Thành phố A, một thành phố sầm uất bậc nhất, nơi của các gia tộc lớn tọa trấn. Trong đó có ba gia tộc lớn là gia tộc Âu, gia tộc Triệu và gia tộc Phương. Ba gia tộc, quản lí ba khu vực kinh doanh lớn của thành phố, nơi đây chiếm hơn nữa tổng GDP của toàn đất nước.
Nơi đây cũng nổi danh là khu vực bất ổn nhất, nơi mà các sòng bạc được mở lên khắp nơi, những khu cá độ, khu buôn người cũng trần ngập trên thành phố này.
Băng đảng, giang hồ bao quanh thành phố. Chính phủ, nơi đầu bão của đất nước, nơi được cho là có quyền hạn cao nhất. Khi tới thành phố này cũng không thể làm gì được. Nhiều lần, chính phủ từng cử người đến giải quyết nhưng chẳng thể làm gì được, nên đành nhắm mắt làm ngơ.
Mặc kệ đám người của ba gia tộc lớn nơi đây hoành hành.
________
Đêm nay, tại khu đấu giá lớn nhất của thành phố A đang tập trung rất nhiều kẻ có tiền góp mặt để tham gia một cuộc đấu giá. Trong đó không thiếu kẻ được mệnh danh là ông trùm thành phố A, Âu Minh Triết.
Hắn bình thường sẽ không tham gia vào các buổi bán đấu giá như thế này, nhưng do hôm nay tâm trạng nắm đang cực tồi tệ nên muốn tới nơi này mua vui.
Phía bên trong phòng đấu giá, bên trên khu khách VIP, người đàn ông mang khí tức ngạo mạn, ngũ quan sắc sảo, mang theo khí tức của một bậc đế vương. Ngồi phía trên cao, ngạo nghễ mà nhìn xuống phía dưới khán đài đấu giá. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn về phía các món đồ đnag được đấu giá phía dưới mà đánh giá.
Ánh mắt đảo qua căn phòng một lượt, từng món đồ phía dưới được đám người phía dưới tranh dành nhau mua mà hắn miệt thị. Toàn những món không đâu mà lũ ngu ngốc đấy tranh giành nhau mua.
Nhưng nào được như ý nguyện, hắn phía trên này nhìn từng món đồ. Hễ có người đưa ra giá cao mua lại chưa kịp thành công thì thụ vệ của hắn ở bên cạnh lại giơ biển mua lại với giá trên trời.
Nhìn người ra giá là ai mà đám người phía dưới chỉ còn biết ngân ngùi mà nhìn món đồ yêu thích mất khỏi tầm tay. Cứ thế hồi chuông báo mua thành công cứ thế vang lên, cho đến món cuối cùng.
Đột nhiên toàn khán phòng điện được tắt hết, ánh đèn sân khấu tập trung về phía một chiếc tủ kính được phủ bằng một tấm vải đen lớn. Đến khi người đấu giá kéo tầm rèm xuống Phía bên trong chiếc tủ kính trong suốt là một cô gái tuổi chừng mười tám đôi mươi, với làn da trắng hồng đang ngồi co ro lại một góc bên trong.
Thấy cô gái không có mấy là hợp tác, người phía ngoài cầm một cây gậy đập đập vào mép chiếc tủ kính, khiến cô gái giật mình mà ngước đầu dậy. Vội di chuyển khắp tủ để tìm lối thoát thân. Nhưng vô ích, tủ kính với mặt trong suốt đã được đóng kín.
Cô ngồi thụp xuống, chiếc váy trắng trên người hơi rút lên để lọ đôi chán thon dài.
Lũ người thương lưu kia nhìn thấy cô thì như hổ đói, vội vàng giục người dẫn trương trình đưa ra cái giá. Nhìn thấy cô, tên nào tên nấy đều muốn có được cô, chúng càng phấn khích hơn khi nghe được cô là xử nữ thì càng cuống cuồng hơn.
Bảng giá lần lượt được nâng cao, con số đấu giá cao ngất ngưỡng, điên cuồng ra giá. Nhưng rồi tất cả cũng im lặng khi một lần nữa người đàn ông kia lại giơ bảng lên, một con số trên trời.
Đám thượng lưu chỉ có thể ngậm ngùi nhìn món hàng quý giá này rơi vào tay người đàn ông.
Khi buổi đấu giá kết thúc, thấy mục dích đã đạt được, hắn đứng dậy nhận lấy chiếc áo khoác từ tay trợ lý thân cần rồi bước ra ngoài.
Người đàn ông bước đi vô cùng ngạo nghễ, trên khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, những thứ bực bội trong lòng xem như đã được giải quyết.
