Mùa thu năm ấy, chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất để mở màn cho câu chuyện tuyệt vời của chúng tôi.
Tôi, Lý Hân Nghiên, vui vẻ và xinh đẹp. Đôi lúc tôi tự nhận thấy mình như thế. Tôi vừa trải qua kỳ thi chuyển cấp đầy căng thẳng và đây chính là giây phút tôi tự mình tận hưởng kỳ nghỉ.
Dưới bóng cây to, thảm cỏ xanh mơn mát, Hân Nghiên ngồi nắn nót viết từng dòng nhật ký lưu giữ lại những thời gian vui buồn của cô ấy. Không biết từ bao giờ, cuốn sổ nhật ký lại chính là người bạn thân thiết nhất của cô.
- “Ayzaa…aaaaa…zaaaaa”
Bỗng, quả bóng rổ từ đâu va thẳng vào vai, Hân Nghiên đau nhói không kiềm chế được mà thốt lên đau đớn. Nét chữ cô đang viết dở cũng trở nên nguệch ngooạc rồi đâm thẳng một đường dài cả trang vở.
Tức giận, Hân Nghiên xoay người ra sau tìm kẻ nào phá đám thì từ xa, một cậu thanh niên chạc tuổi cô đi đến, ôm lấy quả bóng rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh ngắt:
- “Xin lỗi”
Nói rồi cậu ta quay đi, chẳng thèm nói thêm câu thứ hai. Hân Nghiên ngớ người, chưa kịp chấn chỉnh bản thân thì cậu ta đã đi khuất xa về phía sân bóng.
Thầm nghĩ, rõ là cậu ta sai, tại sao lại tỏ vẻ cao cao tại thượng đấy chứ? Xin lỗi cũng chẳng đứng đắn, thành ý một tý nào cả. Hân Nghiên cũng chẳng chấp nhặt nữa, coi như hôm nay xui xẻo. Nhìn cuốn nhật ký bị nét bút làm cho vài đường, Hân Nghiên cũng chẳng muốn ngồi đó làm thơ làm tình, mộng mơ nữa. Cô cuốn hết đồ đạc rồi đi về nhà.
Quay về sân bóng, cậu con trai kia còn không ngừng bị chọc ghẹo.
- Này, cậu được đấy, cố tình đánh bóng sang bên đấy để kiếm cớ làm quen với cô gái đó đúng không?
- Thôi, không có gì phải giấu, ai chơi bóng ở đây mà không để ý đến cô gái đó. Mỗi chiều cuối tuần nào cũng ra đó ngồi một mình, viết viết vẽ vẽ chi đó.
- Đúng đúng, nhìn thì cậu ta cũng đáng yêu, mà đôi lúc thấy hơi buồn, chắc nhiều tâm sự.
Thấy mọi người đồn thổi về Hân Nghiên nhiều quá, cậu ta chột dạ rồi!
- Đừng có đoán nữa, lúc nảy tôi không tập trung nên đẩy bóng đi hơi xa thôi. Các cậu đừng có nhiều lời, có chơi tiếp hay không?
Gắt giọng quá, mọi người liền im thin thít, quay lại sân bóng. Nhìn bóng lưng Hân Nghiên cùng chiếc xe đạp màu hồng khuất xa về phía hoàng hôn. Hình ảnh tưởng chừng như đơn giản và dễ gặp nhưng lại vô tình in sâu trong tâm trí một ai đó, thổn thức bao đêm liền.
Nhiều ngày sau đó, vẫn là công viên, sân bóng, thảm cỏ nhưng Hân Nghiên chẳng còn đến đây viết nhật ký như mọi hôm nữa. Sự thiếu vắng của cô ấy hình như chẳng có ai quan tâm.
Thoáng chốc, kỳ nghỉ hè cũng trôi qua. Lớp lớp học sinh lại nô nức đến trường, người vui kẻ khóc đan xen giữa con phố rộng lớn tại Thanh Dương. Hân Nghiên học giỏi, thi đậu vào trường Trung Học Thanh Hoa, hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô đến ngôi trường mới.
Mọi thứ đều trở nên xa lạ, đến cả một người bạn Hân Nghiên cũng chẳng quen biết ai. Bạn bè cấp 2 của cô có người đậu, có người trượt Thanh Hoa, nhưng trớ trêu hơn là những người đậu lại chẳng có ai cùng lớp với cô cả. Chán nản, Hân Nghiên nằm dài trên bàn, thầm nghĩ khoảng thời gian cấp 3 của mình sẽ thật tồi tệ.
