Vào năm Triệu Kha Nguyệt học lớp 3, ba mẹ của cô đã ly thân nhưng cô luôn nghĩ rằng ba của cô chỉ đi làm xa để kiếm tiền nuôi gia đình.
Triệu Kha Nguyệt là người luôn bám víu ba mình từ nhỏ nên cô rất yêu thương ba của mình, ba của cô là kiểu người rất chiều chuộng cô nên cô chưa từng bị ba mắng.
Mùa xuân năm 1999 tại Thượng Hải.
Triệu Kha Nguyệt năm nay sắp lên 11 tuổi.
Ba của Kha Nguyệt trở về nhà bà nội của cô, mẹ và cô cũng về thăm gia đình bà nội.
Buổi sáng Triệu Kha Nguyệt vừa cùng mẹ đến lễ hội mùa xuân, Triệu Tú Anh thấy có một cái móc khoá mèo đen rất đáng yêu nên đã mua cho cô.
Khi Triệu Kha Nguyệt đang cầm cái móc khoá vui vẻ đi chơi xung quanh hội chợ.
Đột nhiên Triệu Kha Nguyệt gặp một cậu bé có mái tóc đen đang mít ướt đứng khóc nhè, cô cảm thấy cậu bé không đáng mặt con trai, nhưng vì muốn cậu nín khóc nên đã tặng cho cậu bé một hộp sao giấy mà cô tự tay xếp. Cậu bé chưa kịp nói gì thì Triệu Tú Anh đã gọi cô rời đi.
Lúc đó cậu bé mít ướt ấy đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Triệu Kha Nguyệt.
Trong một khoảnh khắc, cậu bé chỉ nghe được mẹ cô gọi cô là Tiểu Nguyệt. Và cái tên đó lại in sâu trong tâm trí cậu bé mãi đến sau này.
Buổi chiều, bà nội cùng hai bác lớn đi chùa. Triệu Kha Nguyệt đang ngồi xem TV thì nghe trong phòng ba mẹ có tiếng gọi điện thoại.
Triệu Tú Anh từ trong bếp nói,
" Tiểu Nguyệt, con xem ai gọi ba con đi "
Triệu Kha Nguyệt ngoan ngoãn " Dạ " một cái sau đó chạy vào phòng.
Triệu Kha Nguyệt cầm điện thoại, cô bấm nghe máy, chưa kịp nói gì thì giọng một người phụ nữ thốt lên từ điện thoại bên kia,
" Anh yêu, khi nào anh mới về, con trai của chúng ta nhớ anh lắm rồi này "
Triệu Kha Nguyệt chợt sững người khi nghe những gì người phụ nữ nói, cô đột nhiên quăng điện thoại xuống đất
Nghe tiếng động, Triệu Lâm vội chạy vào
Triệu Lâm sửng sốt nói
" Tiểu Nguyệt, con sao vậy? "
Triệu Tú Anh lúc này chạy vào, nhìn xuống điện thoại bị ném xuống đất, bà thấy tên người gọi là Ngọc Ninh , Triệu Tú Anh biết rõ đây là nhân tình của Triệu Lâm, bà tức giận ném bình hoa trong phòng xuống đất, mảnh vỡ văng đến chỗ Triệu Kha Nguyệt khiến cô hoảng sợ
Triệu Lâm và Triệu Tú Anh bắt đầu cãi nhau, người thì tát, người thì đẩy khiến Triệu Kha Nguyệt hoảng sợ chui vào góc tường.
"Thì ra suốt năm qua ông vẫn còn bên cạnh cô ta sao?"
...
Triệu Kha Nguyệt bịch tai, nhắm mắt lại run rẩy ngồi trong góc, hoảng sợ lẩm bẩm bảo cả hai dừng lại nhưng họ vẫn không dừng
Sau lần đó, Triệu Tú Anh nhất quyết không ly hôn, bà đem Triệu Kha Nguyệt về nhà bà ngoại ở, hai mẹ con Triệu Kha Nguyệt từ đó sống ở nhà bà ngoại
Rõ ràng người ngoại tình là Triệu Lâm nhưng bà nội của Triệu Kha Nguyệt lại nói Triệu Tú Anh là loại đàn bà làm cho gia đình nhục nhã, ô uế
Nguyên nhân rõ nhất ở đây là vì Triệu Tú Anh không sinh ra con trai nên khiến cả gia đình nhà bà nội căm ghét đến vậy
Từ lâu bà nội của Triệu Kha Nguyệt đã có chuyện trọng nam khinh nữ nên khi Triệu Tú Anh chỉ sinh mỗi một đứa con gái khiến cho bà nội của cô rất chán ghét bà
Bà nội của Triệu Kha Nguyệt lúc nào cũng ghét Triệu Tú Anh và ghét cả Triệu Kha Nguyệt
Từ trước đến nay ở gia đình nội chỉ có ông nội của Kha Nguyệt là thương cô, nhưng ông đã mất lúc cô còn chưa tròn 1 tuổi
Từ lúc đó ở gia đình nội chẳng ai chào đón hai mẹ con Triệu Kha Nguyệt cả
Kể từ lúc đó, niềm tin của Triệu Kha Nguyệt về gia đình hạnh phúc vốn có dần sụp đổ. Người mà cô tin tưởng gắn bó nhất lại phản bội mẹ của cô
Triệu Tú Anh vì mất chồng nên trở thành kiểu người nóng nảy, rất hay tức giận và luôn đổ hết lỗi lên đầu Triệu Kha Nguyệt
Mỗi lần bà tức giận đều kéo Triệu Kha Nguyệt ra đánh
Luôn là những lời trách mắng thâm độc từ miệng Triệu Tú Anh
" Mày chết đi, tại sao lại là con gái , chết đi chết đi , đáng lẽ mày không nên được sinh ra !! "
Triệu Kha Nguyệt vì sống trong ám ảnh tâm lý khiến cô trở trầm lặng, khi bị thương cũng không khóc, số lần Triệu Kha Nguyệt bị tai nạn không thể nào đếm xuể, nhưng không có lần nào là cô khóc hay nói với mẹ cả
Triệu Kha Nguyệt mạnh mẽ đến mức người khác nhìn vào cũng không nghĩ đến việc cô lại là người mắc bệnh tâm lý
Triệu Kha Nguyệt đã luôn tự hỏi
Nếu ông trời đã bạn cho cô một cuộc đời sống không bằng chết thì tại sao luôn để cô sống sót sau những lần tai nạn?
