Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Dương Của Lãng

CHƯƠNG 1

Mặt trời dần lên cao, bên trong căn phòng có một cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, mái tóc ngắn ngang vai uốn xoăn nhẹ được kẹp lên phân nửa. Gương mặt cô khá xinh đẹp, ở đuôi mắt trái cô có một nốt ruồi nhỏ càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đôi mắt. Cô gái này tên Tiêu Lạc, là một nhà thiết kế thời trang.

Tiêu Lạc cầm son tô lên môi, lấy một chai nước hoa xịt lên chút ít rồi lấy áo khoác mặc vào. Cô cầm túi xách đi ra bên ngoài phòng khách, lấy một đôi giày mang vào rồi đi ra ngoài.

Bên trong chiếc xe taxi, cô ngồi phía sau xe cầm iPad lướt xem. Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô từ trong túi xách cầm lấy điện thoại rồi bắt máy: "Alo."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái: "Alo, Lạc Lạc. Xe của cậu hôm nay mang đi bảo dưỡng rồi, có cần mình đến đón cậu đi làm không?"

Cô để iPad xuống đặt lên chân, cười nói: "Hôm nay không cần cậu rước mình đi làm đâu Hiểu Di. Mình đã bắt taxi rồi, đang trên đường đến đó."

Hiểu Di nghe vậy thì nói: "À, mình còn tưởng là bạn trai cậu sẽ đến đón cậu đi làm."

"Quang Tuấn anh ấy hai hôm nay đi công tác rồi, sao có thể đến đón mình đi làm được."

"Được rồi, cậu cứ bảo vệ cho anh ta. Mà thôi mình cúp máy đây, mình cũng đang trên đường đến công ty. Cậu đi nhớ chú ý an toàn, lát gặp lại sau."

Cô mỉm cười, nói: "Được, cậu lái xe chú ý an toàn."

Cúp máy cô để điện thoại và iPad vào túi, nhìn xung quanh rồi nói: "Bác tài, chạy tới phía trước để tôi xuống là được rồi."

Chiếc xe taxi đậu trước một quán cà phê, cô mở cửa xe bước xuống rồi đi vào bên trong quán. Bên trong quán khá là đông khách, cô đang loay hoay định đi vào xếp hàng thì có một bóng người đi tới với tốc độ khá nhanh đụng trúng cô. Cô đưa tay vịn chiếc ghế gần đó nên không bị té xuống, cô cúi xuống nhìn thì thấy chiếc áo sơ mi trắng của cô đã bị dính đầy cà phê.

Sắc mặt cô xám xịt ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú, chân mày rậm, đôi mắt dài, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng phối với quần xám, bên ngoài khoác chiếc áo bành tô màu xám. Trên tay anh còn đang cầm ly cà phê, đứng nhìn cô hỏi: "Xin lỗi, cô không bị thương ở đâu chứ?"

Cô đứng thẳng người dậy, cảm thấy mắt anh ta có vấn đề hay sao mà không thấy vết cà phê đang dính lên chiếc áo của cô. Cô nói: "Tôi không bị thương nhưng anh không thấy chiếc áo của tôi bị cà phê của anh làm đổ sao? Anh đi đứng không nhìn đường à."

"Tôi đi nhanh không cẩn thận đụng trúng cô là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô. Nếu cô không bị thương thì tôi đi trước, tôi còn có việc gấp phải giải quyết. Còn chiếc áo của cô, tôi không có đem tiền mặt để bồi thường cho cô. Lần sau gặp lại tôi sẽ bồi thường cho cô."

Anh nói một mạch rồi cầm ly cà phê nhanh chóng rời khỏi quán không cho cô kịp phản ứng câu nào. Cô tức giận đến mức giậm chân, nhìn anh bắt taxi rời đi, cô nói: "Lần sau gặp lại là biết khi nào? Tôi còn chẳng biết tên của anh, sống ở đâu thì làm sao mà bồi thường. Anh xin lỗi qua loa như vậy sao tôi chấp nhận được. Mới sáng sớm mà gặp người gì đâu không biết."

Cô cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi của mình, nhân viên phục vụ lúc này đi tới đưa cho cô khăn giấy. Cô đưa tay nhận lấy khăn giấy, lau đi vết cà phê đang đổ trên áo: "Cảm ơn."

Cô từ trong túi xách lấy điện thoại nhấn gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Alo."

"Alo Hiểu Di, cậu đi mua giúp mình một chiếc áo sơ mi khác đem tới quán cà phê gần công ty được chứ?"

Hiểu Di nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, cậu đợi mình một lát. Nhưng mà áo cậu bị làm sao à?"

Cô nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa mình sẽ kể cho cậu."

"Được được."