Thầy Vương bước vào lớp, học sinh đồng loạt đứng dậy chào thầy. Phất tay cho mọi người ngồi xuống, thầy hạ giọng giới thiệu:
- Thầy tên là Vương Dư, sẽ đồng hành cùng các em trong 3 năm học sắp tới. Mong các em cùng thầy cố gắng để chúng ta có thể đạt được thành tích cao nhất có thể khi tốt nghiệp.
- Vâng ạ.
Thầy liếc ngang liếc dọc, rồi ừm hừm giới thiệu:
- Vì một số lý do nên lớp chúng ta sẽ tiếp nhận thêm 3 bạn học sinh nữa, nhân đây thì thầy cũng giới thiệu với cả lớp rồi chúng ta làm quen luôn nhé!
Vừa dứt lời, từ ngoài cửa hai bạn học sinh nam bước vào, ai ai cũng ‘mồm chữ A miệng chữ O’ la hò, hú hét:
- Trật tự, đây là Hà Uy, Minh Triết và Việt Trạch, từ hôm nay ba bạn sẽ là học sinh của lớp chúng ta, các em vỗ tay chào mừng nhé!
Hân Nghiên trợn tròn mắt nảy giờ vẫn chưa hoàn hồn:
- Không phải trùng hợp như thế chứ? Sao lại là cậu ta?
Hóa ra, Hà Uy chính là cậu bạn hôm bữa đã vô tình đánh bóng trúng vào người Hân Nghiên. Nhìn thấy cậu ta xuất hiện lúc này, cô không khỏi sửng sốt.
Sau khi giới thiệu một vòng để biết hết tên nhau thì chính là tiết mục phân chia chỗ ngồi. Hân Nghiên đang ngồi một mình, phía sau lưng cô ấy lại còn hai chỗ trống, vừa vẹn cho ba bạn nam vừa mới vào lớp.
Vì phải có một bạn chấp nhận ngồi với Hân Nghiên, cả ba không ai nhường ai, một mực đòi chơi ‘Kéo, búa, bao’ chọn người thua là ‘người may mắn’. Thật không ngờ, Hà Uy chính là người thua, cậu miễn cưỡng lại gần bàn Hân Nghiên, liếc nhìn cô một cái thật sắc bén rồi hằn giọng:
- Tôi không muốn, nhưng tôi cũng hết cách, phiền cô dọn sách vở gọn vào cho tôi ngồi.
Giọng nói ra lệnh đó thật sự khiến Hân Nghiên không ưa nổi, cô ôm chồng sách của mình ngồi nép qua một bên, giọng lảm nhảm:
...- Đây là giọng nhờ vả sao? Có ai nhờ vả mà như cậu ta không chứ? Giọng này là giọng ông nội tôi thì có....
Vừa vẹn bao nhiêu lời đấy lọt hết vào tai Hà Uy, cậu ta chỉ liếc ngang một cái rồi dở sách ra học bài, chẳng thèm đoái hoài.
Trường Thanh Hoa nổi tiếng với hai trường phái, một là, học sinh giỏi xuất sắc nhờ vào thực lực để nhập học. Còn hai là, đại tiểu thư, đại thiếu gia con nhà tài phiệt nhờ vào gia tài và thế lực của ba mẹ để vào trường. Ngạn Hà Uy là một trong những trường hợp đặc biệt. Cậu ta vừa học giỏi, vừa là người thừa kế duy nhất của Ngạn Thị. Thật đáng ngưỡng mộ!
Sau giờ học căng thẳng, Hân Nghiên tìm một nơi yên tĩnh không có người để thư giãn thì lại vô tình nghe được lời bàn tán xôn xao của những người khác về Hà Uy.
- Cho dù có tài giỏi và giàu có như thế đi chăng nữa mà tính tình cộc cằn, chẳng biết điều thì được gì chứ. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ… Thật đáng ghét.
Nói rồi, Hân Nghiên lấy điện thoại từ trong túi áo ra nghịch. Vừa vào Website của trường đã choáng ngợp bởi rất nhiều bài viết liên quan đến Ngạn Hà Uy, mọi người đều đang đồng loạt bàn tán về cậu ấy.
Người thì khen soái ca của trường, đẹp trai, học giỏi nhưng đôi khi lạnh lùng. Người thì bảo muốn ngắm nhìn sức hút của cậu ấy thì hãy đến sân bóng rổ. Người thì ước muốn được học chung lớp, ngồi chung bàn để được nói chuyện với cậu ấy một câu thôi cũng thoải mãn.
