Tôi - Lý An Nhiên, một cô gái bình thường không mấy nổi trội, gia đình khá khẩm nhưng một mình lên thành phố khác sinh sống. Hiện, tôi đang là sinh viên năm hai ngành thiết kế đồ họa, với đam mê đọc truyện tranh bất diệt. Đặc biệt những tập truyện của tác giả Song Ngư tôi chưa từng bỏ sót quyển nào!
Bản thân tôi thì rất ít bạn bè thân thiết, chẳng phải tôi ngại giao tiếp nhưng mà là thuộc tiếp người "không đúng gu thì không dễ nói chuyện" nên là tôi chẳng bao giờ chủ động với một ai. Ấy vậy mà tôi lại có con nhỏ bạn thân chính hiệu - Lâm Tuệ Mẫn đồng sở thích và tính cách cũng ngang ngửa nhau.
Vào một ngày rảnh rỗi, tôi đang thả mình trên chiếc giường êm mịn, nằm phè phỡn ra đó tay không ngừng lướt Facebook thì bất ngờ tôi nhận được thông báo.
"Song Ngư vừa cập nhật......"
Chỉ cần đọc tới đó, tôi đã vội vàng vào trang của chị để hóng hớt tin tức. Đúng như vậy, không làm tôi thất vọng, sau mấy tháng trời nằm la liệt trên giường thì giờ đây tôi đã có thể phục hồi sắc xuân..... Có lẽ hơi lố, nhưng mà đối với con "nghiện tiểu thuyết" này thì chính là như vậy.
Bộ tiểu thuyết của chị Song Ngư đã cho ra mắt và có bán tại các gian hàng nhỏ. Hehe, đọc tới đây thì còn gì vui bằng, thế là tôi quyết định tắt điện hết đi ngủ..... Và.....
Ngày mai ơi, chị tới đâyyyyyyyy.
Sáng sớm hôm sau, An Nhiên tôi đã có mặt tại gian hàng chú Trọng quen thuộc. Nhìn mà tức ấy chứ, tôi đã đến sớm thế vậy là vẫn là người xếp thứ 5 ở đấy.
Sau một lúc không lâu thì quyển sách yêu thương đã nằm trọn trong vòng tay này rồi. Có trốn cũng không được đâu em ơiiiiii!
Mặc dù đã có được bảo bối, nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là nhanh chóng tới trường nếu không thì chú bảo vệ có hỏi cũng chẳng biết Lý An Nhiên là con cháu nhà ai.
- Êyyyyyy, Nhiên Nhiên!
Rồi rồi, tới công chuyện nữa rồi. Cái giọng thất thanh này không ai khác chỉ có thể là Lâm Tuệ Mẫn thôi.
- Đi đâu mà vội thế, mày có mua được sách chưa?
Giời, tưởng chuyện gì chứ chuyện đó, mày nghĩ bạn mày là aiiiiiii.
Tôi vênh váo cái mặt hách dịch lên nhìn đó. Với chiều cao ngang nhau thì tầm nhìn này cũng không đáng ghét như mọi người đang tưởng đâu. Tôi khoe khoang lấy ngay quyển sách mới choáng đập vào cặp mắt nó.
- Mở đôi mắt "Hàn Quốc" của mày lên nhìn nè. Bạn của mình chỉ có đỉnh và đỉnh.
- Hứ, tưởng gì. Mày cũng mở cặp mắt bồ câu của mày ra nhìn nè. Bạn của mày cũng đâu thua gì mày đâu.
Ngừng khoảng 3s, 4s, 5s, cùng là cùng tần số thì chơi chung cũng sẽ khác. Hai bọn tôi nhìn sách rồi bất chợt nhìn nhau rồi cùng cười haha. Giữa muôn trùng nhân loại, gặp được đứa bạn thân như này là quý lắm chứ đùa.
Từng giây, từng phút, từng giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng tôi cũng được về nhà. Nhưng tối nay đối với đứa năm hai như này sẽ rất dài, vì ngày mai còn có bài thuyết trình báo cáo nên là "Sách ơi, tạm thời đợi chị thêm ngày nữa nha."
