Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chung Phòng Cách Vách - Phần 2

Chương 1

Xin tự giới thiệu  tôi tên là  Vũ Ngọc Hạ An. Tôi có một cậu bạn tên Nguyễn Trần Duy Khải.

Tôi và cậu ấy rất thân với nhau, bởi vì cậu ấy không chỉ là bạn học cùng lớp với tôi, mà còn là bạn chung phòng nữa.

Nói thật thì tính tình của cậu bạn này không được tốt cho lắm.

Cậu ta nói chuyện với ai cũng rất cọc cằn, thô lỗ, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, cậu ấy lại đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi chẳng thèm nổi giận mỗi khi cậu ta nói chuyện  mà cứ như muốn quát vào mặt của tôi.

Đặc biệt cậu ta còn có một tính xấu nữa, đó chính là thù dai.

Tôi nhớ có một lần cậu ta muốn chỉ tôi làm bài tập về nhà nhưng tôi lại kiên quyết không nhận sự giúp đỡ này, thế là cậu ta đã phán cho tôi một câu như này " Cậu nhớ đó Hạ An…cậu nhớ cho kĩ những lời cậu nói ngày hôm nay đó, sau này...sau này  cậu mà có  van xin tôi chỉ bài cho cậu thì đừng có mơ mà tôi chỉ nghe chưa ? " 

Đó, con trai gì đâu mà tính kì lắm !

Mỗi lần cậu ta giận dỗi lên nhưng thế, chả  cần biết ai là người có lỗi thì tôi luôn là người phải dỗ dành  cậu ta.

Nói ra thì không phải là tôi hiền lành hay chịu nhẫn nhục giỏi  đâu, mà là thân phận ăn nhờ ở đậu nhà người ta như tôi nếu không biết cách lấy lòng chủ nhà thì làm sao được ở trong nhà chứ ?

Cũng vì cái chỗ che nắng che mưa mà nhịn thôi !

Nhắc đến tật xấu của  Nguyễn Trần Duy Khải này, thật sự phải kể ba ngày ba đêm vẫn chưa hết được.

Nhưng mà... không dám nói nữa đâu, cậu ta sẽ giận tôi đấy.

Thôi, vào vấn đề chính, bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những năm tháng thanh xuân đáng nhớ của tôi ở một làng quê yên bình.

Nơi đó có một chàng thiếu niên luôn ở phía sau tôi, cô gắng nỗ lực trở thành dáng vẻ mà tôi mong  muốn chỉ để nhận được một ánh nhìn từ trái tim tôi.

...............

Kì nghỉ hè năm nay của Hạ An và Duy Khải khá ngắn.  Chưa nghỉ được bao lâu là phải bắt đầu đi học lại rồi.

Cuối tháng tám, Hạ An và Duy Khải sẽ đi lên trường phổ thông để nhận lớp của mình.

Lớp học sẽ được phân theo điểm thi của mỗi người.

Bốn mươi lăm học sinh đứng đầu trong danh sách sẽ được xếp vào một lớp, rồi lần lượt đến bốn mươi lăm người tiếp theo, cứ như thế cho đến khi hết danh sách.

Vì đây là năm đầu tiên nên nhà trường sẽ xếp lớp, đến cuối năm lớp 10 thì sẽ làm thêm một đợt xếp lớp khác nữa. Lần này nhà trường sẽ để cho học sinh tự chọn và  sau đó  chia ra thành   lớp tự nhiên và   lớp xã hội riêng biệt với nhau.

Hôm nay, Hạ An ăn mặc gọn gàng, vẫn là áo sơ mi trắng và quần tây đen, tổng thể vô cùng  chỉnh chu, vô cùng xinh xắn.

Duy Khải hôm nay cũng đi nhận lớp.

Anh dắt con xe gắn máy vừa được dượng Hải mua ra, đây là phần thưởng đậu cấp 3 của Duy Khải đấy, với lại trường phổ thông cách nhà khá xa, đi bộ được đến trường cũng là cả một vấn đề  nên dượng Hải mới mua cho.

Nhưng Duy Khải vẫn chưa đủ tuổi thi bằng láy cho  nên chỉ là xe 50 phân khối thôi.

