[LiChaeng] Căn Bệnh Mang Tên Yêu Em
chương 1
tại công ty La thị số 1 thế giới
Nhiều
Êi, có nhân viên mới
Nhiều
hình như là Chae...young
Nhiều
trưởng phòng: ừa, không sao, sẽ thú vị hơn
mọi người đều bàn tán xôm xao đến khi cánh cửa 1 lần nữa được mở ra
Park Chaeyoung
À nhon~ Chaeng đ..đến gòi nè *nhe răng cười*
Park Chaeyoung
Vâng ạ *về chỗ*
theo thói thường, nàng vẫn giữ lịch sự mà chào đón mọi người
Nhiều
trưởng phòng: Cô kia
Park Chaeyoung
G..gọi Chae ạ? *ngơ*
Nhiều
trưởng phòng: Không cô thì còn ai đứng đây nữa à?
Nhiều
Trưởng phòng: Để được vào phòng này, cần bao nước cho tôi và 1 số người
Nàng nghiêng đầu, não bộ tải dữ liệu một chút rồi thấy có gì đó không đúng
Park Chaeyoung
C..chae vào nãy giờ có sao đâu?
Park Chaeyoung
Chae có ngốc nhưng hông ngu, cô l..lừa Chae *trừng mắt*
Chaeyoung nào ngờ bản thân vì ngang ngược mà lập tức bị tên trưởng phòng ấy nhắm trúng
Nhiều
*kéo cổ áo nàng* Mua nước, mau
Park Chaeyoung
Kh..không, thả ra... hức... thả Chaeng raa *đánh ngay tay hắn*
Park Chaeyoung
H..hong nghe đâu
Đám nhân viên kia cũng vô cùng bất ngờ, có người còn tính giúp nàng nhưng vì sợ tên trưởng phòng nên đôi phần lưỡng lự
Nhiều
TÔI CÓ CHỨC VỤ LỚN HƠN, KHÔNG MUỐN NÓI NHIỀU *ghì chặt hơn*
Park Chaeyoung
*sợ* V...vâng
Nhiều
tốt, mua cho tôi 3 ly cà phê và 1 ly trà đào
Vậy là nàng nhanh chóng chạy xuống mua nước
Uất ức cất một bụng nên giờ chỉ biết thút thít khóc nhỏ
Park Chaeyoung
*khịt mũi* C..chae... ghét trưởng phòng... hức..
Tay run run cầm mấy ly nước nặng trịch, nàng mới vào đã bị bức như vậy rồi
Nhìn cái công ty lớn mà bản thân mới vào chưa đầy một buổi sáng, đến cái hành lang thôi cũng khiến nàng đầu óc quay cuồng
vậy là chuyện gì đến cũng sẽ đến, cục bông nhà ta đi nhầm phòng rồi
Park Chaeyoung
Hơ... s..sao hong có ai hết vậy? *hoang mang*
Chaeyoung nhìn quanh rồi lại mếu
Park Chaeyoung
'Đ..đau... tay...' *mếu*
Nàng giật bắn của mình, giọng này lạ quá
Nhìn người đối diện âu phục đen tuyền ngay ngắn, sắc mặt vẫn giữ mãi cái vẻ lạnh nhạt nhìn mình, Chaeyoung bị cái sát khí kia dọa cho xuýt thì khóc lớn
Park Chaeyoung
C..chaeng..hức mua nước... rồi... lạc ạ... *run run*
Nhiều
"Nhân viên mới thì chỉ có bên phòng nhân sự" Từ phòng tôi đi thẳng, cuối hành lang rẽ phải thì đến *nói nhẹ lại*
Cô chậm rãi bước đi, nàng bấy giờ mới hoàn hồn hiểu lời cô, lon ton xách mớ nước theo sau
Lalisa Manobal
*nhíu mày, hơi dừng lại* Việc gì?
Chaeyoung lí nhí, khó khăn lắm mới cất được lời
Park Chaeyoung
C.ô.. là ai vậy ạ?