Với đứa mọt sách và cuồng công việc như tôi thì mọi người cũng biết rồi đấy....hừmmmmm hai mươi tuổi đầu nhưng chưa có mảnh tình vắt vai nào. Mà trong nhà tôi lại là con một nên nhiều lúc bị gia đình hỏi ép đến mức phải bực mình.
Gần ba giờ sáng tôi mới hoàn thành xong công việc của mình. Nhìn cuốn sách bên cạnh, tôi chợt mỉm cười rồi mắt lờ đờ bước lên giường, vừa mới ngã lưng xuống chẳng biết bản thân đã ngủ tự lúc nào. Mãi cho đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi thì ngày mới lại bắt đầu.
Vội vàng thay quần áo rồi đến trường mà chẳng hay Tuệ Mẫn đã nhắn muốn cháy máy cho tôi luôn rồi. Đến lúc đọc được thì toàn thấy lời chửi mắng.... nhưng không phải dành cho tôi....
- Ê Nhiên, mày đọc sách chưa, tao tức đến mức cất nó vào một bên cho khuất mắt rồi này.
- Cốt truyện xàm vãi linh hồn.... Chị làm tao thất vọng lần này quá mày ơi..... Huhu nam chính đẹp trai của tao.
Đọc đến đây, đứa là fan của chị Song Ngư mấy năm nay tôi còn chẳng thèm tin lời nhỏ bạn mình nói. Nói gì thì nói chứ trong đầu cũng nhảy loạn xạ.
"Trời ơi, ông hãy mau tối tối giúp con với."
Cũng như mong đợi, đến khi "mông chai tay tê" thì tôi cũng được về nhà.
Bài vở, báo cáo, giáo án, thuyết trình gì tầm này nữa..... Chuyện quan trọng khác vẫn đang chờ đợi tôi này.
Cơm nước cũng chẳng thèm ăn, tắm cũng chẳng thèm tắm. Nhảy vọt lên giường, tôi lấy thứ gọi là "bảo bối" ra và bắt đầu chiêm nghiệm.
Bìa sách vẫn bóng nhoáng như ngày nào. Màu sắc vẫn nổi bật và khuôn khổ như ngày trước. Vẫn là cách giấu tên riêng biệt của chị Song Ngư làm người đọc thích thú. Bìa sách không phải in tên mà chỉ là khung cảnh của cốt truyện, chính trang đầu tiên bên trong mới là tên sách.
Tôi không nhanh không chậm, mở ra trang đầu tiên,.... Cứ tưởng mình đã nắm hết những qui luật viết sách của chị, nhưng lần này có vẻ khác. Bên trên chỉ viết những dòng chữ lạ lùng và có vẻ rất bí ẩn.
"Tên truyện nằm sâu trang sách."
Đối với người khác có thể sẽ nghĩ đây là trò lừa bịp, nhưng không, thân là fan chính hiệu, tôi biết bên trong chắc chắn còn có ẩn tình. Nó làm cho sự tò mò của tôi dâng lên tột đỉnh.....
Có lẽ, đêm nay lại không ngủ nữa rồi!
Cách bố trí cũng như các nhân vật lần này điều rất lạ. Tôi cũng sắp không hiểu chị Song Ngư có ý đồ gì rồi. Bởi lẽ, những tập tiểu thuyết trước sẽ có giới thiệu nhân vật và làm rõ gia thế... Nhưng lần này khi đọc xong chương đầu tiên tôi vẫn không biết ai là nam chính và đâu là nữ chính.
Cũng lấy bối cảnh là thanh xuân vườn trường, cũng là kể về chuyện tình đôi lứa, nhưng văn phong lần này của chị đọc lên là khác hoàn toàn, như thể biến thành người khác vậy!
Đến khi vào trang 7-8 tôi mới nhận định được vấn đề.... Nam chính - Dương Hạo Hiên là một học gương mẫu, là học sinh giỏi 11 năm liền, là người đại diện trường tham gia các cuộc thi lớn và luôn đạt giải trở về. Nói chung là nam thần của trường, là người con trai mà ai cũng muốn lấy làm chồng!
Nữ chính là Lưu Thảo Ly, cũng là một học sinh không kém cạnh, luôn là lớp phó ưu tú của đoàn trường. Cả hai điều là bạn học từ năm lớp 10, gia đình cũng không thua kém nhau.