Duy Khải dắt xe  ra đến cổng thì quay đầu lại nhìn Hạ An, nhướng mày hỏi Hạ An đang từ trong nhà đi ra :" Muốn đi chung không ? "

Hạ An liền chớp chớp đôi mắt nhìn Duy Khải.

Cô  nhớ không lầm vào đầu năm lớp 8, cũng là một buổi đi nhận lớp,  vừa bước qua khỏi  cổng Duy Khải đã nói với cô một câu " Tự đi bộ đến trường đi ! Không có thân thiết gì đâu mà cho đi chung". Nhìn thái độ lúc đó  của anh ta,  cô thật sự muốn đấm cho mấy phát.

Mà bây giờ tự nhiên lại ngỏ ý cho cô đi chung, khiến cô cảm thấy tên này có ý đồ gì.

" Cậu cho tôi đi chung à ? " Hạ An hỏi.

Duy Khải chỉ khẽ :" Ừm " một tiếng.

Hạ An không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe :" Cậu cho tôi đi chung thật hả ? "

Duy Khải lúc này đã ngồi lên xe :"  Nếu không muốn đi chung thì thôi, tôi để cậu tự  đi bộ đến trường. " Mặc dù không muốn chọc Hạ An nhưng không hiểu sao khi nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của cô vẫn không nhịn được mà muốn trêu ghẹo.

Hạ An nghe nói phải đi bộ đến trường thì cũng sợ, trường phổ thông cách nhà xa như vậy thì đi bộ đến khi nào mới tới trường được.

Hạ An liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy tới kéo lấy cánh tay Duy Khải :" Đâu có, tôi muốn  đi chung với cậu mà. "

Thấy Duy Khải ngồi im mà không nói gì, Hạ An đành chơi liều   trèo lên xe ngồi luôn.

Duy Khải cầm nón bảo hiểm  đội lên cho mình, Hạ An thấy vậy đưa  tay ra xin Duy Khải  cho cô một cái nón. Nhưng bất ngờ là Duy Khải lại  xoay người tự tay  đội  nón lên cho Hạ An.

Hành động này của anh khiến Hạ An có hơi bất ngờ.

Khi nón đã được đội lên đầu từ lâu  nhưng  mãi  cho đến một lúc sao Hạ An mới lấy tay chạm vào nón bảo hiểm chỉnh chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi ngại ngùng nói  :" Cảm ơn cậu ! "

Duy Khải cũng không nói gì.

Đến khi anh bắt đầu đề ga chạy thì mới cất giọng lên. Hạ An ngồi ở đằng sau nên không thấy được vẻ mặt của Duy Khải lúc này, nhưng cô có thể nghe được giọng của anh, giọng nói bỗng dưng nghiêm túc đến lạ thường.

" Hạ An, tay lái của tôi không được chắc, cậu nhớ ôm  tôi chặt vào đó. "

Hạ An vốn nhát gan lại dễ tin người, vừa  nghe Duy Khải hù một cái  làm cho sợ quá chừng.

Ngay lập tức cô vòng tay ra đằng trước ôm chặt lấy eo Duy Khải, sợ hãi hói :" Cậu nhớ  chạy cẩn thận một chút . "

Duy Khải  ngồi ở đằng trước cười cười, bộ dạng hệt như mấy tên lưu manh ở trong xóm thích đi chọc ghẹo con gái nhà lành.

Tất nhiên là,  Hạ  An ngồi ở phía sau không hề thấy được vẻ mặt lúc này của anh ta.

Rồi Duy Khải " ừm "  một tiếng với Hạ An, sau đó mới chở Hạ An đi đến trường.

Trường hôm nay khá đông, do  có rất nhiều học sinh lớp 10 đến nhận lớp.

Duy Khải phải đi gửi xe nên Hạ An đứng ở sân trường đợt anh một chút.

Nhưng trường khá nhiều học sinh đi xe đến, bãi đổ xe bây giờ đang trong tình trạng ùn tắc, chắc có lẽ Hạ An phải đợt Duy Khải hơi lâu rồi.