Đọc xong những lời sến súa ấy, Hân Nghiên rợn cả người. Phải chăng là do cô sống quá chậm nên không biết được Hà Uy có sức nóng đến vậy. Hay thực sự anh ta chẳng khiến cô ngưỡng mộ?
Rồi tự dưng Hân Nghiên giật mình tự hỏi: “Mình ngồi bên cạnh cậu ta, liệu có phải những bạn gái khác sẽ ghét mình không? Haizaaaa, tại sao lại xui như thế chứ? Đi học đã không làm quen được ai, bây giờ lại như thế nữa. Ba năm cấp 3 của mình thảm rồi.”
Dứt suy nghĩ, tiếng chuông báo giờ vào lớp, Hân Nghiên lắc lắc đầu xua tan không khí tồi tệ vừa rồi chạy về lớp.
- Trời ơi, cái gì đây? Đây là bàn học hay bàn tiệc vậy chứ? Sao chỗ của mình lại thành thế này?
Vừa về đến lớp, Hân Nghiên đứng hình vì bàn học của cô và Hà Uy đã chất rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt, kèm theo vô số giấy note ngỏ lời yêu thương.
- Bánh kẹo này là các bạn nữ các lớp khác mang đến tặng cho Hà Uy đó. Lúc cậu ra ngoài, mình có nói bàn này còn có người khác ngồi nữa nhưng các cậu ấy không quan tâm. Nên thành ra thế đấy, mình cũng hết cách.
Giai Tuệ, cô gái ngồi phía trên của Hân Nghiên nói cô biết. Hoàn hồn, Hân Nghiên tỏ vẻ mệt mỏi, than vãn:
- Ngày đầu tiên đi học mà các cậu ấy đã như thế rồi, không biết ngày mai các cậu ấy có mang cả siêu thị mini lên đây không nữa. Giờ thì chỗ đâu ngồi chứ, khổ tâm ghê.
Nhìn Hân Nghiên mệt mỏi, Giai Tuệ và Thu Nhã bật cười đùa cợt cô:
- Mình nghĩ cậu phải chịu cảnh này cho đến khi nào cậu không ngồi với Hà Uy nữa mới thôi đấy. Cậu ấy được mọi người yêu mến thế cơ mà.
- Hân Nghiên à, bao nhiêu người mơ ước được học chung, ngồi chung với Hà Uy như thế, sao cậu lại tỏ ra mệt mỏi như thế chứ.
Thu Nhã vỗ vai rồi gom gọn một vài bịch đồ ăn cho Hân Nghiên ngồi xuống. Hân Nghiên nhìn hai cô bạn đang cố an ủi mình thì thở dài:
- Tớ không quan tâm đến những chuyện này, tớ đi học mà. Với lại cậu ấy nhiều người để ý như thế, còn tớ vì được ngồi chung với cậu ấy mà tỏ vẻ hạnh phúc thì chẳng phải đối đầu với cả trường sao? Tớ muốn yên ổn thôi!
Vừa nói xong, Minh Triết và Việt Trạch từ ngoài cửa chạy vào, không khỏi trầm trồ:
- Waooooo, thiếu gia Ngạn à! Sao cậu đi đến đâu là ồn ào đến thế vậy chứ? Mới ngày đầu tiên mà đã hoành tráng như thế này rồi.
- Đúng đó, với tình hình này thì có lẽ tớ và Minh Triết không cần phải mua đồ ăn vặt để cày game tới sáng nữa đâu nhỉ. - Việt Trạch cười khà khà đắc ý.
Hà Uy không nói gì, nhìn gương mặt Hân Nghiên mệt mỏi, tự cảm thấy mình đã làm phiền cô ấy:
- Các cậu cứ lấy hết đi, mình không ăn đồ ăn vặt. Lấy không hết thì chia cho các bạn trong lớp cùng ăn đi. Nhanh lên để mình còn có chỗ ngồi.
Nói xong, Minh Triết vẩy tay gọi mọi người đến lấy hết đống đồ ăn đi. Thoáng chốc đã không còn một phần nào trên bàn. Lúc này, Hân Nghiên mới có thể lấy sách vở của mình ra để trên bàn.
Hà Uy ấp úng:
- Xin lỗi nhé! Làm ảnh hưởng đến cậu rồi.
- Không sao! Dù gì cũng không phải cậu cố tình.
Nói rồi, Hà Uy đẩy sang bên Hân Nghiên một bộ sưu tập stickers đều là những nhân vật đáng yêu. Hân Nghiên tròn mắt hoang mang:
- Cái này không ăn được nên bọn họ không lấy. Cho cậu, coi như là quà xin lỗi.
