Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Omega Ranh Mãnh Của Tôi

#1. Xuyên không?

Tiếng bước chân chạy nhanh trên nền đất lộp cộp lộp cộp, xung quanh lại là những con người với cái gương mặt đen ngòm.
Mùi máu và tiếng xả súng khắp nơi, vẫn là gương mặt giả tạo của những bậc làm cha làm mẹ.
Kim Minjin cơ hồ lùi về sau, dù là qua ngàn kiếp cậu cũng sẽ không bao giờ quên cái ngày bị chính tay ba mẹ đẩy vào hang ổ của bọn bắt cóc.
Cậu ngã xuống đất, gương mặt vặn vẹo và biến dị, ánh mắt dơ bẩn và vô tình. Hai người đó đã làm gì với đứa con đứt ruột đẻ ra, chỉ vì tranh cử, chỉ vì quyền lực mà bán lấy linh hồn cho lũ khốn nhân dân.
Minjin không thể nào vùng vẫy thoát khỏi tay của họ, cậu chỉ có thể kêu cứu trong vô vọng.
Hộc...hộc..
Âm thanh thở gấp phát ra, người đàn ông sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn bị tuổi thơ đen tối kia ám ảnh.
Kim Minjin
Kim Minjin
Ha..Thật sự..vô vọng.. *thở gấp*
Kim Minjin vốn là con trai út của gia đình chính trị gia, cậu đã có tuổi thơ vui tươi như bao đứa trẻ khác cho đến khi cậu 8 tuổi.
Cha mẹ cậu bắt đầu tranh cử chức vị cao hơn và họ buộc phải ra tay với chính con ruột của mình. Bọn bắt cóc lun nhăm nhe đến đứa con út Kim Minjin nên họ đã đẩy cậu ra, vào cái thời điểm mà cậu cảm thấy tuyệt vọng nhất thì cũng chính họ đã nói rằng:
"Hãy giết nó cũng được sao đó để cảnh sát phát hiện ra cái xác của nó, chúng mày sẽ được tiền. Hiểu không?"
Minjin đã tự hỏi đây là cha mẹ luôn hết mức bảo vệ, yêu thương cậu sao?
Những lời nói tàn nhẫn và man rợ được thốt ra từ miệng những người luôn là chỗ dựa duy nhất, cậu đã tuyệt vọng vào giây phút đó.
Sau hơn mười năm cậu đã trả thù được bọn họ, cậu đem tất cả bằng chứng ra phiên tòa. Chính tay cậu xé rách bức màn bí mật sau hơn mười năm trời sống trong dày vò, Kim Minjin muốn cả thế giới đều biết rằng những vị chính trị gia luôn huyên thuyên về triết lý. Lại là những tên thần kinh muốn giết cả con mình để tranh cử.
Hôm nay cậu lại mơ hồ nhớ lại khoản thời gian bị bọn bắt cóc giam giữ, cậu đã sống không khác gì một con chó. Vì được sống cậu đã giết người, vì khao khát tự do nên cậu phải trốn chạy. Dù cho cơ thể có vô số vết thương Kim Minjin vẫn liều mạng chạy trốn, và cậu đã sống, đã lấy lại hết những gì cha mẹ nợ mình.
Người bà quý giá đã cưu mang cậu không sợ hãi lùi bước khi lần đầu nhìn thấy cậu, bà đã mất nhưng bà vẫn luôn ở trên trời nhìn xuống ủng hộ mọi quyết định của cậu.
Hôm nay Kim Minjin lại tìm kiếm những cuốn tiểu thuyết mạng thú vị, đó là những thứ mơ hồ và nhàm chán đối với nhiều người nhưng lại rất kích thích với Minjin.
Cậu đã đọc nó và cảm thấy oán thán tác giả, họ đã làm gì khi để nhân vật phụ chết thảm như vậy? Nhân vật đó lại cùng tên với cậu...
Kim Minjin
Kim Minjin
Ai gù tại sao tác giả lại để cho nhân vật này chết cơ chứ? *chấn động*
Minjin vừa đi vừa đọc tiểu thuyết mà không để ý, một chiếc xe tải phóng nhanh về phía cậu. Là cha cậu!!