Bên trong bệnh viện Cố An, người đàn ông bị cô tức giận lúc nãy đang ở bên trong phòng cởi chiếc áo khoác màu xám, mặc vào chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang và găng tay. Cửa phòng được gõ sau đó mở ra, truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Cố Lãng, ca phẫu thuật lúc nãy cũng may có cậu nên mới thành công rực rỡ như vậy."

Cố Lãng xoay người sang nhìn người đối diện, nói: "Cảnh Bằng, cậu cũng là một bác sĩ tài giỏi. Nếu ngày hôm nay tôi không về kịp hay không có mặt thì cậu cũng sẽ làm được ca phẫu thuật này."

Cảnh Bằng kéo ghế ngồi xuống, gật đầu: "Cậu nói cũng đúng. Nhưng có cậu bọn tôi cũng giảm áp lực hơn rất nhiều. Mà trưa nay cậu đi ăn trưa cùng bọn tôi không?"

Anh cầm ly nước đang được đặt lên bàn uống, gật đầu đồng ý: "Được, trưa nay tôi cũng không có bận gì."

Cảnh Bằng nghe vậy thì nở nụ cười, đứng dậy vỗ vai anh: "Được, quyết định như thế. Tôi đi làm việc tiếp đây."

Cảnh Bằng nói rồi đi tới mở cửa bước ra bên ngoài. Anh nhìn cánh cửa đóng lại lắc đầu, nhìn ly cà phê trên bàn thì nhớ lại chuyện sáng nay. Anh đưa tay lên xoa mi tâm, đi tới ghế ngồi xuống mở hồ sơ ra đọc.

Ở bên trong tiệm cà phê, Hiểu Di cầm lấy hai ly cà phê từ quầy đi tới bàn ngồi xuống, đưa một ly cà phê sang cho Tiêu Lạc: "Đây, cà phê của cậu đây Lạc Lạc."

Tiêu Lạc đã thay sang một chiếc áo khác, cô nhận lấy ly cà phê từ cô ấy, nói: "Cảm ơn cậu."

Hiểu Di nghe vậy thì mỉm cười, cầm ly cà phê lên uống: "Không có gì đâu, cậu đừng khách sáo. Lúc nãy khi nghe cậu kể, mình cảm thấy người đàn ông đó đúng là không có trách nhiệm gì hết. Cậu mới gặp anh ta lần đầu lấy đâu ra phương thức liên lạc để bồi thường, cũng không có một chút áy náy hay muốn bồi thường nào."

Cô nghe vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hiện lên sự giận dữ nhìn cô ấy: "Nếu để mình gặp anh ta lần nữa, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu."

"Được rồi, đừng tức giận nữa. Vậy bây giờ chúng ta mau vào công ty thôi, cũng sắp trễ giờ làm rồi."

Cô nghe vậy thì nhìn lại đồng hồ đang đeo trên tay, đứng dậy cầm lấy túi xách và ly cà phê, nói: "Mau đi thôi."

Hiểu Di cũng nhanh chóng đứng dậy cầm lấy túi xách và ly cà phê được để trên bàn, đuổi theo cô: "Cậu đợi mình với."

Công ty mà Tiêu Lạc đang làm chính là công ty thời trang khá nổi tiếng trong nước, tên là B&K. Thương hiệu B&K này cũng được rất nhiều người dùng biết đến và ưa chuộng, cho nên cũng có rất nhiều người muốn vào công ty này để làm việc. Lúc hai người bước vào công ty, cũng có rất nhiều đồng nghiệp đi ngang chào hỏi.

"Chào trưởng phòng Tiêu."

"Xin chào trưởng phòng Tiêu."

Cô cũng gật đầu chào hỏi lại sau đó cùng Hiểu Di đi vào thang máy nhấn lên tầng năm, đó là tầng hiện tại mà cô đang làm việc. Rất nhanh đã đến nơi, cửa thang máy mở ra, hai người bước ra đi vào bên trong văn phòng.

Mọi người bên trong văn phòng đang ngồi làm việc, thấy hai người bọn cô đến thì ngẩng đầu lên cười chào hỏi: "Hai chị đến rồi à. Sáng giờ bọn em không thấy hai chị đâu, còn nghĩ hai chị bỏ em rồi."

Hiểu Di đi tới bàn làm việc ngồi xuống, cười rồi trêu chọc nói: "Bọn tôi lúc nãy trốn công việc một lát đấy."

Một cô gái mái tóc cột cao, tay cầm cái viết đi đến bên cạnh Tiêu Lạc: "Chị biết không, lúc nãy mấy người ở bên tổ B đi sang khiêu khích nói với bọn em là thiết kế trưởng phòng của bọn họ nhất định sẽ được chọn."

Tiêu Lạc nghe vậy cũng đã thấy quá quen thuộc, bây giờ trong phòng thiết kế lại chia ra thành hai nhóm cạnh tranh thiết kế với nhau tất nhiên dẫn đến bất hòa không kém. Cô mỉm cười vỗ vai cô ấy: "Cẩm An, chúng ta cứ lo làm việc của bản thân, thiết kế những trang phục đẹp phù hợp với mọi người thì chắc chắn sẽ được chọn thôi. Họ khiêu khích, nói gì thì kệ họ. Đừng vì lời họ nói mà tức giận, sẽ có nếp nhăn không đẹp."