Trong lúc Hạ An đang đứng đợi Duy Khải thì có một cô bạn trông rất xinh đẹp  đi lướt ngang qua Hạ An.

Mọi sự chú ý của cô đổ dồn vào cô bạn đó là bởi vì trông cô ấy thấy quen quen hình như là Hạ An đã gặp qua ở đâu rồi thì phải ?

Hạ An rặn óc suy nghĩ một hồi thì cuối cùng cũng nhớ ra.

Cô ấy chính là thủ khoa toàn quốc của kỳ thi vào lớp 10 đấy. Bởi, năm nay là năm mà Hạ An thi cũng vì thế Hạ An rất quan tâm đến tin tức về kỳ thi này, nên mới nhận ra cô bạn đó.

Mấy ngày nay,  cô bạn thủ khoa này nổi quá trời trên mạng  luôn,  đến tin tức trên ti vi còn đưa tin lên nữa mà sao Hạ An không biết cho được.

Mà cô bạn ấy nổi tiếng một phần là do bạn ấy được thủ khoa, còn phần khác nữa là do bạn ấy đẹp. Ai vào bình luận cũng khen xinh hết, đã vậy có mấy cha còn nhận  vơ là vợ  của mình nữa chứ.

Hạ An không ngờ là mình được học chung trường với thủ khoa luôn đấy.

Lúc cô bạn ấy đi qua chỗ Hạ An thì không cẩn thận làm rơi bóp tiền.

Hạ An thấy vậy liền nhặt lên rồi nhanh chóng chạy theo cô bạn đó :" Bạn ơi... bạn Thiên Trang ơi ! " Hạ An nhớ không nhầm mấy bài báo  trên mạng viết tên của bạn thủ khoa này là Võ Thiên Trang.

Thiên Trang nghe thấy có người gọi tên của mình liền  dừng lại, xoay người nhìn Hạ An.

Hạ An lúc này chạy lại trước mặt của Thiên Trang :" Bạn làm rơi bóp này. "  Hạ An vừa nói vừa đưa chiếc bóp đang cầm  trên tay cho Thiên Trang coi.

Thiên Trang vừa nhìn thấy chiếc bóp đã nhận ra ngay nó đúng  là của mình mà vội vàng cầm lại :" Cảm ơn cậu nhiều nha ! Cậu thật tốt bụng ! "

Hạ An được khen cảm thấy ngại ngại mà gãy gãy đầu một cách vô tri.

" Sao cậu biết tên mình tên  là Thiên Trang vậy ? "

Hạ An thành thật trả lời :" Mình xem mấy bài báo trên mạng nên biết đấy, còn biết cậu là thủ khoa nữa cơ. Cậu giỏi thật đấy ! " Hạ An luôn rất hâm mộ những người học giỏi.

Thiên Trang nghe Hạ An khen mình thì khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng đẹp, rồi hỏi :" Vậy cậu tên gì ? "

Hạ An liền giới thiệu :" Mình tên Hạ An. "

" Tên của cậu rất đẹp đấy ! "

" Thật sao ? " Hạ An hỏi lại.

Thiên Trang gật đầu.

Chương 2

Trong lúc Hạ An và Thiên Trang đang nói chuyện với nhau thì không biết từ ở đâu một cậu bạn đi tới chỗ hai người họ.

Cậu ấy có  dáng   người cao ráo không hề thua kém Duy Khải. Đầu tóc được cắt tỉa gọn gàng nhìn sơ qua trông khá vừa mắt. Có vài bạn nữ nhìn thấy cậu ta thì hốt hoảng la lên " Trai đẹp kìa bây ! "

" Cậu có phải là Võ Thiên Trang không ? " Cậu bạn lên tiếng hỏi.

Trong  giọng nói đó Hạ An có thể nghe được vài điểm kì lạ không rõ, nhưng cũng không biết giải thích làm sao cho đúng nữa. Nó cứ như thể  mấy tên côn đồ đang hỏi danh tín của đối phương để chắc chắn không nhận nhầm người rồi mới lao vào  đánh.