RẦM
Mọi thứ xung quanh như bất động, đến cuối cuộc đời thì cậu vẫn cứ bị những người trân quý nhất giết chết....
Minjin dần nhắm mắt lại, cậu chấp nhận sự thật rằng mình đã chết dưới tay người mình từ yêu quý như sinh mạng.
<_______>
Lần nữa mở mắt ra, Minjin mở mắt ra.... Cậu ngồi dậy và thắc mắc đây là đâu, cậu đã chết rồi vậy đây ất là một nơi khác.
Minjin nhìn xung quanh, đây là một nơi khá ẩm ướt và đen tối không lẽ đây là địa ngục sao?
Mùi hôi ẩm mốc, không khí ngột ngạt. Khung cảnh trước mắt cậu chỉ có màu đen ngòm tăm tối, Minjin mò mẫm và bám vào bức tường đứng lên.
Kim Minjin lần mò đi đến nơi chứa ánh sáng rực rỡ của mặt trời, chói chang đến mức không mở nổi mắt.
Cậu bước chân ra khỏi con hẻm đen ngòm, ẩm ướt. Xung quanh là những ngôi nhà với bức tường nứt nẻ, cảm giác ngột ngạt khi nhìn lên trên.
Nơi duy nhất có một chút ánh sáng là chỗ cậu ta đang đứng, xung quanh chỉ là khung cảnh hoang tàn. Có lẽ đây là khu ổ chuột của những người bần hàn, cậu cũng từng sống như một con chuột dưới cống. Thật quen thuộc biết bao..
Kim Minjin vừa rảo bước kiểm tra xung quanh thì chợt bụng cậu réo gọi. "Ột~ột~"
Cậu xoa xoa cái bụng mình và đi ra khỏi khu nhà này để tìm quán ăn, cậu ta cứ cảm giác như có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình chằm chằm. Trực giác cậu cũng chợt rùng mình khi cảm nhận được ánh mắt đó không hề che giấu..

#2. Nhặt được vợ

Kim Minjin nhìn thấy sạp đồ ăn nhỏ ven đường đang hấp mandu, đó là món ăn vặt yêu thích của cậu. Minjin sờ túi quần, không còn một xu dính túi....
Biểu cảm của cậu bây giờ rất đáng để thưởng thức, cậu vừa mếu vừa bất lực.
Cậu còn chưa nhận thức được mình sống hay chết? Chắc cậu vẫn còn sống mới có thể cảm thấy đói....Nhưng mà sao bây giờ cậu thảm như này chứ?
Một đồng cũng không có, sao mà sống được chứ trời!
Kim Minjin
Kim Minjin
Aa~ đói mà trong người còn chẳng có nổi một đồng *mếu máo*
Đột nhiên cậu cảm nhận có người đứng chắn sau lưng cậu, áp lực từ người đó là tuyệt đối. Pheromeno nhàn nhạt bao quanh cơ thể, chân cậu như mền nhũn ra. Kim Minjin phản ứng lại ngay lập tức và bịt mũi mình lại.
Cậu tuyệt đối không được xem thường người đàn ông lạ nà-
Zengei Ranme
Zengei Ranme
[Ha.. Chào cậu, tôi chỉ 'vô tình' đi ngang thôi. Cậu cần giúp gì không?] *hứng thú*
Kim Minjin
Kim Minjin
[Không..không cần đâu ạ] *cảnh giác*
Mạch suy nghĩ của cậu dường như đứt đoạn khi hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp, phong thái trầm ổn, điềm tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp.
Người đàn ông ngoại quốc trước mắt cậu không hề tầm thường, chỉ cần gương mặt tuyệt hảo của hắn thôi cũng đã là sự bất phàm không ai sở hữu được.
Đôi mắt sắc bén màu vàng kim, làn da trắng và mái tóc bạch kim nổi bậc. Gương mặt của hắn là thứ hoàn hảo chỉ có ở trong viện bảo tàng, cơ thể nhìn qua cũng rất rắn rỏi cộng với chiều cao khủng khiếp.
Minjin ngước lên nhìn hắn rồi ngước xuống, cậu đánh giá hết từ đầu đến chân người ta.