Cẩm An nghe vậy thì nhanh chóng đưa tay sờ lên mặt, lo lắng hỏi: "Vậy...vậy bây giờ trên mặt em có xuất hiện nếp nhăn nào chưa chị?"

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy thì cô bật cười lắc đầu: "Chưa có đâu, em cứ yên tâm đi."

Một nhân viên nam lúc này ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nói: "Bây giờ chưa có nhưng nếu cô mà còn giận nữa thì chắc chắn sẽ có nếp nhăn, sẽ thành một bà già xấu xí."

Cẩm An nghe vậy thì quay sang, nói: "Việt Trạch, anh lo làm việc đi. Đừng có ở đó mà chọc tôi."

Việt Trạch nghe vậy thì nhún vai cũng không nói gì cúi đầu nhìn vào máy tính, cô nhìn hai người họ rồi nói: "Thôi được rồi, mọi người mau đi làm việc đi."

Cô nói rồi đi vào bên trong văn phòng riêng, đi tới trước bàn làm việc để túi xách lên bàn, kéo ghế ngồi xuống rồi mở máy tính lên. Cô cầm xấp giấy vẽ trên tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi cầm bút cúi xuống vẽ.

Bên trong nhà ăn của bệnh viện, Cảnh Bằng và Cố Lãng một trước một sau bước vào khiến các nữ bác sĩ, y tá đều ngoái đầu lại nhìn. Hai người đều có gương mặt điển trai, đi với nhau càng thu hút hơn. Hai người cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người, đi tới quầy nhận đồ ăn rồi tới bàn trống ngồi xuống.

Cảnh Bằng ngồi đối diện, nói: "Cậu thấy chúng ta đi với nhau sẽ càng thêm tỏa sáng, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người khác."

Cố Lãng cầm đũa lên gắp đồ ăn rồi ăn cơm cũng chẳng nâng mắt lên nhìn anh ta, nói: "Tôi thì ngược lại không muốn đi chung với cậu."

Cảnh Bằng đang ăn cơm nghe vậy thì bị nghẹn lại, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Vì sao?"

"Cậu không biết bây giờ trong bệnh viện đang đồn tôi với cậu như nào sao?"

"Như nào?"

"Không phải cậu hay lướt đọc tin nhắn nhóm của bệnh viện sao? Vào đó đọc."

CHƯƠNG 2

Cảnh Bằng nghe vậy thì đặt đôi đũa xuống, cầm lấy điện thoại mở lên vào nhóm chat của bệnh viện. Vừa vào khiến anh kinh ngạc không thôi, mọi người đều đang bàn tán về anh và Cố Lãng.

[ Bác sĩ Cố và bác sĩ Cảnh đẹp trai thật, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái. ]

[ Cô không biết gì sao, nếu hai người đàn ông đẹp trai mà còn độc thân hàng ngày cứ kè kè bên nhau. Tôi đoán khả năng cao hai người họ đang hẹn hò. ]

[ Phân tích của cô tôi thấy khá hợp lý đó. Chứ một người đẹp trai như bác sĩ Cố và bác sĩ Cảnh sao lại chưa có bạn gái được. ]

[...]

Còn rất nhiều những tin nhắn phía sau nhưng Cảnh Bằng không cần đọc hết, cũng biết bọn họ đang thảo luận những gì. Cảnh Bằng vẻ mặt xám xịt tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không cho những tin đồn này làm ảnh hưởng đến thanh danh của tôi. Tôi nhất định sẽ sớm có bạn gái cho cậu xem."

"Tôi cũng mong cậu sớm có bạn gái để dẹp bỏ những tin đồn vớ vẩn này đi."

Cố Lãng nói rồi cầm khay cơm đứng dậy rời khỏi chỉ để cho Cảnh Bằng ngồi lại một mình ở đó. Cảnh Bằng nhìn bóng lưng anh, tặc lưỡi cầm đôi đũa lên tiếp tục ăn cơm: "Cậu làm như là tôi muốn có những tin đồn này lắm vậy. Cậu cứ đợi đó, tôi sẽ sớm tìm được bạn gái mà thôi."

Bên công ty thời trang B&K, ở trong văn phòng đầy rẫy những tờ giấy được cuộn tròn quăng khắp sàn nhà. Hiểu Di gõ cửa đi vào nhìn thấy cảnh này thì nói: "Trưởng phòng Tiêu, cậu đây là làm sao vậy?"

