[BL] Thế Thân Sao Lại Cùng Bạch Nguyệt Quang Ở Bên Nhau Rồi?!!
Chương 1
Thành phố T, buổi tối tại tư nhân hội sở cao cấp, tầng ba phòng VIP
cánh cửa mở ra, Thanh Yểu mắt nhìn bên trong, chậm chạp mới bước vào
...
/cười cười/Cậu ấy đã đến rồi, vậy tôi xin phép đi trước
...
Thanh Yểu à! đến, bồi khách nhân đi
giám đốc hội sở nhìn Thanh Yểu đến ngồi bên cạnh vị kia, mới thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đi ra ngoài
...
Sao lại không nói lời nào, giận dỗi?
•Thanh Yểu•
Không có giận dỗi, chỉ là tuần này tiên sinh cũng không có đến gặp em
•Thanh Yểu•
Chính là sợ bị bỏ rơi, giám đốc nếu là biết em thành đồ vô dụng
•Thanh Yểu•
Vậy thì sẽ bị bắt đi tiếp khách khác mất thôi!
Thanh Yểu một bên nói, một bên lại như không xương mà tựa vào người của hắn ta
ngước mặt, ánh mắt thiết tha mà nhìn
•Thanh Yểu•
Chuyện lần trước là em sai, em không nên tùy tiện xem ví của ngài
ngoài miệng nói vậy, kì thật trong lòng Thanh Yểu thì không nghĩ vậy
nhờ có cơ hội xem được ví da của hắn, cậu mới biết được, hắn họ Trầm tên gọi Dư Bách
từ năm trước khi được đưa ra tiếp khách, cậu rất may mắn khi được hắn coi trọng, bám được vào quý nhân, lọt vào mắt của hắn cậu như gà chó lên trời
nhìn cái cách mà giám đốc hội sở cung kính khom lưng nịnh nọt, cậu liền biết đây là một đại nhân vật
•Thanh Yểu•
"Chỉ cần vẫn luôn như vậy đi xuống thật tốt, hoặc là đem mình ra khỏi chỗ này"
họ Trầm a! đó là thủ đô làm mưa làm gió Trầm gia, bồi hắn hơn cả năm như vậy hiện tại cũng chỉ mới biết tên họ, lúc trước xưng hô toàn dùng tiên sinh
liền tính là bàng chi hay gì thì cũng là rất lớn đối với Thanh Yểu, cũng không cần nghĩ liệu hắn có phải dòng chính hay không
...
Ừm, nói nhiều như vậy?/nâng nâng cằm cậu/
•Thanh Yểu•
Xin lỗi/bĩu môi/
ríu rít không ngừng, làm hắn còn tưởng là sẽ giận dỗi được một lúc lâu đấy chứ
...
/nựng má cậu/Thôi được rồi, tôi chuộc em ra, không phải ở đây
...
Vậy thì không còn gì phải sợ
•Thanh Yểu•
Thật sao?/sáng mắt/
hai mắt Thanh Yểu long lanh nhìn hắn, rồi nhanh chóng hôn lên má hắn một cái
•Thanh Yểu•
Tiên sinh, cảm ơn../e thẹn/
bị tấn công bất ngờ, Trầm Dư Bách cũng không có tỏ vẻ gì, thấy thế gan của cậu lại lớn hơn nữa mà đưa ra yêu cầu
•Thanh Yểu•
Em gọi tên ngài được không?
•Thanh Yểu•
/nghiêng đầu/Trầm Dư Bách, Dư Bách tiên sinh, Trầm tiên sinh..
...
/véo má cậu/Không quy củ
•Thanh Yểu•
/lè lưỡi/Không gọi nữa là được chứ gì?
...
Có thể gọi Trầm tiên sinh
•Thanh Yểu•
Được, thưa Trầm tiên sinh/trả lời ngay/ "thêm được mỗi họ thôi à"
•Thanh Yểu•
"Thôi, mình chính là sắp được rời khỏi đây"
•Thanh Yểu•
"Một lát nữa là phải khoe ra mới được"
•Thanh Yểu•
/thần thái phi dương/ngẩng mặt/
...