Vì cô rất ít khi ra ngoài nên ít ai biết thân phận của cô, nhất là những nhân viên mới. Vì vậy cô còn chút lưỡng lự
Lalisa Manobal
Rồi sẽ biết *sải bước*
Lalisa Manobal
Gọi La tổng❄️
Park Chaeyoung
'La... tổng' *tròn mắt*
Cái giọng ngọt nhẹ chợt vang lên làm người đi trước bất giác cong khóe môi
Lalisa Manobal
sắp đến rồi
Lisa vì đi trước nên Chaeyoung cũng chẳng tài nào nhìn được gương mặt cô
Là vì lí do gì cô lại nhẫn nại lặp lại cái câu đó vậy?
Park Chaeyoung
Chaeng... tên Chaeng mà?
Park Chaeyoung
H..hong.. được...
Park Chaeyoung
Nói cho người lạ ạ
Lisa rẽ trái, chỉ thấy cái đuôi nhỏ cuống quýt chạy theo
Lalisa Manobal
Xách đồ không thấy nặng sao?
Lalisa Manobal
Không nói tên, tôi sẽ không giúp đâu
Nàng ấp úng một chút, thấy cô cũng chẳng giống con sói hung dữ trong truyện, cuối cùng cũng chịu nói ra
Park Chaeyoung
L..là Chaeyoung... Park Chaeyoung
Chỉ thấy nàng hơi rụt cổ lúc cô đưa tay ra nhưng Lisa cũng chẳng quan tâm lắm
Lalisa Manobal
*cầm lấy hai li nước từ tay nàng* tôi mang vào cho
Park Chaeyoung
Phòng Chae.. ở đây... *đẩy cửa*
Trong phòng vốn đang xì xầm nói chuyện giờ đây phút chốc liền im bặt khi thấy cả hai
Lalisa Manobal
Đi đâu mà mua nhiều nước thế? *cau mày*
Park Chaeyoung
*Hoảng* C..chae-
Nhiều
Là cô ấy muốn mua, nhân dịp ngày đầu tiên đi làm- *cúi đầu lễ phép*
Lalisa Manobal
Tôi muốn nghe chính miệng Chaeyoung nói ❄️ *nhìn nàng*
Cục bông nhỏ run lên từng cơn tay vì xách nặng mà ửng đỏ cả lên
Lalisa Manobal
Không mau về phòng? ❄️
Con sóc nhỏ vì thấy ánh mắt lãnh băng kia từ cô nên điếng hồn, nép sát vào tường
Lisa hạ giọng rồi nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan
Park Chaeyoung
*muốn lẻn vào phòng*
Lalisa Manobal
Chae..young...
Park Chaeyoung
*giật bắn mình*
Lalisa Manobal
Gần đây có phòng trống, còn sợ, tôi lặp tức nhốt cô vào trong
Nàng bị dọa thật rồi, ba chân bốn cẳng chỉ muốn theo tên trưởng phòng đi vào
Lalisa Manobal
*tóm lấy tay nàng*
Nàng chỉ biết cơ thể lập tức bị nhấc bổng lên
Park Chaeyoung
Hức... L..la tổng... C..chae.. hong sợ nữa...hức...
Park Chaeyoung
T..thả Chae...
Cô đóng sầm cửa, đặt nàng lên bàn
Park Chaeyoung
Hic..chaeng sai rồi...*thút thít*
Lalisa Manobal
*lau nước mắt cho nàng* Không khóc, tôi ban nãy không có ý bắt nạt cô đâu
Park Chaeyoung
N..nhưng... *còn sợ*
Lalisa Manobal
*Xoa lưng nàng*
Lisa tuy còn chút vụng về nhưng vẫn kiên trì dỗ dành nàng, chăng hiểu tại sao với người trước mặt thì bao nhiêu sự ôn nhu, cam chịu cô đều bộc lộ cả. Quả là sự bất thường đối với La tổng của thường nhật
Park Chaeyoung
trưởng phòng bắt Chaeng um... mua... tốn nhiều tiền với..hic.. còn uy hiếp Chaeng...