- À, thì ra là đồ thừa nên mới đưa cho mình. Nhưng mà dù sao cũng cảm ơn.
Đúng lúc, Thầy Vương bước vào lớp, thầy bất ngờ vì thấy ai cũng có đồ ăn vặt, thầy hỏi:
- Mới đó mà các em đã hòa nhập nhanh vậy sao? Còn cùng nhau mua đồ ăn nữa, đáng khen đấy nhé!
Mọi người bật cười rồi cũng không giải thích thêm. Hân Nghiên liếc qua nhìn Hà Uy, bấy giờ cô cảm thấy cậu cũng không đáng ghét như lúc ở công viên. Khuôn mặt góc cạnh, mũi cao, chơi thể thao nhưng làn da trắng đến phát sáng. Hân Nghiên là con gái con ghen tỵ. Thì ra, nhiều người thích cậu ấy cũng đúng. Nhìn kỹ thì cậu ta cũng thật sự là một cực phẩm.
Bất giác, Hân Nghiên làm rơi cây bút trên tay, cô giật mình loay hoay định cuối xuống nhặt thì một bàn tay khác đã nhanh hơn:
- Tập trung đi! - Hà Uy gắt giọng, mặt lạnh lùng quay đi.
Hân Nghiên vội vuốt vuốt tóc ngượng ngùng rồi cầm lấy cây bút, không kiềm chế được mà khen thầm:
Tay cậu ấy đẹp thật, vừa thon vừa dài.
Bỗng nhiên, Hân Nghiên cũng vô thức bị Hà Uy chinh phục lúc nào không hay biết.
- Cuối tuần sau, lớp chúng ta sẽ có một bài kiếm tra để đánh giá năng lực, các em sắp xếp hôm đó đừng bạn nào nghỉ nhé! Đây chỉ là một bài kiểm tra kiến thức bình thường, không có gì áp lực nên cứ thoải mái nhé.
Thầy Vương nhắc nhở, mọi người liền tỏ ra mệt mỏi, Minh Triết rên rỉ:
- Chúng em vừa mới sống đi chết lại với kỳ thi chuyển cấp, em vẫn còn đang ám ảnh đề thi luôn đây thầy. Mới có đi học một tuần đã lại kiểm tra rồi.
- Lần này kiểm tra để đánh giá lại xem các em yếu và mạnh ở những môn nào để thầy sắp xếp lại chỗ ngồi cho các em kèm cặp nhau cùng tiến bộ. À thêm nữa, qua bài kiểm tra chúng ta cũng sẽ bầu Ban cán sự lớp luôn nhé. Vậy cho công bằng với tất cả mọi người nha.
Nhắc nhở xong thầy ra về, mọi người thì nằm dài trên bàn uể oải. Đúng là học lớp giỏi, học trường tốt thì áp lực càng nhiều hơn. Vả lại, mọi người mới lên cấp 3 chắc vẫn chưa quen nhịp độ học tập nên chuyện than vãn là bình thường.
- Vậy mà mình đã mong đến cuối tuần để chơi game cho sướng. Bây giờ thì có vẻ chẳng chơi yên ổn tý nào cả. - Việt Trạch tiếc nuối.
- Cậu cũng quan tâm bài kiểm tra này đến thế à? Hiếm có đó - Minh Triết mỉa mai.
- Lúc trước thì không nhưng giờ thì khác. Đây là lớp mới, bạn mới họ không biết năng lực của mình, nên mình phải thể hiện chút chứ. Ít nhất gì cũng không thể bét lớp, như thế mất mặt lắm.
- À, Hân Nghiên này, hay là mai chúng ta cùng đi học chung đi. Chứ ở nhà tớ cũng chẳng tập trung nổi. Gặp các cậu chắc sẽ có động lực hơn đó. - Thu Nhã ngỏ ý rủ Hân Nghiên và Giai Tuệ.
Hân Nghiên cũng mỉm cười gật đầu, nói xong họ vừa đi vừa nói, bỏ mặc hai cậu bạn vẫn còn ngồi chán nản cùng với Hà Uy.
Chiều thứ bảy, một buổi chiều thu đẹp đến nao nức lòng người. Hân Nghiên, Giai Tuệ và Thu Nhã đang ngồi dưới bóng cây tâm sự, tưởng chừng như đã quen thân từ rất lâu.
- Hân Nghiên này, trước đây cậu học giỏi nhất là môn gì vậy?
- Tớ học tạm ổn ở môn Tiếng Anh và Sinh, còn lại thì chỉ tạm chấp nhận được thôi. Thật ra thì tớ vào được Thanh Hoa cũng nhờ vào nhiều may mắn.