Làm gì như một con công xòe đuôi vậy, bộ có việc gì vui à?
•Thanh Yểu•
Tất nhiên là có!
...
Việc gì, nói cho bọn này nghe với!
•Thanh Yểu•
Tôi sắp rời khỏi đây rồi nha, sắp đi hưởng phúc rồi
...
Thật á? Thanh Yểu sướng thật đó
bọn họ ai cũng gặp qua đại nhân vật mà Thanh Yểu phục vụ trong thời gian qua
quả thực không gì để chê, có tiền có quyền, không keo kiệt bủn xỉn, lại còn rất đàn ông
vẻ ngoài 40 tuổi gì đó cũng rất man, không có phì phì chảy mỡ như mấy lão tổng khác mà bọn họ từng gặp. khuyết điểm duy nhất là thần sắc luôn mang theo bệnh trạng
nhưng nghĩ lại thì bệnh cũng không tính khuyết điểm, mau ch.ết một chút nói không chừng Thanh Yểu được tự do đâu
không cần làm sủng vật ngoạn vật gì đó, có thể bắt đầu lại làm người
•Thanh Yểu•
/vẻ mặt đắc ý bước đi/
Chương 2
Thanh Yểu đem tất cả những món đồ quan trọng đều cất vào túi, chủ yếu là một số món trang sức phụ kiện đắt tiền, cùng với điện thoại..
quần áo gì đó tùy tiện mang theo vài ba bộ là được rồi, Trầm tiên sinh chắc chắn không tiếc tiền mua quần áo cho cậu đâu
•Thanh Yểu•
/vui vẻ xách túi/
...
/bước đến/Vui vẻ đến như vậy?
•Thanh Yểu•
Tố Nga tỷ cũng biết rồi à?
/chạy lại/
...
Ồn ào như vậy sao mà không biết được chứ!
cả hai ngồi xuống ghế, tiếp tục nói chuyện
•Thanh Yểu•
Ngày lành của em sắp đến rồi, hạnh phúc quá đi~
•Thanh Yểu•
Em sẽ có thật nhiều tiền tiêu không hết, cũng không cần lo lắng nghèo đói nữa
...
Đối với em hạnh phúc chỉ vậy thôi ư?
nhìn vẻ mặt sầu lo của Tố Nga, Thanh Yểu cũng không hiểu cô nàng nghĩ gì
rõ là có tiền mới là hạnh phúc nhất, tốt nhất có vàng bạc gì nữa càng tốt!
những thứ khác làm sao mà quan trọng bằng được?
•Thanh Yểu•
/mở túi lấy đồ/Cái này tặng cho chị nè!
...
/ngạc nhiên/Vàng miếng?!
cô biết rằng Thanh Yểu rất thích vàng, bòn rút tiền riêng từ vị kia đa phần là dành dụm mua vàng để tích trữ
ngày thường trân quý thực sự, sao bỏ được cho người khác đâu
...
Nó là của em, chị không nhận được
•Thanh Yểu•
/cười rộ lên/Nhận đi mà, sau này em còn sẽ có nhiều hơn nữa
•Thanh Yểu•
Cũng biết sẽ khó mà gặp lại nhau, chị biết em thích nó thì hãy giữ nó đi
đứa em ngày nào còn nho nhỏ, đi theo phía sau cô học tập, hiện cũng đã biết hiếu kính người chị của nó rồi
nhìn cậu cô không khỏi cảm thán
...
Thanh Yểu của chúng ta lớn rồi, càng ngày càng trổ mã đến duyên dáng
...
Cười rộ lên cũng thật đẹp, da bạch oánh nhuận như vậy
...
Ganh tị quá đi!/trêu ghẹo/
•Thanh Yểu•
Còn ganh tị với em, Tố Nga tỷ rõ ràng là mới là đẹp nhất ở đây
•Thanh Yểu•
Ai so qua được!