Nàng mới kể xong, khuôn mặt cầm thú lúc ấy của tên trưởng phòng lại hiện ra làm nàng không cầm được mà khóc nhỏ
Lalisa Manobal
*Giơ khăn tay* Lalisa.. Manobal
Cô giờ mới nhẹ nhàng cười
Chaeyoung lễ phép nhận lấy bằng hai tay, với cô, nàng tưởng chừng như đứa trẻ mới lên 5
Park Chaeyoung
Chae... cám ơn ạ
Park Chaeyoung
Mà.. La tổng ạ.. *kéo nhẹ góc áo cô*
Park Chaeyoung
Chaeng... mún đi vệ sinh *cúi gằm mặt xuống*
Nhìn người kia ửng đỏ mặt vì mắc cỡ Lisa hết cách đành nắm lấy tay nàng
Lalisa Manobal
Bên tay trái, chạy từ từ thôi, té đó *bất lực*
Người khác gặp cô mà như thế thì hôm sau xác định mất việc
Lalisa Manobal
Biết ngay mà *thở dài, kéo nàng lại rồi bế luôn*
Park Chaeyoung
C.Chaeng xin lỗi, cho Chaeng xuống a *có chút hoảng*
Lalisa Manobal
Tôi không ăn thịt em, mắc gì sợ?
Park Chaeyoung
*lắc đầu lia lịa* hong, hong sợ nữa
Lalisa Manobal
Đến rồi, đi đi, tôi có chút việc *thả nàng xuống*
Park Chaeyoung
Ưm *vào trong luôn*
Lalisa Manobal
Trưởng phòng? ❄️
Lalisa Manobal
Trả lại số tiền 4 ly nước cho tôi, mai khỏi đến ❄️
Nhiều
V..vâng...a *run cầm cập*
Lalisa Manobal
*lấy tiền rồi rời*
Lalisa Manobal
"Sao lâu thế chưa ra nữa?"
Park Chaeyoung
"Mấy cái này dội sao?"
Có chút hiện đại nên nàng không quen lắm
Park Chaeyoung
A...*hỏn lọn*
Lalisa Manobal
Sao chưa ra?
Park Chaeyoung
C..Chaeng hong biết dội ời *ngơ*
Lalisa Manobal
Bấm nút phía bên trái, nó tự dội *cạn lời*
Park Chaeyoung
Vâng ~ *nghe lời*
Xong xuôi, nàng lảo đảo bước ra rồi mệt mỏi tựa đầu vào bên vai cô. Kẹt 15, 20p trong toilet chả vui tẹo nào cả
Chương 2
Lalisa Manobal
N..nè, dậy coi, bị hiểu lầm đó *đẩy nhẹ*
Park Chaeyoung
Hiểu lầm gì cơ? *dụi vào vai cô*
Lalisa Manobal
*lớn tiếng* Còn không mau buông ra? ❄️
Park Chaeyoung
*giật mình*
Tay nhỏ của nàng khẽ buông, Lisa cau mày, lập tức rời đi
Park Chaeyoung
C..Chaeng xin lỗi... *lí nhí*
Park Chaeyoung
*vào phòng làm việc*
Nhiều
TẠI MÀY MÀ TAO BỊ ĐUỔI VIỆC RỒI ĐÓ CON KHỐN *CHỒM LÊN*
Nhiều
Sếp bình tĩnh nào *can lại*
Park Chaeyoung
Chae... hong biết... *ngước mắt nhìn*
Nhiều
Được lắm, chiều nay cô làm hết xấp này mới được về *Đưa cho nàng*
Vậy là nàng cặm cụi làm đến chiều muộn, mọi người dù đã tan ca hết nhưng vẫn còn bóng dáng nhỏ nhắn ấy với đôi tay thoăn thoắt làm việc
Park Chaeyoung
huh? *ngẩng đầu*
Lalisa Manobal
Sao cô giờ này còn ở đây? *nhíu mày*
Park Chaeyoung
Chaeng phải làm xong mới được về *cười nhẹ*
Lalisa Manobal
Điên à? Xấp này là việc làm cả tháng đấy, đừng nói là tên trưởng phòng...