Rốt cuộc ông trời muốn dày vò cô thêm bao lâu?
Sống cũng không được mà chết cũng không xong
Năm Triệu Kha Nguyệt học lớp 6
Có lần Triệu Kha Nguyệt gọi điện cho Ngọc Ninh, mặc dù còn nhỏ nhưng cô lại dám gọi cho nhân tình của ba mình. Ngọc Ninh nhấc máy thì liền nghe những lời mắng mỏ của Kha Nguyệt, cuối cùng hai người cãi nhau
Giọng Triệu Lâm lúc này phát ra từ phía Ngọc Ninh
" Triệu Kha Nguyệt, có im đi chưa? Tại sao lại có thể cư xử như thiếu ăn thiếu học như vậy chứ? "
" Có phải Triệu Tú Anh bảo con làm vậy không? "
Trái tim Triệu Kha Nguyệt gần như tan vỡ, người chưa từng mở miệng mắng cô một lời, bây giờ lại mắng cô vì một người đàn bà khiến gia đình họ tan vỡ
Triệu Kha Nguyệt lúc đó chỉ biết bật khóc, khóc không ngừng, trái tim như bị xé ra thành trăm mảnh
Triệu Kha Nguyệt không biết bản thân đã ác với ai mà ông trời lại khiến cô sống trong đau khổ như thế này
Triệu Tú Anh không ly hôn vì muốn hai người kia không bao giờ đến được với nhau, nhưng có lẽ cả đời này bà sẽ không thể ngờ được nó lại là nổi ám ảnh quấn lấy Triệu Kha Nguyệt suốt cuộc đời này
Nhưng cuối cùng vì Ngọc Ninh đã có con trai với Triệu Lâm từ lâu nên bà nội của Kha Nguyệt đã bất chấp việc Triệu Tú Anh không chịu mà vẫn để Triệu Lâm đơn phương ly hôn
Triệu Kha Nguyệt sau khi lớn lên, nhiều lần đã nghĩ đến việc tự tử nhưng khi nhìn lại tình trạng của Triệu Tú Anh thì cô lại không nỡ, bà trở nên như vậy cũng do Triệu Lâm mà ra
Triệu Lâm nhiều khi cũng có gọi điện về hỏi thăm Triệu Kha Nguyệt nhưng Triệu Tú Anh không nhấc máy, Triệu Kha Nguyệt cũng chẳng muốn nói chuyện với ông ta
Từ lúc đó, Triệu Kha Nguyệt đã luôn tự nhủ cả đời này sẽ oán hận Triệu Lâm và cái gia đình đó. Vĩnh Viễn cũng không bao giờ tha thứ cho những con người đó!
*****
*Bắc Kinh
Tháng 9 năm 2004*
Triệu Kha Nguyệt năm nay là học sinh lớp 10 của trường Bắc Kinh 2
Triệu Kha Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp nhưng vẻ ngoài của cô có vẻ cá tính và khó gần nên rất ít người dám tiếp xúc với cô
Triệu Kha Nguyệt có rất ít bạn bè vì cô lúc nào cũng tránh xa mọi người, muốn tiếp xúc với cô rất khó.
Sau khi bà ngoại của cô mất, Triệu Tú Anh cũng vừa xin được việc làm mới ở Bắc Kinh nên bà đã chuyển nhà đến Bắc Kinh để tiện cho việc đi làm và đi học của Triệu Kha Nguyệt
Triệu Kha Nguyệt bắt đầu chuyển vào trường Bắc Kinh 2
Buổi sáng, Triệu Kha Nguyệt mặc áo khoác màu đen và một cái quần thể thao dài
Triệu Kha Nguyệt đến trường để nộp đơn xin nhập học, cô đi vào phòng ban giám hiệu để gặp giáo viên
Sau một lúc thì Triệu Kha Nguyệt cũng được giải quyết xong thủ tục nhập học
Triệu Kha Nguyệt ra khỏi phòng giám hiệu sau đó cô đi xuống cầu thang
Khi Triệu Kha Nguyệt đang đi, đột nhiên có một chàng trai không chú ý đụng phải cô
Triệu Kha Nguyệt chợt cau mày.
Tống Thịnh Nam cứng người vì sốc khi cậu bất ngờ đụng phải một cô gái, hơn nữa cô ấy có khuôn mặt rất giống ai đó trong quá khứ của cậu.
Tuy nhiên, suy nghĩ đó trôi qua rất nhanh và cậu nhanh chóng kiểm tra xem liệu cô có ổn không.
Tống Thịnh Nam nhận thấy cô cau mày và thái độ thiếu kiên nhẫn của cô cũng có vẻ hơi quen quen...
" Này, có sao không? " Tống Thịnh Nam hỏi
Triệu Kha Nguyệt giật mình, cô quay sang nhìn chàng trai trông vô cùng đẹp trai, mái tóc đen và đôi mắt đen sâu thẩm đang nhìn cô
Triệu Kha Nguyệt nói với giọng bình tĩnh:
" Không sao "
Triệu Kha Nguyệt không nói gì nữa sau đó cô bước đi
Tống Thịnh Nam đứng đó nhìn Triệu Kha Nguyệt, trong đầu cậu nghĩ:
" Chắc là học sinh mới, nhưng sao nhìn quen mắt quá..?"