...
Đứa nhỏ này, khéo nói thật đấy!
ở đây đứng nhất là không giả, nhưng đó cũng là chuyện của vài năm về trước rồi
cô từng là đầu bảng, lúc bấy giờ tự nhiên về mọi mặt đều so những người khác vượt trội hơn một bậc, nếu không Tố Nga cô cũng không dám ở vị trí đó
bây giờ lại không thể so từ trước, thời gian qua đi tuổi càng lớn hơn, cô cũng như bao người đều bị hao mòn thanh xuân
•Thanh Yểu•
Ôi, đến rồi đến rồi
•Thanh Yểu•
Tạm biệt Tố Nga tỷ, em đi trước/xách túi nhanh chóng đi/
...
/thở dài/Thôi, rồi sau này em ấy sẽ hiểu được hạnh phúc là gì..
•Thanh Yểu•
/ngồi vào xe//nhìn/Trầm tiên sinh không có đến sao?
...
/nhìn cậu qua gương/Tiên sinh không rảnh
...
"Đón cậu còn cần ngài ấy đích thân đi? không hơn không kém vật thay thế."
không nghe được tiếng lòng của người phía trước, nhưng nhìn biểu cảm Thanh Yểu cũng đoán được phần nào rồi
lại coi khinh cậu chứ gì, cậu giỏi nhất là xem sắc mặt, đừng hòng có lệ với cậu
•Thanh Yểu•
Trầm tiên sinh xem ra rất xem trọng tôi/cố ý nói/
•Thanh Yểu•
Hôm trước nói muốn đưa tôi ra ngoài, hôm nay tôi đã được ra ngoài
gã mới không thèm chấp nhặt với tiểu thí hài như cậu, Trầm gia là người có địa vị thế nào chứ?
tùy ý phân phó phía dưới một câu là việc gì đều có thể nhanh chóng tiến hành
•Thanh Yểu•
"Không thèm trả lời mình, đáng ghét!"
•Thanh Yểu•
"Chờ tôi được Trầm tiên sinh sủng ái, nhất định cho ông chừa!"
nhưng mà cũng lạ thật, từ năm trước gặp Trầm Dư Bách cậu đã sẵn sàng dâng hiến thân thể của mình rồi
không phải ngài ấy thì cũng sẽ là người khác thôi, Trầm tiên sinh so người khác cao nhất đẳng, Thanh Yểu cậu không nắm lấy cơ hội này thì còn cơ hội nào nữa?
gặp qua đôi ba lần cậu chỉ dám nghĩ chưa dám chủ động, tầm một tháng sau đó cậu mới dám lớn mật quấn lấy tỏ vẻ muốn hầu hạ hắn
Chương 3
chính là cậu bị từ chối, ngài ấy không muốn cậu hầu hạ trên giường, hôn môi gì đó cũng không, càng không cho nhắc lại việc đó
đơn giản chỉ là bồi hắn, sẽ đàn hát sẽ nhảy múa, ngoài những thứ này cậu cũng không giỏi cái khác
lâu dần xét thấy bản thân còn nhỏ, nếu không cần làm những chuyện kia mà vẫn có thể nhàn hạ bắt được tiền cũng tốt
•Thanh Yểu•
"Trầm tiên sinh tốt như vậy, quả thực là đại thiện nhân"
•Thanh Yểu•
/xòe tay lí nhí đếm/Năm ngoái mình là mười lăm, năm nay cũng mới mười sáu..
còn hai năm nữa mới mười tám đâu, ở hội sở, những loại như cậu được bồi dưỡng khá nhiều
mười lăm tuổi là có thể bắt đầu bán rồi
lúc trước, cậu thấy những người tới tuổi, đi hầu hạ dính phải lão phì trọc, chính là bị tàn phá rất nhiều, cậu nhìn mà sợ...
coi như không phải lão phì trọc, đổi nam nhân khác cũng thế, có loại nam nhân trông đáng tin cậy một chút, đem người chuộc
nhưng đằm thắm không bao lâu, lại đem bán trở về...