Park Chaeyoung
*gật đầu* L..Lisa là sói... còn xếp là sư tử, Chae p..phải nghe sư tử ạ
Lalisa Manobal
Tôi đuổi việc cô ta rồi
Park Chaeyoung
S..sư tử giao mà...
Lalisa Manobal
cô ta nghỉ rồi, sẽ không động vô em được nữa
Park Chaeyoung
Vậy l..la sói đuổi được sư tử ạ?
cô vội thêm vào ngay sau đó
Park Chaeyoung
gòi gòi, Chae biết gòi
Park Chaeyoung
Vâng ạ? *nghiêng nhẹ đầu nhìn cô*
Lalisa Manobal
Chuyện hồi trưa... tôi xin lỗi...
Park Chaeyoung
N..nhưng mà *ngơ ra một cục*
Nàng có chút hoang mang khi thấy cô xin lỗi trong khi đó là lỗi của nàng
Lalisa Manobal
V..vậy em tha lỗi cho tôi chứ?
Park Chaeyoung
L..Li hong sai... N..nên hong có cần xin lỗi *quay đầu, tiếp tục công việc*
Cô nhìn nàng rồi cười nhẹ
bỗng, thấy cơ thể bị nhấc bổng lên Chaeyoung hoảng loạn mà dẫy dụa
Park Chaeyoung
Aaa... b..buông Chae...
Lalisa Manobal
*đặt lên đùi mình* Cẩn thận té bây giờ
Park Chaeyoung
N..nhưng Chaeng đang làm...
Lalisa Manobal
Làm gì giờ này? Hết giờ thì không được làm nữa, hiểu chưa? *xoay nàng lại, chọt mũi nàng*
Park Chaeyoung
C..chị làm gì dạ? C..Chae hong muốn..muốn xuống cơ *gỡ tay cô*
Park Chaeyoung
Bị hiểu lầm bây giờ ❄️ *nhái lại cô*
Lalisa Manobal
*cười* Ai đồn bậy tôi khâu miệng kẻ đó
Lalisa Manobal
Sao? *chọc*
Park Chaeyoung
Hic...buông Chaeng... Li gấu kì quớ ờ*mếu, nước mắt chảy*
Lalisa Manobal
Gọi tôi là gì cơ?
Nàng xìu giọng, là dỗi rồi thì phải
Lalisa Manobal
Hơ... tôi xin lỗi.. *buông nàng ra*
Park Chaeyoung
Plè *nhảy ra khỏi lòng cô rồi chạy mất*
Lalisa Manobal
Coi chừng té *bất lực, tắt máy cho nàng rồi mới đi ra*
Nàng chạy ra đến trước cầu thang thì mất thăng bằng
Park Chaeyoung
Aaaa *nhắm tịt mắt*...Hì hì
Tưởng té đến nơi nhưng may thay, có người chạy thục mạng đến để kéo nàng lại
Lalisa Manobal
Hộc..hộc... em...chạy kiểu này...*vác nàng lên* viện phí tôi chịu không nổi mất...
Park Chaeyoung
Hihi Chaeng bị chị bắt lại ời *nằm yên trên tay cô*
Lalisa Manobal
Haizz, không biết em ngốc hay giả ngốc nữa a *cảm giác như mình dính bẫy*
nàng nằm trong lòng cô, thích thú mà cười khoái chí
Park Chaeyoung
Uhm, cho em xuống i, coi chừng người khác thấy á *đánh nhẹ ngực cô*
Lalisa Manobal
*Luyến tiếc thả xuống*
Nàng chui tọt vào xe, giọng thì nói vọng lại
Park Chaeyoung
*thò đầu ra* Li..Li Chae đi nhé?