Nhận thấy thái độ thờ ơ của cô, Đột nhiên ánh mắt của Tống Thịnh Nam va vào cái móc khoá hình con mèo đen của Triệu Kha Nguyệt đang cầm trên tay khi cô bước đi.
Tống Thịnh Nam không chắc chắn, nhưng trong đầu cậu không còn nghi ngờ gì nữa rằng cô gái này trông rất quen, ngay cả khi nhìn từ phía sau.
Nhưng suy nghĩ một lúc thì cậu lại nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp, cậu gạt bỏ suy nghĩ sau đó tiếp tục bước đi.
****
Sáng sớm hôm sau, Triệu Kha Nguyệt dậy sớm để chuẩn bị đến trường
Khi cô bước ra khỏi phòng, nghe tiếng Triệu Tú Anh nói
" Ăn sáng rồi hẵn đi "
Triệu Kha Nguyệt chỉ trả lời nhanh gọn:
" Không đói "
Sau đó Triệu Kha Nguyệt xách cặp đi ra khỏi nhà và đến trường
Triệu Tú Anh cau mày thầm mắng:
" Càng lớn càng chẳng ra gì "
****
Ở trường học
Triệu Kha Nguyệt đến trường, vẻ đẹp của cô được một số bạn ở sân trường chú ý, mái tóc nâu sẫm và đôi mắt nâu đen của cô trông rất nổi bật
Một số bạn bàn tán: " Học sinh mới sao? "
" Bạn nữ đó xinh quá đi ~~ "
Giờ vào học cũng đã bắt đầu được 5 phút, Triệu Kha Nguyệt vẫn đang tìm lớp học thì thấy chàng trai hôm trước , nhìn vẻ đẹp trai của cậu ta Triệu Kha Nguyệt lại nghĩ cậu ta là đàn anh khối trên
Triệu Kha Nguyệt đến gần:
" Học trưởng, có thể cho tôi hỏi lớp 10-1 ở đâu không? "
Tống Thịnh Nam ngạc nhiên khi nghe cô gọi cậu là học trưởng, anh nở nụ cười nói:
" Theo tôi "
Triệu Kha Nguyệt bước đi theo Tống Thịnh Nam đến lớp 10-1, Tống Thịnh Nam mở cửa đi vào
Một tiếng mắng vang dội ập đến
" TỐNG THỊNH NAM, EM LẠI ĐI TRỄ "
Là tiếng của thầy Khương, chủ nhiệm lớp
Triệu Kha Nguyệt giật mình đưa mắt sang nhìn Tống Thịnh Nam:
" Cậu học chung lớp với tôi? "
Tống Thịnh Nam thờ ơ nói:
" Ừ "
Tống Thịnh Nam bước vào chỗ ngồi, anh ngồi xuống sau đó nhìn lên chỗ thầy và Triệu Kha Nguyệt
Châu Nhiên ngồi bên cạnh, là bạn thân của Tống Thịnh Nam lên tiếng nói:
" Thịnh Nam, cô bạn xinh đẹp đó là ai? "
Tống Thịnh Nam thờ ơ trả lời:
" Không biết "
Thầy Khương gõ thước xuống bàn:
" Các em trật tự, lớp chúng ta sẽ có học sinh mới "
Thầy Khương quay sang nhìn Triệu Kha Nguyệt:
" Em hãy giới thiệu bản thân đi "
Triệu Kha Nguyệt đứng bên cạnh thầy Trương, cô lặng lẽ nói:
" Chào các bạn, tôi tên là Triệu Kha Nguyệt "
Đột nhiên Tống Thịnh Nam sững người, miệng thì thầm một chữ
" Nguyệt ..? "
Một số bạn nam trong lớp cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Kha Nguyệt khiến cô khó chịu, cô quay sang hỏi thầy Khương:
" Thưa thầy, còn chỗ ngồi? "
Thầy Khương:
" Em ngồi đằng kia đi, chỗ phía trước bạn vừa đi trễ, bên cạnh là bạn Giang Mỹ Mỹ "
Triệu Kha Nguyệt đi đến chỗ Giang Mỹ Mỹ, cô ngồi xuống
Sau lưng là Tống Thịnh Nam ánh mắt có chút ngạc nhiên đang nhìn cô
Tống Thịnh Nam tiếp tục nhìn chằm chằm vào sau đầu cô. Trong lòng cậu có chút rung động, có cảm giác thân quen đến lạ, nhưng cậu vẫn giả vờ bình tĩnh, thờ ơ để tránh mọi nghi ngờ.
Trong khi đó, Châu Nhiên lặng lẽ huých cậu, rõ ràng là thích thú trước hành động của cậu bây giờ.
Giang Mỹ Mỹ mỉm cười quay sang Triệu Kha Nguyệt
" Chào cậu, mình là Giang Mỹ Mỹ, chúng ta làm bạn nhé? "
Triệu Kha Nguyệt chỉ mỉm cười gật đầu sau đó quay mặt lên trên bảng
Giang Mỹ Mỹ:
" Cậu có vẻ ít nói nhỉ? "
Triệu Kha Nguyệt cong môi cười nhẹ
" Mình không biết nói gì nữa, mong sau này được cậu giúp đỡ "
Châu Diên phía sau quay sang nói nhỏ vào tai Tống Thịnh Nam:
" Trầm tính quáaa "
Tống Thịnh Nam cười phì một cái sau đó hướng mắt lên phía thầy Khương đang giảng dạy
****
Đến giờ ăn trưa, Triệu Kha Nguyệt ngồi một mình ở bàn ăn
Một số ánh mắt của các bạn nam đang đỏ mặt nhìn chằm chằm vào Triệu Kha Nguyệt
Tống Thịnh Nam và Châu Nhiên ngồi bàn cách đó không xa, thấy Triệu Kha Nguyệt ngồi một mình, Tống Thịnh Nam nhìn cô một lúc
Châu Nhiên để ý thấy Tống Thịnh Nam cứ nhìn Triệu Kha Nguyệt, cậu lên tiếng hỏi
" Này, cậu để ý cậu ấy à? "
Tống Thịnh Nam hơi xấu hổ khi bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm và cậu cố gắng làm dịu đi một chút.