Tiêu Lạc đang cầm bút vẽ, nghe cô ấy hỏi vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, trả lời: "Như cậu thấy đó, mình đang thiết kế trang phục mới theo chủ đề lần này mà Hạ tổng đưa ra. Nhưng ngồi vẽ nãy giờ cũng không ưng cái nào."

Hiểu Di đặt tập tài liệu lên bàn, cúi xuống nhặt mấy viên giấy lên bỏ vào thùng rác, nói: "Cậu xem tài liệu đó đi, đây là những tài liệu mà mọi người thu thập được thông qua cuộc khảo sát. Ở đây đa số xu hướng hiện nay mà giới trẻ cũng như là mọi người quan tâm."

Tiêu Lạc đặt bút xuống, cầm tập tài liệu lên mở ra đọc, nói: "Thời trang cho giới trẻ đương nhiên sẽ được nhiều người biết đến và quan tâm. Nhưng mình cũng muốn tác phẩm của mình thiết kế ra không chỉ cho những người trẻ mặc mà còn có thể cho những lứa tuổi lớn hơn mặc."

Hiểu Di đứng thẳng người nhìn cô, nói: "Mình biết đây là mục tiêu của cậu trong suốt năm qua. Nhưng hiện tại chúng ta chưa đủ cơ sở để làm được những việc như này."

Cô gật đầu để tập tài liệu lên bàn: "Mình cũng biết rõ như vậy. Mà hiện tại mình chưa có ý tưởng về bản thiết kế mới này. Chắc mình phải đi ra ngoài một chuyến, tìm ý tưởng."

"Được, có cần mình đi cùng cậu không?"

Cô lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, cậu cứ ở lại công ty làm việc đi."

Hiểu Di nghe vậy thì gật đầu: "Vậy được rồi, mình đi ra ngoài làm việc đây."

Hiểu Di cầm tập tài liệu rồi mở cửa đi ra bên ngoài. Cô nhìn cánh cửa được đóng lại thì thở dài, dựa người vào ghế nhắm mắt. Lát sau cô mở mắt ra, cầm lấy điện thoại được để trên bàn rồi nhấn gọi.

Tiếng chuông reo một hồi lâu đầu dây bên kia mới bắt máy, truyền đến giọng nói khàn khàn, không có sức sống: "Alo."

Cô nhíu mày ngồi thẳng người lại, hỏi: "Alo, Ôn Đình đừng nói cậu giờ này chưa dậy đấy?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Ôn Đình: "Đúng vậy, mình hình như bị sốt rồi còn thấy mệt trong người nữa."

"Cậu đợi một lát, mình sẽ đến chỗ cậu ngay."

Cúp máy cô để điện thoại vào túi xách đứng dậy đi tới mở cửa ra ngoài. Mọi người ngồi trong văn phòng làm việc, thấy cô bước ra đi ra bên ngoài thì ngơ ngác. Cẩm An xích ghế lại gần chỗ Hiểu Di, hỏi: "Chị Hiểu Di, chị có biết chị Tiêu đi đâu không mà gấp gáp như vậy?"

Hiểu Di đang ngồi gõ máy tính, nghe cô ấy hỏi vậy thì nói: "Không rõ nhưng chắc là đi tìm ý tưởng mới cho chủ đề lần này. Không phải là cuối tuần này buộc phải hoàn thành để nộp sao? Mọi người cũng cố gắng đi."

Việt Trạch ngồi đối diện cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy nói: "Cô có muốn bị trừ lương không? Mau tập trung làm việc đi."

Lát sau ở bên trong khu chung cư, Tiêu Lạc từ bên trong thang máy bước ra đi tới trước cửa nhà của Ôn Đình nhập mật khẩu rồi mở cửa bước vào. Bước vào bên trong phòng khách thì không thấy người đâu, trên bàn còn có ly nước và mấy vỉ thuốc.

Cô cầm túi xách đi thẳng tới phòng ngủ giơ tay gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh. Cô nhíu chặt chân mày, đưa tay mở cửa đi vào. Cô nhìn thấy Ôn Đình sắc mặt đỏ ửng đang nằm trên giường trùm chăn, cô đi tới đưa tay đặt lên trán cô ấy: "Sao lại nóng như vậy? Ôn Đình cậu không sao chứ?"

Ôn Đình nghe thấy tiếng cô hỏi thì miễn cưỡng mở mắt ra nhìn cô, khàn giọng nói: "Mình không sao, chỉ bị sốt một chút thôi."

Cô đỡ cô ấy ngồi dậy, nói: "Đã sốt cao như vậy mà bị sốt một chút cái gì chứ. Mình đưa cậu đi bệnh viện."

Cô nói rồi mở tủ đi lấy áo khoác đi tới mặc vào cho cô ấy. Cô đỡ Ôn Đình đứng dậy rồi lấy chìa khóa xe đang để trên tủ đầu giường, dìu cô ấy ra ngoài.