Lalisa Manobal
"Chắc mình cũng nên về thôi" *quay đầu lại khi chắc chắn rằng nàng đã vào trong*
Khung cảnh vào buổi tối nơi đây rất đẹp, ánh đèn từ xe cũng như đèn đường được các nhà cao tầng làm bằng kính phản chiếu trông lấp lánh và bình yên vô cùng
Nàng hạ chiếc kính xuống mà tận hưởng ít gió đang lùa vào, mái tóc vàng kim như sống lại, phấp phới bay trong gió
Park Chaeyoung
"Mình muốn đi thật xa... khoảnh khắc này có kéo dài mãi được không nhỉ?"
Cũng đúng, bởi thứ chờ đợi nàng khi về nhà chỉ là sự mắng nhiếc và vô tâm từ cha mẹ
Park Chaeyoung
À nhon~ Chaeng về rồi ạ *cười tươi*
Mẹ Park
Rót cho ta cốc nước mát đi, mệt quá
Park Chaeyoung
V..vâng ạ *chạy đi*
Nàng biết, ba mẹ cũng làm rất nhiều việc nên hẳn phải mệt hơn nàng, việc giúp đỡ như thế là lẽ đương nhiên
Park Chaeyoung
Nước đây ạ...*bưng 2 ly*
Nàng ngã nhào, 1 số mảnh không may ghim vào tay, 1 bên trán nàng đã bị xước nhẹ. Nàng có thể cảm nhận được rõ, thứ nước từ tay chảy ra, nó đỏ chót và làm loang 1 mảng trên sàn trắng
Mẹ Park
Chẳng làm được tích sự gì, chỉ gây thêm phiền phức thôi, từ đầu đẻ làm chi cho khổ *bực mình mà rời đi ngay trước bữa ăn gia đình*
Park Chaeyoung
*gượm dậy, nhặt từng mảnh 1 trước sự chứng kiến thờ ơ của ông Park*
Quản gia
N..ngài không giúp tiểu thư ạ?
Ba Park
Nó làm, nó chịu, tôi không quan tâm *bê phần mình và vợ đi*
Do không cẩn thận nên làm miễn chai cứa thêm vào tay làm nàng đau muốn phát khóc, cơn đau rát chồng chất nhưng vẫn phải hoàn thành công việc
Quản gia
Đ..để tôi làm cho, ngài bị thương rồi *hốt hoảng*
Ba Park
ĐỂ IM, NÓ TỰ DỌN, THEO TÔI *quát*
Park Chaeyoung
Chaeng cám ơn nhé, anh đi đi*cười nhẹ*
Nàng gom xong, đi đổ rác, vết thương cũng tự băng bó.
Park Chaeyoung
Yaaa, xong xuôi, ăn cơm thoi
nàng nhanh chóng vào bàn, không khí có chút yên ắng nên bữa ăn có chút nhạt nhẽo. Nàng có lẽ đã sớm quen với việc này rồi nên chỉ lo chăm chu ăn, đôi lúc thì tự nghịch ngợm 1 chút rồi dọn dẹp
nàng khẽ rùng mình vì cơn đau truyền đến, nhưng vẫn cố rửa cho xong vì cha nàng bắt buộc như thế
Park Chaeyoung
Xong ời~ *tung tăn lên phòng*
chương 3
sau 1 lúc, nàng vẫn thấy nhói
Park Chaeyoung
*mở nhẹ băng ra*
quả là vẫn chưa lấy ra kĩ, còn 2 miếng vụn nhỏ cắm sâu vào bàn tay nàng, máu vẫn chưa có dấu hiệu ngừng chảy
Park Chaeyoung
*lấy chiếc nhíp nhỏ mà gắp ra*
Park Chaeyoung
A *giật mình*
vì cơn đau nên nàng phải mất tận 20p để gắp ra hoàn toàn
Park Chaeyoung
Hic... *băng lại, nhặt những chiếc miễn nhỏ ấy mà vứt đi*
Đêm nay nàng lại khó ngủ rồi
Park Chaeyoung
Hức...C..Chaeng sai rồi... mà...*ôm chặt chiếc gối đến mức vết thương lại 1 lần nữa rỉ máu mà thấm vào gối*
Gặp ác mộng là điều không thể tránh khỏi nên sau khi định thần lại, nàng quyết định khử trùng lại vết thương rồi ngồi thẫn thờ bên giường
Park Chaeyoung
*rưng rưng*
Park Chaeyoung
A *cười* B..bạn lại đến thăm Chaeng ạ?