Tuy nhiên, tính sĩ diện của cậu ngăn cản cậu thừa nhận bất cứ điều gì liên quan đến cô, vì vậy cậu đáp lại bằng thái độ tự mãn,
" Hah? Cậu nói nhảm à, ông đây không bao giờ để ý ai cả, chỉ có người ta để ý ông thôi "
Châu Nhiên bất lực trước sự tự mãn của con người này từ trước đến nay
Châu Nhiên mặc kệ sau đó tiếp tục ăn bữa trưa của mình
Đột nhiên Tống Thịnh Nam đứng dậy, cầm khay thức ăn đi đến chỗ Triệu Kha Nguyệt
Triệu Kha Nguyệt đang ăn thì thấy có người đến gần, cô ngẩng đầu lên
Tống Thịnh Nam bắt gặp ánh mắt của Triệu Kha Nguyệt, cậu bắt đầu bối rối
" Tôi ngồi đây được không? "
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, cô không hiểu, chỉ gật đầu: "Được." Sau đó tiếp tục ăn đồ ăn của mình
Châu Nhiên nhìn Tống Thịnh Nam từ xa, không nghe rõ cậu ta nói gì
Châu Nhiên nheo mắt nhìn
" Thật? vừa nói là không để ý người ta cơ mà "
Tống Thịnh Nam bên này vui vẻ coi như Triệu Kha Nguyệt đồng ý
Tống Thịnh Nam chú ý đến bữa trưa của Triệu Kha Nguyệt, nhìn có vẻ rất ít hầu như chỉ là một ít cơm , rau và cá
Tống Thịnh Nam hỏi:
" Cậu luôn ăn ít vậy à? "
Triệu Kha Nguyệt đột nhiên khựng lại
" Vậy thì sao? "
Tống Thịnh Nam cười nói:
" Triệu Kha Nguyệt , tính cách của cậu đúng là làm người ta cảm thấy rất khó chịu đấy "
Triệu Kha Nguyệt tròn mắt nhìn anh, cô không trả lời cũng chẳng thèm chú ý đến Tống Thịnh Nam
Sau khi kết thúc giờ ăn trưa, mọi người đều quay lại lớp học
Trong tiết học, Tống Thịnh Nam đang ngủ gục trên bàn
Thầy Khương quát to
" Tống Thịnh Nam "
Châu Nhiên lay người Tống Thịnh Nam
" Thầy gọi cậu kìa "
Tống Thịnh Nam vội đứng lên
" Dạ? "
Thầy Khương:
" Rốt cuộc em xem tiết học của tôi là tiết để em ngủ sao!? "
Tống Thịnh Nam gãi gãi sau gáy:
" Em xin lỗi thầy .."
Cả lớp bắt đầu cười khúc khích
Sau khi thầy Khương quay lại giảng dạy , Triệu Kha Nguyệt quay sang nói nhỏ với Giang Mỹ Mỹ:
" Cậu ta luôn như vậy à? "
Giang Mỹ Mỹ:
" Đúng rồi, nhưng mà cậu ấy học giỏi lắm đấy, Thịnh Nam chính là đại diện thi Olympic toán của trường chúng ta "
Triệu Kha Nguyệt ngạc nhiên, cô cứ tưởng mình nghe nhầm:
" Thật sự giỏi vậy sao? "
Giang Mỹ Mỹ gật đầu, Triệu Kha Nguyệt quay xuống nhìn Tống Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam lúc này thấy Triệu Kha Nguyệt nhìn mình, cậu chợt vênh váo nhếch môi cười
Triệu Kha Nguyệt thấy vậy liền cau mày lườm cậu một cái
*******
Sau khi lớp học kết thúc, Triệu Kha Nguyệt cất sổ sách sau đó ra khỏi phòng học
Ở hành lang, Tống Thịnh Nam gọi lớn: "Triệu Kha Nguyệt!"
