Vào 150 năm trước, tồn tại một ngôi làng nhỏ ẩn sâu trong cánh rừng tại thành phố Hồng Lâm. Tuy việc sống trong một khu rừng sâu như vậy gây ra nhiều bất tiện về đi lại, người dân vẫn xây dựng nên một ngôi làng sung túc.
Ngôi làng được đặt tên là Bồng Lâm, ghép giữa Bồng Lai tiên cảnh và khu rừng nơi ngôi làng tọa lạc. Ý của dân làng muốn khẳng định nơi đây đúng là một chốn thần tiên, đáng sống giữa rừng rậm.
Lạc Thiếu Hoa biết đến ngôi làng này qua lời kể của người dân tại các làng ven rừng. Anh ta lập tức có hứng thú với nơi này.
Lạc Thiếu Hoa vốn là người làng Hoa Lệ ở phía bắc, nhưng từ lâu đã bỏ làng mà đi. Lúc còn trẻ, anh ta đã nghiên cứu về pháp thuật, âm dương, ngũ hành và trở thành một thầy pháp có tiếng trong làng.
Cũng nhờ danh tiếng đó mà Lạc Thiếu Hoa lấy được con gái của một địa chủ trong làng. Với tiền bạc từ nhà vợ, cuộc đời của Lạc Thiếu Hoa đã đạt đến mức mỹ mãn, vừa có tiền, có quyền, vừa được người làng kính nể, gia đình thì êm ấm hạnh phúc.
Nhưng cuộc đời quá êm ả như thế lại không phù hợp với Lạc Thiếu Hoa, anh ta lấy nghiên cứu làm niềm vui. Cho tới một ngày kia, anh biết được một thứ gọi là tà thuật. Khác với pháp thuật chính thống, tà thuật đòi hỏi sự đánh đổi tương xứng chứ không chỉ đơn thuần là luyện tập là được, đổi lại thì hiệu quả của nó vượt xa với pháp thuật thông thường.
Không thể từ bỏ được thứ tuyệt vời như vậy, Lạc Thiếu Hoa lao vào luyện tà thuật. Việc này không qua mắt được thiên hạ, người dân nhanh chóng nhận ra điều đó. Họ bắt đầu từ khuyên nhủ, rồi cảnh cáo và đe dọa để ép Lạc Thiếu Hoa từ bỏ những thứ tà đạo đó.
Đối với các tà sư bình thường, thì có lẽ đã bị người dân đem đi xử tử từ khi mới bị phát hiện, nhưng Lạc Thiếu Hoa là trường hợp đặc biệt. Trước đây anh ta đã giúp đỡ rất nhiều người với tư cách thầy trừ ma, sau khi trở thành con rể nhà địa chủ thì giúp đỡ nhiều người hơn bằng tiền bạc nhà vợ. Do đó, dân làng không hề muốn xuống tay với Lạc Thiếu Hoa.
Cuối cùng, họ đưa tới một thỏa thuận chung là anh ta không cần từ bỏ tà thuật, nhưng phải rời khỏi làng Hoa Lệ. Mặc cho vợ và con nhỏ cầu xin anh ta đổi ý, Lạc Thiếu Hoa vẫn kiên quyết theo đuổi đam mê của mình.
Đối với Lạc Thiếu Hoa, phải rời bỏ gia đình mà mình yêu thương không khác gì phải chịu cảnh tù đày, nhưng nếu bắt anh ta phải sống cuộc đời nhàm chán thì không khác gì rơi vào địa ngục. Anh ta quyết định chọn con đường ít đau khổ hơn.
Lang thang khắp nơi để học hỏi thêm nhiều pháp thuật và tà thuật mới. Đồng thời ấp ủ một ước mơ tạo nên một đế chế tà thuật của riêng mình. Việc đó không phải dễ, cần phải có địa điểm thích hợp và những con người phù hợp.
Khi nghe đến làng Bồng Lâm, Lạc Thiếu Hoa đã nghĩ đây chính là nơi mà đế chế của anh ta sẽ bắt đầu.