Tôi đọc đến đây thì thầm nghĩ, nhân vật tuy không nổi bật thật nhưng cũng đâu có gì mà để cho Tuệ Mẫn phải buông lời chửi mắng đến thế.
Thế là tôi quyết định tắm rửa xong xuôi thì mới lên giường đắp chân, bật điều hòa, thêm đĩa trái cây bên cạnh rồi tiếp tục thả hồn vào thế giới tiểu thuyết.
Mặc dù hai người họ học cùng nhau nhưng đến năm 12 mới tiếp xúc nhiều và nảy sinh tình cảm. Trong một lần đi tham gia phỏng vấn, nữ chính còn dám thừa nhận đã yêu thầm một người mà không dám nói. Từ chuyện đó, ai ai cũng đẩy thuyền hai người vì trong rất đẹp đôi.
Thế nhưng tình cảm còn chưa rõ ràng, cả nam chính lẫn nữ chính chưa ai bày tỏ thì nhà Thảo Ly bắt cô phải du học nước ngoài và nhà cũng đã có mối hôn sự từ trước.
Thật ra, trước đây nhà cô rất khó khăn vì muốn cho cô ăn học đến nơi mà nhà đã hứa sau này lớn lên cô phải lấy con trai nhà người giúp đỡ. Và đó cũng là lí do bắt cô du học để sang bên ấy gặp mặt chồng chưa cưới.
"Cạch, cạch..." Đọc đến đây mà tôi thấy bất bình giùm nữ chính luôn. Mặc dù thời điểm đó là bất đắc dĩ nhưng mà lấy một người chưa gặp mặt, tên tuổi cũng chẳng biết thì hơi đáng thương rồi... Đã vậy trong lòng cô vốn đã có người mình thích nữa chứ....
Mà cũng may đó chỉ là trong tiểu thuyết chứ tôi mà vậy thì thà bỏ nhà đi còn hơn:))
Tiếp tục, tiếp tục nào....
Rồi ngày tổng kết cũng đến, đó cũng là ngày mà Thảo Ly phải đi sang nước khác. Dương Hạo Hiên là người đại diện trường để tiễn cô đi.... Cả hai nhìn nhau mà không biết nói gì,.... Một lời cảm ơn và xin lỗi được cất lên từ miệng của nam chính.
- Thảo Ly, thời gian vừa qua rất cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ rất nhiều. Cũng xin lỗi vì có những lúc tớ nóng giận làm cậu phiền muộn.
Nữ chính ngậm ngùi lắc đầu, rồi mỉm cười thật tươi bước đi. Đến khi lớp người dần đông hơn, cô mới cất tiếng hỏi Hạo Hiên.
- Cậu.... thích mình đúng không?
Chẳng cần đợi nam chính trả lời, cô đã vội vàng nói thêm một câu rồi dứt khoát bỏ đi: "Không cần vội, chờ đến khi hai năm sau tớ về, cậu hãy cho tớ đáp án, tạm biệt! "
Ờm.... Thì cũng buồn đó, mà biết bà còn về được không hay bị bắt ép lấy thằng bên kia luôn.
Không rõ ràng gì hết vậy ta. Trong lòng tôi bắt đầu cũng cồn cào, cái cảm giác con Tuệ Mẫn nói hình như tôi hiểu được 25% rồi đó.
Mãi cho đến hai năm sau, Dương Hạo Hiên vẫn giữ đúng lời hứa ra sân bay đón cô. Cô cũng như ước hẹn ban đầu mà về nước. Vẫn dáng đi nhẹ nhàng đó, Thảo Ly xuất hiện trong làn gió mát làm trái tim Hạo Hiên xôn xao.
- Cậu vẫn nhớ lời nói năm đó nhỉ?
- Vì cậu, tớ có thể chờ đợi!
- Xin lỗi.... Vì đã cậu chờ đợi như vậy. Ở bên đấy nhà họ bắt tớ đổi hết tất cả mọi thứ, tớ không thể liên lạc cho cậu.
- Không sao, cậu bình an là được....
Nam chính quốc dân đây rồi chứ đâu.... Cơ mà nét lạnh lùng kia đâu rồi, gặp gái cái vậy á hả anh ơi.
Lưu Thảo Ly nhẹ nhàng vuốt mái tóc, môi hồng hào mỉm cười khẽ nhắc lại chuyện năm xưa.