Triệu Kha Nguyệt giật mình, cô quay lại nhìn cậu
Tống Thịnh Nam chạy tới:
" Khi nãy cậu có chép bài văn không? "
" Nếu có thì cho tôi mượn được không? "
Triệu Kha Nguyệt mở cặp lấy cuốn sổ ghi văn ra và đưa cho Tống Thịnh Nam
" Ngày mai nhớ đưa lại " Triệu Kha Nguyệt nói
Tống Thịnh Nam nhận lấy cuốn sổ, cậu mỉm cười
" Được, cảm ơn "
Khi Triệu Kha Nguyệt định rời đi, Tống Thịnh Nam kéo tay cô lại
" Cậu về một mình à? " Tống Thịnh Nam
Triệu Kha Nguyệt nhìn xuống tay Tống Thịnh Nam, cô cau mày
Tống Thịnh Nam thấy vậy liền buông ra
Triệu Kha Nguyệt trả lời
" Ừ "
Tống Thịnh Nam:
" Vậy tôi về cùng cậu được không? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Tùy cậu "
Sau đó cô bắt đầu bước đi
Tống Thịnh Nam vui vẻ đi theo Triệu Kha Nguyệt ra đến cổng trường
Cả hai đi bộ cùng nhau trên đường, Triệu Kha Nguyệt không nói bất cứ lời nào, bầu không khí của cả hai trong vô cùng tĩnh lặng
Tống Thịnh Nam lúc này mới lên tiếng
" Kha Nguyệt, cậu từ đâu chuyển đến? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Thượng Hải "
Tống Thịnh Nam:
" Tại sao lại chuyển đến Bắc Kinh vậy? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Chuyển nhà "
Thấy Triệu Kha Nguyệt thờ ơ, Tống Thịnh Nam cũng không nói gì nữa
Gần đến nhà Triệu Kha Nguyệt, cô đột nhiên dừng lại
" Cậu không về mà cứ đi theo tôi? "
Ánh mắt của Triệu Kha Nguyệt lườm Tống Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam bối rối, nói giọng cáu kỉnh
" Tôi ..tôi đâu có đi theo cậu...nhà tôi ở đường phía trước đấy chứ "
Triệu Kha Nguyệt cau mày, bước đi nhanh đến cửa nhà sau đó đi thẳng vào trong không thèm nói một lời tạm biệt với Tống Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam đứng đó, nhìn Triệu Kha Nguyệt
Điện thoại cậu rung lên, khi Tống Thịnh Nam lấy ra xem
*Một tin nhắn từ Châu Nhiên*
Châu Nhiên: [ Tiểu Nam, cậu nói thật đi tại sao cậu lại tốt với Triệu Kha Nguyệt đến như vậy? Hai người chỉ mới gặp nhau được có 2 ngày thôi mà. Tôi chưa từng thấy cậu thân thiện đến mức đi cùng ai đó về nhà ngoài tôi luôn đấy ]
Thịnh Nam: [ Cậu ngứa đòn đúng không? đừng có gọi tôi là Tiểu Nam, cậu không phải mẹ tôi ]
Châu Nhiên: [ Tính khí của cậu với Triệu Kha Nguyệt hợp thật đấy, hai người mà thành đôi thì cả trường này không ai sống nổi với tính khí của hai người!! ]
Tống Thịnh Nam: [ im miệng đi CHÂU BÒ NHIÊN ]
Châu Nhiên: [ Đm, Tiểu Nam cậu là đồ khốn kiếp ..]
Châu Nhiên: [ Mà cậu để ý con gái nhà người ta rồi? ]
Tin nhắn của Châu Nhiên khiến mặt Tống Thịnh Nam đỏ bừng, cậu bắt đầu xấu hổ
Tống Thịnh Nam: [ Cái gì? Không, cậu ấy chỉ là một học sinh mới. Tôi chỉ muốn nói chuyện thân thiện với cậu ấy, thế thôi. Và hơn nữa, ngay từ đầu Triệu Kha Nguyệt không phải gu của tôi.]
Châu Nhiên: [Ồ? Không phải gu, tôi sẽ nhớ câu này]
Tống Thịnh Nam: [Cậu biến đi]
Tống Thịnh Nam cất điện thoại vào, nhìn lên cửa sổ phòng Triệu Kha Nguyệt
Tống Thịnh Nam cau mày, tự lẩm bẩm:
" Là cậu ấy thật sao.."
****
Ở nhà Tống Thịnh Nam, trong nhà chỉ có cậu và bà giúp việc lớn tuổi lâu năm của Tống gia. Ba mẹ của cậu đều đang ở Anh Quốc làm việc, chỉ có cậu là ở Trung Quốc học tập. Vốn dĩ cậu cũng đã quen sống độc lập nên cũng chẳng thấy phiền lòng
Tống Thịnh Nam ở trong phòng đang ngồi ở bàn học làm bài tập, trong đầu cậu bây giờ chợt nhớ lại lúc Triệu Kha Nguyệt gọi cậu là học trưởng
Giọng nói ngọt như đường đó của cô cứ lãng vãng trong đầu cậu, cho dù cô có tỏ ra lạnh lùng đến mấy thì giọng nói của cô vẫn nghe rất êm tai
Tống Thịnh Nam đỏ mặt, tự lấy tay vò vào đầu mình.
****
Sáng hôm sau, Tống Thịnh Nam vừa đến lớp thì thấy mọi người đang bàn tán gì đó
Tống Thịnh Nam đi đến chỗ ngồi, Châu Nhiên đột nhiên kéo anh lại
Châu Nhiên:
" Cậu biết gì chưa!? nghe xong đừng có khóc đấy "
Tống Thịnh Nam:
" Chuyện gì có thể khiến ông đây khóc chứ? "
Châu Nhiên:
" Khi nãy anh Tô Thiên Hạo lớp 12-1 đến lớp chúng ta mời Kha Nguyệt đi dạo dưới sân trường đấy "
Tống Thịnh Nam ngạc nhiên:
" Vậy cậu ấy có đồng ý không? "
Châu Nhiên:
" Có, cậu ấy đi với anh Thiên Hạo rồi "
Đột nhiên sắc mặt Tống Thịnh Nam không vui
Châu Nhiên chợt sững người
" G..gì đấy? "
Tống Thịnh Nam:
" Không có gì "
Đến tiết học thể dục, đối với môn bóng rổ thì Tống Thịnh Nam và Châu Nhiên có thể nói là rất giỏi, liên tục ghi bàn thắng cho đội
Các bạn nữ đứng cổ vũ la hét cho cậu
" Soái caaa "
" Nam thần trong lòng tớ "
" Tống Thịnh Nam đẹp trai nhất "
" Aaa Châu Nhiên em yêu anh!!! "
Tống Thịnh Nam và Châu Nhiên chơi bóng xong thì đi vào băng ghế bắt đầu uống nước
Châu Nhiên:
" Tiểu Nam, tôi để ý nãy giờ không thấy Triệu Kha Nguyệt của cậu ở đâu cả "
Tống Thịnh Nam quay sang nhìn Châu Nhiên: ?