Với sự chỉ dẫn của người đi đường, Lạc Thiếu Hoa đã tới được khu rừng. Từ đây đã có đường mòn nên việc anh ta cần làm chỉ là men theo đó.
Bồng Lâm là một làng biệt lập, các hoạt động tà đạo của Lạc Thiếu Hoa sẽ khó bị phát hiện. Và hơn nữa anh ta linh cảm, người dân ở đây sẽ rất thích những gì mà anh ta đem lại.
“Vậy ra đây là làng Bồng Lâm.” Lạc Thiếu Hoa mỉm cười khi đứng trước một ngôi làng được bao bọc bằng các bức tường gạch. Có các cửa hướng ra các con đường mòn. Bây giờ, Lạc Thiếu Hoa đang đứng trước một trong các cửa đó.
Khi đã bước vào bên trong, dường như một thế giới khác hiện ra. Không còn là khu rừng hoang sơ, u ám nữa mà là một ngôi làng phồn vinh với đầy đủ tiện nghi. Trên khuôn mặt người dân ai cũng ánh lên vẻ hạnh phúc.
“Đây rồi, đúng là nơi lý tưởng để xây dựng đế chế.” Lạc Thiếu Hoa cười khẽ. Có người dân nhìn thấy, chỉ nghĩ là anh vui sướng khi dừng chân tại một nơi tuyệt vời thế này.
Việc đầu tiên mà anh ta làm đó chính là tìm một chỗ ở lâu dài, không khó để tìm ra một nhà trọ vừa ý. Lạc Thiếu Hoa liền thuê ngay một phòng. Trước lúc ra đi, vợ anh ta đã cho Lạc Thiếu Hoa một số tiền lớn, trên đường đi, anh ta cũng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nên hiện tại khá dư dả, trước mắt không cần vội tìm việc.
Sau khi nhận phòng, Lạc Thiếu Hoa liền ra ngoài và đi một vòng làng Bồng Lâm. Càng đi anh ta càng thấy đây đúng là nơi thích hợp để mình thực hiện kế hoạch.
Từ người nông dân, người chủ quán hay người nội trợ đều có giấc mơ về những thứ xa vời, viễn vông. Lạc Thiếu Hoa hiểu cảm giác đó, khi cuộc sống quá êm ả người ta sẽ mơ về những thứ phi thực tế mà chắc chắn mình không đạt được. Và để biến những thứ không thể đó thành sự thật, có một cách, đó chính là tà thuật.
Hiện tại...
“Chị nghĩ em có nên đổi kiểu tóc mới không?”
Cô gái mới hỏi là Đường Mộc Nhi, cô là một tiểu thuyết gia nổi tiếng, đồng thời cũng là một thầy trừ ma rất xuất sắc. Đường Mộc Nhi là thế hệ thứ 21 làm thầy trừ ma trong dòng họ, do vậy năng lực bẩm sinh của cô vốn đã rất mạnh nhờ di truyền, ngoài ra cô cũng là một thiên tài trong việc này.
“Chị nghĩ kiểu tóc bây giờ rất hợp với em rồi. Nhưng đôi khi thay đổi cũng tốt.”
Người trả lời là Triệu Giai Nhân, cô và Đường Mộc Nhi quen biết nhau vào một năm trước, trong một phi vụ trừ ma phức tạp. Sau khi đã thanh tẩy được Mã Quân, hồn ma đứng sau mọi chuyện, Triệu Giai Nhân không còn tham gia vào các vụ trừ ma nữa, nhưng vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với Đường Mộc Nhi.
Hiện tại cả hai đang ở trong salon tóc của Tạ Lâm, một người bạn chung của họ. Anh vừa là chủ salon tóc này vừa là một thầy trừ ma. Năng lực của anh không bằng Đường Mộc Nhi nhưng tinh thần nghề nghiệp không hề thua kém. Tạ Lâm hiện tại vẫn cộng tác với Đường Mộc Nhi trong các nhiệm vụ trừ ma, vừa để hỗ trợ, vừa để học hỏi. Bản thân Đường Mộc Nhi thì không dám nhận làm thầy của ai.
