhặt quần áo mặc vào, nhưng căn bản không che được những dấu vết xanh đỏ trên người cô lúc này. Cô gấp gọn chiếc áo sơ mi đặt lên bàn. Nhìn tới nhìn lui cô bất đắc dĩ mượn đỡ chiếc vest khoác vào.
Trác Phi Vũ tắm xong trở ra lại chẳng thấy người đâu nữa. “An Tịch Vy!” Anh mở cửa phòng nhìn quanh. “Cô ta đang bảo vệ người đứng phía sau, hay vì sợ mình lại làm gì?” Anh đang suy nghĩ thất thần thì Tiêu Vĩ Văn cũng vừa lên tới.
“Trác tổng! Lý Huân bảo tôi mang quần áo...”
“Anh tới cũng vừa hay.” Trác Phi Vũ cắt ngang lời anh ta.
“Hả?” Anh ta khó hiểu nhìn anh.
...
***
Trác Phi Vũ mang theo chiếc túi đựng quần áo Tiêu Vĩ Văn mang đến xuống thẳng cổng sau khách sạn...
Bên ngoài là chiếc Bugatti màu đỏ sang chảnh được Lý Huân mang đến và mở cửa chờ sẵn.
“Trác tổng!”
Anh trực tiếp ngồi vào xe, tựa người ra ghế nhắm hờ đôi mắt với dáng vẻ mệt mỏi, tay day lấy thái dương chẳng nói năng gì.
“...” Lý Huân nuốt ngụm nuốt bọt vòng qua ghế lái. Bầu không khí nặng trịch này khiến anh ta sợ đến không dám thở mạnh.
Xe lăn bánh được một lúc, anh ta nghĩ mình vẫn nên nói gì đó.
"Trác tổng..."
"Tối qua đưa tôi về phòng anh đã đi đâu?"
“Xin lỗi Trác tổng! Tối qua có người gọi tới bảo mẹ tôi bị viêm ruột cấp tính phải vào viện, thấy ngài đã vào phòng tắm nên tôi không dám làm phiền, tôi lại vội đến đó nên là không kịp đợi ngài ra thông báo một tiếng. Lý ra tôi không nên rời khỏi cương vị của mình. Cũng do tôi bất cẩn mới để ngài bị kẻ gian thừa cơ hãm hại. Tôi, tôi..." Anh ta rũ mắt cũng không biết phải nói gì lúc này.
Tối qua từ sân bay trở về, Trác Phi Vũ đến thẳng nhà hàng tham gia tiệc mừng thọ của Trác lão. Trên đường lại bị kẹt xe nên trễ càng thêm trễ. Anh không nghĩ ra ngoài Trác Chí Nam, còn ai khác dám giở trò trong ly rượu phạt mà ông nội đã đưa cho anh.
"Tuy rất không vui, nhưng trách anh cũng chẳng thay đổi được gì. Bỏ đi.”
“Nhưng mà tôi...”
“Dì khỏe chưa?"
"Cám ơn Trác tổng! Bác sĩ nói bà ấy chỉ do ăn không tiêu thôi, giờ khỏe rồi."
“Không sao là tốt. Lái nhanh một chút. Sắp trễ rồi.”
“Vâng!” Xe bắt đầu tăng tốc đến thẳng tập đoàn Way.
***
An gia.
An Tịch Vy nhẹ nhàng mở cửa, bẽn lẽn bước vào nhà.
"Cô Tịch Vy!"
An Tịch Vy giật bắn người, cô cúi chào chị giúp việc với ánh mắt né tránh, không nói gì bước vội về phòng.
"..." Chị giúp việc cảm thấy có gì đó không đúng. "Sao hôm nay cô ấy lạ vậy ta?"
An Tịch Vy đặt chiếc vest xuống giường, thẩn thờ bước vào phòng tắm, cởi quần áo trên người xuống thả mình trong bồn nước lạnh.
Nhìn lại thân người đầy những dấu vết xanh đỏ. Cô siết chặt lấy cơ thể mình bật khóc nức nở. Cô không biết tại sao mình lại xuất hiện trong căn phòng đó. Cũng không biết tại sao mình lại cùng người đàn ông đó…
Buổi trưa hôm trước tại cửa hàng thức ăn nhanh.