Châu Nhiên:
" Vẻ mặt đó là gì? "
Tống Thịnh Nam:
" Cái gì mà của tôi, cậu ngứa đòn nữa rồi sao? "
Châu Nhiên cười trêu:
" Chẳng phải cậu rất thích tôi nói như vậy sao "
Tống Thịnh Nam cau mày:
" Cậu im miệng đi "
***
Tống Thịnh Nam đi lòng vòng sau trường hóng gió, khi đi đến gốc cây to của trường, Tống Thịnh Nam thấy Triệu Kha Nguyệt và Tô Thiên Hạo đang ngồi ở ghế đá gần đó
Tống Thịnh Nam ngạc nhiên khi thấy Triệu Kha Nguyệt đang nói chuyện trông rất vui, cậu tự hỏi Tô Thiên Hạo đó đã nói gì mà làm Triệu Kha Nguyệt vui như vậy?
Cảm thấy sự ghen tị sôi sục trong mình khi nhìn thấy cách cô cười và mỉm cười thật dễ dàng khi nói chuyện với Tô Thiên Hạo.
Tống Thịnh Nam cảm thấy mình hoàn toàn là người ngoài cuộc khi nhìn hai người họ bên nhau, như thể cậu chỉ là một vị khách không mời đang nhìn cô gái mình để ý đang vui vẻ với người khác.
không thể chịu đựng được nữa nên cậu quyết định lại gần hơn một chút để có thể nghe được họ đang nói gì.
Triệu Kha Nguyệt và Tô Thiên Hạo đang nói chuyện rất vui vẻ
Tô Thiên Hạo:
" Em cười lên trông rất xinh "
Triệu Kha Nguyệt vẫn bình thản trả lời:
" Cảm ơn học trưởng "
Tô Thiên Hạo:
" Em vừa mới chuyển đến đây, nếu không hiểu gì có thể hỏi anh "
Triệu Kha Nguyệt gật đầu:
" Cảm ơn anh "
Tống Thịnh Nam cau mày, cậu vô cùng tức giận và vô cùng ghen tị khi nghe Tô Thiên Hạo đưa ra những lời tán tỉnh như vậy với Triệu Kha Nguyệt và cô còn tỏ ra rất lịch sự và cảm ơn anh ta.
Tống Thịnh Nam không thể chịu được cách Triệu Kha Nguyệt vui vẻ nói chuyện với Tô Thiên Hạo, như thể cô không biết rằng anh ta đang tán tỉnh cô.
Cậu tiếp tục tiếp cận họ từ xa, cố gắng che giấu sự thật rằng mình đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Một lúc sau, Tống Thịnh Nam bắt đầu cảm thấy khó chịu, cậu quay người đi về lớp học thể dục.
***
Trong lúc lớp 10-1 đang học thể dục, giáo viên yêu cầu tất cả học sinh đều chạy
Triệu Kha Nguyệt đang chạy đột nhiên vấp té, mọi người chợt sững người
Giang Mỹ Mỹ vội chạy đến, lúc này Tống Thịnh Nam cũng chạy đến đỡ cô dậy
Chân của Triệu Kha Nguyệt bị chảy máu, Tống Thịnh Nam sửng sốt khi thấy Triệu Kha Nguyệt ngã xuống đất khi đang chạy.
Cơn sốc bất ngờ lướt qua mặt cậu bị gián đoạn khi nhìn thấy cái chân đang chảy máu của cô, nhưng cô có vẻ không quan tâm khi đứng dậy một cách thờ ơ sau khi cậu giúp cô.
Thái độ của cô làm cậu ngạc nhiên vì cậu đã nghĩ cô sẽ cảm thấy rất đau.
Tống Thịnh Nam thấy vẻ mặt cô bình tĩnh như không có gì, cậu có chút ngạc nhiên
Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch khi nhìn xuống chân bị thương của cô.
Cậu không quen nhìn thấy Triệu Kha Nguyệt trong tình trạng như này và điều đó khiến cậu vô cùng khó chịu
" Không đau sao? " Tống Thịnh Nam hỏi
Triệu Kha Nguyệt:
" Không "
Tống Thịnh Nam cúi người xuống, sau đó quay lưng lại
" Leo lên đi "
Triệu Kha Nguyệt:
" Không cần đâu "
Giang Mỹ Mỹ:
" Kha Nguyệt, đến phòng y tế đi "
Tống Thịnh Nam:
" Mau lên, tôi cõng cậu "
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh: "Đã bảo không cần đâu mà."
Tống Thịnh Nam có chút tức giận với sự cứng đầu của cô, cậu nói
"Triệu Kha Nguyệt, nếu cậu không đi thì tôi sẽ tự mình đưa cậu đến đó. Đừng bướng nữa."
Triệu Kha Nguyệt vẫn cứng đầu nói: "Tôi không sao."
Tống Thịnh Nam tức giận trước việc cô ngoan cố phủ nhận vết thương thực sự của mình.
Tống Thịnh Nam không thể hiểu tại sao cô lại có vẻ không hề bối rối trước việc cô đang trầy xước và chảy máu khắp chân.
Tống Thịnh Nam nghĩ là do cô thực sự ngây thơ đến vậy hay cô chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn? Cậu lên tiếng
"Cậu có sao đấy, cậu đang bị thương nặng. Cậu không thể làm như không có chuyện gì và từ chối đến phòng y tế được, cậu có ngốc không!?"
Tống Thịnh Nam không nói thêm, cậu không đợi thêm bất kỳ sự phản kháng nào của cô nữa.