...
/xuống xe//mở cửa/Tới rồi!
•Thanh Yểu•
/xuống xe/..Cảm ơn
...
Cậu đi thẳng vào trong là được, gặp người hầu nữ thì cứ đi theo cô ta
...
Cũng đừng có tùy tiện rời đi chỗ khác
mấy ngày này, ở biệt thự Thanh Yểu cũng không có gặp Trầm Dư Bách, chưa thấy hắn về, hỏi ai cũng không trả lời
thế nên suốt ngày chỉ ở tại phòng riêng của mình, tới bữa ăn thì ra ăn, rảnh rồi lắm mới đi ra khu vườn ngồi hít thở không khí
đây là nơi cậu sẽ sinh hoạt trong thời gian tới, nơi chốn đều xa hoa khí phái
•Thanh Yểu•
Giường êm nệm ấm sao mà chán quá aaa ─ ─
•Thanh Yểu•
/nhìn ra cửa kính/bọn họ làm gì đi ra ngoài hết rồi?
•Thanh Yểu•
Lẽ nào Trầm tiên sinh về?
vậy thì không được rồi, cậu phải mau đi xuống tiếp đón mới phải
•Thanh Yểu•
/chen ra/Tiên sinh
Trầm Dư Bách là được hai người đỡ đi, hắn dừng lại, những người khác cũng thế
•Thanh Yểu•
/tiến đến đỡ hắn/Vì muốn mau chóng gặp ngài
•Thanh Yểu•
/dẩu môi/Các người tránh ra, để tôi còn đỡ ngài ấy
•Thanh Yểu•
Một mình tôi là được rồi!
...
/xua tay/Cứ để Thanh Yểu dìu
...
Trầm gia, bác sĩ nói..
•Thanh Yểu•
Gì? Trầm tiên sinh, ngài đến bệnh viện sao?
•Thanh Yểu•
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, không ai nói với tôi một tiếng hết/nhìn mọi người/
•Thanh Yểu•
Mấy ngày nay tôi đều lo lắng đây này
dù là đang đi hướng vào trong, cái miệng của Thanh Yểu vẫn không ngừng
...
Vào rồi nói/xoa đầu cậu/
và thế là cậu đã biết, Trầm Dư Bách mấy ngày nay dùng thời gian tiến bệnh viện xem tình hình, cùng thử thuốc mới
kết quả không khả quan cho lắm
về phòng rồi hắn liền không còn sức, Thanh Yểu xung phong hầu bệnh, và được như ý nguyện
chịu thương chịu khó mấy ngày, cậu bắt đầu mách lẻo
•Thanh Yểu•
Em tưởng rằng từ bây giờ mình cũng là một thành viên ở nơi này
•Thanh Yểu•
Không nghĩ tới cái gì cũng không biết, không ai muốn tiếp chuyện với em
•Thanh Yểu•
Mọi người thật khó hòa hợp, rốt cuộc em còn phải ở đây mà
...
Tôi sẽ nói lại với quản gia, kêu ông ta quản thúc lại người làm
•Thanh Yểu•
Vậy là em có thể thoải mái sinh hoạt ư?
•Thanh Yểu•
/nhìn đồng hồ/Sắp tới giờ uống thuốc rồi, em đi lấy chút gì cho ngài ăn lót dạ
...
/hơi gật đầu/nhắm mắt/hmm
cậu hầu bệnh cũng là ra dáng ra hình lắm nha, không lười biếng chút nào
mới mấy ngày đem Trầm tiên sinh hầu hạ không hề có sai sót, Thanh Yểu cảm thấy mình giống như cái đứa con ngoan, chăm bệnh cho cha vậy đó!
rốt cuộc, tuổi tác chênh lệch đến đáng sợ, bốn mươi cùng mười sáu
đổi làm người khác chắc cậu sớm bị ăn rồi, nơi nào ra được tiện nghi cha.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play