Hôm trước, Triệu Giai Nhân đã đề nghị cả hai cùng tới đây làm tóc, Đường Mộc Nhi vui vẻ đồng ý,
Sau đó, Tạ Lâm cùng cả hai tới quán nước bên cạnh để nói chuyện.
“Hai người thấy thế nào? Hài lòng với salon này chứ?” Tạ Lâm hỏi, anh thấy kiểu tóc mới của cả hai rất phù hợp và đẹp mắt, nhưng không thể tự khen thợ của chính mình được.
“Rất đẹp, không có gì để thất vọng cả. Chị Giai Nhân cũng thấy thế. Mà cũng hiếm khi thấy chị đi làm tóc nhỉ?” Đường Mộc Nhi trả lời rồi hỏi.
“Chị là dân thể thao, làm tóc xong cũng rối tung thôi, nhưng mai chị gặp lại một người bạn lâu năm nên muốn chăm chút một tí.” Triệu Giai Nhân trả lời. “Cũng lâu rồi chưa gặp lại, công việc của mọi người thế nào rồi. Chị thì vẫn chưa đạt được thành tích gì đáng kể cả. Sau chuyến đi chơi này phải cố gắng hơn mới được.”
“Em thì vẫn kinh doanh bình thường, chị cũng thấy rồi đấy, không có gì đổi khác mấy. Còn về việc trừ ma thì vẫn còn phải học hỏi Đường Mộc Nhi nhiều.” Tạ Lâm đáp.
“Em cũng vậy, việc sáng tác vẫn ổn định. Có điều việc trừ ma thì không nhiều lắm, em không biết lúc trước làm sao ông nội lại kiếm được khách hàng nhỉ?” Đường Môc Nhi suy ngẫm. “Có khá nhiều người chia sẻ về trải nghiệm gặp ma nhưng hầu hết đều là giả, rất ít ai thật sự cần giúp. Cũng không thể đi nói mình là thầy trừ ma với mọi người được, không cẩn thận thì có thể lại bị coi là lừa đảo.”
Đường Mộc Nhi đã nhiều lần trừ ma không công bởi vì gia đình bị ám không tin vào tâm linh hoặc có những gia đình không có khả năng chi trả. Đối với cô, công việc trừ ma này giống như một trách nhiệm hay sở thích hơn là việc làm. Nhưng đổi lại, cô cũng có những tư liệu và trải nghiệm cho tiểu thuyết của mình, Cô thấy đối với Tạ Lâm, việc trừ ma mới đích thực là đam mê, không có lợi ích nào cả.
“Em có thể chứng minh cho họ xem mà?” Triệu Giai Nhân thắc mắc.
“Hồn ma không phải ai cũng thấy được, và dù cho có tác động vào xung quanh thì người ta cũng sẽ tìm cách giải thích khoa học.” Tạ Lâm giải thích.
“Vả lại em thấy cũng không cần mọi người tin vào tâm linh, thế giới khoa học vẫn đang vận hành rất tốt. Thực tế thì hồn ma không quá nhiều, chúng ta có thể kiểm soát được.” Đường Mộc Nhi nói “Mà thôi, bỏ qua chuyện công việc đi. Chị với anh Hạ Vĩnh Thành thế nào rồi?”
Hạ Vĩnh Thành là bạn thân của Tạ Lâm, lúc trước anh và Triệu Giai Nhân biết nhau khi cùng tham gia vào vụ Mã Quân. Lúc đó họ chỉ xem nhau như đồng đội, tuy nhiên, sau khi vụ việc kết thúc, họ nhận ra bản thân muốn gặp đối phương nên đã cùng hẹn gặp nhau. Cuối cùng họ xác nhận tình cảm và bắt đầu thử hẹn hò.