Thiên Trang quay lại nhìn cậu bạn đó, gật đầu rồi nói :" Đúng vậy. "

Cậu bạn đó không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào Thiên Trang.

Y như rằng, cậu ta cuối cùng cũng đã tìm thấy  kẻ thù kiếp trước của mình rồi, lần này ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ đánh bại ngươi.

Thiên Trang cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô không quen cậu ta, đây là lần đầu gặp mặt cậu ta. Tính tình của Thiên Trang khá hiền lành, cô không gây thù chuốc oán với ai, cô chưa từng đắc tội với ai nhưng tại sao cậu bạn này lại nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ như vậy ?

Đến cả Hạ An đứng bên cạnh còn phải rén giùm Thiên Trang nữa kìa.

Duy Khải bây giờ mới gửi xe xong, đi lại chỗ lúc nãy  anh để   Hạ An  đứng chờ thì không thấy cô ở đâu nữa.

Trong lòng anh có chút hoảng loạn.

Nhưng cũng may Hạ An chạy không xa, Duy Khải nhìn dáo dác kiếm một hồi cuối cùng cũng thấy cô.

Anh mới chạy lại chỗ Hạ An, định lớn tiếng trách móc cô không chịu đứng yên mà chạy lung tung thì nhìn thấy sắc mặt có chút lo lắng của Hạ An.

Tất nhiên, không phải Hạ An lo cho mình mà là cho Thiên Trang, lỡ như cậu bạn đó đánh Thiên Trang, cô là con gái yếu đuối làm sao ngăn được cậu ta.

Duy Khải hỏi cô xảy ra chuyện gì. Hạ An không trả lời mà nhướng  mắt nhìn về phía cậu bạn đó.

Duy Khải lúc này mới để ý đến sự xuất hiện của người này.

Bất chợt, Duy Khải đưa tay lên vỗ vai cậu ta nghe một cái " bốp ".

Hạ An giật mình trước hành động của Duy Khải ,  đến mức trái tim ở trong lòng ngực như nhảy thỏm  ra  ngoài. 

Cô thầm nói " Đại ca, sao đại ca gan quá vậy ? " Tên này vừa nhìn qua là biết không phải dạng vừa đâu.

Duy Khải này thật sự có máu liều mà !

Cậu bạn đó bị vỗ vai liền quay đầu lại nhìn Duy Khải.

Nhưng mọi chuyện xảy ra tiếp theo lại không như những gì Hạ An đã tưởng tượng. Cô nghĩ rằng hai người họ sẽ lao vào xáp lá cà với nhau, nhưng cậu bạn đó quay lại chỉ nhìn Duy Khải một cái rồi hỏi :" Anh cũng học ở trường này à ? "

Duy Khải lười biếng " ừm " một cái.

Hạ An bây giờ như thể người từ trên sao hoả rơi xuống.

Ai đó làm ơn giải thích cho cô là chuyện gì đang xảy ra đi !

Hạ An mới kéo kéo tay áo của Duy Khải, nói nhỏ vào tai anh :" Cậu quen với cậu ta à ? "

Duy Khải mới trả lời :" Nó là em họ của tôi. "

Hạ An mới thầm " Ồ " trong lòng một tiếng.

Thảo nào,  em họ.

Hèn chi tính tình hung hăng y chang nhau, vừa gặp con gái người ta đã muốn xáp lá cà.

Trong lúc Hạ An đang suy nghĩ vu vơ thì Duy Khải đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô lại gần anh rồi giới thiệu  :" Bạn của anh, tên  Hạ An. "

Câu nói  đó của Duy Khải khiến cậu em họ có hơi đứng hình.

Bạn ? Đây rõ ràng không giống thái độ khi giới thiệu bạn gì hết, mà giống như là " Chị dâu của mày đó, chào một tiếng đi ! " thì giống  hơn.

Cậu em họ nhìn qua Hạ An rồi giới thiệu :" Chào " bạn " Hạ An, tôi tên Thế Vỹ, em họ của Duy Khải. Tính tình anh ấy không được tốt cho lắm, ở gần thì nên cẩn thận. "

Thế Vỹ còn chưa nói hết câu thì Duy Khải đã lườm cho cậu ta  một phát nhìn là thấy ớn lạnh.