Bên trong bệnh viện, Tiêu Lạc nhìn Ôn Đình nằm trên giường bệnh trong lòng lo lắng không thôi. Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, cô quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi vào trên gương mặt còn đeo khẩu trang nên cô cũng không thể thấy rõ mặt. Nhưng cô cảm thấy cô đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó.

Cố Lãng khi bước vào phòng bệnh nhìn thấy cô đứng đó thì có chút bất ngờ. Nhưng khi lại gần thấy vẻ mặt thì anh cũng đoán được cô không nhận ra anh. Anh đi tới chỗ Ôn Đình cầm ống nghe lên khám và lấy nhiệt kế đo cho cô ấy.

Tiêu Lạc đi đến trước mặt anh hỏi: "Bác sĩ, không biết tình trạng của bạn tôi sao rồi?"

Anh cầm quyển sổ lên ghi, nói: "Bạn cô bị sốt 39,5 độ gần 40 độ. Nếu đưa đi trễ hơn có thể bạn cô sẽ bị sốt đến ngốc và dẫn đến nhiều bệnh liên quan khác. Để chắc chắn thì một lát nữa sẽ có y ta đến chỗ cô ấy lấy máu để xét nghiệm."

Cô nghe vậy thì cũng thở phào đi một phần nào, gật đầu nhìn anh: "Được, tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ."

Anh gật đầu khép quyển sổ lại rồi đi ra ngoài. Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó. Cô thu hồi tầm mắt nhìn Ôn Đình nằm trên giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh lấy iPad từ trong túi xách ra rồi ngồi yên xem.

Cứ ngồi như vậy khoảng hai tiếng sau thì Ôn Đình cũng tỉnh dậy, cô đứng dậy hỏi: "Cậu tỉnh dậy rồi à? Có thấy không khỏe ở đâu không?"

Ôn Đình nhìn cô lắc đầu: "Mình không sao, mình vẫn ổn. Mình đang ở trong bệnh viện à?"

"Đúng vậy, cậu sốt gần 40 độ mà lại bảo là sốt nhẹ không sao. Cậu nằm yên đó đợi mình, mình đi tìm bác sĩ tới khám cho cậu để chắc chắn cũng như yên tâm hơn."

Cô chỉnh chăn lại cho cô ấy rồi cầm túi xách đi ra bên ngoài. Trên hành lang bệnh viện, cô cũng đã hỏi y tá phòng bác sĩ nên đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm phòng khám cuối cùng cũng tìm thấy. Cô đi đến trước phòng giơ tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói dịu dàng nhưng có chút âm trầm từ anh: "Vào đi."

Cô mở cửa bước vào bên trong thì nhìn thấy người đàn ông đụng trúng cô ở tiệm cà phê lúc sáng đang ngồi trước bàn làm việc, mặc áo blouse. Cô còn cảm thấy lúc nãy quen quen, hóa ra là anh ta, cô kinh ngạc: "Là anh."

Cố Lãng lúc nãy mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đưa tay sờ lên mặt mình thì phát hiện bản thân đã tháo khẩu trang từ lúc nãy. Anh hắng giọng nhìn cô: "Là tôi. Chuyện lúc sáng tôi xin lỗi."

Cô đi tới trước mặt anh, đưa tay chỉ lên chiếc áo bản thân đang mặc, nói: "Anh tưởng xin lỗi là xong à. Anh làm dơ chiếc áo của tôi, còn không bồi thường cũng không đỡ tôi đứng dậy. Anh thật sự xin lỗi tôi sao?"

Anh nghe cô nói vậy thì đứng dậy nhìn cô: "Tôi thành thật xin lỗi về chuyện lúc sáng. Lúc đó tôi có việc bận liên quan đến tính mạng của con người nên tôi mới gấp gáp, không suy nghĩ chu đáo như vậy. Vậy chiếc áo đó của cô bao nhiêu? Cô nói đi để tôi bồi thường."

Cô nghe anh nói vậy thì ngẫm nghĩ rồi đưa ra một con số: "Hai ngàn tệ."

Anh nghe vậy thì nhướng mày nhìn cô: "Hai ngàn tệ? Chiếc áo đó cũng không phải là thuộc áo hiệu sao lại tận hai ngàn tệ?"

"Chiếc áo đó tuy không phải là của áo hiệu nổi tiếng nhưng chất vải tốt, nên giá của chiếc áo là một ngàn năm trăm tệ lúc tôi mua. Kèm theo đó năm trăm tệ là phí bồi thường tổn thất tinh thần sáng nay."

Anh nghe cô nói vậy thì biết dù bản thân anh nói gì cô cũng sẽ nói lại, anh cũng không muốn dây dưa chuyện này nên từ trong túi lấy ví ra đưa cho cô hai ngàn tệ, nói: "Tiền này lúc trưa tôi mới rút, trả cho cô."