“Vẫn tốt đẹp. Thật ra thì buổi đi chơi này chị có rủ anh ấy cùng đi.” Triệu Giai Nhân đáp. Cả hai người từ lúc quen nhau đến giờ chưa đi chơi xa bao giờ do công việc bận rộn, nhân dịp này cả hai đều có thể sắp xếp công việc, cô muốn cùng anh đi một chuyến. Nhân tiện, Triệu Giai Nhân cũng có thể giới thiệu bạn trai với bạn bè của mình, nhất cử lưỡng tiện.
“Ồ, chúc hai người đi chơi vui vẻ.” Đường Mộc Nhi thấy phấn khích với sự hạnh phúc đó.
“Hai đứa cũng nên tìm cho mình một nửa đi chứ.” Triệu Giai Nhân cười nói, cô thể hiện ý muốn gán ghép.
Đường Mộc Nhi cười nói “Khi lớn hơn em sẽ nghĩ tới việc đó.”
Tạ Lâm liếc nhìn sang Đường Mộc Nhi, tuy cô đã 23 tuổi nhưng tâm hồn cô nhiều lúc như đứa trẻ 6 tuổi. Cô là người xinh đẹp, vui vẻ và hòa đồng, tuy nhiên Tạ Lâm vẫn rất chần chừ về việc tiến đến với cô cũng là vì tính cách cô như đứa tre vậy, điều đó khiến anh thấy có chút kì quặc nếu nói đến chuyện yêu đương.
Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành cùng đi tới điểm hẹn. Bạn của cô, Tô Quyên là người đã đề xuất chuyến đi này đang đợi ở trước cổng trung tâm mua sắm.
“Quyên Quyên, những người khác chưa đến à?” Triệu Giai Nhân bước xuống xe hỏi. Cô mất khá nhiều thời gian để trang điểm do khá lâu rồi chưa đụng đến, cứ sợ rằng tất cả mọi người phải chờ mình.
“Mọi người đều bận cả rồi. E rằng chỉ có tớ với cậu đi thôi.” Tô Quyên thông báo.
“Bận cả ư?” Triệu Giai Nhân ngạc nhiên, Tô Quyên đã bảo mời tới năm người kể cả mình, vậy bốn người còn lại đều bận ư?
“Có thể do họ không thích chuyến đi này nên tìm cớ.” Ánh mắt Tô Quyên có vẻ buồn. Cô vừa từ nước ngoài về không lâu, sau khi lo xong việc gia đình và công việc liền tổ chức chuyến đi này, không ngờ lại vắng mặt gần hết.
Triệu Giai Nhân cũng không nghĩ việc này lại xảy ra, những người được mời đều là bạn tốt của Tô Quyên lúc còn đi học, dù bây giờ không còn liên lạc nhiều cũng đâu cần vô tình thế. Cô nghĩ có thể họ bận thật.
“Không có đâu, cậu đừng nghĩ nhiều. Hai chúng ta cũng đã đủ vui rồi.” Triệu Giai Nhân an ủi bạn mình rồi giới thiệu “Đây là Hạ Vĩnh Thành, bạn trai mình, vốn cũng muốn giới thiệu với mọi người luôn, nhưng giờ chỉ giới thiệu riêng cho cậu.”
“Xin chào, em là Tô Quyên.” Cô giới thiệu.
“Chào, tôi là Hạ Vĩnh Thành, Giai Nhân có kể qua về cô rồi. Nếu chỉ có ba người thì chỉ cần đi một xe thôi là được, lên xe của tôi đi.” Hạ Vĩnh Thành nói.
Tô Quyên thấy hợp lý, dù phí giữ xe qua đêm khá cao nhưng sẽ tiết kiệm được tiền xăng, hơn nữa ngồi cùng xe cũng dễ nói chuyện. Cô gửi xe rồi sau đó lên băng ghế sau để ngồi. Triệu Giai Nhân đổi từ ghế phụ xuống ngồi cùng với bạn của mình. Kế hoạch của họ là sang thành phố Hồng Lâm để chơi, do khoảng cách không xa nên quyết định đi xe hơi.
Hai cô gái ngồi ôn lại chuyện cũ lúc còn đi học. Lâu ngày gặp lại, tính cách của Tô Quyên có chút khác biệt với lúc trước, hoạt bát hơn và tự tin hơn. Triệu Giai Nhân thầm nghĩ không biết đối phương có thấy mình khác lúc trước không?