- Giỏi Sinh á? Thường thì tớ chỉ thấy mọi người giỏi Anh với Văn, hiếm thấy ai giỏi Sinh và Anh hết. Hân Nghiên này, cậu đặc biệt thật đó.
- Thật ra, tớ không thích Sinh, tớ thích học Anh thôi. Nhưng vì ba mẹ tớ là bác sĩ, thực sự rất mong mình sau này đi theo con đường của ông bà, nên từ nhỏ đã cho mình học khá nhiều về môn Sinh. Mình không muốn học cũng phải học, không muốn giỏi cũng thành biết nhiều hơn người khác rồi.
- Tớ thì chỉ giỏi mỗi môn Văn thôi, học Văn cũng khá. Còn lại mấy môn tự nhiên thì tớ không thể nào tính toán nổi. Đôi lúc cảm thấy Thu Nhã tớ thật sự không xứng với Thanh Hoa mà.
Hân Nghiên và Thu Nhã tâm sự một lúc lâu, thấy Giai Tuệ ngồi im lặng chẳng nói gì, hai cô bạn liền quan tâm:
- Giai Tuệ, sao cậu im lặng thế?
- Hai cậu nói chuyện tớ cảm thấy ngại quá! Tớ học không tốt, tớ phụ thuộc vào gia thế của ba mẹ nên vào Thanh Hoa. Tớ không thi thố cực khổ như các cậu.
- Không có gì phải ngại hết. Hoàn cảnh tốt cũng là một điều may mắn mà. Từ giờ cậu có chúng tớ rồi, chúng ta sẽ cùng nhau học tốt.
Hân Nghiên an ủi rồi bỗng dưng họ tự nhiên trở thành bộ ba thân thiết. Mỗi người mỗi tính cách, họ gặp nhau như một định luật bù trừ. Đang cùng nhau cười nói vui vẻ thì giọng nói của ai vang lên nghe quen lắm:
- Này, đây là cách mà các cậu nói ôn tập sao? Ôn tập hay ôn chuyện thế?
Minh Triết từ phía sau hí hứng lên chọc ghẹo, Giai Tuệ đanh đá mắng lại:
- Liên quan gì đến cậu chứ? Tại sao đi đâu cũng gặp các cậu vậy? Hay là các cậu theo dõi bọn tớ?
Minh Triết bĩu môi:
- Ơi chị hai, đây là công viên mà, các cậu ra được, chúng tớ cũng thế. Vả lại ngày nào tụi tớ cũng ra đây chơi bóng, cậu không biết à?
- Minh Triết, chơi bóng thôi! - Tiếng Việt Trạch và Hà Uy gọi cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Giai Tuệ phụng phịu khiến hai cô bạn cười khì khì. Thu Nhã gật gật đầu rồi đưa ra kết luận:
- Nói đi cũng phải nói lại, các cậu không thấy trai lớp chúng ta toàn cực phẩm hả? Đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao tốt, thật sự các lớp khác nhìn chúng ta rất vinh hạnh đấy.
- Ai cũng được nhưng tên Minh Triết đáng ghét kia thì thật sự không ngấm nổi. Người gì mà vừa vô duyên vừa khó ưa.
- Heyy, Hân Nghiên, cậu nói cho chúng mình nghe xem, cậu ngồi với Hà Uy đã nói chuyện gì với cậu ấy rồi? Cậu là người có cơ hội tốt nhất đấy, thế mà không nắm bắt à?
- Không nói gì cả, tớ chỉ lo chăm chú bài giảng thôi. Không có thời gian nói chuyện, vả lại tớ cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
- Cũng đúng, Hà Uy là người khó gần nhất mà, bao nhiêu cô gái quây quanh thế mà cậu ấy còn không nhìn nổi một lần. Trên lớp thì toàn đeo tai phone, lúc nào cũng tạo hàng rào xung quanh thì ai mà tiếp cận được chứ.
Nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng ba cô gái mới chịu mở sách vở ra để bắt đầu ôn tập. Thời gian cứ thế trôi đi, trời tối dần xuống. Mọi người bắt đầu tạm biệt nhau ra về. Hân Nghiên về nhà, tắm rửa, ăn một ít gì đó rồi cũng lên bàn học ngồi viết nhật ký.
“ Cuối cùng thì, mọi thứ cũng không tệ như mình tưởng tượng. Mình làm quen được bạn mới rồi, họ rất dễ thương và đáng yêu. Hy vọng rằng ba năm cấp ba của mình từ giờ phút này sẽ trở nên tươi đẹp hơn.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play