"Tiểu Vy, chị nghe ông chủ nói, em sắp trở lại trường rồi phải không?"
"Dạ! Nhưng vẫn đang đợi thông báo."
"Em có muốn kiếm thêm ít tiền không? Chị có một người bạn đang cần vài nhân viên bán thời gian, phục vụ trà bánh trong tiệc mừng thọ. Tối nay chị bận nên không đi được, nếu em đi chị sẽ nhường chỗ đó lại cho em, chứ để người khác thế vào lại tiếc."
"Em được không ạ?"
"Em siêng năng thế sao lại không. Vậy chị sẽ thêm tên em vào danh sách gửi cho họ, tối nay đến báo tên nhận thẻ là làm luôn. Khi nào tan tiệc em sẽ nhận được tiền."
"Dạ, em cảm ơn chị!"
An Tịch Vy cùng vài người khác đến địa chỉ mà chị bạn đã cho. Cô cùng họ nhận thẻ tên và làm theo dặn dò của quản lý là phục vụ trà bánh cho khách. Khi bữa tiệc chưa tàn, cô không biết sao lại thấy hơi chóng mặt. Cô xin phép quản lý sang phòng nhân viên nghỉ một lúc. Tiếp đến cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi giật mình thức giấc, chính là cảnh tượng của lúc sáng.
Cô nằm nghỉ một lúc thì chợt nhớ ba lô và điện thoại của mình không thấy đâu nữa, cô vội trở xuống bắt xe đến cửa hàng, nhưng cũng không chắc là để quên ở đó.
***
Chương 3: Đoạn video.
An Tịch Vy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn chưa đặt chân đến cửa cô đã bị đám đông vay quanh chụp ảnh, người kéo đến mỗi lúc một đông.
"Hình như cô ta là cô gái trong đoạn video đó."
"Đúng là không biết xấu hổ mà. Ăn nằm cùng đàn ông bị tung lên cả mạng xã hội thế kia vẫn còn dám xuất hiện nơi công cộng. Con gái bây giờ sao lại đáng sợ như vậy không biết."
"Các người làm gì vậy?" Cô chắn tay che mặt lại.
"Đồ cái thứ không biết xấu hổ. Trác Phi Vũ là ai mà cô dám còn tính kế?"
Một đám nữ sinh chạy tới mắng chửi còn ném cả trứng vào người cô tạo nên vô số vết trầy xước.
"Tôi không biết các người nói gì hết?" Cô tránh né nhưng bất lực.
"Dám leo lên cả giường rồi còn làm bộ làm tịch. Đúng là cái thứ chẳng ra gì, còn chẳng xem bản thân mình là ai."
“Tôi thật sự không biết các người nói gì.” Cô cố gắng giải thích.
Một nhóm người trong số đó đưa đoạn video về phía cô. Đoạn video ghi lại rất rõ ràng là cô đã đến căn phòng đó. Tuy cảnh tượng ở đoạn sau khá mập mờ nhưng vẫn khiến người ta cay mắt.
"Mày dám nói không phải là mày, đồ cái thứ không biết liêm sỉ. Ném chết nó đi."
"Tại sao lại như vậy?" Cô hốt hoảng che miệng lại khi thấy mình và người đàn ông trong căn phòng đó không sai. Cô vốn dĩ không nhớ được chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Mặc họ ném trứng đầy người, cô vẫn cắn chặt môi như chưa thể tin chuyện đó là sự thật. Mảnh vỏ trứng làm trán cô rỉ cả máu nhưng dường như cô quên cả cảm giác đau.
"Các người làm gì vậy?" Anh viên cảnh sát thấy đám đông tự tập liền thổi còi giải tán.
An Tịch Vy bị tiếng còi làm thức tĩnh, cô luống cuống che mặt bỏ chạy nắp vào một con hẻm, cô trượt dài theo góc tường khi nhớ lại những hình ảnh trong đoạn video và những ánh mắt đáng sợ vừa rồi của mọi người khi nhìn vào mình.
***
Tập đoàn Way.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Trác Phi Vũ trở lại văn phòng giải quyết mớ văn kiện dày cộm tồn đọng sau ba ngày công tác trở về của anh.