“Cậu vẫn chưa tiết lộ kế hoạch của mình là gì đấy nhé.” Triệu Giai Nhân nhắc, Tô Quyên chỉ mới hẹn sẽ tới thành phố Hồng Lâm nhưng không nói rõ cụ thể.
“Ban đầu tớ dự định sẽ tổ chức một buổi đi đủ các điểm ăn chơi trong thành phố, nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta nên kế hoạch có chút thay đổi.” Tô Quyên trả lời, ra vẻ bí hiểm.
“Cái gì được nhỉ? Để coi, tớ với cậu vốn thích những thứ ma quái. Đừng nói là rủ nhau khám phá nhà ma nhé.” Cô còn nhớ lúc trước mình và Tô Quyên từng đi khám phá trường học lúc ban đêm để săn ma. Kết quả là không có gì xảy ra cả.
“Không chỉ là nhà ma đâu, là cả một làng ma cơ. Nhưng đúng là tớ có ấn tượng với một ngôi nhà. Kế hoạch của tớ sẽ là cắm trại trong đó đêm, cùng nhau kể chuyện ma, chơi vài trò kinh dị để giải trí.” Tô Quyên làm ra vẻ phấn khởi “Anh có phiền gì với kế hoạch thế này không?”
Hạ Vĩnh Thành vốn không tin vào những trò mê tín, anh đã tiếp xúc với những hồn ma thật sự nên thấy những trò này rất ngớ ngẩn. Nhưng qua kính chiếu hậu, anh thấy Triệu Giai Nhân vẫn rất phấn khích với những việc đó. Không nỡ để bạn gái và bạn cô mất hứng, anh đáp “Tất nhiên là không. Đôi khi thử những trò bí hiểm thế này cũng hay.”
Họ dừng lại bên đường để mua những đồ cần thiết cho việc ngủ qua đêm ở ngôi nhà bỏ hoang tại thành phố Hồng Lâm. Vật giá ở đây rẻ hơn tại thành phố Vạn Long, lại đang ở ngoại ô nên càng rẻ, họ thấy đây là nơi thích hợp để mua sắm.
Từ chỗ này, Hạ Vĩnh Thành lái theo sự chỉ dẫn của Tô Quyên. Sau nhiều lần rẽ trái rồi rẽ phải, họ đậu xe lại một bãi đỗ.
“Từ đây đi bộ thêm một lúc là sẽ tới.” Tô Quyên hăng hái dẫn đường.
Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành đi theo, phát hiện phía trước là một khu rừng. Anh hỏi “Tôi tưởng là cô nói chúng ta sẽ tới một ngôi làng?”
“Thì đúng là vậy, hai người sẽ ngạc nhiên cho xem.” Tô Quyên mỉm cười bí ẩn.
Đi vào một con đường mòn, ba người nhanh chóng thấy một bức tường bằng gạch bám đầy bụi, phía cuối đường mòn là một cánh cửa. Triệu Giai Nhân ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này “Không ngờ lại có một ngôi làng trong rừng thế này.”
“Bất ngờ lắm phải không? Người dân thành phố Hồng Lâm đa phần đều được nghe nói đến chỗ này, có dân tỉnh khác như chúng ta là ngạc nhiên thôi. Khi nghe về nơi này, tớ lập tức thấy hứng thú ngay.” Tô Quyên hãnh diện với phát hiện của mình.
Ngay cả người không hứng thú như Hạ Vĩnh Thành cũng bắt đầu thấy thú vị, Triệu Giai Nhân lại càng mê tít nơi này.
“Đường Mộc Nhi mà thấy nơi này chắc sẽ lấy làm bối cảnh tiểu thuyết nhỉ?” Triệu Giai Nhân nói với Hạ Vĩnh Thành, cô lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Cả ba cùng đi vào làng, Triệu Giai Nhân ngó lên bảng tên, trên đó có ba chứ “Làng Bồng Lâm”.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play