Bóng nhỏ của mình hắt bên ánh đèn, Chaeyoung vậy mà lại ngỡ là bạn mình
Tối đó, có 1 người con gái ngồi tâm sự với cái bóng nhỏ của mình, bày ra chẳng biết bao nhiêu là trò chơi, bầu trời về đêm nên khá yên tĩnh, vậy mà lại tạo cho nàng cái cảm giác an toàn đến lạ
Park Chaeyoung
Bạn thấy hong.. sao nhỏ á *chỉ*
Chaeyoung ngờ nghệch cười
Park Chaeyoung
C..Chae muốn đến đó lắm... Ở đó... hong bị la... hong bị đánh
1 ngày mới trôi qua, nàng của buổi sáng là vui vẻ và năng động
Park Chaeyoung
Aa, trễ, trễ giờ *nhanh chóng vscn , vớ miếng bánh mì sandwich trong tủ rồi chạy ra ngoài*
Quản gia
Cô chủ, người cứ từ từ lên xe thôi
Park Chaeyoung
T..trễ *nhún nhún*
Quản gia
*bật cười* Không trễ, 8h mới bắt đầu mà
Rất nhanh, chiếc xe đã đến nơi, nàng chạy nhanh vào phòng, lôi hồ sơ và một số thứ lỉnh kỉnh khác để chuẩn bị làm việc, đôi mắt không quên quét 1 vòng tìm người
Park Chaeyoung
"Hong thấy... chắc bận ời" *vươn nhẹ vai*
Nàng chuẩn bị làm việc thì lại bị 1 lực kéo,nắm bên tay bị thương mà xoay ra sau
Lalisa Manobal
*khẽ nhăn mặt* Gì đây?❄️
Park Chaeyoung
Chae bị thương
nàng chỉ cười nhẹ, khẽ giật lại tay để làm việc
Lalisa Manobal
*xoay người nàng lại thì lại bắt gặp vết thương trên trán*
Lalisa Manobal
Lên phòng tôi, có chút việc ❄️ *kéo bên tay không bị thương*
Bọn họ nói chuyện khá nhỏ, người khác chỉ thấy nàng bị cô lôi đi
nhiều: Chết Chaeyoung rồi
nhiều: không biết có chuyện gì nữa
nhiều: nhân viên mới với La tổng hình như có gì đó
Vừa ra khỏi cửa, nàng lại bị cô bế phốc lên
Cạnh cô, nàng không hề thấy ác cảm, chỉ thấy được sự quan tâm mà cả ba và mẹ nàng đều chưa bao giờ làm với nàng
Lalisa Manobal
*khóa cửa rồi đặt nàng lên ghế*
Park Chaeyoung
C..chị làm gì vậy?
Lalisa Manobal
Thịt con sóc ngốc nhà em *cười gian, liếm nhẹ chiếc môi*
Park Chaeyoung
T..thịt Chaeng hong ngon đâu *hoảng sợ mà nhảy tọt xuống dưới gầm bàn*
Lalisa Manobal
Tôi đói~ *ngồi xổm xuống đối diện nàng*
Park Chaeyoung
C..chị ăn tạm cái này i *xòe tay ra, giơ cục kẹo xoài*
Lalisa Manobal
Tôi cạp em đó nhé *cầm lấy tay nàng*
Park Chaeyoung
Đừng ăn Chae mà *đẩy đầu cô, dãy đành đạch*
Chọc cho nàng khóc Lisa giờ mới thôi
Lalisa Manobal
Gàoooo, không ăn thịt Chaeng nữa, tôi ăn kẹo đây~ *nhặt cục kẹo trên tay nàng rồi nhét vào túi*
Cô diễn cho thật chân thực làm nàng phải bật cười, làm cơn đau như biến mất vậy
Lalisa Manobal
*cười* Lên đây, không dọa em nữa, tôi xem vết thương
Park Chaeyoung
Hứa ạ? *thò đầu ra*
Lalisa Manobal
*giơ ngón út* Hứa
nàng nhanh chóng quắp lấy ngón tay, sau đó thì chui ra, ngoan ngoãn ngồi vào lòng cô
Park Chaeyoung
Sao chị hong ăn kẹo?