Cậu đi đến nhấc bổng cô lên, bế cô trên tay sau đó đi về hướng phòng y tế.
"Tống Thịnh Nam cậu điên rồi hả!?" Triệu Kha Nguyệt vùng vẫy
Trên hành lang có nhiều học sinh bắt đầu nhìn cả hai người họ với vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau khi đến phòng y tế, giáo viên nhìn thấy Tống Thịnh Nam đang bế Triệu Kha Nguyệt, cô có chút ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Tống Thịnh Nam thả Triệu Kha Nguyệt ngồi xuống giường, cậu nói: "Cậu ấy bị thương khi đang chạy ạ."
Giáo viên bắt đầu kiểm tra vết thương của cô, sau đó bôi thuốc và băng bó lại.
Sau khi giải quyết xong, giáo viên nói: "Xong rồi, cô đi đây một chút, hai em mau quay lại lớp đi." Cả hai nghe vậy chỉ "Vâng" một tiếng.
Khi giáo viên rời đi, Triệu Kha Nguyệt ngồi trên giường, cau mày nhìn Tống Thịnh Nam.
Nhận thấy Triệu Kha Nguyệt nhìn chằm chằm vào mình với thái độ lạnh lùng đặc trưng của cô, khiến cơn giận của cậu càng bùng lên hơn nữa.
Đôi mắt cậu nheo lại trong cơn thịnh nộ và mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu ngứa ngáy.
Triệu Kha Nguyệt đứng lên, cô khập khiễng bước đi ra phía cửa, cô nói: "Về lớp thôi"
Tống Thịnh Nam cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn thấy cô bắt đầu bước đi, nhưng hình ảnh cô đi khập khiễng chỉ khiến cậu tức giận hơn.
Tống Thịnh Nam nhanh chóng đuổi kịp cô và nắm lấy cánh tay cô để ngăn cô đến lớp.
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, cô ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao?"
Tống Thịnh Nam nắm chặt tay trong cơn giận dữ khi thấy cô đang nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu cực kỳ giận nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh giọng nói với cô.
"Cậu có biết mình đã ngốc đến mức nào không?"
"Cậu hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng cậu bị thương nặng và hành động như thể chẳng có chuyện gì cả. Đừng nói với tôi là cậu nghĩ điều đó bình thường nhé?"
Triệu Kha Nguyệt cau mày: "Liên quan đến cậu sao?"
Tống Thịnh Nam nheo mắt nhìn cô. Những ngón tay của cậu đang bấu chặt vào cánh tay cô khi cậu đang tức giận với cô.
“Ý cậu là chuyện này có liên quan gì đến tôi? Cậu có thực sự không biết tôi đang giúp đỡ cậu không?"
Triệu Kha Nguyệt hất tay Tống Thịnh Nam ra, cô cáu kỉnh: "Tôi không cần cậu giúp!."
Tống Thịnh Nam như phát hoả khi cô thờ ơ gạt cậu ra như vậy. Cậu nhanh chóng tóm lấy cánh tay cô lần nữa, lần này còn nắm chặt hơn trước. Khuôn mặt cậu nhăn nhó và hơi thở nặng nề vì cơn thịnh nộ tột độ.
"Cậu không CẦN tôi giúp sao? Cậu có biết lúc này lời nói của cậu nghe có vẻ ngốc đến thế nào không?"
Triệu Kha Nguyệt tức giận: "Tống Thịnh Nam, cậu mặc kệ tôi đi."
Tống Thịnh Nam không thể chịu đựng được việc cô thậm chí không sẵn lòng lắng nghe cậu mà vẫn tiếp tục gạt bỏ sự quan tâm của cậu.
"Không, tôi sẽ không để cậu rời đi. Cho đến khi cậu nói chuyện nghiêm túc."
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh: "Cậu buông tôi ra, rồi muốn nói gì thì nói."
Tống Thịnh Nam nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát và cười khúc khích khi cậu nhận ra cô vẫn nghĩ rằng đây là vấn đề cần thảo luận.
Tống Thịnh Nam nhanh chóng lắc đầu và nắm cánh tay cô chặt hơn nữa.
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên: "Cậu cười cái gì?"
Khuôn mặt Tống Thịnh Nam bắt đầu có chút thích thú trước sự ngạc nhiên của cô, nhưng cậu vẫn giữ chặt cánh tay cô.
Tống Thịnh Nam nhướng một bên mày nhìn cô khi nói,
"Tôi đang cười vì sự ngốc nghếch của cậu lúc này. Cậu không hiểu tại sao tôi lại bực tức với cậu đến vậy à?"
Triệu Kha Nguyệt cau mày: "Vì tôi làm phiền cậu sao?"
Tống Thịnh Nam phì cười khi cô hỏi câu này, cậu không chắc chắn làm cách nào khác để truyền đạt ý tưởng đó cho cô vào thời điểm này.
"Không, hoàn toàn không phải vậy. Cậu hoàn toàn không hiểu vấn đề. Tôi đang tức giận vì cậu xem nhẹ sự quan tâm của tôi dành cho cậu."
Tống Thịnh Nam dừng lại một lúc để suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
"Có phần nào trong cậu thực sự có thể hiểu được tại sao lúc này tôi lại tức giận không vậy?"
Triệu Kha Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tống Thịnh Nam, cô nhẹ lắc đầu.
Tống Thịnh Nam thở dài thất vọng trước câu trả lời của cô. Cậu không thể tin rằng cô không hiểu tại sao lúc này cậu lại cảm thấy tức giận.
"Vậy cậu đang nói rằng việc bất cẩn với sự an toàn của bản thân và hành động như một kẻ ngốc là hoàn toàn bình thường à?"