- Hạo Hiên,.... cậu có thích tớ không?
- Tớ nên trả lời cho bây giờ hay lúc trước đây.
- Hạo Hiên, dù là bây giờ hay là lúc trước.... tớ cũng mong cậu có thể hãy thích tớ như ngày đầu tiên.
- Thật ra, bấy lâu nay người tớ thích không phải là cậu mà là anh trai của cậu. Tớ làm thân với cậu cũng vì anh ấy, nhưng tớ không dám nói rõ vì tớ không chắc cậu nghĩ sao về tớ càng sợ khi nói ra rồi hai chúng ta sẽ không làm bạn được..... Tớ xin lỗi vì sự hèn nhát này!
???
Ba chấm luôn? Là sao nữa vậy? Sao lúc đầu hông nói vậy đó chị hai, kêu người ta đợi hai năm rồi nhận lấy cái kết vậy á hả?
Chưa từ từ, bả còn nói câu nữa nè.
- Nhưng bao năm sống bên nước ngoài không hiểu sao tớ luôn nhớ về mọi phút giây bên cậu. Nếu cậu sẵn sàng tha lỗi và vẫn còn yêu tớ thì xin cậu hãy chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Khi mọi chuyện êm xuôi tớ sẽ về nước luôn, khi ấy chúng ta mới có thể bên nhau trọn vẹn.
- Tớ.... Đồng ý, tớ sẽ chờ cậu, dù bao lâu cũng được, chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái tớ.
Cả đêm hôm đó đúng thật là tôi thức đến sáng luôn, không phải vì hay đến động lòng người mà tức điên đến không ngủ được.
Lần đầu cũng như lần cuối tôi sẽ không bao giờ mở quyển sách này lần nào nữa!
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Lâm Tuệ Mẫn từ đâu xông đến vỗ vai tôi nói như thể tối qua nó đang rình trước nhà tôi vậy.
- Không sao, ai rồi cũng trải qua cảm giác này thôi. Mày đã đọc tiểu thuyết mới rồi đúng không!
Tôi bây giờ không còn hơi sức đâu mà trả treo với nó giống như trước nữa. Chỉ trưng ra bộ mặt ủ rũ vì thiếu ngủ mà đáp lại nó.
- Mày thừa biết còn hỏi!
Nó thấy tôi trông thất vọng như vậy nên cũng không nói nhiều. Mà còn ân cần cùng tôi đứng chờ đèn đỏ.
Khi đang bước qua vạch, tôi vì buồn ngủ mà bất cẩn va phải người khác, thẻ sinh viên của anh ta rơi xuống. Tôi vội vàng nhặt lên trả, tuy chỉ là vội vàng nhưng với đôi mắt "Bồ câu" này thì nếu không lầm, người vừa rồi cũng là "Dương Hạo Hiên" thì phải?!
Ban đầu cũng nghi ngờ nhưng rồi tôi tự cho là bản thân nhìn nhầm, không thì cũng chỉ là trùng hợp, dù sao cũng là tên người thôi mà đâu nói lên được điều gì khác.
Vì tối qua mãi lo đọc tiểu thuyết mà tôi chỉ ăn có đĩa trái cây duy nhất, nên giờ ngồi trong phòng học mà bụng cứ đánh trống kêu ăn.... Đúng là mất mặt hết sức. Thế là khi vừa hết tiết tôi đã lôi Tuệ Mẫn xuống nhà ăn cùng mình.
Tôi nhanh chóng ngồi vào bàn là ăn ngấu nghiến phần ăn của mình, mọi người xung quanh chắc nghĩ tôi bị bỏ đói ba ngày rồi cũng nên. Mặc dù dáng người tôi khá nhỏ nhắn hơn Lâm Tuệ Mẫn đây nhưng sức ăn của tôi rất khủng khiếp.
Đang ăn được một nửa thì tôi liền thấy khát, thế là đứng dậy đi mua thêm hai ly nước. Cho nhỏ kế bên luôn chứ đừng hiểu lầm nha chèn!
Dù sao cũng là sinh viên năm hai nên chỉ cần thấy tôi thì cô bán hàng đã nhận ra và lấy ngay nước uống mà tôi hay gọi. Cứ tưởng vậy là xong xuôi, nhưng khi vừa quay người trở ra tôi lại đụng trúng ai đó lần nữa.