Cô nhận lấy, sự bực dọc chuyện sáng nay cũng vơi đi phần nào. Cô híp mắt nhìn kỹ bảng tên anh đang đeo trước ngực, nói: "Bạn tôi tỉnh lại rồi, phiền anh đi sang khám giúp cho bạn tôi. Cảm ơn nhiều bác sĩ Cố."

Cô nói rồi xoay người rời đi, anh lắc đầu cầm lấy khẩu trang đeo lên rồi đi theo sau cô.

Bên trong phòng bệnh anh khám qua một lượt rồi nói: "Bệnh nhân cũng đã giảm sốt và ổn hơn rất nhiều. Kết quả xét nghiệm tôi cũng đã có, sau khi xem qua tôi thấy kết quả bình thường. Bệnh nhân cần ở lại bệnh viện thêm vài ngày để tiện theo dõi cho đến lúc khỏi bệnh. Trong thời gian này hãy để cho bệnh nhân nghỉ ngơi cũng như là ăn uống đầy đủ chất."

Tiêu Lạc đứng bên cạnh gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Được, không còn vấn đề gì nữa thì tôi đi trước."

CHƯƠNG 3

Trời cũng đã tối dần, Tiêu Lạc đi đến kéo rèm cửa sổ lại quay sang nhìn Ôn Đình đang nằm trên giường bệnh ăn táo: "Vậy cậu ở đây một mình được không?"

Ôn Đình nhìn cô cười nói: "Cậu yên tâm đi, Ôn Uyển em ấy một lát sẽ đến chăm sóc mình. Cậu cứ đi về trước đi."

Tiêu Lạc nghe vậy thì hỏi: "Nếu mình nhớ không nhầm thì tối nay Ôn Uyển không phải có tiết tự học à? Để một mình em ấy đến đây như vậy có an toàn không? Hay để mình đi đón em ấy."

Cửa phòng lúc này được mở ra, một cô gái có mái tóc ngắn, trên người mặc đồng phục học sinh, tay thì cầm cặp sách đi vào, nói: "Không cần đâu chị Lạc Lạc, em đến rồi."

Cô quay sang nhìn cô ấy, kinh ngạc hỏi: "Ủa em tan học sớm như vậy à?"

Ôn Uyển đặt cặp sách lên ghế, nhìn cô nói: "Là do em xin cô về sớm đấy. Mà chị nguyên ngày hôm nay đã ở đây chăm sóc chị em rồi, em cảm ơn chị rất nhiều. Cũng không còn sớm nữa chị mau về nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm nữa. Ở đây có em được rồi."

Ôn Đình lúc này cũng nói thêm vào: "Đúng vậy đó Lạc Lạc, hôm nay vất vả cho cậu rồi. Cậu mau về nghỉ ngơi đi. Ở đây có Uyển Uyển em ấy chăm sóc mình là được rồi."

Thấy hai người họ đã nói như vậy thì cô cũng đồng ý, đi đến cầm lấy túi xách nhìn hai người họ: "Vậy mình về trước đây. Ngày mai sẽ ghé thăm cậu sau."

"Được, tạm biệt. Cậu về chú ý an toàn."

Bên trong phòng bác sĩ, Cố Lãng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ rồi thu xếp lại đồ đạc trên bàn. Anh đứng dậy cởi áo blouse đang mặc để vào tủ, chỉnh tay áo lại. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, anh nói: "Vào đi."

Cửa mở ra Cảnh Bằng bước vào đi tới bên cạnh anh: "Giờ này cậu mới chuẩn bị về đó à?"

Anh lấy áo khoác mặc vào, gật đầu: "Hôm nay công việc ở nhiều nên ở lại muộn một chút."

Cảnh Bằng nghe vậy thì cười nói: "Có muốn đi ăn gì đó không?"

Anh lắc đầu từ chối: "Không ăn đâu, cậu cứ đi ăn đi. Tôi về trước đây, lát cậu ra sau nhớ tắt đèn."

Anh nói rồi mở cửa phòng khám bước ra ngoài để một mình Cảnh Bằng đứng trong đó. Cảnh Bằng lắc đầu, cũng đi đến mở cửa đưa tay tắt đèn rồi đi ra ngoài.

Từ trong bệnh viện đi ra, những cơn gió thổi tới khiến cho Tiêu Lạc phải kéo chặt áo khoác của mình. Cô đang loay hoay nhìn xung quanh thì bất ngờ một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt cô. Cô thấy Quang Tuấn đang đứng ở bên kia đường của công viên, tay cầm một bó hoa. Cô mỉm cười trong lòng vui vẻ, cứ nghĩ là Ôn Đình âm thầm báo tin cho anh ấy biết để anh ấy đến đón cô.

Cô đang định đi sang đường thì nhìn thấy một cô gái xuất hiện đi đến chỗ Quang Tuấn khiến cô phải dừng chân lại. Cô nhìn thấy cô gái đó ôm lấy cánh tay của anh ấy cười nói vui vẻ, anh ấy còn đưa bó hoa sang tặng cho cô gái đấy. Cô gái liền vui vẻ nhận lấy, hôn lên môi anh ấy.