Lalisa Manobal
*xé ra rồi nhét vào miệng nàng*
Lalisa Manobal
Em thích ăn thứ này mà nhỉ?
Park Chaeyoung
S..sao chị biết?
Lalisa Manobal
Tôi thấy trong hộc bàn em có tận 4,5 cục như thế
Park Chaeyoung
C..chị hong la Chaeng vì mang đồ ăn vào đây ạ?
Lalisa Manobal
Người khác thì tôi đuổi việc lâu rồi *chọt má nàng*
Nàng ồ 1 tiếng thật dài như thể mới suy ngẫm ra điều gì đó
Lalisa Manobal
Ngẫm ra gì rồi hủm?
Lalisa Manobal
Nói thử xem? *chăm chú nhìn nàng*
Park Chaeyoung
Li... đuổi Chae
Park Chaeyoung
L..Li đuổi thiệc ạ?
Lalisa Manobal
ơ hay, tôi bảo đuổi hồi nào?
Park Chaeyoung
V..vậy hong đuổi ạ?
Lalisa Manobal
Ừa, vỗ béo để mốt làm thịt thôi
Nàng hoảng loạn, khóc tu tu, Lisa chẳng hiểu sao cứ khoái chọc nàng
Lalisa Manobal
Có chuyện gì sao? *chỉ vào chỗ bị thương*
Nàng thút thít, kể lại mọi chuyện nhưng lại chẳng hiểu sao hàng lông mày cô có chút nhíu lại
Park Chaeyoung
*xoa xoa giữa trán cô* đừng nhăn mặt nữa, già bây giờ?
Lalisa Manobal
*giơ tay, định thoa thuốc ngay trán cho nàng*
Rồi như 1 phản xạ có điều kiện, nàng giơ tay khẽ che đầu lại
Park Chaeyoung
Q..quánh... hic... *rụt cổ*
Lalisa Manobal
*hạ tay xuống* Tôi không hại em, là đang bôi thuốc cho mau lành
Park Chaeyoung
H..hong quánh chae ạ?
Lalisa Manobal
*đau lòng, lắc đầu*
Ra là nàng lỡ đụng vào tay cô, làm betadine rơi vào chiếc áo sơmi trắng.
Lalisa Manobal
Đừng sợ, cũng đừng xin lỗi trước mặt tôi nữa... có được không? Vết nhỏ nhặt này tôi giặt sẽ ra thôi *đặt dụng cụ y tế xuống, giơ tay, lau nhẹ giọt nước sắp trào bên khóe mắt nàng*
nàng ngạc nhiên, sững người 1 lát
Lalisa Manobal
vậy để tôi xức nhé? *thoa nhẹ*
Park Chaeyoung
uhm *nhắm nhẹ 1 bên mắt như đang hưởng thụ*
Lalisa Manobal
được rồi, đưa bên tay bị thương đây, tôi quấn lại băng cho *cười*
Cô nói như thế là do thấy cách quấn băng bị sai và còn rươm rướm máu, sẽ không tốt mấy trong quá trình hồi phục
Lalisa Manobal
Không ai giúp em?
Park Chaeyoung
*khẽ gật rồi lại lắc* có quản gia, nhưng anh ấy hong giúp được, phải theo Appa
Lalisa Manobal
*nắm nhẹ lấy tay nàng mà băng lại*
Vết thương khá sâu, vẫn chưa liền hoàn toàn nên chỉ cần bất cẩn 1 chút cũng có thể gây rách miệng vết thương
Download MangaToon APP on App Store and Google Play