Hạ An bây giờ mới dám thả lỏng cơ mặt rồi chào lại Thế Vỹ.

Ngẫm lại thì tính tình của cậu  bạn Thế Vỹ này cũng  ổn đấy chứ. Nhưng sao lúc nãy nhìn Thiên Trang kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống con gái nhà người ta vậy ?

Bây giờ cũng đã trễ, mọi người đều đã vào trong lớp của mình rồi mà bốn người vẫn còn đứng ở ngoài sân nên họ không đứng nói chuyện nữa mà đi vào trong lớp.

Trên đường đi, Hạ An có nhìn qua Thiên Trang rồi hỏi :" Thiên Trang, cậu học lớp nào vậy ? "

" Mình học lớp 10a1. "

Hạ An nghe xong thì có chút bất ngờ :" Trùng hợp thật đấy, mình và Duy Khải cũng học lớp 10a1 luôn nè. Vậy là học chung lớp với nhau rồi. "

Duy Khải cũng nhìn qua Thế Vỹ ở bên cạnh :" 10a1 luôn phải không ? " Lúc nhận được danh sách lớp, Duy Khải để ý cũng có tên của Thế Vỹ.

Thế Vỹ không nói gì mà chỉ " ừm " một tiếng.

Hạ An thấy vậy liền phấn khích :" Không ngờ bốn người chúng ta đều học chung một lớp đấy. "

Có mặt bạn học chung lớp ở đây nhưng Duy Khải lại không hề để cho Hạ An một chút mặt mũi nào mà thẳng tay gõ trán cô một cái " cốc ".

" Học chung lớp với nhau thôi có gì mà cậu vui dữ thần vậy hả ? Đúng là ngốc thật mà ! "

Hạ An cảm thấy đau thì ít mà bị quê thì nhiều bởi cái mỏ hỗn của Duy Khải.

Tại sao anh ta lúc nào cũng nói cô ngốc hết trơn vậy ?

Chương 3

Bây giờ, bốn người đã vào trong lớp của mình. Lớp khá đông nhưng bầu không khí có vẻ không được rộn ràng cho lắm.

Hầu như đều là những gương mặt rất lạ, mọi người lần đầu gặp nhau nên còn bỡ ngỡ chưa dám nói chuyện nhiều.

Thế Vỹ lúc này mới nhìn qua Duy Khải :" Ê anh Duy Khải, ngồi chung không ? "

Thế Vỹ là em họ của Duy Khải nên đương nhiên biết rõ sức học của ông anh mình trâu bò đến mức nào rồi.

Ở trong một lớp toàn là những người giỏi như thế này thì đương nhiên phải kiếm cho mình một bạn cùng bàn không phải dạng vừa thì mới đấu lại bốn mươi mấy con người kia chứ.

Trong khi Thế Vỹ đang rất tự tin rằng, nhờ vào quan hệ anh em của mình và Duy Khải thì anh sẽ đồng ý ngồi cùng.

Nhưng, Duy Khải lại chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà nói thẳng một chữ :" Không ! " vào mặt Thế Vỹ.

Sau đó, anh nắm lấy tay của Hạ An rồi hỏi cô :" Muốn ngồi ở chỗ cũ không ? " Ý của Duy Khải là hỏi Hạ An có muốn ngồi ở bàn cuối tổ ba giống như ở cấp 2 không.

Hạ An nghe nói vậy thì nhìn xuống bàn cuối tổ ba, chỗ đó vẫn còn trống chưa có ai ngồi, sau đó cô mới quay lại nhìn Duy Khải rồi gật đầu.

Rồi hai người vui vẻ nắm tay nhau xuống bàn cuối tổ 3 ngồi.

Ơ hay, ông anh họ !

Thế Vỹ bị sốc đến hoá đá ngay tại chỗ.