Nhìn những món đồ thuộc về hắn đều được đám thị vệ mang hết ra xe.
Kể cả cô gái bị nhốt trong lồng kính cũng được nhân viên của buổi đấu giá thả ra và đẩy cô cho đám thị vệ.
Bước ra bên ngoài, nhìn hàng xe sang trọng đang được chất đầy những mốn đồ của buổi đấu giá. Cô vẫn còn ngơ ngác đứng đấy thì bị một lực đẩy mạnh vào trong hàng ghế sau của xe.
Khi tất cả đã được sắp xếp ngăn nắp, hàng xe bắt đầu di chuyển về dinh thự phía đồi đông của thành phố.
Ngồi trong xe cô như thu mình vào một góc, ngó nghiêng mà nhìn ra bên ngoài đường lớn.
Chẳng bao lâu sau, hàng xe đã dừng trước một dinh thự lớn. Cánh sắt kiên cố cổng tự động mở ra, muốn đi vào đến khuôn viên của dinh thự phải đi qua một khu rừng lớn có thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Đi qua khu rừng chỉ có chiếc xe đầu tiên của Âu Minh Triết được tiến vào khuôn viên chính. Còn những chiếc xe mang theo đồ kia chỉ dừng tại khu vực của thị vệ và người làm phía trước.
Sau khi xe tiến vào đến khuôn viên, hắn nhàn nhã bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong đi thẳng lên phòng mình nghỉ. Nhìn đống đồ được hắn mua đang để lại phía xa, trợ lý Trần cũng phải thở dài.
Đi qua phía đống đồ để sắp xếp, Trần Lập anh thấy phía trong xe còn cô gái mà hắn đã bỏ với cái giá cực cao để mua được, còn đang ngồi tại chỗ thì chỉ có thể lắc đầu.
Gọi cho Dương Linh An, quản lý của đám người làm lại và giao cô cho quản lý, miệng không quên dặn dò.
-Sắp xếp công việc cho cô gái này.
Nói xong liền quay người đi mất. Để lại đó mình cô đối diện với người quản lý trẻ tuổi này.
-Tên gì?. Dương Linh An cất giọng đánh mà hỏi cô.
Đưa mắt ánh mắt khinh thường đảo quanh cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn dáng vẻ của cô, Dương Linh An không thèm để cô vào mặt.
-Tôi..tôi tên An Đình.
Cúi đầu xuống không giám đối diện với người quản lý, cô mà trả lời. Vì bị đám buôn người bắt cóc khi mới tròn mười sáu tuổi. Sau hai năm bị hành hạ và tra tấn của những kẻ buôn người, khiến tâm lý của cô trở nên khá nhút nhát.
Nhìn một màn trước mặt Dương Linh An khinh thường ra mặt, cô chỉ là món đồ được Âu Minh Triết ma về từ khu đấu giá rẻ mạt, làm gì so sánh được với cô ta. Chí ít cô ta còn là tiểu thư nhà gia giáo tốt nghiệp bằng thạc sỹ. Được gia đình đưa đến đây để lấy lòng người đàn ông kia.
_________.
Thời tiết tháng chín đã vào thu, những cơn gió xe xe lạnh thổi không ngừng.
Kể từ khi được mua về từ sàn đấu giá đến nay, cô cũng đã làm việc ở đây được ba tháng.
Từ khi dưới sự giám sát của Dương Linh An, cô dường như rất khó khăn. Vốn dĩ cô ta đã không hề ưa gì cô. Nên luôn giao cho cô cả đống việc cai như núi. Nói đúng hơn nữa thì cô ta ganh tị với tất cả nữ hầu nào có gương mặt xinh đẹp hơn cô ta.
Hôm nay cũng vậy, bắt cô giặt hết đống quần áo bằng tay không từ sáng sớm. Vì chỉ là người hầu, lại không có bối cảnh gì, nên cô chỉ có thể cắn răng mà làm việc.
Bàn tay nhỏ vì giặt quần áo trong nước lạnh suốt thời gian dài, nên đôi tay cô bây giờ đã đỏ ửng và phồng rộp lên. Các ngón tay gầy gò run rẩy không ngừng.
Quần áo của người hầu ở đây chỉ là bộ váy đen phong phanh dài đến mắt cá chân, ngồi ngoài trời trong thời tiết giá lạnh khiến cơ thể bé nhỏ không run lên từng đợt.
Vốn dĩ, công việc này được phân công cho An Đình cùng cô hầu tên Hạ Nhi cùng làm. Nhưng vì hôm qua cô đã làm phật ý Dương Linh An, nên cô ta đã bắt một mình cô phải giặt hết.
Trên lối đi ngoài sân, đám người hầu vừa đi vừa nói, cười đùa rất vui vẻ. Cho đến khi đi ngang qua cô, thì cảm đám xúm lại mà giễu cợt.