Cô cầm chặt túi xách đang cầm trong tay, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng lại không chảy xuống. Cô hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại lên nhấn số gọi. Cô nhìn thấy Quang Tuấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy cô gọi đến thì vẻ mặt khựng lại nhưng cũng nhanh chóng bắt máy.

Cô nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Quang Tuấn: "Alo, sao giờ này em mới gọi cho anh? Có phải đang tăng ca muộn không?"

Cô nhìn thẳng vào Quang Tuấn đang đứng ở bên kia đường, tay trong tay vui vẻ với người con gái khác, cô nói: "Đúng vậy, em hôm nay phải tăng ca nên về trễ. Anh hiện tại đang ở đâu?"

"Em hỏi gì kì vậy. Anh tất nhiên là đang ở Thâm Quyến công tác rồi."

Cô từng bước đi qua đường đến chỗ công viên nơi hai người họ đang đứng, nói: "Chứ không phải anh đang đứng ở trong công viên, trước cổng bệnh viện Cố An à."

Quang Tuấn nghe vậy thì chững lại, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình cô. Ở phía sau truyền đến giọng của cô: "Tôi ở đây, anh đang tìm cái gì?"

Anh quay người lại nhìn thấy cô đang đứng trước mắt, trong lòng anh ta hoảng loạn nhanh chóng rút tay đang nắm ra khỏi người con gái bên cạnh: "Lạc Lạc à, em nghe anh nói mọi chuyện không phải như những gì em thấy đâu. Cô ấy chỉ là bạn..."

Cô lên tiếng cắt ngang lời anh nói: "Là bạn mà lại tặng hoa, nắm tay, ôm hôn nhau như vậy? Anh tưởng tôi là con ngốc sao? Anh nói đi công tác vậy mà lại lén lút ở sau lưng tôi làm ra những loại chuyện kinh tởm này."

Cô nói dứt lời thì đưa tay tát anh hai cái vào hai bên má của anh: "Chia tay đi." Rồi quay sang nhìn cô gái bên cạnh: "Còn cô, nếu cô thích thì tôi nhường anh ta lại cho cô. Dù gì tôi cũng không cần sài lại rác đã vứt của mình."

Cô gái đó nghe vậy thì mặt mày xám xịt: "Cô..."

"Em đừng có quá đáng."

Cô cũng không quan tâm đến hai người họ xoay người rời đi. Trời lúc này lại đổ cơn mưa to xuống nhưng cô như không cảm nhận được gì cứ bước tiếp về phía trước. Tuy lúc nãy cô đứng trước mặt Quang Tuấn mạnh mẽ, dứt khoát bao nhiêu thì giờ đây lại yếu đuối. Cô không nghĩ đến người mà bản thân cô tin tưởng lại phản bội cô.

Ở bên kia đường, từ lúc Cố Lãng lái xe đi ra thì đã thấy một màn cô đi sang bên kia đường đánh người như nào. Anh cũng đoán được tình huống đó là chuyện gì xảy ra. Nhìn cô đi một mình trong màn mưa như vậy, chân mày anh khẽ nhíu lại lái xe đến chỗ cô.

Cô vừa đi được vài bước thì cảm nhận đôi giày cô đang mang có vấn đề, cô cúi xuống tháo chiếc giày cao gót đang mang ra đưa lên nhìn thì thấy chân gót bị gãy. Cô nhíu mày đưa tay bẻ luôn chân gót đấy, từ sáng đến giờ cô cứ gặp chuyện xui xẻo gì đâu không thôi.

Cô tháo luôn chiếc giày còn lại ra cầm đôi giày trên tay, đi chân trần. Cô thấy chiếc taxi cách đó không xa nên đưa tay vẫy, chiếc xe dừng lại. Cô đi tới mở cửa ghế sau ra ngồi vào, chiếc xe nhanh chóng lái đi. Cố Lãng lái xe đến thì vừa kịp lúc thấy cô bắt taxi rời khỏi. Anh nhìn chiếc xe taxi đó rời đi rồi cũng lái xe đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong phòng ngủ Tiêu Lạc vẫn nằm trên giường đắp chăn ngủ say. Tiếng chuông báo thức reo lên khiến cô nhíu mày, đưa tay mò mẫm tắt lấy. Cô ngồi dậy vươn vai nhìn đồng hồ, rồi bước xuống giường đi vào trong phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người cũng đã thay sang bộ đồ khác. Cô đi vào phòng làm việc nhìn giấy tờ xếp đống trên bàn, bên cạnh còn có hai con ma nơ canh mặc những trang phục mà cô thiết kế. Cô đi vào trong lấy một con mèo nhỏ được để trên bàn, đi ra bên ngoài phòng khách bỏ con mèo đó vào hộp đã được chất đống các món đồ khác nhau.