"Tôi.." Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô nói tiếp: "Tôi quen rồi."
Tống Thịnh Nam cau mày khi nghe Triệu Kha Nguyệt thừa nhận.
Tống Thịnh Nam không thể tin được rằng Triệu Kha Nguyệt đã quá quen với việc làm tổn thương bản thân và bất cẩn đến mức giờ đây điều đó chỉ là chuyện bình thường đối với cô.
"Ý cậu là gì khi cậu "quen với nó?" Cậu cứ bị tổn thương hết lần này đến lần khác và nghĩ điều đó là bình thường?"
"Đó có thực sự là điều cậu đang cố nói với tôi không?"
"Cậu làm sao hiểu được chứ, mặc kệ tôi đi." Triệu Kha Nguyệt rũ mắt, cô quay người khập khiễng đi về phía lớp.
Tống Thịnh Nam nhanh chóng nắm lấy cánh tay Triệu Kha Nguyệt một lần nữa, ngăn cô bước đi và quay cô lại đối mặt với cậu.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý bản thân hơn." Triệu Kha Nguyệt chịu thua, cô cảm thấy mình không cãi thắng Tống Thịnh Nam được.
Cơn giận của Tống Thịnh Nam dường như đã dịu đi đôi chút, vì cậu có vẻ hài lòng với câu trả lời của Triệu Kha Nguyệt khi cô hứa sẽ quan tâm đến bản thân hơn.
Tuy nhiên, cậu vẫn nghi ngờ về việc cô có thật sự thực hiện lời nói đó không vì cậu biết cô luôn là người cứng đầu như thế nào.
"Tốt nhất là cậu đừng nói dối. Và đừng có phớt lờ vết thương nhảm nhí của cậu nữa."
Triệu Kha Nguyệt muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, cô nói: "Cậu hung dữ làm gì"
Sự kìm kẹp của Tống Thịnh Nam dường như nới lỏng hơn một chút khi cậu nghe thấy Triệu Kha Nguyệt nói cậu hung dữ.
Tống Thịnh Nam nhún vai, rõ ràng không nhận ra vấn đề lớn trong hành vi của mình.
"Cậu không hiểu rằng tôi chỉ không muốn thấy cậu bị thương sao?"
Tống Thịnh Nam nhìn vào cổ tay cô hơi bầm, cậu có chút áy náy: "Là do tôi à?"
Triệu Kha Nguyệt cau mày, cô thầm nghĩ: "Không lẽ do mình? Cậu ta hỏi cái gì vậy chứ."
Tống Thịnh Nam đưa tay cho cô, cậu cười nói: "Vậy cậu làm lại đi"
Tống Thịnh Nam thầm nghĩ: "Bắt nạt cậu 1 lần là đủ rồi, sau đó nợ cậu cả một đời."
Triệu Kha Nguyệt cau mày, cô nói: "Tôi không rảnh mà tra tấn lại cậu đâu, về lớp đi."
Cuối cùng cả hai không đấu khẩu với nhau nữa, Tống Thịnh Nam bắt đầu dìu Triệu Kha Nguyệt đi về lớp.
*****
Một lúc sau, tiết này của lớp 10-1 được trống nên lớp tự quản
Giang Mỹ Mỹ lo lắng
" Cậu còn đau không? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Không đau, đừng lo "
Giang Mỹ Mỹ lúc này mới nhẹ nhõm
" Kha Nguyệt, cậu với anh Thiên Hạo là sao thế? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Chỉ là học trưởng và học muội thôi, bọn mình chẳng có gì cả "
Giang Mỹ Mỹ:
" Ây ây, cậu còn nói dối ư, thấy cách anh ấy cùng cậu bước ra khỏi lớp, trời ơi nhìn xứng đôi chết đi được "
Tống Thịnh Nam:
" Xứng đôi cái gì chứ, anh ta thì sao có cửa với Kha Nguyệt? "
Giang Mỹ Mỹ:
" Người như anh Thiên Hạo còn không có cửa với Kha Nguyệt thì cậu có cửa sao Thịnh Nam? "
Châu Nhiên bên cạnh cười phá lên:
" Đm tôi cười chết mất.."
Tống Thịnh Nam:
" Cậu im ngay cho tôi "
Triệu Kha Nguyệt:
" À, phải rồi "
Triệu Kha Nguyệt quay xuống bàn của Tống Thịnh Nam
" Cậu chưa trả tôi sổ ghi văn "
Tống Thịnh Nam: ...
Triệu Kha Nguyệt:
" Cậu quên đem? "
Tống Thịnh Nam:
" Sáng nay tôi đi vội quá nên là - - -
Nguyệt Nguyệt, tôi xin lỗi ~ "
Châu Nhiên và Giang Mỹ Mỹ đồng thanh:
" Nguyệt Nguyệt? "
Tống Thịnh Nam gác 1 tay lên má, thờ ơ nói
" Sao? nghe cũng đáng yêu mà? "
Triệu Kha Nguyệt cau mày:
" Cậu còn gọi như vậy nữa thì đừng trách tôi "
Tống Thịnh Nam lập tức im miệng nhìn Triệu Kha Nguyệt
Giang Mỹ Mỹ:
" Kha Nguyệt, lát nữa mình với cậu cùng về được không? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Được "
Tống Thịnh Nam:
" Triệu Kha Nguyệt về với tôi mà "
Giang Mỹ Mỹ:
" Ai nói chứ? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Tôi về với Mỹ Mỹ "
Tống Thịnh Nam: ...
Châu Nhiên đặt một tay lên vai Tống Thịnh Nam:
" Cố lên người anh em "
Tống Thịnh Nam hất tay Châu Nhiên ra
" Cậu biến đi "
*******
Download MangaToon APP on App Store and Google Play