Thiên Trang đang đứng ở phía sau ba người họ, từng nãy giờ đều quan sát hết được tất cả sự việc, liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thế Vỹ thẹn quá hoá quạu, lập tức chuyển sang nét mặt lạnh lùng :" Cậu cười cái gì đó ? "

Thiên Trang khẽ lắc đầu :" Nè, hình như là bạn Thế Vỹ phải không ? Tôi nói cho bạn biết, tôi có miệng thì tôi cười thôi, cậu có quyền gì mà hỏi tôi ? "

Thiên Trang là một người rất hiền, nhưng cô chỉ hiền với những người tử tế thôi, còn với những người thích gây sự như tên này thì không thể hiền nổi.

" Cậu...."

Chưa để Thế Vỹ nói xong, Thiên Trang đã lên tiếng ngắt lời :" À mà còn chuyện này nữa, tôi để ý là từ nãy đến giờ cậu rất hay liếc tôi. Tôi không biết là tôi đã làm điều gì chướng mắt cậu ? "

Thế Vỹ bây giờ mới được nói :" Tôi nói cho cậu biết, tôi và cậu chính là đối thủ của nhau. Tôi sẽ đánh bại cậu, cậu chờ xem. " Thế Vỹ nói xong mấy câu rồi đi xuống lớp kiếm đại một chỗ nào đó ngồi.

Còn Thiên Trang thì vẫn không hiểu những lời Thế Vỹ nói, rồi cuối cùng chửi thầm một câu " Đồ thần kinh ! " sau đó cũng đi tìm chỗ ngồi cho mình.

Lúc này ở bàn cuối tổ ba, Duy Khải và Hạ An đã ngồi vào chỗ từ lâu.

Hạ An mới quay qua hỏi Duy Khải :" Sao lúc nãy cậu không ngồi chung với Thế Vỹ ? "

Duy Khải liền nói :" Thằng đó não nó có vấn đề, nên tránh xa nó ra không được ngồi chung. "

Hạ An có vẻ không tin cho lắm :" Tôi thấy cậu ấy cũng bình thường mà. Sao não lại có vấn đề được chứ ? "

Duy Khải mới kể lại một câu chuyện cũ :" Cậu không biết đâu, lúc nhỏ tôi và nó rủ nhau đi hái trộm dừa của bà nội. Nó trèo lên cây dừa được nửa chừng thì té cắm đầu xuống cái mương nước. "

Hạ An nghe nói mà hoảng hồn :" Rồi cậu ấy có bị sao không ? "

Duy Khải lắc đầu :" Không, cây dừa cao có hai mét mấy à, với lại có cái mương nước ở dưới nữa nên không sao. "

" Rồi sau đó hai cậu có bị người nhà la không ? "

" Đương nhiên là có rồi. " Giọng của Duy Khải lúc này trở nên bức xúc thấy rõ :" Chẳng những vậy nó còn đổ thừa lên đầu tôi nữa, nói là tại tôi rủ nó, làm tôi bị bà nội la. "

" Cậu ta xấu tính thật đấy. " Hạ An cũng bức xúc giùm Duy Khải.

" Đúng vậy, bởi vì nó quá xấu tính nên không thể tha cho nó được. Ngay sau khi bà nội la tôi xong, tôi đã lôi nó ra một chỗ vắng người rồi đánh cho nó một trận nhừ xương. "

Bây giờ, Hạ An có hơi hối hận khi nói Thế Vỹ xấu tính.

Hạ An mới hỏi :" Bộ cậu không sợ cậu ấy sẽ nói lại với bà nội cậu à ? "

" Nó có gan méc thì tôi có gan đánh. "

Nói qua nói lại một hồi, Hạ An cũng không biết Thế Vỹ có vấn đề về não là do bị té từ trên cây dừa xuống hay là do bị Duy Khải đánh nữa ?

Mọi người ngồi được một lúc thì cô chủ nhiệm bước vào lớp. Tất cả đều đồng loạt đứng lên chào cô, sau khi cả lớp ngồi xuống cô mới giới thiệu về bản thân cho lớp biết.

Cô tên là Thanh Thủy, dạy môn văn và cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp.

Tiếp theo đó, cô Thủy đọc nội quy học sinh ở trường cho các bạn biết, rồi nói về tiền học phí, bầu chọn ban cán sự lớp các thứ rồi mới cho lớp về.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play