Zengei nhìn cậu nãy giờ cũng cảm thấy buồn cười, thật sự cảnh giác với người lạ nhưng cũng thú vị lắm.
Hắn tiếp thêm một bước và ngỏ lời:
Zengei Ranme
Zengei Ranme
[Cậu không có tiền à? Tôi mời cậu ăn nhé?] *điềm tĩnh*
Kim Minjin
Kim Minjin
Nae, [à hả!] *giật mình*
Trong vô thức khi cậu nhìn chằm chằm vào sạp hàng, thì đồng ý với lời mời của hắn.
Đúng là miếng ăn hại thân mà, cậu đã đồng ý với người đàn ông này. Kim Minjin đã tự bán mình rồi, thật sự nên bỏ sở thích đi mà.
Cậu gào thét trong lòng khi lại bị mê hoặc bởi mandu, không được đâu Minjin à~
Zengei nhịn cười bước đi.
Zengei Ranme
Zengei Ranme
[Đi thôi tôi không cần cậu phải trả ơn đâu!]
Kim Minjin ngớ người ra, cái tên này đang dụ dỗ cậu rồi bắt cậu đi đúng không!
Làm gì có người lạ mới gặp mặt nào mà tốt đến vậy? Cậu do dự nhưng vẫn là đi theo hắn, thôi thì cái bụng no trước nguy hiểm để sau!
Cậu đi đến gần sạp hàng bán bánh bao món ăn vặt cùng Zengei, đôi mắt lấp lánh như sao và vẻ mặt chảy cả dãi.
Hắn ngắm nghía gương mặt cậu và nhịn cười không ít, thật sự rất chân thật và đáng yêu.
Hắn đưa tay ra hiệu cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, vì món ăn vặt thân yêu nên Minjin hoàn toàn bị mê hoặc.
Kim Minjin
Kim Minjin
[Cảm ơn anh, anh tên là gì?]
Kim Minjin từ tốn ngồi xuống bên cạnh hắn, cậu lịch sự cảm ơn lời mời từ hắn và hỏi tên.
Zengei quay sang nhìn cậu và nở một nụ cười mang nhiều ẩn ý, hắn đáp lại câu hỏi:
Zengei Ranme
Zengei Ranme
[Zengei Ranme! Đó là tên của tôi, cậu hãy nhớ kĩ nhé?]
Kim Minjin
Kim Minjin
[Zengei Ranme? Tên anh thật hay cũng rất độc đáo..] *mỉn cười*
Cậu ta nở nụ cười khi đọc lại tên của hắn một lần nữa. Nụ cười ngọt ngào đó làm hắn xao xuyến, dù cho thần cupid có bắn hàng trăm hàng nghìn mũi tên, cũng chưa từng làm hắn động tâm đến vậy.
Vẻ đẹp ngọt ngào với mái tóc vàng óng ả, gương mặt của cậu được tô điểm thêm đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp càng làm nó nổi bật.
Đây là omega định mệnh của hắn và sẽ là bạn đời mãi mãi, cho dù cậu không muốn trở thành bạn đời của hắn cũng không thể chạy trốn được.
Bà chủ sạp hàng bưng hai đĩa mandu đặt lên bàn, bà lão mỉn cười mời họ ăn.
Sau khi ăn no căng cái bụng, Minjin đứng dậy cúi đầu 90 độ. Cậu lịch sự cảm ơn người đã giúp mình một cách chân thành, Zengei mỉn cười hắn mở lời.
Zengei Ranme
Zengei Ranme
[Cậu có chỗ ở không? Chắc là không nhỉ?] *cười*
Kim Minjin
Kim Minjin
[À vâng tôi cũng không rõ nữa..]
Kim Minjin bối rối trước câu hỏi của hắn, cậu không một xu dính túi đương nhiên là không có nhà để về rồi..
Zengei Ranme
Zengei Ranme
[Nếu không phiền..cậu đến nhà tôi đi!] *nhếch môi*
Kim Minjin
Kim Minjin
[Hả? đến nhà anh?] *la toáng*
Cảm thấy mình thất thố, Minjin dần bình tĩnh và suy nghĩ.
Kim Minjin
Kim Minjin
[Được thôi dù sao thì tôi cũng chẳng có nhà..]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play