Cô đeo túi xách lên rồi ôm hộp giấy mở cửa đi ra ngoài. Lúc cô từ trong khu chung cư bước xuống thì thấy chiếc xe của Hiểu Di đang đậu cách đó không xa. Cô đem hộp giấy vứt vào thùng rác đang được để bên cạnh, rồi nhanh chóng đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.

Hiểu Di đưa túi bánh bao sang cho cô: "Đây bữa sáng của cậu."

Cô thắt dây an toàn xong rồi đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn cậu."

Hiểu Di khởi động xe rồi lái đi, nói: "Chuyện hôm qua cậu kể khiến mình muốn đi tới đánh Quang Tuấn đó một trận. Vậy mà lại dám sau lưng cậu hẹn hò với người khác."

Cô cầm lấy bánh bao ăn, gật đầu: "Đúng vậy, mà không sao mình cũng đã tát vào mặt anh ta hai cái."

Hiểu Di nghe vậy thì giơ ngón cái lên với cô: "Đúng là phải nên làm thế, hắn ta xứng đáng bị thế. Nhưng mà cậu không có sao thật chứ?"

Cô nhìn sang cô ấy, nói: "Mình không sao, mình vẫn ổn. Lúc sáng nay mình mới vứt hết đồ mà anh ta tặng mình rồi. Nhưng mà hôm qua đúng là xui xẻo thật, sáng ra bị người tên Cố Lãng đụng trúng làm đổ cà phê lên áo sơ mi, vào trong bệnh viện thì gặp lại anh ta, lúc về thì bắt gặp bạn trai ngoại tình, đi được nửa đường thì giày bị gãy gót."

Hiểu Di nghe vậy thì trầm tư suy nghĩ sau đó nói: "Nghe như là kể từ lúc cậu gặp người tên Cố Lãng này thì mọi chuyện đều xui xẻo vậy."

Cô nghe vậy thì ngẫm lại, quay sang nhìn cô ấy: "Cậu nói đúng lắm, kể từ khi gặp anh ta mình chưa thấy có chuyện nào tốt đẹp."

"Mà cũng sắp đến ngày phải nộp bản thiết kế rồi, cậu chắc là mình sẽ làm kịp không?"

"Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ làm kịp."

Đi vào bên trong văn phòng, Tiêu Lạc thấy mọi người cũng đã đến đủ. Cô gật đầu chào hỏi mọi người rồi đi vào văn phòng riêng, tới bàn làm việc ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì tiếng gõ cửa vang lên, cô nói: "Vào đi."

Cửa mở ra, Cẩm An bước vào trên tay còn cầm một tập tài liệu. Cẩm An đi tới đặt trước mặt cô, nói: "Chị Tiêu Lạc, đây là những bản thiết kế của em về chủ đề lần này."

Cô cầm tập tài liệu lên mở ra xem, bên trong tất cả đều là những tác phẩm mà cô ấy thiết kế, cô xem một lúc rồi cầm bút chì lên đánh dấu: "Thật ra em có ý tưởng rất tốt nhưng vẫn còn đơn điệu, chưa có sự thu hút đối với khách hàng cũng như là cấp trên. Em cần phải sửa dần, tìm nên những điểm nhấn nhá trên trang phục."

Cẩm An nghe vậy thì mỉm cười gật đầu: "Dạ được, em biết rồi. Em sẽ đi sửa ngay."

Cô đưa tập tài liệu sang cho cô ấy: "Được, em đem đi sửa đi. À pha giúp chị ly cà phê."

"Dạ được." Cẩm An nhận lấy tập tài liệu rồi cầm ly nước của cô bên cạnh lên đem ra ngoài.

Cô thấy cô ấy đã rời khỏi văn phòng thì mở máy tính lên rồi xem lại những mẫu thiết kế, cầm lấy giấy và bút lên tập trung ngồi vẽ.

Sự tập trung này của cô kéo dài đến tận trưa, lúc Hiểu Di gõ cửa bước vào văn phòng đã thấy trên bàn của cô đầy giấy. Hiểu Di còn thấy cô đang cặm cụi vẽ sau đó vo tròn giấy ném sang một bên tiếp tục vẽ tiếp.

Hiểu Di đi đến đưa tay gõ lên mặt bàn của cô ấy: "Trưởng phòng Tiêu, nghỉ tay thôi. Bây giờ đã đến giờ nghỉ trưa rồi."

Tiêu Lạc nghe cô ấy nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thấy đã 11 giờ hơn thì cô đưa tay xoa cổ, hỏi: "Đã muộn như vậy rồi à?"

Hiểu Di gật đầu nhìn cô: "Đúng vậy, cậu còn không mau đi ăn trưa thì sẽ hết đồ ăn đấy."

Cô nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, nói: "Mau, chúng ta mau đi thôi."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play