Lý Huân hốt hoảng chạy vào, tung cửa mà không kịp báo trước. Khi bên ngoài tập đoàn mọi người đều nhốn nháo lên với đoạn video vừa được đăng tải không lâu.
"Trác tổng! Xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Trác Phi Vũ nhíu mày không vừa mắt.
Anh ta cúi gằm mặt xuống khi biết mình lỗ mãng, nhưng lúc này thật sự không thể nghĩ nhiều, anh ta mở đoạn video mang qua cho anh xem.
Anh nhận lấy nhìn vào đoạn video lướt xuống vài dòng bình luận. Không biểu tình gì, anh khoá màn hình lại với vẻ trầm ngâm.
Điện thoại của anh lúc này cũng liên tục đổ chuông với dòng tên "Trác lão", âm thanh vừa dứt trên màn hình liền hiển thị một dòng tin "lập tức sang phòng hội nghị".
"..." Lý Huân có chút mất bình tĩnh, cả tập đoàn đều loạn cả lên mà chủ tịch vẫn bình thản như vậy. "Trác tổng…"
"An Tịch Vy, đừng để tôi điều tra được là do cô giở trò." Anh lẩm bẩm vỗ bàn khiến anh ta giật bắn người. "Lập tức tháo tin xuống. Còn nữa..."
"Vâng!" Lý Huân liền cúi chào rời đi.
Điện thoại anh lần nữa reo lên. Lần này là Tiêu Vĩ Văn gọi đến.
Anh vừa bắt máy chưa lên tiếng, anh ta đã nói huyên thuyên. [Trác tổng, xảy ra chuyện rồi. Ngài tốt nhất đừng nên ra ngoài lúc này. Đoạn video trong khách sạn…]
"Tôi biết rồi. Điều tra xong chưa?" Anh cắt ngang lời anh ta.
[Vẫn chưa. Nhưng tôi biết cô ấy ở đâu.]
"Gửi địa chỉ qua." Không đợi nghe câu trả lời, Trác Phi Vũ đã tắt máy, khoác áo sang phòng hội nghị.
"Trác tổng!" Hạ Trúc Cẩm bước vội về phía anh với chiếc iPad trong tay, bên trong màn hình đang được phát trực tiếp cảnh hỗn loạn dưới sảnh lớn.
"Từ chối tất cả câu hỏi từ cánh truyền thông. Bảo họ không cần nôn nóng, tự tôi sẽ cho họ một câu trả lời."
"Vâng!" Nhận được lệnh cô ta liền quay đi.
Bên trong phòng hội nghị là một bầu không khí vô cùng căng thẳng…
"Cựu chủ tịch!" Anh bước vào, lễ phép cúi chào ông, theo sau là ánh mắt thăm dò.
"Món quà cháu tặng ta cũng lớn thật." Trác lão nhìn anh, ra dấu cho Dương Trung mang ra thứ gì đó cho anh xem, đám người trong nhà có mặt lúc này đều nghĩ Trác lão sẽ thu lại quyền điều hành của anh.
Không phản ứng gì anh khóa màn hình lại.
“Cháu không có gì để nói. Nhưng trong hai mươi bốn giờ dù ở cương vị nào. Cháu cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, nhất định sẽ cho cựu chủ tịch và mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
“Anh hai, câu trả lời này của anh cũng không thuyết phục quá rồi. Cái gì mà hai mươi bốn giờ, anh đang chơi trò trinh thám. Hay muốn giết người diệt khẩu đây?” Trác Chí Nam đắc chí nhìn sang mọi người.
“Phải đó. Chú ba không phải khó dễ gì cháu. Nhưng giá cổ phiếu của công ty vì cháu mà tụt giá không phanh rồi kìa. Cháu không định cho các chú thím đây câu trả lời thỏa đáng sao?” Trác Chí Hào khoanh tay trước ngực thở dài.
"Cô tư cũng nghĩ như chú ba. Cháu thân là chủ tịch của cả một tập đoàn, mà cháu lại làm ra chuyện không biết không xấu hổ như vậy.” Trác Mỹ Hoà tiếp lời, tỏ vẻ không hài lòng.
Ai cũng mỗi người một câu.
“Nói xong chưa?” Anh không mặn không nhạt lên tiếng quét mắt qua từng người khiến ai cũng sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
***
Download MangaToon APP on App Store and Google Play