Người làm ở đây, đa phần đều có học thức, một số còn là tiểu thư nhà giàu. Nhưng vì mưu lợi, muốn tiếp cận Âu Minh Triết mà đã xin vào đây làm. Dương Linh An cũng vậy.
Âu Minh Triết hắn vốn thay bạn giường như thay áo, mục đích chỉ là thõa mãn ham muốn của hắn. Thời hạn được làm bạn giường phải tùy vào tâm trạng của hắn.
Đám người hầu ở đây biết rõ, chỉ cần hầu hạ tốt hắn, thì may mắn sẽ có một ngày được hắn yêu thích mà trở thành nữ chủ nhân của nơi đây.
Nhưng từ khi Dương Linh An nắm quyền quản lý thì hầu như mội người không còn tiếp cận được Âu Minh Triết hắn nữa.
Đối với An Đình, với xuất thân thấp kém. Nên tùy thời để bọn họ bắt nạt, chà đạp. Ở đây sẽ phân chia mỗi phòng sẽ có ba ngời ở chung. Nhưng tất cả bọn họ lại chê cô nên không muốn cho cô ngủ chung. Bất quá, cô đành tìm đến nhà kho bỏ hoang phía góc vườn mà dọn thành nơi ngủ.
Đám nữ hầu đứng lại nhìn cô đang cặm cụi giặt đồ, một người trong đó tiến lại gần phía cô mà hất mạnh thau nước cô vừa đổ đầy. Thỏa mãn xong cảm đám nhìn nhau cười đùa rồi bước qua cô.
Một người trong đám đó còn cố ý nói to.
-Giặt nhanh lên, đến giờ trưa mà chưa giặt xong thì không có phần cơm đâu. Haha.
-Haha. Cô lo lắng cho cô ta sao? Không sợ Dương Linh An bắt gặp à.
Nói xong cả đám kéo nhau đi, để lại đấy mình cô phải đi lấy nước về mà giặt lại đống đồ.
Vì người làm đông, nên khi giặt đồ ẵ được bỏ vào mắt giặt một phần, một phần sẽ có năm sáu người cùng giặt, như vậy cũng đã mất gần ba tiếng mới xong. Nhưng giờ đây, lại chỉ một mình cô giặt cả núi quấn áo, lại còn không được dùng máy giặt.
Cô loay hoay đi lấy nước lại, rồi lại ngồi xuống giặt từng bộ đồ trong thau. Gương mặt cúi sầm xuống, cô chấp nhận số phận của bản thân.
Đang loay hoay giặt đồ thì từ phía xa Dương Linh An lại đi tới, không một lời nói, cô ta lập tức giáng xuống mặt cô một bạt tai đau điếng. Giọng cáu gắt mà quát lớn:
-Mày làm trò gì vậy hả, giặt có vài bộ đồ mà mãi không xong. Mày tính ngồi đây đến bao giờ.
Vừa nói cô ta vừa định đưa tay lên muốn giáng xuống một bạt tai nữa nhưng lại bị người phía sau giữ lại.
-Linh An, cô bình tĩnh đã. Đừng như thế, nếu đến tai của ông chủ là xong đời đấy.
Dương Linh An lúc này mới thôi mà hạ tay xuống. Nhìn cô đầy căm ghét mà bỏ đi vào trong.
Lúc này cô gái kia mới tiến lại chỗ cô mà an ủi.
-Cô đừng để ý, cô ta là vậy. Vì khi nãy đi qua đám người làm nghe được họ nói cô muốn quyến rũ ông chủ nên cô ta mới thế. Vết thương có đau không.
Cô khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
-Cảm ơn.
-Không có gì. Tôi tên Nhã Hân, sau này có chuyện gì cứ nói với tôi nhé.
Nói rồi cô gái liền bỏ đi theo sau Dương Linh An. Nhìn theo bóng dáng hai người kia, cô khẽ mỉm cười.
-Không ngờ ở nơi như thế này vẫn còn người đối tốt với cô.
Giờ trưa qua đi. Nhưng số quần áo chờ cô còn quá nhiều, vì phải giặt phía sau nhà nên nước máy cũng hạn chế, cô chỉ còn cách vác từng thùng ra con suối phía sau mà lấy nước.
Đến tận khi tời đã ngã hoàng hôn, cô mới giặt xong đống đồ. Lại loay hoay đi phơi tới tận tối muộn. Thời gian trôi qua chẳng biết đã bao lâu. Tầm mắt cô cũng trở nên mờ mịt, tay chân cô đau mỏi rã rời. Giờ đã muộn, cô lại phải nhìn đói rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play