Gì vậy nè, sáng nay tôi ra đường quên xem ngày hay sao ấy....
Ly nước trên tay tôi cũng rơi xuống đất, như tan tành mây khói luôn. Chẳng đợi tôi lên tiếng phàn nàn hay nói gì, thì người kia đã mở lời trước.
- Xin lỗi. Để tôi mua ly nước khác cho bạn nhé!
Nghe vậy tôi cũng không thấy khó chịu nữa, liền đưa mắt liền lên xem thử người này là ai mà cũng lịch sự phết.....
Bất ngờ, tôi lại phải đứng hình thêm vài giây.... Trong đầu hiện lên những dòng trong trang tiểu thuyết.
"Cậu ấy có dáng người cao ráo nhưng không quá rầy mà lại toát lên vẻ chững chạc. Bờ vai to, phẳng có thể an tâm mà dựa dẫm cả đời. Có lẽ đôi mắt là điểm thu hút nhất của cậu ấy, như một viên pha lê lấp lánh dưới ánh Mặt Trời vậy."
Và cậu ấy chính là Dương Hạo Hiên trong tiểu thuyết!
Vậy còn người này... tại sao lại giống đến thế, cứ như dựa trên nguyên tác của người này mà viết nên vậy.
Từ xa Tuệ Mẫn thấy tôi đứng đơ người nên cũng đi đến, nó chạy lại huých vai tôi vài cái mới thành công đưa tôi ra khỏi thế giới tiểu thuyết ấy.
Mãi cho đến khi chàng trai đó xoay người lại thì tôi càng chắc chắn hơn về câu nói: "Ấn tượng về lần gặp mặt đầu tiên rất quan trọng."
Cả hai lần gặp dù chỉ trong cùng một ngày nhưng tôi đã va phải anh ta hết hai lần. Nói thế nào nhỉ, đây chỉ là trùng hợp à?
- Anh là Dương Hạo Hiên?
- Sao em biết?
Nói vậy là đúng thật rồi? Không phải chứ, có chuyện trùng hợp đến thế sao? Cả tên lẫn họ và cả vóc dáng nữa à?!
Lâm Tuệ Mẫn đến giờ cũng há mồm vì ngạc nhiên.
Giống lắm! Cực giống luôn!
Dù chỉ là nhân vật hiện lên trong tưởng tượng của chúng tôi qua câu từ của tác giả, nhưng cảm nhận có thể nói lên tất cả đó chứ.
- Lúc sáng em cũng đã va phải anh khi qua lộ và vô tình hình thấy thẻ sinh viên của anh. Anh năm tư rồi nhỉ?
- À.... Thì ra đó cũng là em à! Đúng vậy, anh năm cuối rồi chuyên ngành về khoa học máy tính.
Chờ đã.... Nếu trí nhớ tôi không lầm thì dường như ước mơ của Dương Hạo Hiên trong tiểu thuyết cũng là chuyên ngành "Khoa học máy tính."
Tôi ước gì có thể hỏi thẳng anh ấy mọi nghi vấn thì tốt quá... Nhưng chỉ với nói chuyện vài câu nếu hỏi như vậy sẽ bị đánh giá mất. Chưa kể, anh ấy còn là con trai chắc không rành về chị Song Ngư đâu nhỉ.
Tối đến, đáng lẽ tôi đã nói với lòng là lần đầu cũng như lần cuối, không bao giờ đọc lại quyển sách không tên này nữa, nhưng vì để thỏa mãn sự tò mò của mình. Tôi quyết định, mở nó mà tìm hiểu kỹ về nam chính một lần nữa.
Vì hôm qua không hài lòng với cái kết mà tôi chưa xem đến trang cuối nữa. Bây giờ mới phát hiện, trên trang cuối còn có quà tặng là chiếc vòng tay cỏ ba lá được đính kèm. Với lời chúc của chị Song Ngư.
"Cảm ơn các bạn đã đón nhận tác phẩm, hãy nhận lấy món quà này như lời cảm ơn nhé! "
Kèm theo mã số để đánh giá sách.
Thấy vậy, tôi cũng không ngần ngại mà đeo nó vào và mở điện thoại lên để đánh giá. Cuối cùng tôi mới tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play